Nagi cùng anh chàng tên Echoes dẫn chúng tôi ra khỏi hội trường.
"Về nhà đi," Nagi kiên quyết.
"Em còn phải trả thẻ khóa nữa," tôi vùng vằng đáp. Tôi vẫn còn chưa hết bực vì không được nghe bất cứ lời giải thích nào. "Có thể em sẽ mách giáo viên đấy."
"Sao cũng được," Nagi bình thản trả lời.
"Chị bị làm sao thế hả?" tôi đâm ra phát cáu. "Sao chị lại phải tự mình chịu trách nhiệm cho mọi thứ? Chẳng lẽ chị không để người khác giải quyết được à?!"
"Nào, nào, Chủ tịch Ủy ban," Saotome-kun lên tiếng, vỗ nhẹ vào vai tôi.
"Nhưng--!" tôi khăng khăng cự cãi.
Nhưng Saotome-kun lại vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn trái ngược với tâm trạng của tôi. Cậu ta nói như thể đang vỗ về một đứa bé. "Chị không làm gì hơn được đâu. Kirima-san cũng có những chuyện cần phải làm mà." Cứ như cậu ta biết những chuyện đó là gì.
"............"
Cậu ta nom thư thả quá mức.
Khi tôi còn đang im tiếng, cậu ta quay sang nhìn Nagi.
Trước cái nhìn chăm chú đó, Nagi gượng gạo đảo mắt đi.
Cuối cùng, cậu ta lên tiếng trước. "Kirima-san. Em hiểu mà." Cậu ta rút một cây bút chì kim ra khỏi túi, và vung vẩy nó giữa hai ngón tay, điệu bộ rất thư thái.
"'Bình thường' làm sao mà đủ được với chúng ta."
"......?" Nagi trừng mắt nhìn Saotome-kun, mặt lộ rõ vẻ khó hiểu. "Cái gì?"
"Nghĩ lại thì, em rất mừng vì khi ấy chị đã từ chối em. Nếu em ở bên chị, thì em lại hóa thành kẻ thù lúc gặp cô ấy mất." Cậu ta thở dài, gàn như là đang hạnh phúc.
Nagi cau mày. "Khi cậu gặp ai? Cậu đang nói gì thế?" Chị ta dường như đang băn khoăn. Có vẻ như sự biến chuyển vừa rồi đã buộc cô phải chú ý.
Một nụ cười nhỏ chiếm lấy khuôn miệng Saotome-kun. "Nói cách khác, giờ đây, em không thể không đặt chị về phía 'bình thường' được." Vai cậu ta chùng xuống.
Rồi cậu ta phóng nhanh như chớp.
Trước cả khi tôi kịp nhận ra là cậu ta đã quay lưng lại, cánh tay vung mạnh về phía Echoes, người đang đứng ngay sau mình.
Cáy bút chì của cậu ta nằm trên tay đó. Nó tới được điểm cần tới. Phần đỉnh đàu của nó đâm trọn vào họng Echoes. Rồi cậu ta lại chuyển hướng sang Nagi.
"Giờ, chị là kẻ thù của bọn em."
Một bóng hình rơi xuống từ trên cao.
Chúng tôi nhìn lên, và thấy một người đang lao tới từ trên sân thượng.
Một người mà tôi biết.
Yurihara Minako.
Cậu ấy nhìn thẳng vào Echoes.
Ngã đè lên anh ta—không, là tấn công anh ta mới đúng.
"----!"
Máu túa ra từ họng anh ta, Yurihara Minako đâm xuyên qua anh ta từ vai đến thắt lưng...chỉ bằng bàn tay trần – với bộ móng dài đến gớm guốc.
Cô ấy vừa mới ngã từ độ cao hơn mười mét, nhưng lại vẫn bật được lên như một con cào cào.
Cô ấy không thể nào là con người.
"A..." tôi không thể làm gì ngoài đứng đực ra đó, miệng há ra.
"M-Manticore!" Nagi thét lớn, đôi mắt dõi theo con quái vật mang hình dáng của Yurihara Minako.
Một nước đi quá sai lầm.
Saotome Masami đã đứng ngay trước mặt chị ta.
Chị ta chỉ kịp nhìn xuống để thấy tay cậu ta sượt qua từ bên dưới.
