╔❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃╗
꧁༺Dịch: Nhật Nguyên༻꧂
╚❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃╝
Lúc tôi vừa định 1 mình thực hiện nghi lễ giao kết Khế Ước Chuyên Tùng thì…
“Để em phụ cho”
Alice đến làm phụ tá nghi lễ cho tôi, rồi 2 đứa cùng chuẩn bị. Chúng tôi vẽ vòng tròn ma thuật đặc biệt trên mặt đất rồi rắc một loại vật liệu ma thuật quý dùng làm chất xúc tác lên.
“Không hiểu sao em thấy mới lạ quá”
Alice cười. Lúc anh lập Khế Ước Chuyên Tùng với Sharow vào buổi tối hôm thứ 3, em chẳng đứng sát bên hay sao mà mới với lạ?
“Tại lần đó hầu như toàn Lucia-san làm hết mà”
“Ừ ha”
“Có khi phải nói rằng… đây là lần đầu tiên em với Kazu-san cùng nhau chuẩn bị nghi lễ này”
Từ hôm đầu tiên bị đá sang thế giới này thì Alice đã sát cánh chiến đấu cùng tôi, cho nên em ấy là người hiểu rõ tôi nhất. Đối với tôi thì Alice là người đầu tiên…. à không, cái tôi muốn là mối quan hệ lâu dài với Alice và Tamaki, nhưng Alice là người tôi thân quen hơn cả. Vì em ấy nói rằng mình cũng cô đơn. Do có một tuổi thơ như vậy nên ở tôi, em ấy còn tìm kiếm một thứ tình cảm gì đó giống như cha con nữa.
Tôi xoa đầu Alice mà rằng “cám ơn em nhiều lắm”, cô bé ấy nheo mắt lại ra chiều rất thoải mái và cười như bị cù. Giờ đây, tôi không thể tưởng tượng nếu thiếu em ấy thì mình sẽ ra sao nữa. Dù chỉ mới gặp nhau được 6 ngày, nhưng chuyện luôn bên em ấy đã thành đương nhiên mất rồi. Dù rằng tất nhiên là Tamaki, Lucia cũng vậy...
Và Mia, nỗi đau để mất em ấy chưa bao giờ thôi dày vò tôi cả.
“Kazu-san…”
Dường như chỉ bằng sự thay đổi thoáng qua trên vẻ mặt, chỉ bằng linh cảm giữa hai người yêu nhau, Alice đã biết tôi nghĩ gì trong đầu. Vẻ mặt em ấy thoáng buồn.
“Anh xin lỗi”
“Anh đừng xin lỗi. Vì điều Mia-chan làm là điều nên làm” (TN: ở Web Novel thì câu này sẽ là: “Đừng xin lỗi. Vì Kazu-san…. ưm, không làm gì sai cả”)
Có lẽ… đúng là vậy. Nếu Mia không hy sinh bản thân để ngăn chặn viễn cảnh tồi tệ nhất thì… Điều tôi phải làm là mãi mãi khắc ghi công ơn ấy và lạc quan tiến về phía trước, cùng Alice, Tamaki và Lucia.
Đoạn thuộc Web Novel đã bị lược bỏ (((Có lẽ là vậy. Nếu nói rằng chuyện đó là đương nhiên thì có những điều không thể nào bác bỏ. Nhưng nếu chỉ có điều đó là thuyết phục… thì cứ như thể, toàn bộ những điều khác đều mập mờ, không thể nào giải thích được.
Phải, tôi không được phép quên đi nỗi đau này. Mia đã cho chúng tôi một tương lai. Nếu không tiêu diệt Zagarazuina ngay tại đó, chắc chắn tình hình bây giờ sẽ còn nghiêm trọng hơn nhiều…
Có khi, thế giới này sẽ bị diệt vong luôn cũng không chừng. Có chăng vì vậy nên lúc này đây, trên ngọn núi trường, Argaraf mới đang tấn công lũ quái vật đáng ra là đồng bọn của nó. Nếu Mia không tự hy sinh bản thân để ngăn cản tình huống xấu nhất xảy ra thì…
Hẳn điều tôi cần làm chính là khắc ghi điều đó trong tim, và tiếp tục bước về phía trước.
Cùng Alice, Tamaki và Lucia.)))
“Alice. Từ nay trở đi, anh xin tiếp tục trông cậy nơi em”
“Vâng, tất nhiên ạ!”
Thay cho câu “anh sẽ không bao giờ để mất em đâu”, tôi ôm Alice thật chặt.
※
Vừa đúng lúc chúng tôi hoàn tất nghi lễ, con chim ưng sà xuống.
“Đã chuẩn bị xong. Cậu đến đây đi”
“Tình hình có biến chuyển gì à?”
“Phải. Nhanh lên. Có lẽ chúng ta sắp phải xuất kích rồi”
Con chim ưng triển khai vòng tròn ma thuật dịch chuyển. Nghe qua thì có vẻ tình hình đang rất gấp gáp nên tôi bước vào vòng tròn luôn.
