Chap mới đây nhưng đừng ném gạch vì tội bỏ bê
_____________________________________
Rasha đã đến lãnh thổ của chúng tôi với một vẻ mặt vui sướng.
Tôi rất vui khi người cộng sự nhỏ tuổi của tôi ghé qua nhưng em ấy không phải là người duy nhất bước xuống từ chiếc xe ngựa.
Cha tôi đã rất hăng hái kể từ buổi sáng hôm nay. Có vẻ như ông ấy đã quen với việc Rasha đến chơi.
Ông ấy cứ lải nhải mỗi đêm từ tuần trước rằng đây là điềm tốt lành nhất; rằng người của hoàng tộc sẽ đến lãnh thổ của ông.
Nữ hoàng có uy quyền thật lớn đến nỗi cha tôi cảm thấy việc cư xử với cô ấy là một việc rất khó khăn.
Nhưng Rasha đã kết bạn với gia đình chúng tôi một cách tự nhiên bởi sự tử tế của em ấy.
Vì vậy, cha tôi luôn chào đón Rasha mỗi khi em ấy ghé qua.
Đôi lúc ông ấy nói một điều đáng sợ như, “Mình ước gì Rasha-sama sẽ chiếm lấy ngôi vua.”
Thật kinh khủng! Tôi phải sửa lại cha mình trước khi ông ấy tự đẩy mình vào rắc rối.
Chúng tôi đặt những quả dưa hấu mà chúng tôi đã thu hoạch được trong hè này ở trong dòng sông để giữ cho chúng được lạnh và chúng tôi đã mang nó vào trong nhà chúng tôi.
Cha tôi đã nói “Cha hi vọng Rasha-sama sẽ thích nó.” cười toe toét với những âm mưu thầm kín của ông.
“Con cũng hi vọng vậy.”
Vào buổi trưa, cỗ xe của Rasha đã đến đây đúng thời gian.
Em ấy đã trở nên quen thuộc mỗi khi đến lãnh thổ của chúng tôi nên những người dân không còn bối rối nhiều về nó một lần nào nữa.
Điều này thật tốt khi Rasha đến chơi.
Sau khi cỗ xe ngựa đã đến nhà chúng tôi, Rasha bước xuống từ chiếc xe ngựa của em ấy.
“Lâu rồi không gặp, Aniki.” cậu nói với một nụ cười dễ thương như thường lệ.
“Hoan nghênh, Rasha.” Iris, Vain, cha tôi và tôi chào đón em ấy.
Rasha và Vain chào lại lẫn nhau. Có vẻ như hai người bọn họ biết nhau.
“Đó có phải là bạn gái của anh, Aniki?” Rasha hỏi, ra hiệu hướng về phía Iris.
“Không phải.” Tôi ngay lập tức từ chối.
“Nhân tiện, em đã định đi tới đây một mình nhưng…thì…” Rasha tự mình nói ấp úng.
Tôi gần như đã hình dung ra được chuyện gì xấu đã xảy ra. Đúng hơn là, tôi biết chuyện gì xấu đã xảy ra.
“Hơn nữa, chị gái và anh trai của em đã đến cùng với em…chị em đã tới thị trấn với người quen của chị ấy trước đó nhưng anh trai em thì đang ở trong xe ngựa.” Rasha nói một cách hối lỗi.
Tôi vỗ đầu Rasha đang nghĩ ngợi, “Đó không phải là lỗi của em. Anh trai em đến đây bởi vì đó là do ý muốn của cậu ấy.”
Cha tôi mới là người ngạc nhiên nhất ở đây khi nghe câu chuyện.
Ông ấy đột nhiên bắt đầu bị đau dạ dày, nói với tôi “Hãy chăm sóc phần còn lại.” và rời đi một cách tao nhã – tới phòng vệ sinh.
Chuẩn bị sẵn sàng, đại hoàng tử Arc bước ra từ cỗ xe ngựa của mình.
Cậu ta tự nói với bản thân “Thật tuyệt. Đây là lãnh thổ của nhà Hellan.” Và cứ như vậy.
“Nơi này trông thật đẹp.” cậu ta quan sát khung cảnh xung quanh nhưng tôi biết tất cả những gì cậu ta đang nghĩ bây giờ là Iris.
