Ngày hôm đó, Seria trở về với vẻ mặt ủ rũ.
Đó là một tình huống quá bất ngờ đối với con bé, dù sao con bé cũng đã cố lắm mới hạ mình đi xin lời khuyên từ tiền bối.
Nhưng đối với tôi, đó là một quyết định rất hợp lý.
Tôi đâu có điên? Nói cho khách quan, Seria vẫn là một kiếm sĩ giỏi hơn tôi, và tôi chẳng có gì để dạy cho con bé đó cả.
Không gì ngu ngốc hơn là lãng phí thời gian vào những thứ vô nghĩa. Nếu có thể giúp được, tôi vẫn sẽ dành thời gian ra giúp con bé với tư cách là tiền bối.
Nhưng mối quan hệ giữa tôi và con bé không thân thiết đến mức phải đến dạy cho nó kinh nghiệm và hiểu biết của tôi.
Sau nhiều ngày ở gần con bé, tôi có thể chỉ ra vài vấn đề mà chính bản thân con bé không nhận ra, nhưng sẽ mất quá nhiều thời gian.
Tôi không phải là người đủ rảnh rỗi để hy sinh quá nhiều thời gian của mình cho một đàn em thậm chí còn không thân thiết với tôi đến mức đó. Đúng ra thì tôi có khá nhiều thời gian rảnh, nhưng rõ ràng sẽ vui hơn nếu tôi dành thời gian đó cho những người bạn thân của mình là Leto và Celine.
Nhưng có thể là do tôi từ chối có hơi vội vàng, nên sau khi tiễn Seria đi, tâm trí tôi không được thoải mái như tôi nghĩ.
Cảnh tượng Seria bỏ đi với đôi vai rũ xuống trong sự thất vọng trái ngược với vẻ mặt kiêu ngạo và ngay thẳng thường ngày của con bé, càng gợi lên trong tôi cảm giác đáng thương.
Và cũng không ngạc nhiên khi cả Leto và Celine đều lao vào chỉ trích tôi.
“Này, này, này. Sao mày lại đi từ chối thẳng thừng dữ vậy? Có gì thì cũng nói kín đáo tí đi chứ.”
“Đúng rồi đó, Ian. Đến em cũng thấy quá đáng nữa.”
Phản ứng của Leto đúng y như tôi nghĩ, nhưng Celine thì lại khiến tôi ngạc nhiên hơn, trong khi mới giây trước con bé còn muốn lao vào khô máu với Seria cơ đấy.
Ngẫm lại thấy cũng hơi quá nhưng đành thôi.
Cũng không thể rút lại những gì mình đã nói được. Tôi lắc đầu để rũ bỏ những suy nghĩ rối rắm đó.
“Thôi, cũng xong rồi. Lo tiếp cũng đâu có ích gì. Cứ kệ đi, đi ăn thôi.”
Leto và Celine nghe tôi phản bác lại bắt đầu chỉ trích dữ dội hơn. Nhưng Celine suy nghĩ lại về câu nói của tôi và thấy cũng có lý nên nhanh chóng vui vẻ trở lại.
Chỉ có Leto lắc đầu với khuôn mặt nhợt nhạt, rên rỉ trong mệt mỏi.
“Thôi, tao không có thời gian… Tao bận lắm.”
“Bộ nhiều bài tập lắm hả?”
“Ở Ban Pháp sư là vậy đấy. Tao cầu cho mấy cha giáo sư đó chết hết đi cho rồi…”
Leto lẩm bẩm những lời đáng sợ. Nó chính là hiện thân tiêu biểu của học viên ở Ban Pháp sư trong những ngày bận rộn, nó nhanh chóng thở dài và rũ vai.
“Lát nữa tao còn phải đến thăm tòa giảng đường của Ban Giả kim. Giờ tính sao đây, tao mệt quá không đi nổi nữa.”
Vừa nói, Leto vừa liếc lấy liếc để về hướng tôi. Ý đồ quá rõ ràng.
“Ài, giá mà có ai đó đi thay mình thì hay biết mấy… À mà này, Ian, mày có tham gia lớp nghệ thuật tự do gần tòa nhà của Ban Giả kim không?”
Celine, choáng váng trông như muốn nói cái gì đó, nhưng lại không thể thốt ra câu nào khi tôi chấp nhận giúp đỡ bạn mình. Celine hờn dỗi như thể vừa tiêu tốn thời gian vàng bạc để nói chuyện với tôi vậy.
