Đêm hôm đó, một sự cố điện lực kì lạ đã xảy ra trên toàn bộ khu vực. Màn chiếu truyền hình vệ tinh đồng loạt chuyển trắng, ổ cứng máy tính bị xóa sạch dữ liệu, và một loạt những hiện tượng bất thường tương đương khác đã được ghi nhận. Các tòa soạn báo và đài truyền hình bị nhấn chìm trong những phàn nàn và thắc mắc. Một vài cuộc điều tra được thực thi, mà không đem lại kết quả rõ ràng nào. Song một vài nhân chứng đã nói, "Vào lúc đó, tôi thề là mình đã thấy trời sáng bừng lên. Chỉ là một giây thôi, nhưng dường như một tia sáng chói lóa đã phóng từ mặt đất lên bầu trời." Song những báo cáo này chưa từng liên quan gì đến sự kiện kia, và chúng dần chìm vào quên lãng.
-----
...Tôi biết mình vừa thấy gì.
Echoes hóa thành ánh sáng, và ánh sáng đó nuốt trọn Manticore.
Và một giây trước khoảnh khắc ấy, Saotome Masami nhảy ra trước mặt Manticore, che chắn nó bằng cơ thể mình--
Tôi không biết cậu ta đã nghĩ gì, hay tại sao cậu ta đứng về phía Manticore, và thực lòng thì, tôi cũng không muốn biết.
Nhưng có một thứ tôi buộc phải thừa nhận – cậu ta có thể đã giết cơ số người vì Manticore, song chính bản thân cậu ta cũng không nằm ngoài sự khinh thường mạng sống đó.
Saotome Masami tan biến theo dòng chảy của ánh sáng, cơ thể bị thổi bay, không sót lấy một mảnh nào.
Cậu ta đã bị phân rã...không, bị xóa sổ.
Nhưng trước khi Echoes tự kết liễu bản thân, Manticore đã bị bạn đồng hành đẩy ra khỏi phạm vi tia sáng.
"......!"
Dẫu bị dư chấn hất văng ra, tôi vẫn cố gắng trong tuyệt vọng để nắm bắt tình hình.
Nhưng không, tôi chẳng hiểu một thứ gì hết.
Từ điểm nhìn của mình, tôi hoàn toàn không thể nắm nổi ý niệm cơ bản nhất của những gì vừa diễn ra.
Rốt cuộc Echoes là cái quái gì? Sao một thứ trông giống con người đến vậy lại có thể phát nổ và hóa thành ánh sáng chứ? Và "thông tin" anh ta định "chuyển phát" là cái gì? Dành cho ai? Tôi chỉ đơn thuần là bất lực.
(Cái gì vậy trời--?!)
Tôi lăn lộn trên nền đất, tuyệt vọng gào thét trong thâm tâm.
Khi tôi thành công cản được đà, ánh sáng xung quanh tôi đã không còn nữa.
Rên rỉ vì đau, tôi đứng dậy, nhìn về phía trước, và thở dốc.
Nó đang đứng trơ trọi một mình.
Một nửa cơ thể của nó đã hóa đen, và khói bốc lên từ chỗ đấy. Bộ đồng phục nó vừa mới mặc đã bị thổi tung, và dưới ánh trăng mờ, từng xăng tí mét của cái cơ thể mảnh mai, mềm mại ấy lộ rõ trước mắt tôi.
"............"
Nó đờ đẫn ngước nhìn lên trời đêm.
Dường như nó không thực sự nhìn gì cả.
"............"
Đôi môi nó run lên. Như thể muốn cất lời mà không cất được.
"Aa...aaa..."
Không một biểu cảm nào xuất hiện trên mặt nó. Nó bị choán lấy bởi hư vô.
Là khuôn mặt của kẻ vừa mất một thứ mà người đó trân quý hơn cả sinh mạng mình.
Như thể một nửa tâm hồn bị đánh cắp.
Như thể gốc rễ niềm vui bị đứt rời.
Nó nhìn như không thể tiếp nhận bất cứ ý nghĩa nào nữa, như thể đã đánh mất tất cả.
"Aaaaaarrrrrggggghhhhhhhhh!!"
Tự lúc nào, tiếng thét vô tận của nó đã biến thành tiếng hú.
Đó là thanh âm của trái tim tan nát.
Tiếng hú tưởng như đủ sức lay chuyển vầng trăng.
"............"
Tôi dõi theo cảnh tượng ấy, toàn thân bất động.
Nhưng rồi tôi nhận ra đó là thứ cuối cùng mình nên làm.
(P-phải chạy--!)
Trong lúc tôi đứng dậy, sỏi đá lạo xạo dưới chân tôi.
Như một cái máy, khuôn mặt tan tác của Manticore quay sang tôi.
Mắt chúng tôi chạm nhau.
Sống lưng tôi run lẩy bẩy.
Ngay cả dưới ánh trăng, tôi vẫn có thể khẳng định là đôi mắt nó đỏ như máu. Phần tròng trắng đã ngập trong cơn xích huyết thù địch.
"Mày phải chết...!" nó rú lên. "Tao phải giết cả lũ chúng mày!!"
