Quân đội Novelland… nổi tiếng có vô vàn những sĩ quan lười biếng.
Không ít trong số họ đều là những cú đêm, chẳng biết mấy giờ sáng thì mới chịu thức dậy.
Hội nghệ sĩ nghiệp dư cũng vô cùng đông đảo. Ngay cả trong giờ làm, họ cũng vẫn nổi hứng vẽ tranh hoặc làm thơ.
Những ai theo nghiệp lính từ xuất thân thường dân… họ thường dậy rất sớm, tự rèn luyên bản thân theo lịch trình nghiêm ngặt. Sĩ quan thường ăn vặt mỗi ngày cùng thời gian, vừa ăn vừa xoa nắn lấy chiếc bụng to khỏe.
Không ai nói với ai, dù chỉ một lời hết.
Tầng lớp quý tộc là cái nôi của sĩ quan. Hoàng tộc, tổng giám mục cùng với quý tộc cấp tương đương… chỉ họ mới được phép nặng lời với quý tộc. Nhưng thường họ sẽ không dại gì làm như thế, tất cả để bảo toàn địa vị của bản thân, cùng lợi ích cá nhân đi cùng với địa vị.
Gánh vác đất nước này, là số ít sĩ quan trung thành và tận tâm, chẳng hạn như Sigebert Siegfried, hay là Yohan Sachs.
Gia nhân nhà Siegfried ai cũng đinh ninh rằng, Brunhild sẽ chọn sống một cuộc đời bình yên. Quân hàm cấp thiếu úy mà cô được ban cho… đơn thuần chẳng khác mấy một cái danh tạm bợ.
Cô gái tên Brunhild… trong mắt họ giống hệt một tấm kính mong manh.
Ánh sáng như xuyên qua mái tóc cô gái ấy. Nước da cô trắng ngần, bàn tay thì nhỏ bé với những ngón mảnh mai. Cảm giác như chỉ cần chạm nhẹ một cái thôi, cô cũng sẽ vỡ tan thành từng mảnh tức thì.
Cô dậy từ sáng sớm, tự áp đặt quy củ nghiêm ngặt với bản thân, rèn luyện như đọa đày tấm thân tuổi mới lớn, ngấu nghiến tri thức tựa con thú bị thiếu ăn, rồi lên giường thật sớm mà khép lại một ngày.
Cô khá thân thiện và có giọng rất nữ tính. Cô cũng rất chu đáo quan tâm đến người ngoài, đến mức không ai nghĩ cô từng được nuôi dạy trên một hòn đảo hoang. Nhằm thu hẹp khoảng cách với những người gia nhân, chưa lần nào cô không bày tỏ lòng kính trọng. Do đó, mọi mong muốn đề nghị mà cô gái đặt ra, các gia nhân nhà cô đều giúp sức hết mình.
Thế nhưng, chỉ có đúng một thứ họ không thể giúp cô.
“Sigebert cha tôi hiện giờ đang ở đâu, mọi người ai có thể nói cho tôi được chứ?”
Nếu được thì bọn họ cũng vô cùng muốn nói, thế nhưng hoàn cảnh không cho phép họ như vậy. Về chuyến đi công tác mới nhất của bản thân, trưởng nam thậm chí không tiết lộ cho bất cứ một ai thuộc gia đình.
Giữa cánh đồng tuyết giá, chỉ có cặp mắt đỏ đốt cháy tận tâm can.
-----
Biệt thự nhà Siegfried chứa không ít tộc nhân hiện theo nghiệp quân ngũ, thế nhưng không ai được cần cù như Brunhild.
Tuy nhiên, đó chỉ đúng khi ta đã loại trừ một người… là Sigurd Siegfried, con trai của Sigebert.
Về mức độ hà khắc đối với bản thân mình, Sigurd thậm chí còn vượt hơn cả Brunhild.
Không đêm nào Brunhild lại không đi ngủ sớm, nhưng Sigurd khổ luyện đến quên ngày quên đêm, đến mức đi ngủ vẫn chăm chăm vào luyện tập.
Sigurd hiện là một trung sĩ mười bảy tuổi. Để có thể giành lấy sự công nhận từ cha, chỉ trong vòng ba năm, từ cấp bậc thấp nhất cậu đã như bây giờ.
