Dạo gần đây, một lời đồn kì quái, hay nói đúng hơn, đôi chút kinh dị, đang được lan truyền giữa các nữ sinh năm hai.
Lời đồn ấy liên quan đến một nhân vật tên Boogiepop.
Boogiepop hơi thấp, mặc áo choàng đen, và đội một cái mũ trụ tương đối giống cái mũ mà Maetel đội trong “Tàu tốc hành ngân hà 999,” chỉ có điều là hẹp hơn thôi. Hắn là một sát thủ, và hắn có thể giết người ngay lập tức, không để lại chút đau đớn nào. Hắn luôn làm thế lúc nạn nhân còn trẻ đẹp, trước khi họ bắt đầu tàn phai, trước khi họ già cả và xấu xí.
Không ai biết hắn đến từ đâu, nhưng dường như đại đa số đều đồng ý rằng hắn có dính líu đến những vụ nữ sinh cao trung liên tục mất tích ở vùng này.
Ai cũng muốn tin rằng những nữ sinh kia đã bị giết dưới tay một tên sát nhân lang thang trong bóng tối, rút lui như sương đêm giữa nắng mai, thay vì bỏ trốn tới Tokyo hay một hiện thực u ám nào đó khác.
Hiện thực bao giờ cũng có phần ảm đạm. Khi có người biến mất khỏi nó, việc người khác muốn liên kết sự tình với những chuyện kì bí, những thế giới ngoài tầm hiểu biết của ta là rất đỗi bình thường.
Một hôm, ít lâu sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, tôi đang ngồi ăn trưa thì cô bạn ngồi trước tôi, Kinoshita Kyoko, bất chợt ngước mắt khỏi trò giải ô chữ và cất tiếng hỏi.
“Này, Suema, ‘Ngôi làng bát mộ’ được gợi cảm hứng từ vụ án nào ngoài đời thế?”
“Vụ thảm sát Tsuyama.”
Tôi trả lời ngay lập tức.
“Hừm, vụ thảm sát Tsuyama...ế, vừa đủ luôn này. Cảm ơn nhé.”
Tất cả những học sinh đang dùng bữa trong lớp đồng loạt nhìn chằm chằm vào tôi.
“Sao cậu lại biết thế?”
“Chắc chắn cậu bị cuồng rồi.”
“Đừng ngốc vậy chứ, ai cũng biết mà.”
“Bọn tớ thì không! Chẳng ai biết hết!”
“Tháng trước người ta có xuất bản một quyển sách về nó.”
Tôi trả lời bằng giọng như thể muốn đuổi khéo họ đi.
“Bọn tớ chưa đọc nó bao giờ! Sao bọn tớ phải đọc chứ?”
“Cậu hơi bị đáng sợ rồi đấy, Kazuko.”
Mọi người bất giác cười khùng khục.
“Cậu nghĩ ai là loại người có thể giết người khác?”
Kyoko lại bất chợt ngước mắt khỏi trò giải ô chữ và hỏi tôi.
“Loại nào chứ? Đủ loại.”
“Ý tớ là, kiểu như, người nào trong lớp mình có thể làm vậy?”
Cậu ấy hạ thấp giọng xuống.
“Ồ, nói đi, nói đi.”
Mọi người nhích lại gần tôi hơn.
“Ừm, một người hơi khó gần, chẳng hạn như hay chìm đắm trong thế giới riêng và tương đối cứng đầu khi động đến một chuyện gì đó?”
Dù đã nói như thế, tôi vẫn thừa biết rằng mọi người đang nghĩ tới ai.
“Vậy tức là...Kirima Nagi?”
Phải rồi, nghi phạm đầu tiên; học sinh tai tiếng nhất lớp. Rõ ràng hôm nay cậu ấy lại trốn học; suốt từ sáng đến giờ không có ai thấy bóng dáng cậu ấy hết.
“Hừm, cậu ấy chỉ không bình thường thôi, cái đó thì tớ chắc.”
“Không bình thường? Phải gọi là điên khùng hết chỗ nói chứ, cậu ta là Phù thủy lửa cơ mà!”
“Cậu ta đã bỏ học hai hôm kể từ khi bắt đầu học kì mới rồi. Không biết ngày mai cậu ta có đến hay không nữa...”
“Chắc là không đâu. Cho dù cậu ta có đến đi nữa, chắc chắn cậu ta cũng sẽ gây rối ngay từ khoảnh khắc bước qua cổng và rồi lại bị đuổi về nhà thôi.”
“Ha ha ha! Nghe giống cậu ta thật đấy!”
“Về chuyện giết chóc thì nghe đồn cậu ta đã từng rồi đấy.”
