Xin lỗi các độc giả vì đã drop bộ này quá lâu, thôi không nói nữa chap mới đây.
-----------------------------------------------------
Kể từ lúc Lotson-san rời đi, Iris đã trở nên… trống rỗng.
Mỗi lần chúng tôi cố bắt chuyện với cậu ấy thì côchỉ trả lời “Oh?” hoặc “Đúng vậy” dù chúng tôi có nói gì đi nữa.
Dường như sự thèm ăn của tôi đã giảm bớt gần đây, chỉ là tôi không thể ăn trong cái bầu không khí này được.
Lần đầu tiên chúng tôi trở về tôi đã ăn mọi bữa ăn trong thích thú, nhưng giờ đây tôi thậm chí còn quên cả giờ dùng bữa.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều thậm chí tôi có thể sáng tác một bài thơ từ trong cảm xúc của mình, mặc cho trái tim tôi đập thình thịch trong ảo tưởng.
“Này Vaine, chúng ta nên giải quyết việc này như thế nào?”
“Như tớ đã nói lúc trước, tớ không biết.”
Tôi không quen lắm với tình huống kiểu này, tôi hoàn toàn không có ý tưởng gì để đối phó với cô ấy.
Hơn nữa, người được đề cập đến không phải bất kỳ một cô gái bình thường nào.
Đó là một thiếu nữ đang yêu. Đối phó một cách liều lĩnh với một cô gái như vậy tương đương với việc đang công kích một con lợn rừng hoang dại.
Và nó không chỉ đơn giản là đối mặt với một con lợn rừng.
Những thứ đó quá nguy hiểm, một số thậm chí có răng nanh! Tôi phải suy nghĩ 2 lần trước khi tấn công vài thứ như vậy.
Nếu tôi có thấy một con, tôi thà báo cáo nơi nhìn thấy nó cho các lãnh chúa địa phương còn hơn tự mình đối mặt với nó! Chúng rất nguy hiểm!
Không, tập trung nào. Chúng ta không thực sự nói chuyện về con lợn rừng ở đây.
Nếu đó chỉ là một con lợn rừng vậy thì mọi việc có thể được giải quyết dễ dàng, bởi vì tất cả những việc mà bạn cần làm là săn nó với sự chuẩn bị chu đáo và mở tiệc sau việc đó.
Nhưng chúng ta đang nói đến cuộc sống tình yêu của một cô gái người đáng lẽ ra sẽ trở thành nữ hoàng tương lai tại đây! Vấn đề này còn lớn hơn so với một con lợn ngu ngốc.
Liệu cô ấy thực sự đang yêu?! Thức tỉnh đi Iris!
Nghĩ về nó, mỗi lần Vaine và tôi đều thấy Iris đang chán nản, chúng tôi không biết làm gì ngoài thở dài vì một số lý do.
Tôi muốn động viên cô ấy lên, nhưng tôi không biết phải làm gì.
“Iris, cậu có muốn sang thị trấn bên cạnh với tớ không? Tớ nghĩ Lotson-san sẽ ở đó đấy.”
“Eh?! C-c-c-cái gì chứ?! Tớ không có lý do gì để đến đó bây giờ, đúng chứ?”
Eh?! Đó là thói quen của tôi.
Dẫu cho không có ai khác sẽ phát hiện ra? Tôi đã cố giúp cậu trong khi Vaine và cái tính không nhạy cảm của cậu ấy đang không ở đây.
Đợi đã! Tôi biết rồi!
“Thực ra, có một lý do vì sao mà tôi muốn đi gặp Lotson-san, cậu biết không? Mặc dù tôi lại không thích đi một mình, cậu thấy đấy…”
“Oh, vậy nó là như vậy à. Ừ, giờ nó là một vấn đề, phải không?”
Song tôi lại không nhận được gì ngoài được đáp lại bằng một câu trả lời sắc sảo.
Này, đây không phải là hành động của một người đang yêu nên làm trong suốt kì nghỉ hè. Cậu cần phải hăng hái hơn.
Tôi không thể quay lại trường nếu cậu cứ như vậy!
Tôi sẽ phải quỳ trước Hoàng tử Arc để cậu ta không phải giết tôi!
“Kururi!”
Vaine gọi tôi với một khuôn mặt hiếm khi khủng hoảng. Tôi tự hỏi có chuyện gì, tuy nhiên làm ơn đó không phải là con lợn rừng.
Nhìn ra ngoài nơi Vaine đang chỉ từ cửa sổ, tôi có thể thấy Lotson-san đang đứng ở đó.
