Ngôi đền giống như một chiếc hộp Pandora chứa đựng cả sự tuyệt vọng và hy vọng trong nó.
Tòa công trình được xây dựng dựa trên độ phát triển của nền văn minh, cao và rộng. Ngôi đền – nơi những biểu tượng thiêng liêng được trưng bày cạnh bên những tranh phác hoạ lên ngọn đuốc cháy rực ở khắp mọi nơi – được bao quanh bởi một bầu không khí cổ kính và trang nghiêm.
Trước ngôi nhà nguy nga tráng lệ này của Chúa, con người không khỏi cảm thấy bản thân mình nhỏ bé.
Những sinh vật đơn thuần trên thế gian quỳ xuống thờ phụng và dâng lời cầu nguyện lên Chúa. Để những lời thì thầm đến được bên người sẽ phải tiêu tốn một quãng thời gian lâu dài đằng đẵng, như một hạt cát được nung luyện bởi cái nóng thiêu đốt từ lò lửa.
Cầu nguyện với Chúa là bằng chứng cho thấy con người ta không thể tự mình làm được điều gì đó.
Như thế chẳng khác nào sự cam chịu và tuyệt vọng, đến mức nơi duy nhất con người ta có thể bấu víu vào là một vị đấng siêu việt thậm chí còn không thèm đáp lại lời cầu nguyện từ những đứa con của Ngài.
Và điều ấy đã xảy ra ngay trong khu điều trị của đền.
Ngôi đền nằm trong học viện, là giảng đường cho các lớp thần học và là chốn dừng chân của nhiều vị linh mục cấp cao. Để họ có thể đối phó với những rủi ro có thể xảy ra trong quá trình đào tạo.
Học viện là nơi diễn ra rất nhiều những bài giảng cùng với các lớp học thực hành, để xem quá trình đào tạo được tiến hành như thế nào. Ngay cả một sai lầm nhỏ cũng thường dẫn đến chấn thương.
Tất nhiên, hầu hết trong số họ sẽ được điều trị chỉ trong vài ngày.
Huấn luyện với nguy cơ chấn thương cao, bao gồm cả đấu tay đôi, là điều cần thiết đối với một giáo sư ở học viện để quan sát kỹ năng từ những học sinh của họ. Thành ra, rất hiếm khi xảy ra một tai nạn vô phương cứu chữa ngay trước mắt những con người nổi tiếng như vậy trên toàn lục địa.
Nhưng thế không có nghĩa là bệnh nhân nào đền cũng có thể xử lí được.
Ví dụ như những học viên khoá 4 được cử đi ra ngoài thực chiến chẳng hạn, họ sẽ phải đi tiêu diệt ma thú, hay ai đó bất cẩn đi lang thang qua những khu vực nguy hiểm trong khuôn viên của Học viện. Học viên liên quan gặp phải tai nạn đôi khi có thể bị thương nặng đến mức dẫn đến tử vong.
Tất nhiên, lần này cũng vậy. Từ lúc bình minh, cả thân thể của cô đã đắm mình trong thứ phép thánh ấy. Mặc dù vẫn chưa chết, nhưng vẫn không có dấu hiệu cho thấy sự cải thiện dù cả Thánh nữ lẫn những linh mục cao cấp đã nhanh chóng được Giáo hội phái tới để chữa trị cho cô.
Đó là điều dễ hiểu. Tôi nghe nói đến cả ruột cũng bị moi trào ra ngoài.
Trước đó còn có vài người tập trung lại trước phòng chăm sóc đặc biệt của đền. Họ đứng đó, cầu nguyện rồi ra về.
Tất cả đều đến vì Emma. Giáo sư của cô ấy, các sinh viên năm cuối, đàn em trong Ban, và những người bạn thân của cô ấy, tôi và Leto.
Hai tay tôi ôm lấy mặt, hồi tưởng lại những gì đã xảy ra vào chiều hôm qua. Nhìn lại lọ thuốc mà Emma đưa cho tôi trên tay mà cảm thấy lòng mình quặn thắt vì tiếc nuối.
Lúc đó, Thánh nữ, người đang điều trị cho Emma cùng với các linh mục cấp cao của Giáo hội, đã rời phòng chăm sóc đặc biệt với biểu hiện rất mệt mỏi.
Thấy vậy, cả người tôi bật dậy. Thánh nữ đã quen với việc này nên cô ấy chắp hai tay lại và cúi đầu như thể đang cầu nguyện.
“Emmanuel.”
Chúa ở cùng chúng ta, đó là lời phước lành từ Thánh Quốc thay cho lời chào.
Nhìn thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của tôi, Thánh Nữ nhắm hờ mắt như thể đã hiểu được tình hình. Có thể là do đã dùng quá nhiều thánh lực nên khuôn mặt trắng như sữa của cô ấy vốn đã trắng bệch nay lại càng tái nhợt hơn.
Mái tóc bạch kim nhẹ nhàng xõa trong nắng, đôi mắt hồng nhạt nhuốm một vẻ đau buồn.
