Ngày hôm sau, tôi đến trường sớm hơn mọi ngày.
Ngôi trường tôi đến, trường cao trung Shinjo, sở hữu một thứ mà rất nhiều trường khác không có. Mỗi học sinh đều có một thẻ ID, và mỗi khi chúng tôi vào trong hoặc rời khỏi trường, chúng tôi đều phải quét nó qua một cái cổng kiểm tra, giống như mấy cái máy đọc vé ở ga tàu. Người ta đặt tên nó là Hệ thống quản lí thông tin trường học công nghệ cao ( Campus Advanced Information Administration System, gọi tắt là CASIS). Trên lí thuyết thì nó có nhiệm vụ giúp đội ngũ giáo viên nắm chính xác số lượng học sinh có mặt, bởi gần đây lượng học sinh trong khu vực đang có dấu hiệu đi xuống.
Nhưng thật ra, nó chẳng thực sự thay đổi được gì cả. Bất chấp thiết kế hào nhoáng của nó, trong vòng một năm nay, đã có một vài học sinh bỏ nhà ra đi, hay tệ hơn, biến mất. Hệ thống mà nhà trường luôn tự hào trở nên cực kì vô dụng khi phải đương đầu với việc học sinh có thể làm bất cứ thứ gì họ muốn trong phạm vi ngoài khuôn viên trường. Tất cả đều nằm ở ý chí cá nhân hết.
Dù sao đi nữa, trường chúng tôi tọa lạc trên miền núi, thế nên để tới đó thì chúng tôi phải bách bộ qua những cung đường dài dằng dặc, dốc lên dốc xuống và phủ đầy màu xanh. Vào buổi sáng hôm ấy, hầu như không có ai xuất hiện trên đường. Các câu lạc bộ thể thao đã bắt đầu tập luyện từ lâu, song những học sinh khác thì thậm chí còn chưa bắt đầu tới.
“Yoohoo! Keiji!!”
Một giọng nữ tươi tắn vang đến tai tôi từ phía sau.
Tôi quay đầu lại và thấy bạn cùng lớp của mình, Kamikishiro Naoko, đang bước lại gần tôi.
Cô gái này có thói quen phát âm sai tên của người khác, như thể cậu ta đang đọc một từ nước ngoài mà bản thân mình không hề hay biết. Với lại lúc nào cậu ta cũng ríu rít như chim nữa.
“Nào, nào. Sao lại phải buồn bã như thế vào một buổi sáng đẹp trời đến nhường này vậy?”
Cậu ta tăng tốc hòng bắt kịp tôi, và đập vào lưng tôi một cái thật mạnh.
Cả Kamikishiro lẫn tôi đều đang làm trái luật cấm hẹn hò của trường. Có thể nói việc đó đã tạo nên giữa hai chúng tôi một mối quan hệ cụ thể, một phương thức xoa dịu tình trạng của chúng tôi. Một kiểu thương cảm mà chúng tôi không thể mong đợi ở đám bạn cùng giới. Chúng tôi thường xuyên trêu chọc nhau, song hôm nay tôi không có hứng làm vậy.
“Đến sớm thế.”
Tôi trả lời cộc lốc.
“Không định làm cái trò xuất hiện kịch tính như mọi khi à?”
Kamikishiro hầu như lúc nào cũng đến muộn và cậu ta luôn khăng khăng rằng lí do là vì mình bị thiếu máu. Nếu có giáo viên nào định khiển trách cậu ta, cậu ta sẽ xin lỗi bằng giọng rất lâm li bi đát - và tương đối mùi mẫn nữa, tôi cho là vậy, đến nỗi nhiều khi khiến cho các giáo viên nam ngượng chín mặt, nhưng dường như lúc nào cái mánh ấy cũng làm tốt việc của mình, đẩy cậu ta ra khỏi thế khó. Quả đúng là một kĩ thuật tuyệt vời.
“Ừ, phải, hôm nay có vài chuyện cần xử lí. Cơ mà nói toẹt ra giùm cái! Buổi hẹn hôm qua thế nào rồi?”
“Q-quên vụ đấy đi.”
“Hai cậu cãi nhau hay gì đó tương tự à?”
Cậu ta ghé sát vào mặt tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ hào hứng. Cậu ta hay có xu hướng bộc lộ cảm xúc của mình hơi quá rõ ràng. Cậu ta cũng tương đối xinh, song khi cười thì cậu ta cười rất lớn, cười ngoác cả mồm ra. Điều đó khiến cho một số người nghĩ xấu về cậu ta, không cần biết cậu ta tốt đến cỡ nào.