"Rồi, rồi. Để tao đi thay mày cho, mày cứ về nghỉ ngơi đi… Hai mắt mày thâm quầng như gấu trúc rồi kia kìa.”
Trước sự chấp thuận từ bi của tôi, Leto rất vui mừng, nó lấy một mảnh giấy ra khỏi túi và đưa cho tôi. Rồi nó bắt đầu giải thích sơ qua.
“Mấy thứ này rất cần cho bài nghiên cứu của tao, nên tao cần học viên bên Ban Giả kim giúp một tay. Giáo sư đã thông báo cho vài người bên đó biết rồi, nên trước tối nay mày chỉ cần tới giảng đường của Ban Giả kim là có thể kiếm ra được. Nhớ tới tìm gặp Emma đấy nhé.”
“Emma?”
Một cái tên quen thuộc. Năm ba của Ban Giả kim, mối quan hệ của chúng tôi ở mức có thể nói chuyện với nhau vui vẻ được. Cũng có thể nói hai chúng tôi khá thân thiết với nhau.
Nhưng khi thấy cái tên đó, tôi nghiêng đầu suy nghĩ như thể đã nghe tới nó từ đâu đó rồi.
Sự lo lắng không kéo dài lâu. Dù sao thì vẫn còn lâu tôi mới cần đến gặp Emma. Tới lúc đó cứ suy nghĩ dần thôi. Nghĩ vậy, tôi gật đầu.
“Ừ, đừng lo. Tao sẽ đến chỗ cậu ấy.”
Và chiều hôm đó, tôi bước vào giảng đường của Ban Giả kim.
Sảnh ở tầng một được xếp đầy những dụng cụ thí nghiệm kỳ bí. Trông cứ như triển lãm, nhưng tôi – một kiếm sĩ – không biết chúng dùng vào mục đích gì cả.
Khi tôi nhìn vào mảnh giấy mà Leto đưa cho, con số “506” được viết ở trên cùng. Vậy có nghĩa là tôi phải đến phòng 506 trong giảng đường của Ban Giả Kim.
Sau khi leo cầu thang lên tầng năm, tôi gõ cánh cửa có ghi số “506”. Ngay sau đó, từ bên trong truyền đến một giọng nói: “Mời vào”.
Nghe có vẻ quen thuộc. Tin chắc rằng mình đã đến đúng nơi, tôi đẩy cửa sang một bên.
Ở đó, có một cô gái với mái tóc đỏ toát lên vẻ dịu dàng đang mở to mắt nhìn tôi chằm chằm. Giống như không ngờ rằng tôi sẽ đến thăm.
Tôi cười toe toét.
“Emma! Lâu rồi không gặp."
“… Ian? Cậu tới đây làm gì?"
Giọng nói của Emma vừa ngạc nhiên vừa nồng nhiệt, tôi ngồi xuống bàn tiếp tân ở trung tâm phòng thí nghiệm.
Tôi đáp lại với giọng bình tĩnh.
“Làm chuyện vặt thôi, Leto có để lại ghi chú cho cậu đây. Cái gì mà cần cho bài nghiên cứu của nó ấy?”
"Ô ô ô! Là bài giảng của Giáo sư Adriana… À, tớ biết rồi. Nếu gặp Leto thì nói cậu ấy ba ngày sau hãy tới đây lấy nhé.”
Sau đó Emma bình tĩnh nhận lấy mảnh giấy tôi đưa cho cậu ấy. Đôi mắt xanh lục chậm rãi lướt qua nội dung ghi trên mảnh giấy. Dường như cô đang kiểm tra những thành phần cần chuẩn bị.
Trong lúc đó, tôi nhìn quanh phòng thí nghiệm của Emma. Đây chắc là mượn của trường, nhưng phòng thí nghiệm của một nhà giả kim luôn là một thứ gì đó rất hấp dẫn.
Những con mắt sắp trong lọ, thứ bột không rõ là gì và các vật phẩm từ ma thú như móng vuốt hay trái tim.
Chỉ tưởng tượng những món đồ đó sẽ tái sinh bằng loại thần dược gì thôi đã khiến tôi mê mẩn rồi. Nhưng tôi đã từng nghe Emma nói qua, chuyện đó thực sự là một nhiệm vụ khá khó khăn vì việc chuẩn bị hoàn toàn dựa trên các công thức và lý thuyết rất phức tạp.