Cô ấy đẹp đến nỗi tôi nghĩ nếu thật sự có thần linh, Ngài đã dành ra cho cô sự thiên vị to lớn nhất. Nếu đây là tôi của bình thường, tôi có thể đã bị mê hoặc trong sự đẹp đẽ ấy.
Nhưng hôm nay ánh mắt của tôi và Leto đều chỉ dán chặt vào môi cô, chứ không phải trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, chờ đợi một câu nói thốt ra.
Đôi môi luôn nở nụ cười dịu dàng của cô hôm nay cứ mím chặt mà không có dấu hiệu hé mở.
Nhưng vì khó có thể nhắm mắt làm ngơ trước đôi mắt của hai chú cừu non đang cầu xin phép màu cho đến giây phút cuối cùng. Thánh nữ thở dài. Miệng cô thận trọng mở ra.
“Tình hình có vẻ không ổn cho lắm.”
Một câu nói gãy gọn phơi ra sự thật phũ phàng chứ chẳng phải lời nói dối trấn an sáo rỗng nào. Cả người tôi lại rơi xuống ghế như cọng rơm khô.
Chao ôi, tôi thở dài thườn thượt. Tôi đã mong đợi một phép màu. Tôi cố gắng tự phấn chấn tinh thần trở lại.
“Nội tạng của cô ấy bị moi ra ngoài trong tình trạng quá lâu. Cũng không biết đến bao nhiêu lâu mới phát hiện ra. Nhiễm trùng đã lan đến tận ruột. Cũng may là ngay những giây phút cuối cùng Emma đã kịp uống một lọ thuốc ngủ đông, nên mới còn thở cho tới bây giờ.”
Đó là lọ thuốc mà các nhà giả kim thường mang theo trong trường hợp khẩn cấp.
Một khi đã bắt đầu có tác dụng, nhịp tim của người dùng sẽ chậm lại ở mức độ sẽ không mất mạng, ngay cả khi có chảy máu nghiêm trọng thì vẫn có thể sống được. Tóm lại, đó là một loại thuốc có rất nhiều tác dụng phụ nhằm tối đa hóa tỷ lệ sống sót của người dùng.
Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó. Nếu đến mức ruột bị moi ra ngoài, vết thương sẽ rất nặng. Thánh lực không phải toàn năng, và nếu đã bị thương nặng đến mức đó thì chỉ có thể chờ đón cái chết.
Không có hy vọng. Phép màu chỉ có thể xuất hiện nếu hi sinh một tồn tại bậc cao nào đó.
Nhưng Emma, con gái của một nhà thảo dược, không đủ khả năng để chi trả cho một thứ đồ như vậy, tôi – người cảm thấy phải chịu trách nhiệm về những vết thương của cô ấy – cũng vậy.
Đây chính là thế giới mà ngay cả những điều kỳ diệu mà Chúa ban cho cũng không thể sánh bằng. Mắt tôi thất vọng khi nghĩ đến tương lai bi thảm đó.
“Không phải là không có hi vọng. Nhưng, hiện tại… Tốt hơn là các cậu nên chuẩn bị tinh thần. Tôi nghe nói phụ huynh của Emma cũng sắp đến rồi đấy.”
Thánh nữ nhìn Leto và tôi với sự quan tâm dịu dàng. Cô ấy im lặng nhìn chúng tôi và lắc đầu.
“Có thể sẽ rất đau lòng khi phải nói cho bố mẹ của Emma biết về hoàn cảnh của cô ấy. Nếu các cậu không chịu đựng được, tốt hơn hết nên trở về ký túc xá đi thôi.”
“… Không, tôi sẽ đợi.”
Một giọng nói khô khốc phát ra từ cổ họng tôi. Vị thánh nữ nhìn tôi với đôi mắt hồng ngọc và hỏi.
“Cậu chắc chứ?” Tôi yếu ớt gật đầu.
“Tôi là người cuối cùng nhìn thấy con gái của họ. Với tư cách là một người bạn, tôi phải kể cho họ nghe về những giây phút có thể là cuối cùng còn khoẻ mạnh của cô ấy lại cho họ biết.”
Và nếu tôi nài nỉ Emma nhiều hơn một chút, nếu tôi tin vào những gì được viết trong bức thư hơn một chút.
Lúc này hối hận cũng đã quá muộn. Và đó không chỉ là lỗi của tôi. Khó ai có thể tin rằng một lá thư đến từ bảy năm sau nói rằng Emma sẽ bị thương lại là sự thật đâu.
Ngay cả khi tôi có cảnh báo đi chăng nữa, rất có khả năng Emma sẽ chỉ cười và tiếp tục bác bỏ rằng chuyện đó thật nhảm nhí. Nhưng thứ cảm giác tội lỗi vì đã không làm như vậy vẫn trào dâng trong lòng tôi.
Leto cũng vậy. Nó không phải là người chịu trách nhiệm cho chuyện này, nhưng chuyện này xảy ra cũng là vì để thu lượm những món đồ cần thiết cho bài nghiên cứu của nó. Nó ngồi đây là cũng là để chịu trách nhiệm cho chính lương tâm của mình.
Nó thở dài, xoa xoa trán.