Vậy nên không thể nào không nói đến Brunhild, ngưỡi bỗng đùng một ngày được phong làm thiếu úy. Chưa kể cô là nữ, và kém hơn một tuổi so với lại cậu ta.
Chẳng khác gì chuyện đùa. Tại sao cha cậu ta… lại ưu ái cô hơn con trai của mình chứ?
Việc Sigurd phẫn nộ là vô cùng hiển nhiên.
Nhưng dù thế đi nữa, nếu Brunhild chỉ là một con bé ngây ngô, coi chức vụ như cách đánh bóng bản thân mình, Sigurd có lẽ sẽ rộng lượng mà cho qua. Cô khi đó sẽ như một đối thủ tầm thường, mà khi đả bại rồi, người ta còn thậm chí chẳng ngoái lại lần hai.
Có điều, ngoài sự chăm chỉ ra, Brunhild thậm chí còn vô cùng tài trí nữa.
-----
“Chào Thiếu úy.”
Ngày hôm đó, Sigurd chợt tìm đến Brunhild mà mở lời. Cậu ta đứng đợi sẵn, chờ đến tận khi cô bước ra khỏi cửa phòng, sau buổi học ban sáng với gia sư kèm riêng.
“Chào Trung sĩ Sigurd.”
Mái tóc trắng xóa tựa bạch kim khẽ đung đưa. Cô gái nhìn về phía Sigurd mà đáp lại.
“Ô kìa, hạng trung sĩ thấp kém mà cũng vinh dự được Thiếu úy biết tên ư. Xin dành mọi thành ý cho niềm vinh hạnh này.”
“Bất cứ những ai từ hạ sĩ quan trở lên, không có ai là tôi không nhớ tên hết cả.”
Hạ sĩ quan.
Ở tại đất nước này, trung sĩ là thấp nhất trong cấp hạ sĩ quan. Nói cách khác, trong con mắt Brunhild, Sigurd mới chỉ đáng được nhớ tên nhớ mặt. Đến kính ngữ của cô cũng là kiểu bề trên thường dùng với kẻ dưới, nghe qua là thấy được những hàm ý mỉa mai. Sigurd biết là thế, nhưng không thể ngậm đắng nuốt cay mà dối lòng.
Nhất định không phải tuýp con gái cậu ta ưa.
Bao bọc lấy thân hình mảnh mai của Brunhild, là một bộ quân phục màu đỏ còn mới cứng.
“Nếu không bận bịu gì, Thiếu úy liệu có thể giúp đỡ tôi luyện tập chiến đấu có được không?”
“Luyện tập chiến đấu? Tại sao?”
Thật ra thì Sigurd chỉ muốn làm khó cô, rồi nhân tiện kiếm cớ tẩn một trận ra trò.
“Nghe nói hồi lưu trú tại bệnh viện quân y, thể chất của Thiếu úy, đặc biệt là kỹ thuật chiến đấu trong kiểm tra, kết quả phải nói rất tích cực đúng không nhỉ? So sánh với Thiếu úy, không biết tôi có thể non nớt cỡ nào đây.”
Một thái độ khiêm nhường đến đáng đặt dấu hỏi.
Cả trong mảng học thuật lẫn kĩ thuật chiến đấu, Sigurd đều vượt trội so với bạn đồng niên, bất chấp việc tương đối bốc đồng và nóng nảy.
“Kỹ thuật tôi thường dùng tương đối khác kỹ thuật truyền thống trong quân ngũ. Tuy không biết có thể đứng ngang hàng được không, nhưng nếu nhận được sự cho phép của Thiếu úy…”
Lịch trình của Thiếu úy khá dày sau giờ trưa, với những bài giảng và những buổi luyện tập cho buổi thuyết trình sắp tới. Do đó, cả hai hẹn khoảng tầm sáu giờ sẽ gặp nhau, tại khuôn viên của khu vực luyện tập.
-----
Ánh chiều tà rực rỡ bao phủ khắp khuôn viên. Dưới trần nhà hình vòm, duy nhất mình Sigurd đứng giữa một không gian, một không gian rộng lớn tựa đấu trường cổ đại. Cậu ta đến sớm hơn giờ hẹn ba mươi phút.
Sigurd đã thay sang bộ trang phục chuyên dụng cho luyện tập chiến đấu. Đâu đó trên bộ đồ là bụi đất lấm lem, mái tóc dựng màu đen còn vương mồ hôi hột.