Lưỡi dao trên tay đó lóe lên.
"----!" Nagi không tài nào cất giọng nổi. Đó là một con dao rất nhỏ, cỡ chỉ ngang với lòng bàn tay, như một món đồ chơi, song phần lưỡi lại rất bén, và nó xé toang họng chị ta ra.
"Em vừa mới đổi phe – từ kẻ bị giết, sang kẻ được giết."
Tôi không nghĩ có ai ở đây ngoài chính Saotome Masami có thẻ hiểu được những lời ấy.
Kirima Nagi lảo đảo một hồi, máu túa từ trong họng ra. Chị ta ngã xuống.
"----!"
Cổ họng bị xuyên thủng, thân xác bị xẻ đôi, song Echoes vẫn quan sát được Nagi. Anh ta rõ ràng cũng không phải con người. Không nói lên
Anh ta né đòn tấn công kế tiếp của Yurihara Minako, và lao sang bên Nagi.
Mặc kệ Saotome Masami, lúc này đã lùi ra sau, Echoes vác lấy cơ thể động giật của Nagi, và nhảy đi chỗ khác. Anh ta lên sân thượng chỉ sau một cú nhảy, biến mất vào bầu trời đêm.
Anh ta định bỏ chạy...?
"Đuổi theo hắn! Thời cơ của em đấy!" Saotome Masami thét lớn, và Yurihara Minako đảo ngược quỹ đạo, nhảy về nơi mà cô ta bắt đầu.
Tôi sốc đến độ không nói lên lời.
Bên cạnh tôi, Tanaka-kun gào ầm lên, rồi vừa chạy vừa hét.
Saotome Masami quay mặt về phía tôi.
Người tôi như đông cứng, muốn nhấc một ngón chân cũng không nổi.
"Hê hê hê," cậu ta cười. Nụ cười của cậu ta vẫn giống hệt như ban nãy, khi cậu ta còn đứng về phía chúng tôi.
Nhưng chẳng phải cậu ta vừa mới giết người...
Đầu gối tôi run lên. Tôi lẩy bẩy trong nỗi sợ.
"Nói thật thì, ban đầu em định để Kirima Nagi giết em ở đây cơ, nhưng mà thế này cũng không quá tệ," cậu ta lại mỉm cười. Như thể mọi chuyện đều bình thường.
"Chắc rồi em cũng đâm nghiện trò này mất," cậu ta bước lại gần tôi, ánh trăng phản chiếu lên lưỡi dao cậu ta cầm.
-----
Trên đường tháo chạy lên sân thượng, Echoes nhận thấy sức lực trong cơ thể hao hụt hơn hẳn mọi khi.
Cây bút chì ban nãy – thay vì chứa chì bên trong, nó lại chứa đầy một chất kịch độc do Manticore điều chế. Anh ta đã nhiễm độc.
"......"
Anh ta nhanh chóng rút cây bút ra. Nhưng giờ đã quá trễ.
Chân và tay anh ta tê dần đi. Những vết thương mà đáng
Lẽ khả năng phục hồi siêu việt của anh ta phải chữa lành ngay lập tức giờ vẫn chưa có gì cải thiện cả.
Nhưng chuyện gì đã xảy ra?
Cậu nhóc đó thực sự là đồng minh của Manticore?
Cậu ta chưa hề bị tẩy não. Echoes chắc chắn về chuyện này. Nhưng tại sao một người bình thường lại hợp tác với một con quái vật?
Echoes cúi xuống nhìn Nagi.
Cô không còn thở nữa. Đồng tử cô dãn ra, đôi mắt không phản chiếu bất cứ thứ gì. Đôi môi có hé mở, để một dòng máu chảy tràn ra. Cô không hề cử động.
Cô gái này đã âm thầm bảo vệ tất cả từ trong bóng tối, và chính điều ấy đã giết chết cô.
“......”
Echoes chăm chú nhìn khuôn mặt nhợt nhạt kia.
(Tại sao...?)
Anh ta tự hỏi trong lòng. Nhưng chỉ Kamikishiro Naoko mới có thể trả lời được nó, và buồn thay, cô đã mất rồi.