“Hắc Dực Cuồng Lang Argaraf yêu cầu chúng ta hợp lực. Shiki và Yuuki thì đang muốn đáp trả theo hướng tích cực”
“Vậy luôn à…”
“Phải. Xem ra đúng là Vong Linh Vương Diasnegus muốn hủy diệt thế giới này, sau đó sẽ đuổi theo Ma Vương”
※
Ít lâu sau đó. Tôi cùng 9 học sinh khác xuất hiện tại một vùng khuất dưới chân ngọn núi trường, cách xa chiến trường một chút. Toàn quân, kể cả Lucia, đều mặc một chiếc áo khoát được may thêm 1 mảnh vải ở bề trái.
Tại nơi đó, một con báo lớn đen tuyền đang chờ. À không, phải nói là một con quái vật nhìn tương tự như báo đen mới đúng. Nghe đâu Yuuki-senpai đã tự tiện đặt tên cho nó là Coeurl rồi. Ảnh nói nhìn nó giống như một sinh vật xuất hiện trong mấy tác phẩm SF cổ điển vậy.
Được không ta? Cơ mà cũng không việc gì lại không được cả.
Lại nói, sau khi thấy chúng tôi xuất hiện, con Coeurl đang ngồi chờ chầm chậm đứng lên, lần lượt nhìn từng người bằng cặp mắt đỏ.
Cuối cùng là chạm mắt với tôi.
『Ngươi là leader à』
Giọng nói thần giao cách cảm của con Coeurl từ não tôi vang lên. Mắc gì nó lại nghĩ tôi là leader…. À không, trên thực tế thì tôi là người đứng đầu, chịu trách nhiệm đưa ra quyết định cuối cùng ở đây nên cũng đúng.
“Phải. Nói chi tiết đi”
『Vong Linh Vương Diasnegus định dùng cái Nêm ở đây để dịch chuyển sang thế giới khác. Nếu hắn mà làm vậy thì lần này, chắc chắn cả lục địa sẽ bị hủy diệt. Do chúa tể của bọn ta muốn ngăn chặn điều đó nên tạm thời bọn ta muốn hợp tác với các ngươi』
“Có chứng cứ cụ thể nào chứng minh Diasnegus định làm vậy không?”
Coeurl cười khẩy.
『Đó là thứ có thể chứng minh được à』
Cũng phải.
“Thôi thì ta tạm tin. Vậy hợp tác đến khi nào?”
『Đến khi chúa tể của bọn ta thảo phạt được Vong Linh Vương Diasnegus. Ngài ấy đã quyết tâm tiêu diệt hắn ngay tại đây』
“Nếu hắn bỏ chạy hoặc bên các ngươi rút lui thì sao?”
『Ta khẳng định là dù vạn nhất cũng không có chuyện đó. Nhưng nếu trường hợp đó xảy ra thật, thời hạn hợp tác sẽ kéo dài đến khi Diasnegus cùng thuộc hạ của hắn bị tiêu diệt hoàn toàn』
Ra vậy, cũng hợp lý. Nhưng nếu bung hết sức đánh nhau một trận tơi bời hoa lá thì… dù kẻ thắng là Argaraf hay Diasnegus thì kẻ đó cũng đã kiệt sức, và sẽ dễ dàng bị đánh bại, nên có sao không?
Cái vụ chưa biết có làm được hay không mà đã tính trước này nghe sao mập mờ quá. Thay vì chiến thắng, đáng ra phải suy tính làm sao để sống sót mới phải. Mà dù cửa nào đi nữa, bọn tôi cũng không thể tin tưởng tuyệt đối vào một thỏa thuận miệng thế này được.
“Hiểu rồi. Vậy cũng được. Bọn ta cần làm gì?”
『Quân tinh nhuệ của Diasnegus đang tiến công mạnh hòng chiếm cái Nêm. Nhiệm vụ của các ngươi là cản chúng lại』
“Cái Nêm nằm ở đâu?”
『Bên dưới nơi các ngươi gọi ‘tòa nhà chính khu Xơ Tung’』
Bên dưới tòa nhà chính khu Sơ Trung à? Không lẽ cái nơi đó…
“Làm sao các ngươi biết?”
『Vì bọn ta đã cài gián điệp vào quân đoàn của Zagarazuina』
“Cài gián điệp... vào quân đồng minh cơ à?”
À không, đằng nào thì đó cũng là kẻ thù tiềm tàng của chúng nên đương nhiên phải vậy thôi. Dám cá Argaraf đã chuẩn bị từ lâu lắm rồi đây. Cơ mà thôi, có ảo tưởng kiểu chi tôi cũng chả thể thấy phép màu nào có thể giúp chúng tôi tiêu diệt cả 4 tên Thiên Vương cả…
『Toàn bộ gián điệp bọn ta gửi tới chỗ các ngươi đều bị giết rồi nhỉ』
Ể? Khoan? Con mèo trước mặt tôi vừa mới ngao cái gì vậy?
