Một hôm, Kamikishiro vắng mặt. Và thế là cậu ấy không còn tới trường nữa.
Tôi không biết rõ lắm, nhưng dường như cậu ấy đã bỏ nhà ra đi.
“Đùa đấy à?”
Tôi nói thế khi nghe được tin.
“Thật đấy! Giáo viên bảo bọn tớ vậy mà. Cậu ấy vẫn chưa về nhà nữa.”
Một cô bạn trong lớp thản nhiên trả lời.
“Tại sao chứ? Tại sao cậu ấy lại bỏ đi?”
“Tớ không biết. Cậu ấy hiếm khi nói chuyện với bọn tớ. Dám cá là cậu ấy nghĩ rằng khuôn mặt xinh xắn của mình có thể giúp cậu ấy kiếm sống ở Tokyo cũng nên.”
Cậu ta khịt mũi một cái.
Tất cả những cô bạn còn lại trong lớp đều kém nổi bật hơn hẳn Kamikishiro, người luôn luôn tươi cười và thích chọc ghẹo người khác.
“Nhưng...nhưng điểm cậu ấy tốt lắm mà. Cậu ấy trông lúc nào cũng sẵn sàng vượt qua kì tuyển sinh của trường đại học cậu ấy muốn học mà, đúng chứ?”
“Cậu biết nhiều về cậu ấy nhỉ.”
“Gì thế, cậu thích cậu ấy rồi à, Takeda?”
“Không phải. Cơ mà...”
Thủ lĩnh của đám con gái trong lớp, Sasaki, lặng lẽ lên tiếng.
“Tớ nghĩ mình biết cậu ấy cảm thấy thế nào. Cậu ấy...chỉ muốn chạy trốn thôi.”
“Chạy trốn? Khỏi cái gì chứ?”
Tôi lập tức hỏi lại vì bất ngờ. Kamikishiro có hai cậu bạn trai, một người đang học năm nhất, còn người kia thì đang học năm hai. Tôi tự hỏi liệu có phải cậu ấy đang chạy trốn khỏi họ hay không.
Nhưng ý của Sasaki không phải thế.
“Cậu không hiểu được đâu, Takeda.”
“Tại sao?”
“Bởi vì cậu không thi đại học. Làm sao cậu có thể hiểu nổi cái áp lực ấy chứ?”
Tôi không thể phản bác lại lí luận đó.
“Phải rồi, cậu làm sao hiểu được.”
“Phải, phải.”
Mấy cô bạn kia xen vào, như thể đang buộc tội tôi vậy.
Những học sinh khác không trực tiếp nhìn chúng tôi, song cũng không phải là họ không nhìn. Họ chỉ đơn giản là ngồi xung quanh, tay lật lật mấy trang vở ghi từ mới.
“Nếu được thì tớ cũng muốn chạy trốn. Nhưng tớ không thể. Bọn tớ không vô trách nhiệm như Kamikishiro.”
Sasaki lạnh lùng nói.
Tất cả đều gật đầu.
Không một ai bày tỏ dù chỉ một chút xót thương cho cậu ấy.
“...Khi thấy đồng loại của mình than khóc ư?”
Tôi chợt nghe thấy giọng của Boogiepop văng vẳng trong tai.
Giáo viên đã vào lớp. Chúng tôi ngừng nói và quay trở lại chỗ ngồi.
Phải cố gắng lắm tôi mới có thể ngồi yên suốt buổi hôm ấy.
Cậu bạn ngồi trước tôi đang học một môn khác. Tất cả đều chỉ có mặt trong lớp vì học bạ của mình; ai cũng tin chắc rằng điểm số của họ quan trọng hơn bản thân quá trình học. Đến cả giáo viên cũng đồng ý với cách nghĩ này, vậy nên họ chỉ dạy cho xong, không bao giờ gọi bất cứ ai, không bao giờ hỏi xem học sinh có còn thắc mắc gì không nữa.
Vì cái quái gì mà chúng tôi ở đây vậy?
Chuyện gì đã xảy ra với Kamikishiro? Chẳng lẽ vẻ ngoài tươi vui của cậu ta chỉ là dối trá? Suýt nữa thì tôi đã nghĩ theo hướng đó, song tôi không tin cậu ấy là kiểu con gái sẽ bỏ chạy và mặc kệ mọi thứ.
