Ròng rã suốt ba hôm trời, vết thương của con rồng mới kịp lành hẳn.
Đêm trước ngày khởi hành, y rút ra một miếng vảy từ trên thân rồi đưa cho con gái.
[Nuốt thứ này sẽ giúp con đạt được khả năng hóa rồng, nhưng chỉ hữu hạn trong một khoảng thời gian ngắn thôi.]
Không chút chần chừ, cô nuốt ực một cái. Hiệu quả tức thì, cô bắt đầu thay da đổi thịt và cuối cùng biến thành hình dáng của một cô rồng nhỏ.
Hai con rồng đứng song song nhau, một lớn một nhỏ. Thực sự trông không khác gì cha và con gái.
Cùng nhau, cả hai rời khỏi hòn đảo này, hướng tới thế giới loài người.
Đích đến là thủ đô của đế quốc Norveland, cũng chính là chốn đô thành được mệnh danh hoa lệ bậc nhất, Đế đô Nibelungen. Nhưng dù thế nào cũng không thể trực tiếp đáp xuống đó, bởi đôi cánh rồng ánh bạc nọ quá ư nổi bật, đặc biệt là ngay giữa đêm thinh không. Thế nên hai con rồng quyết định trước tiên sẽ dừng lại ở một bãi hoang vắng cách đế đô không quá xa.
Hai con rồng hạ cánh thật nhẹ nhàng. May mà không bị ai bắt gặp.
Con rồng lớn dụng bí thuật, chốc lát đã trở lại thành một gã trai trông hãy còn rất trẻ. Tóc y mang sắc bạc cũng hệt như vạt vảy rồng lấp lánh như sao.
Con rồng nhỏ cũng trở lại hình dáng thiếu nữ ban đầu của mình, đơn giản hơn hẳn vì cô có thể tùy ý chuyển đổi giữa long hình và nhân hình.
Cả hai bấy giờ đều không có lấy mảnh vải che thân.
Cô ngồi sụp xuống, đưa tay ôm ngang người, cố che kín thân mình. Khuôn mặt khả ái đỏ lựng hết lên, hai má hồng như trái bồ quân.
[Đừng nhìn con mà….]
Y ra chừng không hiểu sao cô lại phải làm vậy, nhưng vẫn quyết định quay đi. Y xem cô là con gái mà đối đãi, tự nhận mình làm bậc sinh dưỡng nuôi nấng cô suốt thời gian qua, còn cô chắc hẳn cũng coi y như người làm cha làm mẹ. Nếu đúng thế thì đâu có gì đáng để mà phải thấy xấu hổ với nhau?
Y tiến đến gần một tảng đá lớn tọa ngay đó, vòng ra phía khuất tầm nhìn ở đằng sau. Một cái bọc lớn thình lình xuất hiện. Bên trong cơ man nào là đồ đạc, nào là vật dụng, đều là những thứ cần thiết cho cuộc hành trình dài, đương nhiên không hề thiếu quần áo. Y đã chuẩn bị đầy đủ cả và không quên mang theo bên mình xuyên suốt chặng đường.
Y mang phục trang đem cho cô con gái, đôi mắt vẫn trông ra xa xăm chứ không nhìn thẳng. Thế rồi tiếng sột soạt váy áo vang lên liên hồi ngay sau lưng y. Thấy vậy, y cũng mặc đại đồ vào.
[Người có thể quay lại được rồi…] cô con gái bảo. Cô đang vận trên mình bộ đồ đơn giản thanh nhã, giúp cử động thoải mái của tầng lớp trung lưu có của ăn của để trong xã hội Đế quốc Norveland.
Trái với vẻ nhẹ nhõm hiển hiện trên gương mặt cô sau khi đã mang xong quần áo, giờ lại đến lượt con rồng tỏ ra căng thẳng lo lắng thấy rõ.