Như thể giọng nói đó là ngòi nổ, tôi giật bắn mình dậy, và cất bước chạy trối chết.
Tất nhiên, nó cũng đuổi theo tôi.
Tôi đang chạy, nhưng dựa theo âm thanh đằng sau, thì có vẻ nó đang đi từng bước, một chân kéo lê theo mình.
Nhưng âm thanh lại càng lúc càng gần hơn.
(Chếttt!)
Tại thời điểm đó, tôi tin rằng nỗi sợ đã lấy mất thần hồn của tôi.
Tôi đột nhiên hoang tưởng.
Tôi nghe thấy một giai điệu từ bụi rậm trước mặt tôi – một giai điệu bất thường, bất khả thi.
Ai đó đang huýt sáo.
Huýt sáo một bản nhạc mà đáng lẽ không bao giờ nên huýt sáo – bản "Die Meistersinger von Nurnberg" của Wagner.
Dù bất thường đến đâu đi nữa, tôi cũng chẳng còn tia hi vọng nào để nắm lấy cả,
Tôi chạy thục mạng về phía thanh âm ấy.
Khi gần tới nơi, tôi đột nhiên trượt ngã.
"Aaa--!" tôi thét lên, người ngả về trước, và ngã sấp mặt. Trán tôi đập thẳng xuống nền sân, và xung quanh sập tối trong thoáng chốc.
Tiếng huýt sáo dừng lại.
Tôi có thể nghe thấy tiếng chân Manticore, nay đã to gấp vài lần so với lúc trước.
"----!"
Tôi quay đầu lại, và thấy bàn tay Manticore đang vươn tới tôi.
Thế là hết. Mình sắp phải chết...!
Nhưng ngay khi suy nghĩ ấy lướt qua đầu tôi...
Roẹt!
Đó là âm thanh phát ra khi thứ gì đấy cắt qua không khí.
Và rồi...bàn tay Manticore bay đi, cùng với một tiếng đứt rợn người...
Nó bị cắt rời khỏi cơ thể và quay tròn giữa không trung!
(Cái...?!)
Tôi thấy gì đó lóe qua.
Như một sợi dây.
Nó uốn lượn như thể đang sống, và quấn lấy cái cổ của Manticore.
Nó siết lại.
"----?!"
Biểu cảm của Manticore chợt thay đổi. Nó dùng tay để cố nới lỏng sợi dây. Nhưng nó chỉ còn một tay, và những ngón tay trên đó vật vã vươn tới sợi dây quấn quanh cổ.
Đấy không phải là dây. Mà là một sợi cước mảnh đến kinh khiếp.
A, tôi chợt nghĩ. Tôi hiểu ra rồi. Lí do tôi đột nhiên trượt ngã là bởi sợi cước đó đã chắn đường chạy của tôi.
Một đầu của sợi dây hình như đang được quấn quanh một cây gỗ.
Đầu còn lại thì hướng vào trong cái bóng của ngôi trường. Khi nhìn theo hướng đó, tôi cảm giác như não mình đang muốn trào ra khỏi tai.
"Không thể nào--?!" tôi thốt lên.
Một bóng người đang đứng đó, lưng ngả về sau, đôi tay bọc găng đen nắm lấy sợi cước. Nó mặc áo choàng và đội một cái mũ đen có dạng như cái ống. Chính là sinh vật mà toàn bộ những đứa con gái trong lớp tôi đang bàn tán.
"Phần cổ tay đủ cháy để ta cắt qua, nhưng có vẻ như phần cổ thì cứng hơn một chút," nó nói.
Một giọng nói lưỡng tính, không nam cũng chẳng nữ, y hệt như những lời đồn.
Nhưng khuôn mặt...lại là...
"M-M-Miyashita-san?!"
Phải, đó đích xác là khuôn mặt của bạn cùng lớp tôi, Miyashita Touka.
"Hiện giờ tôi là Boogiepop," cậu ấy...không, anh ta rành rọt nói, bằng giọng một cậu trai.
"Gh...?!" Manticore gầm gừ, mắt mở toang.
Nó không còn đủ sức chống cự nữa.
Sợi cước đã cứa ngập vào sâu trong da cổ nó. Nó cố gắng nới lỏng ra bằng những ngón tay, nhưng sợi cước lại cứa vào chúng, và máu từ chúng chảy đầm đìa.
"Ghh...ghhhh...!"
"Ngươi bảo mình là Manticore?" Boogiepop bình thản nói. "Đúng là ngươi mạnh hơn nhiều so với người phàm, nhưng ta lại có thể dùng toàn bộ sức mạnh mà con người vô thức cất giấu để xác thịt không bị quá tải. Bởi ta chỉ đang mượn thân xác này thôi."
Rồi anh ta đột nhiên thét lớn, "Nào, Shiro-kun! Bắn đi!"
Tôi không kịp nghĩ xem anh ta có ý gì. Ngay khi lời nói thoát ra khỏi miệng anh ta, một mũi tên đã xuyên qua ngực Manticore.
Tôi biết mũi tên đó.
Đó là tên duralumin, loại tên mà các câu lạc bộ bắn cung thường dùng.
