"Kei, có đứa năm nhất nào đấy đang tìm cậu kìa," bạn cùng lớp Mishima của tôi nói.
Tôi ngẩng mặt khỏi quyển sách và hỏi, "Ai?"
"Không biết. Nhưng mà xinh trai lắm. Chậc, chủ tịch ủy ban kỉ luật có khác, gặp trai trẻ nào cũng mồi chài..." cậu ấy bông đùa.
Tôi nở một nụ cười đau đớn, đứng dậy, và đi ra ngoài hành lang.
Ngay khi thấy tôi, cậu nhóc liền lịch sự cúi đầu.
"Niitoki-senpai phải không ạ? Em là Tanaka Shiro, lớp 1-D."
"Tanaka-kun? Em muốn gặp chị à?"
"Chị là người đứng trực cổng sáng nay, đúng không ạ?"
Một trong những nhiệm vụ của ủy ban kỉ luật, thứ mà lúc nào chúng tôi cũng luân phiên ra làm, là đứng cạnh cổng trường và giám sát những học sinh đến và đi.
"Ừ. Thì sao?"
"Chị có thấy Kamikishiro-san lớp 3-F tới không ạ?"
"Naoko-san? Chị có biết chị ấy, nhưng mà không, hôm nay chị ấy không đến đây. Cơ mà lúc nào chị ấy cũng suýt soát muộn cả..."
"Chị ấy cũng không vào lớp hôm nay," cậu ta thận trọng đáp.
"Thế à? Chắc là trốn học rồi."
"Không," cậu ta nói, nghe chừng khá quả quyết. "Dạo gần đây, chị ấy có một vài lí do để buộc phải đến trường vào mọi ngày."
(Có phải cậu nhóc này đang yêu chị ấy không nhỉ...?)
Chắc vậy rồi. Có vẻ như cậu ta định rủ chị ấy đi hẹn hò hôm nay.
"Hừm. Chị không biết. Nếu chị ấy không có ở đây, thì đành đợi đến ngày mai vậy."
"Thế thì muộn mất!" cậu ta lo lắng thốt lên. "Chị thực sự không biết gì hết ạ?!"
"Em gọi cho gia đình chị ấy chưa?"
"Ở đó chẳng có ai hết."
"Hả?"
"Bố mẹ của chị ấy đang chuẩn bị ly dị lẫn nhau. Mẹ chị ấy chuyển sang nhà ông bà ngoại, còn bố chị ấy thì chẳng bao giờ về."
"Thật á?"
"Ai ai trong khu chung cư ấy cũng đều bàn tán về họ cả. Người nào em hỏi cũng đều trả lời như thế hết."
"Hừm..." tôi đáp.
Đột nhiên, một giọng nói chen vào từ bên cạnh. "Chị nên hỏi Kirima Nagi."
Cả hai chúng tôi đều quay sang đó vì bất ngờ. Đàn em trong ủy ban kỉ luật, Saotome-kun, là người đang đứng đấy.
"Masami? Sao cậu...?" Tanaka hỏi, mắt mở thao láo ra. Sau đó, tôi phát hiện ra là hai cậu này học cùng lớp.
"Tớ chỉ vô tình đi qua với vô tình nghe thấy thôi mà. Tớ nghĩ là cậu sẽ muốn biết."
"Biết cái gì?"
"Bản thân tớ không biết chi tiết, nhưng Kamikishiro-senpai với Kirima Nagi đã là bạn kể từ hồi sơ trung. Chị ấy vừa mới thôi bị đình chỉ, nên là có thể chị ấy sẽ biết gì đó về Kamikishiro-senpai."
Mắt tôi bất giác chớp một cái. Đây là lần đầu tiên tôi được nghe rằng Naoko-san là bạn với Kirima Nagi đầy tai tiếng của lớp kế bên. Vậy mà tôi đã từng nghĩ là mình biết về hầu hết mọi người trong trường.
"Sao em lại biết chuyện đó?" tôi hỏi Saotome.
"À, em từng rủ Kirima Nagi hẹn hò một lần. Tiện thể biết thêm vài chuyện luôn."
"Rủ chị ta hẹn hò cơ á?!"
Phải có gan lắm thì mới dám bắt chuyện với Phù thủy lửa. Tôi nể cậu nhóc này rồi đấy.
