(9) Hầu bệnh như vậy
Một ngày, hai ngày.
Tiêu Mạc Chi không còn tới gặp ta nữa, cũng không phái người truyền lời đến cho ta. Trong lòng ta bắt đầu cảm thấy trống vắng, giống như đang thiếu mất đi sự hiện diện của một thứ gì đó vậy.
Trước giờ ta chưa xuất hiện loại cảm giác này bao giờ cả, hơn nữa cảm giác này thật đau lòng làm sao. Ta nhịn không được mà lập tức quay sang hỏi Phủng Vân một chút, nhưng lại không tài nào mở miệng nổi.
Ngày thứ ba, ta tìm cớ lật Kính Sự Phòng ra xem, ta muốn tìm ra bằng chứng hắn đã “lưu luyến ở nơi khác” trong hai ngày qua hòng khiến cho chính mình chết tâm hoàn toàn. Nhưng khi nhìn vào những trang giấy trắng tinh trên cuốn sổ, ta thật sự không thể đưa ra được kết luận nào nữa rồi.
Một việc kỳ lạ khác là, nhiều lần ta đã phái người gửi thư về nhà dò hỏi, nhưng lại chưa bao giờ được trả lời một cách trọn vẹn mà chỉ đơn giản là hai chữ “Khoẻ mạnh”, ta muốn đi vào trong cung, nhưng lại ngại tình cảm, mà ta cũng không thể buông bỏ được Tiêu Mạc Chi, cho nên ta chỉ đành từ bỏ.
Ta từng nghe mọi người truyền tai nhau đồn đãi rằng, đêm dài trong cung mới chính là chốn thâm cung thật sự, trước giờ nghe nói thế nhưng ta có tin bao giờ đâu, nhưng bây giờ mới sực nhận ra rằng đúng là như vậy thật.
Buổi sáng ngày thứ năm, ta đang buồn chán mà ngồi ngắm nhìn những nét chữ của Tiêu Mạc Chi bên cạnh khung cửa sổ thì đột nhiên ngoài cửa có một thái giám đang vội vã chạy vào bên trong, ta còn chưa kịp nói tiếng nào, hắn đã xông đến ngay trước mặt ta rồi quỳ rạp xuống thưa rằng: “Hoàng hậu nương nương, không ổn, bệ hạ ngất xỉu rồi!”
Ta ném đồ vật trong tay xuống, sau thì ngay lập tức chạy một mạch ra ngoài. Trong số những người đi bên ngoài, người có mắt nhìn thì vẫn sẽ nhớ rõ mà hành lễ trước ta, những người còn lại thì nhìn liên tục nhìn chằm chằm vào ta, có lẽ là đang suy nghĩ rằng “Thế mà hoàng hậu nương nương còn có dáng vẻ như vậy.”
Nhưng bây giờ ta không còn hơi sức đâu mà đi quan tâm mấy chuyện vặt vãnh đấy nữa, ta một đường chạy thẳng vào bên trong Dưỡng Tâm Điện, lúc tới nơi thì không ngừng thở hổn hển.
Dường như người bên trong tẩm điện cũng bị ta làm cho hoảng sợ, sau khi nhận ra ta là ai thì mọi người mới nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi. Thái Y Viện đều có mặt đầy đủ cả, một lão nhân với bộ râu hoa râm lập tức hướng về phía ta hành lễ, sau đó mới nhẹ nhàng nói rằng: “Tạm thời bệ hạ đã không sao, chỉ là người làm lụng vất vả quá độ nên mới sinh ra mệt mỏi, nghỉ ngơi mấy ngày là sẽ trở nên tốt hơn thôi.”
Ta khẽ gật đầu, rồi lại quay sang hỏi thái giám phụng dưỡng bên cạnh Tiêu Mạc Chi: “Tại sao bệ hạ lại thành ra như này thế?”
“Bẩm nương nương, năm ngày trước sau khi tan triều, bệ hạ…vẫn luôn ngồi phê sổ sách, triệu kiến đại thần liên tục, suốt mấy đêm liền người không chịu ngủ, cơm nước thì ngay cả một ngụm cơm người cũng không thèm ăn…”
“Chuyện lớn như vậy mà các ngươi còn không tự giác đi báo cho bổn cung một tiếng, các ngươi thật sự không muốn cái đầu của mình nữa rồi đấy à?”
Ta gay gắt siết chặt tay lại, móng tay đâm sâu vào trong da thịt, đau đớn vô cùng.