Nhưng trí tưởng tượng là tự do mà, vậy nên tôi nhìn quanh phòng thí nghiệm của nhà giả kim trong sự hào hứng dạt dào. Đến khi Emma đọc xong ghi chú, chúng tôi bắt đầu trò chuyện với nhau.
“Mà dạo này cậu thế nào? Sau cuối học kỳ trước thì hình như đây là lần đầu tớ gặp lại cậu đúng không.”
“Ừ, thì cũng như mọi khi thôi. Dạo này tớ có đi đi lại lại trong rừng. Tìm được nhiều thứ hay ho lắm.”
Ngay khi nghe thấy từ “rừng”, trong đầu tôi chợt loé lên một loại linh cảm.
Tôi cảm thấy như có cái gì đó mình không nhớ ra. Tôi nghiêng đầu hỏi.
“Ý cậu là khu rừng phía Nam đó hả?”
“Ừ, chỗ tổ chức Lễ hội Săn bắn á.”
“Không phải hơi nguy hiểm sao? Quanh đó chắc phải có mấy con dã thú đấy.”
Emma bật cười trước câu hỏi thăm dò của tôi. Cô ấy nhìn tôi như thể vừa nghe được một câu chuyện cười.
“Thú dữ trong rừng không ra ngoại ô đâu. Cậu càng đi vào trong thì càng thấy được nhiều của lạ. Ai cũng lo lắng về mấy con quái thú trong khi tụi nó còn không thèm vào rừng nửa bước nên tớ nhặt được nhiều thứ lắm, vui mà.”
“… Cậu chắc chứ?"
Emma gật đầu lia lịa trước câu hỏi vẫn còn lo ngại của tôi.
“Ừ, cậu quên là tớ từng là một nhà thảo dược à? Tớ nắm rõ khu rừng như lòng bàn tay. Ian, mặc dù trông cậu không giống lắm, nhưng ít gì thì cậu cũng là quý tộc mà.”
Tôi ho khù khụ trước lời nói của Emma.
Dù chỉ là đứa con trai thứ của một quý tộc nhỏ, tôi vẫn ở vị trí cao hơn nhiều so với một thường dân như Emma.
Hơn nửa số thường dân vào học viện đều được nhận học bổng. Tuy nhiên, chỉ có một phần ba số học viên của Học viện là thường dân.
Các quý tộc không cần phải lo lắng về tiền bạc. Chỉ cần tập trung vào việc luyện tập hoặc học tập cả ngày là đủ. Nhưng đối với đại đa số thường dân, chuyện đó lại khác.
Ngoại trừ con cháu của một số thương gia giàu có, hầu hết dân thường đều phải học tập và rèn luyện đến mức mất ăn mất ngủ. Có như thế họ mới vào được học viện.
Cho dù từ nhỏ tôi có luyện tập chăm chỉ cỡ nào thì vẫn không thể sánh được so với những học viên xuất thân từ thường dân.
Cảm thấy hơi xấu hổ, tôi bắt đầu viện cớ.
“Không, dù sao thì cậu là thường dân hiểu rõ về khu rừng cũng đúng… Tớ cũng biết cậu từng là một nhà thảo dược mà. Ý không phải là tớ không biết gì vì dựa hơi mình là quý tộc đâu.”
Emma cười khúc khích trước giọng nói nhỏ dần của tôi. Tiếng cười phản ánh rất rõ cảm xúc của cô.
"Ừ, mình biết mà. Tớ nói vậy cũng do cậu mang lại cảm giác chẳng giống quý tộc chút nào cả. Đôi khi, tớ còn quên mất rằng Ian là một quý tộc cơ.”
“Quên cũng được mà. Dù sao ở học viện thì cái danh đó cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Trước nhận xét an ủi của Emma, tôi trả lời như thể không sao cả. Nhưng tôi cũng biết rằng vấn đề không đơn giản như vậy.
Tuy mới xảy ra đây thôi, nhưng tôi biết chắc tin đồn tôi đánh Seria gần chết cũng đã lan rộng khắp nơi rồi.
Đây cũng là do tôi đã đánh bại một thủ khoa, trong khi bản thân chỉ ở hạng trung bình thấp, nhưng cũng là do một quý tộc cấp thấp của Đế quốc lại hạ gục được một người đến từ tầng lớp quý tộc thượng lưu .