"Chị ấy bảo không," cậu ta thừa nhận.
"Cái chị Kirima này học ở lớp nào vậy?" Tanaka -kun khẩn khoản hỏi. Không hiểu sao cậu ta lại chưa nghe đến chị ta bao giờ.
"Năm 2, lớp D. Ngay cạnh đây này."
"Được!"
"U-uây, đợi một chút đã! Em mà cứ xông thẳng vào đấy thì chả ai biết em sẽ gặp chuyện gì đâu!" tôi nói như thể chị ta là sư tử hay gì đó. Nhưng đấy là sự thật. Trước kia chị ta còn đấm gãy răng cửa của một nam sinh nữa là.
Tôi không thể để bọn nó đi một mình, nên là tôi theo chúng đến cửa lớp D. Tôi hỏi một nữ sinh mà mình có quen biết. "A, Suema-san. Kirima-san có ở đây không thế? Có một cậu nhóc năm nhất muốn hỏi chị ấy một số chuyện..."
"Hôm nay cậu ấy không đến đây."
"Thật á? Chị ấy có qua cổng mà."
"Vậy là cậu ấy có ở đây à? Nhưng mà tớ vẫn chưa thấy chị ấy vào lớp." Suema-san nhún vai đáp.
Chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau.
"Có...có chuyện gì vậy?" Saotome-kun hỏi.
"Có vẻ như chị ấy có liên quan," Tanaka-kun nói bằng giọng the thé.
"Hừmmm..." Giờ tôi thực sự thấy lo cho bản thân mình rồi. Naoko-san với Kirima Nagi... Rốt cuộc bọn họ đang định làm gì?
Giữa lúc chúng tôi đang đứng ngẩn ngơ tại chỗ, ai đó cất tiếng hỏi, "Tôi vào được chứ?" Chúng tôi quay sang và thấy Yurihara Minako, học sinh xuất sắc nhất trường, đang đứng ngay phía sau chúng tôi.
"À, xin lỗi," Saotome-kun đáp và bước sang một bên.
Cậu ta gật đầu, rồi nghiêm nghị bước vào lớp như thể một nữ vương.
Chuông vào lớp reo lên, nên chúng tôi đành tản ra rồi tới phòng học của riêng mình.
"Naoko biến mất rồi. Tôi chẳng thấy cô ấy ở đâu hết," Kirima Nagi lên tiếng giữa một nơi phủ đầy bóng tối.
Người đàn ông đứng cạnh cô chẳng nói lấy nửa lời. Biểu cảm của anh ta không hề gợn sóng. Nagi cảm thấy khó chịu trước dáng vẻ thản nhiên ấy, và lắc đầu một cái thật mạnh.
"Tôi có gọi vào di động, nhưng cô ấy cũng không nghe. Anh thực sự không biết gì hết à?" cô tiếp lời.
Người đàn ông ấy không thể nói, nên anh ta chỉ biết lắc nhẹ đầu.
"Có thể cô ấy bị bắt vào mạng lưới của nó rồi. Cái thứ mà Naoko bảo là họ hàng với anh đấy."
"............" Người đàn ông không trả lời.
Kirima Nagi cau có nhìn anh ta. Cuối cùng, cô bực bội đáp, "Đáng lẽ ra chúng tôi không nên nghe theo anh làm gì. Cứ báo cáo cho cảnh sát, hay là Lực lượng phòng vệ Nhật Bản quách đi cho rồi. Nếu như cả thế giới biết về nó, thì nhất định nó sẽ phải từ bỏ tất cả và chạy trốn tới một nơi mà chúng ta không thể tới. Nhưng nếu như Naoko chết, thì đúng là ta đã quá trễ rồi..."
Cô vùi kín mặt vào hai lòng bàn tay, bộ móng cắm sâu vào trán với hai má.
"............"
Người đàn ông vẫn không động đậy.
"Nói gì đi chứ! Anh nói chuyện với Naoko rồi, phải không hả?! Ít nhất cũng cố mà cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy đi!" Kirima Nagi thét lớn, nắm lấy cổ áo của anh ta. Đó là một cái áo phông in hình Brooks Brothers mà anh ta được Kamikishiro Naoko mua tặng.
"............" Kể cả khi bị cô lắc mạnh đến thế, anh ta vẫn chẳng làm gì ngoài lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô.
