Dù sao đi nữa, các bạn có lẽ đang tự hỏi tại sao tôi, Shirase, lại sống chung với giáo viên chủ nhiệm của mình, người dạy Tiếng Anh, cô Sakurakouji Reina. Chúng ta sẽ phải quay lại về vài ngày trước.
[Tiết học của cô
đối với em là chán đến thế sao?]
[Ể...?]
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo đập vào tai tôi, và nó kèo tiềm thức của tôi, vốn đang ngủ gật, quay về với thực tại.
Hôm qua tôi thức đêm để cày game, nên hầu như chả ngủ được tí nào, và tôi đoán nó đã hiện hết lên khuôn mặt tôi rồi.
"Thôi chết...", tôi nghĩ vậy, trong khi mở rộng tầm mắt của mình.
–Boing.
[Uoh!? Chúng lớn đến vậy sao!?]
Hai bộ ngực đó lớn đến mức nào cơ chứ!?
[...Huh?]
–Nhìn.
[O-Oh, chỉ là cô đứng ngay cạnh em đúng lúc em lấy lại được ý thức, nên nó làm em giật mình đôi chút...]
[Hiểu rồi. Xin lỗi về việc đó nhé.]
Và rồi, xuất hiện một dung mạo của một người phụ nữ mang trên mình bộ đồ sắc nét, như thể đang cố tô đậm lên bộ ngực vĩ đại của cô ấy vậy, rồi cô ấy khoanh tay đứng trước mặt tôi.
Mái tóc dài óng mượt và cặp kính mỏng nối bật. Giáo viên chủ nhiệm của tôi, cô Sakurakouji Reina.
Tôi khá chắc chắn cô ấy đang ở độ tuổi đôi mươi.
Cô ấy trở thành giáo viên chủ nhiệm của tôi vào mùa xuân vừa rồi. Cô ấy là một người phụ nữ đẹp với trí thông minh đáng kinh ngạc.
Nhưng, kém may mắn thay, nhân cách của cô ấy lại thật là kinh khủng, cô ấy thường chửi mắng người khác, khiến cô ấy cực kì nổi tiếng với mấy tên bị khổ dâm. Cô ấy đứng đầu trong danh sách xếp hạng cho những giáo viên không hợp gu của tôi.
Và rồi, tôi nghĩ rằng mình sẽ không phải dính dáng tới cô ấy nếu tôi hành xử thật cẩn thận, nhưng có vẻ như tôi lầm to rồi.
[Vậy, chuyện này là sao đây? Em nghĩ tiết học của cô là không đáng nghe à?]
[K-Không, em chưa bao giờ nghĩ vậy cả...]
[Thế nên cô mới hỏi em chuyện này là sao đây. Em ngáp ngắn ngáp dài vô số lần đấy, em biết không?]
[X-Xin lỗi ạ...]
[Nếu em muốn xin lỗi, thì hãy cư xử đúng mực ngay từ lúc ban đầu đi. Vì em làm gián đoạn tiết học của cô, bao nhiêu bạn khác cũng bị ảnh hưởng theo đấy. Giờ đã hiểu chưa!?]
[V-Vâng... Em sẽ cẩn thận từ bây giờ...]
"Ahaha...", tôi cố nặn cho ra một nụ cười. Sensei cứ nhìn tôi chằm chằm, như thể cô ấy đang bực tức với tôi vậy, và rồi cô ấy quay lại rồi nói:
[Tôi yêu cầu em viết một bản kiểm điểm dài hai mươi trang rồi nộp cho tôi vào sáng hôm sau. Hiểu chưa!?]
[Ể!? H-Hai mươi trang!?]
Tôi chỉ ngủ gật có tí và đây là thứ tôi phải làm sao!? Chẳng phải quá tàn nhẫn rồi hay sao!? Cô ấy là quỷ dữ à!?
[Dĩ nhiên rồi. Có phàn nàn gì không?]
[K-Không ạ...]
Tôi gật đầu với khuôn mặt còn đơ cứng để xác nhận lại lời Sensei nói, người đã sẵn sàng cho tiết học tiếp theo.
Theo lẽ tự nhiên, tinh thần tôi đang xuống thấp, vậy nên tôi chả tiếp thu được tí gì từ nội dung tiết học.
[Ahaha! Vui lên đi! Khi mà mình viết một cuốn tiểu thuyết từ 50 trang bản kiểm điểm của mình, cô ấy đã tăng con số lên 100 trang, nên là cậu sẽ ổn thôi.]
[Không, đó đơn giản chỉ vì cậu là một con ngốc... Mà này, đừng có vỗ vào người tôi nữa. Cứ như bình thường thôi.]
Tôi trao cho Aoi, người đang cật lực vỗ vào lưng tôi, một ánh nhìn khinh bỉ.
Từ trường trở về nhà:
Tinh thần vẫn đang xuống thấp, tôi đi về nhà trong lúc đi bộ cùng người bạn cùng lớp của tôi, Gunjou Aoi, người đã an ủi tôi.
Aoi có một thân hình nhỏ nhắn, nhưng lại thích chơi thể thao và là một cô gái xinh đẹp trông rất được với bộ tóc cắt kiểu Bob. Cô ấy đã là bạn của tôi từ thời thơ ấu.
Như vẻ bề ngoài và khả năng giao tiếp của mình, cô ấy rất hăng hái và tốt bụng, nên cô ấy nổi tiếng cả với bọn con gái lẫn con trai.
Kể cả ở lần gặp đầu tiên, cô ấy là kiểu người sẽ dễ dàng thấu hiểu một ai đó.
[Ahaha, xin lỗi, xin lỗi. À, đúng rồi! Vì cậu đang không được vui lắm, sao cậu không đến nhà mình như thời xưa nhỉ? Mình sẽ đãi cậu bữa tối nếu nó có thể làm cậu vui lên!]
Tôi chĩa ngón cái của mình xuống phía dưới, nhìn về cô ấy lần nữa rồi nói:
[Không, cảm ơn. Cậu nói là sẽ đãi mình, nhưng bà của cậu sẽ lo phần nấu nướng, đúng không?]
Tôi biết thừa là cô gái này vào bếp chỉ giỏi phá.
[Đừng lo mấy cái tiểu tiết vặt làm gì. Thôi thì, cứ ăn cùng nhau đi! Nó se
làm cậu thấy khá hơn thay vì ăn một mình!]
[Gì thế, cậu thực sự quan tâm đến mình đấy à?]
[Phải, mình quan tâm đấy, cậu biết mà. Bởi vì Koutarou là... một người bạn quan trọng với mình.]
Oi, cậu vừa im lặng một lúc kìa.
Cậu lại còn đảo mắt nữa.
Thôi, sự quan tâm của cô ấy cũng đủ làm tôi vui rồi. Chắc tôi sẽ thể hiện lòng biết ơn của mình vậy.
[Hiểu rồi. Cảm ơn cậu. Nhưng chẳng phải cậu nói cần giúp ở việc gì ngày hôm nay đó sao?]
[Ể?]
Aoi đứng khựng lại cùng nỗi bất ngờ, giật mình như thể nhớ ra điều gì đó, và rồi kêu lên "Ahh!?"
[Là ngày hôm nay sao!? Trận đấu tập bóng chuyền mà mình bắt buộc phải có mặt!?]
[Chắc vậy. Mình sẽ ổn thôi, nên khẩn trương và đi nhanh đi. Thật ra, liệu cậu có đến kịp được không thế? Gần đến nhà mình rồi, nên đến đó chắc phải hết 30 phút đấy.]
