Tối hôm đó, tôi gọi trực tiếp đến nhà của Touka.
“Nhà Miyashita xin nghe.”
Mẹ cô ấy trả lời.
Bằng giọng điệu nghiêm túc nhất của mình, tôi đáp.
“Chào cô ạ. Cháu là Takeda của ủy ban kỉ luật trường cao trung Shinjo. Touka có ở nhà không ạ?”
Ngay khi nghe thấy cụm từ “ủy ban kỉ luật,” mẹ của Touka khẽ để lọt một hơi thở gấp vào ống nghe.
“T-Touka đã làm gì...? Nhưng bọn cô chưa từng thấy nó kể từ khi con bé bắt đầu nhập học mà...”
Nó?
“Cháu mong được nói trực tiếp cho em ấy, nếu có thể.”
“D-dĩ nhiên! Cháu chờ cô gọi nó xuống đã.”
Bác ấy nói bằng tông giọng kính cẩn quá mức đối với một học sinh học cùng trường với con mình. Bất cứ bà mẹ nào khác cũng sẽ chỉ nói “Chờ cô một lát” hoặc thứ gì đó bình thường tương đương. Chắc bác ấy phải lo lắng lắm.
“Touka xin nghe.”
Touka đáp, bằng chất giọng thường ngày của cô ấy.
“Chào, anh Takeda đây.”
“Vâng?”
Cô hờ hững trả lời. Có lẽ mẹ cô ấy đang ở gần quanh.
Rõ ràng là nhà Miyashita vẫn chưa nối thêm đường dây điện thoại bàn nào khác.
“Em có đi đâu vào Chủ nhật tuần trước không thế?”
“Cũng không hẳn.”
Cô vừa nói vừa gõ vào ống nghe hai lần. Tôi coi hành động này đồng nghĩa với hai ngón tay giơ lên trong hệ thống ngôn ngữ kí hiệu của bọn tôi. Ý cô ấy là “Xin lỗi, không phải lúc này.”
Quả nhiên, tôi đã biết chuyện đó từ trước, song dù sao tôi vẫn phải hỏi.
“Này.”
“Dạ?”
“Em đã bao giờ nghe về Boogiepop chưa?”
“Ế?”
Cô ấy vô thức thốt lên. Tôi đã hoàn toàn nắm thóp được cô ấy rồi.
“Đó là cái gì thế ạ?”
Cô ấy không hề diễn. Cô ấy thực sự không biết gì cả.
“Không sao. Cũng không quan trọng lắm. Anh chỉ muốn được nghe giọng em, có thế thôi. Xin lỗi.”
“Cảm ơn.”
Cô ấy đáp, lịch sự đến nỗi như thể để cho mẹ mình nghe. Tôi coi đó là dấu hiệu của sự hài lòng.
Vậy, có vẻ như cô ấy không ghét tôi chút nào hết.
“Thế thì hẹn mai gặp nhau ở trường nhé.”
“Dạ được.”
Tôi cúp máy trước, và sự im lặng choán lấy tôi.
Tôi bắt chéo hai tay và cố gắng suy nghĩ. Cái gã Boogiepop đó nói đúng. Touka đã hoàn toàn quên đi buổi hẹn ngày hôm trước của chúng tôi, cũng như lời hứa gặp nhau sau giờ học ngày hôm nay.
***
“Cô ấy không biết.”
Đắm mình trong ánh chiều tà trên sân thượng, anh ta nói thế.
“Nếu thứ gì đó có nguy cơ làm tổn hại tâm hồn vô ưu của cô ấy, cô ấy sẽ từ chối nhận thức nó ngay. Để loại bỏ cảm giác dị thường vì đã không gặp cậu ngày hôm qua, chắc hẳn cô ấy đã xóa sạch tất cả những kí ức về buổi hẹn đó trong tâm trí rồi.”
“Xóa?”
Đầu vẫn đang quay mòng mòng, tôi chỉ có thể hiểu được tương đối lời của anh ta.
“Ý anh là, cô ấy đã quên rằng chúng tôi đã hẹn là sẽ gặp nhau?”