Đầu gối của vị thám giám kia trở nên mềm nhũn nên đã lập tức quỳ rạp xuống đất: “Nương nương tha mạng! Do là bệ hạ…bệ hạ đã dặn chúng thần là không được nói, nếu người nào dám phun ra một chữ cho nương nương biết thì người sẽ lấy mạng của chúng thần.”
Sao mà làm nô tài lại khó khăn thế này?
Ta nôn nóng quá cho nên mới nói thế thôi, chứ ta làm gì có cái suy nghĩ như thế bao giờ đâu.
“Thôi thôi, hồi nãy ta hù các ngươi đấy. Nhưng các ngươi hãy nhớ kỹ cho bổn cung, sau này nếu bệ hạ còn làm ra những chuyện ngu ngốc như thế nữa, ngươi mà không đến Phượng Tảo Cung báo cho bổn cung một tiếng, vậy thì chắc chắn bổn cung sẽ lấy mạng của ngươi thật đấy.”
Sau khi xác nhận rằng Tiêu Mạc Chi thật sự không cần người ngoài chăm sóc cho nữa, ta lập tức lệnh cho những người khác đi ra ngoài, chỉ để lại mỗi ta và hắn bên trong căn phòng này.
Ta bưng thuốc lên, miệng nhỏ khẽ nếm một ngụm, lông mày ta nhanh chóng nhăn lại thành một đoàn.
Xì, đắng quá.
Nhẹ nhàng ngồi bên mép giường của Tiêu Mạc Chi, ta nhịn không được mà cẩn thận quan sát hắn. Chỉ thấy hắn đang say ngủ một cách vô cùng bình yên, lúc này lông mày cũng đã giãn ra, lông mi dày khẽ rũ xuống, hơi thở đều đặn nhẹ nhàng, có lẽ là hắn đang ngủ rất say thì phải.Nhìn dáng vẻ này của hắn, khoé miệng của ta khẽ nhếch lên, nhưng nước mắt lại ngăn không được mà trực tiếp trượt dài trên đôi gò má của ta.
“Nương nương,
“Nương nương, hồi trước hệ hạ thường hay duy trì thói quen thức khuya dậy sớm, sau khi nương nương đi ngủ rồi mà người vẫn muốn ngồi xem công văn, thật sự là ảnh hưởng đến sức khoẻ vô cùng. Mà bọn nô tài thì lại không thể thuyết phục được bệ hạ, chỉ mong rằng nương nương sẽ săn sóc cho thân thể của bệ hạ, mong rằng người sẽ nói với bệ hạ rằng đừng nên thức khuya làm việc như thế nữa.”
Nhớ lại lời thái giám vừa nói, trong lòng ta lập tức dâng trào một sự chua xót.
Tiêu Mạc Chi, lão chết tiệt này.
Vì sợ là sẽ đè lên người hắn, cho nên ta vẫn luôn ngồi ở bên mép giường. Ước chừng được nửa canh giờ sau, chân của thật sự vô cùng đau nhức, không thể chống đỡ nổi nữa, thế là ta quyết định là sẽ đứng dậy vận động một chút cho đỡ mỏi cơ, nhưng không ngờ rằng ngay khi ta vừa đứng dậy xong, hai chân của ta lại trở nên mềm nhũn mà ngã thẳng vào cái thân bệnh của Tiêu Mạc Chi.
Có lẽ bị đè cho tỉnh không phải là cách thức rời giường lý tưởng đối với một hoàng đế. Hắn hô to một tiếng, vì đau mà đôi lông mày khẽ nhíu lại thật chặt, sắc mặt cũng trắng bệch đi vài phần.
Thái giám và cung nữ đứng chờ bên ngoài cửa từ nãy tới giờ nghe thấy tiếng động thì ngay lập tức chạy vào thành một tốp lớn, nhưng sau khi thấy cảnh tượng bên trong xong, tất cả đều vô cùng xấu hổ.
“Mau đi ra ngoài, đi ra ngoài thôi.”
Sau khi Tiêu Mạc Chi nhận ra đó là ta xong, đầu tiên là hai mắt của hắn trở nên sáng rực, nhưng sau đó lại trực tiếp ảm đạm đi rất nhiều.
Ta tiến lên chỉnh lại gối đầu cho hắn để hắn có chỗ mà tựa lưng.
“Ta xin lỗi.”
