(10) Triều đình Phong Vân
Kể từ đêm đó trở về sau, dường như bầu không khí giữa ta và Tiêu Mạc Chi có chút khác lạ.
Ví dụ như, bất cứ khi nào ta đến Ngự Thư Phòng để đưa cho hắn chút điểm tâm và trà, vừa lúc hắn đang giáo huấn một vị đại thần nào đó, dường như hắn không thể nhìn thẳng giống lúc trước nữa mà luôn mặt lạnh lảm nhảm rằng “Bao nhiêu người ngồi không ăn bám mà ngươi lại hồn nhiên không hề hay biết, lần này sau khi đã thanh toán xong, nếu như vẫn có ý đồ lừa người nữa thì hãy dâng đầu lên đây cho trẫm”, còn khẽ liếc mắt nhìn ta một cái.
Cũng may là các quan viên đều sợ đến mức cúi gằm đầu xuống khi bị hắn trách mắng, nếu không thì sau khi nhìn thấy cảnh ái muội như vậy, không biết bọn họ sẽ có phản ứng thế nào đây.
Thậm chí ngay cả tiểu thái giám thủ hạ của hắn còn nhịn không được mà khai báo toàn bộ với ta: “Gần đây khi luyện chữ, bệ hạ chỉ viết đi viết lại đúng một câu… ‘Thường Tư phấn đấu quên mình, hy sinh vì tổ quốc’.”
Ta có ý muốn khuyên bảo, nhưng lại sực nhớ ra rằng mình đã lặp đi lặp lại mấy lời đó vô số lần, vậy thì chắc hẳn là hắn cũng không muốn nghe nữa, thế là ta lập tức nghĩ ra một cách, trước hết ta muốn lén lút xem trộm xem tình hình gần đây của hắn thế nào.
Trước giờ Tiêu Mạc Chi hạ triều, sau khi Lãm Tinh giúp ta thay trang phục thái giám xong, nàng vô cùng bất lực mà khẽ thở dài một hơi: “Nương nương, sao mỗi lần làm những chuyện như thế này người đều phải kéo nô tỳ ra vậy?”
“Tại vì Phủng Vân không muốn, nàng nói quá mất mặt.”
Nhìn nàng muốn nói nhưng rồi lại thôi, ta nhanh chóng tranh lời của nàng: “Không cho ngươi nói nữa.”
Sau khi tới Ngự Thư Phòng, ta đoan trang bưng trà, còn ngẩng đầu hỏi Lãm Tinh một câu: “Chắc sẽ không sao đâu ha?”
Nàng xấu hổ cười cười: “Nương nương, người đi đường khác đi.”
Bận rộn làm việc được một thời gian, ta mới cúi đầu đi vào bên trong.
Tiêu Mạc Chi khẽ cau mày, hắn cúi đầu lật xem phong thư, dường như hắn đang có chút bực bội, ta buông khay trà ra, vốn định muốn rình coi một chút nhưng lại sợ bị hắn phát hiện ra, cho nên đành phải chậm rãi mà lui ra bên ngoài.
Đang lúc ta vô cùng ảo não vì không thu hoạch được gì, thì chợt phát hiện ra một nhân vật mặc y phục triều đình đang bước vào từ ngoài cửa. Ta khẽ cúi đầu tránh sang một bên, nhưng lại vì nhìn thấy khuôn mặt của người nọ mà kinh ngạc xen lẫn sững sờ không thôi: Phụ thân?
Sở dĩ như thế là bởi vì gần đây thân thể của phụ thân ta không được tốt cho lắm, vì có công với Tiêu Mạc Chi, cho nên đặc biệt được miễn lâm triều, cho nên chúng ta cũng không mấy khi nhìn thấy người.