“Sao lại thế được?”
“Cậu biết đấy, vào cái hôm cậu nghỉ học...”
“À!”
“Cậu ta bị đình chỉ trước khi bất cứ học sinh nào kịp nhận ra hay chú ý tới...”
“Riêng cái đó thì tớ tim chắc!”
Không có bằng chứng xác đáng nào cả, thế nhưng chừng đấy là chưa đủ để ngăn họ bàn tán.
Tuy nhiên, mọi người ai cũng cười, do đó tôi đành cười theo.
Tôi không ghét cậu ta như họ.
Dĩ nhiên, cậu ta cực kì rắc rối. Song cái cách cậu ta nhìn người khác có gì đó rất ngầu; cậu ta nhìn thẳng vào họ, chẳng buồn để tâm đến chuyện họ lớn tuổi hơn hay không, ngay cả khi họ là giáo viên của cậu ta.
“Cậu ta hình như không có bố mẹ nhỉ?”
“Ừm, kiểu như họ sống ở nước ngoài hay gì đó tương tự ấy? Cậu từng nghe là cậu ta thuộc nhóm điểm cao nhất trong bài tuyển sinh đầu vào rồi, đúng chứ? Nhưng cậu ta lại không phải người phát biểu ở lễ khai giảng. Biết tại sao không?”
“Tại sao?”
“Người giám hộ của cậu ta không mang họ Kirima.”
“Cậu ta là con hoang à?”
“Phải. Cậu ta chỉ đơn thuần là nhận tiền rồi sống một mình ở căn hộ nào đấy thôi.”
“Không thể nào...”
“Vậy nên, cậu ta có thể làm mọi thứ mình muốn. Mỗi ngày dắt về nhà một cậu trai, hay như Suema nói, ‘Giết người.’ Có khi xác người đã chất thành đống ở nhà cậu ta rồi, và sẽ không có một ai xác thực chuyện đó hết.”
“Trong ngăn đá?”
“Cấp đông toàn bộ.”
“Rồi rã đông ra và nấu chín!”
“Eo ôi, khiếp thế!”
Mọi người lại cười thêm lần nữa.
Tôi cũng cười theo họ.
Chúng tôi cười hơi quá to và Yurihara, người đang ngồi gần đó, ngẩng mặt khỏi quyển sách luyện thi và trừng mắt nhìn chúng tôi. Cậu ấy là học sinh giỏi nhất lớp...và nằm trong tốp đầu của trường. Tôi nghe nói cậu ấy từng làm bài thi thử tại trường luyện thi của mình, và vượt mặt cả những học sinh đến từ
những trường danh tiếng nhất nơi đây ba lần liên tiếp. Cậu ấy cũng rất xinh xắn...và hơi cao ngạo - đồng nghĩa với việc cậu ấy không kết bạn với bất cứ ai trong lớp. Mặc dù cậu ấy có thể đã cảm thấy bản thân nằm ngoài tầm với của chúng tôi, cậu ấy vẫn biết rằng chúng tôi chỉ cần một cái trừng mắt lạnh lùng là sẽ ngay lập tức hạ giọng xuống.
“Phải chăng Nagi chính là Boogiepop?”
Kyoko lên tiếng.
“Eo, không đời nào. Boogiepop phải là một anh chàng điển trai chứ.”
Vào thời điểm ấy, đó là lần đầu tiên tôi được biết về cái tên này, vậy nên tôi cảm thấy mình bắt buộc phải hỏi về nó.
“Cậu không biết á? Nhưng hắn là sát nhân cơ mà!”
“Có phải cái gì tớ cũng biết đâu.”
Họ kể lại cho tôi nghe, song sở trường của tôi là tâm lí tội phạm học, mà đây lại chỉ là một câu chuyện kinh dị học đường nào đó. Lạy Chúa, cứ phải gọi là quá sức phi lí. Thay vì một tên sát nhân hàng loạt, họ lại khiến cho hắn giống một con quái vật khùng dở hơn.
“Hừm...Khá là đáng sợ đấy.”
Tất cả đều đang nhìn tôi, vậy nên tôi phải cố tỏ ra cảnh giác.
“Nghe cũng kích thích ra phết, phải không? Muốn biết hắn giết họ bằng cách nào chứ?”
Và như thế, họ lại bắt đầu lải nhải lung tung về gã đàn ông trong tưởng tượng đó.
Có phải hắn bóp cổ họ không? Hay là dùng dao đâm chết họ? Mọi người liên tục đưa ra những phương pháp giết chóc tốn thời gian, và tôi thực lòng bắt đầu cảm thấy hơi tức tối.