Cậu ta đã chuẩn bị tươm tất đâu vào đấy. Tinh thần lẫn thể chất cậu ta đều sẵn sàng. Nghĩ đến cảnh nắm tay thụi vào mặt cô gái, mà sĩ khí trong lòng cậu ta dâng gấp bội. Cuộc chiến ngày hôm nay… chắc chắn sẽ là màn thể hiện xuất sắc nhất.
-----
Giờ hẹn vừa điểm thì Brunhild cũng vừa tới.
Vẫn với bộ quân phục ngời sáng từ lúc trưa.
Chỉ riêng chuyện đó thôi thì không thành vấn đề. Quân phục trong chiến đấu cũng vô cùng tiện nghi, thế nên không có gì để mà trách móc hết. Nhưng quyển sách đang kẹp dưới tay là thế nào? “Về lịch sử hình thành của Tổ chức Tupone”... liệu có hàm ý gì giễu cợt hay không đây?
A, hiểu rồi. Sigurd bỗng chợt nghĩ. Con bé này, quả nhiên… mọi hành động của nó tao đều không ưa nổi.
Nếu thua nó tại đây, không đời nào lão già chịu công nhận tao mất.
Cậu ta bèn im lặng mà chỉnh lại tư thế.
Đó là dấu hiệu để hai bên lao vào nhau, hoặc chí ít cũng để phơi ra vẻ khinh miệt.
“Vậy thì…”
Ngay khoảnh khắc Thiếu úy vừa mới cất lời xong…
… Không hiểu sao, Sigurd đã ngửa mặt nhìn lên trời.
Hả? Là sao?
Một cơn đau nhói bỗng chạy dọc phía sau đầu.
… Chuyện gì đấy?
Brunhild đứng cạnh đó, điềm nhiên giở sách đọc. Cặp mắt đỏ chớp lấy hình bóng cậu thiếu niên.
“Trung sĩ tỉnh rồi à?”
“... Hả?”
Con bé… bảo gì cơ?
“Tôi vừa mới dùng đòn siết cổ lên Trung sĩ, ngăn cho lượng lớn máu không thể nào lưu thông, khiến não thiếu ô xi, còn Trung sĩ thì trong thoáng chốc bị bất tỉnh.”
…………
Vậy có nghĩa…
Tao vừa… thất bại ư?
Trước cả khi cậu ta kịp trở tay. Trước cả khi cậu ta nhận thức nổi…
Con bé đã… đả bại mình rồi ư?
“Đ-Đừng có đùa!”
Sigurd liền vùng dậy mà đứng lên.
“Lần nữa! Lại lần nữa! Đấu lại tiếp với tao! Ăn may tao không chấp!”
Sigurd giận sôi máu. Có lẽ vì thế nên, trước thượng cấp của mình, cậu ta thậm chí quên cả việc giữ phép tắc. May mắn thay, Brunhild không phải mẫu chấp nhặt đến như vậy.
“Hôm nay khuyên Trung sĩ nên dừng tại đây thôi.”
“Sao, mày sao? Định chạy hả?”
“Không phải thế. Tôi không vận động mạnh trước khi đến giờ ngủ, bằng không thì chất lượng giấc ngủ sẽ kém đi. Với tôi, đó mới là vấn đề.”
Bầu trời đỏ gạch đã ngập tràn những ánh sao. Nếu không nhờ cô nói, khá chắc cậu cũng không để tâm làm cái gì.
“Tao… Nãy giờ… bao lâu… rồi?”
Đầu cậu bỗng run lên, có lẽ do màn đêm phảng phất làn hơi lạnh.
“Khoảng một tiếng đồng hồ. Vài phút đã trôi qua từ lúc bảy giờ tối. Nếu muốn luyện tập nữa, ta có thể tiếp tục hẹn nhau vào ngày mai, ở cùng địa điểm này và khung thời gian này.”
Brunhild gập sách lại và rời khỏi sân tập. Bộ quân phục đỏ thẫm… không hề có lấy một hạt bụi nào dính lên.
“... Khốn kiếp!”
Nếu vậy thì ngày mai… tao sẽ làm mọi giá để nó phải nhuốm bẩn.
Ngày hôm đó, sau khi khổ luyện và tra tấn và đày đọa mình đến đêm, Sigurd vừa nằm xuống là đã ngủ li bì.
