Brunhild: The Dragon Slayer

chương 2.7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Buổi trưa ngày tiếp theo. Sigurd đến tận phòng Brunhild mà xin lỗi, xin lỗi vì những trò khiêu khích mấy ngày qua.

Vừa gõ lên cánh cửa, một giọng nữ vang lên.

“Mời vào.”

Ngồi bên chiếc bàn tròn phủ khăn trắng, Brunhild hẳn đang đợi đến giờ dùng bữa trưa. Người nữ hầu cũng mới hoàn thành khâu bày biện.

“Thưa Thiếu úy… Tôi đến để xin lỗi, vì thái độ thất lễ xuyên suốt mấy ngày qua…”

“Giữa anh và tôi có chuyện cần xin lỗi sao?”

“Chuyện đó…”

Cách dùng từ của cô làm Sigurd khó xử, cứ như một bức tường ngăn cách vừa mọc lên.

Nhất là sau… sau tất cả những gì họ trao đổi hôm qua, cậu nghe thấy giọng cô càng thêm phần cự tuyệt.

Brunhild liền đánh mắt nhìn người hầu. Cô hầu cũng hiểu ý, cúi đầu mà rút lui.

“Có người ngoài hẳn sẽ khó trò chuyện đúng không?”

“À không, không phải thế…”

Cặp mắt đỏ cứ nhìn chằm chặp vào cậu ta, tựa như xoáy sâu vào tâm can và ý nghĩ… Suýt chút nữa cậu ta thon thót giật mình rồi.

“Thiếu úy… là cấp trên, nên không cần sử dụng kính ngữ trước tôi đâu.”

“Vậy à. Chắc do quen miệng thôi.”

Cô gái liền tức thì chuyển cách nói. Tư duy nhanh nhạy hay trực giác người phụ nữ… thực tình chẳng biết được đâu mới là nguyên nhân.

“Ngươi cũng không cần phải dùng kính ngữ trước ta. Ta đâu phải loại người xứng đáng được tôn trọng.”

“Nói thế thì có hơi…”

“Ta xong phận sự rồi.”

Lối nói chuyện hống hách làm Sigurd tức điên, nhưng ít ra, so với dùng kính ngữ, cậu thấy giữa đôi bên đã chân thật hơn nhiều.

Dù mới chỉ đặt chân đến dinh thự

nửa tháng, Brunhild đã thành thạo khoản đối nhân xử thế với tất cả tại đây. Trông cô như đã sống tại đây trọn cuộc đời. Cậu quyết không để mình phải nhu nhược trước cô.

“... Mày thích thì tao chiều.”

Cậu ta bèn khịt mũi bước lại chỗ bàn ăn, ngồi xuống đúng cái ghế Brunhild kéo ra mời.

Đúng lúc đang suy nghĩ nên trao quà làm sao…

“Ăn không?”

“Hả?”

Bàn tay phải đeo găng chỉ về phía bàn ăn, với bữa trưa năm sao trên tấm khăn trắng muốt.

“Chẳng có lấy cái gì hợp khẩu vị của ta. È cổ ra tiêu hóa mà mệt hết cả người.”

“Không hợp khẩu vị ư… Nhưng chính tay đầu bếp dinh thự làm ra mà?”

Nên nhớ cậu đang nói đầu bếp nhà Siegfried, đến từ những nhà hàng lừng danh nhất đế quốc. Khẩu vị của mỗi người dĩ nhiên là khác nhau… nhưng đồ ăn trước mắt làm sao có thể coi không hợp khẩu vị được?

“Không tài nào hiểu nổi ẩm thực của loài người. Công phu làm gì chứ? Chẳng thấy mỹ vị đâu.”

Cô nhìn món thạch táo thạch đào đỏ và vàng.

“Ở đảo cứ nguyên trái mà cho vào mồm thôi.”

“Vậy cứ bảo người ta đưa nguyên trái được mà?”

“Như vậy lại càng không. Nguyên liệu vốn dĩ đã không ra thể thống gì. Nhai như đang nhai cát.”

Trên hòn đảo Ngân Long, những trái cây tươi mát thơm ngon mọc trĩu cành. Lớn lên cả cuộc đời bằng những hoa trái ấy, Brunhild không ưa nổi thứ ẩm thực ngoại lai.

“Nhưng không ăn thì sẽ không sống được đúng không?”

“Không mượn ngươi phải lo. Ta đã nạp nhiệt lượng đủ cho hoạt động sống của cơ thể này rồi. Mặc dù đúng là có vài hệ lụy không hay.”

