Buổi chiều ở học viện bình lặng trôi.
Tiếng chim hót líu lo hoà vang dưới tán cây, sừng sững những tòa kiến trúc phản chiếu một màu nắng nhạt, chúng chính là niềm tự hào vì đã vững bền cùng những năm tháng thăng trầm của lịch sử và gìn giữ thứ truyền thống lâu đời ở nơi đây. Một khung cảnh đã quá quen thuộc.
Học viện có bề dày lịch sử đã gần 1000 năm. Nó tồn tại ngay cả trước khi Đế chế được thành lập.
Lục địa lúc đó hỗn loạn cuồng quay. Đế chế vĩ đại đã thống nhất lại một thế giới đang dần sụp đổ, vô số quốc gia gấp rút muốn thế chỗ để ngồi lên chiếc ngai vàng ấy. Chẳng mấy chốc, khắp nơi đã trở thành chiến trường.
Chiến tranh càng tiếp tục, lục địa lại càng lụi tàn.
Chi phí tiếp tế khổng lồ cho chiến tranh, sự đàn áp bóc lột của quân thù và sự ra đời của những con quái vật khủng bố dường như chẳng đáng là bao đối với những kẻ chỉ đang chú tâm vào chốn mặt trận căng thẳng.
Cuộc chiến kéo dài hàng chục năm đã biến một lục địa trù phú trở thành vùng đất chết. Đến tận lúc này đây, những nhà lãnh đạo của từng quốc gia mới dần nhận ra sự khủng hoảng.
Cho dù vùng đất mà họ cai trị có rộng lớn đến đâu, nếu không có thần dân thì cũng chỉ là thứ vô nghĩa. Chiến tranh kéo dài quá lâu đã khiến dân số của lục địa này giảm mạnh.
Ngoài ra, nhân loại giờ đây đã có chung một kẻ thù. Những con quái vật được gọi là “Ma thú”, thứ sinh vật vừa hung dữ vừa mạnh mẽ.
Sau nhiều năm gặp gỡ và đàm phán, chiến tranh kết thúc và Học viện được xây dựng ở khu vực trung lập để làm bằng chứng cho thỏa thuận hòa bình này.
Nó tượng trưng cho sự kết thúc của một kỷ nguyên đầy biến động xung đột và bình minh cho kỷ nguyên mới hòa hợp, cùng nhau tồn tại.
Đó là dưới thời trị vì “Chinh quyền” của Đế chế, Học viện, vốn giữ vị trí trung lập trong khoảng 500 năm, đã trở thành "Học viện Bảo hộ".
Tương truyền rằng ngay cả khi đã chinh phục được hơn nửa lục địa dưới tay, Ngài cũng không đưa quân đội của mình tiến vào địa phận của Học viện nửa bước. Nhưng, sau cái ngày ấy, thứ danh hiệu mang tên "Bảo hộ" được đưa tới tay học viện.
Kể từ đó, học viện trở thành một biểu tượng nhằm tuyên bố rằng Đế quốc là trung tâm của thế giới. Những anh tài từ khắp nơi trên toàn lục địa một khi đã quyết định thi vào cơ sở này sẽ phải đối mặt với lá cờ của Đế chế được giương cao trên khắp học viện.
Chỉ với mỗi nhiêu đó, Đế chế sẵn sàng chi trả một số tiền khổng lồ để điều hành học viện vì xem nó như một việc làm xứng đáng. Tuy nhiên, đó là vấn đề mà những người phía trên cần lo lắng, chứ không phải một đứa con thứ nhà quý tộc quê mùa như tôi.
Tôi chỉ đơn giản là ngưỡng mộ cái cách, dù có một lịch sử rất lâu đời như vậy, nhưng khuôn viên của Học viện vẫn được bảo tồn rất tốt.
Đây cũng có nghĩa là Đế chế đang dồn rất nhiều tâm sức để điều hành học viện. Với tư cách là học viên, tôi nên biết ơn Đế quốc về điều này.
Tôi quan sát khuôn viên của học viện với tâm trạng rất bình tĩnh, hoàn toàn ngược lại so với thằng Leto đang mở to mắt nhìn tôi chằm chằm, như thể nó vừa nghe được một tin động trời gì vậy.