Với nhân dạng như hiện tại, y không thể kích phát được quá một phần mười sức mạnh vốn có của bản thân. Chưa kể là lại thêm cả cô gái cũng cùng đi nữa, có khi sẽ còn yếu hơn nữa kìa. Nghe nói trên thế giới còn có một số kỳ nhân dị sĩ sở hữu đôi mắt với khả năng nhìn thấu chân tướng loài rồng ẩn sau bí thuật hóa hình. Nếu ngộ nhỡ trong tương lai xảy ra giao tranh, sẽ rất khó để bảo vệ an toàn cho cô.
Những cánh đồng thôn quê bạt ngàn trải dài đến ngút tầm mắt. Xa xa là dãy núi im lìm khuất trong đêm tối. Bước qua đoạn cầu đá ngự ngay trước mắt chính là con đường dẫn đến chốn đế đô.
Cô tung tăng nhảy chân sáo, hào hứng ngắm nhìn quang cảnh chung quanh. Y đành kéo tay cô lại.
[Đừng rời xa ta quá.]
Tuy rằng khó có khả năng hai người đột nhiên bị toán cướp đường nào tập kích ngang lưng, nhưng dẫu sao y cũng đã hạ quyết tâm sẽ bảo vệ con gái tới cùng, cho dù phải hy sinh tính mạng mình đi chăng nữa
Gò má thiếu nữ bất chợt đỏ ửng, vậy mà lại chẳng phải do ngại ngùng hay bối rối. Cô xích lại thật gần y, hai bàn tay đan chặt, toàn bộ thân mình sát thật sát, kề thật kề.
Hai người đi suốt đêm không ngưng, cuối cùng cũng đến được đế đô vào rạng sáng hôm sau. Nếu là người bình thường thì khéo có khi bây giờ phải chống nạng mà đi rồi ấy chứ. Nhưng chừng đó đối với cả hai lại chẳng hề gì.
Hai người đặt chân đến đại lộ Nibelungen, bước qua hoàn môn mái vòm khắc tên kinh thành. Khi đã chính thức tới được đế đô, chàng trai tóc bạc bỗng đứng khựng lại.
Y nhìn thẳng vào mắt cô rồi dặn. [Sau cùng thì chúng ta đã đến đây rồi, thủ phủ của loài người. Trước đó, ta muốn con hứa với ta một điều]. Nói đoạn, y tiếp tục, nghe ra có vẻ căng thẳng, [Chú ý quan sát xung quanh, đừng vội phán xét, cũng đừng quá định kiến. Thế gian này vẫn còn có người tốt. Ta tin rằng nơi đây sẽ mang lại cho con những xúc cảm vui thích, dù chỉ là phần nào.]
Cô gật đầu ngay lập tức, gần như không nghĩ ngợi gì mấy.
Y đã không nhận ra rằng, cái gật đầu ngỡ vô ưu ấy còn xen lẫn chút gì đó thật bất tự nhiên. Bởi lẽ cô vốn đã tìm thấy khoảng khắc mà mình đem lòng trân quý từ lâu. Chỉ cần được cùng y rảo bước trên cung đường vắng bóng người giữa đêm đen tĩnh mịch vậy thôi, cũng đủ khiến cô mừng vui quá đỗi rồi.
Trái tim cô loạn nhịp. Cô muốn y nắm tay cô thêm một lần, nắm tay cô thêm chặt hơn nữa để cả hai thêm gần nhau hơn nữa.
Cô cố gắng không thốt ra cảm xúc sung sướng xuất phát từ tận đáy lòng nọ mà chỉ giữ cho riêng mình vậy thôi. Hiềm nỗi cô e sợ nếu như nói ra thành lời, phải chăng điều mà cô mong muốn sẽ phải ngừng lại ở đây, phải chăng đó sẽ là dấu chấm hết cho tất cả những gì tốt đẹp nhất đời đấy ư. Cô vẫn muốn được sánh bước cùng y kia mà.
