Botsuraku Youtei Nanode, Kajishokunin wo Mezasu

chương 42

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Gần như ngay lập tức sau khi tôi về đến nhà, một người nhảy ra từ cửa trước.

Người đang chạy tới tôi với những dòng nước mắt trong khi hét "Kururi~!" là cha của tôi, Toral Helan.

Tôi đưa ra quyết định của mình ngay lập tức.

Đừng hiểu lầm, sẽ không có cảnh "đoàn tụ đầy nước mắt" từ tôi, con trai của ông ấy.

Không cần thiết để xử lý tình huống rắc rối này, thậm chí không có một giọt nước mắt.

Hệt như khi Nobi**-kun trở về từ trường. Nói cách khác, từ khi nào mà tôi trở thành một chú mèo khổng lồ màu xanh như Dora*mon vậy hả!

Này! Nói ai là đứa chỉ cao 2 cái đầu thôi hả?!

"Lâu rồi không gặp, Cha."

"Con đã về nhà an toàn! Cha đã rất lo lắng cho con đấy, biết không!"

Giây phút chúng tôi đoàn tụ ông đã ôm tôi thật chặt, nhưng tôi bằng cách nào đó đã chịu đựng nó. Vẫn đang ôm mình, ông ấy nhấc tôi lên và bắt đầu xoa lưng tôi. Này, đừng làm việc này trong khi đang chảy nước mũi chứ, mọi người có thể nhìn thấy nó đấy.

Sau khi cảm thấy hài lòng, ông cuối cùng đã bình tĩnh lại, nên tôi bắt lấy cơ hội giới thiệu hai người đi theo mình.

"Hai người này là Vaine và Iris. Họ là bạn của con ở trường, và con đã mời họ đến đây để tận hưởng kì nghỉ hè của mình tại lãnh thổ nhà Helan."

"Chà, cha rất vui khi họ ở đây." Cha chào đón họ với vòng tay rộng mở.

Thú thực, tôi có một chút lo lắng là ông ấy sẽ thấy khó chịu khi họ đến, nhưng có vẻ như lo lắng của tôi là không cần thiết.

Với một tiếng cười "Hohoho~" Cha lại gần hai bọn họ, chuyển tầm nhìn của ông về phía Vaine.

Mặc dù tôi không thích cách mà ông diễn đạt cảm xúc của mình hơi quá. Có lẽ ông ấy đã cho ra một ấn tượng quá lớn bởi vì ông ấy là loại người kiểu Dora*mon.

Quan sát xong Vaine, ông chuyển tầm nhìn của mình qua Iris với một tiếng thở.

"Ôi trời~ Hãy nhìn vào đây này, Ta phải nói rằng, cháu thật xinh đẹp, có phải cháu với Kururi có mối quan hệ kiểu này?" Cha cười toe toét trong khi làm một cử chỉ với tay của ông.

Cha bị làm sao vậy?! Tôi đã quen cha của mình trong nhiều năm rồi, nhưng tôi vẫn không biết khía cạnh này của ông.

Iris cho ra một nụ cười gượng gạo và từ chối, "Không, không phải."

Trước khi ông làm cho ấn tượng của mình trở nên tệ hơn, tôi kéo cha của mình lại và thì thầm,

"Cha cố gắng đừng có thô lỗ với cô ấy, cô ấy có khả năng sẽ trở thành nữ hoàng tương lai đấy."

"Cái gì?"

"Nhân tiện, người còn lại thực ra là con trai của Chỉ huy kị sĩ đoàn của vương quốc."

"Eh?"

Khi tôi nói với cha điều này, ông hướng mặt của mình tới Iris trong khi bị sốc trước khi lắng nghe lần nữa, khi hướng qua Vaine thì ông lại bị sốc lần hai trong cuộc đối thoại của chúng tôi.

Có lẽ bụng của ông đã bắt đầu cảm thấy đau vì ông ấy đã cúi xuống trong khi đang giữ nó.