“Chính xác. Nhưng chắc chắn lí do không phải là vì cô ấy không nghiêm túc với cậu đâu. Ngược lại là đằng khác. Tôi nghĩ cô ấy yêu cậu khá nhiều. Thế nên cô ấy mới cần phải quên hết mọi thứ.”
“Để làm gì?”
“Để cô ấy không còn cảm thấy tội lỗi. Cô ấy thậm chí không dám nghĩ đến cảnh cậu nổi điên với cô ấy. Song đó lại là chuyện cô ấy không tự mình kiểm soát được.”
Những lời đó được thốt ra từ chính đôi môi của cô ấy.
“Rốt cuộc anh là cái gì? Đã bao lâu kể từ khi anh...chiếm hữu cô ấy?”
“Chiếm hữu? Không thể nói là tôi thích từ đấy được. Có phải là tôi được quyền chọn xuất hiện hay không đâu.”
“Thế thì tại sao?!”
“Bởi vì hiểm họa đang ở quanh chúng ta.”
Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi và nói.
Tôi chợt rùng mình. Ánh mắt anh ta sắc nhọn như dao.
“Tôi là một cỗ máy. Mỗi khi phát hiện thấy hiểm nguy đang rình rập, tôi trỗi dậy khỏi Miyashita Touka. Đó là lí do tại sao tôi tên là Boogiepop - huyền bí, hệt như bong bóng vậy.”
“Hiểm nguy? Loại hiểm nguy gì...?”
“Có một con quỷ đang trú ngụ trong ngôi trường này.”
Tôi thừa biết nếu câu đó mà đến từ miệng tôi thì nghe sẽ vô cùng ngu ngốc, nhưng khi anh ta nói thế, ánh mắt của anh ta thực không thể nhầm lẫn đi đâu được - anh ta hoàn toàn nghiêm túc.
Ánh chiều tà rọi xuống sân thượng, để lại những vệt bóng dài ngoằng trên đó. Boogiepop gần như tàng hình với bộ đồ đen trên người, nom không khác gì đang hòa làm một với bóng tối.
“Nó vẫn còn đang ẩn mình, nhưng hiểm họa tiềm tàng trong nó là thật. Nó mới chỉ bắt đầu động đậy thôi, nhưng một khi nó đã thức tỉnh hoàn toàn, thì khi ấy cũng đồng nghĩa với ngày tận thế.”
Ngôn từ của anh ta y hệt ngôn từ trong mấy lời lảm nhảm của người điên, nhưng nếu ta thực sự nhìn vào anh ta và nghe anh ta nói, thì chúng lại hợp lí đến đáng sợ.
“Chẳng...Chẳng phải anh cũng vậy sao?”
Tôi cố gắng cự tuyệt anh ta bằng mọi thứ có trong tay. Đối với tôi, việc người đàn ông này trú ngụ trong cơ thể của Touka thực cũng chẳng khác ngày tận thế mấy.
Nhân cách kia của Touka bình thản trả lời.
“Tôi biết mà, thế nên tôi không bao giờ xuất hiện quá lâu. Cái này cũng là tự động nốt. Trong phần lớn thời gian, tôi an nhiên tồn tại dưới nhân dạng Miyashita Touka, ngắm nhìn cậu bằng ánh mắt đầy trìu mến.”
“Trìu mến? Này...!”
Có gì đó rất hoài cổ trong cách nói của anh ta. Anh ta thậm chí còn gọi tôi là “kimi,” y hệt như mấy vị học giả thời Minh Trị nữa.
“Thời gian của tôi hôm nay sắp hết rồi. Tiếp tục canh chừng thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì, một khi giờ học đã kết thúc. Ai cũng về nhà cả rồi.”
“...Vậy tức là cái thực thể nguy hiểm mà anh đang phải đối phó là một trong số những học sinh ở đây?”
Tôi đột nhiên hỏi như thế. Boogiepop gật đầu.
“Rất có thể.”
“Chính xác thì nó là gì?”
“Cậu không biết thì tốt hơn.”
“Tại sao?”
“Bởi vì nó quá nguy hiểm. Nếu cậu biết nhiều hơn nữa, có thể sẽ có chuyện xảy ra với cậu. Tôi không muốn bạn trai của Miyashita Touka bị thương.”
