Brunhild: The Dragon Slayer

chương 1.3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau trận chiến với nhân loại, một người một rồng quay trở về Thánh địa. Ban đầu cô gái rất lo lắng cho thương tích của con rồng, nhưng rồi khi biết chừng đó thực không đáng gì, cô thấy nhẹ nhõm hẳn. Cũng may là bản thân cô không hề bị thương.

[Sao lại thành ra thế này?] Cô gái nghiến chặt răng. [Vũ khí của nhân loại liên tục cải tiến với tốc độ cực kì đáng gờm… cứ đà ấy thì Ngân Long trấn giữ hòn đảo là người sẽ bị giết mất.]

[Đúng thật. Sớm hay muộn ta cũng sẽ tử trận.]

[Tại sao loài người lại thèm muốn hòn đảo đến vậy?]

[Đều vì những tạo vật thần thánh của Thiên Chúa ở nơi đây, ví như Tri Huệ Quả Thực hay Sinh Mệnh thụ,… Nhân loại luôn khao khát lấp đầy dục vọng không đáy, để thỏa mãn những gì chúng mong cầu, chúng cho là tuyệt vời.]

[Nhưng nếu người ra đi thì tất cả cũng sẽ hóa tro tàn mà?]

Ngân long thủ hộ cho Địa đàng Eden. Một khi thủ hộ giả chết đi, thì mọi sinh vật nơi đây sẽ cùng tan biến vào hư vô. Từ Tri Huệ Quả Thực, Sinh mệnh Thụ cho đến Rượu tiên Nectar. Ấy là bởi Thiên Chúa sẽ không bao giờ trao tạo vật sáng thế của mình vào tay những kẻ hám lợi mà ngay đến lương tri cũng không có.

[Dẫu cho có cháy thành tro, những thứ ấy vẫn là vô giá. Nhưng ta thì khác. Là thủ hộ giả của Eden, thân xác ta sẽ không biến mất.]

Mỡ rồng tạo thành nhiên liệu chất lượng cao không gì sánh được, máu rồng dùng để tạo tiên dược, vảy làm giáp, nanh vuốt rèn kiếm, và thịt rồng đương nhiên vô cùng bổ dưỡng.

Con người sẽ không tiếc hy sinh nhân lực và vật lực để chiếm đoạt cho bằng được nguồn tài nguyên đến từ Địa đàng Eden và cả thủ hộ giả của hòn đảo nữa.

[Chúng ta chỉ muốn sống trong hòa bình, không phiền hà đến ai khác… vậy mà khó ư…]

Đôi mắt rồng mang độc một màu xanh lam chăm chú quan sát vẻ mặt suy nghĩ đăm chiêu của cô gái [Con có muốn sống không?]

Cô gái nghiêng đầu khó hiểu, [Tất nhiên rồi, như vậy là bình thường mà ạ?]

Không hề bình thường chút nào.

Trong xã hội loài người, trân trọng cuộc sống này vốn được coi là bình thường, nhưng ở đây thì không hẳn vậy. Mọi sinh vật đều tin vào lời hứa rằng sau khi ra đi linh hồn nhất định sẽ được cứu rỗi. Thế nên, tuy không đến nỗi đi tìm đến cái chết, nhưng cũng chẳng tới mức quá đau buồn hay muộn phiền.

Con bé rất có thể sẽ…

Nói đoạn, y bảo cô đợi bên ngoài rồi tiến vào sâu bên trong Thánh địa.

Thuở xưa kia, Ngân Long hãy còn được nhân loại tôn kính sùng bái. Lúc thảm họa thiên tai hay khi chiến tranh bùng nổ, con người vẫn thường tìm đến y dâng lễ vật để cầu xin sự giúp đỡ. Nào là trang sức, vàng bạc châu báu, hoa trái, phục trang, búp bê, lương thực thực phẩm hay thậm chí là những thiếu nữ trẻ tuổi. Tất cả đối với y đều không hứng thú. Nhưng nhỡ đâu con bé có thể sẽ thấy khác, y thầm nghĩ.

Y dừng chân trước một gian phòng nọ. Y quan sát qua một lượt vô số trang sức ngọc ngà lấp lánh chất thành đống cao ngất. Tuy biết phụ nữ nhân loại yêu thích những thứ này, nhưng con rồng lại không sao hiểu được điều đó. Y bắt đầu phân vân không biết nên chọn cái gì.