“Cãi nhau á? Được thế thì đã tốt.”
“Khoan đã, gì cơ? Nghe nghiêm trọng thế!”
“Sao cũng được.”
Một học sinh khác đạp xe ngang qua chúng tôi, vậy nên chúng tôi tạm im lặng.
Như mọi khi, luôn có một thành viên ủy ban đứng trực ở cổng kiểm tra, y như bảo vệ ở ga tàu, để đảm bảo rằng tất cả các thẻ đều được quét đúng cách.
“Ô, Takeda-senpai, anh đến sớm thế.”
Người trực cổng hôm nay, Niitoki Kei, nói. Cô bé là chủ tịch ủy ban kỉ luật. Dẫu cái tên có phần hơi bất tường, cô bé vẫn là một nữ sinh nhỏ nhắn, dễ thương với khuôn mặt ngây thơ.
“C-chào em.”
Tôi vẫy tay đáp lại. Chúng tôi đã từng ở trong ủy ban sức khỏe hồi năm ngoái, thế nên chúng tôi cũng đã thường xuyên thấy mặt nhau được tầm hai năm.
“Chào buổi sáng, Kei!”
Kamikishiro lên tiếng. Mặc dù họ vốn dĩ đã là bạn của nhau, Niitoki vẫn không ít lần châm chước mấy buổi hẹn hò của Kamikashiro, và điều này lại càng thắt chặt tình cảm giữa hai người hơn nữa.
“Trời ơi, giờ hai anh chị đang hẹn hò ạ?”
Niitoki hỏi, hai mắt mở thao láo.
“Ôi sợ quá, nghe em nói kìa.”
Kamikishiro bật cười.
“Ý của em không hẳn là vậy đâu, thật đấy. Cho dù có đúng đi chăng nữa, thì miệng em cũng bị phong ấn rồi.”
“Đang cố lấy lòng chị đấy à? Nom đắt giá phết.”
“Đúng là như vậy mà.”
Chủ tịch ủy ban bật cười.
Nếu cô bé biết Kamikishiro thật ra còn qua lại với cả học sinh năm nhất lẫn năm hai, thì tôi không nghĩ cô bé sẽ thờ ơ đến mức này đâu. Cô bé là người tương đối nghiêm túc, và chắc hẳn cô bé sẽ tức giận đế nỗi phóng ra cả khói từ lỗ tai luôn ấy chứ.
Chúng tôi quét thẻ qua cổng và đi vào trong.
“Anh này, đừng có quên buổi họp hôm nay nhé!”
Tôi vẫy tay tỏ ý đã hiểu.
Kamikishiro chợt cười khúc khích.
“Cô bé dễ thương quá.”
“Ai cơ?”
“Kei. Cậu biết là cô bé mến cậu mà, đúng chứ? Trong sáng thật...”
“Làm như cậu có quyền nói ấy.”
Tất cả những mối tình của cậu ta đều kết thúc trong tình trạng không khác gì một bãi chiến trường. Thật bất ngờ khi mà cậu ta vẫn còn có thể đùa cợt về chuyện đấy.
“Thế rốt cuộc là sao? Fuji đá cậu rồi à?”
Có trời mới biết tại sao Kamikishiro luôn gọi Touka bằng một cách đọc khác của chữ kanji đại diện cho tên của cô ấy, nhưng mà cậu ta lại làm thế nữa rồi.
“Cô ấy cho tớ leo cây.”
“Giờ thì tớ biết lí do cậu đau ở trong tim rồi! Ah ha ha!!”
Đột nhiên tôi nảy sinh một mối ngờ, rằng cậu ta cũng đã từng cho không ít người leo cây.
“Con gái thường nghĩ gì khi làm vậy nhỉ?”
Tôi cất tiếng hỏi cậu ta.
“Chắc chắn không phải là bạn trai của họ rồi.”
“Câu hỏi này có phần hơi khó trả lời nhỉ? Hừm...Tùy vào hoàn cảnh nữa, thật đấy. Tớ chỉ biết nguyên nhân không phải lúc nào cũng là vì họ không muốn gặp cậu thôi. Cậu biết đấy, nhiều chuyện có thể xảy ra mà.”
“Vậy nếu họ cho cậu leo cây và ăn mặc như một người đàn ông thì sao?”
“Hử? Cậu đang nói cái quái gì vậy?! Thế tức là sao chứ?”
Kamikishiro tròn mắt nhìn tôi.
Cũng hợp lí. Đến cả tôi cũng không nghĩ ra được câu trả lời mà.
