╔❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃╗
꧁༺Dịch: Nhật Nguyên༻꧂
╚❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃╝
Vài phút sau, chúng tôi hạ cánh xuống đống đổ nát mà trước kia từng là Trung Tâm Bổ Trợ. Thật ra tôi cũng định tiếp cận tòa nhà chính gần hơn chút nữa, nhưng do vướng phải ma thuật đánh chặn từ mặt đất nên đành chịu.
Thứ tấn công chúng thôi là ma thuật beam cầu vồng. Nếu Keiko-san mà không lên tiếng cảnh báo trước khi thứ đó khai hỏa, chắc chắn đã có người trúng đạn. “Làm sao mà chị ta biết hay vậy….”, tuy câu trả lời thì đã có nhưng tôi vẫn phải công nhận là Greater Ninja quá tài. Tóm lại nhờ đó mà beam 7 màu bị shield của Nahan chặn hoàn toàn, nhưng kẻ địch cũng đã phát hiện nên chúng tôi không thể đến gần hơn được nữa. Thế là tôi liền chỉ thị hạ cánh xuống bên cạnh cái Trung Tâm Bổ Trợ quen thuộc.
“Hẳn kẻ thù sắp mò tới rồi degozaru. Party của của tại hạ sẽ cầm chân địch, còn party của Kazu-dono thì đi tiếp đi, degozauru”
“Yuuki-senpai…”
“Sợ gì, bọn tại hạ đuổi theo ngay degozaru”
Đừng có dựng Flag tử vậy chứ! À không, hình như ít nhiều gì đó còn là flag sống sót nữa thì phải….
Chết, khu rừng bắt đầu náo động rồi…
『Không còn thời gian nữa. Nếu không cản quân đội Diasnegus ngay, chúng chiếm được cái Nêm mất』
Coeurl ngẩng đầu lên và nói vậy. Coi bộ lần này lại phải phân tán chiến lực chứ không còn cách nào khác rồi.
“Nahan, thi triển ma thuật ẩn mỗi hình thể cả nhóm. Với lại, ông cũng giảm kích thước đi”
『Tuân lệnh』
Nahan có thể điều chỉnh cơ thể to nhỏ tùy ý. Có thể nói là năng lực pháp sư của ông ta cao hơn skill cấp 9 của chúng tôi rất nhiều cũng được. Hay nói đúng hơn, vì có nhiều ma thuật nên số lượng chiến thuật khả dụng cũng tăng lên đáng kể. Trong một cuộc chiến hoàn toàn không thể dùng mánh khóe vặt vãnh như lúc đánh với Zagarazuina, do tên khốn đó biết dùng《Reflection》để bảo vệ từng vùng cụ thể nên Nahan chỉ có thể cố hết sức bảo vệ cơ thể tôi là cùng. Nhưng giờ thì Nahan đã mạnh hơn nhiều, thậm chí còn trở thành một pháp sư vạn năng nữa.
Giờ cơ thể con rùa đã thu nhỏ đến mức đủ nằm gọn trong lòng bàn tay tôi. Khi nâng lên tôi mới nhận ra ông ta còn nhẹ hơn mình tưởng.
“Giờ thì lên đường. Mọi người nắm tay nhau nào”
Chỉ có tôi và Nahan là có《See Invisibility》. Sau khi cho mọi người cần tay thành hàng 1, tôi cầm Nahan trong tay trái, dẫn đầu hàng và bắt đầu chạy. Nhân tiện thì ngay đằng sau tôi là Tamaki, Lucia ở giữa và Alice ở vị trí cuối cùng. Do kiếm của Tamaki thì có thể giắt vào cái balo sau lưng nhưng thương của Alice lại buộc phải cầm nên em ấy cần có một tay rảnh mới được.
Còn con Coeurl thì chạy song song tôi. Do thỉnh thoảng cứ liếc sang nhìn nên coi bộ cả《Invisibility》của Nahan cũng không thể qua mắt nó rồi.