Tôi biết là tôi đang tự nhại lại chính mình, nhưng mà anh ta thực sự đang nói mấy câu đó bằng giọng của cô ấy và khuôn mặt của cô ấy.
“Nếu nó nguy hiểm đến thế thì tôi nghĩ mình nên được biết. Cái cơ thể đó đâu có thuộc về mỗi mình anh, anh biết đấy.”
Dẫu đang nói chuyện với anh ta, một phần trong tôi vẫn cứ thuyết phục tôi rằng tôi không nên nghiêm túc với người đàn ông này. Rõ ràng đây chỉ là một ảo ảnh được tạo nên bởi một chứng bệnh thần kinh kỳ quái nào đó, bắt nguồn từ sự bất ổn trong tâm trí của Touka - thế nhưng sinh thể ở trước mặt tôi lại vừa là Touka mà cũng không phải là Touka. Tôi chẳng biết nghĩ thế nào cho phải nữa.
Boogiepop đành thở dài.
“Được rồi, nhưng nhớ đừng có kể cho người khác.”
“Đã rõ.”
Tôi nuốt nước bọt, gồng mình lên để đón nhận mọi thứ.
Tuy nhiên, câu trả lời của anh ta lại quá đơn giản, đơn giản đến nỗi tôi cũng phải bất ngờ.
“Nó là quái vật ăn thịt người.”
***
Sau khi gọi điện cho Touka, tôi chán nản vùi mình xuống giường.
Đầu tôi hiện chả khác gì một mớ bòng bong.
Đa nhân cách?
Ngôi trường - không, toàn bộ thế giới này đang gặp nguy hiểm?
Cái quái gì thế?!
Ngay cả khi ảo tưởng đã qua đi, thì mọi chuyện vẫn vô lí đến khủng khiếp. Như thể một tựa game RPG lấy bối cảnh trường học vậy.
(Nhưng tôi không muốn mình phải đưa Touka tới bệnh viện tâm thần...)
Boogiepop bảo rằng Touka đã quên hết mọi thứ. Vậy nên, trong tình huống tệ nhất có thể, dẫu cho bọn tôi có đến bệnh viện và nhờ bác sĩ chăm nom cho cô ấy, thì Boogiepop vẫn sẽ không bao giờ xuất hiện lại. Như thế thì hóa ra cô ấy mới là người mạnh khỏe, còn bất cứ ai dẫn cô ấy tới sẽ ngay lập tức trở thành một kẻ đại ngốc.
Trên đường về nhà, tôi có mua một cuốn sách bìa mềm tên là “Tiếng thét trong tâm - Hội chứng rối loạn đa nhân cách,” vậy nên tôi quyết định tìm hiểu nó. Tôi chỉ đơn giản là bắt lấy quyển nom chừng dễ hiểu nhất, nhưng bất ngờ thay, trong hiệu sách lại có hẳn một quầy chỉ chứa mỗi sách về bệnh tâm lí. Chắc chắn là thế giới này vẫn quá đủ điên khùng cho dù mấy cái bệnh lí đấy có biến mất đi nữa, tôi nghĩ vậy.
Tác giả của cuốn sách sử dụng giọng văn đậm chất đàm thoại, cho nên đọc nó cũng không khó khăn lắm, nhưng mà lại có nhiều từ khó đến nỗi đầu óc tôi cứ phải gọi là quay tít mù. Tôi chỉ hiểu rõ được mỗi một câu “Căn bệnh này cực kì hiếm - nếu không muốn nói là hầu như chưa từng được biết đến - ở Nhật Bản.”