“Nếu tao mà biết chuyện như vậy sẽ xảy ra thì tao đã không nhờ Emma rồi… Chết tiệt.”
“Không phải là lỗi của ai cả.”
Trước lời tự trách của Leto, Thánh nữ khẳng định như vậy. Vẫn là một giọng nói ngọt ngào, nhưng giọng điệu của cô ấy chứa đầy sự thuyết phục mạnh mẽ.
“Những ai có người thân thiết sắp ra đi cũng đều nói như vậy. Đó là lỗi của mình, lẽ ra mình đã có thể làm tốt hơn… Nhưng mỗi năm học viện lại có thêm vài cái chết như vậy. Emma bây giờ có thể là một trong số họ.”
Vừa nói, Thánh nữ vừa vẽ một cây thánh giá lên trái tim mình. Dường như để nói với tôi rằng, những người được định là sống thì sẽ sống và những người phải chết rồi sẽ chết.
Nếu không phải vì tình hình hiện tại, có lẽ nó đã soi xét bộ ngực đầy đặn của Thánh nữ. Nhưng vào lúc này, cả tôi và Leto đều không hề nghĩ đến chuyện đó.
Chúng tôi chỉ im lặng.
Một người đàn ông không thể làm bất cứ điều gì thì không có quyền lên tiếng. Đó là một chuyện hiển nhiên.
“Sự quan phòng[note52282] của thần thánh không phải là thứ có thể được kiểm soát bởi sức mạnh của người phàm. Vậy nên các cậu đừng quá khắt khe với chính mình.”
Kết thúc bài phát biểu của mình, cô cúi đầu và chắp hai tay lại. Đó là một lời chia tay. Có vẻ như cô ấy sẽ rời đi một thời gian.
“Tất nhiên, nếu chỉ đơn giản như vậy thì sẽ không có ai phải chịu đựng… Cầu mong các cậu lấy lại được sự bình yên trong tâm hồn, Emmanuel.”
Lướt qua chúng tôi với lời thì thầm chúc phúc, Thánh nữ rời đi.
Sau khi Thánh nữ rời đi, tôi và Leto nằm dài trước phòng chăm sóc đặc biệt.
Chuyện sắp mất một ai đó cũng không phải cái gì xa lạ lắm đối với tôi. Trước đây tôi đã từng đến dự đám tang rồi.
Nhưng cảm giác lúc đó thậm chí còn không bằng một góc của thứ tội lỗi hiện tại đang âm ỉ trong lòng tôi, khi đáng lẽ ra tôi đã có thể cứu được một người bạn của mình.
Nếu nói tôi không hoang mang thì chắc chắn là đang nói dối. Đôi mắt tôi trống rỗng nhìn chằm chằm vào không trung, không còn nhận thức được thời gian.
Chính tiếng khóc của một người đã đánh thức tinh thần đang chìm trong hối hận và tội lỗi của tôi.
“Ôi, Emma! Emma, con gái tôi!”
Tôi và Leto chợt tỉnh lại, chạy về phía người mới phát ra tiếng khóc. Ở đó, có một người đàn ông trông rất tiều tuỵ chạy vội trên hành lang của ngôi đền.
Râu tóc của ông bù xù và trông không được gọn gàng. Ông chỉ đơn giản mang theo một gói hành lý nhỏ chạy tới đây.
Cơ thể của tôi và Leto nhảy dựng lên sau khi nhanh chóng nhận ra đó là ai. Người đàn ông với mái tóc bạc phơ đứng trước phòng chăm sóc đặc biệt.
Ông đang phân vân không biết có nên vào trong hay không. Với thái độ không chắc chắn lắm, tôi thận trọng tiếp cận ông.
“Xin hỏi, bác có phải là bố của Emma không ạ?”
"… Hả? Cháu biết con gái bác hả?
Quá rõ ràng rồi. Tôi và Leto, giờ đã chắc chắn rằng người này là cha của Emma, lập tức cúi đầu. Đó là một phép xã giao tự nhiên phải thể hiện với cha mẹ của những người bạn thân của mình.
“Cháu là Ian Percus, bạn của Emma.”
“Vâng, cháu là bạn học của Emma, Leto Ainstern.”
Trước lời chào của Leto, cha của Emma mở to mắt và luân phiên nhìn hai đứa. Rồi ông chớp mắt và im lặng hồi lâu.
Khoảnh khắc tiếp theo, cha của Emma mới phản ứng lại.
“Pe, Percus? Ainstern…? Chúa ơi, là quý tộc! Thần, thần xin lỗi! Kẻ quê mùa này vì thiếu học nên không nhận ra hai vị thiếu gia…….”
Ông bắt đầu phủ phục và cầu xin sự tha thứ từ chúng tôi.
Leto nhìn tôi với ánh mắt bối rối, còn tôi nhìn xuống ông với vẻ phiền muộn và tội lỗi.
Cuộc sống chính là tàn ác như vậy đấy.
Ngay trước khi con gái mình qua đời, ông vẫn phải lạy lộc cầu xin sự tha thứ vì chẳng thể nhận ra vị quý tộc trước mắt.
Hiện thực là thứ đáng buồn.