"Cha có sao không?"

"Kururi, cha của con không thể chịu được việc này thêm nữa. Gần đây dạ dày của cha bắt đầu đau mỗi khi căng thẳng, cha sẽ chết nếu phải đối mặt thêm việc tương tự nữa."

"Cha đang phóng đại lên đấy, nhưng nếu cha cần giúp thì con không phiền nếu làm việc ngay bây giờ sau khi mới về nhà đâu."

"Xin hãy làm như vậy, cha đã vô cùng bận rộn trong khoảng thời gian này. Cha sắp tới giới hạn rồi, nên cha sẽ rất biết ơn nếu con chăm sóc mọi việc kể từ bây giờ Kururi."

"...mọi việc?"

"Mọi việc... chà, cha đã hoàn thành phần lớn công việc nên không còn lại nhiều lắm đâu... Cha nghĩ vậy."

Mặc dù cha tôi nói vậy, tôi vẫn chấp nhận.

Tôi luôn chào đón bất kỳ cơ hội nào để tôi quản lý lãnh thổ, tuy nhiên cha dường như đã hiểu lầm ý của tôi, và khóc ra nước mắt trong sự biết ơn.

Rõ ràng kể từ khi tôi rời đi, dường như đã có một đống rắc rối xảy ra với lãnh thổ nhà Helan.

Không sao cả, vẫn còn nhiều việc cần phải làm để nó đạt đến sự lý tưởng của tôi.

Trong khi các thị trấn dường như đã phát triển mạnh mẽ từ sự đổi mới của tôi, sự thịnh vượng đột ngột của lãnh thổ cũng kéo theo nhiều rắc rối.

Tuy nhiên, cha đã không thể giải quyết hết chúng, dẫn đến sự bất mãn của dân chúng.

Tôi cho là cả cha và người dân đều hi vọng rằng tôi sẽ tiếp nhận công việc khi tôi trở về.

Hay ít nhất, thứ gì đó tương tự.

"Hiểu rồi. Cha có thể đi tới suối nước nóng và thư giãn ở đó một chút. Cứ để mọi việc lại cho con."

"Kururi, cha của con sẽ đi tới khu nghỉ mát mùa hè, nên ta cho con toàn quyền sử dụng căn biệt thự như con muốn."

Rõ ràng, ông dường như đã bị đau bụng từ một thời gian trước đây, nên ông ấy đã hoàn thành sự sắp xếp của mình để rời đi cho kì nghỉ khi tôi trở về, thậm chí còn chuẩn bị trước cả xe ngựa.

Chạy đi trong sự phấn khích. Ông nhanh chân lên xe ngựa và rời đi.

Yay~ thêm công việc cho tôi!

Không còn cách nào khác. Tất cả những vấn đề này xuất hiện do hành động của tôi, gieo nhân nào gặt quả nấy.

Lãnh thổ nhà Helan đã từng là một vùng đất yên tĩnh, nhưng với những phát triển gần đây, nó đã hoàn toàn thay đổi. Tất nhiên, trách nhiệm cũng đè nặng lên vai của cha tôi khi đột nhiên phải cai quản một lãnh thổ hoàn toàn khác xa so với lúc trước.

Tất nhiên, tôi cũng thiếu kinh nghiệm giống như cha tôi trong việc cai quản nhưng tôi sẽ làm việc chăm chỉ hơn cha của mình để chấm dứt sự lo lắng của người dân về tương lai.

Vâng, nó đã được quyết định rằng tôi sẽ là người giải quyết những rắc rối này, nên tôi nghĩ mình nên bắt đầu thôi.

"Iris, tớ đã quyết định được một công việc cho cậu, nhưng tớ không quyết định được nơi mà cậu sẽ làm việc. Tớ sẽ nói cho cậu sau, bây giờ cậu hãy chọn phòng mà cậu thích và đi dỡ hành lý."

"Okay."