Theo như những gì tôi có thể hiểu, thì hội chứng đa nhân cách thường xuyên nảy sinh khi ai đó mắc kẹt trong một tình thế quá khắc nghiệt và không thể đối mặt với thực tại, do đó họ tạo dựng nên một nhân cách khác như một nỗ lực để bắt đầu một cuộc đời mới. “Linh hồn con người luôn sẵn sàng đón nhận toàn bộ những khả năng cả tốt lẫn xấu. Theo suy nghĩ của tôi, hội chứng đa nhân cách xảy ra khi một trong số những khả năng đó, bị đàn áp bởi áp lực đến từ xã hội, đòi hỏi được tự do và bắt đầu đấu tranh để được tồn tại. Không cần biết kết quả tồi tệ đến cỡ nào, hay tác động của nó lên bệnh nhân hoặc những người xung quanh thảm khốc ra sao, khả năng này không hề coi cái tốt và cái xấu như hai phạm trù riêng biệt.” Có nhiều thứ tôi vừa hiểu được tương đối, vừa không hiểu một cái gì, chẳng hạn như đoạn ở trên. Rõ ràng là ở Nhật vẫn chưa có một nền tảng căn cứ thật sự minh bạch cho hội chứng này, tức là phần lớn các ca bệnh đều sẽ bị coi là mắc chứng tâm thần phân liệt thay vì chứng đa nhân cách. Đối với tôi, chuyện đó chẳng khác gì chỉ ra điểm khác biệt giữa “Chúa trời” và “Vũ trụ” cả.
Tên của người viết ra cuốn sách này là Kirima Seiichi. Cuốn sách không có phần giới thiệu tác giả, thế nên tôi không thể biết người đó là ai hay đã đạt được những thành tựu gì. Nhưng bằng một cách nào đó, tôi lại thấy những gì mình vừa đọc vô cùng thuyết phục.
(Vậy thì Boogiepop rốt cuộc là khả năng gì? Cái gì đang đàn áp anh ta?)
Tôi nằm xuống giường một lần nữa và nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Mấy người nghĩ là mình không cần phải làm gì khi thấy đồng loại của mình than khóc à?!
Những lời ấy lại vang vọng trong tâm trí tôi. Vì một lí do nào đó, tôi không thể nào ngăn mình nghĩ về nó được.
***
“...Đấy là những gì quyển sách nói. Anh nghĩ sao?”
Tôi hỏi Boogiepop. Lúc đó là ngày tiếp theo, sau giờ học, và chúng tôi lại đứng cùng nhau trên sân thượng thêm lần nữa.
“Một khả năng bị đàn áp? Hừm...Cũng không tệ, tôi nghĩ thế.”
Miyashita không có ở trong lớp, thế nên tôi vòng lên sân thượng vì nghĩ là có thể sẽ gặp được anh ta. Có vẻ như anh ta chỉ hiện diện khi giờ học đã kết thúc.
“Tuy nhiên, trong trường hợp của tôi, thì tôi không phải một khả năng khác của Miyashita Touka.”
“Thế anh là cái gì?”
“Hỏi hay đấy. Thế giới này...”
Anh ta trả lời bằng giọng khá thảnh thơi.
Trong một thoáng, tôi không thể hiểu nổi ý của anh ta. Cảm giác cứ như thể anh ta chưa kết thúc hẳn câu nói, mà thay vào đó, để mặc nó lửng lơ. Thế giới này...? Thế giới này là cái gì?
Ngó lơ ánh mắt hoang mang của tôi, anh ta lại tiếp tục.
“Tôi không có quyền tự trị. Tôi không biết những điều Miyashita Touka có thể nghĩ tới. Có thể cô ấy mang trong mình một vài khả năng, một vài khao khát thầm kín góp phần tạo ra tôi. Nhưng chuyện đó không liên quan gì đến tôi hết. Tôi không có ước mơ. Tôi chỉ có nhiệm vụ của riêng mình. Tôi chỉ ở đây để thực thi mục đích của tôi.”
“Là giải cứu nhân loại?”
“Phải.”
“Tại sao?”
“Tôi không biết. Chắc là vì tôi muốn.”
Boogiepop thở dài, hướng mắt nhìn trời cao.
Không thèm quay về phía tôi, anh ta nói tiếp.
“Tóm lại thì cậu muốn ‘chữa’ cho tôi, đúng không?”
Tôi giật nảy mình. Dĩ nhiên, một phần trong tôi muốn làm thế. Miyashita Touka là bạn gái tôi. Nhưng tôi cũng cảm thấy rằng đó không phải việc mà tôi cần phải làm.