Hơn nữa, Aoi có một tiềm năng thể chất phi thường cộng thêm khả năng giao tiếp, nên cô ấy có thể vừa phụ giúp cho các thành viên trong câu lạc bộ và vừa có thể đi làm bán thời gian.
Tôi từng thấy Aoi hỗ trợ cho câu lạc bộ bóng chuyền trước đây rồi và điều tôi nhớ nhất là xem cô ấy vô số lần đập quả bóng xuống và rồi lại nhặt nó lên.
Và xem cô ấy lao lên và đánh bóng với vóc dáng đó quá thật là bất ngờ.
[Xin lỗi, Koutarou!? Mình hứa sẽ đền bù vào lần sau, được chứ–!?]
[Ừ, nhớ cẩn thậ– Ah cô ấy đi mất rồi.]
Aoi biến mất tựa như cơn gió, và khiến tôi phải hít vào thở ra một chút.
Tôi cảm thấy như khi nói chuyện với cô ấy, tôi thấy mình ổn hơn một chút.
Đó là một trong những điểm tốt của Aoi.
Cô ấy không nghĩ ngợi nhiều về mấy cái vấn đề rắc rối này, tôi đoán vậy.
Nếu tôi phải chọn một người để vui đùa cùng, đó sẽ là Aoi, không một chút do dự.
[Geh!?]
Và rồi, khi tôi về nhà sau khi chào tạm biệt Aoi, tôi nhớ ra cái túi rác đặt trước cửa khi tôi nhìn thấy nó.
Hơn nữa, nhà tôi là một cái nhà đơn vô cùng bình thường. Lúc đầu, tôi sống với ông và bà, nhưng rồi ông tôi phải đi công tác xa nhà cùng bố tôi, vậy nên là, tôi đang sống một mình.
[Không phải lần nữa chứ.]
Tôi chán nản buông thõng đôi vai, và dò xét qua miếng niêm phong sặc sỡ dán trên túi đựng rác.
Và nó ghi : "Đống rác này không được phân loại cẩn thận." , tất cả đều được viết hoa.
Bà già đó lại một lần nữa... Thôi kệ đi.
Tôi đoán Thẩm phán Túi rác-san đã kiểm tra từng miếng rác một.
Thêm nữa, cho dù bạn có nhìn nó như thế nào, chiếc hộp được làm bằng nhựa.
Sao nó không được xếp loại là rác thải nhựa luôn đi?
Tôi không hiểu nổi–...
[Về rồi đây–...]
Nhặt túi rác lên, tôi mở cửa với cơ thể không một chút sức lực, như tôi đã đoán trước, một lượng lớn rác nằm ngổn ngang khắp nhà.
[Hah...]
Vẫn bẩn thỉu, như mọi khi...
Thôi thì, tôi là lý do mà nó bẩn từ lúc ban đầu mà...
Trong khi chán chường với căn phòng đang trong tình trạng đó, tôi ném túi rác về phía hành lang, và quay về phòng ở tầng 2 để thay quần áo.
Dĩ nhiên, lúc đầu thì nó không bừa bộn thế này.
Nguyên do là bà của tôi, người đã sống cùng với tôi đến năm ngoái, đã qua đời.
Bởi vì tất cả các công việc nhà đều được tín nhiệm cho bà tôi, nên tôi chẳng biết làm tí việc nhà gì cả.
Tôi đã nghĩ là nếu bố tôi ở đây, mọi chuyện có lẽ đã tốt hơn, nhưng ông ấy phải đi công tác xa nhà, tôi cũng thường xuyên liên lạc với ông ấy, nhưng phần lớn thời gian là ông ấy không thể về nhà.
Tôi ước gì ông ấy quan tâm hơn đến con trai mình.
Ông ấy đã thực sự bỏ rơi tôi rồi, cái lão già đó...
Còn nữa, vì mẹ tôi qua đời vì bệnh từ khi tôi còn nhỏ, nên tôi là con một.
Và kết quả là, ngôi nhà đã rơi vào một thực trạng tàn khốc.
[Giờ thì, tối biết ăn gì đây?]
Tôi tự độc thoại với chính mình, sau khi thay quần áo và mở tủ lạnh ra.
Cho dù trong tủ lạnh chỉ còn có mấy cái cốc nhựa đựng trà và sữa, và 90% tủ lạnh là trống trơn hết.
[Khoan, chẳng phải sữa hết hạn rồi hay sao !?]
Tôi hoàn toàn chẳng để tâm đến đồ ăn một chút nào.
Khỏi phải nói, tôi chưa một lần trong đời biết nấu ăn.
Dĩ nhiên, mì ăn liền không tính.
Lấy ấm đun nước rồi đổ vào trong cốc. Đó là một phát minh tuyệt vời và tiện lợi của nền văn minh loài người.
[Gì cũng được. Tối nay mình đi ăn ngoài.]
[Giờ thì, nên ăn món gì đây?]
Sau đó, tôi đến một nhà hàng gia đình ở gần nhà, mở thực đơn ra và suy ngẫm về lựa chọn của mình.
Có rất nhiều món ngon ở đây, nhưng tôi sẽ gọi món hamburger mà tôi thích từ tấm bé.
Và đương nhiên, nó được phủ đầy sốt pho mát.
Khi mà bà tôi vẫn còn sống, bà hay làm mấy kiểu hamburger bày cho tôi ăn, nhưng tôi thấy hamburger ở đây cũng ngon nữa.
Tôi vô thức mong mỏi được ăn chúng khi mà tôi không đi ăn ngoài.
Dĩ nhiên, món hamburger của bà tôi chắc chắn là món yêu thích của tôi, nhưng nơi này cũng có vài loại hamburger ngon mà tôi có thể thưởng thức.
Và rồi, tôi nhấn chiếc nút đã được cung cấp sẵn để gọi bồi bàn và đặt món này.
"Đến nhanh lên không được à!?" , tôi nói vậy trong khi đang chờ đợi một cách hứng thú.
[Như con nói rồi đấy, con vẫn chưa kết hôn, hiểu chưa!?]
[Hử?]
Bất chợt, tôi nghe thấy tiếng nói của một người phụ nữ ngồi gần tôi, và rồi tôi quay người lại và ngẩng đầu lên nhìn.
Kế bên tôi dường như là một người đàn ông và một người phụ nữ, và đối diện với họ, là một người phụ nữ, tạo thành một nhóm ba người. Có vẻ như người vô tình lớn tiếng lúc nãy là người phụ nữ ngồi ở phía bên kia.
[Xin thứ lỗi vì đã để quý khách đợi lâu–]
[Uoh!?]
Và rồi, ngay lúc đó, đồ ăn đã đến, và tôi nhanh chóng quay lại chỗ của mình.
[Ah, ahaha...]
Cô phục vụ, người có biểu hiện lạ trên khuôn mặt, đưa cho tôi miếng hamburger đang cháy xèo xèo trên chiếc đĩa sắt.
Phần phô mai chảy ra trông thật kì diệu và ngon miệng.
[Chúc ngon miệnggg!]
Tôi đã thấy hứng thú với cuộc nói chuyện bên cạnh tôi, nhưng để miếng hamburger này nguội đi sẽ là một sự phí phạm, nên chắc bây giờ cứ ăn thôi.
Và rồi:
[Mẹ con và ta đã nghĩ về con suốt một khoảng thời gian qua rồi. Cứ nhìn bố và mẹ đi! Bố và mẹ yêu thương nhau đến nỗi con còn bị vui lây, phải không? Đúng không, Mama?]