Mặc dù ở học viện không có chuyện phân biệt địa vị. Nhưng luật vua thua lệ làng. Tốt nghiệp Học viện rồi thì một thường dân rồi cũng trở lại với tầng lớp thường dân, và quý tộc thì vẫn về lại tầng lớp quý tộc thôi.
Emma, con gái của một nhà thảo dược, đủ thông minh để vào được học viện, vậy nên cô ấy hẳn phải biết rõ những lời tôi nói chỉ là để xua tan đi bầu không khí đó mà thôi.
Cô ấy nở nụ cười ấm áp, thốt lên lời cảm ơn chân thành
“… Ừm, cảm ơn cậu nhé.”
Emma là một cô gái rất đáng yêu. Nếu cô ấy tự tin hơn một chút thì đã tốt, nhưng tôi không có ý can thiệp vào chuyện riêng tư của người khác.
Trong lúc trò chuyện với Emma, một ký ức chợt hiện ra trong đầu tôi.
Bức thư đó, nói rằng nó đến từ tương lai của bảy năm sau, chợt thoáng qua tâm trí tôi.
“… Ờm, Emma, có chuyện này.”
"Hửm? Sao vậy?"
Emma nhìn tôi hơi ngạc nhiên, như thể cô ấy đã không còn gì để nói. Và tôi cũng nên rời đi thôi.
Nhưng Emma là người duy nhất tôi có thể hỏi thắc mắc vừa nảy ra trong đầu, vậy nên tôi đã ngay lập tức hỏi.
“Có thể bằng cách nào mà ta nhận được một bức thư đến từ bảy năm sau không?”
Emma im lặng nhìn tôi chằm chằm, nghiêng đầu suy nghĩ về câu hỏi đột ngột của tôi.
Đúng là vô nghĩa. Một lá thư đến bảy năm sau á?
Chắc hẳn đó chỉ là lá thư chơi khăm của ai đó trong một tuần tôi bị mất trí nhớ thôi. Vừa nói, tôi vừa lắc đầu.
“Không, cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm đâu. Đáng lẽ ra tớ không nên đi hỏi một câu như vậy mới phải. Thôi giờ tớ đi đây...”
"Không phải là không thể."
Tuy nhiên, sau một hồi suy nghĩ rất lâu, Emma lại thốt ra câu trả lời quá bất ngờ khiến cơ thể tôi cứng đờ ngay khi vừa đứng dậy.
Ánh mắt ngờ vực của tôi chuyển sang Emma, người đang khoanh tay suy nghĩ.
Sau đó cô ấy đi đến góc của phòng thí nghiệm. Nhấn một cái nút gì đó, một bản đồ hình bán cầu hiện ra trên không trung.
Đó là bản đồ được tạo ra bởi thứ ma cụ dựa trên thiên văn học và chiêm tinh học.
“Cậu biết là mỗi ngôi sao trên trời cao đều có lịch sử và thần thoại của riêng nó mà đúng không?”
“À, cái đó tớ có biết...”
Emma vẫy tay trước khi câu trả lời của tôi kết thúc. Bảy ngôi sao nằm giữa bầu trời được phóng đại bằng một cái móc câu.
“Ngoại trừ mặt trời và mặt trăng, bảy ngôi sao này là những ngôi sao mạnh nhất. Đại diện cho bảy tội lỗi mà Delphirem, tội nhân đầu tiên của loài người, đã phạm phải.”
Delphirem, tôi đứng dậy khi nghe thấy cái tên đó.
Trong giấc mơ của tôi đêm đó, người đàn ông kia đã nói.
“Delphirem đang đến từ phía chân trời.” ,nhưng không phải đó chỉ là một huyền thoại sao?
“Cậu biết chuyện đó mà đúng không? Ngay từ đầu khái niệm về cái chết đã không tồn tại ở con người. Nhưng sau khi Delphirem thực hiện bảy lễ vật cho ác thần, tội lỗi được sinh ra và cái chết hình thành từ đó.”
"… Nên là?"
Giọng tôi đanh lại mà không hề nhận ra. Tuy nhiên, Emma, người đang chìm trong suy nghĩ của mình, không nhận thấy biểu hiện đó và tiếp tục chống cằm giải thích.
“Họ là những ngôi sao có sức mạnh bẻ cong quy luật của vũ trụ… Với sức mạnh đó, việc đảo ngược thời gian không phải là không thể. Dù sao thì chính họ cũng đã tạo ra những định luật không nằm trong kế hoạch của Chúa.”