-----
Có điều, đến hôm sau, Sigurd vẫn không thắng.
Lần này, trước khi lại bất tỉnh, cậu ta kịp nhận ra Brunhild vừa tiến tới, gần đến độ như thể sắp hôn lấy cậu ta… Tạm coi như có chút sự tiến triển.
Bầu trời màu đen tuyền đập vào mắt sau đó, và khoảng chừng một giờ đồng hồ đã trôi qua.
Thiếu úy vẫn đứng bên, lần này đọc một tập sách mỏng có tiêu đề “Chào mừng đến Tupone,” một ấn phẩm quảng bá cho một tổ chức nom không mấy làm tốt đẹp.
À, hiểu rồi. Sigurd chợt thầm nghĩ. Sắp tới con bé này phải làm cái gì đó, đại loại như giải trình trước mặt đám Tupone. Vậy nên cứ rảnh rỗi, con bé lại tìm tòi về đám Tupone kia.
“Nếu còn muốn luyện nữa thì hẹn gặp ngày mai.”
Tiếng bìa sách gập khẽ nằm lại với cậu ta. Bộ quân phục đẹp đẽ ngoảnh đi không nhìn lại.
Và như một thói quen, số buổi tập kéo dài lên thành con số bảy.
Sang đến lần thứ tám, bỗng mới được nửa chừng Brunhild lại cắt ngang.
“Nay tập đến đây thôi. Tôi còn có việc khác cần phải làm.”
Sigurd chẳng biết phải đáp lại ra làm sao.
Đã bảy lần so tài, à không, thậm chí còn chưa thể gọi là so tài nữa. thế nhưng cậu trung sĩ vẫn chưa một lần nào chạm đến được đối phương.
Riêng đối với Brunhild, đấu tập với Sigurd chỉ tổ phí thời giờ.
“... Hiểu rồi.”
Nói xong, Sigurd liền thủ thế.
Brunhild cũng thủ thế mà đáp lại cậu ta, điều trước chưa từng có dù cho chỉ một lần.
“Vì đây là lần cuối, nên mong rằng hai ta hãy giao đấu theo đúng nghi thức bậc quân nhân.”
… Con khốn này.
Muốn giao đấu theo đúng nghi thức bậc quân nhân? Để tao cho mày biết mùi nhục nhã.
Cậu ta giờ đã thấy Brunhild đang tiến gần. Từng chuyển động của cô hiển hiện trước tầm mắt.
Trước cả khi nhận thức tác động lên bản thân, Sigurd lùi về sau. Brunhild càng tiến tới, cậu ta lại càng lùi. Brunhild vừa tung đòn, cậu ta liền phản công, thế nhưng cô gái không bất cẩn đến như thế. Đoán trước được ý đồ, cô cũng liền nhanh chóng lùi lại giống cậu ta.
Mũi giày cô dính bẩn do bụi đất phủi lên.
Cả hai bên vội xốc lại tư thế.
Lần này, Sigurd mới là bên chủ động mà ra đòn.
Cậu ta lao tới như một tia chớp dũng mãnh…
… Bằng tốc độ sở trường, thứ từng hạ đo ván cả những huấn luyện viên… thứ tốc độ vượt xa cả giới hạn loài người.
Nhưng như ánh trăng sáng, cô gái chỉ nhẹ nhàng chặn đứng đòn tấn công. Nắm đấm của Trung sĩ… chạm đến lòng bàn tay Thiếu úy thì khựng lại.
Chiếc găng đeo bên phải tuột khỏi tay cô gái.
Cả hai lại lần nữa trừng trừng mà nhìn nhau.
Chính là… ngày hôm nay.
Từng tế bào cậu ta đều hừng hực khí thế.
Hết bên này bên kia ra đòn rồi đỡ đòn, không ai chịu lùi lấy một bước mà nhường nhau.
Đỡ lấy, rồi đánh trả…
… Lặp đi lặp lại mãi.
Thế rồi, Sigurd chợt nhận ra.
… Con bé… đang nương tay.
Cậu ta cứ ngỡ rằng, những giấc ngủ cậu ta hằng ghét cay ghét đắng, chúng cuối cùng cũng đem về tay mình trái ngọt. Cậu ta cứ ngỡ rằng, chuyển động của bản thân đã bớt phần thừa thãi, khiến Brunhild không còn chiếm được thế thượng phong.