Từ đằng sau, những tiếng nổ liên hoàn vang lên. Thoáng quay lại nhìn, dù đang là buổi sáng, tôi vẫn thấy một cột lửa chói lòa vươn lên bầu trời. Tác giả của trò này là bộ đôi hỏa thuật sư chứ không ai khác. Có lẽ họ làm vậy là để thu hút toàn bộ kẻ thù ở khu vực xung quanh. Phải tranh thủ lúc này mà đến tòa nhà chính của khu Sơ Trung thật nhanh mới được.
“Quên nữa, lối vào tòa nhà chính ở đâu?”
『Không biết』
“Ơ hay…. vậy làm sao mày biết trong đó có cái Nêm?”
Coeurl *hưm* khịt mũi một cái.
『Bọn ta dò theo dòng chảy mana』
“Ra vậy… Nhưng không biết đường vào thì phiền đây”
À không, chắc chắn không cách này thì cũng phải có cách khác. Khi tôi hỏi ý kiến Nahan thì ông ta cũng đồng tình. Nói thiệt nha, không chỉ mỗi chiến đấu thôi, ông ta còn tỏa sáng lấp la lấp lánh trên mấy lĩnh vực khác nữa á~ Nhân tiện, quả đầu hói của cái thứ nhìn giống như nửa trên cơ thể người cưỡi trên mai Nahan cũng sáng lấp la lấp lánh luôn~. Cơ mà tôi lại xàm nữa rồi, ahihi.
Tôi vừa nghĩ tới đó thì Coeurl dừng lại.
『Có dấu hiệu địch. Cánh phải』
“Nahan!”
Tôi vừa ném ra, Thiên Quy Nahan trở lại kích thước khổng lồ giữa không khí và triển khai shield chặn beam 7 màu từ cánh phải bắn ra. Đòn công kích ấy phân tán thành nhiều tia năng lượng quật ngã cây cối xung quanh.
“Bị phân tán rồi mà vẫn mạnh vậy à… Nahan, hủy ma thuật tàng hình. Đánh chặn địch ngay tại đây!”
“Cứ để cho em! Alice! Lên nào!”
“Rõ, Tamaki-chan! Nắm tay mình!”
Tôi ra lệnh hủy bỏ tàng hình để tránh đánh nhầm đồng đội. Khi Alice định thi triển《Lightning Move》kéo theo Tamaki xông lên giao chiến, tôi liền chộp cái áo khoát cản hai đứa lại.
“Khoan đã, chưa được”
“Hể? Sao vậy….”
“Ta chưa biết địch thế nào. Để Lucia đánh trước phòng xa”
Tôi dùng ánh mắt ra hiệu cho Lucia. Hiểu ngay tức khắc, em ấy liền kích hoát《Prominence Snake》và khai hỏa. Nhờ cái beam cầu vồng quét sạch cành lá cản trở nên tầm nhìn rõ ràng hơn. Ngay bên kia, một con quái vật hình người khoác áo choàng đã chuẩn bị thi triển ma thuật tiếp theo.
Khi beam 7 màu thứ hai và con hỏa xà va chạm, một vụ nổ lớn bùng lên.
Khoảnh khắc hai đòn công kích ma thuật đụng độ, sóng xung kích vụ nổ tạo ra lan đến chỗ chúng tôi. Giữa lúc cau mày vì sóng nhiệt, tôi ra lệnh.
“Lên đi Tamaki, Alice!”
“Wan~”
“Vâng!《Lightning Move》!”
Sóng xung kích từ vụ nổ lan ra xới tung bụi đất, che kín tầm nhìn. Nahan đảm bảo với tôi, dù rằng undead có giác quan đặc biệt giúp nó dò ra đối phương, nhưng nếu bụi đất bay thế này thì chúng vẫn sẽ như mù. Cho nên… dùng màn khói bụi dày đặc ngụy trang, hai cô bé phóng đi như 1 tia chớp.