“Thôi kệ đi. Chắc là tớ trông gà hóa cuốc.”
“Tớ không hiểu lắm...nhưng mà cậu hiện đang có khá là nhiều thời gian trong tay, vậy nên hãy nghiêm túc hơn với chuyện yêu đương đi, hiểu chứ?”
“Cái gì?”
Tôi cau có đáp lại, còn cậu ta thì bắt đầu cất tiếng hát.
Đời ngắn lắm, hỡi thiếu nữ, hãy yêu đi;
trước khi sắc đỏ dần nhạt phai,
trước khi đam mê dần nguội tắt,
hãy yêu như chưa từng có ngày mai.
“Tâm trạng cậu tốt thật đấy. Lại yêu ai rồi à?”
“Chắc thế. Tee hee hee.”
“Hỏi thật đấy, lần này là lần thứ bao nhiêu rồi?”
Ngay trước khi đặt chân lên hành lang, chúng tôi nhanh chóng chuyển sang thái độ lãnh đạm hơn hẳn. Chúng tôi không hẹn hò nhau, song khơi gợi tin đồn chưa bao giờ là một ý hay hết.
Tôi để cho bàn chân mình dẫn lối tới lớp của Touka.
Khi đến đó, tôi không nghĩ mình sẽ có thể bắt chuyện với cô ấy, vậy nên tôi cũng chẳng biết rõ tại sao tôi lại đến nữa - chỉ là tôi không thể kiềm lòng được.
Lớp của Touka là lớp 2-C, và hiện vẫn chưa có ai trong lớp.
Bất chợt cảm thấy mệt mỏi, tôi đành ngồi xuống một chiếc ghế.
Một lần nữa, lời của người mặc áo choàng lại chạy qua tâm trí tôi.
Mấy người nghĩ mình không cần phải làm gì khi thấy đồng loại mình than khóc à?!
Tôi ngồi lặng tại chỗ một lúc.
Đó có thật là Touka không?
Một người anh sinh đôi, chắc vậy...?
Không, cô ấy chưa từng đề cập đến người nào như thế.
Tôi nghe thấy tiếng ai đó đang tới, nên tôi vội vã đứng dậy và rời khỏi phòng.
Tôi náu mình sao cho kín đáo nhất có thể ở một đoạn hành lang bị che khuất, cách phòng học chừng vài mét, và tiếp tục quan sát. Càng quan sát lâu, tôi càng thấy thảm hại hơn gấp bội.
(Ôi, trời...)
Touka có lẽ là học sinh thứ hai mươi bước vào lớp.
Cô ấy vẫn là cô ấy. Không hề có cái mũ kì lạ nào.
Nhưng vì một lí do nào đó, cô ấy lại mang theo một cái túi Spalding cỡ lớn cùng với cái cặp thường ngày của mình. Kiểu túi mà người ta hay dùng để đựng giày hay quần áo thể thao ấy.
Rồi cô ấy phát hiện ra tôi.
Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt ngây thơ và bối rối.
Tôi nhận thấy mình đang mỉm cười và gật đầu.
Cô ấy nhẹ nhàng mỉm cười và gật đầu đáp lại.
Không có gì khác với mọi khi.
Cô ấy cũng không hề để tâm đến chuyện cho tôi leo cây nữa.
Để tránh gây chú ý, bọn tôi hầu như không bao giờ nói chuyện với nhau ở trường. Song từ ngữ không phải lúc nào cũng quan trọng. Bọn tôi đã tạo ra một loại ngôn ngữ kí hiệu riêng mà chỉ có hai người bọn tôi mới biết.
Do đó tôi quyết định áp dụng nó, và giơ ngón trỏ lên. Kí hiệu này có nghĩa là gặp nhau ở vườn trường sau giờ học.
Cô ấy cũng làm động tác tương tự như thế, tỏ ý bằng lòng.
Phải, cứ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra hết.
Cảm thấy dường như một làn khói đặc đang bọc quanh thân mình, tôi trở lại lớp học.
Kamikishiro vẫn chưa vào lớp. Chắc là vẫn đang “có vài chuyện cần xử lí.” Giống hệt tôi.
***
Cuộc họp của ủy ban kỉ luật diễn ra vào buổi trưa.
“E hèm. Thầy nghĩ tất cả các em đều đã biết rồi, nhưng trong năm nay, kỉ cương có phần hơi lỏng lẻo rồi đấy. Hiện có bốn nữ sinh, tất cả đều đến từ trường chúng ta, đang bị tình nghi là đã bỏ nhà.”