[Fufu, anh đúng rồi đấy. Mama rất vui khi được kết hôn với Papa của con.]
[Em nói vậy làm anh ngại đấy. Anh rất vui vì đã được gặp em. Anh yêu em, Mama của anh.]
[Em cũng yêu anh nữa, Papa của em.]
–Ôm.
[…]
Ôi, tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra quá.
Cho dù miếng hamburger này thật tuyệt vời, tôi tò mò về cuộc nói chuyện kế bên tôi đến mức phải tách biệt bản thân với món ăn...
Một lần nữa, tôi quay đầu nhìn về phía sau, và tôi thấy một người đàn ông và một người phụ nữ tầm đang ở độ tuổi ngoài 30 ôm ấp, hôn hít, và chim chuột với nhau.
[Uwah...]
Hết muốn ăn luôn rồi.
Đây là thứ mà người ta hay gọi là "Đôi uyên ương", phải không nhỉ...
[Không phải con đã bảo bố mẹ đừng có tán tỉnh và làm mấy việc như vậy ở nơi công cộng rồi còn gì!?]
[Sao con giận dỗi thế? Lý do con được sinh ra là bởi vì Papa đã chim chuột với mẹ còn gì.]
[Đó hoàn toàn là hai câu chuyện khác! Con đã bảo bố mẹ dừng lại rồi vì con thấy xấu hổ lắm!]
[Ara ara, con thấy xấu hổ sao?... Chỉ là Mama của con yêu Papa nhiều lắm luôn ý... sụt sịt.]
[Đừng lo về việc đó, Mama à. Con bé chỉ đang ở độ tuổi nổi loạn thôi. Một ngày không xa, con bé sẽ hiểu được tình cảm của chúng ta thôi.]
[Ồ, em hiểu rồi. Cảm ơn đã để em biết, Papa.]
–Ôm.
[Thôi nào, hai người này~]
Tôi nghe thấy một tiếng thở dài chứa đầy sự thất vọng như thể người đó đã quá chán nản rồi. Có lẽ nó đến từ người con gái.
Nếu bố mẹ tôi mà chim chuột với nhau như hai người đó, não bộ tôi sẽ quá tải rồi nổ tung mất.
[Dù sao thì, ý mà bố của con đang muốn nói là con đang rất thiếu thốn cái gọi là "tình yêu" đấy. Đó là tại sao con vẫn chưa kết hôn được đấy. Con có hiểu không?]
[Không, sao mà con hiểu hai người được!?]
Ờ, tôi cũng không hiểu họ lắm.
Mấy cái người này còn đang nói cái gì thế không biết...
[Hmm, chắc chúng ta sẽ phải chơi mạnh tay hơn với con rồi. Mama, lấy nó ra.]
[Đã rõ.]
–Lục xục, lục xục.
[...Cái gì? Cái gì đây?]
[Đây là người chồng cho cuộc hôn nhân sắp đặt của con. Anh ta là con của một người nông dân. Anh ta trông có vẻ là người tốt đấy.]
[Hôn nhân sắp đặt sao?... Hai người dừng việc hành động mà không có sự cho phép của con đi được không? Chẳng phải con đã nói với hai người con muốn tập trung vào công việc rồi mà!?]
[Bố mẹ làm vậy là do con nói ra đấy. Bố mẹ phải tìm người phù hợp để làm việc với con. Anh ta không chỉ sẽ gia nhập vào gia đình của chúng ta, mà còn có thể giúp chúng ta trong việc làm ruộng nữa. Con không hài lòng với điều gì chứ?]
[Tất cả mọi thứ! Con không hài lòng với tất cả mọi thứ! Con đang muốn nói là–]
[Được rồi, mẹ hiểu rồi. Bây giờ cứ quay về quê nhà đã. Chúng ta sẽ nói về nó ở đó. Chỉ vì chúng ta đang ở trong một thành phố như thế này nên con mới thiên vị như thế đấy.]
Ừm, thành phố thì liên quan gì...
[Mẹ con nói đúng đấy, con biết không? Con quay về quê nhà của chúng ta, và Mama và bố sẽ bình tĩnh lại và chúng ta sẽ mở một cuộc họp gia đình.]
[Hm, con từ chối. Bởi vì ngay từ ban đầu con đã không có ý định quay lại đó rồi.]
[Ara ara, rắc rối rồi đây. Bố mẹ cứ tưởng là con sẽ chịu quay về nhà, vậy nên Papa của con đã và mẹ đã nói chuyện với chủ đất của khu căn hộ và huỷ hợp đồng thuê nhà của con rồi.]
[Hah!? Phụt!?]
Tôi vô tình phun ra hết đống canh miso trong miệng mình.
[B-Bố mẹ đùa đấy à!? Bố mẹ cứ vậy mà làm thôi sao!? Con 25 tuổi rồi đấy, có biết không!?]
Không chỉ đồng tình với cô ấy, tôi còn thông cảm được với cô ấy.
Thật ra, tôi tưởng họ chỉ là những bậc phụ huynh tồi, nhưng bọn họ đúng là khốn nạn thật...
[Nhưng Papa của con và mẹ chỉ đang nghĩ tốt cho con thôi mà...]
[P-Phải, bà ấy đúng đấy. Nếu con định đổ lỗi cho mẹ con, đổ lỗi ba đi này.]
[Papa à...]
[Mọi thứ sẽ ổn thôi, Mama à.]
Bầu không khí của hai người họ lại quay về trạng thái chim chuột với nhau như lúc trước rồi.
Nói thật nhé, tôi đã mong thiên thạch rơi xuống đầu họ, nhưng hãy để cảm xúc đó sang một bên đã.
[...Hah, có bố mẹ như thế này đã đủ mệt lắm rồi... Con không để mọi chuyện như vậy được!? Con sẽ liên lạc với chủ khu đất, được chứ!?]
Cô con gái nói vậy, và rồi cô ấy lấy điện thoại của mình ra, nhưng...
[À, bố mẹ xin lỗi. Về việc đó, có người mới đến thuê luôn rồi...]
[Ể!? K-Không thể nào!? Nhanh vậy ư!? Thôi nào, hai người nghĩ con sẽ tin sao!?]
[Không phải nói dối đâu. Là thật đấy. Mẹ nghe nói con gái của chủ khu đất săp kết hôn, nên họ muốn sử dụng căn phòng đó.]
[Hả!? Con đến chịu với... D-Dù sao thì, con sẽ cố gắng thương lượng với chủ đất-san đây!]
Với chiếc điện thoại cầm trên tay, người con gái giận dữ phóng ra khỏi nhà hàng.
Có vẻ như lớn chuyện rồi đây...
Lại là vấn đề gia đình đây mà, nên tôi không thể làm được gì cho lắm.
[Giờ thì,]
Cô con gái đã chạy đi mất, nên chắc là tôi sẽ về nhà thôi vậy.
Sau cùng thì tôi đến đây chỉ để ăn tối.
Và rồi, tôi đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, thanh toán món ăn, rồi rời khỏi nhà hàng.
–Thịch.
[Owah!? Ui chao!?]
Tôi vô tình va phải người phụ nữ đang bước vào nhà hàng.
[Ah, xin thứ lỗi...]
[T-Tôi cũng vậy...]
Trong khi cúi đầu xin lỗi, tôi đưa tay kéo người phụ nữ vừa ngã dập mông dậy.