Hình như anh ấy đã tới trước cửa nhà chúng tôi…
Cơn bão lốc xoáy đã tới!!!
Trong khi tôi đang khủng hoảng, Iris đi tới để xem có chuyện gì đang xảy ra, và cậu ấy đã thấy anh ta.
Đột nhiên bị rơi vào hoang mang, Iris bắt đầu làm một mớ hỗ lốn với đầu cô ấy, tự hỏi nó có trông kì cục hay không.
“Này Kururi, cậu có nghĩ mái tóc tớ có trông kì cục không?!”
“N-Nó ổn! Thế nhưng có những vết thâm quầng xung quanh mắt cậu đấy có biết không?!”
Tim Iris đập nhanh khi tôi nói vậy, áp lực phát ra từ cô ấy như thể cô đang cố bổ đôi tôi ra.
“Eh?! Tớ nên làm gì đây?!”
Cô ấy bắt đầu vừa chạy quanh căn phòng vừa hét “Ah~!” trong hoang mang.
Bình tĩnh nào tôi ơi, đừng sốt ruột.
Ngay khi tôi nói với bản thân như vậy, tiếng chuông định mệnh từ cái chuông cửa reo lên.
Đây là lần đầu tiên tim tôi đập thình thịch vì một tiếng rung chuông cửa.
Đợi đã, liệu tôi cũng đang yêu? (Trans: Phụt?!!!!)
Với một trái tim đang đập nhanh, tôi đi tới trước cánh cửa, mở nó ra.
“Xin chào, Lotson-san.”
Đang đứng đó là không phải ai khác ngoài một trong những người nghiêm túc mà tôi biết, Lotson-san.
Huh? Mặt của anh ấy có một chút… đầy đặn hơn so với lúc trước, nó không còn sắc cạnh như nó đã từng.
Không, chỉ là do tôi tưởng tượng thôi, anh ấy vẫn là Lotson-san ngầu lòi như mọi khi,anh ấy chỉ mới ở đầu của tuổi 20, phải không? Song anh ấy cho tôi cảm giác như của một người trưởng thành.
Không cần phải nói, Iris cũng đến để chào anh ấy.
Để hai chúng tôi vội vã đến chào đón anh ấy, bây giờ anh ta chắc nổi tiếng rồi nhỉ, phải không?
“Ngài vẫn không thay đổi, Kururi-sama.”
“Oh, anh cũng vậy Lotson-san.”
“Hôm nay tôi mang đến những bản báo cáo định kỳ cho ngài. Kururi-sama, lần này là những bản báo cáo về những ngôi làng mà ngài đã cải tiến gần đây, xin hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ từ bây giờ.”
“Tất nhiên rồi, cảm ơn vì đã giúp.” trong nhiều cách hơn một.
“Giờ mới nhớ, đây là lần đầu tiên chúng ta cần phải thu thập các bản báo cáo kể từ sau việc cải tiến, phải không? Phần lớn trong số đó là những tài liệu về kế toán và quản lý, nhưng vì anh đã chỉnh đốn lại mọi việc Lotson-san, tôi không nghĩ chúng ta phải lo lắng quá nhiều. sự chuyển động của tất cả số tiền này sẽ trở nên tốt cho chúng ta về sau.”
“Cảm ơn ngài đã khen ngợi, tôi chắc chắn sẽ cho nó vào thậm chí nhiều hơn sự nỗ lực trong công việc của tôi sẽ đáp lại sự mong đợi của ngài kể từ bây giờ.”
“Tốt lắm, anh có thể nghỉ ngơi cho tới khi chúng ta thu thập xong các bản báo cáo.”
Lotson-san đi vào căn nhà, và tôi đang xác nhận đống tài liệu mà anh đã mang cho tôi hôm nay.
Trong khi đó, một người đã di chuyển vào trong bong tối ở phía sau chúng tôi.
Đó là quản gia Iris của chúng ta.
Không đợi đã, cô ấy không phải là một quản gia.
Vaine không thể chịu nổi bầu không khí của căn phòng và đã trốn đi.
Mở bản báo cáo với nhiều tài liệu khác nhau, và nhân tiện, Iris đang liếc nhìn mọi thứ xung quanh.
“Kururi-sama, ngài có đang lắng nghe tôi nói không.”
“Oh, xin lỗi về việc đó, xin hãy tiếp tục đi.”
“Vâng, tình hình hiện tại bây giờ của ban quản lý đang ở trên đầu trang của…”
Những lời giải thích của Lotson-san rất rõ ràng và dễ hiểu.
Tuy nhiên, tôi không thể nhớ bất cứ thứ gì mà anh ấy đã nói chút nào.
