"Kirima Nagi-san, năm 2, lớp D, chị có nghe được tiếng từ phòng phát thanh không? Nếu chị vẫn còn ở trong khuôn viên trường, thì bọn em muốn nói với chị về chuyện của Kamikishiro Naoko-san. Xin nhắc lại, Kirima Nagi-san, năm 2, lớp D,..."
Giọng nói của Tanaka Shiro vang vọng khắp ngôi trường mờ tối.
Dĩ nhiên, nó cũng chạm đến đôi tai của Nakayama Haruo, giáo viên đảm nhận nhiệm vụ trực đêm ở trường.
Song tất cả những gì ông nói chỉ là "Ự..." Rồi ông đổ sập xuống bàn, đánh đổ ly mì ramen, và bắt đầu ngáy.
Ông là người quản lý chiếc thẻ khóa mà thành viên trong ủy ban kỉ luật cầm, và giờ đáng lẽ đã phải thu hồi thẻ và ghi lại vào trong báo cáo, song lại bất tỉnh trước khi kịp thực thi nhiệm vụ của mình.
"Ư...phư..."
Nhưng nguyên nhân không hề nằm ở sự lười biếng của ông ta.
Cánh tay ông thõng xuống sàn nhà, trông quá lỏng lẻo so với người ngủ bình thường. Khuôn mặt ông dán chặt lên mặt bàn, đốt sống cổ vươn hết cỡ, và chắc chắn ông sẽ bị đau cổ vào sáng ngày mai.
"Ưm...ư, hưưưưưư..."
Tiếng ngáy của ông có thể không được hấp dẫn lắm, song giờ nó nghe như thể một con chó đang chết đói vậy.
Ông không hề ngủ; rõ ràng ông vừa mới bị đánh ngất.
Và ông cũng không hề ở đó một mình.
Một cô gái đang đứng ngay bên cạnh ông.
"........."
Cô trừng mắt dõi theo những chiếc loa đang tuôn chảy giọng nói.
Một mùi hương lạ lùng, ngọt ngào lan tỏa khắp căn phòng. Mùi hương ấy có thể đánh thức được cả Nakayama Haruo, song cô gái xinh đẹp với mái tóc đen dài kia thậm chí còn chẳng nhíu mày lấy một cái.
Dĩ nhiên là không. Bởi cô là chủ nhân của mùi hương ấy.
Chưa được mười giây kể từ khi thông báo bắt đầu, cô đã rời khỏi phòng trực và hướng về phía cầu thang.
Suốt nhiều năm sau đó, Nakayama Haruo sẽ phải chịu một hội chứng bí ẩn tương đồng với ảo giác LSD (mặc dù ông khá chắc rằng mình chưa từng dùng ma túy bao giờ) khiến cho sinh hoạt thường ngày của ông bị gián đoạn bởi những ảo giác như đau nửa đầu giai đoạn cuối.
Dĩ nhiên, "căn bệnh" bí ẩn này là một lời nguyền, song ông đã không hề biết mình may mắn đến cỡ nào vào ngày hôm đấy.
Lí do duy nhất khiến ông còn sống là bởi một ý nghĩ thoáng qua từ tên sát nhân, một ý nghĩ rằng có thể cô ta đã giết quá nhiều người rồi.
-----
"----?!" Kirima Nagi nghe thấy thông báo đó, và nhìn lên.
Cô hiện đang cạy tủ khóa của từng học sinh trong trường và lục soát toàn bộ chúng. Dĩ nhiên, cô làm vậy là để tìm dấu vết của Manticore. Echoes đứng bên cạnh cô, khoác lên mình một bộ đồng phục.
"Sao bọn nó lại biết tôi vẫn đang ở trường? Và còn chuyện của Naoko là sao?"
"Phòng phát thanh..." Echoes lựa từng từ trong thông báo, rồi thuật lại.
"Anh có cảm thấy gì không, Echoes?!" Kirima Nagi hỏi. Kamikishiro Naoko từng giải thích cho cô rằng anh ta có thể cảm thấy sự hiện diện từ nhân bản của mình, Manticore.
"............" Echoes đặt ngón tay lên trán và cố cảm nhận, nhưng rồi lại lắc đầu, như muốn nói là không thấy gì hết.
"Nhưng mà triệu tập công khai như thế...rốt cuộc là nó lẩn trốn để làm gì?"