Cậu cảm giác bản thân đã hiểu được phần nào, về lý do cô gái “đặc biệt” trong mắt cha. Lối suy nghĩ cả hai đều vô cùng thực dụng.

“Mà cái gì thế kia?”

Ánh mắt cô hướng về chiếc túi đang nằm trong vòng tay của Sigurd. Đi kèm với chiếc túi là một vòng ruy băng khá dễ thương.

“K-khoan, cái này…”

“Để ta thử đoán nhé. Quà xin lỗi ngươi dành cho ta có đúng không?”

“À thì đúng là thế… nhưng thôi đừng động vào.”

“Tại sao?”

“Tại vì… là đồ ăn.”

Đang nằm yên vị trong chiếc túi là bánh quy.

Để có chỗ bánh này, Sigurd phải đứng xếp hàng từ sáng, tại một tiệm đồ ngọt khiến bao nàng quý tộc đài các phải say mê. Dĩ nhiên, nếu thích cậu có thể nhờ người hầu làm thay, thế nhưng đôi chân cậu lại muốn được chuộc lỗi. Lẻ loi giữa hàng dài toàn thiếu nữ tiểu thư… quả đúng là còn hơn sự tra tấn đơn thuần.

“Để sau này tao kiếm cái gì đấy khác cho. Vậy nên mày…”

Cậu chưa kịp dứt lời, Brunhild đã chộp lấy túi bánh vào trong tay. Những ngón tay mảnh khảnh thô bạo xé lớp gói, bốc một chiếc bánh quy rồi chớm đưa lên miệng.

“Ra là thế. Quả nhiên…”

Cặp môi hồng hé mở. Cô cắn nhẹ một miếng, thử xem vị ra sao.

Quai hàm cô trệu trạo nhai cho hết miếng bánh. Nhai xong là lại thêm một miếng cắn nho nhỏ.

“... Có hợp khẩu vị không?”

“Không. Nhạt toẹt. Chán òm. Không khác gì đất đá nghiền vụn nén vào nhau.”

Vừa nói cô vừa cắn một miếng nữa.

“Thế đừng có ép uổng mình phải ăn…”

“Có những thứ không làm cũng không sao, và những thứ không làm là không được. Này thuộc vế thứ hai. Thứ ta đang ăn là tấm lòng của nhà ngươi, rằng ngươi đã vì ta mà mua chỗ bánh này.”

“Mấy chuyện xấu hổ đấy mày cũng nói được ư?”

“Tại vì ở Eden, ai ai cũng chân thật. Không ai lại nói dối, nếu sống tại Eden. Thế giới của con người toàn lường gạt giả dối. Mỗi việc làm quen thôi cũng mệt chết đi được.”

“... Mày định giải trình thế trước đám Tupone ư?”

“Ta vẫn đang miệt mài tìm hiểu về Tupone. Mà kệ đi. Chẳng đáng phải lo nghĩ. Sachs có dạy ta cách nói dối trơn tru rồi.”

Brunhild bốc chiếc bánh thứ hai đưa lên miệng.

“Cách nói dối… rồi cả… Sachs dạy cho…”

“Sao? Có vấn đề gì với lời nói của ta à?”

“Tự nhiên tao cảm thấy… mày có hơi thành thật cởi mở quá với tao.”

“Ta đã quyết định rồi. Mục đích ta là muốn thành thật hết với ngươi. Coi như là phân định rạch ròi trắng với đen.”

Sigurd đang định nhờ Brunhild giải thích rõ, thì cô lại tiếp lời, lúc này đã bốc đến chiếc bánh quy thứ ba.

“Mau dọn dẹp bữa trưa giùm đi chứ? Đừng bắt ta phải chịu khổ một mình.”

“Có thật là mày muốn tao phải chịu khổ không…?”

Sigurd bèn thưởng thức yến tiệc đặt trên bàn. Không bút nào tả xiết được hương vị thơm ngon.

Nhìn Brunhild vừa ăn vừa luôn miệng càu nhàu, Sigurd bỗng chợt nghĩ.

Con bé này… giống hệt lão già tao.

Nhưng sâu trong gốc rễ, có khi nào hai bên lại đối lập hoàn toàn?

-----

“Dọn dẹp” bữa trưa xong, Sigurd liền đứng dậy, không quên động viên cô cố gắng cho buổi giải trình sắp tới.

“Lần sau lại nhờ ngươi dọn dẹp đấy.”

Giọng nói cô cản bước Sigurd định rời đi.

Cậu ngoái cổ lại nhìn. Hai ánh mắt chạm nhau, và giọng nói Brunhild bất chợt nhỏ nhẹ chút.