[Cảm ơn rất nhiều.]
[Không sao đâu. Cô ổn chứ?]
[Ừ]
Cô ấy có vẻ ở độ tuổi 20.
Một người phụ nữ đáng yêu với mái tóc dài bồng bềnh trông rất hợp với cô ấy.
Bộ trang phục của cô ấy là một chiếc áo mỏng trẻ trung mà bạn thường mặc vào sớm hạ, đi kèm là một chiếc váy dài. Cả hai tay và chân của cô ấy đều rất cân đối, và cô ấy trông như một người mẫu với phong cách riêng của mình vậy. Và hơn hết, ngực của cô ấy rõ khủng.
Ngực của cô ấy lớn đến nỗi chiếm trọn tầm nhìn của tôi, nhưng vì cô ấy đang ở ngay trước mặt, tôi đã tự trấn tĩnh bản thân mình lại.
Thật là trùng hợp khi tôi đi xin lỗi một chị gái xinh đẹp vì một hành vi sai trái, nhất là...
[Shirase-kun?]
[Ể?]
Khi người phụ nữ này bất chợt gọi tên tôi, mắt của tôi giãn ra một cách vô thức.
Tôi nhíu mắt, cố gắng nhớ lại liệu mình đã gặp người phụ nữ dễ thương này ở đâu. Tôi nhìn cô ấy thật rõ, và nó khiến tôi nhớ lại dáng hình của một người phụ nữ nhất định.
[Cô là... cô Sakurakouji!?]
Đó chính là cô ấy, giáo viên chủ nhiệm của tôi, Sakurakouji Reina, người mà tôi luộ tỏ vẻ yếu đuối và e sợ mỗi khi gặp.
Khi tôi thấy cô ấy vào thường ngày, cô ấy luôn luôn mặc một bộ đồ bó, có mái tóc dài và óng mượt, đeo thêm cả kính, nên tôi không nhận ra nổi cô ấy chút nào. Nhưng đây rõ ràng là cô ấy, không nghi ngờ gì cả.
Bởi vì cô ấy có bộ ngực to thế kia cơ mà.
Vậy tại sao Sensei lại ở đây [note33803]...!? Hình như tôi nghe câu vừa rồi ở đâu đó rồi... Nhưng trong khi mấy cái suy nghĩ đơ còn vương vấn trong đầu tôi, Sensei trưng ra bộ mặt như vừa bóng đèn nhấp nháy trong đầu cô ấy vậy.
Và rồi:
–Kéo.
[Ể?]
[Cô cầu xin em, Shirase-kun! Có chuyện này cô cần nói với em! Chuyện này quan trọng lắm!]
[Ể? À, ừm...]
[Làm ơn! Em là người duy nhất cô có thể trông cậy vào! Cô sẽ cho em một ân huệ hay thứ gì đó sau việc này, nên làm ơn hãy đi với cô ngay bây giờ!]
[Ể–Ừm... Vâng]
Sensei đang nắm chặt lấy hai bờ vai của tôi và có một biểu cảm rất căng thẳng, giống như cô ấy đang phải chịu rất nhiều áp lực. Tôi gật đầu mà không nghĩ ngợi gì.
Trong khi cái mùi hương thơm phức đến lạ kỳ của cô ấy chọc thẳng vào khoang mũi của tôi, tôi đã nhận ra sự thật là đây là lần đầu tiên tôi thấy con người thật của cô ấy. Sensei bắt đầu khoác tay tôi.
Sau đó:
–Ôm chặt.
[Hawah!?]
Ngay lập tức, bộ ngực vĩ đại của Sensei chạm vào cánh tay tôi, tôi cảm thấy kết cấu mềm mại của nó trải dọc cả cánh tay của tôi.
T-Tôi nghĩ mình nên nói gì đó về điều này.
Thật ra, nếu tôi nói điều đó với cô Sakurakouji:
[Em đang nghĩ cái quái gì vậy!? Đồ biến thái!]
–Tát!
[Ouch!?]
Chắc chắn sẽ thành ra như vậy.
[Sao thế? Có chuyện gì vậy?]
[K-Không có gì đâu]
Và vì vậy, để không làm cô ấy hiểu lầm, tôi tận hưởng sự mềm mại của bộ ngực... Ý tôi là, ngậm miệng và không nói gì.
Cho dù cô ấy vẫn đang mặc áo, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại của bộ ngực, eh...
Trong khi hồi tưởng lại cảm giác thích thú đó, chỗ mà Sensei đưa tôi đến chỗ ghế đối diện với cái buồng mà tôi ngồi ăn trước đó. Nói cách khác, đó là chỗ mà cô con gái và cặp bố mẹ có một cuộc trò chuyện căng thẳng như lửa nóng về vấn đề hôn nhân.
Không thể nào...!? Trực giác cảnh báo nguy hiểm của tôi đang chạy loạn hết cả lên, và Sensei, người vẫn đang khoác tay tôi, mặt đối mặt với một cặp đôi đang tán tỉnh lẫn nhau trông có vẻ như là bố mẹ của cô ấy, và nói với họ:
[Xin lỗi vì để bố mẹ phải chờ. Đây là Shirase-kun. Như hai người thấy đấy, bọn con kết hôn rồi.]
...Hah!?
Haaaaaaaaaaaaaaaaaah!?
C-Cô đang nói cái quái gì vậy?
Theo lẽ tự nhiên, tôi không thể không phát hoảng được.
[H-Hân hạnh được gặp. Cháu... Ý cháu là, tên cháu là Shirase Koutarou. Kính chào ạ.]
[Ừ, rất vui được gặp cháu. Bác là bố của Reina, Reichi. Còn đây là vợ bác, Haruna.]
[Fufu, rất vui được gặp cháu, Koutarou-kun!]
[V-Vâng, rất vui được gặp ạ.]
Tôi cúi đầu trước họ, và Sensei nơi gì đó như thể đang xin lỗi:
[Con xin lỗi vì đã giữ kín đến bây giờ. Sau khi suy nghĩ một hồi, con quyết định sẽ thông báo với hai người.]
[Hm, vậy à?]
[Ể?]
–Nắm lấy.[Gufuh!? D-Dạ, đúng rồi ạ...]
Ôi khuỷu tay của tôi...
Đau thật đấy... nhưng tôi cố không ngã quỵ xuống vì đau đớn. Cả bố và mẹ của Sensei đều có vẻ bất ngờ, nhưng đồng thời họ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cả hai người họ đều trông khá trẻ. Trông như mới ngoài 30, nhưng vì Sensei nói cô ấy đã 25 tuổi rồi, nên chắc họ cũng phải ngoài 40 đến 50 rồi.
Cho dù bọn họ không trông giống 40 tuổi lắm.
Mẹ của cô ấy trông như chị gái của Sensei hay gì đó vậy...
[Hiểu rồi. Mẹ rất bất ngờ khi biết con có hôn phu rồi đấy. Chúng ta không biết điều đó, xin lỗi vì đã mang vấn đề hôn nhân ra bàn bạc con nhé.]
[Không, con cũng xin lỗi vì không thể báo trước cho hai người. Con biết anh ấy mặt hơi giống trẻ con, nhưng vì anh ấy trông trẻ vậy thôi à, chứ anh ấy là đồng nghiệp của con đấy. Nói cách khác, là tình yêu nơi làm việc đấy ạ.]
Ê, sao tuyên bố nghe hùng hồn vậy?