Y bắt đầu phân vân không biết nên chọn loại đá ngọc nào. Con rồng cân nhắc một lúc lâu, nhưng rồi cũng thành công cốc vì mãi mà chẳng nghĩ ra.

Y đành quơ đại rồi trở ra, vô cùng cẩn trọng để vật kia không bị xước. Trên đỉnh hàng vuốt khổng lồ của y là một chiếc vòng cổ kì công làm từ ngọc hồng lựu. Y chọn dải ngọc này vì nó ánh lên màu mắt của con gái y.

[Đây là món quà ta dành cho con.]

Cô gái dang tay ra đón lấy.

[Con ư?] Cô cất cao giọng nói trong trẻo đến mê hồn, ôm dải ngọc vào lòng mình.

[Con thích lắm, cũng như lúc người đem cho con những trái cây kia vậy, cảm ơn người.]

[Ta mừng là con thích nó.] con rồng nói như nghẹn họng.

Một cảm xúc vui buồn lẫn lộn dâng trào bên trong y. Sinh vật chốn Địa đàng Eden vốn chẳng bao giờ hứng thú với trang sức của con người.

Hóa ra đến cuối cùng, con bé cũng không thuộc về nơi này.

Con rồng đưa cô gái đến gian phòng chứa kho báu rồi bảo [Trong kia còn rất nhiều lắm, rồi cả quần áo nữa. Tất cả là của con đấy, con cứ việc dùng thỏa thích nhé.]

Cô vô tư gật đầu lia lịa. Nâng niu chiếc vòng ngọc hồng lựu trên tay, cô bước vào phòng.

Y lặng nhìn cô bé mà lòng nặng trĩu, ánh mắt hằn sâu vẻ cô đơn tột cùng.

◆◆◆

Cô dành ra gần hai tiếng đồng hồ trong gian phòng đó.

Con rồng kiên nhẫn chờ đợi, không nói không rằng. Y không bao giờ hối thúc hay ngặt nghèo về thời gian đến mức phải nổi sùng như con người. Đối với một con rồng đã sống qua bao nhiêu thiên niên kỷ này, hai giờ chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt không hơn.

Cô lẹ làng bước ra, từ trên xuống dưới duy chỉ có một màu đỏ thẫm. Từ váy, đai nịt, áo choàng, thậm chí đến cả ruy băng cũng thế. Tất cả đều mang sắc ngọc hồng lựu y hệt nhau.

[Vẫn còn nhiều màu khác mà]

[Con thích màu đỏ hơn,] cô cười rạng rỡ với vẻ ngại ngùng, thủ thỉ nho nhỏ.

[Bên ngoài hòn đảo này….] Con rồng cất tiếng. [Có biết bao là quần áo váy vóc, rồi trang sức sang trọng nữa. Màu đỏ mà con thích, ngoài kia nhiều lắm đó.]

Cô ngơ ngác quay sang nhìn y. Hai ánh mắt lam và đỏ chạm nhau lặng lẽ.

[Không] Cô ngắt ngang trước khi y kịp tiếp lời. [Con chẳng muốn gì ngoài đó hết. Con chỉ cần được ở lại đây mà thôi.]

[Đừng. Nghe ta đã.] Cô lắc đầu dứt khoát, nhưng con rồng mặc kệ, nói liền một mạch. [Khi ta chết, tất cả mọi sinh linh, tạo vật trên hòn đảo này rồi cũng sẽ hóa thành tro, đó là số mệnh đã được định sẵn. Nhưng con thì khác, con không sinh ra ở đây. Kể như ta thật sự quy về Thiên Chúa thì con cũng không sao hết. Nên dù ta có thành ra thế nào đi chăng nữa, con vẫn phải tiếp tục sống, đừng quên thế giới ngoài kia vẫn đang đón chờ con.

Vừa dứt lời, con rồng bỗng giật mình.

Hóa ra ta đã mong cầu cho đứa bé này được sống một cuộc đời yên bình từ khi nào mà đến bản thân cũng không nhận ra.

[Nếu nơi đây không còn thì con chẳng biết dung thân chốn nào nữa,] cô phản bác.

[Con chỉ mới sống ở ngoài kia hai hay ba năm đầu đời. Nhất là trong khoảng thời gian đó, con chưa thể nhận biết được thế nào là nhân thường thái thế. Thế gian này vẫn luôn có những người tốt bụng sẵn sàng dang tay giúp đỡ con.]

