Nước từ con sông thật trong lành.
Mặc dù mùa hè rất nóng, dòng nước chảy ra từ khu rừng thật lạnh.
Tôi có thể nhìn thấy những tảng đá ướt đang phản chiếu lại từ xa, nước ở trên chúng không bay hơi mà đọng lại.
Chiếc xe ngựa hiện đang đậu ngay bên cạnh đó.
Sau khi tháo giày ra, tôi thử giẫm lên mặt nước để thử nó.
Như tôi nghĩ, nó lạnh. Bây giờ, đang trong khoảng 2h vào buổi trưa, nghĩa là bây giờ đang trong khoảng thời gian nóng nhất trong ngày, nhưng điều đó chỉ khiến cho nước lạnh trở nên dễ chịu hơn.
Ah~ Tôi cuối cùng cũng trở về nhà. Một cảm giác vừa tuyệt đẹp lại vừa tự nhiên lướt qua người tôi.
Nhìn xung quanh, vùng đất đã trở nên xanh hơn, làm nó càng thêm xinh đẹp.
"Đây là lãnh thổ nhà Helan."
Iris xuống khỏi xe ngựa ngay sau đó và để ý xung quanh trong khi há hốc mồm. Vaine cũng có thể miêu tả giống như vậy bây giờ.
"Nước thật trong lành! Kya! Và nó cũng lạnh nữa!"
Iris bước vào dòng sông trong khi nói vậy.
"Đây đúng là một địa điểm câu cá tốt." Vaine chỉ ra với một quan điểm hơi khác. Well, cậu ấy không sai.
Trong sông, bạn có thể thấy vài con cá đang bơi ở đây và đó.
Tôi hứng một ít nước vào tay mình và uống nó không chút do dự.
Một cảm giác mát lạnh ngay lập tức tuôn trào khắp cơ thể của tôi. Nước tự nhiên chắc chắn thật thoải mái.
Hai người kia cũng uống một ít khi thấy tôi làm vậy.
"Nó thật tuyệt." "Nước này thật ngon."
Vì một vài lí do mà khuôn mặt hạnh phúc của họ khiến tôi cười, gần như bất đắc dĩ.
"Ah, chào mừng đến Lãnh thổ nhà Helan!"
"Thật là một nơi tuyệt vời."
Iris nói với đôi mắt lấp lánh.
Chỉ nhìn vào lãnh thổ thôi là đôi mắt cô ấy đã bắt đầu lấp lánh, tôi chắc nó sẽ càng sáng hơn khi cô nhìn thấy những phần còn lại.
'Nó trở nên thú vị khi quan sát cô ấy', đó là cảm giác mà tôi đang cảm thấy bây giờ.
Khi Vaine đắm mình trong nước cậu nói: "Đôi khi tôi muốn quay trở lại đây để thư giãn."
Nhìn kỹ vào cậu, dường như đôi mắt của cậu cũng lấp lánh.
Đó là đôi mắt của một chàng trai trẻ đang ở đỉnh cao của mình.
"Sao chúng ta không ở lại đây một đêm? Chúng ta đã có mọi thứ chúng ta cần, và chúng ta có thể có một bữa tối tuyệt vời nếu chúng ta nướng vài con cá trong sông."
"Đồng ý!" Iris phấn khích trong khi giơ hai tay cô lên và nhảy vào con sông.
"Được rồi, hãy làm một vài dụng cụ câu cá."
Trước tiên tôi nhờ Vaine tìm những cành cây mà chúng tôi có thể sử dụng để thay thế cho cần câu, nhưng vì có khu rừng ở gần đây, nên chẳng có gì khó khăn cả.
Sau đó Iris và tôi tìm kiếm trong hành lí của chúng tôi những vật liệu mà chúng tôi có để thay thế cho dây và móc câu.
Chúng tôi không tìm thấy được móc câu, nên tôi đã tạo ra vài cái bằng cách chế biến từ một chút sắt với ma thuật.
Mài từ đầu tới cuối, nó dần dần trở nên sắc nhọn hơn. Tôi có hơi lo lắng một chút vì tôi không thể tạo lưỡi câu cho nó, nhưng với kĩ năng câu cá của Vaine thì chắc sẽ không có vấn đề gì cả.