Nhưng hóa ra… lại không phải như thế.
Brunhild đã bỏ lỡ không biết bao thời cơ, và nhất định cô gái cũng tự nhận thức được.
Không lẽ mày vẫn còn tính đấu tập với tao… chỉ vì đây là lần cuối đấy hả?
Cậu ta thậm chí không được coi là ngang hàng. Chỉ riêng đánh thực chiến vốn đã đủ khó khăn, mà nếu còn khốn cùng như này nữa…
Không còn con đường nào… ngoài chấp nhận thôi ư…
Ý chí như bay biến khỏi thân thể cậu ta.
Brunhild lao vọt tới, bàn tay phải tóm chặt lấy cổ họng đối phương.
“Đúng rồi… Đoạt lấy đi…”
Tuyệt vọng và chán chường, Sigurd thốt lên tiếng thều thào nhẹ như không. Brunhild dừng tay lại.
“Đoạt lấy… cái gì cơ?”
“Tất cả.”
Sigurd tự mỉa mai.
“Biết tao là ai không?”
“Tôi không rõ. Chỉ biết được cậu là Trung sĩ Sigurd thôi.”
“Tên đầy đủ của tao là Sigurd Siegfried. Đứa con trai độc nhất của Sigebert Siegfried, cũng như… anh trai mày.”
Brunhild chợt dấy lên vẻ hồ nghi.
“Con trai độc nhất ư…? Nếu anh là con trai, thì Chuẩn tướng tại sao lại biến tôi làm kẻ kế thừa Balmung chứ…”
“Mày nghĩ lão trông chờ cái loại như tao không?” Sigurd bất cần đáp.
Cậu ta đã mơ hồ đoán được từ lâu rồi.
Từ cái lúc nhập ngũ, đi từ chức binh nhì thấp nhất mà đi lên.
Lúc bấy giờ cậu ta chưa khẳng định chắc chắn, tất cả bởi cái thói kiệm lời của người cha.
Có lẽ lão già đấy… chỉ muốn mình kiên cường trước mọi nghịch cảnh thôi.
Đó đã là những gì Sigurd từng muốn nghĩ.
Thế rồi đến lượt mày… Đến lượt mày đập nát những gì tao dựng lên.
Từ cái chốn khỉ ho cò gáy nào chui ra, rồi bỗng đùng một hôm trở thành một Thiếu úy…
Hóa ra có những người xuất chúng còn hơn tao, và trước những người đó, tao bỗng chợt nhận ra… rằng cái sự “xuất chúng” của tao chẳng là gì.
Vị đắng lan tràn khắp vòm miệng của cậu ta.
Không cần biết mạnh mẽ hay chăm chỉ cỡ nào, con người khi bản ngã bị chà đạp tổn thương, khi nhận ra bản thân tầm thường đến nhỏ bé… có lẽ không mấy ai kìm được tiếng nghẹn ngào.
“Sao tự nhiên… Trung sĩ lại khóc chứ?”
Brunhild hỏi cậu ta.
“Không nói không hiểu ư? Thế tao không nói đấy.”
Kì vọng, tình cảm, sự quan tâm… Mọi thứ từ con người cậu ta gọi là cha…
Một cá nhân hoàn hảo vô song như cô gái… sao có thể hiểu nổi những gì đã đoạt lấy khỏi tay của cậu ta?
Ấy vậy mà, câu trả lời của cô…
“Tôi hiểu Trung sĩ mà.”
… Ngược lại hẳn với thứ Sigurd đang trông đợi.
“Ta chỉ không hiểu là… tại sao ngươi lại khóc chứ không phải là ta.”
Giọng điệu cô thay đổi.
… Đứa quái nào vậy đây?
Đứa con gái đứng tại khu luyện tập hằng tối, đứa con gái mảnh khảnh mong manh tựa thủy tinh… cậu ta chẳng còn thấy hình bóng ai như vậy.
Sigurd chợt nhận ra, rằng những lời cậu nói… thực sự đã cham được cảm nghĩ của đối phương.
Những đầu móng vuốt đã cắm xuyên qua lớp da…
Đây nhất định mới là bản chất của cô gái.
“Chính cha của ngươi đã đoạt mạng cha của ta… đặt ta vào vị trí, vào môi trường mà ta không hề có nhu cầu…”
Người muốn khóc… đáng lẽ phải là ta.