Ta nghiêng người núp sát bên cạnh cửa, nhưng ta không hề nghe thấy một từ nào cả, ta cứ đứng đợi cho đến khi âm thanh cáo lui vang lên, lúc này ta mới nhanh chóng đứng bật dậy, cúi thật thấp đầu xuống, rồi dùng một chút ánh sáng để quan sát xem người đi về phía nào.Phụ thân, thượng thư của Lại Bộ, quách thị lang của Hình Bộ, tướng quân trung ương Giang Thân, cùng với một người trẻ tuổi trông giống hệt hắn.
Tại sao những người này lại được gọi đến cùng một thời điểm vậy chứ?
Lãm Tinh quan sát ánh mắt của ta nhìn nàng, nàng khẽ gật đầu một cái rồi ngay lập tức đuổi theo sau. Ta thấy nàng và phụ thân đang thì thầm với nhau vài câu, tiếp theo phụ thân chần chờ nhìn về phía ta một chút, người tạm dừng một hồi lâu rồi mới khẽ gật đầu một cái.
Đến cầu Kim Thuỷ, sau khi xác nhận rằng xung quanh không có người, lúc này ta mới nhỏ giọng nói rằng: “Phụ thân, phong thư hôm đó…”
“A Tư.”
Nhưng ta còn chưa nói xong thì đã bị phụ thân đánh gãy. Hắn vô cùng lo lắng mà quay đầu quan sát xung quanh, lúc này mới nói rằng: “A Tư, những việc trong triều quá mức phức tạp, không lâu sau tai hoạ sẽ ập đến. Tuy rằng lúc trước phong thư đó là viết cho ngươi, nhưng nó lại được sử dụng cho mục đích khác, ngươi chỉ cần biết rằng, bất luận là gì thì cũng đừng nhúng tay vào, và hãy yên tâm, phụ thân sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.”
“Vậy bệ hạ thì sao?”
“Nữ nhi à, biết càng ít, ngươi sẽ càng an toàn.”
“Phụ thân!”
Hắn không hề kiên nhẫn đứng nghe ta nói, trực tiếp rút cái tay đang bị ta lôi kéo về, rồi dứt áo xoay người rời đi.
Trong lòng ta vô cùng rối bời, ta thất thần trở về Phượng Tảo Cung với mấy chữ “sẽ có tai hoạ ập đến” đang còn nặng trịch trong đầu.
Buổi tối hôm đó, lòng ta phiền muộn mà vẽ vài nét nghuệch ngoạc lên trên tờ giấy, suy nghĩ thì phức tạp vô cùng, thậm chí ta còn không hề biết rằng Tiêu Mạc Chi đã đứng bên cạnh ta từ lúc nào chẳng hay.
Hắn lặng lẽ vòng tay ôm lấy cánh eo của ta, cắn nhẹ một ngụm trên vành tai ta một cái, rồi mới nhẹ nhàng nói rằng: “Mấy ngày nay không đến gặp ngươi, có nhớ ta không?”
Hiền vương sẽ thật sự trở thành hoàng đế sao?
Thấy ta không đáp lại, hắn thủ thỉ rằng: “Mấy đêm nay đều là kê gối ngủ một mình, dần dần trẫm tự cảm thấy rằng đêm dài quá.”
Nếu Tiêu Mạc Chi chết thì phải làm sao đây?
Nghĩ đến đây, trong lòng ta khẽ giật mình một chút.
Có lẽ hắn đã phát hiện ra ta có chút khác thường, thế là hắn lập tức kéo ta lại, quan sát ta một chút rồi nói: “Làm sao vậy?”
Ta cũng nhìn lại hắn, thật sự ta có rất nhiều vấn đề muốn mở miệng ra để hỏi hắn: Tại sao cái gì ngươi cũng không muốn nói cho ta biết mà cứ một mình gánh vác hết tất cả thế hả?
Nhưng khi nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi trong suốt và sáng sủa ấy, ta lại không thể thốt ra được lời nào cả.
Thôi vậy.
Ta khẽ lắc đầu, rũ mắt né tránh đi ánh mắt của hắn, sau thì mỉm cười nói rằng” “Không sao, ta cũng rất nhớ ngươi.”