Sau khi Iris đồng ý với tôi về việc tìm một căn phòng, chúng tôi quyết định sẽ tốt hơn nếu chúng tôi sắp xếp hành lý của mình.

"Cậu thì sao Vaine? Cậu có muốn làm gì không?"

"Đừng lo lắng, cậu không cần phải suy nghĩ nhiều cho tớ đâu. Cứ để những công việc nặng nhọc lại cho tớ."

"Đó là một sự trợ giúp lớn, cảm ơn cậu."

Tôi ngay lập tức có được hai thuộc hạ tài giỏi, thật yên tâm khi biết rằng tôi không phải làm mọi thứ một mình.

* * *

Đối với những người hầu đang làm việc trong dinh thự, tôi hỏi họ những vấn đề mà chúng tôi đang đối mặt.

Rõ ràng, dân chúng đã yêu cầu hỗ trợ dưới dạng những bức thư mà họ gửi tới hầu như mỗi ngày, họ đề nghị tôi nên thử đọc chúng.

Đây dường như là hệ thống mà họ dùng để khiếu nại, nhưng tôi chưa bao giờ nghe điều này từ cha cả, vì vậy họ có lẽ chỉ mới bắt đầu sử dụng nó gần đây.

Từ những lá thư mà họ đưa cho tôi, tôi chọn một cái với ngày gửi xưa nhất và đọc nó.

Có rất nhiều điều được viết bên trong, nhưng nếu tôi tóm tắt lại thì những điểm chính là xoay quanh sự bùng nổ kinh tế gần đây trong lãnh thổ đã làm cho một lượng lớn dân nhập cư mới chuyển vào ở, làm tăng dân số trầm trọng. Gây ra các vấn đề như:

• Không có đủ chỗ ở cho tất cả những người dân mới, chúng ta đã hết chỗ chứa.

• Đa số những người nhập cư là người có cuộc sống khó khăn ở lãnh thổ cũ, nên tất

cả đều là người nghèo.

• Với tất cả các cư dân mới định cư ở vùng ngoại ô của thị trấn, trị an công cộng đã trở

nên xấu đi.

Một vài trong số vấn đề dường như đã xuất hiện bởi sự bất lực của người đó.

Không phải tất cả những vấn đề này là do tôi gây ra.

Sự phát triển của bản thân lãnh thổ là điều đáng vui mừng, nhưng nếu tôi muốn có một cuộc sống ổn định trong tương lai, tôi cần phải làm việc chăm chỉ từ bây giờ.

Sau khi đọc qua những lá thư, tôi nhận ra rằng có rất nhiều vấn đề mà người dân chúng tôi có. Mặc dù, chính bản thân nó cũng có thể được xem như là một vấn đề.

Ít nhất, có vẻ như chúng tôi có thể cho vài người trong số những dân nhập cư công việc làm người hầu trong căn biệt thự này.

Từ những gì tôi thấy, phạm vi mà chúng tôi có thể tận dụng nhiều người nhất ngay bây giờ là ngành dịch vụ, chúng ta không có đủ nhân lực để làm nó, và chắc chắn sẽ có rất nhiều người tốt bụng đến đây.

Dường như chúng tôi cũng cần thêm nông dân, nên tôi sẽ cố gắng tăng số lượng nhân công ở đó.

Ngoài ra còn có vấn đề về nhà ở, tôi sẽ cần phải xây đủ chỗ ở cho tất cả bọn họ. Việc này sẽ tốn rất nhiều tiền, nhưng tôi có thể lấy lại nó thông qua thuế, bản thân vùng đất là của tôi sau tất cả.

Công việc xây dựng cũng cần rất nhiều công nhân, nên tôi cho là mình sẽ giải quyết hết những vấn đề nhanh hơn mình tưởng.

Đây không phải là thời gian để tôi lo lắng, tôi cần phải hành động ngay.

Tôi ngay lập tức đi đến chỗ két an toàn và nhìn vào bên trong.