Đồ uống tôi mua ở quán cà phê cho nó trông như sẽ rớt khỏi tay thằng đần độn này bất cứ lúc nào. Thấy tôi trông có hơi quan tâm, Leto liền lắc đầu dữ dội để lấy lại ý thức.
Và hỏi với giọng bàng hoàng. Như thể nó vừa mới nghe nhầm.
"… Cái gì?"
"Muốn quyến rũ phụ nữ thì phải làm sao?"
Leto há hốc mồm. Có vẻ như nó thực sự rất bối rối. Sau một hồi im lặng, nó nhíu mày hỏi tôi.
“Mày có đúng là Ian không đấy? Lại có đứa nào nguyền rủa mày nữa hả cu?”
“Khoan, có gì đâu mà mày phải ngạc nhiên dữ vậy.”
Tôi cảm thấy xấu hổ trước phản ứng dữ dội của Leto và chẳng còn cách nào khác ngoài việc hỏi ngược lại nó. Leto chết lặng nhìn tôi.
“Thì bình thường mày có bao giờ hứng thú với mấy chuyện như thế này đâu, đó là lý do tại sao tao lại phản ứng như vậy đấy! Không tin được là cái thằng đầu gỗ như mày lại…”
Leto chộp lấy đồ uống và tu một hơi. Nó có vẻ rất khát nước. Mà nghĩ lại thì đúng là hơi bất hợp lí thật.
Nếu đặt mình vào vị trí của nó thì tôi cũng sẽ phản ứng như thế. Chẳng hạn như hôm qua Leto – thằng bạn tôi – đột nhiên lao về phía ký túc xá sau khi lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa, rồi hôm sau gặp lại nhau, nó lại đi hỏi tôi về một thứ mà cả cuộc đời nó chưa bao giờ quan tâm tới thì tôi cũng sẽ thấy hoang mang y chang vậy thôi.
Tôi gật đầu, giờ tôi đã nắm bắt được tâm lý của nó.
“Thì tao cũng là đàn ông mà, tao cũng thích phụ nữ chứ. Nhưng mà mấy người ở độ tuổi tao thì tao không quen biết được nhiều lắm, nên tao muốn tìm hiểu họ trước rồi mới tính tới bước sau.”
Nghe thấy câu giải thích đầy lỗ hổng của tôi, đương nhiên là Leto vẫn không hết nghi ngờ.
Nó nhìn tôi một lúc, rồi ngả người ra ghế như thể đã bỏ cuộc.
Rồi nó tung ra một giả thuyết.
“Thôi nói mẹ ra đi, mày làm sao? Có phải là mày thích Emma nên giờ muốn đi tìm người khác lấp đầy khoảng trống của cậu ấy không…”
“Nói năng hàm hồ, không đời nào có chuyện đó. Mày nói vậy mà không biết ngượng với Emma à.”
Nghe được lời phản bác đầy kiên quyết của tôi, nó như xác định được vài thứ và cười nhếch mép. Dần dần, tôi thấy được đôi mắt lục bảo của nó sáng lên như đang thích thú.
“Vậy mục tiêu của mày là ai?”
"… Mục tiêu?"
Tôi nghiêng đầu trước câu hỏi đột ngột của nó. Nhưng Leto tiếp tục nói rất nghiêm nghị, như thể đang rao giảng cho tôi nghe một sự thật rất tất nhiên.
“Phải rồi đó đồng chí. Mục tiêu! Tuỳ mỗi người mà mày phải thay đổi chiến thuật tiếp cận. Mỗi cô đều có mỗi sở thích khác nhau. Thường dân hay quý tộc. Già hơn hay trẻ hơn… Mày phải tiếp cận người ta dựa trên tính cách và những mối quan hệ mà mày có. Nếu không, xác suất thành công sẽ rất thấp.”
Đó là lý do tại sao biết rõ về họ trước thì sẽ tốt hơn, Leto nói thêm. Lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy bối rối thế này.
Tôi có một mục tiêu, nhưng tôi lại không biết cô ấy là ai.
Rốt cuộc Sepia là nhỏ quái nào? Có vẻ như đây là biệt danh được lấy cảm hứng từ một loài hoa, nhưng không có người phụ nữ nào xung quanh tôi có tên như “Sepia” cả.