"Con mẹ nhà nó! Nhất định tao sẽ tìm ra mày, Manticore!" cô hét ầm lên, giọng phẫn nộ hơn hẳn thường ngày. "Và anh cũng phải giúp tôi đấy, Echoes!"
Anh ta gật đầu. Thế nhưng, hành động ấy lại ẩn chứa một cái gì đó rất xa xăm.
Cứ như anh ta đang theo dõi phản ứng của Nagi vậy.
Cái chuyện ban sáng đến giờ vẫn còn đang làm phiền tôi, thế nên hôm đó tôi trực cổng thêm lần nữa sau giờ học. Vào buổi sáng, chúng tôi phải kiểm tra xem thẻ đã quét qua máy hay chưa, nhưng bây giờ thì chúng tôi hầu như chả phải làm gì.
"Chị đúng là lăng xăng thật đấy," cậu nhóc năm nhất đáng lẽ phải trực chiều vừa cười vừa nói với tôi. Cậu ta vui vẻ nhường lại vị trí của mình.
Lăng xăng á?
Chắc là vậy rồi.
Có một phần trong tôi lúc nào cũng không thể chịu nổi những thứ thiếu minh bạch, hay những thứ chưa được chắc chắn. Phần đó trong tôi muốn được sửa chữa những thứ ấy. Có lần tôi ghé thăm nhà bạn tôi, họ để tôi lại một mình với một bộ xếp hình còn hơn nửa, và khi họ quay lại, tôi đã ghép xong cả bức từ lúc nào. Họ đã giận tôi kha khá vì vụ đó.
Lí do tôi gia nhập cái ủy ban kỉ luật không mấy được mến mộ này – và là chủ tịch của nó, không hơn – đơn thuần chỉ là bởi cái chứng "muốn làm rõ mọi việc" ấy.
"Có ai không? Có ai muốn làm không?" có ai đó hỏi thế, nhưng tuyệt nhiên chẳng có ai giơ tay cả. Tất cả đều ngồi im tại chỗ. Và trước cả khi kịp nhận thức được điều đó, tay tôi đã vươn cao lên rồi.
Tôi biết, nó giống như một chứng bệnh hơn.
Đối với vụ Naoko-san bị mất tích, nếu không có ai hỏi, thì chắc tôi sẽ không bao giờ dây vào, nhưng vì đã bị hỏi, tôi sẽ không thể nào ngủ nổi cho đến khi làm sáng tỏ được mọi thứ.
Bạn tôi bảo tôi rằng "Cậu cứ như là một cô chị cả ấy. Có gì đó ở cậu rất chi là đáng tin cậy," thứ mà tôi coi như một lời khen (cơ mà, đó có thể chỉ là một câu trêu đùa.) Nhưng sự thật là, cái chứng loạn thần kinh của tôi vốn dĩ nó đã như vậy rồi.
(Nói chuyên với Phù thủy lửa đúng là đáng sợ thật đấy, nhưng nếu không làm, thì mình không tài nào an lòng nổi!)
Nhưng đến tận khi hầu hết các học sinh đã về nhà, và trời đã bắt đầu tối dần đi, Kirima Nagi vẫn chẳng hề lộ diện.
Giờ cũng đã là lúc học sinh trực cổng được tự do ra về, và giữa lúc tôi đang nghĩ xem mình có thể làm gì hơn, Tanaka-kun với Saotome-kun đột nhiên xuất hiện.
"A, senpai! Kirima Nagi đã về chưa ạ?" Saotome-kun hỏi.
"Chưa, chưa về."
"Vậy à," Tanaka-kun đáp, hơi cúi đầu.
"Sao chúng ta không thử đi tìm cùng nhau xem sao? Chị chắc chắn là chị ấy chỉ đang ở đâu đó trong trường thôi," tôi đề xuất.
"Bọn em cũng đang định làm như thế," Tanaka-kun gật đầu. "Ban nãy bọn em có bàn trước ở trong lớp rồi."
"Em có hơi lo lắng cho Kirima Nagi," Saotome-kun nói. Có thể cậu ta đã bị chị ta từ chối, song dường như cậu ta vẫn còn thích chị ta.
"Nhưng các em có nghĩ là chị ta có thể ở đâu không?"