Lãnh thổ rất giàu có nên chúng tôi cũng nhận được rất nhiều tiền lãi, và tất cả chúng đều là của tôi!

Người quản lí ngân quỹ có quyền sử dụng ngân quỹ.

Không còn cách nào khác, người dân trong lãnh địa của tôi đang gặp khó khăn.

Sau khi tự nhủ bản thân mình, và nhẹ nhàng xin lỗi người cha trong tâm trí mình, tôi vươn tay mình tới trước những đồng tiền...

"Kururi, cậu có khách này."

Đóng cửa phòng ngân quỹ lại, tôi rời đi để gặp Vaine, người đang đợi với vị khách ở bên ngoài.

"Đó là một khoảng thời gian dài, Kururi-sama."

"Lotson-san!!"

Nâng cao giọng của mình trong sự ngạc nhiên bởi một vị khách không ngờ đến, tôi vội vàng chạy ra.

Thật hoài niệm, anh ta trông thật lịch sự như trong trí nhớ của tôi.

"Tôi được nghe là ngài đã trở về, nên tôi đã quyết định làm một cuộc viếng thăm."

"Tôi mừng vì anh đã tới, thật tốt khi được gặp lại anh."

"Tôi hoàn toàn đồng ý, nhưng đáng tiếc là chúng ta sẽ bắt đầu sau, chúng ta có vấn đề khẩn cấp. Kể từ khi dự án cách tân khu nghỉ mát mùa hè bắt đầu, tôi bắt đầu viết bản báo cáo cho dự án. Bản báo cáo bao gồm tài liệu kế toán, số lượng khách hàng mà chúng ta đã tiếp nhận, phản hồi của họ, các yêu cầu, và số người làm mà hiện tại chúng ta đang có."

"Luôn chuẩn bị trước như mọi khi. Tôi rất ấn tượng, không có một ai có thể thay thế được anh, Lotson-san."

"Tất nhiên."

Trong khi thán phục những việc Lotson đã làm, tôi quyết định nên tận dụng cơ hôi này để nghe tư vấn của anh ấy.

"Đây, vào trong đi."

Lotson-san, người đang mang đống tài liệu tiến vào với lời mời của tôi.

Sau khi đưa anh ấy vào phòng ngân quỹ, tôi bắt đầu lại cuộc trò chuyện của chúng tôi.

"Bây giờ tôi đang phụ trách những ngân quỹ này, tôi nghĩ mình cần ngài giúp trong việc quản lí nó. Tôi đang trong một tình huống khốc liệt khi tôi cần phải xây dựng thật nhiều nơi ở cho những cư dân mới của chúng ta trong khi giữ cho nó không vượt quá ngân sách của chúng ta. Như ngài có thể thấy, đây là tất cả những gì chúng ta có thể làm. Không đề cập đến việc chúng ta cũng cần thuê nhân công để xây dựng mọi thứ, nhưng trước khi tôi làm bất cứ việc gì trong đây, tôi muốn nghe ý kiến của ngài trước."

"Đã chuyển hết tất cả của cải cho anh rồi à... Tôi có thể nói bằng tất cả tấm lòng rằng người dân sống trong lãnh thổ sẽ hạnh phúc với quyết định này. Nếu anh thực sự muốn ý kiến của tôi, tôi tin đây là lúc anh nên hào phóng trong chuyện tiền bạc. Không còn cách nào khác nhưng tôi cảm thấy phần lớn những lời khiếu nại xuất hiện từ sự bất mãn của người dân do lãnh tụ của họ và sự thiếu kinh nghiệm của ông ấy."

"Tôi đồng ý. Đó chỉ là điều tự nhiên khi tôi sử dụng ngân quỹ cho người dân nếu tôi là người lãnh đạo họ."