Người ta gọi nó là một cuộc họp, song hầu như chúng tôi không bao giờ được nói. Giáo viên phụ trách luôn luôn nói chen vào phần của chúng tôi trong suốt buổi họp.
Thẳng thắn mà nói, có thể người khác coi chúng tôi là ủy ban kỉ luật, song không một ai trong số chúng tôi ảo tưởng rằng mình có thể thực sự thao túng bất cứ người nào hết. Phần lớn bọn họ, chẳng hạn như tôi, đều tự tay phá luật cả.
Cậu đàn em tôi gặp ngày hôm qua, Saotome, là thư kí. Cậu ta cắm cúi ghi chép chi tiết nội dung cuộc họp vào trong một cuốn vở. Dẫu vừa mới tham gia một buổi hẹn hò đôi, cậu ta vẫn hòa nhập hoàn toàn với bầu không khí nơi đây, như thể một thành viên gương mẫu vậy.
“Nếu bất cứ ai trong số các em nghe được thông tin gì về vụ đó, thì hãy trình báo cho thầy ngay. Có thể sẽ có bạn bè nào đó vẫn còn giữ liên lạc với các em ấy.”
Chúng tôi không trả lời. Không bao giờ. Giáo viên phụ trách vẫn không hề để ý tới.
“Tình cờ thay, Kirima Nagi cũng không đến trường vào sáng nay. Nhớ là luôn phải để mắt tới em ấy, hiểu chứ? Không thể biết được em ấy đang toan tính gì đâu.”
Ông ta liếc nhìn quanh căn phòng một lượt.
Chúng tôi vẫn tiếp tục im lặng.
Âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng loạt xoạt phát ra từ ngòi bút của Saotome, đang ghi chép cẩn thận đến kì quái.
Đột nhiên, loa trường cất lên một thông báo.
“...Miyashita Touka, năm hai, lớp C. Xin hãy quay trở lại phòng y tế càng sớm càng tốt. Miyashita Touka, năm hai, lớp C...”
Tôi giật bắn mình lên, khiến cho chiếc ghế đang ngồi kêu két một cái.
“Hừm? Có chuyện gì thế?”
“Em, ừm, thấy hơi chóng mặt ạ.”
Tôi cố biện hộ cho hành động của mình, nhưng thật ra đầu tôi đang quay cuồng như vũ bão.
“Senpai, anh ổn chứ?”
Chủ tịch hỏi tôi.
“Trông anh xanh xao quá.”
“Năm ba à? Vậy thì về lớp đi.”
Học sinh năm ba cần phải ôn luyện cho kì tuyển sinh đại học và không thực sự đóng góp vai trò quan trọng trong ủy ban. Chậc, ngay từ đầu họ đã không cần phải họp hành làm gì rồi. Dĩ nhiên, tôi không định tham gia kì tuyển sinh, nhưng giáo viên phụ trách lại chẳng buồn để tâm đến điều đó, rõ là như vậy.
“Vâng ạ.”
Tôi đứng dậy, và chủ tịch theo ngay sau.
“Thưa thầy, để em dẫn anh ấy tới phòng y tế.”
Giáo viên phụ trách khẽ nhăn mày, nhưng rồi chỉ đơn giản là nhắc cô nhớ quay lại sớm.
“...Như thế ổn chứ?”
Tôi hỏi Niitoki.
“Anh thì sao?”
Cô bé thì thầm hỏi lại.
Tôi không nói thêm gì, và chạy một mạch tới phòng y tế.
Không có ai ở đó cả.
Tôi thở phào một hơi thật lớn.
Thông báo có yêu cầu Touka “quay trở lại,” thế nên cô ấy hẳn đã ở đây từ trước, nhưng rồi lại bỏ đi.
(Không, có thể cô ấy có ý định về nhà, song chắc hẳn cô ấy vẫn đang ở trong trường. Cô ấy vẫn chưa quét thẻ qua cổng...)
Tôi điên cuồng ngẫm nghĩ, thả mình xuống một cái ghế dài ở bên cạnh.
“...Anh lo cho bạn ấy à?”
“Ừm, một chút.”
Tôi ngẩng mặt lên, và cô bé nói vội bằng giọng rất cứng rắn.
“Em cũng thế. Em học cùng lớp với bạn ấy.”
Tôi há hốc mồm, thế nhưng cô bé vẫn nói tiếp.
