(8) Lần đầu gặp mặt Hiền vương
Ngày hôm đó sau khi dùng bữa sáng xong, ta lôi Phủng Vân đi ra sau Ngự Hoa Viên tản bộ.
Sắc trời khá âm u, một đống sương mù mênh mông màu xám trắng, như thể sắp có tuyết rơi vậy, cây cối bên trong Ngự Hoa Viên đã sớm trở nên điêu tàn, héo úa, vào giờ phút này thì chỉ còn sót lại vài cành cây lởm chởm lá, trông thiếu sức sống vô cùng.
Gió lạnh thổi qua, ta không khỏi run rẩy cả người, ta lập tức quấn chặt áo choàng lại, rồi kéo Phủng Vân đang đứng phía sau một chút: “Hay là chúng ta trở về đi?” Lúc này ta mới để ý thấy trong tay Phủng Vân là một bình trà nhỏ, thế là ta chỉ vào bình trà, rồi nhìn nàng một cái.
“Nô tỳ đã chuẩn bị một chút sữa trộn với trà, đây là để tránh nương nương sẽ bị lạnh hoặc khát, nếu bây giờ nương nương muốn hồi cung thì không sao cả, nô tỳ sẽ cho người khiên kiệu đến đây ngay.”
“Không cần vội như vậy đâu…Mà ngươi có nghe được tiếng gì không?”
Chúng ta im lặng một hồi, đánh giá biểu cảm trên khuôn mặt của nàng, rõ ràng là nàng cũng nghe thấy tiếng nhạc. Âm sắc da diết kéo dài ấy khiến cho trong lòng ta lập tức dâng lên một loại cảm giác vô cùng quen thuộc…dường như là một đoạn nhạc mà ta đã từng nghe thấy trong yến tiệc của các bậc tiền bối do hoàng đế tổ chức vào mấy ngày trước thì phải.
Ta lôi kéo Phủng Vân đi lại gần đến nơi phát ra đoạn nhạc đấy, sau khi vòng qua các gian non bộ, lúc này ta mới nhìn thấy Hiền vương đang vừa nhắm mắt hưởng thụ vừa đánh đàn.
“Sau buổi yến tiệc tối hôm qua, thái quý phi đã ra mặt nói rằng sẽ để cho phu thê Hiền vương ở trong cung.”
Nhìn người trước mặt, trong lòng ta có chút nghi ngờ, ta không khỏi nhíu mày, Phủng Vân lập tức ngầm hiểu, nàng nhỏ giọng nói.
“Ai cho nàng ta cái quyền này vậy?”
Tiêu Mạc Chi nói quả không sai, thái quý phi này đúng là vô pháp vô thiên, đưa người ngoài vào trong cung đã là chuyện lớn rồi, thế mà còn không tự giác nói cho ta biết một câu sao? Trong lòng không khỏi nổi lên lửa giận, ta tức giận đùng đùng mà đi lên phía trước.
“Hiền vương điện hạ.” Cho dù trong giọng nói của ta đã tràn đầy sự tức giận, nhưng dáng vẻ của hắn vẫn mang theo một chút giễu cợt, cùng với biểu cảm cười như không cười.
“Lâu rồi không gặp hoàng hậu nương nương, mấy ngày gần đây Dật Chi đã có những hành động không được phù hợp cho lắm, mong hoàng hậu nương nương thứ tội.”
“Ồ? Hiền vương có tội gì cơ?”Ta hơi ngẩng đầu lên, ý muốn dùng khí thế của mình để áp đảo đối phương.
“Tự mình ở lại trong cung, đây là tội thứ nhất, không kịp thời báo là tội thứ hai, ở đây làm phiền thời gian nghỉ ngơi của hoàng hậu nương nương là tội thứ ba.”
“Vậy là Hiền vương đã biết luật, nhưng vẫn cố tình phạm luật sao?”
Ta nhớ lại mấy lời răn dạy của Tiêu Mạc Chi, thế là ta thử bắt chước thái độ kiêu căng của hắn một chút, chẳng qua kết quả lại thật sự không hề đúng như trong mong đợi chút nào.
“Đêm qua mẫu phi đau lòng không chịu nổi, thần và Cẩm Hoạ thì lo lắng vô cùng nên nhất thời sơ suất phạm phải lỗi lớn, thần cam nguyện chịu phạt, chỉ mong người sẽ tha cho Cẩm Hoạ và mẫu phi.”
Có nghĩa là do chúng ta ghét nương của ngươi, cho nên không có quyền phạt ngươi sao? Tưởng bở.
“Hãy đợi bổn cung và bệ hạ cùng nhau thảo luận vấn đề này rồi sẽ đưa ra quyết định sau, còn bây giờ thì ta niệm tình quý thái phi đang không được khoẻ, tạm thời cho phép ngươi tiếp tục ở lại.”