Echoes lắc đầu tiếp. Anh ta chỉ biết là Manticore đã học hỏi về xã hội loài người nhiều hơn cả mình. Đây là một cái bẫy.
"............"
Anh ta đặt tay lên vai Nagi, rồi giật lùi cô lại. Báo hiệu rằng không nên đi tiếp.
"Sao lại không? Là bẫy à?" Nagi đáp. Cô cũng biết cái đó.
Echoes gật đầu.
"Thế nên chúng ta mới phải đi," Nagi bình thản đáp. "Chúng ta mà không nhảy vào cái bẫy này thì chúng sẽ lật mặt và bỏ chạy ngay. Chúng sẽ trốn khỏi trường. Và chúng ta sẽ không thể bắt chúng được nữa."
Echoes chăm chú nhìn cô gái can đảm kia. Trong thâm tâm, anh ta khẽ thì thầm.
(Rốt cuộc...?)
Nhưng cô gái có thể nghe được giọng nói đó nay đã không còn nữa.
Nagi rút ra một đôi găng da, đeo chúng vào tay, và cầm lấy một khẩu súng điện từ chiếc thắt lưng quấn quanh eo. Cả đôi găng lẫn thắt lưng đều không hề hợp với bộ đồng phục cô mặc.
Cô nhấn chặt cái tay cầm, kiểm tra uy lực của súng.
Tiếng tách tách vang lên, và dòng điện hai nghìn vôn chạy xoẹt qua không khí.
-----
"Chị ấy chưa tới," Tanaka lầm bầm. Đã được ít nhất là năm phút kể từ thông báo của chúng tôi.
"Đến cả giáo viên cũng không tới đây nữa. Chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ?" tôi hỏi. Tôi khá chắc Nakayama-sensei là người trực đêm hôm nay. Thầy ấy có hơi lơ đãng một chút, song chắc chắn không phải loại người bỏ qua những chuyện vụn vặt, và một thông báo không hẹn trước là quá đủ để thầy ấy ra tay. Chẳng lẽ thầy ấy đang ngủ?
"............" Saotome-kun đứng suy nghĩ, đôi lông mày cau lại.
"Giờ sao?" Tanaka-kun quay sang hỏi bọn tôi.
"Thêm lần nữa," Saotome thì thầm.
"Chị ta không thể nào không nghe thấy nó được. Có lẽ chị ta về rồi." Tôi dang rộng tay ra.
"Ờ," Tanaka lầm bầm.
Saotome nói thêm lần nữa, dứt khoát hơn. "Thôi nào, thêm một lần nữa đi."
Nhưng khi cậu ta vươn tới chỗ công tắc, toàn bộ đèn trong phòng chợt tắt phụt.
"M-mất điện?" tôi nói, thoáng bần thần.
"Mẹ nó, cái cầu dao!" Saotome-kun giận dữ la lối. Ban đầu tôi không hiểu cậu ta định nói gì, nhưng dĩ nhiên, nếu cầu dao bị ngắt, thì điện cũng vậy. Rất hợp lí. Rõ ràng cậu ta đã đi trước một bước so với tôi.
Nhưng tại sao cầu dao lại bị ngắt? Trừ khi có ai đó cố ý, thì chuyện đấy chỉ xảy ra khi có người dùng quá nhiều điện...
Quờ quạng một hồi trong bóng tối, cuối cùng tôi cũng mở được cánh cửa ra, và ánh trăng ngập tràn khắp hành lang qua những khung cửa sổ.
Một cái bóng đen đang đứng ở ngay trước mặt tôi.
Tôi thậm chí còn chẳng có thời gian để nhìn. Bóng tối đẩy cái gì đó về phía tôi, và tôi nhận phải một chấn động mạnh.
"Hự..."
Một âm thanh nghe như tiếng thở lẫn tiếng hét thoát ra khỏi miệng tôi, và tôi ngã rúm ró xuồng sàn. Không tài nào cử động được.
"Hhhự..."
"Chủ tịch?" Saotome-kun thốt lên từ sau lưng tôi. Tiếng cậu ta nghe xa xăm quá. Cái bóng nhanh chóng lướt qua tôi, và phóng thẳng vào Saotome-kun.
Âm hưởng từ cú ngã của cậu ta lan tới chỗ tôi thông qua lớp ván sàn.
"C-cô là ai?" Tanaka-kun thét lớn.