Đó là《Lightning Move》, một ma thuật mà Sharow thường dùng. Bằng cái ma thuật vừa mua từ Mia Vender trong căn phòng trắng ban nãy, Alice nắm tay Tamaki rồi bứt tốc lao đi… Khi tiếng chạm kiếm vang lên, tôi đoán là cả 2 đã thuận lợi tiếp cận địch. Với sức chiến đấu cỡ hai em ấy, giờ mà có thêm khả năng thu hẹp khoảng cách tức thời nữa thì…
Tôi đoán tới đâu là trúng chóc đó. Chẳng mấy chốc sau, chúng tôi đã được dịch chuyển vào trong căn phòng trắng.
※
Tamaki là người level up, đồng thời theo kịp Alice ở level 46 hiện tại.
Trong căn phòng trắng hiện chỉ có 4 người là tôi, Alice, Tamaki và Lucia. Tamaki quay 360° nhìn như tìm kiếm gì đó, như đuổi theo bóng hình một người đã không còn nơi đây.
“Đúng là… có hơi buồn thật”
Tôi lầm bầm.
Alice cười gượng.
Lucia không nói gì mà chỉ nắm tay tôi, giờ đã đứng thẫn người ra.
Sự tĩnh mịch bao trùm trong khoảnh khắc.
À, phải rồi…
Mấy lúc bầu không khí trở nên như thế này, em ấy sẽ là người lớn tiếng nói gì đó, chẳng hạn như chọc cười, trêu ngươi hoặc đơn thuần chỉ là làm người khác điếc tai, tất cả là để giúp chúng tôi duy trì tinh thần chiến đấu. Chỉ thiếu mỗi em ấy thôi mà nơi đây đã tĩnh lặng như thế này đây.
“Kazu”
Cuối cùng, Lucia là người lên tiếng.
Em ấy nhìn tôi chằm chằm.
Tuy định nói gì đó nhưng đôi môi Lucia đã khép lại, rồi đến khi em ấy lại mở miệng ra thì…
Bụng Lucia réo một tiếng rõ to.
“Nó nói là “công chúa Lucia thèm đồ ngọt” hử?”
“...dạ”
Cùng gương mặt đỏ ửng, em ấy gật đầu.
※
Không chỉ Lucia mà cả Alice với Tamaki cũng lao vào đánh chén. Trong số đó thì bánh ngọt với kem là bị tàn sát nhiều hơn cả. Đảm bảo là mấy ẻm tranh thủ ở đây không có người ngoài để tranh thủ ăn cho đã chứ không khác được.
“Hà~.... no quá xá là no….”
Mặt mày lem luốc toàn kem, Tamkai lăn lông lốc trên sàn. Nhìn cô bé cứ vô như như đang ở nhà trước mặt mình, tôi không thể nào đành lòng mắng “đừng có vậy chứ, xấu lắm” cho được.
“Tamaki-chan thiệt là, xấu lắm nha. Kazu-san cạn lời luôn rồi kìa”
“Không sao đâu, trước giờ Tamaki đã vậy rồi mà”
“Đúng đó. Cứ xõa đi”
Lại nói, giờ chúng tôi không thể thư giãn mãi được. Cái quan trong là phải trao đổi thông tin với nhau. Do đó tôi giải thích cho mọi người biết cái mảnh vải khâu trong mặt trái áo khoát dùng để làm gì. Nghe xong thì Lucia kéo phần ngực cái áo khoát đang mặc trên người, ra chiều hứng thú với chất liệu vải.
“Tính ra thì bộ đồ này thoải mái hơn em tưởng”
“Chứ sao! Đồ này mặc thích lắm, đã vậy còn dễ vận động nữa!”
“Nhưng mặc vào làm đường nét cơ thể lộ rõ quá. Chị thấy hơi ngại”
Nói xong, Lucia thoáng liếc tôi.
Định mời anh xơi hay gì đây?
Nói chứ, thích thì tôi xơi luôn ở đây cũng được, chả sao cả.
“Anou… tụi mình quay về vấn đề chính được chưa?”
