Nhân một dịp nghỉ lễ, Sigurd ngỏ ý mời Brunhild đi xem phim.
“Tao mới được đồng đội tặng hai vé xem phim. Để không thì phí lắm.”
“Ta từ chối. Và cũng nhân dịp này, để ta được thông suốt cho cái đầu nhà ngươi. Ta ghét cay ghét đắng chốn Nibelungen. Ta thậm chí chẳng muốn nhấc cái chân ra ngoài.”
“Nhưng nội dung có khi lại hợp với mày đấy.”
Sigurd chợt nhếch nhẹ lấy khóe môi. Brunhild không khỏi thấy có điều gì ám muội.
“Tại sao?”
“Phim kinh dị ấy mà,” Sigurd ưỡn ngực đáp.
“Cái phim mà trong đó hết người này người nọ bị ma quỷ tấn công hù dọa các kiểu ấy. Con người thì nên thử một lần bị tấn công. Mày lần trước nói thế với tao rồi còn gì?”
“À, vậy hả.”
Brunhild đặt ngón tay lên môi mà suy nghĩ. Im lặng một hồi xong, cô gượng gạo trả lời.
“Thôi thì… tùy ý ngươi.”
Hai người rảo bước đến chốn phố thị phồn hoa. Dọc đường đi, Brunhild cứ ủ lì mà cúi gằm mặt xuống, tựa bất cứ giá nào cũng không muốn đón nhận cảnh tượng trước mặt cô.
Phim không dở nhưng cũng chẳng thể gọi là hay. Như tiết lộ trước đó, phim kể về con người bị ma quỷ tấn công, hết người này xong lại đến người khác. Với một người sành sỏi phim ảnh như cậu ta, bộ phim có thể nói là hơi chút thất vọng. Sợ rằng mình khiến cho Brunhild phải buồn chán, cậu ta bèn giữa chừng đánh mắt nhìn sang cô.
Brunhild nhìn chằm chằm vào màn hình chiếu phim, ánh mắt nom nghiêm túc đến hơn cả mong đợi.
May mắn thay, nỗi lo lắng hóa ra là không có căn cứ. Phim có thể không hay, nhưng nếu Brunhild thích thì vẫn chấp nhận được.
Rời khỏi rạp chiếu phim, Sigurd hỏi cô nghĩ ra sao về bộ phim.
“Một câu chuyện khiến ta có hứng thú sâu sắc.”
Câu trả lời từ cô chẳng nữ tính chút nào.
“À không, kiểu… còn gì không ấy? Kiểu có thấy sợ không, hay là thấy sảng khoái khi lũ ma đánh đập hành hạ con người không? Đại loại vậy.”
“Dĩ nhiên là có chứ.”
Cô thừa nhận mình sợ, nhưng khuôn mặt của cô… không phải là khuôn mặt của kẻ đang sợ hãi do mới bị ma hù.
Giọng cô nghe như kiểu “Bộ phim khiến cho ta phải suy ngẫm nhiều thứ,” chẳng khác gì giọng điệu của mấy bậc triết gia.
“Mà phim có cái gì để làm mày sợ đâu.”
Sigurd chỉ còn biết thở dài đầy chán nản.
Có điều, Brunhild không nói dối.
Vào buổi tối hôm đó, sau khi mà hai người trở về từ rạp phim…
Dọc đường về phòng riêng sau buổi tập hàng ngày, Sigurd bước ngang qua vườn hoa hồng dinh thự nhà Siegfried.
Tại đó, cậu ta chợt phát hiện bóng dáng của Brunhild.
Bên cạnh đài phun nước nằm chính giữa khu vườn tràn ngập màu đỏ thắm, cô gái ngồi một mình, mái tóc màu bạc trắng nhuộm lấy màu xanh nhạt từ ánh trăng.
Cậu không biết chính xác phải miêu tả thế nào. Hình bóng của cô gái… trong con mắt Sigurd nom thật sự cô đơn.
Sigurd bèn bước tới. Tựa có chuyện gì khiến tâm tư phải bộn bề, Brunhild chẳng hề thấy cậu trai bên cạnh cô.
“Đêm hôm làm gì đấy?”
Cậu ta phải cất lời, thì cuối cùng cô gái mới chịu ngẩng mặt lên.