Hãy yêu như chưa từng có ngày mai.
Dẫu thế, tôi vẫn chẳng khác gì những người ở quanh tôi. Tôi chẳng biết gì hết.
Tôi thậm chí còn chẳng biết rằng Touka đã bị cái gã tên Boogiepop chiếm đoạt.
Tôi không thèm nghe giáo viên giảng, và tôi chắc chắn rằng mình cũng không thèm chép bài nốt. Tôi thậm chí còn thiếu nghiêm túc hơn cả những người thi tuyển sinh, cho dù bản thân có phàn nàn nhiều đến đâu đi nữa. Tôi ngồi chây ì tại chỗ, chẳng vì lí do gì cả.
***
Hôm đó, Boogiepop không đợi tôi trên sân thượng.
“............”
Tôi đứng đợi anh ta, nhưng rồi mặt trời cũng khuất bóng, thế nên tôi đành bỏ cuộc và về nhà.
***
Khi tôi lên trên sân thượng vào ngày hôm sau, Boogiepop đang đợi tôi ở đó, nhưng lần này là trong bộ đồng phục nữ sinh bình thường; không còn bộ phục trang kì quái nào nữa.
“Chào.”
Anh ta nói và giơ một tay lên. Cử chỉ ấy chính là dấu hiệu giúp tôi nhận ra anh ta. Nếu không có nó, chắc hẳn tôi đã nhầm anh ta với Touka rồi.
“Không hóa trang nữa à?”
“Tôi không còn cần nó nữa. Vậy nên cô ấy không mang nó theo.”
Anh ta đã từng giải thích rằng Touka là người vô thức mang bộ đồ theo, thế nhưng tôi chưa từng nghĩ tới nó cho tới lúc này.
“Ý anh là sao?”
“Hiểm họa đã hết.”
“Ế?”
“Tất cả kết thúc rồi, Takeda.”
“Đ-đợi đã! Chuyện đó quá...”
“Mọi chuyện chỉ có thế thôi. Đó là cách tôi được tạo ra. Khi hiểm nguy qua đi, tôi biến mất. Giống như bong bóng vậy.”
“Hiểm nguy...chẳng lẽ anh không định cứu thế giới nữa sao? Nó vẫn chưa được cứu nữa mà!”
“Nhưng nhiệm vụ của tôi kết thúc rồi. Cái ‘cứu’ cậu nói không phải nhiệm vụ của tôi.”
Anh ta lặng lẽ lắc đầu.
“Nhưng anh đã nói là anh sẽ chống lại con quỷ trú ngụ trong ngôi trường này!”
“Tôi đã làm vậy. Mặc dù tôi không phải là người giết nó...”
Miệng tôi mấp máy không ra tiếng. Tôi không thể nghĩ ra được gì để nói cả.
“Nhưng...nhưng...chuyện đó...”
“Takeda, cảm ơn cậu.”
Boogiepop đột nhiên cúi đầu.
“Khoảng thời gian ở cạnh cậu rất là vui. Từ trước đến nay, tôi chưa từng làm gì ngoài chiến đấu cả. Cậu là người đầu tiên mà tôi có thể thực sự coi là bạn. Có lẽ cậu chỉ dành thời gian với tôi vì tôi là một phần của Miyashita Touka, nhưng tôi đã rất vui. Ý tôi là như vậy.”
“.........”
Tôi bất chợt nhận ra mình thích anh ta đến nhường nào.
Tôi đã thích anh ta kể từ lần đầu được gặp.
Và không phải bởi vì anh ta mang khuôn mặt của Touka.
Tất cả những gì tôi muốn nói nhưng không thể diễn đạt ra...anh ta đều có thể diễn đạt ngay tắp lự. Đó là lí do tôi thích anh ta.
“Đừng đi.”
“Ế?”
“Đừng đi đâu nữa. Anh là người bạn duy nhất của tôi. Tôi thực sự rất muốn được gặp anh nhiều hơn nữa.”
Tôi cúi gằm mặt xuống, gần như là đang thì thầm. Cõ lẽ lúc ấy tôi đã khóc.
Boogiepop lại làm cái vẻ mặt đó.