“Ngươi không thích thì thôi…”

Thay cho câu trả lời, cậu giơ tay phải lên. So với niềm hối hận cậu dành cho cô gái, điều ước của Brunhild đơn giản quá dễ dàng.

Kể từ đó, Sigurd ngày hôm nào cũng tới phòng cô gái xử lí giùm thức ăn.

Giọng điệu cô cộc lốc và chẳng kiêng dè ai. Nét mặt cô lạnh tanh, chẳng mấy khi biểu cảm. Thế nhưng, mỗi khi Sigurd tới thay cô dùng bữa trưa, chắc chắn trong lòng cô có thoáng chút vui mừng. Bằng điệu bộ vụng về, cô sẽ cười đáp lễ và nhếch nhẹ khóe môi. So với lại nụ cười rạng ngời của cô gái, thứ cô thường phơi bày trước mặt những gia nhân, Sigurd thấy thế này vẫn cứ tốt hơn nhiều.

Giữa nhân cách hàng ngày cùng nhân cách che giấu, Brunhild rất khéo léo xoay chuyển đầy khôn ngoan. Vì lý do nào đó, mà trước cậu thiếu niên, nhân cách cô che giấu lại luôn được phơi bày. Không lễ nghi khách sáo, mà chỉ có những lời thành thật được trao nhau. Cô ăn nói cộc lốc và chẳng biết kiêng dè, nhưng vậy lại càng khiến Sigurd thoải mái hơn, cởi mở với cái tôi và những cảm xúc thật.

Một nhân vật nổi danh, xuất hiện trên mặt báo, được tất cả gia nhân yêu mến và kính trọng. Một con người như thế, mà chỉ mình cậu ta được cho phép chứng kiến bản chất thật… Sigurd dần nảy sinh một cảm giác đắc ý, cảm giác mình vượt trội hơn bất kì một ai.

Khởi đầu là cơ hội để chàng trai chuộc lỗi…

…Theo thời gian, hai người càng tận hưởng những lúc ở bên nhau.

-----

Giữa bữa trưa không biết đã lần thứ bao nhiêu, Brunhild chợt có chuyện hỏi Sigurd.

“Gia nhân dinh thự này… không ai nắm tung tích gia chủ có đúng không?”

Đại khái là như thế. Sigebert dạo gần đây cắm đầu vào hải trình, tựa như muốn bóng hình tan biến vào hư không. Bình thường thì ông ta còn tiết lộ chút về đại dương mình sắp tới, nhưng lần này chẳng hề hé răng lấy một câu. Mà dù có biết là đại dương nào đi nữa, cũng chẳng ai điên mà lênh đênh khắp mặt biển tìm ông ta, thành thử biết hay không cũng không quan trọng gì. Brunhild mà không nói, cậu cũng chẳng đoái hoài xem có gì lạ không.

“... Con trai hắn như ngươi mà cũng không biết à?”

“... Có nghe được gì đâu. Bận đến chẳng mấy khi về thủ đô cơ mà. Nhưng cỡ một năm nữa chắc lão cũng về thôi.”

“Một năm? Lúc nào cũng thế à?”

“Làm gì bất ngờ thế? Lão biệt tích ba năm cũng chẳng có gì lạ.”

Brunhild mắt nhắm nghiền, bàn tay trái giơ lên chộp lấy đằng vai phải.

“Nhưng lâu thật đúng không…”

Đế quốc Novelland đang miệt mài chinh phục các hòn đảo Eden rải rác khắp thế giới, và khẩu pháo Balmung, nòng cốt chiến dịch trên, chỉ có mình Sigebert là có thể vận hành. So với lại thời gian dành ra trên đất liền, thời gian dành trên biển của Chuẩn tướng Sigebert thậm chí còn dài hơn.

“Rồng không tấn công người, nhưng loài người thì lại đâm đầu vào khiêu chiến. Nếu có dịp nên thử bị rồng tấn công đi. Nỗi sợ sẽ khắc sâu vào trong tâm trí đấy.”

Brunhild lại lèm bèm toàn mấy chuyện không đâu.

Liệu có khả năng nào, dưới danh nghĩa đứa con của loài rồng, cô lại định gieo rắc nỗi kinh hoàng khắp vùng Nibelungen chăng?

“Mày tính đặt một chân xuống địa ngục hay gì? Không chỉ lão già tao, mà còn phương hại cả những người vô tội nữa.”

“Đâu ai bảo muốn xuống địa ngục đâu.”

Brunhild trả lời mà miệng thở dài thườn thượt.

Cái con ranh này nữa. Đùa đã nhạt lại còn toàn nói khùng nói điên.

Truyện Chữ Hay