[Ồ, vậy là hai đứa làm ở cùng một chỗ, rồi từ đó mà yêu nhau à.]
[Dạ, vâng ạ. Con đã nói với anh ấy là muốn giới thiệu anh ấy với hai người, nhưng anh ấy quá tâm huyết vào việc dạy dỗ học trò, nên ít khi nào có thời gian lắm ạ. Xin lỗi bố mẹ vì đã gây rắc rối ạ.]
[Vậy mọi chuyện là như vậy à? Xin lỗi vì đã làm mọi chuyện om sòm lên tí nhé.]
[K-Không sao ạ.]
Trông cô vẫn đang làm om sòm mọi việc lên đấy thôi...
Hơn nữa, tôi không phải đồng nghiệp của cô ấy, tôi là học sinh...
Trong khi trái tim tôi vẫn đang sầu muộn, bố cô ấy lại trao cho tôi một ánh nhìn khác biệt, và nói:
[Mà này, cháu yêu Reina ở điểm nào thế? Đặc điểm nào của con bé là mê hoặc cháu nhất?]
[Ể?]
Không thể mong đợi gì hơn từ một bậc phụ huynh khi hỏi một câu như vậy.
Tôi cảm thấy ánh nhìn của Sensei khoá chặt vào tôi như thường lệ, và tôi thấy bản thân đang khô héo đi bởi một áp lực nặng không tưởng.
Và rồi:
–Nhìn chằm chằm.
[…]
Cái ánh nhìn nhắm vào tôi như thể hàng ngàn chiếc kim vậy...
Hãy tha thứ cho tôi... Tôi đang muốn cho dòng nước mắt được tuôn trào... Tôi đang phân vân xem mình nên trả lời như thế nào.
Cái gì của Sensei mà mê hoặc tôi... mê hoặc... ngực của cô ấy chăng?
Tôi đảo mắt nhìn sang ngực của Sensei.
Ngực đúng to thật đấy...
–Cấu.
[Đau đau đau đau đau!?]
Đừng có véo em nữa, được không!?
[Sao vậy? Shirase-kun, anh có thể kể họ nghe cách chúng ta yêu thương lẫn nhau mà, phải không?]
[Eek!?]
Sensei đang cười, nhưng đôi mắt của cô ấy thì không. Tôi thấy một luống sát khí từ cô ấy, và tôi phải nghĩ cách nào đó để khen ngợi Sensei thôi.
[C-Cháu nghĩ là ở vẻ đẹp mà cô ấy thừa hưởng từ bố mẹ. Khuôn mặt của cô ấy như một tấm gương phản chiếu trái tim của cô ấy vậy. Và vì trái tim của cô ấy thật thuần khiết và chân thật, đó là tại sao cháu nghĩ cô ấy lại xinh đẹp đến vậy ạ!]
Tôi nói như thể tôi là nhân viên ở một cửa tiệm làm đẹp vậy, nhưng ít nhất tôi cũng khen cô ấy được vài lời, nên chắc là ổn rồi đấy.
Tôi nhìn về phía Sensei, cố để hỏi," Có được không?"
[Bố mẹ cho bọn con xin vài phút nhé?]
Sensei thì thầm vào tai tôi với một nụ cười gượng ép.
[Em không nghĩ được cái gì khác à!? Đừng có nói về vẻ ngoài, phần em thích phải là phần bên trong cơ! Như thế có lợi hơn nhiều! Là có lợi đấy!]
(Ể...)
Đ-Đúng là đến mệt mà...
Dù sao thì tôi thấy như cô ấy đang đòi hỏi quá nhiều ở tôi vậy.
Chắc là bao nhiêu đức tính tốt đem đi nuôi ngực hết cả rồi.
Tôi không thể nào tức giận hơn được nữa, nhưng cô ấy nói sẽ cho tôi một ân huệ (nhấn mạnh) sau việc này, nên tôi mới một lòng chịu đựng.
[Mà này, chẳng phải anh nói anh thích cách em dạy học, không phải sao?]
[Ể?]
Tôi nói thế bao giờ?
[Anh có nói vậy phải không?] (giọng ép buộc)
[À-À phải rồi! Anh có nói vậy! Anh yêu cái phần đó ở em!]
Mặt cô ấy quả là đáng sợ.
Cô nghĩ em lại thích cô khi ở dạng giáo viên à!?
[C-Cháu nghĩ Reina là một người xuất chúng! Cô ấy rất tâm huyết với nghề dạy, và cô ấy sẽ trừng phạt nghiêm khắc những học sinh hư đốn, và cô ấy đào tạo mọi người không phải trở thành những học sinh tốt, mà là trở thành những người tốt, nên cháu nghĩ cô ấy cực kì tuyệt vời ạ! Cô ấy như là nữ thần của cháu vậy!]
Ngay lúc đó tôi dừng phát biểu. Có lẽ tôi hơi nhiều lời rồi.
Tôi muốn nói thêm là không đồng tình với cách cô ấy bắt học sinh viết bản kiểm điểm, nhưng chuyện đó cũng không quan trọng lắm.
Tôi đã hoàn thành việc mình phải làm, và quay lại nhìn Sensei, nhưng...
[–!?]
Vì vài lý do nào đó mà cô ấy đảo mắt liên tục với gương mặt đỏ ửng.
Khoan đã, tại sao cô lại đỏ mặt!?
Cô là người bắt em phải nói ra điều đó đấy, có biết không!?
Trong khi tôi vẫn còn đang bị sốc, bố cô ấy lặng lẽ gật đầu và bảo:
[Hiểu rồi. Bác hiểu được tình cảm của hai đứa rồi. Nhưng bác không ngờ cháu lại tâm huyết với việc giảng dạy đến thế đấy. Vậy con có cảm tình với Shirase-kun là vì cả hai đều có cùng một đam mê à?]
[V-Vâng, cháu nghĩ vậy ạ.]
Tôi lặng lẽ nuốt nuốt nước bọt và gật đầu, và Sensei tiếp tục với một [Hơn nữa] .
[Trở nên tâm huyết với công việc đó là lẽ tự nhiên. Bởi vì người duy nhất học sinh có thể dựa vào là giáo viên bọn con. Và vì thế, bọn con phải trả lời một cách tha thiết những câu hỏi của các em, để chúng có thể bước đi trên con đường hạnh phúc của riêng mình. Chúng con phải toàn sức giúp đỡ bọn chúng, và chơi đùa không phải là một lựa chọn.]
[…]
Cái gì đây?
Có lẽ tôi hiểu nhầm Sensei rồi.
Tôi tưởng cô ấy nổi giận vô cớ với bọn tôi vì đó là con người của cô ấy. Nhưng thật ra, cô ấy nghiêm khắc như vậy là thật lòng muốn nghĩ cho bọn tôi.
Dẫu có vậy thì cô ấy đâu phải nắm lấy khuỷu tay tôi hay cấu tôi như vậy chứ.
Thêm nữa, mặt cô ấy thật là đáng sợ.
[Bố hiểu rồi. Bố đã hiểu quan điểm của con về việc dạy học rồi. Người đã hỗ trợ quan điểm của con là Shirase-kuh nhỉ, eh...]
Bố cô ấy trầm ngâm một lúc, rồi lại trao tôi một cái nhìn sắc bén rồi hỏi tôi câu này:
[Bác tự hỏi, liệu cháu có thật sự yêu Reina không?]
Thật lòng mà nói, tôi đã trả lời câu này rồi.
Có vẻ như Sensei thật sự hết mình với đam mê của mình.