'Dây câu' mà chúng tôi tìm được chỉ là sợi chỉ trắng...
Dù nó không phải là dụng cụ câu cá tốt nhất nhưng nó vẫn ổn, phải không?
Đúng lúc chúng tôi hoàn thành, Vaine quay lại với ba cành cây có kích cỡ hoàn hảo để làm cần câu.
Cậu ấy đúng là một người đàn ông đáng tin cậy.
Chúng tôi lập tức buộc dây câu lên trên, và cần câu của chúng tôi đã hoàn thành.
Cho mồi, chúng tôi sử dụng thịt khô mà chúng tôi có.
'Liệu cá có ăn thịt?' Tôi nghĩ vậy, nhưng Vaine xóa đi lo lắng của tôi bằng cách nói "Nếu chúng có thể ngửi thấy nó, đám cá sẽ ăn bất cứ thứ gì." Thật đáng tin cậy.
Trèo lên đỉnh tảng đá to nhất mà tôi có thể tìm thấy, tôi quăng dây câu của mình.
Chiến lược tốt nhất để câu cá là kiên nhẫn. Phong cảnh cũng đẹp nữa, nên đây là thời điểm hoàn hảo để tôi thư giản và thưởng thức nó.
Iris đứng ở rìa của con sông và nhắm mục tiêu, đặt một chân vào mặt nước trước khi quăng dây câu.
Đây chắc là cách cô tận hưởng sự mát mẻ của dòng sông và câu cá cùng một lúc.
Nhìn vào Vaine, cậu vẫn bước đi cho tới khi nước chìm tới eo của cậu trước khi quăng.
Từ quan điểm của tôi, cậu ấy hoàn toàn giống như một dân chuyên nghiệp.
Với một vẻ mặt hơi xin lỗi, Iris gọi tôi nói "Cậu có cần giúp gì ở đó không?" Tôi trả lời "Không, đây chỉ là cách mà tớ làm việc, tớ thích câu cá kiểu này."
Thực sự, tôi đang cảm thấy vui ở đây.
Dù sao, tôi sẽ ngừng chơi bây giờ và bắt đầu câu cá nghiêm túc!
Thả trôi mình trên tảng đá, tôi bắt đầu quăng một mảnh của miếng thịt khô trong khi kiên nhẫn chờ đợi con mồi của mình.
Đây thực sự là khoảnh khắc thư giãn cho tôi.
Ở dưới một cái bóng cây mát mẻ, trái tim tôi đang được chữa lành bởi những khung cảnh đẹp đẽ xung quanh mình.
"Ah~ Thực là hạnh phúc~"
"Fufu, bây giờ cậu trông giống như một ông già vậy."
Ở dưới đáy của tảng đá phía bên trái, tôi có thể thấy Iris đang nhìn mình.
Nhìn từ bên ngoài, những lời nói của tôi một lúc trước thật buồn cười xét về việc cô vẫn đang cười khúc khích một chút.
"Đây mới chỉ là rìa lãnh thổ nhà Helan mà thôi và nó thực sự vẫn xinh đẹp."
Lấy một chỗ ngồi bên cạnh tôi, cô quăng dây câu của mình xuống sông.
"Vậy hả, tớ chỉ có thể tưởng tượng ở trung tâm nó sẽ như thế nào thôi, đó có lẽ là một nơi tuyệt vời xét trên khuôn mặt tự hào của cậu, Kururi."
“Fufu~n.”
"Tớ không thể đợi cho tới khi được nhìn thấy những vườn hoa và suối nước nóng, chúng chắc chắn sẽ rất tuyệt vời. Nếu tớ không nhìn thấy chúng trong chuyến đi chắc tớ sẽ phát điên mất."
"Đừng có quên khu nghỉ mát mùa hè, đó là thứ tốt nhất mà chúng tớ có."
"Tốt nhất? Thật sao?"
Iris bắt đầu nở nụ cười khi cô bắt đầu tưởng tượng ra cảnh đó. Mặc dù tôi rất thích cuộc trò chuyện mà chúng tôi đang có, nhưng không phải chúng ta nên câu cá sao?