“Cái… À… không…”
Tựa sơ sẩy không may trúng phải đòn chí tử, Brunhild giọng lắp bắp không nói nổi thành câu. Một phản ứng hoàn toàn trái ngược với dự đoán. Brunhild cậu biết là một con bé ngông nghênh, chứ không có rầu rĩ đáng nghi như thế này.
Sự im lặng khó xử bao trùm khắp không khí. Sigurd đành vào vai chèo lái cuộc chuyện trò, thay thế cho cô gái vẫn chưa khỏi hoang mang.
“Thường mày ngủ sớm mà. Có biết là đã tới ngày mới rồi đấy không?”
“... Ngày mới? … À, hiểu rồi. Muộn đến vậy rồi ư?”
Tạm dừng một lát xong, Brunhild lại tiếp lời.
“Ta sợ không ngủ được.”
“Sợ hả? Sợ gì cơ?”
Điều gì trên đời lại khiến cô phải sợ hãi, trong khi một khoảnh khắc vốn đã là quá đủ để chết dưới tay cô?
“Phim mà ngươi với ta… đi xem hồi trưa ấy.”
Thì ra nguyên do là bộ phim kinh dị kia.
“Sợ cái gì cái phim con nít đấy cơ chứ? Ma làm gì có cửa ăn lại với mày đâu.”
Sigurd định bông đùa, nhưng sắc mặt u tối không chuyển biến gì thêm.
“Nó khiến ta… suy nghĩ về cái chết.”
Sigurd chờ Brunhild giải thích rõ ngọn ngành.
“Trong phim thì người chết rồi sẽ trở thành ma lưu lạc thế giới này… Không biết thật không nữa. Liệu sau này chết đi, tương lai dành cho ta có thể nào sung sướng như bọn chúng không nhỉ. Hay bi kịch nào đó sẽ đón chờ ta chăng…”
… Càng nghĩ ta… càng thấy lo cho mình.
Đuôi mắt cô cụp xuống. Có vẻ như nỗi sợ của cô là có thật.
“Trần đời này chưa thấy ai được giống mày luôn. Xem xong có bộ phim mà nghĩ vậy cũng tài.”
Sigurd thả mình xuống mà ngồi cạnh Brunhild.
Mùi hoa hồng thơm ngọt tràn ngập khắp vườn hoa, nhưng còn một mùi hương cũng dễ chịu không kém, một mùi hương nhẹ nhàng, len lỏi giữa không gian. Đó là mùi cơ thể tự nhiên của Brunhild, mùi hương từ hoa trái dưỡng thành cô bây giờ.
“Mùi hoa hồng nghe nói có thể giúp ngủ ngon, thế nhưng bản thân ta chẳng thấy tác dụng gì. Hoa thơm hay trái chín… đều chẳng thể bằng nổi một góc của Eden. Kinh tởm đến cái mức ruột gan quặn thắt lại.”
“Vậy à,” Sigurd lẳng lặng đáp.
Hai người ngồi cạnh nhau, im lặng suốt một hồi. Sigurd không nói lấy câu nào với Brunhild.
Chẳng đành mãi lặng thinh, Brunhild mở lời trước.
“Giờ này về phòng ngủ có khi lại hay đấy.”
“Tao không nghĩ thế đâu.”
“Tại sao?”
Brunhild khẽ nghiêng đầu.
“Tại mày sợ đến mức không ngủ nổi cơ mà. Thật lòng tao chẳng hiểu mày sợ cái gì nữa, nhưng nếu mày mất ngủ… thì không phải là lỗi do tao thì do ai?”
Thay vì để cô gái ở vườn hoa một mình, nếu có người nào đó như cậu ở cạnh bên, chắc có lẽ nỗi sợ trong cô sẽ dịu bớt. Suy nghĩ ấy chính là thứ chi phối cậu ta.
“Ngươi định ngồi lì đấy cho đến bình minh à?”
“Ừ thì chắc có khi… tao cũng phải đứng dậy trút bầu tâm sự nữa.”
“... Đồ ngu này.”
Brunhild nhoẻn miệng cười. Khóe miệng cô lúng túng vụng về mà cong lên. Nụ cười đầy thành ý, khác hẳn với nụ cười trước mặt những gia nhân.