Nói xong, ta xoay người muốn đi, trong đầu còn nghĩ rằng là sẽ bước đi một cách thật tiêu sái, không ngờ là lại bị Hiền vương gọi lại: “Nương nương, thần có lời muốn nói riêng với nương nương một chút.”
Không phải hôm nay bổn cung đã cho ngươi mặt mũi rồi sao?
“Phủng Vân là tâm phúc của bổn cung, Hiền vương có chuyện gì thì có thể nói với nàng.”
Đương nhiên giờ phút này Phủng Vân không thể đưa ra tín hiệu rằng “Ta không muốn ở cùng một chỗ với hắn” được, nàng vô cùng “biết điều” mà tránh sang một bên.
Ta không còn sự lựa chọn nào khác, tiện thể mang theo sữa pha trà của Phủng Vân pha cho, ý bảo Hiền vương đến một cái đình gần đây để hóng gió, sau khi tự rót cho mình một ly đầy, cảm thấy mỹ mãn rồi thì uống một ngụm thật to xong, ta mới sực nhớ ra hắn, ta nói: “Mau nói đi.”
“Cũng không phải thần có việc gì quan trọng, chỉ là nghe nói rằng dường như hoàng hậu nương nương và bệ hạ không được hoà hợp với nhau cho lắm, sợ là hoàng hậu nương nương ở một mình thì sẽ cô đơn, nên thần niệm tình từng là bạn cũ của nương nương, tỏ ý quan tâm người một chút. Nương nương thấy nó có đường đột lắm không?”
Ta cảnh giác lùi về phía sau: “Rất là đường đột.”
Dường như hắn bị nghẹn họng một chút, chẳng qua sự xấu hổ chỉ lướt qua trong một thoáng mà thôi, ngay sau đó, hắn quay đầu lại để quan sát xung quanh một chút, sau đó mới lấy một phong thư ra, nói: “Có người nhờ ta đưa cái này cho hoàng hậu nương nương.”
Ta nghi ngờ mà nhận lấy, vừa mở ra xem, trên trang giấy chính là dòng chữ quen thuộc của phụ thân, nội dung thì chỉ ngắn ngủn tám chữ thôi nhưng đã khiến cho ta phải lạnh toát cả người: “Hướng gió có biến, nâng đỡ Hiền vương.”
Ta luôn mãi xác nhận chữ viết kia, trong lòng cũng không khỏi tức giận, ta lập tức đập bàn đứng bật dậy, rồi chỉ thẳng vào Hiền vương mắng mỏ: “Ngươi tưởng bổn cung là đồ ngốc chắc? Có chuyện gì quan trọng thì phụ thân sẽ thương lượng với bổn cung trước, mà tại sao phụ thân lại vô duyên vô cớ tìm ngươi trong khi không đi tìm một người quen khác để nhờ gửi đồ chứ? Chưa nói đến nội dung bên trong bức thư có phải là thật hay không, nhưng chỉ bằng mấy hành động sảo quyệt của ngươi, bổn cung sẽ không tin ngươi nửa phần!”
“Nương nương bớt giận.”
Hắn vẫn tỏ ra dáng vẻ không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, không thể không nói, về việc khống chế cảm xúc, Tiêu Mạc Chi còn thua xa so với vị ca ca này của hắn.
Tiếp theo, hắn lại hạ giọng, rồi ghé sát vào ta nói rằng: “A Tư, ta đã có mối quan hệ khá thân thiết với Thường phủ từ nhiều năm trước rồi, nhưng lúc đó ngươi quá tập trung vào học nhảy và học lễ nên ngươi chưa bao giờ để ý đến ta cả, mà cũng không ngờ rằng, từ lúc được thấy bóng hình xinh đẹp mỹ miều ấy của ngươi, ta đã sớm rung động trước ngươi rồi. Ta đã tự hứa với lòng mình rằng khi nào lên làm chủ quốc gia thì sẽ thuận lợi cưới ngươi về làm vợ, ai ngờ lại, trời xui đất khiến làm sao mà…”
“Nói bậy.”
Nghĩ đến sự thân thiết của hắn với Tô Cẩm Hoạ thật sự không hề giống như đang giả bộ chút nào, trái tim đang hơi hơi dao động của ta lập tức trở nên kiên định hơn một chút.
“Phụ thân vẫn luôn ủng hộ bệ hạ, đâu ra người sẽ dây dưa với ngươi chứ? Hơn nữa bây giờ ngươi và Tô Cẩm Hoạ…Nữ nhi của Tô thái tình thâm yêu ngươi vô điều kiện, ngươi cần gì phải trốn tránh lý do đó mà đổi hướng sang bổn cung chứ?”
“Nương nương, chim khôn lựa cành mà đậu.” Hiền vương rũ mắt nói. Hắn tạm dừng một chút, rồi lại ngẩng đầu, đôi mắt hồ ly dài hẹp nhìn thẳng vào ta, như thể đang nhìn thấu tâm tư của ta vậy.