“Chào, Kururi Hellan. Tôi đã tới đây để kiểm tra cậu với tư cách là một hoàng tử.”
“Cảm ơn.”
“Tôi không thấy lãnh chúa đâu cả. Ông ta có đang ở đây không?”
“Có nhưng ông ấy đang bị đau bụng nên ông ấy không có ở đây. Tôi sẽ chăm sóc ngài nên không cần phải lo lắng.”
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn vì lời đề nghị.”
Cậu ta bắt đầu huýt sáo. Trông cậu ta có vẻ bồn chồn.
“Anh ấy đã như vậy mỗi khi bọn em tới gần lãnh thổ nhà Hellan. Anh ấy có thể gây rắc rối cho anh nhưng cảm ơn anh vì sẽ trông chừng anh ấy.”
Không có cách nào khác khi Rasha nghĩ anh trai mình đang hành động kì quặc vì em ấy không biết cảm xúc thật của anh trai mình.
Có một người anh trai kì quặc khiến cho đứa em trai có một khoảng thời gian khó khăn.
Tôi nghe rằng Rasha có một người chị gái. Nếu tôi nhớ đúng thì tên của cô ấy là Maria và cũng là công chúa đệ nhất. Sẽ tốt hơn nếu cô ấy là một người tốt. Trước đây tôi không nghe nhiều gì về cô ấy, cô ấy chắc chắn là một con người kiên định.
Tôi cầu nguyện tới cô ấy vì đã chăm sóc Rasha trong thầm lặng.
Mặc dù không cần phải hỏi lí do mục đích đại hoàng tử Arc đến đây, vì tôi đã rất chắc chắn về nó, ít nhất tôi vẫn nên hỏi một cách chính thức, phòng trường hợp cậu ta đến đây vì nghĩa vụ của mình.
“Xin hãy đợi tại nhà của chúng tôi với Iris và Vain, Rasha-sama. Chúng tôi có quả dưa hấu dành cho cậu mà chúng ta đã đề cập lúc trước. Vậy, sao chúng ta không đi quan sát lãnh thổ của chúng tôi, Arc-sama?”
Arc tê dại và đổ mồ hôi lạnh nói, “Ugh”.
Như tôi nghĩ, nghĩa vụ của cậu ta chỉ là một cái cớ.
Giá mà cậu ta nói cậu ta đến đây chỉ để vui chơi. Tôi ước mình có thể tận hưởng ngày nghỉ của mình.
“Cảm ơn.”
Rasha cúi chào và đi vào trong với Iris và Vain.
Bao gồm cả cách em ấy vào nhà chúng tôi,
em ấy biết rõ.
Hoàng tử Arc và tôi bị bỏ lại phía sau.
Mặc dù cậu ta đang cau mày, tôi cũng cảm thấy như vậy.
Vì không còn đường lui nữa, chúng tôi quyết định đi quan sát lãnh thổ cùng nhau.
“Oh, tôi được bảo là phải đưa cái này cho cậu.” Cậu ta thẳng thừng nói ra và đưa cho tôi một lá thư.
Người gửi là từ Eliza Deauville.
Tôi cảm thấy mình trở nên hào hứng.
Um. Tại sao tôi lại hài lòng chỉ như thế này?
Tôi không biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy bản thân mình hơi kì quặc một chút.
Bị xóc nảy ở trong chiếc xe, cả hai chúng tôi đang nhìn vào một nơi nào đó xa xăm vì không có chuyện gì để nói cả.
“T-Tại sao Vain và Iris lại ở đây?”
Hoàng tử đã phá vỡ sự im lặng. Có vẻ như cậu ấy đang thắc mắc tại sao Iris lại tới đây.
“Họ chỉ tới đây để thăm chúng tôi. Oh, và để làm việc nữa.”
“Tôi hiểu rồi. Làm việc…” Trông hoàng tử có vẻ thỏa mãn.
Bị chia cắt trong một thời gian ngắn, tôi đoán cậu ta nghĩ về Iris khá tốt.
Cuối cùng cậu ta đã bắt đầu hiểu được con người của Iris, có vẻ như cậu ấy đang hiểu rõ ngay bây giờ.