Đó là những lời cuối cùng tôi nghe thấy. Ý thức của tôi càng lúc càng trôi đi xa...
-----
Khi mở mắt, tôi thấy mình bị trói và đang nằm nghiêng trên một mặt sàn bóng mượt.
Xung quanh tôi tối om. Song ánh trăng lại đến từ đâu đó, thế nên so với khu nhà chính thì vẫn sáng hơn. Nơi chúng tôi đang ở chắc phải rất thông thoáng.
Chỉ có một phòng trong trường lớn đến cỡ này, với sàn gỗ và những cửa sổ lớn nằm hết về một phía. Đó là phòng hội trường.
(--Cái-cái quái...?)
Tôi cố gắng ngồi dậy.
Song cơ thể tôi lại nặng như đeo chì. Quả nhiên là tôi vẫn chưa hồi phục được hoàn toàn sau chấn động kia.
Saotome-kun và Tanaka-kun nằm ngay bên cạnh tôi. Tôi chọc vào lưng chúng bằng gót chân mình.
"Ê!"
"Ưư," Saotome rên rỉ, cựa quậy một hồi, và mở mắt ra. "Đây..." cậu ta định nói gì đó, nhưng nhanh chóng khép miệng lại.
"Hửm? Gì thế?" tôi hỏi, nhìn một lượt xung quanh. Tôi tìm ra thứ đã khiến cậu ta phải bất ngờ. Hai bóng người đang đứng trên hướng nhìn của cậu ta.
"Tất cả dậy rồi chứ?" một trong số đó hỏi. Là Kirima Nagi.
Người còn lại có vẻ như là một nam sinh. Anh ta mặc đồng phục, song tôi không tài nào nhận ra nổi.
"Các người làm gì với Kamikishiro-san rồi?" Tanaka-kun hỏi. Cậu ta hình như là người thức dậy đầu tiên.
"Cậu là Tanaka Shiro, đúng không? Naoko kể cho tôi nghe về cậu rồi," Nagi thở dài.
"Kirima-san, tại sao...?" Saotome-kun hỏi.
Nagi lạnh lùng nhìn cậu ta. "Chị đã bảo cậu đừng dính líu gì rồi mà, Saotome-kun."
"Nhưng chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Cậu không cần phải biết."
"Sao chị dám nói như vậy?!" tôi thét lớn.
Nagi đảo mắt về phía tôi, nom vẻ khá bất ngờ. "Chủ tịch ủy ban kỉ luật này, chị biết tại sao hai đứa này lại ở đây, nhưng mà sao em lại cũng góp phần thế?"
"Em cũng biết Naoko-san mà!"
"Nhưng mà chẳng phải em đang cố hơi quá sao? Quả đúng là khó hiểu thật."
"Em mới là người đang khó hiểu đấy!" tôi thét lớn, hoàn toàn quên rằng tôi đang nói chuyện với học sinh cá biệt nhất trường. "Nói cho em biết chị đang định làm gì, ngay bây giờ!"
Chị ta làm ngơ tôi, và quay sang nam sinh đứng cạnh mình.
"Không phải ai trong số chúng – đúng không, Echoes?"
Ý chị ta là sao? Nam sinh mà chị ta gọi là Echoes gật đầu. Một biệt danh thật lạ.
"Không phải...ai..."
"Anh chắc chứ? Kể cả khi chúng cố che giấu?"
"C-chắc...?"
"Không ai trong số chúng bị 'chuyển hóa' cả. Hiểu rồi."
Nhìn hai người họ gật gù cạnh nhau làm tôi phát cáu. "Đừng có mà thì thà thì thầm kiểu đấy! Cả anh nữa! Anh thậm chí còn chẳng phải học sinh ở đây! Tôi chưa từng thấy anh lần nào trong đời cả!"
Tôi không định khoe khoang, nhưng nếu bạn trực cổng đủ nhiều, thì cuối cùng bạn cũng sẽ biết mọi học sinh trong trường thôi.
Nagi lại nhìn tôi. "Chị xin lỗi. Bọn chị không còn nghi ngờ các em nữa. Cũng đến giờ các em về rồi đấy."
