"Nhưng làm sao Boogiepop lại trở thành một tin đồn chứ? Anh ta đáng lẽ phải là một nhân vật bí ẩn, danh tính không ai hay cơ mà. Rốt cuộc ai đã lan truyền tin đồn về anh ta?" tôi hỏi Nagi vào hôm sau.
"Có thể chính là Miyashita," Nagi đáp. Chúng tôi ở một mình trong phòng. Những người còn lại đều đã về hết.
"Ế? Ý chị là sao?"
"Miyashita Touka không nhận thức được rằng cô ấy có một nhân cách thứ hai mang tên Boogiepop. Nhưng trong vô thức thì cô ấy lại biết. Kiểu như, em muốn nói về bản thân, nhưng lại bảo đấy là bạn của mình ấy? Về cơ bản, cô ấy chỉ nói cho người khác về nhân cách kia thôi."
"Vậy thôi á?"
"Cái này em nên hỏi Suema thì hơn. Cũng không hẳn là chi tiết lắm, nhưng cậu ấy có thể giải thích dễ hiểu hơn chị nhiều."
"Hừm... Em vẫn chưa hiểu lắm."
"Bản thân chị cũng không biết cái thứ đó mấy," chị ấy thở dài. "Có ai lời ra lời vào khi Yurihara Minako mất tích không?"
"Giáo viên có hỏi bọn em biết gì không, nhưng chẳng ai trả lời cả. Vẫn còn quá sớm để mọi người nhận ra cậu ấy đang thật sự mất tích, nên vẫn chưa có nhiều chuyện xảy ra. Nhưng với một học sinh gương mẫu như cậu ấy, nghỉ một buổi thôi cũng đủ để người ta bàn tán rồi."
"Hửm..."
Tôi có gọi tới nhà Yurihara-san hôm qua, nhưng hệ thống trả lời tự động lại bảo tôi rằng bố mẹ cậu ấy đang đi công tác. Không ai biết cậu ấy vẫn chưa về nhà. Có vẻ như Manticore đã cố tình chọn cậu ấy trong lúc bọn họ đi xa.
Song tất cả đều phải vỡ lở trong ngày một ngày hai. Yurihara Minako sẽ gây nhiều rắc rối cho trường hơn bất cứ nữ sinh nào khác.
Saotome Masami sẽ bị chôn vùi dưới cái bóng của cậu ấy. Bố mẹ cậu ta chắc hẳn cũng đã biết cậu ra chưa về, nhưng cậu ta là con trai, thế nên họ chắc hẳn sẽ không quá lo lắng nếu cậu ta đi chơi khuya.
"Bản thể thật của Yurihara... Cậu ấy bị thay thế từ lúc nào vậy?"
"Không rõ. Nhưng chắc phải tương đối lâu rồi. Cô ấy vốn dĩ đã luôn mất tích. Chỉ là trước giờ chúng ta không nhận ra."
"Chị nói phải..."
Chúng tôi đồng loạt cúi đầu.
Một cảm giác thật kì lạ.
Chúng tôi không thể nói sự thật cho bất cứ ai. Nếu làm vậy, mọi chuyện sẽ chỉ tồi tệ hơn nữa. Ngoài ra, nếu thông tin về Echoes chạm đến viện nghiên cứu từng tạo ra Manticore, thì thực chẳng khác gì mời gọi rắc rối cả.
"Vậy, cuối cùng thì tất cả cũng chẳng đi đến đâu ư?"
"Như vậy là tốt nhất."
"Phải..."
Chúng tôi đứng dậy.
Phần lớn các học sinh đã về nhà, và các câu lạc bộ thì đang tổ chức họp. Không còn ai lởn vởn quanh hành lang hay tủ để giày nữa.
Chúng tôi bước ra cổng, và nữ sinh đứng trực lộ rõ vẻ hạnh phúc khi thấy tôi.
"A! Chủ tịch! May mà có chị ở đây! Chị canh giùm em một chút được chứ? Em phải đi vệ sinh!"
Tôi mỉm cười gật đầu, và con bé lao vụt vào trong.
"Ai cũng thích em nhỉ," Nagi cười.
"Hoặc thích lợi dụng em," tôi nhăn mày. Tôi nhớ lại những lần Kamikishiro Naoko xin xỏ tôi điền sai thông tin để giúp chị ấy kịp giờ. Đó cũng là cách chúng tôi thành bạn của nhau.
"Naoko-san thực sự đã..." tôi khẽ nói, đột nhiên buồn kinh khủng.
"Ừ...chị nghĩ vậy," Nagi thì thầm rầu rĩ.
Lúc Tanaka-kun chia tay bọn tôi hôm qua, cậu ta bảo, "Em không biết phải nói thế nào, nhưng em cảm thấy mình nên cảm ơn tất cả các chị thay Kamikishiro-san. Cảm ơn."
Cậu ta gần như đã khóc.
"Tanaka-kun, thật sự thì em nghĩ sao về Kamikishiro-san?" tôi hỏi.
Cậu ta buồn bã nhìn tôi. "Thực ra thì, nếu tìm thấy cô ấy, thì em định bảo là mình muốn chia tay. Nhưng giờ...em không dám chắc."
"Hừm..." là tất cả những gì tôi nói.
Tôi cũng chẳng biết mình nên nói gì với Kimura Akio, cậu bạn trai thứ hai. Có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ trò chuyện cùng nhau. Nếu sau này ai đấy có thể nói với cậu ta, thì đó là--
Nhưng chúng tôi đều đã trở lại cuộc sống thường ngày, y hệt như đã từng trước đây.