Tôi muốn cậu ấy được hòa thuận với Iris nhưng tâm hồn của tôi không đặt vào đó bởi vì trông cậu ta có hơi thất vọng.
Cậu ta thật thảm hại bởi vì cậu ta cố lén lút nhìn Iris một cách bí mật.
Thôi nào, hoàng tử!
Và sao cậu dám đến thăm chúng tôi ngay lúc này!
Iris đã bị ám ảnh bởi một thằng khác rồi.
Nếu cậu ta phát hiện ra nó, cậu ta sẽ định làm gì?
Đừng có tự tử trong lãnh thổ của chúng tôi. Nghiêm túc đấy.
“Chà, chúng tôi có những trái cây ngon gọi là dưa hấu ở nhà . Cậu có muốn hoàn thành nghĩa vụ này và quay trở lại nếu cậu không thấy phiền?”
“Ừ, đó là một ý kiến hay!”
Như đang ở trong môi trường của mình, hoàng tử bắt đầu tràn đầy sinh lực.
Tôi ước gì cậu ấy sẽ nói mình muốn gặp Iris.
Chúng tôi đã không phải đi lòng vòng nếu là trong trường hợp đó.
Khi chúng tôi về đến nhà, chúng tôi thấy cả ba người đang ăn dưa hấu tại khu vườn.
Trông như bọn họ đang thi nhau nhổ hạt dưa hấu.
Tôi muốn tham gia với bọn họ.
Rasha đã tìm thấy chúng tôi và lao vào tôi.
“Anh đã quay trở lại rồi à?”
“Ừ, bọn anh đã thay đổi kế hoạch và quyết định cùng ăn dưa hấu với em.”
“Nghe thật tuyệt. Hãy ăn cùng nhau. Trái cây tên dưa hấu này thật tuyệt vời!”
Khi nghe thấy điều đó, tôi không thể chờ thêm được nữa.
Lấy một miếng của quả dưa hấu, tôi trực tiếp ngồi xuống bên cạnh bọn họ.
Lấp đầy miệng tôi với quả dưa hấu và nhổ. Pop!
Phew. Tôi thích nó.
“Nhìn này, tớ cũng có thể nhổ được này.” Iris cũng nhổ theo.
Tôi muốn nói rằng đó không phải là cách mà một cô gái nên xử sự, tuy nhiên trông cô ấy đang tận hưởng niềm vui như vậy nên nó ổn.
Thật vui khi có cuộc trò chuyện như thế này nhưng lại có một vấn đề.
Thứ tự chỗ ngồi của chúng tôi là như thế này:Arc, Vain, Iris, Rasha và tôi. Tuy nhiên,
Iris nói chuyện chỉ toàn nhìn sang phía bên này.
Cô ấy cứ nhìn qua phía Rasha và tôi mỗi khi nói chuyện . Chúng tôi đang có một bầu không khí vui vẻ ở đây.
Vain người đang ngồi ở bên kia đang ăn dưa hấu một cách im lặng. Cậu ấy thích trở nên yên lặng.
Không có vấn đề gì với những điều đó.
Vấn đề ở đây là đại hoàng tử Arc người đang trở nên ảm đạm ở phía bên kia.
Tôi đoán rằng cậu ta luôn là trung tâm của tất cả mọi người mỗi khi cậu ấy ở trong một nhóm.
Cậu ta không biết phải làm gì, cậu ta ánh mắt cô đơn.
Cậu ta rất đẹp trai – thường thì những cô gái sẽ thích lao vào cậu ta một cách mù quáng.
Iris không phải là một cô gái bình thường. Đừng lo lắng về nó, hoàng tử.
“C-Có phải cậu đang định ở lại đây trong suốt kì nghỉ hè, Iris?” Arc, người đã bị ngăn cách đã lấy lại dũng khí tham gia vào cuộc trò chuyện.
Tôi cho rằng cậu ta đã phải cố gắng rất nhiều bởi vì cậu ta đang bị che khuất bởi Vain.
“Ừ.”
Cái cách mà Iris đáp lại cậu ta thật lãnh đạm.
Nó thực sự không thân thiện, Iris!