“Cho phép tụi tớ xin ý kiến chuyên gia được không?”
Kyoko đột ngột quay sang tôi hỏi tôi.
“Dĩ nhiên...khí độc.”
“Eo, như kiểu Sarin á?”
Họ đồng loạt kêu lên.
“Không, là khí hidro xyanua. Nó không màu và vô hình, nhưng lại cực kì độc, và có thể giết chết chúng ta ngay tức khắc. Các cậu có thể xịt nó vào người khác, và nó sẽ nhanh chóng biến mất, không để lại bất cứ dấu vết nào. Thậm chí còn không làm bẩn nạn nhân nữa. Chỉ có mùi như đào thôi.”
“Hử...?”
Mọi người nhìn chằm chằm vào tôi, trông có vẻ hơi sợ hãi.
Ôi trời, tôi thầm nghĩ.
Tôi lại làm thế nữa rồi. Rõ ràng đây không phải loại kiến thức có thể khiến họ hứng thú.
Đúng lúc đó, cậu trai sát gái nhất lớp, Kimura, bước qua và hỏi cả bọn.
“Có chuyện gì thế?”
“Không có gì...”
Tất cả đều đáp lại như vậy.
Rõ ràng câu chuyện về Boogiepop đang bị giữ bí mật khỏi đám con trai.
Một truyền thuyết mà chỉ có con gái mới được biết. Dường như tôi là nữ sinh cuối cùng trong lớp được nghe về truyền thuyết này.
Lúc nào cũng thế.
“.........”
Chuyện đó làm tôi hơi buồn lòng, cho nên tôi chỉ nghe qua quýt cuộc trò chuyện giữa những người khác, thi thoảng lại gật đầu lấy lệ.
Mối quan tâm của tôi dành cho tâm lí tội phạm học và tâm thần học bắt nguồn từ một trải nghiệm cá nhân.
Cách đây năm năm, hồi lớp bảy, suýt thì tôi đã bị giết.
Có một tên sát nhân hàng loạt lẩn trốn trong thị trấn của tôi, và hắn tự sát ngay trước khi cảnh sát chuẩn bị bắt được hắn.
Riêng việc hắn có khoái cảm tình dục với việc giết chóc cũng đã quá đủ quái đản rồi, song lẫn trong đống ghi chép của hắn lại có cả một tờ giấy ghi địa chỉ nhà tôi và miêu tả chi tiết con đường tôi đi tới trường nữa.
Nếu hắn không tự giết chính mình, chắc chắn tôi sẽ phải trở thành nạn nhân kế tiếp.
Để đề phòng, cảnh sát đã điều tra gia đình tôi nhằm xem xem chúng tôi có bất cứ mối liên hệ nào với tên sát nhân đó không. Dĩ nhiên, gia đình chúng tôi thậm chí còn chưa từng thấy hắn từ trước. Bố mẹ tôi cố gắng giữ bí mật với tôi, song tôi vẫn phát hiện ra khi cảnh sát bắt đầu tra hỏi tôi trực tiếp.
Sẽ là nói dối nếu tôi bảo mình không sốc.
Nhưng mạnh mẽ hơn cả cơn sốc chính là cảm giác phi thực mà trải nghiệm đó đem lại.
Bị một kẻ không quen thân gì với mình nắm trọn quyền định đoạt số phận của chính bản thân. Ý tưởng ấy nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi, và đó chính xác là lí do tại sao tôi hứng thú với những chủ đề có liên quan đến nó.
Tôi chưa bao giờ giải thích cho bạn bè hay.
Tôi biết họ sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt khác nếu tôi làm vậy. “Hóa ra là hắn yêu cậu ấy,” họ sẽ nói như thế, một lí do còn hơn cả đủ để liệt tôi vào danh sách bị bắt nạt. Một sự thật tàn khốc đến nỗi người ta không thể cười xòa mà cho qua.
Tuy nhiên, chỉ riêng việc hứng thú với những chủ đề đó thôi cũng đã đủ để khiến tôi khác biệt, và cả lớp thường đối xử với tôi như thể tôi là bậc thầy giết người, song so với việc bị bắt nạt thì chuyện này vẫn còn tốt chán.
***
Sau bữa trưa, chúng tôi tản ra những lớp khác nhau dựa theo chương trình học của mình.
Mặc dù theo học khoa tự nhiên, lớp tiếp theo của tôi lại là Tiếng Nhật hiện đại, một môn học luôn khiến tôi phải lo lắng. Trường chúng tôi cho phép học sinh chọn giữa khoa tự nhiên và khoa xã hội vào năm thứ hai, nhưng chúng tôi vẫn phải hoàn thành một môn học của khoa còn lại. Một yêu cầu quá phi lí, tôi cho là vậy.