Ta và hắn đồng thời lên tiếng, tiếp theo thì không hẹn mà vô cùng sững sờ.
“Tại sao ngươi lại nói xin lỗi ta?”
“Ta không nên vô duyên vô cớ chỉ trích ngươi bỏ bê triều chính, ta hoàn toàn không biết ngày thường ngươi làm việc vất vả thế nào cả, không thể thông cảm, cũng không thể chia sẻ với ngươi.”
Hắn chìa tay ra, ta lập tức đặt tay mình lên tay hắn, để cho hắn nắm lấy tay của ta. Hắn cúi đầu vén những lọn tóc trên trán của ta ra sau tai, rồi nói: “Ngươi đã làm tốt lắm rồi.”
Ta cúi đầu, đưa tay về phía trước, năm ngón tay đan chặt vào lòng bàn tay của hắn. Hắn khép ngón tay lại, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Ta không nên cưỡng ép ngươi.”
“Tha thứ cho ngươi đó.”
Nói rồi, ta áp sát môi của mình về phía hắn, tiếp theo là chui rúc đầu vào trong lồng ngực hắn, dựa đầu vào ngực hắn nằm.
Thính giác của ta luôn trở nên vô cùng nhạy bén khi ta nhắm mắt lại. Nhịp đập trái tim của ta hoà vào nhịp đập trái tim của hắn, giống như từng nhịp trống dày đặc vậy, nhưng mà lại hết sức êm tai.
Hắn ôm ta, cằm ta gác trên vai hắn.
Chúng ta đã duy trì như vậy được một hồi lâu.
“Vốn tưởng rằng ngươi còn tức giận chứ.”
Đang chuẩn bị lên tiếng phủ nhận, đột nhiên một suy nghĩ mới khẽ loé lên trong đầu ta, thế là ta lập tức đứng thẳng dậy rồi quay ngoắt đầu sang nhìn hắn: “Giận chứ, tại sao lại không giận? Ngươi không cho ta cơ hội trả thù thì đừng có mơ mà ta bỏ qua dễ dàng như thế nhé.”
Hắn đỡ trán: “Sao lại nói vậy.”
Ta đứng dậy đi lấy bát thuốc còn nóng được đặt trên bàn, rồi uống một ngụm vào trong miệng, tiếp theo là xoay người đi đến bên cạnh giường, ta choàng tay ôm chầm lấy Tiêu Mạc Chi, trực tiếp hôn lên môi hắn.
Không hiểu vì sao mà trong thứ thuốc đắng nghét này lại thoang thoảng một chút mùi vị ngọt ngào.
Sau khi đã lau sạch đi phần nước thuốc còn dính trên khoé miệng, hắn khẽ nhíu mày cười khổ: “Không ngờ rằng hoàng hậu còn có cả sở thích như vậy đấy.”
“Bây giờ phu quân mới biết đó sao?” Ta cười nói.
Buổi tối hôm đó, ta lại một lần nữa ngủ bên trong Dưỡng Tâm Điện, chẳng qua khác so với lúc trước chính là, bây giờ ta không phải bồi Tiêu Mạc Chi phê tấu chương nữa.
Dưỡng Tâm Điện lại lần nữa rực lên ánh nến màu đỏ. Đôi long phượng được điêu khắc trông sinh động như thật, ở trong ánh nến cháy bỏng, dường như chúng sẽ cuồn cuộn bay lên chỉ trong phút chốc.
Thậm chí Tiêu Mạc Chi còn sai người thay màn giường màu vàng ra, thay vào đó chính là tấm màn giường màu đỏ trong đêm tân hôn hôm đó của chúng ta.
Ngâm mình trong bồn tắm đầy ắp những cánh hoa ở Thanh Trì, ta không khỏi tràn ngập lo lắng. Phủng Vân ghé sát vào tai ta nói rằng: “Nương nương chớ hoảng sợ, hiện giờ tình cảm của người và bệ hạ đang trên đà tăng tiến nên người hãy để mọi việc thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông, không cần phải lo lắng như thế đâu.”
“Vậy đổi thành ngươi thử xem sao!”
“Nô…nô tỳ không dám!”
Ta nhắm nghiền mắt lại, cố gắng trấn an bản thân mình một chút, nhưng càng tưởng tượng thì trên mặt càng thêm nóng bừng, ta vội vàng dùng nước vỗ vỗ hai bên má vài cái, hòng muốn dùng nước để khiến cho chính mình trở nên tỉnh táo hơn.