"Đâu đó mà không một ai có thể để ý tới – trên sân thượng, hay bên dưới phòng tập chăng? A, hoặc là phòng thay đồ bên bể bơi..."
Saotome-kun nêu ý kiến.
"Sao chị ấy lại ở một nơi như vậy chứ?" Tanaka-kun bực tức hỏi.
"Tớ không biết. Nhưng ai mà chẳng biết tính chị ấy, nên chị ấy phải ở chỗ nào đó như vậy, không là người khác sẽ để ý tới."
"Cứ đến đó đi xem sao," tôi nói, và chúng tôi quay trở lại khuôn viên im ắng đến rợn người.
Giữa lúc đi lên trên sân thượng, tôi đã không thể nào kìm lại mà hỏi, "Tanaka-kun này, có phải em với Naoko-san...?"
"Dạ," cậu ta lo lắng đáp.
"Kamikishiro-senpai là người hỏi trước," Saotome-kun xen vào.
"Cái gì?!" tôi thét lên thành tiếng.
"Masami! Đấy là bí mật cơ mà!"
"Đừng lo, senpai sẽ không kể cho ai đâu."
Tôi xoay như chong chóng trong lúc chúng nói. "Em đang đùa thôi, nhỉ?"
"Bản thân em cũng nghĩ là như thế. Em có hỏi chị ấy không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng lần nào chị ấy cũng bảo là mình đang nghiêm túc."
"Hừm..." Tôi nhìn chằm chằm vào mặt cậu ta.
"Xin chị đừng nói cho ai biết."
"Được rồi, chị không nói đâu. Nhưng mà..."
"Mọi chuyện nói chung khá là rắc rối, nhưng em không nghĩ ra được lí do gì để từ chối cả, nên là cuối cùng em vẫn cứ hẹn hò với chị ấy."
"Nhưng nhớ không nhầm thì Naoko-san còn có một cậu bạn trai nữa cơ mà..."
"Đúng rồi đấy ạ. Là một anh năm hai tên Kimura Akio. Em chưa bao giờ có đủ can đảm để hỏi về vụ đấy..."
"Kimura? Cậu ta tán tỉnh cả Naoko-san nữa cơ á? Nhưng đã là cậu ta thì không thể nào là nghiêm túc được..."
Kimura-kun học ở một lớp nằm ngay cạnh lớp tôi, và nổi danh là một tay chơi khét tiếng. Có người đồn là cậu ta đã tán tỉnh tất cả các nữ sinh năm hai ở cái trường này. Cậu ta thậm chí còn tán tỉnh cả tôi – chủ tịch của ủy ban kỉ luật nữa!
"Chắc là không đâu ạ. Nhưng mà, em chẳng bao giờ có thể biết được chị ấy thực sự muốn gì hết."
"Em có thích Naoko-san không?"
"E-em ấy ạ?"
"Trả lời thẳng thắn vào."
"Nếu như chúng ta định đi lên sân thượng, thì lối thoát hiểm phía đằng sau sẽ nhanh hơn đấy," Saotome-kun lên tiếng, nhìn một lượt quanh chúng tôi.
"Tại sao?"
"Cửa bị khóa rồi, đúng chứ?"
"À, phải."
Trên đường đi về phía đằng sau, chúng tôi chợt thấy ai đó rời khỏi lối thoát hiểm.
"A...!"
Chúng tôi đuổi theo người đó, song người đó đã biến mất trước cả khi chúng tôi kịp đến nơi. Nhưng người đó rất cao, và có vẻ như là nam giới, thế nên chúng tôi cũng không truy đuổi thêm làm gì. Người đó hướng về phía cổng và chắc hẳn đang trở về nhà.
"Nếu người kia ở trên đấy, thì chắc Kirima Nagi không ở đây rồi."
"Ừ. Đi sang phòng tập tìm thôi."
Chúng tôi đi tới dãy nhà kho nằm phía dưới phòng tập.
Chúng bị khóa. May thay, tôi là người trực cổng, thế nên tôi được cấp một thẻ khóa có thể mở bất cứ cánh cửa nào trong trường.
"Hự..." Saotome-kun đẩy cánh cửa nặng trịch ra, rồi bước vào.