“Không phải thế đâu, Takeda-kun.”
“Là thế mà!”
“Cậu chỉ đơn giản là đang không thể hòa hợp với thế giới xung quanh mình thôi.”
Tôi ngừng thở.
“Miyashita Touka lo cho cậu lắm đấy. Đừng bao giờ nghĩ rằng cậu là người duy nhất biết lo cho người khác.”
“Nhưng...Nhưng còn anh thì sao? Nếu anh biến mất mà không ai hay biết như vậy, chẳng phải anh sẽ buồn lắm sao?”
“Đã có cậu biết rồi mà, đúng chứ?”
“Nhưng tôi...”
“Tôi tin rằng cậu với Miyashita Touka có việc mà các cậu cần phải làm, cũng như tôi có nhiệm vụ của tôi vậy. Hai cậu cần phải tạo nên thế giới của riêng mình. Đừng lãng phí thời gian để chê trách chính cậu nữa.”
Boogiepop đáp cộc lốc.
Tôi không còn gì để nói nữa rồi. Tôi cúi mặt xuống và khẽ lắp bắp.
“N-nhưng...”
Khi tôi nhìn lên...không còn ai ở đó nữa.
Tôi hoảng hốt chạy quanh sân thượng.
Song không thể thấy bất cứ dấu hiệu nào của anh ta.
Hệt như lần đầu gặp nhau, anh ta tan biến vào không khí.
***
Lúc tôi rời khỏi lối thoát hiểm, tôi thấy Miyashita đang đứng đợi tôi.
Tôi có thể khẳng định ngay lập tức rằng đó không phải anh ta. Ngay khi nhìn ra tôi, cô ấy mỉm cười.
“Trễ quá đấy, Takeda-senpai!”
Cô ấy nói bằng giọng đầy ẩn ý.
“Ế...”
“Anh bảo em đợi ở đây rồi còn gì? Thế mà anh lại còn dám đến muộn nữa, đúng là hư quá mà.”
Tôi hoàn toàn bất ngờ. Và rồi, tôi chợt nhớ lại vài thứ.
Cô ấy không biết gì cả.
Cô ấy thậm chí còn không nhận thức được rằng mình không biết. Ký ức của cô ấy đã tự động bị chỉnh sửa.
Thì ra là vậy.
Cô ấy đã tự động bịa ra một lí do để ở đây.
“À, ừm...X-xin lỗi. Anh bận gặp bạn.”
“Ở trên sân thượng á? Anh bị bọn đầu gấu trong trường gọi lên à?”
“Có đầu gấu ở cái trường này chắc?”
“Hay đấy.”
Cô ấy bật cười.
Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng thương mến cô ấy.
“Hôm nay em có phải đi học thêm không?”
“Có, lúc năm giờ.”
“Để anh dẫn em tới ga.”
Nom cô ấy có vẻ khá kinh ngạc.
“Rời trường cùng nhau ư?”
“Này, anh ở trong ủy ban kỉ luật đấy.”
“Anh chắc chứ?”
“Trực cổng toàn là đàn em của anh cả. Tụi nó sẽ cho qua thôi.”
Tôi cố xoa dịu nỗi lo của cô ấy, nhưng chúng tôi không nắm tay hay làm gì hết.
Niitoki đang đứng trực cổng. Vì một lí do nào đó, học sinh cá biệt của trường, Kirima Nagi, người vừa mới hết hạn đình chỉ vào thứ Sáu, lại ở ngay cạnh cô bé.
Vóc người cô ấy cao và mảnh dẻ, và tất cả bọn con trai đều bảo cô ấy xinh đẹp như người mẫu, thế nhưng coo ấy có phần hơi gắt gỏng với tôi.
Cô ấy hoàn toàn đối lập với Niitoki, và tôi thực sự bất ngờ khi thấy họ thân thiện với nhau đến thế. Khi họ đứng cạnh nhau, họ nom như một cặp chị em cách nhau nhiều tuổi, hoặc có lẽ là một người mẹ trẻ và con gái của cô ấy.
“Chào senpai.”
Niitoki mỉm cười, dẫu cho bạn cùng lớp Touka của cô bé đang đứng cạnh tôi.
“Chào.”
Tôi khẽ chào đáp lại.