Yurihara Minako lên sân thượng từ phía sau, đuổi theo anh ta.
Echoes bế Nagi lên, và nhảy ra khỏi đó.
“Ngươi không thoát được đâu!” Manticore thét lên, tiếp tục bám sát nút.
Cô ta mỉm cười. Kế hoạch của Saotome Masami đang diễn ra vô cùng thuận lợi.
Echoes đang chạy, nhưng thương tích của anh ta là quá lớn. Anh ta không thể trốn được nữa.
Cô là một bản sao lỗi, và không thể so bì với anh ta trong một trận tay đôi, nhưng giờ thế trận đã đổi chiều.
Khi mắt cô bắt kịp được Echoes, anh ta đã bỏ lại cơ thể của Kirima Nagi trong một bụi cây ở vườn trường. Rõ ràng anh ta đang cố giảm bớt gánh nặng, nhưng đã quá trễ rồi.
Cười ngoác đến tận mang tai, Manticore lao mình tới chỗ Echoes.
Và đá văng anh ta lên trời.
-----
Một tiếng va đập trầm đục vang lên từ phía vườn trường.
Tôi bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Saotome Masami đứng ngay trước mặt tôi, tay vung lên một lưỡi dao.
Tôi né đi trong gang tấc bằng cách lăn mình trên sân.
Tôi gượng dậy bằng hai chân và cố chạy trốn, nhưng lại bị trượt chân, và tiếp tục té ngã.
Tôi nhìn xuống.
Tay tôi đang đặt trên vũng máu của Kirima Nagi.
“Aaaaahhhh!' và cuối cùng, tôi cũng có thể hét được.
Saotome Masami tiến lại gần tôi.
Tôi cố gắng trở mình. Ngón tay tôi chạm phải thứ gì đó.
Nó lóe lên. Là khẩu súng điện mà Kirima Nagi đánh rơi.
“......!”
Tôi vớ lấy món vũ khí.
“Hừ...” Saotome Masami nhăn mặt.
“T-tránh ra!” tôi giơ món vũ khí về phía cậu ta, và gạt cái phần trông như công tắc ở bên sườn.
Tia lửa phóng ra từ đỉnh đầu, kèm theo một tiếng tách, song chúng chỉ dài tầm vài xăng ti mét. Chẳng là gì ngoài chút ánh sáng lé loi, và nom không hề đáng sợ gì hết.
“Hừm,” Saotome Masami lạnh lùng cười. “Chị định làm gì với cái thứ đó chứ? Cái vũ khí này chả giết được ai đâu.”
“R-rốt cuộc mấy người là ai? Cái—thứ nhìn giống Yurihara Minako... Nó là gì?!”
“Cô ấy là Yurihara Minako, nhưng lại không phải Yurihara Minako. Bản thể gốc đã chết rồi. Cô ấy giờ là Manticore.”
“Manticore...?” tôi thề là đã từng nghe cái tên đấy ở đâu đó. Trong một trò chơi điện tử thì phải. Hình như nghĩa của nó là...
...Kẻ ăn thịt người.
Ôi. Lạy Chúa. Tức là... Tức là Naoko-san đã...
Saotome Masami nhận ra biểu cảm của tôi, và đoán được tôi đang nghĩ gì. Cậu ta mỉm cười. “Đúng thế. Cô ta đã bị tiêu hóa rồi.”
Cậu ta nói rất thản nhiên. Không hề có một chút tội lỗi.
“V-và tất cả những người mất tích?”
“Phần lớn là thế. Cơ mà, cũng có vài người tự bỏ nhà ra đi.”
“Và Kirima Nagi đang tìm các người...”
Vậy nên chị ta mới bắt chúng tôi. Nhưng vì nghĩ chúng tôi không liên quan gì, chị ta đã thả chúng tôi ra, mà không hề nhận ra trong số đó có một kẻ thù...
“Cậu dùng bọn chị làm bình phong, đúng không?”
“Chị cũng được việc mà. Chị ta đúng là đồ ngu. Chị ta liên minh với Echoes, nhưng lại không hề nhận ra rằng kẻ thù của hắn cũng có thể có đồng minh.”
Vẻ mặt tự đắc của cậu ta như châm dầu vào đống lửa phẫn nộ trong tôi. Nó nhanh chóng lấn át cả nỗi sợ.