“Ừm, không...tôi không biết.”
Tôi không định trả lời kiểu rào trước đón sau để thăm dò phản ứng của anh ta; tôi thực lòng không thể chắc chắn được. Sự hiện diện của anh ta dường như không làm tổn thương bất cứ ai hết. Bản thân Touka cũng may mắn không phải hay biết gì cả.
(Thứ duy nhất mà nó thực sự gây tổn hại chỉ có mấy buổi hẹn của chúng tôi.)
“Tôi phải thừa nhận rằng nếu như tôi không tồn tại thì thế giới này sẽ tốt hơn. Ước gì không có ai cần đến tôi nữa...”
Nét mặt của anh ta đích thực là nét mặt của người con gái tôi yêu, và nó nom tương đối buồn bã, thế nên tôi bất giác an ủi anh ta.
“Chắc hẳn phải khó khăn lắm...”
Không hẳn là cách mà mọi người hay phản ứng trước những lời vô nghĩa của một nhân cách do tưởng tượng mà ra, tôi thừa nhận là vậy.
“Chà, tôi cũng hiếm khi xuất hiện mà, cho nên...”
Tôi cứ nghĩ anh ta sẽ phải tức giận vì nỗ lực đồng cảm ngớ ngẩn của tôi cơ, song anh ta lại đáp lời bằng giọng hết sức hòa nhã. Không giận dữ một chút nào.
Cả hai chúng tôi cùng ngước nhìn bầu trời. Rất nhiều mây. Lần này không có chút nắng nào cả...chỉ có mỗi bóng tối. Không khí đã chuyển lạnh, và mưa dường như có thể rơi bất cứ lúc nào. Đúng kiểu thời tiết sinh ra để phá hoại tinh thần người khác.
“Tôi hỏi anh vài câu được chứ?”
“Có chuyện gì à?”
“Vào cái lần đầu tôi gặp anh, anh đã nói gì với gã tâm thần đấy vậy?”
“Mấy thứ lặt vặt thôi.”
“Bằng cách nào anh lại có thể khiến anh ta ngừng khóc thế?”
“Tôi ban cho anh ta sự động viên mà anh ta cần. Ai cũng cần được giúp đỡ vào những lúc khó khăn hết.”
“Cần được giúp đỡ? Sao anh biết?”
“Anh ta khóc. Cậu có thể thấy là anh ta đang khổ sở chỉ bằng cách nhìn anh ta.”
Anh ta nói như thể đó là chuyện hiển nhiên nhất trên đời.
“Nhưng...nhưng...”
Tôi lắp bắp một thoáng, rồi thở dài.
“Người bình thường bọn tôi không hiểu được cách nghĩ đó đâu.”
Ngay cả khi nói thế, tôi vẫn thấy mình thật thảm hại.
“Cậu là một người tốt.”
Boogiepop đột nhiên lên tiếng.
“Hả?”
“Tôi nghĩ mình đã biết Miyashita Touka nhìn thấy gì ở cậu rồi.”
“Làm ơn đừng nói mấy thứ kiểu vậy bằng khuôn mặt của cô ấy nữa. Nếu gặp phải cô ấy vào ngày mai, khéo khi tôi lại không biết phải làm gì mất...”
Tôi chợt nhận ra rằng điều này cũng đồng nghĩa với việc tôi đã hoàn toàn chấp nhận Boogiepop như một thực thể riêng biệt.
Một biểu cảm lạ lùng hiện lên trên khuôn mặt của Boogiepop. Bên dưới lớp vành mũ, mắt trái của anh ta nheo lại và khóe miệng bên phải của anh ta hơi nhếch lên. Một biểu cảm bất cân xứng mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ thấy ở Touka.
“Đừng lo. Tôi là tôi, còn cô ấy là cô ấy.”
Sau đó, tôi tự hỏi liệu đó có phải một kiểu cười gượng hay không, nhưng đồng thời nó lại khiến tôi ngơ ngác. Nụ cười đấy không những có vẻ mỉa mai, mà còn thấp thoáng nét quỷ quyệt nữa.
Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ thấy anh ta thực sự cười.