Sigurd liền để ý, và có lẽ cũng không có gì quá ghét bỏ.
Brunhild chợt đứng lên.
“Cảm ơn. Ta thấy đỡ hơn rồi. Tầm này chắc có khi ngủ luôn được ấy chứ.”
“Thật không?”
Sigurd ngẩng đầu lên, nhìn Brunhild mà hỏi.
“Lo cho ta thì cứ vào phòng ngủ với ta. Khá chắc sẽ giúp ngươi xoa dịu tinh thần đấy.”
“Cái con…”
Lần này thì đến lượt cậu trai phải lúng túng. Sigurd đứng phắt lên, khuôn mặt cậu đỏ bừng.
“Cái con đầu đất này…! Mày có biết mày mới bỡn cợt gì đấy không? Tao với mày đều là anh em ruột thịt đấy…”
“Tại sao?”
Sigurd quá luống cuống, đến mức chẳng tài nào nhận ra được nụ cười quỷ quyệt trên mặt cô.
“Vậy nghĩa là… Mày sống trên hoang đảo, nên chắc không biết đâu. Khi một nam một nữ mà ngủ chung với nhau… vậy nghĩa là… nghĩa là…”
Sigurd lắp bắp không nói được nên lời nữa. Brunhild nhịn không nổi, phá lên cười điên dại. Cô vòng tay qua eo, khóe mắt thậm chí còn khẽ rơm rớm nước mắt.
“Thiệt tình. Có được ông anh trai đáng đồng tiền thế chứ.”
Sigurd liền sực hiểu.
“Cái con quỷ cái kia…! Thì ra mày cố ý!”
“Hiển nhiên là thế rồi. Nói thêm cũng chỉ tổ mắc như cà cuống thôi. Ta đây biết hết rồi.”
Tao muốn đấm nó quá…
Cơ mà… thôi bỏ đi.
Thà con bé cười nói… còn hơn ngồi im lìm như ban nãy ngoài đây.
“Có ngươi vui thật đấy,” Brunhild bảo cậu ta.
“Vậy đấy hả?”
Cậu thiếu niên thấy cô cũng không đến nỗi nào.
“Nên nhớ giữ khoảng cách với ta một chút đấy.”
Cậu chẳng thể hiểu nổi hàm ý của Brunhild.
“... Có gì bận lòng hả?”
“Làm gì có. Xét theo mục đích và địa vị của bản thân, ta thấy như thế là đáng hoan nghênh đấy chứ.”
“Vậy tức là ổn thỏa cả đúng không?”
“Phải. Nhưng mà…”
Mây đen giữa đêm tối che phủ lấy ánh trăng. Brunhild mấp máy môi, sau một hồi suy nghĩ.
“Ta chẳng biết tương lai mình sẽ ra sao nữa.”
Phải khựng lại một hồi, cô mới nói được ra.
“Nhất định sẽ có ngày… ta khiến ngươi phải chịu đau thương mất.”
Sự im lặng lần nữa bao trùm lấy cả hai.
Brunhild hình như đang chờ đợi cậu lên tiếng… chờ đợi những câu hỏi như “Tức là thế nào?” hay “Mày định làm sao?”
Nhưng Sigurd không nói. Thật lòng cậu muốn hỏi, nhưng chẳng dám nói ra.
Lí do rất đơn giản.
Không nghi ngờ gì nữa. Đối với cô… chủ đề này chắc chắn không phải chuyện vui vẻ.
Bởi bóng hình lầm lũi của cô ngoài vườn hồng… bóng hình cô độc ấy lại tiếp tục hiện lên.
Nhỡ chẳng may tao hỏi… con bé chắc có khi lại mất ngủ tiếp mất.
Suy nghĩ ấy khiến cho Sigurd ngồi im bặt.
Hai người cứ như thế im lặng một hồi lâu, rồi cô quay lưng đi, nom chừng đã bỏ cuộc. Bóng lưng cô âu sầu ảm đạm mà bước đi.
Một mình giữa vườn hoa, Sigurd nhìn lên trời.
Đến cuối cùng, cậu vẫn chẳng thể khiến cô gái trở về phòng với nụ cười trên môi.
Tiếng thở dài lặng thầm hòa tan vào đêm tối.