Arc trông như cậu ta đang chuẩn bị bắt đầu khóc đến nơi rồi ấy.
Cậu ta đẹp trai, cậu ta là một hoàng tử, cậu ta có tất cả mọi thứ…nhưng tôi bằng cách nào đó cảm nhận được một luồng aura đe dọa từ cậu ta ngay bây giờ.
Theo Rail, cậu ta hầu hết theo đuôi cô ấy ở trường học.
Có lẽ cô ấy không thích cậu ấy? Tôi không biết tình huống đã phát triển xa tới mức ấy.
“Nhân tiện, hai người trông khá thân mật. Có phải hai người thường đi với nhau ở trường, Iris và Arc-sama?”
Tôi cố để đưa hai người bọn họ lại gần nhau hơn mà không khiến cho cuộc trò chuyện bị đổ vỡ.
“Đúng vậy. Chúng tôi thường xuyên trò chuyện với nhau.” Hoàng tử nói với cái nhìn yêu thương trên khuôn mặt.
“Chúng tôi chỉ là học cùng chung nhiều lớp học.”
Iris lạnh lùng phá vỡ mọi cố gắng của tôi.
Um, khó rồi đây. Cậu nên ngừng việc gặp mặt cô ấy một thời gian, hoàng tử.
“Tớ đã gặp cậu lần đầu tiên vào ngày hôm nay nhưng cậu là một quý cô rất hấp dẫn, Iris. Tớ muốn được làm bạn với cậu như những người khác.”
“Oh, mình rất muốn được làm bạn với cậu, nhưng chỉ vì đó là ngài, Rasha-sama.” Iris mỉm cười rạng rỡ như thường lệ và vỗ đầu em ấy một cách dịu dàng. Có vẻ như Iris cảm thấy thích Rasha khi mà em ấu thật đáng yêu như một người em trai thực sự.
“Vâng!” Rasha mỉm cười hạnh phúc.
Chỉ bởi vì đó là Rasha-sama? Nghiêm túc hả? Chỉ bởi vì đó là em ấy?
Còn ai vào đây nữa? Tôi còn không muốn nghĩ về nó; nó thật đáng sợ.
Nhìn về phía đó, Arc trở nên càng lúc càng gần hơn tới việc lệ chảy.
Có lẽ điều tốt nhất cho cậu ấy là để cậu ấy về nhà.
Tôi không muốn cậu ấy tự tử trong lãnh thổ của mình đâu.
Cuộc trao đổi của chúng tôi cứ tiếp diễn như vậy, vào thời điểm trời tối, Arc bắt đầu nói “Tôi sẽ về nhà.” với đôi mắt đẫm nước.
Cậu ta đi vào trong nhà một cách loạng choạng như một con thây ma.
“Nó rất nguy hiểm vào buổi tối. Làm ơn hãy đợi tới ngày mai.” Tôi ngăn cản cậu ta lại và cậu ấy quyết định sẽ ở lại đây một buổi tối.
“Cậu nên ngâm trong suối nước nóng – và tâm trí của cậu sẽ khỏe lại và được gột rửa.”
“Tôi đồng ý. Tôi nên chìm xuống đáy của suối nước nóng.”
Không, không! Cậu có thể thỏa mãn bản thân mình nếu cậu muốn chết nhưng không được làm việc đó ở trong lãnh thổ của tôi!
Để lại cậu ta cho người phục vụ, tôi cuối cùng có thể tới nơi thư giãn.
Tôi sẽ ngâm mình vào trong suối nước
nóng và lên giường ngủ. Đó là một ngày rất dài.
Suối nước nóng đã thanh tẩy tâm hồn và cơ thể tôi.
Rasha đã đợi tôi nên chúng tôi quyết định đi dạo sau khi tắm xong.
“Lãnh thổ nhà Hellan thật đẹp như mọi khi, phải không?”
Đi dạo vào buổi tối cảm giác thật tốt. Tôi cũng đang tận hưởng thiên nhiên tươi đẹp luôn.
“Cảm ơn vì đã trông chừng anh trai em ngày hôm nay. Lẽ ra em không nên mang theo anh ấy.”
“Oh, không. Anh không có làm cái gì cả.”