Lát sau, hai người quyết định dừng chân ở một quán trọ bình dân tầm tầm, không quá sang trọng nhưng cũng không tới nỗi xập xệ. Sắp xếp hành lý xong xuôi rồi nghỉ ngơi một chút, cả hai ra ngoài dạo phố. Quả không hổ danh là chốn kinh thành phù hoa. Nhộn nhịp và tràn đầy sức sống.
Tuy nhiên, cũng chỉ có thể.
Chẳng có gì đủ khiến cô thấy hứng thú.
Nỗi niềm vui thích đơn thuần, háo hức hập hồi như khi tản bộ nơi đồng quê tĩnh mịch nay còn đâu. Không phải ở chốn xô bồ này.
Bởi lẽ khắp xung quanh cô, đâu đâu cũng nghe, cũng thấy [Sát long nhân] từ bốn phương tám hướng, bất kể trái phải trước sau.
Một tiết mục nhạc kịch đường phố tái hiện lại giai thoại Ác Long Fafnir trước kia từng bị một vị Anh hùng chém hạ không thương tiếc. Hay câu chuyện kể về Cuồng Long Lucifer đã dám phản bội, lừa lọc Thiên chúa để rồi nhận lấy thiên phạt lôi sét và cuối cùng bị giáng xuống địa ngục vĩnh cửu.
Đối với anh hùng thì đó là trang sử thi lẫm liệt ngàn đời, là những lời tán dương mới thật vinh quang làm sao. Nhưng đối với rồng thì tất thảy chỉ còn lại nỗi bất hạnh, nhục mạ trong tủi hổ đau đớn, thảm hại.
Nơi quảng trường thành phố còn dựng một bức tượng đồng trông vô cùng kì vĩ. Bức tượng đã tạc lại dáng vẻ oai hùng của một hiệp sĩ tay cầm ngọn thương chạm khắc rất công phu đâm xuyên qua vảy ngược của một con rồng. Đám trẻ vô tư chạy khắp quảng trường, rủ nhau chơi trò [Săn Rồng]. Chẳng những thế, lũ trẻ còn tranh nhau vai Dũng sĩ diệt rồng cho bằng được
Rốt cuộc, một tên nhóc trông như con nhà binh nọ đã giành được vai Dũng sĩ ấy, còn cậu bé với bề ngoài yếu ớt còm nhom buộc phải bất đắc dĩ đóng giả ác long.
Sách giấy cùng nhiều loại ấn bản khác cũng không phải ngoại lệ. Cuốn sách bán chạy nhất dành cho đối tượng độc giả là phụ nữ, và thậm chí còn đạt được một giải thưởng văn học danh giá, có nội dung kể về hành trình chàng hoàng tử giải thoát công chúa khỏi nanh vuốt con rồng. Sau khi diệt trừ hậu họa con rồng, cả hai kết hôn và sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
Những hàng thịt quay bán rồng nướng thậm chí còn lấy chính mỡ rồng để đốt lửa nữa kìa. Đùa kiểu gì vậy cơ chứ?
Phải chăng đây chính là Đế đô Nibelungen nhộn nhịp sống động đó ư ? Phải chăng đây chính là Đế đô ẩn chứa niềm vui và lòng tốt mà cô đương tìm kiến đó ư? Với cô, đó không khác gì cơn ác mộng kinh hoàng bậc nhất khiến cô phải choàng tỉnh giữa đêm thanh vắng.
Dù vậy, cô vẫn tiếp tục bước đi.
Vì ngay trước hoàn môn mái vòm, y đã dặn cô không nên phán xét dựa trên định kiến chủ quan của bản thân.
Cho đến ngày thứ ba, khi đang đi dạo quanh, cô bắt gặp một tổ chức nêu cao mục đích cứu rỗi loài rồng. Chỉ trong khoảnh khắc ấy thôi, trái tim cô như bật ra khỏi lồng ngực. Nhưng nghe giảng giải về hoạt động của tổ chức xong, cô thất vọng đến hụt hẫng. Hóa ra sự cứu rỗi ở đây chính là cái chết sau chốt. Ngay từ đầu, chúng đã vốn đã không có ý định cứu sống loài rồng như vậy rồi.