Một cô bạn học lớp khác nhưng cũng bị ép phải tham gia lớp Tiếng Nhật sóng bước cùng với tôi trên hành lang. Thường thì nhóm chúng tôi có ba người, song Niitoki vẫn còn đang bận bịu với cuộc họp của ủy ban kỉ luật rồi.
Trên đường đi, chúng tôi nghe thấy tiếng loa trường thông báo.
“...Miyashita Touka, năm hai, lớp C. Xin hãy quay trở lại phòng y tế càng sớm càng tốt. Miyashita Touka, năm hai, lớp C...”
“Nè, muốn biết Touka đi đâu không?”
Cô bạn đứng cạnh tôi cất tiếng hỏi. Hai người họ học cùng lớp.
“Phòng y tế?”
“Phải, cậu ấy bị ốm vào đầu tiết bốn...”
“Giả vờ à?”
“Ưm... Cậu ấy đang hẹn hò với một anh khóa trên...”
“Trốn tiết để đi hẹn hò chăng?”
“Có thể. Nhưng mà hẹn hò là trái với nội quy trường đấy, nên đừng có kể cho Niitoki.”
Cậu ấy đặt một ngón tay lên môi.
Tôi nhăn mặt đáp lại cậu ấy.
“Tất nhiên rồi.”
“Chắc giờ họ đang hú hí trên sân thượng cũng nên...”
Cậu ấy ngước nhìn ra ngoài cửa sổ. Đột nhiên, cậu ấy hét lên một tiếng chói tai.
Giật mình, tôi liền hỏi.
“G-Gì thế?”
“Đ-Đ-Đ-Đằng đó!”
Cậu ấy giơ ngón tay run rẩy của mình lên, hướng về phía cửa sổ.
“Cái gì cơ?”
“Boogiepop! Trên sân thượng!”
“Ế?”
Tôi thò đầu ra ngoài cửa sổ để quan sát.
Nhưng chẳng có gì cả.
“Tớ không thấy gì hết.”
“Có! Tớ thấy mà! Nó vừa mới đi mất xong!”
“Cậu chắc chắn đó không phải ai đấy khác chứ? Miyashita chẳng hạn?”
“Tớ không nghĩ thế! Nó đội mũ đen! Loại mũ hình ống ấy!”
Rõ ràng là cậu ấy đang cuống quá hóa rồ, nhưng không có ai lại đi tin điều đó khi nó xảy ra với bản thân mình hết. Áp dụng tâm lý học nghịch đảo mới là biện pháp hiệu quả hơn. Nếu tôi giả vờ tin cậu ấy, có thể cậu ấy sẽ nghe theo tôi.
“Được rồi. Đi xem thôi.”
Tôi nói, và cậu ta hoảng hốt quay lại nhìn tôi.
“Hả?”
“Nếu Boogiepop có thật, thì tớ muốn tận mắt nhìn thấy hắn.”
“Không! Đừng! Nguy hiểm lắm!”
“Đừng lo. Cứ đi tiếp đi, tớ sẽ gặp lại cậu ở lớp.”
Tôi chạy thẳng lên sân thượng.
Tôi gần như phải vượt qua tất cả các bậc thang, và khi tới được chỗ cánh cửa thì tôi cũng đã hụt hơi kha khá.
Song cánh cửa nối với sân thượng đã bị khóa. À, phải rồi; gần đây nhà trường khóa nó lại vì có người nhảy từ đây xuống đất.
Tôi liếc nhìn qua cửa sổ. Từ đây tôi có thể thấy phần lớn sân thượng, nhưng không có ai ở đó hết.
Lúc tôi quay lại chỗ cũ, cô bạn kia vẫn đang đứng đợi tôi, ánh mắt đượm vẻ lo lắng.
“C-Có chuyện gì không?”
“Không có gì hết.”
“Thật á?”
“Phải. Tớ tìm khắp mọi nơi rồi.”
“Hừm. Chắc là tớ tưởng tượng ra thôi...”
Cậu ta nhẹ nhõm đáp lời.
“Chắc thế.”
Tôi nói, phát hiện ra mình đang thất vọng đến bất ngờ. Trong lúc bước đi, tôi chợt nhớ là phía sau sân thượng có một lối thoát hiểm, và tôi không thể thấy bất cứ ai đi xuống theo lối đó. Song giờ đã là quá muộn để kiểm tra rồi.
Không còn chuyện gì tương tự xảy ra vào hôm đó nữa, và cuộc sống yên bình, an toàn của chúng tôi lại tiếp tục trôi.