Chắc tôi phải ở bên cạnh Sensei cho đến khi tình huống khó khăn này qua đi vậy.
Và sau đó:
[Vâng, dĩ nhiên rồi. Cháu không thể sống mà thiếu cô ấy. Cô ấy rất quan trọng với cháu.]
Tôi nói vậy, trông khi gật đầu một cái thật mạnh.
[Vậy à? Thế thì bác hiểu rồi.]
Sau đó, bố cô ấy để khoanh chéo tay, nhíu nhíu cái lông mày.
[Vậy là rắc rối rồi đây. Bác cứ tưởng Reina không có hôn phu cơ. Nên bác đã huỷ hợp đồng thuê nhà của con bé mất rồi.]
À, cái đấy tôi nghe trước đó rồi.
[T-Thì chúng ta có thể tìm cách đòi lại hợp đồng–]
Và rồi:
[Được rồi, nếu đã vậy rồi, bố muốn cả hai đứa sống chung luôn.]
[Ể!?]
S-Sống chung á!?
Không, chẳng phải như vậy hơi quá rồi hay sao!?
Sensei ra hiệu cho tôi qua ánh mắt, rồi cứng rắn nói:
[Được rồi, con hiểu rồi.]
Khoan đã, Sensei!?
Đáng nhẽ cô nên nói gì đó khác chứ!?
Vì sự tiến triển bất ngờ này, tôi thấy mắt mình dần to ra vì sửng sốt.
[!]
Rồi, khi tôi thấy Sensei với một biểu cảm vô cùng lo lắng, nó khiến tôi bắt đầu suy ngẫm.
Chắc cô ấy phải có kế hoạch rồi, và cô ấy gật đầu cho nhanh xong chuyện.
[Được rồi, quyết định vậy đi. Bố sẽ liên lạc với người ta để huỷ bỏ cuộc hôn nhân đó đi. May là chúng ta đã có thể giải quyết ổn thoả chuyện này. Đúng không, Mama của anh?]
[Phải, đúng đấy.]
Cả hai người bọn họ giờ đều đang cười khúc khích.
Có vẻ như cuộc đối thoại đã được giải quyết êm đềm cả rồi.
"Yare Yare..." , tôi vừa nói vừa thở nhẹ một cái. Phía bố mẹ, đã ăn xong bữa tối của họ, đứng dậy.
[Vậy thì, mọi chuyện còn lại để cho đôi bạn trẻ lo nhé.]
[Fufu, đúng đấy. Chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi.]
[Vâng sẽ nói với mẹ địa chỉ mới của con.]
[Mẹ mong đợi điều đó đấy. Giờ thì Shirase-kun, không, Koutarou-kun. Hãy chăm sóc chu đáo cho Reina nhé.]
Bố mẹ cô ấy rời đi với nụ cười còn nở trên môi và còn cúi đầu chào chúng tôi khi ra về.
[L– l-l-l-làm sao bây giờ!?]
[Bây giờ, cứ bình tĩnh đã...]
Hah... Tôi thấy bực tức và thả lỏng đôi vai mình.
Lúc đầu, chỉ là tôi đang cố gắng khen ngợi Sensei mà thôi, nhưng giờ mọi chuyện lại thành ra như này.
Nguyên nhân là Sensei chẳng chịu suy nghĩ tẹo nào, và cứ thế mà gật đầu trước đề nghị sống chung của hai người họ thôi.
Phải, cô ấy chẳng có kế hoạch hay thứ gì đại loại vậy cả.
[Vậy, tại sao cô lại làm bộ mặt đó rồi gật đầu?], đó là những gì tôi muốn hỏi cô ấy, nhưng như vậy sẽ khiến cô ấy nghĩ tôi là một kẻ kiêu căng.
Cho dù chỉ trong giây lát, tôi vẫn muốn trải nghiệm lại cảm giác khi tôi nhìn vào cô ấy với một ánh nhìn tích cực hơn.
[Thôi, chuyện đã xảy ra rồi, vậy nên chúng ta không còn cách nào khác ngoài nghĩ ra vài biện pháp đề phòng thôi...]
[P-Phải. Em nói đúng ý cô rồi đấy. Nếu bọn họ phát hiện ra, chúng ta sẽ chẳng còn gì để nói với họ cả.]
[Vâng. Nhưng sao bố mẹ cô cứ thúc giục cô phải kết hôn thế?]
[...Fuu. Đã đến nước này rồi, cô đoán phải giải thích ra cho em hiểu thôi.]
[Phài, em nghĩ như thế sẽ tốt hơn đấy.]
Tôi động viên Sensei, rồi cô ấy cúi gầm mặt xuống và bắt đầu giải thích hoàn cảnh.
[Ở quê nhà của cô, có những người kết hôn trước năm 20 tuổi, bao gồm cả bố mẹ cô nữa. Kể cả khi đó họ không kết hôn, họ chắc chắn sẽ kết hôn vào năm họ 25 tuổi, cũng là lúc mà họ sinh con.]
[Vậy là có nhiều người kết hôn khi vẫn ở độ tuổi đi học?]
[Đúng rồi đấy. Có rất nhiều người chọn làm nông hoặc kế nghiệp gia đình. Đó là lý do tại sao không có nhiều người như cô lên thành phố, vì bọn họ phải ở bên gia đình vào thời điểm này, đó là cái mà cô nghĩ là hạnh phúc của người phụ nữ.]
[Em hiểu rồi. Vậy ra là thế.]
[Phải, cô đã bảo với bố mẹ mình rất nhiều lần về suy nghĩ của mình với hôn nhân, nhưng gần đây họ thúc giục cô rất nhiều. Bởi vì hiếm khi có ai ở độ tuổi của cô cố gắng kết hôn ở quê nhà, nên họ cứ làm om sòm hết cả lên. Rồi bố mẹ cô hết kiên nhẫn nổi, huỷ đi hợp đồng thuê nhà của cô, và dàn xếp một cuộc hôn nhân sắp đặt cho cô nữa.]
[Và sau đó, đấy là lý do cô làm vậy khi em vô tình va phải cô.]
[Phải, đúng vậy. Cô xin lỗi vì đã kéo em vào việc này...]
[À, ổn mà cô, vì chúng ta chẳng thể làm gì về nó nữa... em muốn hỏi, sao lúc đấy cô lại gật đầu? Và cái mặt tự tin lúc đó là sao vậy?]
Phải, tôi đã muốn hỏi câu đó.
Nếu Sensei kiên quyết bác bỏ ý kiến đó, thì tất vả chuyện này đã không xảy ra.
[...Cô xin lỗi. Cô sẽ xin lỗi về việc đó...]
Sensei thu mình lại và mang lên mình vẻ có lỗi. Đứng trong vị trí đó khiến tôi không thoải mái.
Cô ấy luôn luôn đáng sợ, và lúc nào cũng nghiêm khắc, vậy nên nhìn thấy cô ấy ở bộ dạng yếu đuối này khiến tôi mất hứng.
Vậy nên, để làm giảm bớt đi sự nặng nề trong bầu không khí, tôi thay đổi chủ đề.
[Ah...ừm, Sensei, có ai mà cô thấy hứng thú không!?]
[Nếu mà có, thì mọi chuyện đã không phức tạp đến thế này. Mà đó là quấy rối tình dục đấy, nên cẩn thận miệng lưỡi đi.]
[Ah, được rồi... Xin lỗi...Khoan đã, em đang cố giúp cô đây, vậy sao cô lại nổi nóng với em...?]