"Vấn đề duy nhất là nếu ngài bán những căn nhà được xây xong rẻ hơn so với giá để xây chúng. Kể cả khi ngài đã thu thanh toán, ngân quỹ hiện tại của ngài sẽ bị chia ra, theo con đường này thì chắc chắn sẽ làm giảm sự bất mãn của người dân, nhưng ngài sẽ trở nên túng quẫn. Nếu người đứng đầu hiện tại thông minh hơn một chút trong việc cai quản vùng đất thì... Tôi xin lỗi, xin hãy bỏ qua cho tôi, tôi đã nói ra những điều không nên nói."

"Nó ổn, đừng có lo lắng về nó. 'Một lãnh chúa biết chăm sóc người dân của mình', đúng không? Hãy tiến hành với kế hoạch đó. Điều đầu tiên, chúng ta cần nhân lực, và cần rất nhiều nếu chúng ta định vượt qua với điều này."

"Cứ để việc tập hợp, và thuê người làm cho tôi."

"Nhưng Lotson-san, không phải anh đang bận việc quản lí khu nghỉ mát à?"

"Nó có thể có hơi một chút ích kỷ cho tôi, nhưng tôi đang định để việc quản lí khu nghỉ mát cho anh trai tôi trong khoảng thời gian này. Anh ấy cũng đã trải qua cuộc đào tạo giống như tôi, nên tôi nghĩ anh ấy sẽ không gặp phải bất kì vấn đề nào đâu, nên ngài không cần phải lo lắng về nó."

"Nếu đó là anh trai của anh, vậy thì sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Được rồi Lotson-san, tôi đoán tôi sẽ để anh giúp tôi ngoài kia. Tôi sẽ để việc tập hợp nhân sự, và việc tính toán bao nhiêu mà chúng ta sẽ phải trả cho anh."

"Đã rõ, tôi sẽ bắt đầu ngay lập tức."

Với những chuyển động nhanh nhẹn, Lotson rời đi trên con đường anh ấy đã đến.

Tôi chắc anh ta sẽ xoay xở được.

"Hmm... mình nên làm gì bây giờ?"

Trước khi tôi biết, Iris đã đứng ngay bên cạnh tôi. Có vẻ như cô ấy đã lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi từ một lúc trước, nhưng vẫn im lặng.

"Vaine và tớ sẽ sẵn sàng làm việc bất cứ lúc nào cậu cần chúng tớ, nên hãy làm cùng nhau, được chứ?"

"Ah, yeah."

Mình có lẽ nên đặt Vaine cùng với các công nhân xây dựng, nhưng mình nên đặt Iris làm việc ở đâu? Mình không muốn cô ấy phải làm bất cứ việc nặng nhọc gì như vậy.

"Tớ đang nghĩ đến việc sẽ cho cậu công việc sắp xếp các tài liệu và hoàn thành công việc hợp đồng."

"Có phải những thứ mà người ta cần phải ký tên trước khi họ mua một căn nhà?"

"Ừm, là nó. Trong tương lai gần, chúng ta sẽ bị ngập trong công việc giống như vậy, và nó là một công việc khá phức tạp, nhưng nếu tớ để nó lại cho cậu thì tớ có thể yên tâm rồi."

"Đã hiểu, cứ để nó cho tớ." Iris xắn tay áo mình lên trong khi nói vậy, thật năng động.

* * *

Ngày hôm sau những người nhập cư đã được tập hợp.

Có hơn một trăm người, và nhiều người trong số đó có vẻ như là thợ thủ công.

Tôi sẽ tăng lương cho Lotson-san lần tới nếu tôi gặp lại anh ấy.

Hôm qua chúng tôi đã lan truyền thông tin về việc chúng tôi cần nhân công, và bây giờ họ đã tập trung vào ngày hôm nay tại công trường.

Mặc dù một vài trong số họ chỉ tới đây để xem náo nhiệt thay vì làm việc.

Iris bắt đầu việc tiếp nhận cho tới khi đủ người tập hợp lại.

