Brunhild: The Dragon Slayer

chương 1.5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đến ngày thứ tư, cả hai cùng tới bảo tàng thành phố để tìm hiểu lịch sử săn giết loài rồng của con người. Đó là hy vọng duy nhất của cô gái, cô chỉ mong mình sẽ tìm được một vài thông tin hữu ích.

Những tòa kiến trúc lắm kiểu khác nhau ngụ chốn đế đô này không còn khơi gợi được thêm nhiều hứng thú của cô nữa, nhưng riêng bảo tàng nọ thì khác hẳn.

Chỉ cần một tia hy vọng thôi. Người cô như nóng ran lên, sâu trong lồng ngực là trái tim vang nhịp, thình thịch liên hồi. Cô phải chiến đấu.

Dòng máu của Rồng đang chảy trong huyết quản cô. Sẽ chẳng còn cách nào hơn được, chỉ còn nước hoàn toàn nắm giữ sức mạnh vượt tầm nhân loại, vượt tầm tinh cầu này. Chính là thứ sức mạnh đưa Long tộc xứng với vị trí thống trị bầu trời và mặt đất thuở hồng hoang xưa, như biết bao thiên huyền thuyết vẫn thường kể lại.

Bên trong bảo tàng trưng bày vô số kể những thứ khí giới được tạo ra với mục đích săn giết loài rồng tới tận cùng, đa dạng chủng loại kích thước đến độ đếm không xuể. Từ cổ lỗ nhất đến hiện đại nhất, từ linh kiện chi tiết đến hiệu năng vũ khí, tất cả đều có đủ, không những thế mà còn được ghi chép rất rõ ràng rành mạch.

Cô chăm chú quan sát từng dòng thông tin một, cho tới khi đôi mắt xinh đẹp hiện mạch đỏ ngầu, thì trí óc đã bắt đầu hiểu rõ mọi nguyên lí trong đó.

“Haha…”

Cô bật cười trong vô thức. Vài ba khách tham quan bảo tàng tọc mạch nhìn cô đầy nghi ngại.

Cứ thích thì bật cười như thế đấy, biết sao được, mà nín cười sao được? Hỏi vậy thì thà đừng hỏi.

“Khoa học văn minh nhân loại đã tiên tiến đến mức này…” cô tự nhủ.

Hạm đội tấn công Long Đảo (Đảo của Rồng) lúc trước hóa ra chẳng hơn gì loại tàu gắn thêm hỏa lực mạnh hơn chút đỉnh để tiến hành nhiệm vụ “trinh sát” thám thính tình hình, cũng tiện thể coi đó là dịp để loại bỏ những “mẫu tàu đã lỗi thời, lạc hậu” còn tồn trong kho vũ khí quân đội loài người.

Đám thủy thủ đoàn cũng không khác, chỉ toàn hạng tử tù hoặc tội nhân chịu án lưu đày thế nào đó, được dúi vào tay mấy món vũ khí hạng nặng, hòng bắn phá cho thật rát, thật nhiệt rồi thôi. Lũ chúng hoàn toàn không phải quân nhân chuyên nghiệp được huấn luyện chính quy hay nhiều phen kinh qua trận mạc.

Những hình ảnh đen trắng phát ra từ chiếc máy chiếu đặt chính giữa khuôn viên viện bảo tàng.

Một con rồng có dáng dấp thậm chí còn vĩ đại hơn cả ngân long, đang giao chiến với loài người. Không, đúng hơn là nói đang giao chiến với máy móc phải chăng? Những khối kim loại như cỗ xe khổng lồ trang bị thêm nòng súng. Chính xác là phương tiện chiến tranh hạng nặng, binh chủng tăng thiết giáp.

Nòng súng kia quay vòng rồi nhằm về phía con rồng mà nã đạn.

—Trụ pháo chính Balmung.

T/N: Balmung là thanh kiếm dùng để giết chết Rồng Fanir trong thần thoại Bắc Âu.

Chỉ toàn là những hình ảnh đen trắng đơn điệu, không hề có chút âm thanh nào, vậy mà sao vẫn uy lực đến thế. Chỉ trong nháy mắt, sắc trắng đục từ đỉnh đầu nòng pháo bao trọn lấy toàn bộ màn chiếu, và rồi con rồng hiện lên nham nhở máu thịt, ngay trước ngực là lỗ đạn lớn tới thủng tim. Con rồng vĩ đại ngã xuống, mặt đất rung chuyển dữ dội, khói vây bụi phủ mù trời.