“Nhưng sau tất cả em không nên mang theo anh ấy. Hơn nữa có vẻ như anh trai em thích chị Iris.”
“Ah, anh biết.”
“Em muốn anh gắn bó hơn với người yêu của mình, Aniki. Anh và Iris là một cặp đôi tốt. Làm ơn hãy khiến chị ấy hạnh phúc.”
“Huh?”
Bởi vì Rasha đã gây ra một sự hiểu lầm khủng khiếp và một nhận xét thái quá, cảm giác thư thái của tôi sau khi tắm suối nước nóng đã bị phá hủy.
“Không đời nào! Bọn anh chỉ là bạn!”
“Nhưng chị ấy sẽ ở lại lãnh thổ nhà Hellan suốt kỳ nghỉ, đúng không? Anh định nói rằng cô ấy không phải là bạn gái anh?”
“Không phải. Cô ấy chỉ làm việc ở đây. Cô ấy chỉ là một người bạn.”
“Vậy sao? Em đã đánh giá sai tình huống một cách khủng khiếp rồi.”
“Ừ, em đã làm anh bất ngờ đấy. Iris là một cô gái tốt nhưng anh không nhìn nhận cô ấy là một đối tượng cầu hôn trong tương lai.”
“Tốt quá! Em đã lo lắng vô ích rồi! Thật nhẹ nhõm và em cảm thấy mệt mỏi rồi nên em sẽ quay trở lại đây. Còn anh?”
“Chưa. Anh sẽ quay lại trong một lúc.”
Nói buổi tối tốt lành với nhau. Chúng tôi chia tay tại nơi này.
Tôi ngồi trên bãi cỏ và cảm nhận một cơn gió đêm một mình trong khu vườn của chúng tôi.
Gió đêm thật sảng khoái.
Nó không lạnh hay nóng.
Tôi nhìn thấy rõ những ngôi sao. Tôi lắng nghe những tiếng kêu thư giãn của côn trùng.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân trong bầu không khí tuyệt vời này và khi tôi nhìn lại, tôi thấy Iris đang đi về phía mình.
“Trông cậu thật thoải mái.”
“Ừ, cơn gió tuyệt lắm đấy. Cậu có muốn ngồi xuống không?”
“Yup. Oh, tuyệt thật. Cảm giác thật dễ chịu.”
Chúng tôi ngắm nhìn những ngôi sao mà không nói lời nào.
Đã vài tháng kể từ khi chúng tôi gặp nhau. Tôi không cảm thấy lo lắng khi ở bên cô ấy nữa.
Chúng tôi đã xoay sở bằng nhiều cách tốt nhất.
Tôi không nghĩ rằng tôi có thể kết bạn với một cô gái xinh đẹp như vậy người sẽ quyết định vận mệnh của chúng tôi. Cô ấy không thích hoàng tử nhưng cô ấy thích tôi.
Tôi tự hỏi liệu vận mệnh sắp thay đổi chưa. Tôi đột nhiên nghĩ về điều đó dưới bầu trời đêm của mùa hè.
“Sự thật là, tớ đã lắng nghe cuộc trò chuyện…”
“Sao? Là lúc tớ với Rasha?”
“Ừ.”
Tôi không biết rằng cô ấy đã nghe nó nhưng tôi không nói điều gì tệ hại nên không có vấn đề gì hết.
“Cậu nghĩ tớ như là một người bạn, phải không? Đôi lúc tớ ước gì Kururi sẽ thích tớ.”
“Eh, nhưng” Lotson-san mới là – Cái gì? Ý của cô ấy là gì?
“Tee-hee. Chỉ đùa thôi. Chà, tớ sẽ quay trở lại. Chúc ngủ ngon.”
“Oh”
Iris quay trở lại căn nhà boe lại tôi đang bối rối và không nói nên lời.
Ý của cô ấy là gì? Có phải cô ấy chỉ trêu chọc tôi thôi?
– Có lẽ. Chàng trai mà cô ấy thích là Lotson-san.
Tôi cũng trở về nhà một cách miễn cưỡng.
Tôi không biết tại sao nhưng tôi không thể ngủ vào đêm đó và tôi đã thức cho tới sáng hôm sau.