Cổ họng của Sigurd như bị ép chặt thêm, nhưng không bởi sức lực từ bàn tay cô gái. Khí quản bị nghẹn ứ, và chỉ những thanh âm biến dạng thoát ra ngoài.
“Nếu giết con trai hắn, không biết liệu hắn có đau thương buồn khổ không? Nỗi tuyệt vọng của ta, cùng kí ức oan nghiệt vẫn còn trong tâm trí… liệu ta có thể nào buộc hắn nếm trải không…”
Màu mắt từng kiều diễm như hồng lựu long lanh… lúc này đã tăm tối tựa dưới lò luyện ngục.
“Ặ… Ặc…”
Giọng nói dần nối kết trong lúc Sigurd còn chập chờn cơn mê man.
“Mày còn… hơn… cả… tao…”
“Ta hơn? Hơn cái gì?”
“Mày mà chết thì lão… có khi còn buồn thương… hơn cả khi con trai… của lão… chết… không chừng…”
Cặp đồng tử cô gái khẽ dãn ra. Ngọn lửa bùng cháy dần nguội đi rồi dập tắt.
Sức lực đang đè nén cậu trai cũng yếu dần.
Sigurd sặc sụa ho, trong khi Brunhild thì chìa ra bàn tay phải.
Không còn lấy chiếc găng, những miếng vảy trắng bạc lọt ngay vào tầm mắt. Ấy vậy lúc giao chiến, Sigurd chẳng nhận ra.
“Cái tay… đấy… là sao…?”
Chỉ có vài quan chức cấp cao được biết rõ, rằng tay phải Brunhild là đến từ loài rồng. Dĩ nhiên, Sigurd chẳng hề biết chuyện như vậy trước đây.
Lời cô vừa mới nói lại bỗng chợt lướt qua.
“Chính cha của ta đã đoạt mạng cha của ngươi”... Brunhild nói như thế, giọng cô đầy hận thù.
Vậy không lẽ người cha mà con bé nói tới…?
“Tôi là đứa con gái của loài rồng,” Brunhild đã từng nói.
Sigurd đã từng nghĩ… nghĩ rằng cô chỉ đang thảnh thơi mặc kệ đời. Không, cậu ta thậm chí còn muốn nghĩ như vậy nữa. Tất cả vì thù hằn và ghét bỏ Brunhild.
“Ngươi liệu có… yêu quý cha mình không?” Brunhild ngần ngừ hỏi.
Nếu được hỏi trước đó vài phút thôi, có lẽ Sigurd đã lặng im không trả lời.
Nhưng lúc này…
“... Tao có. Tao kính trọng lão ta. Ước một ngày trở thành một dũng sĩ diệt rồng mạnh mẽ như lão ta.”
“Ngay cả một người cha… một người cha như thế, mà vẫn được con mình yêu quý kính trọng ư?”
Sigurd ít ra vẫn biết về chuyện Ngân Long, về cái cách người cha Sigebert tuyệt diệt nó, nên trước lởi của cô, cậu ta cũng không cố bào chữa gì hết cả.
“Ta cũng… yêu cha mình.”
Nghe qua là biết cô đang nói người cha nào.
“Khá chắc ta đang nợ lời xin lỗi nào đó có đúng không?”
Nhưng rốt cuộc tại sao cô lại phải xin lỗi? Sigurd nghĩ thế nào cũng không hiểu được ra.
“... Nhưng nên lựa lời sao cho hợp lí bây giờ? Ta vẫn chưa làm quen ngôn ngữ loài người lắm…”
Bỏ lại những lời đấy, Brunhild ngoảnh mặt đi mà bước khỏi sân tập.
Nhìn bộ đồ lấm lem đất bẩn của cô gái, Sigurd chẳng còn gì tiêu cực dành cho cô.
Mọi hận thù đắng cay, ghen tị hay giận dữ… không biết từ lúc nào đã tan thành hư vô.
Một cô gái tưởng như hoàn hảo về tất cả, ấy vậy ưu tư vẫn đè nặng lấy tâm can… Có lẽ hình ảnh ấy chính xác là lý do cậu thay đổi cái nhìn.
Một cảm giác thân thuộc lạ lùng dần nảy sinh, khi cậu phát hiện thấy cảm xúc của đôi bên hóa ra đầy tương đồng.