Một lúc sau cuộc trò chuyện giữa tôi với Iris, tôi cảm thấy cần câu chuyển động nhẹ trong giây lát.
Huh? Tôi có cá cắn câu rồi à?
Tôi nhanh chóng nhảy lên và nắm lấy cây cần câu.
Con cá giãy giụa khá là mạnh, nó chắc chắn là một con lớn.
Tôi cố gắng quay cuộn dây nhanh nhất có thể.
Vào khoảnh khắc đó có một cú tóe nước lớn, và con cá đã trốn thoát khỏi móc câu, để lại tôi không gì cả ngoài một cảm giác không hài lòng.
“Aryaryaryaryarya!” Gần như sự nhạo báng, tôi có thể nghe thấy một âm thanh đột ngột phát ra từ phía bên kia.
Well, tôi đoán nó sẽ trở nên khó khăn hơn khi câu cá với móc câu không có lưỡi.
"Ah~ Mình đoán là quá khó cho một tên nghiệp dư như mình để câu một thứ gì đó."
"Tớ vẫn nghĩ đó là một điều tuyệt vời khi cậu có cá cắn câu sau tất cả."
"Oh? Cậu có nhìn thấy nó không? Nó khá là to, đúng chứ?"
"Ừ, chắc chắn là một con lớn."
Well, tôi nghĩ nó không hoàn toàn là sự mất mát.
Nó vẫn có chút xấu hổ, nhưng sao cũng được.
Động lực của tôi được thúc đẩy.
Tôi xuyên qua một mảnh thịt khác trên móc câu và chuẩn bị cần câu của mình.
Okay, hãy thử nó một lần nữa nào.
Một lúc sau đó, Iris là người tiếp theo có cá cắn câu.
Con cá cắn vào móc của cô ấy bắt đầu giãy giụa, nhảy lên và ra khỏi mặt nước. Cô ấy đã câu được một con lớn.
"Bình tĩnh!"
"Ừm."
Iris bắt đầu quay cuộn dây trong sự bình tĩnh, chúng tôi phải cảnh giác từ khi móc câu không có lưỡi.
Có lẽ rút ra từ thất bại của tôi trước đây, cô bắt đầu di chuyển tay một cách cẩn thận.
Nhưng với một cú giãy nước tàn nhẫn, con cá bơi đi.
“Ah—!” Khuôn mặt của Iris trở nên hoang mang vào lúc đó.
Tôi biết tôi không nên cười, đây không phải là lúc mà bạn nên cười, nhưng không biết làm sao tôi thấy bản thân mình đang cười.
Mặc dù cô ấy đã cố gắng rất nhiều để câu nó, nó đã kết thúc bằng việc con cá chạy đi giống như tôi đã làm.
... Iris không nói chuyện với tôi nữa cho tới khi ngày sắp hết. (Trans: ngu chưa main!!)
Một điều khác nữa, tôi đã có rất nhiều cá cắn câu, nhưng tôi hoàn toàn không thể câu được chúng .
"Này, Vaine đâu rồi?"
Tôi quay lại nhìn hướng Iris đang ở đó.
Huh?! Không thể nào. Chúng ta đã quên mất Vaine giữa cuộc trò chuyện nhưng...
Tôi nhìn tới hướng cậu ấy đã ở đó lúc trước.
Cậu ấy thực sự biến mất rồi! Đừng nói với tôi, cậu ấy bị cuốn trôi đi rồi phải không?!
Sự lo lắng bắt đầu tràn ngập trong tôi.
Đặt cần câu của mình xuống, tôi chạy tới nơi tôi thấy Vaine lúc trước.
Nếu tôi nhớ đúng, cậu ta đã đứng trong nước sâu tới thắt lưng.
Vì dòng sông yên tĩnh ở phần bề mặt, tôi không nghĩ nó sẽ mạnh như thế nào nếu ở dưới đó...
Điều này thật tệ, sự lo lắng trong tôi sẽ trở nên điên dại mất.
"Buwa" Đột nhiên một âm thanh kì lạ phát ra từ con sông, và một Vaine hoàn toàn ướt đẫm đập vào mắt tôi.
Có vẻ như cậu ta đã lặn xuống sông.
"Tớ nghĩ cái này đủ cho hôm nay rồi."