Cô lắc đầu nguầy nguậy. Lệ tuôn từ khóe mắt, rơi xuống nền đá cẩm thạch, hóa thành những hạt nước li ti.

Rồi cô khó nhọc cất lời. [Dẫu thế đi nữa… thì người đầu tiên dang tay ra với con chính là Người mà.]

[Con chỉ muốn được sống bên cạnh Người mãi thôi.] Nước mắt lăn dài trên má, cô nói trong tiếng nức nở.

Con rồng im lặng không nói, bởi đó cũng chính là cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt trong lòng y lúc này.

Ta coi mọi sinh vật sống trên đảo là gia đình, là bằng hữu. Vậy mà, cớ sao con bé lại khác biệt đến thế. Có lẽ là vì ta đã dõi theo từng bước đường đời của con từ khi con còn nhỏ tí tới khi con đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp nhường ấy. Hai chúng ta chẳng phải ruột già máu mủ, khiến ta chẳng thể nào dám chắc. Thế nhưng, ta—với tư cách người cha, đã dốc hết tình thương yêu cho đứa con gái này.

Và y quyết định nói ra tất cả. [Ta không muốn con phải chết. Quả thực, mọi sinh linh nơi Vườn Địa Đàng đều là gia đình bạn bè của ta, nhưng duy chỉ có con là thực sự đặc biệt hơn tất thảy.]

[Thế thì, nếu nhân loại tiếp tục tấn công hòn đảo, con và người hãy cùng nhau rời khỏi đây nhé. Từng ấy Long Bí thuật hẳn phải có thuật Hóa Nhân dạng chứ, Người có thể cải trang thành con người!]

Đó là một ý tưởng bất khả thi.

[Thiên Chúa giao cho ta sứ mệnh trấn giữ hòn đảo này. Ta sẽ không phản bội lại sứ mệnh cao cả đó.

[Nhưng liệu Chúa có thực sự tồn tại không chứ? Nếu có thì sao Người không chỉ dẫn chúng ta? Chúng ta đâu có phạm phải sai trái để phải chịu đựng những điều này?]

[Đừng con, Chúa đã soi đường dẫn lối cho chúng ta rồi. Lắng nghe lời ta cho thật kĩ. Và đừng bao giờ quên những gì ta sắp nói với con. Nơi đảo Eden này, chúng ta yêu thương và kính trọng lẫn nhau, không mang chấp niệm hay giữ lửa hận thù. Nếu là thế giới loài người thì đức tin tốt đẹp ấy sẽ chẳng bao giờ có thể trở thành hiện thực.]

Nên mới nói, Chúa thực sự có tồn tại. Chỉ cần chúng ta làm nhiều việc tốt, ta sẽ được cứu rỗi.

[Những Linh hồn thuần khiết sau khi rời khỏi trần thế sẽ được triệu gọi tới Vương quốc Hằng cửu. Đó là một thiên đường vô tận vô cùng. Con có thể sống cùng người mà mình trân quý mãi mãi, không còn sinh lão bệnh tử. Và không phải e sợ bất cứ điều gì. Hai chúng ta cùng được đi về miền ấy là ước nguyện duy nhất của ta. Đừng hoài nghi nơi Chúa. Đừng để nhân loại khiến con lung lạc. Đừng làm trái lời dạy của Người.]

[Nếu sau khi chết, ta sẽ được cứu rỗi, thì sao không từ bỏ tất cả ngay bây giờ luôn? Chúa nhất định sẽ…]

Con rồng chợt nhận ra.

Trong suốt ba năm trước khi cô đến hòn đảo này, cô vốn đã chết một lần. Khi ấy, y lại cứ nghĩ tuy cô còn nhỏ nhưng vẫn có thể sống sót nhưng thực ra không phải thế.

Cô không tin vào Chúa. Và bởi vậy nên cô không thể chấp nhận được thế giới của lòng bác ái và vị tha mà y muốn cho cô được chứng kiến.

Con gái y, đến cuối cùng vẫn là một con người.

[… Được rồi. Chúng ta sẽ cùng đến đất nước của nhân loại. Thử một chút cũng không sao hết.] y nói.

Con rồng không hề có ý định làm theo gợi ý của con gái mình.

Mục đích thực sự chính là để con gái của rồng dần quen với thế giới mà cô thuộc về.

Truyện Chữ Hay