Sensei, người đang dùng cả hai tay uống cốc cà phê từ máy bán hàng tự động, nhìn tôi bằng một ánh mắt khinh miệt.
Mà cô ấy cho hơi nhiều đường và sữa vào cốc cà phê rồi đấy.
Cô nên tập uống cà phê đen đi, cho dù nó không hợp khẩu vị của cô đi chăng nữa.
Tôi thở nhẹ một hơi, và nói với Sensei:
[Cũng khá là ngạc nhiên đấy. Sensei, cô thường trông giống một người hoàn hảo không mắc sai lầm bao giờ.]
[Ở trường thì đúng là vậy. Cô làm việc một cách tuyệt vọng để giữ hình ảnh đó. Nhưng đời sống cá nhân của cô thì lại như thế này.]
[Em hiểu rồi. Nhưng
lúc nào cũng cư xử cứng rắn như thế chẳng phải sẽ khiến cô mệt mỏi thêm sao?]
[Cái gì đây? Em đang dạy đời cô đấy à?]
Sensei thể hiện sự khó chịu của mình một cách trắng trợn, nên tôi lắc đầu và nói:
[K-Không, đó không phải ý định của em. Chỉ là, cô lúc nào cũng giữ cái vẻ ngoài đó,
và em tự hỏi là cô có đang gặp trở ngại gì không.]
[Ừ thì, cô đoán là vậy. Nhưng cô là một giáo viên. Giáo viên luôn luôn phải là những tấm gương sáng trước mặt học sinh. Kể cả cô phải bắt ép chính mình, cô phải là một "giáo viên" mọi lúc mọi nơi khi đứng trước mặt các em.]
[Em không biết tại sao cô lại đi xa đến vậy...]
Và rồi:
[... Em thấy đấy, cô đã luôn mơ ước được làm một giáo viên.]
[Ể?]
Sensei bắt đầu kể lại trong lúc mắt hướng về phía cửa sổ.
[Động cơ của cô cũng khá tầm thường thôi. Khi còn là học sinh, có một giáo viên cực kì chu đáo, và cô ước được giống như cô ấy. Như em đã nói về cô rồi đấy, cô ấy rất hoàn hảo, và cô muốn bắt chước theo cô ấy, nhưng những tật xấu của cô đều bị lộ ra hết rồi.]
[Không, nó không thật sự... mà đúng là cô đã cho quá nhiều đường và sữa vào cốc cà phê của cô thật...]
[C-Cái đấy cô chịu thôi!? Cô không nuốt được mấy thứ đắng, hiểu rồi chứ!?]
[Eh...]
Vậy là cô ấy không thể ngừng uống như vậy à...
[Nếu cô không uống được mấy đồ đắng, thì cô nên thử uống ca cao đi.]
[Không thể được! Uống cà phê mới ra dáng người lớn!]
[Sensei à...]
Nên làm gì với cô đây...
Hình ảnh của tôi về Sensei đã ngay lập tức sụp đổ.
Tôi đoán là giống như cô ấy đã nói vậy. Các tật xấu của cô ấy đã lộ ra hết...
Sensei phồng má về phía tôi, tôi hỏi:
[Có khi nào việc uống cà phê cũng là để cô trông giống hơn với khuôn mẫu không hả cô?]
[Phải, dĩ nhiên rồi. Mỗi sáng cô đều dành ra thời gian uốn thẳng tóc và đeo cặp kính nhỏ xinh, đó là vì cô muốn trở thành một người phụ nữ lạnh lùng và xinh đẹp như cô giáo của cô đã từng.]
[E-Em hiểu rồi...]
Có vẻ như tôi đã nghe phải thứ mà đáng nhẽ tôi không nên nghe.
Bắt đầu từ ngày mai, tôi chắc chắn không thể nhìn vào Sensei như cách đã từng được nữa.
Ah, tôi đoán là hôm nay cô ấy cũng cố gắng để trở thành một người phụ nữ lạnh lùng và xinh đẹp chắc luôn...
[Phải, cô nghĩ Sensei của cô là một người phi thường. Cô ấy luôn giữ cho mình một hình ảnh lạnh lùng, và kiềm chế để không cười, nhưng mỗi lời nói của cô ấy cũng chỉ là muốn tốt cho học sinh của mình mà thôi.]
[Ồ, nghe cô nói vậy thấy giống một giáo viên thực thụ nhỉ.]
[Không, cô chẳng là gì so với cô giáo của cô đâu.]
Sensei lắc đầu phủ nhận, và nói như thể đang vướng vào những dòng hoài niệm:
[Đã lâu trước đây, cô có một người bạn với cơ thể ốm yếu và thường xuyên phải nghỉ học. Bạn ấy phải đến phòng y tế phần lớn thời gian, và ít khi nào nghỉ đủ số ngày cho phép. Vậy nên, việc học hành với bạn ấy là vô cùng khó khăn. Dĩ nhiên, vì muốn giúp đỡ bạn ấy, nên cô đã chuyển sang học lớp của bạn ấy luôn. Lúc đó, cô đã tham khảo ý kiến từ giáo viên chủ nhiệm của mình. Cô ấy bảo, " Trông cậy vào em hết đấy." ]
[V-Và rồi?]
[Sensei lúc nào cũng ở bên dạy học với bạn ấy. Từ sáng đến tối. Sensei sẽ tiếp tục học cùng bạn ấy mỗi khi nào có thời gian. Nhưng Sensei vẫn là con người. Nếu cô ấy tiếp tục ép mình phải chịu đựng như vậy, cơ thể của cô ấy sẽ đạt giới hạn một ngày nào đó. Một ngày nọ, cô ló trộm Sensei, vẫn không chú ý gì. Sensei trông như đang phải chịu nhiều đau đớn vậy.]
[Eh?]
[Cô nhanh chóng chạy lại chỗ cô ấy. Sensei nói phải tiếp tục đến nhà bạn của cô và kèm bạn ấy học, và cứ ép mình như vậy. Và thế là, cô hỏi cô ấy, "Tại sao cô lại đi xa đến vậy ạ...?" . Và rồi, Sensei trả lời lại kèm theo một nụ cười, điều mà hiếm khi cô ấy làm.]
[…]
Tôi nuốt nước bọt và nín thở cùng sự lo lắng, và rồi Sensei bảo tôi:
["Cô đã quyết định vậy rồi, em biết đấy? Cô là cô giáo của tất cả các em. Kể cả khi cô phải tự thúc ép chính mình, cô phải chăm chỉ làm việc như một giáo viên vì hạnh phúc của các em học sinh.", cô ấy nói vậy đấy.]
[Cô ấy quả là một giáo viên vĩ đại...]
[Phải, cô ấy rất tuyệt vời. Dù sao thì, bạn của cô cũng đã có tiến bộ trong học tập. Lúc đó cô rất ngưỡng mộ cô giáo của mình, nên cô đã cố gắng hết sức có thể để trở thành một giáo viên tốt. Ngày nào cũng có một số khó khăn, nhưng cô yêu công việc của mình, và nó rất thoả mãn nữa.]
Và rồi, Sensei tiếp tục nói, nhưng nhấm thuần trong tông giọng của cô ấy là một chút hối hận.
[Nhưng vì bố mẹ và tất cả mọi người ở quê nhà của cô hài lòng với cuộc sống của họ, ước mơ mà cô bám lấy và theo đuổi ngày càng khó thành hiện thực hơn. Cô còn không thể tìm ra người mà cô muốn kết hôn cùng...]
