Kể từ đó, trò chuyện với Boogiepop trong lúc anh ta “canh chừng” đã trở thành thói quen hàng ngày của tôi.
“Tôi thực sự không tài nào hòa nhập với lớp mình nổi.”
Tôi phàn nàn như vậy với anh ta.
“Cậu không định thi đại học ư?”
“Không, bố tôi biết một người sở hữu một xí nghiệp thủ công, thế nên tôi làm việc bán thời gian ở đó. Ông ấy bảo tôi có tay nghề và tôi không nên lo chuyện thi đại học nữa. Thay vào đó, tốt nhất là tôi nên bắt đầu làm việc toàn thời gian luôn.”
“Một người thợ thủ công được ông chủ yêu mến à, ra vậy.”
Touka từng nói rằng “Anh chắc chứ? Nghe mạo hiểm với em quá...” nhưng Boogiepop nom có vẻ rất ấn tượng.
Hạnh phúc trước phản ứng ấy, tôi hăng hái nói tiếp.
“Đúng thế, một người thợ thủ công. Đó cũng chính là bản chất của một nhà thiết kế, thật đấy. Chúng tôi làm ra những thứ mà người khác yêu cầu chúng tôi làm.”
“Cậu quả đúng là một con người thực tế.”
Boogiepop nói, nghe gần như là ghen tị. Anh ta có lẽ đã phải dành rất nhiều thời gian ở một cõi vô thực mà chỉ mình anh ta mới có thể thấy.
“Nhưng Miyashita lại nghĩ nó mạo hiểm quá.”
“Dĩ nhiên. Tôi không biết nhiều về cô ấy, song số phụ nữ không thích mẫu đàn ông lãng mạn luôn nhiều hơn hẳn số phụ nữ bị mẫu đàn ông đó cuốn hút đấy.”
“Thật á? Ý tôi là, lãng mạn á?”
Đó chắc chắn là một từ rất dễ gây xấu hổ.
“Tôi không có những hi vọng cao cả như vậy, nhưng tôi tin rằng con người cần có ước mơ. Tôi nói đúng chứ?”
Boogiepop luôn trông vô cùng nghiêm túc khi nói đến mấy chuyện thế này.
“Tôi không biết.”
“Nếu cậu không có ước mơ, không thể tưởng tượng được tương lai của mình, thì tức là thế giới này phải có thứ gì đó sai sót. Tiếc thay, tôi không phải là người cần sửa chữa sai sót ấy, mà là cậu và Miyashita.”
Người bảo hộ tự phong của thế giới lên tiếng rồi hướng mắt ra xa.
Nếu chỉ căn cứ vào lời nói và quần áo, chắc chắn người ta sẽ chẳng coi anh ta là ai ngoài một tên hề. Suy cho cùng thì, anh ta mang khuôn mặt của một phụ nữ, song lại nói chuyện như một người đàn ông.
Nhưng nếu anh ta là một tên hề, thì tôi cũng muốn là một tên hề như anh ta.
***
Suốt quãng thời gian ở cạnh anh ta, nói chuyện với anh ta, tôi hoàn toàn không thể thấy dấu vết của Touka ở bất cứ đâu cả. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cô ấy, để rồi dẫn đến sự xuất hiện của anh ta?
“Anh xuất hiện lần đầu vào lúc nào vậy?”
Một hôm, tôi đánh bạo hỏi anh ta.
“Khoảng năm năm trước. Lúc đó bố mẹ của Miyashita đang cãi nhau, và đã tính đến chuyện li hôn. Cảm giác bất an của cô ấy vào thời điểm đó có lẽ đã tạo nên một sinh vật bướng bỉnh như tôi. Nhưng bản thân tôi lúc ấy lại quá bận rộn với việc chống lại một tên sát nhân lang thang khắp các khu phố nên không thể dành nhiều sự chú ý được.”
Tôi có một linh cảm về tên sát nhân mà anh ta nhắc tới. Cách đây năm năm, một tên sát nhân hàng loạt đã giết hại năm cô gái, rồi treo cổ tự tử ngay khi người ta nghĩ là sắp bắt được hắn đến nơi. Đó là một câu chuyện cực kì nổi tiếng, thế nên việc anh ta gắn kết nó với ảo mộng cá nhân cũng không có gì lạ.
“Hình như mẹ của Miyashita có biết gì đó về anh thì phải...”
“Ừm, bà ấy đã từng đôi lần nhìn thấy tôi. Dù sao thì chúng ta cũng đang nói đến thời sơ trung của cô ấy mà. Miyashita Touka không hoàn toàn được tự do đi đến mọi nơi cô ấy muốn. Bà ấy thậm chí còn bắt gặp tôi trèo ra ngoài bằng đường cửa sổ nữa.”
“Chắc bác ấy phải bất ngờ lắm.”
“Bà ấy bị kích động nặng nề, khiến cho tôi gặp vô vàn rắc rối. Bà ấy giam tôi trong nhà, thế nên tôi đành phải đánh gục bà ấy để trốn thoát. Dù gì đi nữa, lúc đấy đang có hiểm họa mà.”
“Thế cơ á?”