Gia đình tôi là người duy nhất được an toàn trước những thay đổi đột ngột này, nhưng chúng tôi đã nhận được rất nhiều yêu cầu xây nhà ở mới từ hầu hết những dân nhập cư mới định cư ở đây.

Cấp đất, phát cho từng người một và bảo họ ký những hợp đồng.

Khả năng xử lí giấy tờ của Iris thật đáng ngưỡng mộ. Tôi cũng đã hỏi sự giúp đỡ từ Lotson-san, nhưng có vẻ như đã có vài vấn đề nảy sinh mà cần anh ấy giải quyết.

Công việc xây dựng hiện tại được Vaine và một trăm công nhân của chúng tôi cuối cùng đã bắt đầu, mặc dù rất chậm chạp.

Tôi với cương vị là lãnh chúa của vùng đất này đã không chểnh mảng và bắt đầu hành động. Những người dân thấy việc đó bắt đầu có thêm động lực làm việc, và vào cuối ngày chúng tôi đã có nhiều tình nguyện viên gia nhập với chúng tôi. Mỗi khi một ngôi nhà được xây xong, tất cả mọi người đều hoan hô trong sự vui sướng.

Nó thật nóng, tam hồn của họ đang bùng cháy như sức nóng của mùa hè trong niềm vui.

Kì nghỉ hè của chúng tôi kéo dài trong 2 tháng, và sau khi dành cả 1 tháng để làm việc, vấn đề ban đầu đã được giải quyết.

Nó thực sự là một thử thách, ôi tôi ước gì mình có thể thư giãn và tận hưởng kì nghỉ hè của mình hơn là làm việc trong suốt cả tháng.

Tôi không biết rằng, mùa hè này sẽ được mãi mãi nhớ đến như là 'Phép màu Aine'.

'Aine' là tên của một vùng đất, được mọi người vinh danh là một nơi mà họ có thể giải quyết một trong những mối lo âu nhất của mình. Một câu chuyện được dựa trên sự biết ơn.

Nhờ sự giúp sức mà tôi nhận được từ Lotson-san, Iris, và Vaine, tôi đã có thể cắt giảm được khối lượng công việc bằng một lượng lớn.

Chúng tôi cuối cùng có thể nói vấn đề lớn nhất của chúng tôi bây giờ đã được giải quyết.

Bây giờ là lúc chúng tôi tận hưởng một kì nghỉ hè thực sự.

"Lotson-san, ngoại trừ phần thưởng, hãy xem như đây là phần thưởng thêm cho sự cố gắng của anh."

Được đựng trong một cái túi nhỏ, nó tuy nhỏ nhưng là một phần thưởng hào phúng, mà tôi trao cho anh ta.

"Một thứ như vậy... không phải nó không nên bị lãng phí lên tôi?"

Lotson-san nghiêm túc khi anh nói vậy, anh ấy thực là một người đàn ông mạnh mẽ với niềm tin của anh ấy, tôi biết nhiêu đây tiền đối với anh và gia đình của anh là khá lớn, và tôi vẫn thúc ép anh ta chấp nhận nó.

"Kururi-sama, miễn sao ngài vẫn là người cai trị lãnh thổ này, tôi biết rằng nó sẽ trở nên bình yên, nhưng nếu ngài cần sự trợ giúp, tôi sẽ luôn ở đó."

"Oh, chắc chắn rồi."

"Vậy bây giờ, tôi nghĩ đây là lúc mình nên rời khỏi đây."

Lotson-san định rời đi theo cách riêng của mình một lần nữa. Với cái gì đó như người đàn ông cay đắng, không còn cách nào nhưng tôi nghĩ tấm lưng của anh trông thật ngầu.

"Làm ơn đợi một chút đã!" Khi anh đang rời đi, Lotson-san được kêu lại bởi Iris.

Không biết vì sao mà đôi mắt của cô ấy... ướt át vì một vài lí do.

Trong khi đang cắn môi của mình, Iris ép ra một vài từ.

"Lotson-san, liệu em sẽ được gặp lại anh chứ?"