Hắn nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, khoé miệng khẽ dắt lên, lộ ra một nụ cười hết sức xảo trá: “Cái đó…”
Ta nhón chân, thủ thỉ từng câu từng chữ một bên tai hắn: “Đều-nghe-bệ-hạ.”
Sau khi tắm gội xong, tóc ta còn hơi ướt, ta vô tình liếc trúng những bông hoa hồng mới thay trên bệ cửa sổ, trong lòng lập tức nổi lên hứng thú, thế là ta rút ra một cành xinh đẹp nhất, lau sạch bụi gai xong thì nhanh chóng ngậm vào bên trong miệng.
Vì vậy ngay khi Tiêu Mạc Chi bước vào phòng ngủ, hình ảnh mà hắn nhìn thấy chính là thế này:
Ta ngậm hoa nằm trên giường, tóc xoã, áo mỏng bởi vì ướt át mà dính sát vào cơ thể, ta nghiêng người đối diện với hắn, khẽ quay đầu sang một bên, môi mỏng mấp máy nói rằng: “Bệ hạ, thần thiếp chờ người đã lâu.”
Hắn theo bản năng mà nuốt một ngụm nước bọt. Khi ta đang hết sức tự mãn vì sự thành công trong mưu kế nhỏ của mình, không ngờ rằng hắn lại bế xốc ta lên, ta vội ôm lấy cổ của hắn, trên mặt lập tức đỏ ửng cả lên, thậm chí đến cả dũng khí nhìn thẳng vào hắn mà còn không có, nhưng ta vẫn cứ giả vờ bình tĩnh, nói: “Mạc Chi, cố gắng nha.”
“Tuân mệnh.” Hắn cười đáp.
Sau khi ta đã mồ hôi đầm đìa, sức cùng lực kiệt mà nằm xuống hắn cũng nằm xuống bên cạnh, mặt đối mặt với ta, hắn lấy một tay kê đầu, một tay khác không yên phận mà trượt dọc trượt ngang trên xương quai xanh của ta, khoé miệng khẽ nở một nụ cười hết sức xấu xa: “Thế nào?”
Ánh nhìn của ta trở nên loạn xạ, ta không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn nữa: “Tạm được.”
Sự tươi cười trên khuôn miệng của hắn lập tức đọng lại, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Thường Tư, nói năng lung tung sẽ phải trả giá đại giới đấy.”
Ta thật sự không thể cử động nổi nữa, chỉ có thể mở miệng xin tha: “Bệ hạ ta sai rồi, ta sai rồi.”
Hắn cúi người hôn ta một cái, ta nhắm nghiền mắt lại, muốn im lặng hưởng thụ khoảnh khắc vô ưu vô lo hiếm có này.
“A Tư.”
Hắn đột nhiên kêu tên của ta, ta lập tức mở mắt ra. Không biết vì sao nữa, nhưng khi nghe giọng của hắn, thế mà ta lại cảm thấy có chút bất an lo lắng.
“Ta cần rời khỏi cung một chuyến, ta sẽ một mình đi đến phủ Vân Nam.”
“Hắn đắp chăn cho ta, nhưng ta lại ngồi bật dậy.
“Chuyện gì mà một hai phải đi một mình chứ?”
“Chờ sau khi trở về thì ta sẽ nói cho ngươi sau, được không?”
Ta không nói lời nào, chỉ khẽ lắc đầu.
“Đừng làm loạn.”
Ta vẫn không hề để ý tới hắn, thế là ta trùm chăn kín đầu rồi lập tức đưa lưng về phía hắn.
“A Tư, những chuyện trong triều đó, ngươi biết mà.”
Câu trả lời cho hắn vẫn là sự im lặng.
Ta nghe được tiếng thở dài của hắn. Sau khi hắn vuốt đầu ta hai cái xong, ta cảm giác thấy mép giường đã nhẹ hơn, không bao lâu sau, giọng nói của hắn lập tức vang lên bên ngoài cửa: “Rảnh thì trẫm sẽ viết thư cho ngươi.