Trong khoảnh khắc, mọi suy nghĩ của tôi đóng băng.
À không… tôi hiểu rồi.
Ra là vậy.
Tôi có cảm giác như cuối cùng mọi việc cũng đã liên kết lại với nhau rồi.
“Vậy ra lũ Doppelganger… là tay chân của các ngươi à?”
Nếu đúng là vậy thì tôi đã hiểu. Dù rằng chúng đã tồn tại từ ngày thứ 2 nhưng sở dĩ thông tin chúng nắm giữ không đến được tay Zagarazuina thì hẳn là vì chúng nghe theo lệnh Argaraf, kẻ lên kế hoạch phản bội quân đội Ma Vương. Do cả Diasnegus lẫn Zagarazuina đều có mục đích là nhấn chìm lục địa này nên đối với Argaraf, cả 2 đều là kẻ thù của hắn. Còn chuyện chúng tôi nằm về phe nào thì chắc chắn hắn đã thăm dò từ lâu. Khi con Coeurl trước mặt bất thần nhìn vào leader là tôi, tôi đoán chắc là nó đang muốn thăm dò xem chúng tôi đã nắm được bao nhiêu thông tin rồi. Vốn dĩ, phần lớn số Doppelganger bị giết đều thuộc khu Cao Trung, ngoài ra còn có con biến thành Shiba để kích động bọn học sinh…. nên có lẽ Yuuki-senpai chính là người căm ghét chúng nhất. Nghĩa vậy trong đầu, tôi liếc nhanh một cái thì thấy từ cái khe chiếc khăn bịt mặt, một ánh mắt sắc lẻm đang nhìn chằm chằm Coeurl.
Coeurl hoàn toàn không có bất cứ biểu hiện nào cho thấy nó nhận ra hay là không. Cả Yuuki-senpai cũng không nói bất cứ một lời nào thừa thải.
Giữa lúc tôi tưởng vậy thì… toàn thân Coeurl rung lên, chỏm tai nó dựng đứng.
『Đội quân tinh nhuệ của Diasnegus đã tiếp cận lối vào. Không lôi thôi nữa』
“Hiểu rồi. Bọn ta sẽ tranh thủ xuất phát càng sớm càng tốt. Đích là tòa nhà chính của khu trường Sơ Trung đúng không”
Tôi quay ra sau lưng nhìn. Những người từ nãy giờ chỉ im lặng nghe chúng tôi trao đổi với nhau gật đầu. Party I sẽ gồm 4 người là tôi, Alice, Tamaki và Lucia. Party II thì có Yuuki-senpai và Keiko-san thuộc Cao Trung, Nagatsuki Sakura cùng bộ đôi Hỏa Thuật Sư Shione & Yuriko thuộc Sơ Trung, tổng cộng 5 người. Trừ bộ đôi Ninja ra, toàn bộ thành viên trong số nhóm 9 người chúng tôi đều đã có skill cấp 9, và phải nói là tinh nhuệ của tinh nhuệ.
Hay nói cho đúng ra nếu lấy tiêu chuẩn là skill cấp 9 hoặc tinh thông chiến đấu, trong tình hình hiện tại thì chúng tôi chỉ có thể gom được 9 người này mà thôi.... Phần còn lại đành để dành cho bọn linh thú của tôi gánh.
Còn giờ thì, phải tìm đường vượt qua bãi chiến trường quái vật hỗn loạn để tới khu Sơ Trung mới được.
“《Summon Familia: Thiên Quy Nahan》”
Một con rùa khổng lồ với tổng chiều dài lên đến 5m xuất hiện. Trên mai là 1 ông già da đen chỉ có nửa thân người cưỡi lên. Vận bộ áo quần tiên nhân theo kiểu Trung Hoa, ông già ấy nhắm nghiền mắt như đang thiền.
Dù rằng ông già không mảy may cử động nhưng con rùa đã quay sang tôi và khẽ cúi đầu. Tôi gật đầu với Nahan rồi giục mọi người treo lên mai ông ta. Nhân tiện, do triệu hồi cùng Cường Hóa Linh Thú cấp 4 nên thực lực của Nahan đã tương đương skill cấp 9.
“Nahan, ông có cách nào giúp toàn bộ chúng tôi tàng hình không? Không phải tàng hình trong mắt của người thường, mà là có thể ẩn khỏi tầm nhìn của bọn Undead ấy”
『Được, thưa chủ nhân』
“Vậy hành động ngay và luôn. Tôi sẽ trực tiếp chỉ thị đường đi từ đây”
Sau khi 2 con chim ưng linh thú của Rin-san hạ cánh bên trên Nahan, và cuối cùng là con Coeurl cũng gọn gãy phóng lên mai, Thiên Quy bay vút lên không.
“Không bị xoay như Gamera degozaru”
Thằng cha này nói cái gì vậy không biết nữa.
“Ông ta mà xoay tít thì làm sao chúng ta cưỡi được…”