Điều duy nhất tôi có thể chắc chắn bây giờ là là cô ta có liên quan đến Lễ hội Săn bắn.
Nhưng đây không phải thứ thông tin mà Leto cần biết. Tôi cau mày, tay liên tục dùng ống hút ngoáy vào đáy ly trong khi suy nghĩ câu trả lời cho câu hỏi hóc búa này.
Nhìn thấy phản ứng của tôi, Leto lại có vẻ bối rối. Nó kêu lên một tiếng.
“Không thể tin được, vậy là đến mục tiêu mày cũng chưa biết là ai luôn?! Đừng nói với tao cứ miễn là phụ nữ thì mày hốt hết nhé?”
“Không, ý tao không phải thế...”
Tôi không biết mình có nên nói ra hay không, dù thấy rất buồn, nhưng tôi quyết định lờ đi.
Xét cho cùng thì Leto cũng đang rất nghiêm túc cân nhắc lời giải đáp cho vấn đề của tôi.
Pháp sư vốn dĩ là như vậy đấy. Rất bướng bỉnh, nhưng một khi đã bắt đầu nghiêm túc thì sẽ trở nên nghiêm khắc vô cùng.
Leto cũng vậy, nó đã nhắm sẵn tương lai ra trường làm pháp sư cố vấn tại một điền trang yên bình nào đó rồi dành cả phần đời còn lại để vui chơi tiêu khiển, nhưng vì cũng là một pháp sư nên tính cách mới thành ra như thế.
Tôi chỉ nghĩ là chuyện liên quan đến phụ nữ thì tốt nhất cứ đi tìm Leto đã rồi tính.
Leto lắc đầu và tặc lưỡi, dường như đã biết tôi đang nghĩ gì.
"Chậc chậc. Mày thật sự muốn đi quyến rũ con gái nhà người ta với cái kiểu này đấy à? Ian, nghe này. Người đàn ông phải có ba điều này mới có thể quyến rũ được một người phụ nữ.”
"Ba?"
“Thực ra chỉ cần một trong ba là được rồi, nhưng có hết cả ba thì càng tốt.”
Rồi Leto giơ ngón trỏ lên. Như thể để nói là giờ nó sẽ bắt đầu giải thích từng cái một cho tôi nghe.
“Đầu tiên là khuôn mặt. Mày trông cũng khá đẹp trai, nên cái này duyệt.”
Có lẽ nó nói đúng, nhưng tôi nghĩ là sẽ không có người phụ nữ nào đi thích người khác chỉ vì một thứ như thế cả.
Ý nghĩ này lướt qua tâm trí tôi trong giây lát, nhưng tôi quyết định tạm gác nó sang một bên. Chuyên gia trong lĩnh vực này không phải tôi, mà là Leto.
Nếu nó đã nói vậy thì có nghĩa là đúng rồi chứ sao? Nhưng tôi vẫn vui vì biết mình cũng khá đẹp trai.
“Thứ hai, là kỹ năng. Hừmmmm, thực ra thì đã là học viên của cái học viện này là đã quá đủ rồi, nhưng mà…”
Nó ngập ngừng khi định giơ tiếp ngón giữa sau ngón trỏ đang giơ lên, nhưng rồi lại không nói nữa mà xoa cằm. Tôi biết nó đang muốn nói tới cái gì.
Là một học viên đến từ Học viện, dù là ở đâu khả năng của tôi cũng sẽ được công nhận. Nhưng đó là chuyện ở ngoài Học viện.
Còn ở trong Học viện, là học viên thì chẳng có cái gì là đặc biệt hơn ai. Vì ai trong đây cũng là học viên cả.
Một vấn đề phức tạp. Để đáp ứng được yêu cầu thứ hai, tôi cần phải có một khả năng đặc biệt hơn người ở Học viện. Leto dường như đã quyết định tạm thời không đề cập đến chủ đề này nữa.
Ngón áp út của nó giơ lên. Có nghĩa là điều cuối cùng.