“Hừm. Vậy ra em là Miyashita Touka.”
Kirimi Nagi đột ngột lên tiếng và đứng ngay trước mặt cô ấy.
“V-vâng...”
“Chị là Kirima. Rất hân hạnh được gặp.”
Em ấy chìa một bàn tay ra. Giọng của em ấy nghe giống đàn ông hơn là phụ nữ.
“Này!”
Tôi liền xen vào, nhưng Touka đã nhanh chóng gật đầu và bắt bàn tay ấy.
Kirima Nagi nở một nụ cười làm tôi liên tưởng đến nụ cười của Boogiepop và bỏ đi.
Trong lúc chúng tôi vẫn còn đang chưng hửng, Niitoki cất lời.
“Thôi nào anh, cả Miyashita nữa. Mau quét thẻ đi.”
Chúng tôi làm như thế và rời khỏi trường.
Lá khô tràn ngập khắp con đường chúng tôi đi.
“Mấy cái lá phong này lúc rơi thì nom rất đẹp mắt, nhưng một khi đã rơi xuống, chúng lại chả khác gì một mớ rác hết.”
Touka vừa nói vừa cẩn thận bước đi để giày không mắc phải lá.
“Ừm, nhưng mà lúc rơi thì chúng vẫn rất đẹp.”
“Ý kiến của một nhà thiết kế đó à?”
“Không hẳn.”
“Anh biết không, em ghen tị với anh lắm đấy.”
Touka bĩu môi và đột ngột giẫm lên đống lá.
“N-này...”
“Em phải làm một bài kiểm tra về thành ngữ hôm nay. Ghét quá đi mất.”
Lá khô kêu xoàn xoạt dưới chân cô ấy, như thể cô ấy đang nhảy clacket.
“Em nói thế, nhưng...”
“Nhưng em vẫn sẽ thi đại học.”
Cô ấy ngắt lời tôi, tiếp tục ngoảnh mặt về phía trước và giẫm qua đống lá.
“Không cần biết anh có nói gì đi nữa.”
“Nói gì cơ?”
Tôi không nhớ là mình từng nói gì mang hàm ý phản đối cả.
“Anh tự mình quyết định cuộc đời tương lai của bản thân. Giờ anh hoàn toàn tự tin. Cứ như thể anh đang cười mỉa bọn em ấy.”
“Đấy là điều...”
Tôi đang định nói, Ai cũng làm được mà, thì cô ấy lại nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc tột độ, và tôi bất chợt cắn phải lưỡi.
“Chuyện đó làm em căng thẳng lắm đó, anh biết không. Em cứ tưởng nó sẽ ăn tươi nuốt sống em luôn ấy. Nhưng giờ em không còn gì với nó nữa. Kết thúc rồi.”
Cô ấy ngẩng mặt lên.
Tôi giật thót mình.
Cô ấy trông giống hệt Boogiepop.
“Nói thật với anh này, em vẫn còn nhớ là em đã cho anh leo cây vào cái hôm Chủ nhật đó đấy.”
“Ế?”
“Em chỉ muốn khiến anh lo lắng một chút thôi. Em xin lỗi.”
Cô ấy nói và khẽ cúi đầu.
Cô ấy đích thực là Touka. Không hề có dấu vết nào của Boogiepop hết.
(Chẳng lẽ...)
Nỗi lo của cô ấy đã gọi Boogiepop ra?
Đó chính là “con quỷ đang trú ngụ trong trường?”
Vậy tức là...tôi đã đánh bại nó?
Cô ấy cho tôi biết về những âu lo trong lòng thông qua Boogiepop, và cô không còn phải sợ nữa. Bởi “hiểm họa” đã qua rồi.
Tôi đột ngột dừng lại. Đồng tử dãn rộng ra. Touka đang nhìn chằm chằm vào đôi giày của cô ấy.
“Giờ thì giày của em bẩn hết rồi.”
Cô ấy ngượng nghịu cười khúc khích.
Boogiepop từng nói là anh ta không có ước mơ. Anh ta cũng chưa từng cười.
“He he he.”
Tôi ngắm nhìn nụ cười vui tươi, xinh xắn của Touka, và nghĩ rằng, Boogiepop không thể làm thế.
Mỉm cười mới là việc của chúng tôi.