Sao mà chống lại được thứ vũ khí hủy diệt khủng khiếp nhường này?

Hóa ra, quyền năng cùng sức mạnh của loài rồng giờ đây đã chỉ còn là quá khứ vang bóng một thời mà thôi.

◆◆◆

[Hay là hai ta trốn đi, giữ lấy nhân dạng này mà sống. Một thị trấn vắng xa thật xa, càng xa càng tốt.] Vừa bước ra khỏi, cô quay sang y, nói như van nài.

[Không thể đâu. Xin con hãy hiểu cho ta.]

[Không, con không muốn.] Đôi mắt trong veo ngấn thành lệ. [Lại là vì Chúa ư? Chúa trời hay quỷ thần cũng không hề gì hết, con không quan tâm. Con…]

Giọng nói cứ thế chìm dần. Ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng cô hạ quyết tâm, thốt lên nỗi niềm mình.

[Con yêu Người.]

Y gật đầu. [Ta cũng yêu con.]

[Không,] cô đáp, [Ý Người là với tư cách cha và con thôi, tuy không sai… Nhưng riêng con thì còn hơn thế nữa…]

Y trố tròn đôi mắt, vội đưa tay lên che mặt.

[… Ôi Chúa trên cao. Dù Vườn Địa đàng Eden là chốn tự do thế nào đi chăng nữa, thì như thế cũng là không thể tha thứ, là không bao giờ được phép.]

[Chỉ bởi vì chúng ta là Rồng và… người sao?]

[Con tự biết rõ mọi chuyện đâu đơn giản đến vậy.]

Chẳng có gì là sai trái hết, cả Rồng lẫn người. Eden là khu vườn của Thiên chúa, tự do cho muôn loài, nên chỉ cần tình cảm đó xuất phát từ tận đáy lòng thì dù là người và sói cũng không thành vấn đề. Nhưng điều đáng nói ở đây là mối quan hệ của họ không khác mấy với tình phụ tử cha con thực sự, dẫu chăng ban đầu không phải máu mủ ruột thịt nhưng một khi đã nảy sinh tình yêu nam nữ giữa đấng dưỡng dục và dòng con cái thì sẽ hoàn toàn bị liệt vào hàng cấm kỵ tại chốn này.

Cô không thể nào không biết điều ấy cho được. Nhưng mặc cho lí trí đang cố níu giữ, trái tim tràn trề xúc cảm vẫn không chịu ngừng lại.

[Con yêu Người, con muốn Người tiếp tục sống]

Y lặng im không đáp, không muốn phản bội lại đức tin đã quá sức mãnh liệt của chính mình.

[Ra thế sao,] cô nói như thủ thỉ. [Sớm muộn Người cũng quy hàng số phận mà ra đi thế sao?] cô cất tiếng hỏi.

[… Ừ, phải.]

[Vậy thì con cũng sẽ đi theo người]

[Nhưng con là-]

[Nếu thành phố này dạy con biết thêm điều gì thì đấy chính là, trên thế giới này không nơi đâu có bất kỳ ai đứng về phía loài Rồng.] Vì thế, cô đã quyết định [Em sẽ luôn bên cạnh Người cho tới tận cùng của thời gian.]

Gương mặt ấy khiến con rồng phải bất ngờ đến sửng sốt.

Giận dữ sục sôi, thù hận xấu xa hay yêu đương bất chấp khó dung thứ, tất cả đều không đúng. Người ta gọi đây là khai sáng và giác ngộ, nhưng cũng có thể là sự buông bỏ chăng.

Y không dám chắc nữa.

[Em sẽ đồng hành đến Vương quốc Hằng cửu cùng Người. Ở đó… liệu em có được phép yêu Người?]

[À ừ, Vương quốc Hằng cửu nhỉ... Đương nhiên rồi]

Tại Vương quốc Hằng cửu không có gì được coi là cấm kỵ, không thể áp đặt luật lệ thường thức lên miền trời ấy. Chân lý tự do thực sự, bởi không còn tồn tại những xiềng xích phàm trần nơi tục thế.