Bên trong một chiếc túi làm từ cây gai dầu trên tay của Vaine là hình dáng nhiều con cá đang giãy giụa vì thực tế là chúng đã bị bắt.
Tôi đoán sự lo lắng của tôi là không cần thiết.
Vậy suốt cả ngày, cậu đã thu hoạch được rất nhiều cá trong khi chúng tôi không câu được một con nào. Đúng như mong đợi từ Vaine.
Kể từ khi trời sẽ bắt đầu trở nên lạnh hơn khi đêm xuống, cả ba chúng tôi bắt đầu nhóm lửa.
Quần áo của Vaine và tôi đã bị ướt, nên chúng tôi phải đổi bộ khác.
May mắn thay tôi có vài bộ quần áo trong hành lý của chúng tôi ở trong xe ngựa. Quần áo khô ráo khiến làn da lạnh cóng của chúng tôi trở nên ấm hơn.
Tôi hỏi Vaine nếu cậu ta cũng định thay đồ, sau tất cả những gì cậu làm là lau khô đầu của mình và để đáp lại cậu nói:
"Tớ ổn, tớ chỉ cần vắt khô đồ của mình."
Cậu ta thực sự là một người đàn ông đã từng sống ở trên núi và trong rừng. Dù không biết lí do vì sao mà khi mình là người duy nhất thay quần áo khiến tôi cảm thấy mình thật yếu đuối.
Khi mặt trời bắt đầu hạ xuống, lửa của chúng tôi tiếp tục bốc lên.
Chúng tôi thu thập được một ít gỗ vụn, nên ngọn lửa vẫn đang cháy tốt.
Vaine đang vắt khô quần áo của mình gần đây trong khi làm ấm cơ thể của cậu. Cậu ta đang run rẩy, nên tôi thử đưa cho cậu quần áo của mình, nhưng cậu ta từ chối, nói "Không, tớ có thể chịu được lạnh ở cấp độ này."
Tôi tự hỏi nếu đây chỉ là khuynh hướng kỳ lạ với cậu ta. Thú thực, tôi thấy có chút đáng sợ.
Tôi gọi người đánh xe lại đây, để cả bốn chúng tôi cùng tận hưởng bữa tiệc cá nướng.
Một mùi thơm bắt đầu dâng lên khi con cá được nướng. Kể từ khi chúng tôi đã hoạt động nhiều hôm nay nên tôi thực sự rất đói.
Chúng tôi còn thêm một chút gia vị cho nó.
Chúng tôi ăn những con cá nướng như những con thú.
Không có cuộc trò chuyện nào cả, không gì cả ngoài âm thanh ăn uống của chúng tôi.
Well, bây giờ đang là mùa của cá, nó thật là ngon tuyệt.
Cảm thấy buồn bã khi tôi cắn miếng cuối cùng, bữa ăn được hoàn thành một cách tuyệt vời.
Khi tôi đã xong việc ăn uống, tôi nói "Món ăn rất ngon." khi tôi ngả lưng mình xuống.
Sau đó, Vaine và Iris cũng thả mình xuống bên cạnh tôi.
Chúng tôi khoác chăn của mình lên người, và đây là một đêm ngoài trời tuyệt vời. Chúng tôi có thể ngủ bên cạnh chiếc xe ngựa tối nay.
Bầu trời hết sức rõ ràng, có thể thấy rõ cả những ngôi sao sáng lấp lánh và mặt trăng bình thản.
"Nó thật đẹp..."
Iris nói với một giọng đầy sâu sắc. Mặt cô ấy dường như muốn nói rằng cô hoàn toàn thỏa mãn với những gì đã trôi qua.
Nằm xuống để ngắm sao sau một bữa ăn ngon lành. Đây thực sự là một ngày tuyệt vời.
"Tớ nghĩ Iris cũng đẹp nữa."
"Cái gì?!" "Eh?!"
Từ quả bom mà Vaine đột nhiên ném ra, Iris và tôi cho ra tiếng bất ngờ.
Tuy nhiên người đang được nói đến quay ngược về hướng bầu trời và nói; "Những ngôi sao cũng đẹp nữa."
Mặt của Iris trở nên đỏ bừng.