[…]
Cô Sakurakouji, người luôn luôn nhìn chằm chằm vào tôi, hay la mắng tôi, đang nói chuyện với giọng mập mờ và run rẩy, và khoé mi của cô ấy đang dần ướt nhoè vì nước mắt rồi kìa. Việc thấy cô ấy yếu đuối và bất lực như thế này là rất bất ngờ đối với tôi, nhưng tôi thấy tốt nhất là nên để cô ấy một mình.
Tôi thực sự ghét cô ấy ở một điểm...
Cứ khi nào chúng tôi mặt đối mặt, cô ấy sẽ lại điều chỉnh lại trang phục của tôi, bắt tôi phải chuẩn bị cho những tiết học khi mà điểm của tôi xuống thấp, và hơn nữa là hay làm mọi thứ om sòm hết cả lên.
Tuy vậy...
[Sensei, cô có muốn tiếp tục giảng dạy không ạ?]
[Dĩ nhiên rồi, em phải biết chứ!? Vẫn còn rất nhiều thứ cô muốn dạy cho học sinh của mình, và phải chắc chắn là chúng hiểu hết mọi thứ. Cô không thể bỏ dở giữa chừng được! Chẳng phải việc đó sẽ gây ra cho các em nhiều rắc rối lắm sao!? Cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, cô phải có trách nhiệm với các em! Vì cô là một giáo viên!]
[Em...hiểu rồi...]
Sensei của tôi thật sự đang coi học trò của mình là thứ quan trọng nhất với cô ấy...
Nhưng vẫn có những thứ tôi không nói ra được.
Mặt cô ấy rất đáng sợ.
Ngực của cô ấy rất khủng.
Hah...
Sau khi tôi thở ra một hơi đựng đầy nỗi sầu, [Ugh, không giúp ích được gì rồi!], được nói bởi Sensei, người vừa đưa ra quyết định.
Sau khi nghe toàn bộ chuyện này, tôi đoán là tôi phải hợp tác với cô ấy kể từ bây giờ rồi.
[Em hiểu rồi. Hay là cô đến sống với em cho đến khi mọi chuyện lắng xuống nhỉ?]
[Eh!...]
Sensei thể hiện sự bất ngờ trên khuôn mặt, nhưng tôi tiếp tục:
[Sau cuộc nói chuyện ngày hôm nay, cách duy nhất để xử lý hoàn cảnh khó khăn này là thật sự sống chung với nhau. Em nghĩ Sensei đã biết rồi, nhưng em sống trong một căn nhà đơn, bố em hiếm khi về nhà, và các phòng thì trống trơn hết. Vậy nên tất cả sẽ ổn nếu Sensei dọn đến nhà em. Cô sống ở đó được một khoảng thời gian, cho đến khi chúng ta mời được bố mẹ cô đến, em nghĩ việc đó sẽ làm nhẹ bớt gánh nặng của Sensei đi nhiều đấy. Nếu bố mẹ của cô thấy chúng ta đang sống chung với nhau thật, em nghĩ tất cả sẽ ổn thôi.]
[N-Nhưng, chẳng phải như thế cô sẽ gây rắc rối cho em sao? Hơn nữa, chúng ta là giáo viên và học sinh đấy...]
[Ừ, điều đó có thể đúng, nhưng đó là một hoàn cảnh khắc nghiệt... Và về phần gây rắc rối cho em, có một điều em muốn từ cô.]
[Em muốn từ cô cái gì cơ?]
Tôi trả lời Sensei, người đang nghiêng đầu sang một bên.
[Cô thấy đấy, kể từ khi bà em qua đời một năm trước, em không đảm đương được một tí việc nhà nào cả, nên bên trong nhà em là cả một thảm hoạ... Lý do em đến đây ngày hôm nay là vì em không biết nấu ăn...]
[Cô hiểu rồi. Đổi lại cho việc sống cùng với em, em muốn cô giúp với phần việc nhà chứ gì?]
[Phải, chính xác. Nếu cô làm được vậy cho em, em sẽ không gặp rắc rối gì. Và còn nữa, em nghĩ sẽ có một số tin đồn kỳ lạ sẽ làn tràn khắp khu hàng xóm, nên tốt hơn hết là cô nên giả vờ là một quản gia đi ạ.]
[Em nói đúng. Như thế, việc chúng ta sống cùng với nhau sẽ không được coi là lạ nữa. Hàng xóm của em có lẽ cũng biết là bố em bận rộn với công việc nữa.]
[Đúng. Và vì thế, cô vẫn có thể dạy học như thường.]
Khi tôi nói vậy, Sensei ngước lên nhìn tôi với một cặp mắt hối lỗi, và hỏi:
[Nhưng, em thực sự thấy ổn chứ? Cô đã kéo em vào cái việc vô lý này, vậy nên mặc kệ cô hay thứ gì đồng khác chẳng phải sẽ cho em nhiều tự do hơn sao?]
Khi cô ấy hỏi vậy, tôi cười thầm và nói:
[Dù sao thì chúng ta đã tiến xa đến mức này rồi, nên chúng ta sẽ ở cạnh nhau cho đến cuối. Với cả em cũng muốn thấy Sensei vui vẻ nữa. Cô cứ trầm lắng như thế này có vẻ không hợp lắm.]
[Ara, như vậy nghĩa là sao đây?] (Nhìn chằm chằm)
[Ah, đừng lo về nó...]
Sensei có một tia sáng sắc bén trong mắt, và tôi đảo mắt mình, tôi thấy như đã chạy thoát khỏi cô ấy rồi
ý.
[...Fufu!]
[!]
Thấy Sensei cười như thế này, tôi thấy mình như được mở rộng tầm mắt.
Cô ấy luôn làm một vẻ mặt dữ tợn, nên tôi tưởng cô ấy không biết cười, nhưng rõ ràng là cô ấy làm được mà, phải không!?
Quả là một bất ngờ.
Cô ấy cũng xinh đẹp nữa, và thật lòng mà nói thì cô ấy cực kì dễ thương.
Nhưng nếu nghĩ lại, nếu khuôn mặt đáng sợ đó là để theo kịp với vẻ ngoài của mình, tôi đoán không phải lúc nào cô ấy cũng tốt bụng như thế này.
Kể cả khi không uống được cà phê đen, cô ấy vẫn rất đáng yêu.
Và rồi, trong khi đang nghĩ ngợi lung tung, Sensei để ý tới chỗ tôi nhìn.
[...Cái gì vậy?]
Cô luôn luôn ít cười, nên em muốn hỏi cô sao lúc nào cô cũng làm mặt hung dữ thế.
[Ah, chỉ là em không nghĩ là Sensei có thể cười được như vậy...]
[Này, em nghĩ cô ai thế, quái vật sao?]
[X-Xin lỗi. Chỉ là em không thấy cô cười nhiều ở trường, nên...Ah, nhưng cô trông đáng yêu lắm . Em nghĩ cô nên cười nhiều hơn đấy.]
[E-Em nói cái gì vậy!? Em không được phép chế giễu người lớn đâu, em biết chứ!?]
[Đủ rồi!], nói bởi một Sensei đang xấu hổ. Được thấy con người kia của Sensei thật là ngoài tầm dự đoán, nhưng nhiều đường lúc tôi thấy cô ấy đáng yêu ghê luôn đấy.
(Ôi mẹ ơi tôi vừa gõ gần 9000 từ trong một ngày kìa)