Thế rồi, cả hai rời khỏi thủ phủ của loài người. Gánh nặng u tịch ám lấy cô gái suốt thời gian qua bỗng biến mất như thể đã được gột sạch.

Nếu cô chấp nhận thân phận một thiếu nữ loài người kia, biết đâu Thiên Chúa sẽ chẳng cứu rỗi lấy cô. Nghĩ đoạn, con rồng quyết định trở về đảo, cùng cô nghênh đón tương lai hủy diệt phía trước.

◆◆◆

Dẫu chẳng bao lâu, hòn đảo vẫn yên bình như thuở nào.

Nơi thiên đường của muôn thú, cơ man là hoa trái xum xuê trĩu nặng những cành cây tươi xanh mát mắt của rừng đại ngàn, Thánh địa vẫn sừng sững và uy nghi.

Bốn ngày qua ở xứ người chẳng hơn gì cơn ác mộng suốt đêm dài đấy ư? Cô đâu tưởng được rằng trên thế gian này lại còn tồn tại cả một tòa thành khủng khiếp đến vậy. Quay lại với những ngày tháng êm đềm, ban đầu cô cứ nghĩ thế nhưng rồi cũng gạt suy tư đó ra khỏi tâm trí tự bao giờ không hay.

Bốn năm trôi qua, cô nay đã tròn mười sáu tuổi.

Tưới đẫm máu rồng, dùng Trái Ban Thông Tuệ của Sinh Mệnh Thụ cùng Mật tiên Nectar tựa chẳng hề gì, vẻ đẹp thiếu nữ đã gần đạt đến ngưỡng hoàn hảo. Đó là vẻ đẹp vô cùng tận, tưởng chừng sánh ngang với người phụ nữ đầu tiên, thủy tổ của loài người được tạo tác từ đôi tay của Chúa lúc ban sơ.

Trái tim rung từng nhịp thanh xuân nay nhạy cảm biết bao, gương mặt ngập tràn trong xúc cảm si mê biết mấy. Ngày qua đêm lại, cô xướng lên tiếng hát. Ấy là những bản tình ca hướng về con rồng.

Giọng hát du dương ngọt ngào tới nỗi đến chính y cũng khó mà suy nghĩ được cho thông suốt. Nhiều lúc y thoáng nghĩ, như thế phải chăng là ta đương đầu hàng nhận thua bản ngã của chính mình hay sao?

—Con yêu người.

Ta cũng yêu con. Y đáp vậy.

Con quý người.

Ta cũng quý con, y trả lời.

Suốt bấy lâu, con rồng vẫn đóng chặt cánh cửa trái tim, vì e sợ sẽ vượt quá giới hạn do chính bản thân đặt ra.

Bởi lẽ y đã trót đem yêu thương cô thực lòng. Chỉ cần chăm chỉ hành thiện vì nghĩa cử cao đẹp, giữ mình tránh xa giáo điều cấm kỵ mà Chúa từng răn, thì sớm muộn gì cả hai cũng sẽ được cùng đoàn tụ lại phía bên kia thế giới đúng như ý nguyện.

Nguồn cơn diệt vong rồi đây sẽ ập tới nội trong vài ba năm nữa, nếu chỉ vì thế mà đáp lại tình cảm của người con gái thì quả là xuẩn ngốc xiết bao. Từ bỏ chốn thiên đường vĩnh cửu mà hai ta đợi chờ suốt bao ngày tháng chỉ để tận hưởng chút hạnh phúc sung sướng nơi hòn đảo đang chết dần chết mòn này thì thật không đáng…

◆◆◆

Ngày tận vong đột ngột mà đến, không hề báo trước.

Ngân long thinh lặng trong Thánh địa. Cô gái vẫn xiêm y sắc đỏ lộng lẫy, ngân nga âm điệu bên tai y.

Bỗng nhiên, cô dừng ngay lại.

Có gì đó ra chừng quái đản lắm. Thoạt tiên là mùi. Chỉ mình cô nhận ra được thứ mùi thoảng hương trong không khí ấy.

Tiếp đến là âm thanh. Nghe mỏng thôi nhưng khó chịu y hệt tiếng ong vò vẽ ngay bên tai, đập vào màng nhĩ không chịu dừng.