Chủ yếu là bởi vì Iris đang cố gắng tìm thời điểm đúng lúc để nói cái gì đó, nhưng lại lo lắng trước khi lùi lại nhiều lần.
Thực sự tôi có nên để chuyện này tiếp tục?
“Xin hãy chờ một lát.” Tôi ngừng việc trình bày của Lotson-san và gửi cái nhìn vào phía sau anh ấy.
“Iris, hiện tại Lotson-san đang đưa cho tớ một bản báo cáo quản lý, thứ này có thể giúp cậu phát triển kỹ năng tính toán của mình, cậu có muốn nghe nó với tớ không?”
“Eh?!”
Sau khi được gọi tên, Iris bắt đầu trở nên hoang mang, không biết phải làm gì.
“Tới đây nào.” Nhưng sau khi tôi thúc giục thì cô ấy cuối cùng đã lấy lại được cảm giác của cô, và bước tới với một dáng đi nhẹ nhàng.
Lotson-san đang ngồi ở phía đối diện tôi, trong khi Iris đã ngồi xuống bên cạnh tôi.
Ngoài hai chúng tôi, cậu ấy lại chọn ngồi bên cạnh tôi vì một số lý do, chẳng lẽ cậu ấy ngượng?
Cuối cùng, Iris đã bắt đầu gia nhập vào cuộc thảo luận, những gì cậu ấy nói không vào đầu tôi, nhưng vì một số lý do, cô ấy chỉ nói chuyện với tôi.
“Đó là kết quả của báo cáo ngày hôm nay.”
“Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ, tôi không thể làm việc này nếu thiếu anh, Lotson-san.”
“Tôi chỉ ở đây bởi vì tôi có người như ngài để làm việc cùng, Kururi-sama.”
“Không, anh thật tuyệt vời, Lotson-san!”
Cuối cùng Iris đã có thể ép ra vài từ hướng tới Lotson-san.
Thật đáng tiếc là Iris đặt quá nhiều lực vào cuộc phát biểu này, chỉ khiến cho Lotson-san gật đầu trong khi kết thúc với, “Ừ…”
Những thiếu nữ đang yêu thật vụng về. Dẫu vậy, tôi đoán nó không thể giúp gì được.
“Tôi sẽ quay trở lại.”
Với điều này, Iris đã cố để nói điều gì đó trong một giọng nói mà tôi không thể nghe được.
…Tôi đoán là nó không được suôn sẻ.
“Lotson-san, nó ổn nếu anh muốn ở lại đây một lát.”
“Cảm ơn, nhưng tôi sẽ phải từ chối, tôi vẫn còn rất nhiều công việc cần phải hoàn thành.”
“Này~ Đừng có dè dặt quá~” Tôi nắm chặt lấy vai của anh ấy và đặt anh ta quay trở lại chiếc ghế.
“Tôi sẽ cho ai đó mang đồ ăn tới, và hai người có thể nói chuyện với nhau một lúc trong khi tôi đi ra ngoài.”
“…Vậy thì tôi xin chấp nhận lời đề nghị của ngài.”
Đứng lên, tôi rời khỏi Lotson-san khiêm tốn và Iris.
Làm như vậy cho cả hai bọn họ, liệu tôi đã làm tốt? Khi tôi nghĩ vậy, tôi đã rời khỏi căn phòng.
“Vậy cậu cũng chạy trốn à, Kururi?”
Ngay khi tôi vừa đi ra để hít thở không khí trong lành, Vaine phát hiện ra tôi trong khi đang luyện tập kiếm thuật của cậu.
“Kiểu vậy, tớ rời đi để cho họ có thời gian ở chung một mình, tớ không muốn mình là đứa cản trở đâu.”
“Cậu thật là một anh chàng tốt bụng.”
“Tớ thì không cảm thấy mình là một người như vậy.” sự thực là tôi chỉ muốn chạy khỏi đó thôi.
“Tôi tự hỏi nếu việc giữa hai bọn họ sẽ thành công,” Vaine phát biểu ý kiến với tôi trong sự lo lắng.
“Tớ chắc nó sẽ ổn.”
Di chuyển tới một cửa sổ gần đó, cả hai chúng tôi đè mặt của mình tựa vào tấm kính để xem mọi việc như thế nào.
Chúng tôi không thể nghe những gì mà họ đang nói, nhưng có vẻ như họ đang có một cuộc trò chuyện vui vẻ giữa hai người.
Nụ cười của Iris thật sáng chói. Đó là nụ cười mà Hoàng tử Arc hằng mong ước. Xin lỗi nhé, hoàng tử.
