Hãy tạm gác câu chuyện lại một chút...
Ở đâu đó giữa ngày và đêm, trong một căn phòng âm u, mịt mờ, một cô gái đang nằm nghiêng, trên mình không còn lấy một mảnh quần áo. Cô hoàn toàn bất động.
Manticore đứng ngay cạnh cô.
Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm khắp phòng.
Nó nhẹ nhàng, từ tốn tiến lại gần cô gái.
Nó gạt mái tóc của cô gái sang một bên, và hôn lên trán cô ấy.
Bờ môi nó dịch dần xuống chóp mũi, rồi đến cằm, cổ, ngực, bụng, và bụng dưới, lưỡi nó liếm láp từng bộ phận, để lại một vệt xanh mờ. Tất cả những nơi tiếp xúc với nước bọt của nó đều chuyển sang một màu khác.
Khi nó đã liếm hết toàn thân cô, Manticore dời miệng khỏi cô gái.
Cơ thể cô gái bắt đầu biến đổi.
Trên khắp bề mặt làn da của cô, những vết nứt mở ra, mở ra thành từng cái rãnh trống hoác.
“.........”
Manticore lặng lẽ quan sát.
Cuối cùng, cơ thể cô gái vỡ tung, như một bức tượng bằng bùn bị phơi dưới ánh nắng thiêu đốt.
Một làn khói tím bốc lên.
Manticore hút làn khói đó vào miệng.
Làn khói không ngừng bốc lên, nhưng Manticore cứ hút mãi không dứt, như một cái bể cá mà ổ cắm đã bị rút ra ngoài. Cổ họng nó khẽ run lên, đẩy tất cả chỗ khói vừa mới hút xuống dạ dày.
Khi đã hút cạn cụm khói cuối, Manticore liếm nhẹ bờ môi đỏ son đẹp đẽ của mình.
Một giọt chất lỏng rỉ ra từ khóe miệng và chạy dọc xuống cằm nó. Chất lỏng ấy mang màu của máu thịt con người.
Cả cô gái lẫn làn khói kia đều không để lại bất cứ dấu vết nào nữa.
Ô hô hô!
Ô hô hô!
Ô hô hô hô hô hô...!
Trong đêm tối, Manticore cười.
Tên của nó bắt nguồn từ tiếng Ba Tư cổ, và có nghĩa là “Kẻ ăn thịt người.”
Tiếng cười thanh thoát của nó bừng nở như đóa hồng buổi sớm, nhiệt liệt tung hô bản chất độc ác của bản thân giữa ánh hào quang chói lọi.