“Dạo gần đây bạn ấy có gì đó rất lạ. Chẳng hạn như không thể ngồi yên được. Nhìn ra ngoài cửa sổ trong giờ học nữa. Giáo viên khiển trách bạn ấy vì chuyện đó rất nhiều. Em cứ nghĩ bạn ấy đang có vấn đề với anh hay gì đó cơ.”
Tôi không biết trả lời kiểu gì.
“Em cũng thích anh, anh biết mà. Nhưng...”
“.........”
“Nhưng có vẻ anh thích bạn ấy hơn là em.”
Cô bé nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi không tài nào nghĩ ra nổi một câu trả lời.
“Em đi đây.”
Cô bé chợt phóng vụt khỏi phòng y tế.
Khỏi cần phải nói, tôi đã ở lại đó suốt quãng thời gian còn lại của buổi học.
***
Sau giờ học, tôi tới địa điểm mà bọn tôi thống nhất là sẽ gặp nhau, song Touka không có ở đó.
Ánh mặt trời hầu như không vươn tới phía sau tòa nhà, cho nên xung quanh tôi khá là tối.
Tôi vứt cặp xuống mặt đất, đút hai tay vào trong túi, và dựa mình vào bức tường.
Tôi không thể xác định xem mình nên làm gì tiếp theo, do đó tôi đành hỡ hững nhìn trời.
Phần rìa mái của tòa nhà vạch một đường thẳng băng như đang chẻ đôi bầu trời làm hai nửa.
Tuy nhiên, có một cái bóng đen đang nhô ra từ đường kẻ ấy.
Tôi thở dốc.
Đó là bóng hình của một người. Một người có thứ gì đó phẳng dẹt hình ống lồi lên ở trên đỉnh đầu, thân mình bọc kín trong một thứ nom như áo choàng không tay.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi đã biết đấy là anh ta. Là người mặc áo choàng bí ẩn ngày hôm trước.
Khi trông thấy tôi, anh ta liền quay lưng và lùi lại.
Tôi vội vàng hét lên.
“Đ-đợi đã!”
Ngay bên cạnh tôi là một cái lối thoát hiểm cũ. Nó thông với cửa sổ của tất cả các tầng và nối thẳng tới sân thượng.
Tôi phá cánh cửa khóa và phóng như bay qua cầu thang dẫn đến sân thượng - rõ ràng là đã vi phạm nghiêm trọng nội quy trường đặt ra.
Khi tôi đặt chân tới sân thượng, tôi gào lên.
“Miyashita! Có phải em không?”
Người mặc áo choàng chậm rãi bước ra từ bóng tối. Môt lần nữa, anh ta lại nhìn chằm chằm vào tôi.
“Cậu...biết Miyashita Touka ư?”
Anh ta nói bằng giọng của Touka. Nó có đôi chút trầm hơn, nam tính hơn, nhưng nghe kĩ thì đó chắc chắn là giọng của cô ấy.
“Ra vậy. Chúng ta có gặp nhau hôm qua, đúng không? Là lỗi của tôi. Tôi đã làm ngơ cậu, vì thế...tôi xin lỗi.”
Tôi lao thẳng tới và nắm chặt hai vai của anh ta.
“Em đang nói cái quái gì thế?!”
Đột nhiên, cơ thể tôi lơ lửng giữa không trung, và rồi ngã phịch xuống mặt sàn bê tông cứng ngắc.
“-- --?!”
Chẳng lẽ anh ta vừa đá quét chân tôi từ bên dưới? Cơn đau lan khắp người tôi trước cả khi tôi kịp để ý tới.
“Chuyện...Chuyện gì thế này?”
“Có lẽ tôi nên nói rõ ra rằng tôi không phải Miyashita Touka. Hiện tại tôi là Boogiepop.”
“H-hiện tại?”
Tức là, Miyashita vẫn là chính cô ấy vào sáng nay? Đó có phải ý của anh ta không?
“Chắc chắn cậu đã từng nghe về mấy chuyện kiểu này rồi. Giải thích đơn giản thì, đây cũng giống như hội chứng đa nhân cách vậy. Giờ cậu đã hiểu chưa?”
Cái người tên “Boogiepop” lại tiếp tục.
“Đ-đa...?”
“Vẫn chưa một ai trong số các cậu phát hiện ra, nhưng một mối hiểm họa đang lởn vởn quanh ngôi trường này...cũng như toàn bộ nhân loại. Đó là lí do tôi xuất hiện.”
Tôi không thể quyết rằng mình có nên gọi Boogiepop là “anh ta” hay không, nhưng tôi có thể khẳng định rằng anh ta đang cực kì nghiêm túc.