Đúng là giọt nước tràn ly. Ba ngày thôi là đủ lắm rồi.
Thức ăn ở quán trọ cũng dở như hạch, đưa vào miệng mà rệu rạo như sạn như cát. Cô không tài nào thưởng thức đồ ăn ở đây cho được. So với Vườn Địa đàng Eden thì đúng là khác nhau một trời một vực.
-Tản bộ chốn đồng quê còn thú vị hơn nhiều.
Cô lấy dao nĩa xé cả con gà quay ra, cố cắt thành miếng nhỏ vừa ăn. Tuy cô vẫn biết sử dụng bộ đồ ăn của con người, nhưng chỉ là trên lý thuyết thôi. Còn áp dụng vào thực tiễn lại là vấn đề khác hẳn. Khó xử thật mà.
Con rồng để ý thấy thế thì bảo, [Dao thì dùng như này.]
Y ấn lưỡi dao xuống, khéo léo xẻ miếng ra. Lát thịt đẹp đến không ngờ. Còn y thì vẫn bình thản, vẫn thanh lịch
Cô đã tới giới hạn.
Tiếng lanh canh của dao nĩa vang lên sao thô bạo. Cô bỏ bộ đồ ăn xuống, hai tay siết thành nắm đấm. Giận đến run người.
Cô không thể chịu đựng thêm được nữa.
Nhạc kịch, tượng đài, đám nhóc, tiểu thuyết, quầy hàng.
Và nhất là chàng thanh niên trẻ tuổi với mái tóc bạc đang ngồi trước mặt cô.
Cô không thể chịu đựng được, vậy mà sao y có thể thờ ơ mà đối mặt với những hành vi tàn bạo đó.
[Người không cảm thấy gì ư?] cô hỏi.
[Cảm thấy gì?] y xiên lát thịt rồi đưa lên miệng.
[Loài rồng đang bị tàn sát. Con người còn lấy đó làm chuyện đáng mừng. Con người nướng thịt rồng lên mà ngấu nghiến, lấy chính xác thịt của rồng làm mồi lửa. Người không cảm thấy gì thật sao?]
Cả hai cứ vậy mà hỏi qua đáp lại bằng Chân ngữ, càng chẳng phải lo sẽ có ai gần đó nghe thấy được.
[Đừng để ngọn lửa hận thù che mờ mắt con đi. Dù cho sau này cái chết của chúng ta thảm khốc đến thế nào, chỉ cần trái tim ta nguyên lành trong sáng, thì chắc chắn,chúng ta sẽ lại được tái ngộ tại Vương quốc Hằng cửu] Y tuần tự nhai rồi nuốt. [Đó là lời răn của Chúa. Chúng ta không được để cho con rắn độc của ác ý len lỏi vào trong tim.]
Cô gái cắn môi. [Lồng ngực người không đau sao, không quặn thắt lại hết sao?]
[Nếu ta nói không thì sao?]
[Tại sao chứ? Tại sao người cứ ngồi mãi ở đây, dồn sức vào dao vào thịt thế này?] Cô nghiến răng vì tức giận. [Người không muốn biến thành phố này thành bình địa, không muốn khiến cho lũ người kia phải thống khổ sao?!]
[Con đang chảy máu đấy, dừng cắn môi lại đi.]
[Những kẻ vô cảm ấy chớ hề quan tâm! Một sinh linh ra đi mà chúng đâu có thấy buồn!?]
[Không cần quan tâm, cũng như không cần thương tiếc. Cái chết chính là sự giải thoát. Vương quốc Hằng cửu chờ đợi chúng ta, không việc gì phải thương tiếc cả.]
Sau cùng thì, con người là con người, rồng vẫn là rồng.
Niềm tin của họ mâu thuẫn nhau đến tưởng chừng như vô vọng, nhưng vậy mà—
-Tại sao người ấy lại không hiểu chứ?
Cảm xúc trong trái tim họ hóa ra không khác nhau chút nào.