“Và cuối cùng, là sự chân thành. Thật ra đây là điều quyết định nhất so với hai điều đầu tiên. Nếu không nghiêm túc thì đẹp trai với tài năng để làm cái gì đâu? Nếu đã muốn quyến rũ, thì bản năng mày sẽ tự làm lấy… Nhưng vấn đề là cái “muốn” đó của mày bây giờ nó không có!”
Tôi rên lên một tiếng yếu ớt.
Nhưng dù có nói vậy thì tôi cũng chẳng biết phải làm sao, vì cái chuyện này bắt nguồn từ vấn đề nghĩa vụ của tôi, nên làm sao mà tôi có được cái “sự chân thành” đó được.
Chỉ có thứ trách nhiệm mơ hồ không muốn có thêm một nạn nhân nào nữa đang canh cánh trong lòng tôi, còn lại không còn thứ gì khác nữa cả.
Leto thở dài và uống nốt ly nước của mình với vẻ như đã gần như bỏ cuộc. Nó thở dài thườn thượt, dấu hiệu cho thấy nó đã hoàn toàn đầu hàng.
“… Thôi, cũng không còn lựa chọn nào khác. Tao sẽ chỉ dạy cho mày những điều cơ bản nhất.”
“Hử, liệu có đủ không?”
Tôi thích thú hỏi, nhưng câu trả lời đáp lại là cái nhìn chế nhạo của Leto. Tôi hờn dỗi không nói nữa.
“Không, mày điên à? Tất nhiên là chưa đủ rồi. Cái đó phải tuỳ thuộc vào từng người… Chỉ cần nhớ hai điều. Khen ngợi và skinship[note52304].
“Khen ngợi và skinship?”
Tôi không biết “khen” và “skinship” của nó là ý gì, nhưng tôi quyết định sẽ ghi nhớ hai từ đó trước tiên.
Leto có vẻ rất thích phản ứng của tôi nên cười lên sảng khoái.
“Ừ, thấy con gái người ta thì nhớ khen ngợi vài câu như: “Hôm nay trông em đẹp hơn mọi khi nha.” Chẳng hạn, dù không có cảm tình thì vẫn nói được bình thường.”
“… Nhưng lỡ người ta xấu thì sao?”
“Đi tán người không được đẹp là một tội ác. Mày có thể có gu riêng, nhưng tao không quan tâm.”
Leto trả lời với thái độ thản nhiên và lại tiếp tục hút ống hút.
Một tên đẹp mã nói ra những lời như vậy khiến tôi muốn đứng dậy đấm cho nó mấy phát, nhưng tôi quyết định chịu đựng một lần, dù sao tôi cũng là một tên đẹp mã như nó.
Sau một thời gian dài, tôi cảm thấy biết ơn cha mẹ mình từ tận đáy lòng. Mà em gái của tôi cũng khá đáng yêu nữa.
Thật là may mắn. Tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng, Leto tiếp tục nói.
“Còn về mấy cái skinship này kia, điều quan trọng là phải biết đo lường khoảng cách. Nếu cảm thấy đã đủ thân thiết thì hãy tăng cường độ skinship. Nói chung “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” thôi.”
“Làm thế nào để đo lường khoảng cách?”
"Này..."
Leto chưa kịp nói ra câu.
Tôi nghe thấy ai đó như đang gọi tôi và Leto từ phía xa. Cả hai chúng tôi cùng hướng mắt về nguồn gốc tiếng gọi mới phát ra.
Cô gái với vẻ ngoài hoạt bát khoác trên mình chiếc áo choàng màu nâu đang vẫy tay chào bọn tôi.
Đó là Celine. Leto trông mừng như vớ được vàng.
“Tuyệt, giờ mày thử liền đi.”
Nó nói trước cả khi tôi kịp hỏi.
Celine chạy về phía hai đứa và dừng lại ngay trước mặt tôi. Cơ thể nhỏ nhắn của con bé đáp xuống nhẹ tênh.
Con bé nghiêng đầu. Có vẻ như đang quan sát vẻ mặt bối rối của tôi.
“……? Anh sao vậy, Ian?”
“À, ừm? Không. Không có gì. Không có gì. Chỉ là...”
Mắt tôi liếc nhìn Leto. Ý chí mạnh mẽ trong mắt nó như đang thúc giục tôi.
“Mau làm đi.”