"Naoko từng kể một chuyện rất lạ," Nagi nói, mắt nhìn lên trời.
"Cậu ấy bảo Echoes là một thiên thần. Rằng chúa tể của thiên đường đã lệnh cho anh ta điều tra, và đưa ra phán quyết về việc nhân loại nên được sóng tiếp, hay nên bị tận diệt. Anh ta đến đây để tìm hiểu xem con người là một chủng loài tốt, hay là một chủng loài xấu. Nếu chúng ta nằm ở vế sau, anh ta sẽ chấm dứt toàn bộ lịch sử."
Tôi hoàn toàn bất ngờ. "Thiên thần?"
"Ý chị là, chị khá chắc cậu ấy đã thêm thắt đủ thứ vào chuyện đó. Cậu ấy hay có thói thổi phồng mọi chuyện lên. Theo chị suy đoán thì Echoes với Manticore đều là những thí nghiệm thất bại của công nghệ sinh học. Nhưng nếu cậu ấy nói đúng..."
"..."
"Thì chúng ta vẫn còn đây. Có vẻ lần này chúng ta được tha rồi," chị ấy cười buồn.
Chị ấy buộc phải nói. Chị ấy không thể để cái chết của bạn mình trở nên vô nghĩa.
Nhưng tôi không cười nổi.
Nagi đã không thấy cái chết của Echoes.
Nhưng tôi thì thấy. Thấy rất rõ.
Luồng sáng đó đã khiến cho Saotome Masami dường như chưa từng tồn tại trên cõi đời. Và nó cũng biến một Manticore gần như bất tử thành một đống da cháy.
Đó không thể là thí nghiệm sinh học được.
Nó đã được phóng vào không gian, nhưng nếu một thứ như vậy quay lại trái đất hết lần này đến lần khác...
"Vậy người thực sự đã cứu thế giới là..."
"Không phải chị, cũng chẳng phải Boogiepop...cuối cùng, đó lại là một thiếu nữ dang tay ra giúp Echoes. Và chúng ta thậm chí còn chẳng thể cảm ơn cô ấy," giọng Nagi nghe gần như là đang bực bội.
"............"
Tôi không biết phải trả lời thế nào. Tôi chỉ biết lặng lẽ nhìn trời xanh.
Nó trông thật xa vời.
-----
Giữa lúc tôi và Nagi đứng nhìn chằm chằm lên bầu trời trong xanh, một cặp nam nữ bước lại gần. Khi thấy họ, tôi đã không thể không thốt lên, "A!"
Một trong số họ là Miyashita Touka. Người còn lại là một nam sinh năm ba với sự nghiệp đầy hứa hẹn mà tôi đã từng ngã lòng và khiến tim tôi tan vỡ, Takeda Keiji-senpai.
Anh ấy nom có phần lo lắng khi thấy tôi, nên tôi bắt chuyện với anh ấy trước, để cho thấy rằng anh ấy không phải lo làm gì. "Chào senpai," tôi nói bằng giọng tươi tắn nhất có thể.
"Chào," anh ấy mông lung đáp.
Đột nhiên, Nagi bước ra đứng đối mặt với Miyashita-san. "Hừm. Vậy ra em là Miyashita Touka," chị ấy nói. Có vẻ đây là lần đầu tiên chị ấy được gặp nhân cách này.
"V-vâng..." Miyashita-san cúi đầu đáp, bằng một giọng khác với giọng nam của Boogiepop nhất có thể.
"Chị là Kirima. Rất hân hạnh được gặp," Nagi nói, và chìa tay ra.
Đối với người ngoài, tình thế này thực chẳng khác gì một học sinh cá biệt đang muốn gây sự với cậu ấy.
"Ê!" Takeda-senpai lên tiếng, bước ra bảo vệ cậu ấy.
Nhưng Miyashita-san lại lắc đầu. "Em cũng thế," cậu ấy đáp, bắt lấy bàn tay của Nagi. Có lẽ trong thâm tâm, cậu ấy cũng hiểu điều đó.
"Hẹn gặp lại," Nagi nói, miệng cười gượng.
Hai người họ bước qua cổng, và tôi thở một hơi dài, rồi lại nhìn lên trời cao.
Tôi đã không thể nào nhìn vào mắt Miyashita-san. Tôi đã cố cười với cậu ấy, nhưng không thể.
Có quá nhiều thứ vẫn còn chưa rõ ràng.
Đáng ra mỉm cười với người khác phải rất dễ, nhưng cũng có khi nó lại khó khăn và đau đớn đến kinh khủng.
"Khó mà cười thật đấy..."
"Hửm? Ý em là sao?"
Tôi lắc đầu. "Không sao ạ. Chẳng có gì đâu."
Nagi ngờ vực nhìn tôi, nhưng cuối cùng, chị ấy lại nhìn lên trời, và bắt đầu huýt sáo.
Đó là một bài tôi biết. Tôi hát theo, thật nhẹ và khẽ.
Đời ngắn lắm, hỡi thiếu nữ, hãy yêu đi;
trước khi sắc đỏ dần nhạt phai,
trước khi đam mê dần nguội tắt,
hãy yêu như chưa từng có ngày mai.
Bầu trời thu trong đến độ làm mắt tôi ứa nước.
Rồi mùa đông sẽ đến thôi, tôi nghĩ.