"Chỗ này bị khóa—chị không nghĩ là chị ấy sẽ ở đây đâu," tôi nói và nhòm vào trong. Phòng rất tối, nên chúng tôi đành phải bật đèn điện. Thế nhưng, trong phòng lại chỉ có mỗi một bóng đèn huỳnh quang bé tí, và nó không đủ sức chiếu xuyên qua những đống thảm, đệm nhảy, cũng như các thiết bị khác.
"Nhưng chị ấy có thể đang nấp đâu đó trong đây," Tanaka-kun đáp, mau mắn đi theo Saotome-kun vào bên trong.
Nhưng Saotome-kun lại là người bước ra trước, vừa đi vừa vẫy tay báo hiệu.
"Không có ai ở đây. Và nhất định không có dấu hiệu nào cho thấy ai đó đã từng."
"—Chẳng có gì cả," Saotome Masami lên tiếng. Phía sau cậu ta là tấm chăn và lò sưởi mà Echoes từng dùng, đi kèm với một vài vỏ hộp đồ ăn nằm vương vãi. Chúng ẩn khá sâu trong bóng tối, và từ nơi họ đứng bên cửa vào, Tanaka Shiro với Niitoki Kei chắc chắn sẽ không thể nhìn thấy chúng.
"Có đầu mẩu thuốc lá nào không?" Kei hỏi.
Masami làm bộ như thể đang nhìn ra đằng sau, và lắc đầu.
Dưới chân cậu ta là cái chuông nhỏ mà Kamikishiro từng treo trên túi.
"Đành phải ra chỗ khác tìm thôi."
"Phải đấy, Saotome-kun, mau ra ngoài này đi. Để chị còn khóa cửa nữa."
"Dạ," Masami đáp, mặc kệ chứng cứ nằm lại đó, rồi nhân tiện tắt đèn trên đường đi.
"Chúng ta nên đi đâu bây giờ?" Kei hỏi, vừa khóa cửa vừa quay sang nhìn hai cậu trai.
"Em chỉ vừa mới nghĩ ra thôi, nhưng có lẽ chúng ta nên sử dụng hệ thống PA để triệu tập Kirima Nagi," Masami đề nghị.
Cậu ta đã xác nhận được sự hiện diện của Echoes, đồng thời phỏng đoán rằng anh ta đang hợp tác với Kirima Nagi. Đã đến lúc chuyển sang bước tiếp theo của kế hoạch.
"Hệ thống PA á?" tôi hỏi, hai mắt chớp liên hồi.
"Vâng. Cái thẻ ấy có thể mở khóa phòng phát thanh, đúng chứ ạ?"
"Ừ, phải, nó có thể—nhưng chẳng phải làm vậy sẽ khiến ta gặp rắc rối sao?"
"Chắc thế," Saotome-kun thừa nhận. "Nhưng quanh đây giờ chẳng có học sinh nào khác cả, và giáo viên duy nhất ở đây là giáo viên phụ trách trực đêm. Em không nghĩ là có ai sẽ đủ quan tâm để la mắng chúng ta đâu."
"Hừm, như vậy...đúng là nhanh hơn thật. Được rồi, để chị đề xuất với giáo viên."
"Cảm ơn chị," Tanaka-kun khổ sở đáp.
"Chị đâu có làm mấy chuyện này vì em," tôi nói. "Bản thân chị cũng lo cho Naoko-san lắm ấy chứ." Sao tôi lại gắt gỏng đến như vậy nhỉ? Tôi phát bực với chính bản thân. Tôi chỉ tham gia vào vụ này vì không thể an lòng nếu chưa làm rõ mọi sự ra. Chi có mỗi cái mồm tôi là còn ưa nổi.
Nhưng tôi thực sự cũng đang rất lo cho Naoko.
Nếu như Kirima Nagi bắt chị ấy phải làm một cái gì đó, và nếu tình hình chuyển xấu, tôi nhất định sẽ cố ngăn lại... Nghe khá giống một chủ tịch ủy ban kỉ luật đầy nhiệt huyết, đúng không? Tôi chưa từng có ý định trở thành một người như thế.
"Đ-đi thôi," tôi ngập ngừng nói, rồi cất bước, để hai cậu đàn em đi theo sau.
Tiếc thay, ra vẻ như người đứng đầu chẳng giúp được gì cho hình ảnh của tôi cả. Nó chỉ khiến tôi trông tự cao tự đại hơn thôi. Chết tiệt.