Eh?! Cô ấy vừa nói gì?! Vì vài lí do, tôi có thể cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc xuống sống lưng mình.

"Tất nhiên, bất cứ khi nào Kururi hoặc các bạn của ngài cần tôi, tôi sẽ chạy đến."

"Đó không phải ý tôi... không, đừng để ý. Vậy, t-tôi sẽ gặp lại anh lúc nào đó."

"Vậy à, bây giờ thì."

Tới Lotson-san người đang bỏ mà không nói một từ nào khác, Iris bắt đầu nhìn vào tấm lưng đang dần thu nhỏ của anh ta.

Đây không phải là một cảnh hết sức lãng mạn mà đang diễn ra trước mắt tôi sao?!

Cái quái gì thế này?!

"Uh, Iris. Đây là phần thưởng cho tất cả sự cố gắng của cậu."

"Cảm ơn."

Tôi tưởng cô ấy sẽ nhảy lên vì vui sướng ngay bây giờ, nhưng cô ấy dường như không có hứng làm nó sau tất cả.

Thậm chí không thèm kiểm tra thứ ở bên trong, cô tiếp tục nhìn chằm chằm vào nơi Lotson đã rời đi.

"... đây là phần của Vaine."

"Không, tớ không cần bất kì sự trả công nào cả."

'Oh, được thôi'- làm như tôi sẽ nói những điều như vậy ấy!!

Tôi thực sự thực sự muốn cậu cầm lấy thứ này Vaine. Tất cả sự chăm chỉ của cậu đã cứu tớ sau tất cả.

"Cầm lấy đi. Cậu thực sự đã làm việc chăm chỉ, sau tất cả Vaine." Tôi mạnh mẽ đưa cho cậu ta tiền công của mình.

"Nhân tiện, có phải Iris đang..."

"Tớ không biết." Vaine gửi chỉ dẫn cho tôi thông qua mắt của cậu, bảo tôi đi kiểm tra Iris.

Quay về phía cô ấy, tôi gọi Iris với một giọng run rẩy "Xin lỗi nhưng,"

"Vâng?" Iris trả lời mà không di chuyển tầm nhìn của cô.

"Có chuyện gì không ổn sao?"

"Tớ... Đây là lần đầu tiên tớ có cảm giác như thế này."

"Eh?!"

Eh?! Ehh?! EEEEEEEHHHHHH???!!!

"Umm, cậu có thể nói cho tớ biết cảm giác này là gì không?"

"Vì vài lí do, tim của tớ đang đập mạnh, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tớ gặp được một ai đó chu đáo như vậy."

Điều đó thật tuyệt, nhưng cậu có thể làm ơn đừng tiếp tục những lời đó được không? Đánh giá từ cảm xúc của họ... Ý của tôi là, chắc chắn, Lotson-san là một người tốt nhưng...

Nhưng, nhưng...

Với tình trạng hiện tại của Iris, người đang nắm lấy ngực của mình với cả 2 bàn tay của cô, vẻ mặt của cô giống như một người đang mê muội, và đôi má của cô ấy đang đỏ bừng...

Này, đợi một chút đã... đây không phải là yêu sao?!

Có phải cô ấy thực sự đã rơi vào tình yêu với Lotson-san?!

Liệu chuyện này thực sự có ổn không? Lotson-san thậm chí còn không xuất hiện trong game!! Anh ta thậm chí còn là một nhân vật phụ hơn cả tôi! Liệu cậu thực sự ổn Iris?! Đúng không?! Ôi nhân loại!!!

(Trans: Chứ không phải do chú phá game từ đầu rồi dẫn đến cốt truyện này à!)

-----------------------------------------------------

Sau khi sống sót qua đợt tấn công của đám Uirusu mình đã chịu đựng sự đau đớn để cố dịch xong chương này và đăng nó lên. Bây giờ thì mình có thể yên nghỉ rồi.

Truyện Chữ Hay