Vaine không có ý gì khi cậu ta nói vậy, cậu ấy chắc chỉ nói ra những suy nghĩ trong đầu của mình vào lúc đó.
Dù vậy nó vẫn có tác động mạnh với Iris, người đang che một nửa khuôn mặt của mình với một cái chăn.
Như dự đoán từ một người hoang dã như Vaine-kun!
Làm tốt lắm!!
Điều này thật tốt.
Có lẽ bởi vì cậu đã làm nhiều việc hôm nay, Vaine là người đầu tiên ngủ thiếp đi.
Cậu ta ngáy một chút, nhưng nó không gây ồn.
Những con cá mà chúng tôi ăn cũng được cậu ấy bắt lên, nên tôi sẽ bỏ qua nó.
"Vaine đã ngủ rồi."
Kéo đầu cô ra khỏi chăn của mình, Iris thì thầm nhẹ nhàng với tôi.
"Ah, không phải có thứ gì đó làm tớ khó chịu hay chuyện gì đâu. Tớ chỉ hơi buồn khi Crossy không thể đi với chúng ta, nhưng tớ cảm thấy được nhiều niềm vui hơn tớ dự đoán trong chuyến đi này."
"Thật buồn cười, tớ cũng nghĩ điều tương tự."
"Fufu, nhờ Kururi mà tớ có thể trải nghiệm những hạnh phúc này."
"Cái gì vậy?! Tớ sẽ trở nên xấu hổ nếu cậu cứ khen ngợi tớ như thế."
"Vậy chúng ta sẽ dừng chủ đề đó lại bây giờ, được chứ? Tôi nghĩ đã đến giờ mình cũng đi ngủ nữa."
"Ah, cậu đang bỏ chạy đấy!"
Với một tiếng cười nhỏ, Iris cũng ngủ thiếp đi.
Cả hai bọn họ đều ngủ thiếp đi, nên tôi tận hưởng khung cảnh yên bình này, và trước khi tôi nhận ra, tôi cũng chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ do chúng tôi đã ngắm cảnh bầu trời tuyệt đẹp tối qua mà tất cả chúng tôi cùng thức dậy với một cảm giác thoải mái.
Một lần nữa lên xe ngựa, chúng tôi tiếp tục chuyến đi đến nhà của tôi.
Kể từ khi chúng tôi đã đặt chân vào lãnh thổ, chúng ta sẽ tới ngôi biệt thự trong hôm nay.
Chúng tôi băng qua đường chính với một nhịp điệu tốt.
Đi ngang qua một thị trấn khác, những người dân bước ra chào đón chúng tôi.
"Là Kururi-sama!" "Kururi-sama đã trở về!" "Là cậu chủ trẻ!" "Tất cả mọi thứ sẽ ổn từ bây giờ!"
Mặc dù chúng tôi không dừng chiếc xe ngựa và chỉ thúc giục nó, người dân vẫn đi ra chào đón chúng tôi.
Chúng tôi đã băng qua vài thị trấn, nhưng tất cả bọn họ dường như đều nói những điều tương tự.
Điều này thật tốt, tôi có một chút lo lằng rằng mọi người sẽ quên mất tôi khi mình không có ở đây.
Tuy nhiên, vấn đề là tất cả những việc họ làm cho sự trở lại của tôi có chút phiền toái.
Liệu tôi đã làm gì để họ thích tôi nhiều như vậy?
Sao cũng được.
Chiếc xe ngựa cuối cùng đã tới nơi chỉ vừa trước buổi trưa.
Đây là nhà của tôi, nó vẫn oai nghiêm như trước khi tôi rời đi.
Well, nó không giống như sẽ thay đổi chỉ trong một thời gian ngắn như vậy.
Nhảy xuống từ chiếc xe, tôi cuối cùng cũng trở về nhà sau một khoảng thời gian với Vaine và Iris ở sau lưng tôi.
--------------------------------------------------
Đôi lời của Trans:
Vẫn như cũ các bạn hãy comment nhiệt tình cào.
Lẽ ra tối qua là đã đăng chương này lên rồi nhưng do coi phim kinh dị về cá mập khiến tâm trạng mình rớt xuống nên không hoàn thành kịp tiến độ. Xin lỗi nhá.