“Tức là cậu đã nói dối khi bảo là cậu yêu chị ta?”
“Không, đấy là sự thật. Nhưng em không còn cần chị ta nữa. Cơ mà, em sẽ không để Manticore có được chị ta; không, em muốn giết chị ta bằng chính đôi tay này. Chị có biết cảm giác ấy tuyệt như nào không?”
“Chị biết thế quái nào được?”
Tôi vung món vũ khí vào cậu ta. Cậu ta né dễ như không.
“Đẹp lắm, Chủ tịch. Em yêu đôi mắt chị. Em yêu những đôi mắt kiên cường, mạnh mẽ.”
Grrr. “Cái đồ..” tôi điên cuồng vung vũ khí, nhưng vẫn chẳng trúng được cú nào.
Rồi một thứ gì đó bay sượt qua đầu tôi.
Đó là “Echoes.” Anh ta rơi sầm xuống sân trường. Có kẻ đã ném anh ta xuống đó.
Anh ta bị xé thành từng mảnh.
Nhân lúc tôi lơ đãng, Saotome Masami đá vào tay tôi.
“Á?!” tôi thốt lên, nhưng khẩu súng điện đã nằm ngoài tầm với mất rồi.
Từ phía sau tôi, Yurihara Minako thét lớn. “Đủ rồi, Saotome-kun! Để em xử lí nốt!”
“Được thôi,” Saotome Masami đáp lời, nhặt lấy khẩu súng và bước ra xa. Tôi chạy lại chỗ Echoes.
Anh ta bị đánh tơi tả. Cánh tay phải gần như đã tuột khỏi vai, và lỗ phủ kín khắp người. Toàn thân anh ta bê bết máu.
“E-Echoes?!” tôi nói, cố dựng anh ta dậy.
Anh ta yếu ớt mở mắt ra.
Đôi môi tím bầm thốt lên một tiếng rên đau đớn.
“Chủ tịch à, có nhờ hắn giúp thì cũng vô ích thôi. Hắn sắp chết rồi,” Yurihara Minako – kẻ ăn thịt người – vừa cười vừa nói.
“Cũng không khó lắm nhỉ. Có khi em lại thắng mà chả cần mưu mẹo gì đấy chứ,” Saotome Masami đáp, rõ ràng là đang vui.
“Em chưa từng nghĩ hắn lại yếu đến cỡ này đấy,” Manticore hào hứng trả lời. “Em chắc chắn là trước kia hắn mạnh hơn nhiều.”
Tôi trừng mắt nhìn cô ta.
“Các ngươi không phải người! Các ngươi chỉ là quỷ thôi!”
-----
Trong lúc hấp hối, Echoes nghe thấy cô gái bên cạnh mình thét rằng, “Các ngươi không phải người!”
Không phải người. Cô ấy hẳn muốn nói chúng không xứng được gọi là con người.
Nhưng anh ta vẫn không hiểu.
Thế nào mới là người?
Con người đã bắt giữ anh ta vì anh ta khác biệt, và nghiên cứu cơ thể anh ta một cách cưỡng ép và tàn nhẫn. Con người đã tạo ra Manticore. Nhưng những kẻ cứu giúp anh ta, cậu nhóc áo choàng đội mũ đen, Kaimikishiro Naoko, và Kirima Nagi, cũng đều là con người.
Rốt cuộc là sao?
Rốt cuộc đâu mới là thật?
“Ha ha ha! Ngươi có bị ngu không thế?!” Manticore cười mỉa mai. “Ta chưa bao giờ là con người! Và Saotome-kun không giống lũ người ngu độn các ngươi một chút nào hết! Quỷ ư? Thế cũng được! Ta lại nghĩ mình muốn được gọi là quỷ ấy chứ!”
“Nhất định các ngươi sẽ bị giết!” Cô gái đáp trả, không hề bị lấn át. “Ta sẽ chết ở đây, cũng như người đàn ông này, nhưng rồi sẽ có những người khác chống lại các ngươi! Không cần biết các ngươi trốn ở đâu, nhất định sẽ có người không thể làm ngơ những điều sai trái mà các ngươi làm! Rồi các ngươi sẽ lại bị tìm thấy, giống như Kirima Nagi tìm thấy các ngươi!” Những giọt nước mắt lăn dài trên má cô.