Bảo sao mẹ cô ấy lại sốc đến thế. Đó chắc hẳn cũng là lí do tại sao nhà Miyashita không cho phép cô ấy sở hữu điện thoại riêng.
“Sau vụ đó, tôi nghi rằng Miyashita Touka đã bị dẫn đi gặp bác sĩ tâm lí, nhưng tôi chỉ có thể suy đoán thôi. Lúc đấy tôi không xuất hiện.”
“Cô ấy không để lộ biểu hiện nào...lạ thường chứ?”
Do hội chứng này gần như chưa từng được biết đến ở Nhật Bản, có lẽ vị bác sĩ kia sẽ không tin lấy nửa lời đâu.
“Chắc là không. Mặc dù tôi có thể tưởng tượng ra cảnh người ta dồn sự nghi ngờ vào người mẹ. Dù sao đi nữa, lúc đấy bố mẹ cô ấy cũng đang có vấn đề về hôn nhân mà. Song rõ ràng là toàn bộ sự việc trên đã khiến người bố tự nhận lỗi và tìm cách sửa chữa sai lầm. Thế là mọi chuyện lại đâu vào đấy.”
“Hừm...”
Chuyện này gợi nhớ cho tôi đến một cuốn sách tôi từng đọc. Không phải là về một ca bệnh đa nhân cách, mà là về một cô gái bị trầm cảm. Ở trường, cô ấy không bao giờ nói gì với bất cứ ai, song cô ấy lại luôn rạng rỡ và vui tươi ở nhà. Bố mẹ và ông bà của cô ấy lúc nào cũng thờ ơ và lạnh lùng, vậy nên cô ấy mới cố gắng trong vô vọng để thắp sáng bầu không khí u ám đó. Tiếc thay, cô ấy đã không thể gánh chịu nổi áp lực, và hệ quả của hành động ấy dần lộ diện ra ngoài. Hành vi của cô ấy càng lúc càng lạ lùng hơn, cho tới khi cô ấy bị đưa đến gặp một vị bác sĩ và sự thật được phơi bày. Cô ấy được chữa trị, gia đình cô ấy cảm thấy hối hận, và căn nhà trở thành một nơi yên ấm hơn hẳn ngày xưa. Hình như kiểu hội chứng rối loạn tâm lí này còn được biết đến với cái tên “Kẻ lừa đảo” nữa thì phải.
Không rõ vì lí do gì, tôi lại thấy nó có khá nhiều điểm tương đồng với Boogiepop.
Tôi giải thích toàn bộ ra cho anh ta.
Anh ta trưng ra cái biểu cảm kì lạ đó thêm lần nữa.
“Có lẽ Miyashita Touka cũng nhìn nhận nó như thế.”
“Nhưng mà anh vẫn còn ở đây, ngay cả khi sự việc đã kết thúc. Tại sao? Anh không còn xuất hiện ở nhà thêm lần nào nữa, đúng chứ?”
“Đúng vậy.”
“Thế thì tại sao?”
“Tôi không giải thích được. Chỉ là tôi phải hoàn thành nhiệm vụ của mình thôi.”
“Anh sẽ biến mất sau khi cái ‘hiểm họa’ này qua đi chứ?”
“Ừ. Mặc dù lần này tôi sẽ cảm thấy hơi buồn khi phải làm vậy. Bởi tôi sẽ không thể gặp lại cậu nữa.”
Câu nói đó làm tôi ngỡ ngàng.
“Anh sẽ không...?”
“Phải. Dĩ nhiên, Miyashita Touka sẽ thế chỗ. Tôi nghĩ cậu thích cô ấy hơn.”
Đôi vai anh ta hơi nhô lên một chút.
Tôi không thể nghĩ thêm điều gì để nói nữa, thế nên tôi im lặng.
Hai người chúng tôi lặng lẽ quan sát bầu trời buổi tối.
Boogiepop bắt đầu huýt sáo. Giai điệu nhanh và tươi sáng, kĩ thuật điều khiển hơi thở cũng rất thuần thục, nhưng đây lại là huýt sáo, thế nên không hiểu sao nó vẫn cứ có đôi chút bi hoài.
Tôi chợt nhớ là Touka không thể huýt sáo.
(Một khả năng bị đàn áp...?)
Mặc dù mang danh nghĩa bạn trai, tôi lại nghĩ chính tôi cũng đang đàn áp một vài phần trong cô ấy.
Suy nghĩ ấy đè nặng trong lòng tôi.
Anh ta kết thúc màn huýt sáo, và tôi vỗ tay khen ngợi.
“Hay đấy. Đó là bài gì vậy?”
“Phần dạo đầu của màn đầu tiên trong ‘Die Meistersinger von Nurnberg.’”
“Của cái gì cơ?”
“Bản giao hưởng tuyệt vời nhất mà nhà soạn nhạc ồn ào, lãng mạn và hoài cổ mang tên Wagner từng sáng tác.”
“Nhạc cổ điển à? Hừm. Cứ tưởng là rock chứ...”
“Có vẻ như cậu thích ‘Atom Heart Mother’ hơn nhỉ? Còn tôi thì chuộng nhạc thời xưa hơn.”
Anh ta nheo một con mắt lại.
Và thế là chúng tôi lan man về chủ đề đó tới tận khi mặt trời khuất bóng.