Một bàn tay to lớn chìa ra bên cạnh ta rồi thăm dò bên trong nước một chút, ta chỉ nghĩ rằng đó là Lãm Tinh Hoặc Phủng Vân cho nên cũng không quan tâm cho lắm. Ai ngờ vừa quay đầu sang thì thấy ngay Tiêu Mạc Chi chỉ mặc trên người một cái áo choàng mỏng, hắn đã khẽ liếc nhìn ta.
“A!”
Hắn nhanh chóng ngồi xổm xuống che miệng của ta lại: “Kêu cái gì mà kêu! Người khác nghe còn tưởng là trẫm làm gì ngươi đấy!”
Vậy ngươi không làm sao?
Miệng vẫn đang bị hắn bịt lại, cho nên ta chỉ có thể mở to hai mắt ra mà nhìn hắn.
“Không la nữa à?”
Ta vội vàng gật đầu như giã tỏi.
Lúc này hắn mới chậm rãi buông tay ra, nhưng hắn trăm triệu không thể ngờ rằng ta lại trực tiếp túm lấy cánh tay chưa kịp rút về kia của hắn.
“Bùm” một tiếng, hoàng đế bệ hạ ngày thường vô cùng uy nghiêm không kịp phòng ngừa, cứ như vậy mà ngã thẳng vào bên trong bồn tắm, nước bắn tung toé khiến cho nhiều cánh hoa đang không ngừng tràn ra bên ngoài.
Lúc này y phục trên người hắn đều đã trở nên ướt đẫm, dáng vẻ chật vật khó khăn của hắn khiến ta không khỏi phì cười ra tiếng.
“Hoàng hậu.”
Nghe thấy hắn đột ngột gọi ta như vậy, ta lập tức ngây ngẩn cả ra, yên lặng mà nhìn hắn một chút, ngay sau đó, ta mới kịp phản ứng lại, lúc này ta đang trần như nhộng mà ngâm mình trong nước, ngoại trừ những cánh hoa đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước ra thì trên người ta không một mảnh vải che thân, thoáng chốc mặt ta trở nên đỏ ửng, ta vội vàng xoay lưng về phía hắn.
“Không ngờ rằng, nương nương lại có đam mê độc đáo như vậy.”
Giọng điệu của hắn có chút khàn đặc, khiến cho lòng người ngứa ngáy rạo rực không thôi.
“Ngươi đừng nói bậy, ta không có.”
Hắn sáp lại gần ta hơn: “Hửm? Không có thật sao?”
Đột nhiên ta cảm nhận được bàn tay của hắn đang đặt lên trên eo của ta, ta cảm giác cả người của ta như bị thứ gì đánh trúng, như bị cắn trúng cổ vậy, ta cũng không còn chút sức lực nào để phản kháng nữa.
“A Tư.”
“Ơi.”
Ta mới vừa quay đầu lại thì hắn đã áp môi của mình lên môi ta.
Gia hoả này, ngày càng thuần thục hơn rồi đấy.
Ta chỉ đơn giản xoay người lại, rồi câu lấy cổ của hắn, thử đáp lại hắn.
Không ngờ rằng hắn lại triệt để bỏ tay ra, sau đó cao giọng hô to: “Người đâu! Mau đi lấy áo choàng cho hoàng hậu!”
Tiếp theo, hắn khẽ thủ thỉ ở bên tai ta rằng: “A Tư, ta không nhịn nổi nữa.”
Tóc mây hoa nhan kim bộ diêu, phù dung trướng noãn độ đêm xuân.
Đêm xuân thì ngắn ngày thì dài, kể từ đây vua không lên triều nữa.
Ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy, ta chỉ cảm thấy trên người đau nhức vô cùng, ta duỗi tay chọc chọc Tiêu Mạc Chi vài cái: “Ngươi không đi thượng triều hả?”
Hắn sờ sờ mái tóc của ta, rồi hôn lên trán ta một cái, sau thì lại nằm xuống tiếp: “Cho mình và mấy lão gia hoả kia một ngày nghỉ vậy.”
Ta nghiêng người nằm bên cạnh hắn, giơ ngón trỏ ấn lên giữa mày của hắn một phát, đầu ngón tay thì bắt đầu lướt xuống dưới, lướt qua cánh mũi của hắn, rồi dừng lại trên bờ môi: “Bệ hạ, nếu muốn tu thân dưỡng tính, thì cần phải yêu dân.”