“Trông có vẻ vui.”
“Yup.”
“Có vẻ như những lo lắng của chúng ta là vô ích.”
“Ừ, nhưng không phải nó rất xấu khi chúng ta theo dõi bọn họ như vậy?”
“Nó chắc chắn không hợp với thói thường.”
“Vậy, cậu có muốn luyện tập một chút với tớ không?”
“Được thôi, đi nào.”
Sau đó cả hai chúng tôi tiến hành một trận đấu mà có vẻ như trong một khoảng thời gian dài.
Suy nghĩ là không cần thiết, nói vậy rồi Vaine tiếp tục công kích vào tôi.
Cậu ấy nói đúng, nên tôi đã ngừng những suy nghĩ vô ích của mình và thực sự tập trung vào trận đấu.
“Cậu có một thanh kiếm phi thường đấy, Kururi.”
“Cảm ơn, cậu cũng không tệ, Vaine.”
Với tất cả tâm trí hoàn toàn đặt vào trong thanh kiếm của mình, chúng tôi chiến đấu mà không giữ lại gì cả.
Quên đi mọi thứ xung quanh, chúng tôi chiến đấu trong lâu dài hết mức chúng tôi có thể cho đến khi sức mạnh vật lý của chúng tôi đã cạn kiệt.
Vâng, đây là cách mà người đàn ông làm việc.
Không suy nghĩ gì hết, chỉ làm những gì chúng tôi muốn bằng toàn bộ sức mạnh. Đây chính là hạnh phúc đích thực.
Trận đấu của chúng tôi kết thúc với việc cả hai cùng quyết định tạo khoảng cách với người kia, mỗi người chúng tôi thở lấy những hơi thở nặng nề, mệt mỏi.
“Đó là một trận đấu tuyệt vời.”
“Ừ.”
Chúng tôi đã hụt hơi, thậm chí không thể nói chuyện đàng hoàng được, nhưng dù vậy thì nó vẫn rất vui.
Thật tuyệt vời khi hoạt động cơ thể như thế này.
Sau khi chúng tôi kết thúc việc khen ngợi lẫn nhau về trận đấu tuyệt vời, bất ngờ có một tiếng vỗ tay từ phía bên kia.
Nhìn sang bên cạnh, Iris và Lotson-san đang đứng ở đó.
“Lotson-san, xin lỗi vì đã giữ anh ở lại đây, giờ anh có thể về nhà rồi. Hai người đã có khoảng thời gian vui vẻ phải không?”
“Vâng, hôm nay tôi đã ở lại đây khá lâu rồi, vì vậy xin hãy thứ lỗi cho tôi.”
“Anh chắc chứ? Anh có thể tới đây bất cứ khi nào anh muốn, biết không? Cửa nhà tôi sẽ luôn rộng mở chào đón anh.”
Chỉ cần nhìn vào bọn họ là có thể trông thấy Iris hạnh phúc như thế nào. Tôi thắc mắc bọn họ đã nói chuyện về cái gì.
Sau khi đưa tiễn Lotson-san, cả ba chúng tôi cùng quay lại vào trong.
Dù rằng tọc mạch là điều không đúng, tôi vẫn muốn biết dù chỉ một chút chuyện đã xảy ra.
“Có vẻ như cậu đã nói chuyện khá nhiều với Lotson-san.”
“Ừ, nhưng tớ có nhiều điều cần nói với cậu đấy Kururi. Kể từ một khoảng thời gian dài trước đây cậu luôn luôn cẩn thận trong lời nói. Cậu thực sự không thành thật gì cả, cậu biết không?”
Tôi đẩy ngón tay mình vào cái má đã phồng lên do sự bất mãn của cô ấy, mặt cô ấy trở nên một cách khó chịu.
Sao? Nó không giống như tôi làm tất cả mọi thứ cho vui.
“ Nè, bây giờ tớ thực sự cảm thấy hơi đói bụng do cuộc huấn luyện, nên chúng ta sẽ tiếp tục trong bữa tối, sau khi chúng ta tắm xong?”
“Chắc chắn rồi.”
Iris gật đầu mãnh liệt.
Có vẻ như cô ấy đã trở nên vui vẻ hơn so với cô ấy vào buổi sáng hôm nay. Vẻ mặt của cô ấy đã sáng sủa hơn bây giờ.
Tôi có thể cảm nhận được chúng tôi vẫn sẽ nhớ chuyện đã xảy ra hôm nay trong một khoảng thời gian dài.
___________________________
Tôi sẽ cố gắng chăm chỉ từ bây giờ (Ký tên: Trans)