Tôi, suốt cả quá trình chỉ có thể đứng yên sững sờ, ngồi thụp xuống ghế.
Một điềm báo đáng ngại ập đến. Đêm đó, giấc mơ sống động đó. Và một bức thư quá phức tạp để có thể xem như là trò đùa.
Tôi chợt nhớ đến một trong những nội dung của bức thư. Phải, trong bức thư cũng bao gồm tên của Emma.
Cô ấy sẽ bị tấn công bởi một con ma thú và rơi vào trạng thái hôn mê. Tim tôi lỡ một nhịp vì sốc.
Nhưng khi tôi đang định cảnh báo cho Emma về chuyện đó.
“Đương nhiên là không thể nào rồi. Hahaha…….”
Trước giọng nói vui tươi của Emma, tôi ngay lập tức choáng váng và ngây người nhìn cô ấy.
Emma cười khúc khích, có lẽ bất ngờ vì nhìn thấy phản ứng của tôi. Như thể tất cả những gì cô ấy nói từ nãy đến giờ chỉ là giỡn chơi.
"Du hành thời gian á? Nó chỉ khả thi về mặt lý thuyết thôi. Đã có rất nhiều người nỗ lực nghiên cứu cách chống lại sức mạnh của những ngôi sao đó, nhưng chưa có ai thành công bao giờ cả.”
"… Là vậy sao?"
Bị thuyết phục bởi giọng điệu tự tin của Emma, tôi thở phào nhẹ nhõm và ngồi xuống.
Ừ, chắc là không đúng đâu. Cái gì mà lá thư từ bảy năm sau chứ.
Có vẻ như đầu óc tôi đã bị rối tung lên sau khi trải qua quá nhiều chuyện kỳ lạ gần đây. Tôi lắc đầu cười gượng gạo.
Thôi không nghĩ về chuyện đó nữa. Vào thời điểm tôi đang tự quyết với bản thân, những lời của Emma đã củng cố thêm quyết định của tôi.
“Đừng lo lắng quá. Tuy không biết là cậu nghe chuyện đó từ đâu ra, nhưng có lẽ chỉ là tin đồn thôi.”
Tôi thở dài và gật đầu. Tôi đã lãng phí sức lực và trí óc của mình vào một việc vô ích. Cơ thể tôi cuối cùng cũng đứng dậy khỏi ghế.
Và ngay khi tôi chuẩn bị nói lời tạm biệt, như vẫn chưa an tâm, tôi quay người hỏi Emma.
"Emma, khi nào thì cậu định vào rừng?"
“Hừm, tớ định là tối nay… Sao vậy?”
Tôi có nên nói cho cô ấy biết về những gì được viết trong bức thư hay không?
Tôi do dự một lúc, nhưng rồi tôi cười khổ và để lại một câu.
“Chỉ là, nhớ cẩn thận nhé.”
“Cậu, lại… đừng có lo. Trời ơi! Nghĩ lại mới nhớ, suýt chút nữa thì quên mất. Tớ có cái này cho cậu đây.”
Emma lấy ra một lọ thuốc nhỏ với dáng vẻ dễ thương. Một lọ thuốc màu xám.
“Thuốc này có thể xoá sạch dấu vết mà cậu để lại đấy. Tớ mới thành công chế ra nó đây thôi. Nếu sản xuất ra hàng loạt, tớ sẽ có thể giúp được nhiều thợ săn và du khách thoát chết và giảm thương tích.”
Rồi Emma bảo tôi thử đặt tay vào lọ thuốc. Cô ấy trông rất tự hào, như một nhà giả kim thực thụ đang khoe khoang về thành quả của mình vậy.
Có lẽ vì có cha là một nhà thảo dược, nên lọ thuốc này chứa đựng những cảm xúc và hy vọng sâu xa nhất của cô.
Lẽ ra hôm nay cô ấy nên dùng nó để đi rừng thay vì đưa nó cho tôi. Nhưng vì những nguyên liệu cô ấy định thu thập hôm nay có mùi rất mạnh nên lọ thuốc lại thành ra vô nghĩa.
Emma tiễn tôi với nụ cười ngọt ngào như mọi khi.
Qua ngày hôm sau, Emma được phát hiện đã bất tỉnh trong rừng.
Cô ấy bị tấn công bởi một con quái vật không rõ danh tính, đến mức ruột bị moi trào ra khỏi bụng.