Tôi thở dài trong lòng và nhìn chằm chằm vào Celine. Theo như nó nói thì tôi phải khen con bé trước.
Celine cứ nhìn tôi. Tôi đành khen con bé một câu.
“Anh thấy hôm nay em đẹp lắm.”
"… Hở?!"
Nghe vậy, Celine ngước nhìn khuôn mặt tôi, run rẩy như thể bị điện giật. Con bé ngạc nhiên đến mức chắp tay trước ngực.
Có hiệu quả không? Tôi vẫn chưa chắc lắm. Nên tôi quyết định khen Celine thêm câu nữa.
“Mà người em cũng thơm nữa… Em mới đổi nước hoa hả?”
“Ừm, dạ… hehe… Nhưng mà không phải nước hoa, em mới đổi loại xà phòng đây thôi. Bộ mùi rõ lắm hả anh?”
Celine bắt đầu vặn vẹo qua lại. Rồi vén tóc mái ra sau, để lộ cái gáy mảnh khảnh đang tỏa ra mùi thơm dễ chịu.
Sắc đỏ trên mặt con bé có lẽ là dấu hiệu của sự hạnh phúc. Tôi nghĩ đã đến lúc mình nên “skinship” rồi.
Nhưng nên bắt đầu skinship thế nào đây?
Trong lúc đang trầm ngâm, cái gáy trần trụi của con bé lọt vào tầm mắt tôi.
Tôi tiến gần hơn với Celine, đưa tay lên vén những lọn tóc đang phủ phục trên cổ con bé.
“Kya!?”
Lúc tay tôi chạm phải làn da của Celine, cả người con bé cứng đờ và hét lên một tiếng kì lạ, nhưng tôi không quan tâm.
Tôi đưa mặt đến gần cổ và ngửi gáy con bé. Một khoảnh khắc chỉ kéo dài trong một phần giây.
Vậy mà kết quả lại ngoài sức tưởng tượng. Celine đóng băng với khuôn mặt đỏ bừng.
Tất cả những gì con bé có thể nói chỉ là những tiếng a, a, a đứt đoạn. Đôi môi quyến rũ kia chẳng thể thốt ra được lời nào.
“… Ừm, đúng thật. Mùi của em thơm lắm.”
Tôi lấy hết can đảm để thốt ra những câu từ đó.
"Hở! Hở!!"
Nghe tôi nói vậy, cả người con bé run rẩy, và ngay lập tức bỏ chạy trong sự xấu hổ.
“Em, em, em có chuyện gấp, em đi trước đây!”
Rồi quăng lại một cái cớ ngớ ngẩn, tôi bối rối nhìn qua Leto.
Leto đang rất cố gắng nhịn cười, đến khi chứng kiến cảnh tượng “kẻ quay đi, người ở lại” kia mới không chịu nổi nữa mà cười phá lên. Tiếng cười lớn đinh tai nhức óc khiến tai tôi ong ong.
“Sao mày lại cười…”
“Ha ha ha ha! Bộ mày không thấy hả, Ian? Cái mặt đỏ chót với cái dáng chạy trốn của con nhỏ Celine đó? Quá đơn giản, nhưng tuyệt dữ dội. Làm tốt lắm bạn hiền. Phụt...”
“Là hiệu quả chưa?”
Tôi hỏi lại nó với vẻ chưa chắc chắn lắm, Leto gật đầu vẻ chờ mong.
“Tất nhiên rồi! Hahahaha… Mày cứ chờ đi, lát nó về đặt một đống mỹ phẩm, sữa rửa mặt các kiểu cho mà coi. Tao cá với mày luôn! Mày cứ chờ đi là biết!”
Tôi nghĩ nó chỉ nói đùa, nhưng tôi quyết định giữ im lặng vì Leto trông có vẻ rất tự tin. Thôi để sau rồi kiểm chứng lời của nó có đúng hay không cũng được.
Và ngày hôm sau, Celine xuất hiện, y như lời Leto nói, với một mùi hương còn nồng cháy hơn cả hôm qua.
Seria lại đến tìm tôi thêm lần nữa.
“Ừm, mong anh. Ặc… đây là món quà nhỏ của em!”
Cùng với một túi đầy tiền vàng.