Ngoài kia như vừa có gì ngã đổ đằng những tán cây. Thế rồi, bầu trời chao đảo, cả hòn đảo rung chuyển ầm ầm. Con rồng choàng tỉnh, đứng dậy sừng sững. Cả hai vội lao ra ngoài.

Vốn biết ngày này rồi cũng tới, cô gái thiết nghĩ mình sẽ phải chiến đấu chống lại binh đoàn chiến xa khổng lồ kia.

Nào ngờ, bây giờ hiện diện trong tầm mắt của cô lại là hàng hàng lớp lớp những vật thể bay không xác định, những tấn sắt kỳ khôi lơ lửng trên trời đêm, nhiều vô số kể.

Hóa ra là không kích.

Ngân long dang rộng đôi cánh to bản ra, vung mạnh như quất roi vun vút. Cuồng phong nổi lên, còn con rồng đã liệng trên cao từ bao giờ.

Vuốt của y vụt qua muốn xé toạc cả không gian, hàm nanh nghiền nát không thiếu thứ gì, ngọn lửa thiêng hung tàn thiêu rụi mọi vật ra thành tro.

Không thể bay, cô gái đành đứng lặng tại chỗ vì tự biết chẳng giúp được gì.

Ngân long vô cùng mạnh mẽ.

Phi cơ của quân địch cứ rơi rụng đi từng chiếc từng chiếc một.

Lồng ngực cô không khỏi rộn ràng theo nhịp chiến thắng. Đối với cô, ý chí đó, dáng vẻ kiêu hùng đó, thân hình vạn trượng đó chính là biểu tượng đại diện cho quyền năng bất khả chiến bại

Mặc cho công nghệ của con người hiện đại đến mấy, hay vũ khí của con người tinh vi tới đâu chăng nữa, thì con rồng cũng chưa một lần nào, chưa một giây một phút nào rơi xuống thế hạ phong.

Hạm đội không quân kia gần như bị diệt toàn đoàn, chỉ còn sót lại duy nhất một phi cơ đang nhanh chóng rút lui, sát ngay sau là con rồng truy đuổi gắt gao như ánh chớp bạc.

Thấy thế, cô cũng chạy theo về phía ấy, hướng đến khu vịnh hẹp bên kia hòn đảo. Tất cả những gì mình có thể làm được chính là chứng kiến mọi điều cho đến khi kết thúc, cô tự nhủ.

…Thoạt đầu, cô cứ nghĩ bản thân đã nhìn lầm. Trên mình y tuy không hằn lên chút thương tích nào, nhưng sao y càng bay càng thấp thế kia.

Vừa đến vịnh, nỗi sợ của cô đã trở thành sự thật.

Đôi cánh tượng trưng cho niềm kiêu hãnh của y không thể dang rộng ra thêm nữa. Và rồi, thân hình khổng lồ nọ sụp đổ giữa trời đêm. Cô bối rối không biết làm thế nào cho phải. Y đang thở hắt ra đầy khó nhọc, nhịp từng nhịp đau thắt đau.

Cả hai tưởng trận không kích kia chính là mở màn cho chiến dịch thanh trừng Ngân long của loài người, nhưng kỳ thực không phải vậy.

Trước cả khi hạm đội của loài người bắt đầu tiến hành oanh tạc nữa kìa, vô số bom khói, tức vũ khi sinh học vốn đã được cài cắm rải rác xung quanh Thánh địa. Thứ bom ấy không phát nổ mà âm thầm tấn công, thấm vào trong máu xương, hòng suy yếu chiến lực của thực thể mang tên Rồng kia.

Hóa ra ấy chính là mùi hương quái lạ khiến cô để ý lúc trước. Lần này, khí độc mới là vũ khí chết chóc mà loài người mang đến.

Thắng thua đã được phân định ngay từ khi trận chiến còn chưa diễn ra. Ngay cả hạm đội không quân cũng chỉ là mồi nhử để lùa y ra.

Một hợp chất hóa học chỉ có tác dụng với Rồng, được tạo ra với mục đích duy nhất là tê liệt dây thần kinh của chủng tộc hùng mạnh này càng nhanh càng tốt. Vừa xuyên qua tầng mây là là, Ngân long đáp xuống bãi biển đầy cát trắng, nhịp thở gián đoạn nghe sao nhọc sức.

Truyện Chữ Hay