“Về phần Cẩm Hoạ…Nương nương, tiết mục ân ái kia, ngài và Mạc Chi diễn cũng không tồi.”
Trong lòng ta vô cùng chấn động, bỗng nhiên ta rất muốn chạy trốn nên ta đã giả vờ bình tĩnh, sau khi đứng dậy thì lập tức đưa lưng về phía hắn, nói: “Bổn cung và bệ hạ tình đầu ý hợp, không phải như mấy lời bịa đặt lỗ mãng của ngươi, lần này bổn cung nghĩ ngươi chỉ là buồn bực nên hiểu lầm mà thôi, nhưng lần sau bổn cung tuyệt đối sẽ không tha.”
“Thần và nương nương tự nhiên sẽ có liên quan đến nhau.” Ta cũng không quay đầu lại, trên đường đi về với Phủng Vân cũng không hề nói một lời nào, mà tờ phong thư kia đã sớm bị mồ hôi trong tay ta làm cho ướt đẫm.
Trở lại cung, Tiêu Mạc Chi mới vừa hạ triều đang nhàn nhã ngồi trên giường của Trương quý phi đọc sách. Những người chăm sóc xung quanh đã sớm bị hắn lệnh lui ra hết, giờ phút này hắn còn chưa kịp thay bộ y phục màu vàng ươm trên người mình ra, còn phảng phất cả dáng vẻ cắn dưa hóng biến nữa.
Nhìn dáng vẻ thư thái như hạc hoang của hắn, giờ phút này trong lòng ta vẫn bị đè nặng bởi suy nghĩ “Phụ thân và Hiền vương có suy nghĩ muốn làm phản”, ta lập tức trở nên cáu giận.
“Tiêu Mạc Chi, gần đây ngươi rất rảnh rỗi sao?”
Hắn kinh ngạc nhìn ta, đương nhiên là Phủng Vân bên cạnh cũng vô cùng bất ngờ, nàng cuống quýt quỳ xuống, lặng lẽ kéo góc váy của ta ý bảo ta hãy mau xin lỗi.
Tiêu Mạc Chi nhẹ nhàng đưa tay lên, ý bảo Phủng Vân lui ra ngoài, nàng cũng không quên đóng cửa lại.
“Tại sao lại nói như vậy?”
“Sao dạo gần đây ngươi cứ đến chỗ của ta hoài thế, sao, mấy chuyện trong triều giải quyết hết rồi à?”
“Đã bao giờ nhìn ta giống như đang lười biếng chưa?”
“Có thể thần thiếp đã tọc mạch, tự ý xen vào chuyện của người khác, nhưng xin bệ hạ gần đây hãy chú ý đến các quan thần trong triều một chút, làm những việc có ích hơn, cũng đừng giao chiến với Hiền vương mà hãy suy nghĩ thật kĩ xem nên trừ khử những thế lực của hắn trong triều như thế nào đi!”
Phút cuối cùng, ta lớn tiếng hành lễ: “Thần thiếp cung tiễn bệ hạ.”
“Thường Tư, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, thỉnh thoảng ngươi không cần phải làm tròn trách nhiệm của một hoàng hậu làm gì, dù sao thì ngươi cũng là thê tử của ta mà.”
“Nhưng xin bệ hạ hãy nhớ rằng mình chính là hoàng đế.”
Hắn ném cuốn sách trên bàn một phát khiến cho ta vô cùng kinh ngạc, ta vừa đứng lên xong thì hắn đã ở ngay trước mặt ta rồi. Ngay sau đó, hắn đột nhiên sáp lại gần ta, một tay nâng mặt ta lên, rồi cứ vậy mà hung hăng ngấu nghiến môi của ta.
Lúc trước khi hôn, dường như đều là dịu dàng triền miên, lưu luyến như cơn mưa rào mát mẻ của mùa hè vậy, mà lần này, lại giống hệt như cơn bão bị dồn nén bấy lâu nay mới phát ra đợt sấm đầu tiên, còn pha lẫn chút hung hãn như đang tuyên bố chủ quyền vậy.
Môi của ta bị hắn cắn, thế mà trên đầu lưỡi còn loáng thoáng cảm nhận được một chút vị tanh xen lẫn vị ngọt. Xấu hổ và tức giận đan xen lẫn nhau, ta lập tức đẩy hắn ra, sau thì ra sức dùng tay áo để lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng rơi trên khuôn mặt.
Ta không biết khuôn mặt của ta có bao nhiêu khó coi, bởi vì rõ ràng là ta đã nhìn thấy được sự bi thương bên trong ánh mắt của hắn.
“Trẫm…không làm phiền ngươi nữa.” Hắn nói một câu rồi nhanh chóng lướt qua ta.