“Ơ… vâng. Alice-san”
Tamaki và Lucia nói, Yuuki-senpai kể với cả 2 rằng những thành viên còn lại đã bắt đầu hành động. Cả nhóm Cao Trung lẫn Sơ Trung đều được chia thành nhiều nhóm để dọn dẹp bọn quái vật xung quanh Cây Thế Giới. Và tất nhiên, chỉ có những thành viên nào hòa đồng với nhau thì mới được chia vào nhóm hỗn hợp Cao - Sơ Trung. Tuy hôm qua đã có kha khá vấn đề phát sinh, nhưng chúng tôi cũng không thể tách biệt hai nhóm với nhau mãi. Phải tìm cách giúp 2 bên dần dần hòa đồng với nhau mới được.
“Nhưng thôi, cái đó thì chờ đến khi hết chiến tranh hẵng tính. Hai đứa đã diệt được con quái vật dùng ma thuật khai nãy rồi à?”
“Vâng, một nhát chết luôn. Trong bộ áo choàng là một con quái toàn xương”
“Nhờ diệt nó nên em mới level up đó!”
Hiểu rồi, tóm lại thì con quái đó cho khá nhiều kinh nghiệm chứ gì.
Hẳn con pháp sư đó phải là Skeleton rồi. Công nhận là ma thuật nó sử dụng khá cao cấp, vì beam nó bắn ra gần như ngang cơ《Prominence Snake》của Lucia. Do chúng tôi hoàn toàn không biết ma thuật đó là gì, có khi nào đó là ma thuật chỉ quái vật mới có không? Nếu đó mà là ma thuật cấp 9 thì…
“Không biết con pháp sư Skeleton đó có phải Thần Binh không ta”
“Có lẽ là cấp bán Thần Thoại, là loại Skeleton được gọi là High Wizard. Đó là những tồn tại được những câu chuyện xưa nhắc tới. Truyền thuyết kể rằng sau khi đạt đến khả năng ma thuật tối hậu, một pháp sư nọ đã liên tục thay đổi cơ thể mình để tìm kiếm sự bất tử, và bỏ lại những cơ thể cũ khắp nơi”
“Uwa… Vậy nghĩa là chúng yếu hơn Volda Arai đúng không?”
“Tất nhiên. Vì Volda Arai là tồn tại thần thoại chính gốc”
May quá, nếu nó mà yếu hơn thì bọn tôi vẫn có thể xoay sở. Dù vậy thì cũng không ai đảm bảo có con nào mạnh hơn hay không được. Chẳng những vậy, dù chỉ cỡ nó nhưng chúng mà xuất hiện một lúc nhiều con thì vẫn phiền to.
“Nghĩ lại mới thấy, hiện chúng ta đang chiến đấu với lũ thuộc hạ của Vong Linh Vương Diasnegus, nếu Volda Arai mà xuất hiện cũng chả có gì lạ…”
“Dù nó có xuất hiện thì cũng không giống như lúc mọi người chạn trán con Volda Arai đầu tiên trong Đền Thờ Bão Tố Garu Yaashu đâu. Vì ở đây chúng vẫn chưa chiếm được cái Nêm mà”
“Nhưng vẫn có khả năng cái Nêm ở đây đang trong trạng thái vận hành đúng không”
Nếu kẻ thù mà chiếm được cái Nêm trước chúng tôi, cơn ác mộng Volda Arai triệu hồi vô tận Skeleton sẽ tái hiện, nhỉ? Do lần trước đối phương bị mất bình tĩnh nên tôi mới có thể lấy số lượng đè bẹp chúng… Còn lần này ra sao thì… cầu trời cho đừng xảy ra sự cố gì.
“Chỉ cần chiếm cái Nêm trước là được chứ gì? Dầu sao thì chúng ta đến đây cũng là để làm vậy mà”
“Tamaki thông minh nhỉ”
“Ehehe, khen em nữa đi~”
Tôi xoa đầu Tamaki.
Ôi thật tình, người đâu mà đáng yêu quá đi thôi.