Tôi quay đầu lại, và phía sau tôi là Tanaka-kun, người hóa ra không hề chạy trốn, mà đang nắm chặt cây cung bằng sợi thủy tinh, ngắm thẳng vào tôi – không, vào Manticore.
Đầu nó kẹt tại chỗ. Nó không né được nổi.
"Hự..."
Tôi không biết Manticore đã nghĩ hì vào thời điểm ấy, khi nó biết rằng mình đã thua.
Nó không nhìn vào mũi tên trên ngực, hay Boogiepop, hay người bắn cung.
Tôi nhìn thấy một cảm xúc lấp đầy khuôn mặt đó. Với tôi, nó trông...rất thanh thản.
"Bắn vào đầu nó!" Boogiepop nói, không để lại lấy chút nhân từ.
Anh ta giết nó khi nó còn đang đẹp đẽ nhất, trước khi nó kịp xấu xí đi; giết nó không chút đau đớn...y hệt như lời đồn.
Tanaka-kun buông tay.
Mũi tên bật ra khỏi dây cung, và đâm vào chính giữa khuôn mặt Yurihara Minako, phá nát đầu của nó.
Sau một thoáng, những vết nứt lan khắp cơ thể, và nó vụn vỡ, biến thành một làn khói tím mờ.
Làn khói tỏa đi khắp nơi, và bị gió cuốn đi mất.
Một chút khói sượt qua mũi tôi. Nó có mùi như máu.
-----
"............"
Tôi không đứng dậy nổi.
Tanaka-kun vội vã chạy sang.
"C-chị ổn chứ?"
"Ừ...Ừ-ừm..." tôi lắc đầu, cố lấy lại chút minh mẫn.
Nhưng rồi Miyashita-san bước đi trước mặt tôi trong bộ đồ Boogiepop đấy, và tâm trí tôi lại tanh bành.
"C-cái gì thế?!" tôi hỏi Tanaka-kun, bám lấy cậu ta như một đứa trẻ.
Cậu ta lắc đầu. "Em không biết. Anh ta đột nhiên chặn đường em, bảo là muốn giúp đỡ – chị biết anh ta à?"
"Chị...có biết...đôi chút..."
Boogiepop gỡ sợi cước ra khỏi cái cây, và hướng tới bụi rậm mà Kirima Nagi nằm.
"Manticore bảo là Echoes yếu đến bất ngờ. Không biết tại sao...?" anh ta thì thầm. Anh ta (hay rốt cuộc vẫn là cậu ấy?) đá nhẹ vào Kirima Nagi.
Nagi đã bị giết, cổ họng bị xé toang...nhưng cái xác lại giật nảy lên, và chị ấy ngồi dậy.
Chị ấy vừa về từ cõi chết.
"Anh ta vừa cho cô một phần sinh mạng. Cô lại trốn được thần chết rồi."
Tanaka-kun và tôi chẳng thể làm gì ngoài trố mắt nhìn.
Nagi rên rỉ và ôm lấy đầu. Chị ấy vừa mất không ít máu, và nhất định đang thiếu máu trầm trọng.
"Xin chào, Phù thủy lửa," Boogiepop nói.
"Lại anh à," Nagi đáp, không chút hoang mang. Chị ấy thở dài. "Nếu đã trở lại rồi, thì sao không đến sớm hơn tí đi?"
"Hành động của cô cuối cùng cũng đã cho phép tôi phát hiện ra bản chất của sự việc."
"Tôi phải nai lưng làm đủ thứ, còn anh thì chỉ biết chui ra khi chuyện sắp thành. Đồ ích kỷ chó chết."
"Đừng nói vậy chứ," anh ta trả lời. Có vẻ họ đã biết nhau từ cách đây rất lâu.
"Kết... Kết thúc chưa?"
"Rồi. Nhờ sự hi sinh của Echoes với sự can đảm của chủ tịch ủy ban cả đấy."
"Vậy à..." Nagi cố đứng lên, nhưng lại loạng choạng và ngã xuống.
Boogiepop chẳng buồn giúp chị ấy, mà thay vào đó lại hướng sang phía chúng tôi.
"Giao cô ấy lại cho mấy người đó. Để tôi lo việc dọn dẹp," anh ta bảo bọn tôi.
"............" Chúng tôi không biết nói gì.
Boogiepop nhặt lấy bàn tay rơi xuống đất của Manticore. Anh ta nhìn bọn tôi, và trưng ra một biểu cảm kì lạ, nheo một mắt lại, như thể đang cười, nhưng lại không hẳn thế. Cứ như anh ta muốn giả ngốc với bọn tôi.
"Niitoki Kei – cô quả thực có một ý chí rất sắt đá. Nhờ những người như cô mà thế giới này vẫn còn là một chốn tạm được. Thay mặt cho thế giới, xin cảm ơn cô."
Đó cứ như một bài phát biểu trong một vở kịch. Tôi không hiểu nó có ý gì.
Để lại tôi đứng sững ra đấy, anh ta bước đi như cơn gió, rẽ vào một góc sau phòng tập và biến mất khỏi tầm mắt.
Và đó là cách mọi chuyện kết thúc.