Cô đang buồn.
Bởi cô sắp sửa phải chết?
Thế thì tại sao cô lại ôm chặt anh ta đến vậy?
Cứ như thể cô đang cố bảo vệ anh ta khỏi Manticore.
Giống như Kamikishiro Naoko đã từng, khi cô thấy anh ta bị thương ở ngoài kia.
(Con người...)
Anh ta không còn thời gian nữa.
Anh ta buộc phải lựa chọn.
-----
“Giống như Kirima Nagi?” Manticore chặc lưỡi. “Chắc là sắp tới ta sẽ trở thành cô ta.”
“......?” tôi không biết cô ta đang có ý gì. Tôi buộc phải hỏi. “Ý ngươi là sao?”
“Chỉ là ta sẽ chuyển từ Yurihara Minako sang Kirima Nagi thôi.”
Ban đầu, tôi đã không tài nào hiểu nổi. Tâm trí tôi trống rỗng. Rồi tôi chợt khiếp hãi. “C-cái gì?!”
“Cô ta là một cá thể lý tưởng. Cô ta bị điên, nên sẽ không ai nói gì nếu ta hành xử kì quặc hết; cô ta giàu, và có một mạng lưới thông tin khổng lồ. Không thể hoàn hảo hơn. Sẽ có một chút lùm xùm nếu Yurihara Minako mất tích, thứ mà ta muốn loại trừ, nhưng lợi ích của nó thì vượt xa thế.”
“......!” tôi rùng mình, quay sang nhìn Saotome Masami. Cậu ta nói rằng mình không còn cần chị ta nữa. Là bởi cậu ta đã có bạn gái rồi.
Saotome Masami nhìn lại tôi, mặt không chút biểu cảm.
Tôi không biết nói gì nữa.
“Còn ngươi, Niitoki Kei,” Manticore tiếp lời. “Thế giới này sẽ không bao giờ biết là ngươi đã chết. Bọn ta sẽ chuyển hóa ngươi, và biến ngươi thành nô lệ. Ngươi vẫn sẽ tồn tại, nhưng sẽ không còn trái tim nữa. Kể cả khi gặp được người ngươi thích, ngươi cũng sẽ không cảm thấy gì.”
Tôi khiếp hãi thêm lần nữa.
Tôi có thể thấy.
Manticore cải trang thành Nagi, và tôi đứng bên cô ta như đứa nô lệ... Tôi có thể thấy bản thân đứng trực cổng, với Nagi ngay bên, trong lúc chỉ cho cô ta con mồi kế tiếp... Cho dù anh chàng tôi từng yêu và cô bạn gái xinh xắn của anh ấy có tới, tôi cũng sẽ chẳng nghĩ gì, mà chỉ chào như một cái máy...
Và không chỉ có thế. Những lời kinh hoàng của Manticore gợi mở cho tôi một mục tiêu lớn hơn nữa.
Cô ta và Saotome Masami không giết người để tự bảo vệ mình. Đó chỉ là một phần trong kế hoạch chiếm lấy thế giới của chúng.
Nhưng nếu chúng tốt nghiệp, và rời khỏi trường, thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Cô ta tiến lại gần.
“......!”
Tôi ôm chặt lấy cơ thể Echoes.
Rồi...
Echoes chậm rãi nâng cánh tay bị thương lên.
Nó đang run. Nắm tay anh ta không khép cũng không mở, những ngón tay chỉ nằm đờ ra trên không trung.
Anh ta chỉ tay về phía Manticore.
“Sao? Muốn làm gì nào? Ngươi nghĩ mình vẫn có thể làm gì đó để ngăn ta lại ư?” Manticore cười mỉa.
“............” Nhưng Echoes không nhìn cô ta.
Anh ta đang nhìn lên những vì sao trên trời.
Rồi anh ta đột nhiên nói, bằng ngôn từ thật, không phải với bất cứ ai, mà là với bầu trời.
“Cơ thể biến thành thông tin, chuyển phát tới nguồn gốc!”
Và không gian xung quanh tôi chìm trong ánh sáng chói lòa.