Nghe có tức không chứ. "Đừng có mà giả ngơ!" tôi bật lại. Không hiểu sao, lúc đấy tôi lại đứng được dậy, bất chấp đống dây trói quanh chân. Tôi không nghĩ mình có thể làm vậy thêm lần nữa. Đấy là thứ mà ta chỉ có thể làm khi đã quá phẫn nộ để chú ý tới.
"Hửm?"
"Em bảo chị giải thích rồi cơ mà! Làm sao em có thể quên được một chuyện như thế?"
"Ái chà chà. Có vẻ như chúng ta đã biết tại sao em lại thành chủ tịch rồi," Nagi trừng mắt đáp. Nhìn chị ta cứ như một yakuza. "Nhưng em phải giữ im lặng chuyện này."
"Sao phải thế?" tôi trừng mắt nhìn lại.
"Vì lợi ích của em thôi," chị ta lạnh lùng nói.
"Raaarh!" tôi gầm gừ, vặn người lại vì giận dữ. Vì tay với chân tôi vẫn đang bị trói, tôi nhanh chóng mất thăng bằng, và tôi lại ngã thêm lần nữa.
(Chết...!)
Ai đó đỡ lấy tôi ngay trước khi tôi chuẩn bị ngã sấp mặt.
Đó là nam sinh đứng cạnh Nagi suốt từ nãy, "Echoes."
Tôi nhìn anh ta. Anh ta gật đầu, và cởi trói cho tôi.
Từ khoảng cách này, khuôn mặt anh ta trông khá hiền.
"C-cảm ơn..." tôi đáp, lấy tay xoa vết trói.
Anh ta tiếp tục cởi trói cho cả Saotome-kun lẫn Tanaka-kun. Bọn tôi bị trói khá chắc, song anh ta tháo nút cứ như đang chơi đan dây vậy. Anh ta tuy mảnh mai, song sức mạnh ít nhất cũng phải tương đối.
Không hiểu sao, anh ta lại làm tôi nhớ đến Christopher Lambert trong vai Tarzan. Tóc anh ta không dài như thế, nhưng bầu không khí toát ra lại tương đồng. Khá là phi thực.
"Kirima-san, anh ta là ai vậy?" Saotome-kun hỏi. Chắc là đang ghen, tôi nghĩ thế.
"Ờ... À... Ừm... bạn trai chị," Nagi trả lời, rõ ràng đang nói dối.
"Chị không lừa em được dễ vậy đâu. Chị làm gì ở đây thế? Naoko-san đâu rồi?" tôi lại trừng mắt nhìn Nagi.
"Đ-Đúng rồi đấy! Chị làm gì với Kamikishiro-san rồi?!" Tanaka-kun gào lên, quay sang Nagi ngay lúc được giải thoát.
"Bản thân chị cũng lo cho Naoko chứ," Nagi đau đớn đáp, lảng tránh ánh mắt cậu ta. Rõ ràng chị ta biết gì đó.
"Nói cho bọn em đi. Bọn em giúp được."
"Không, các em không thể," Nagi khước từ.
"Sao không?!"
"Đây không phải một tình huống bình thường. Trừ khi hư hỏng được như chị, các em sẽ không bao giờ có thể xử lí được nó."
Chị ta không hề ngần ngại khi tự gọi bản thân là hư hỏng.
Tôi hơi rụt mình lại trước sức nặng của những lời ấy.
Saotome-kun lên tiếng. "Bình thường là không đủ tốt à?" Rõ ràng là cậu ta đang cay đắng vì một thứ gì đó.
Cậu ta khẽ mỉm cười. Tôi nhìn mặt cậu ta, và không rõ tại sao, lông tơ trên cổ tôi lại dựng hết dậy.
Đó chỉ là một nụ cười bình thường, hòa nhã, nhưng nó lại mang một cái gì đấy thư thái đến bất thường, giống như khi chúng ta đã chơi một trò chơi đến hàng nghìn lần, và một thử thách mà chúng ta đặc biệt giỏi hiện lên. Nụ cười của cậu ta quá bình thản và tàn nhẫn.
"Hừm..." Nagi nheo mày. Chắc hẳn chị ta cũng đã nói thế khi từ chối cậu ta.
"Kamikishiro-san vẫn ổn chứ?!" Tanaka-kun khăng khăng hỏi.
Nagi trả lời ngắn gọn và chua chát, "Shiro-kun phải không? Cậu nên quên cô ấy đi."
"Ý chị là sao chứ?!"
"............"
Nagi không nói gì thêm.