[Vậy, cô đang tính mua một chiếc bàn chải, nhưng vì cô sắp sống cùng em rồi, nên cô sẽ mua một đôi luôn vậy. Và nữa... Ah, trông dễ thương chưa này! Nhìn mà xem! Nếu đặt chúng cạnh nhau, chúng sẽ tạo thành hình trái tim đấy! Mua chúng thôi! Bắt buộc phải mua chúng!]
[Ể, Sensei!? Cô định mua chúng thật sao!?]
Ngó lơ phản ứng kinh ngạc của tôi, Sensei đã chọn lấy hai chiếc bàn chải màu xanh dương và hồng.
[Dĩ nhiên là cô mua chúng rồi!? Nó sẽ khiến chúng ta trông như đang sống với nhau ấy. Và này, đừng có gọi cô là "Sensei" to vậy. Ai đó có thể nghe được đấy... Này, nhìn kìa! Cái cốc này cũng dễ thương quá! Phần tay cầm như đang nắm chặt vào tay của mình vậy!]
Tên của người phụ nữ này, người mà mắt cứ phát sáng mỗi khi thấy vật gì có vẻ ngoài dễ thương, là Sakurakouji Reina-san.
Người phụ nữ này tóc dài với mái tóc dài bồng bềnh và bộ ngực đầy vẻ khoái lạc. Tuy nhiên, như tôi đã gợi ý lúc trước qua việc gọi cô ấy là "Sensei", cô ấy chính là giáo viên chủ nhiệm của tôi.
Hơn nữa, thông thường thì cô ấy có một mái tóc dài óng mượt, đeo một cặp kính mỏng, cộng thêm một bộ đồ bó sát, nhưng giờ đây ở trạng thái nhàn nhã của cô ấy lại thay đổi 180 độ so với ấn tượng hàng ngày của cô ấy.
Chắc các bạn đang tự hỏi tại sao một giáo viên và một học sinh bình thường như tôi, lại đang đi mua
bàn chải đôi và cốc đôi như thế này.
[Thôi nào, em có nghe không đấy? Cứ như vậy thì em sẽ không thể làm bạn trai cô được đâu đấy, biết không?]
Sensei phồng má một cách đáng yêu.
Đúng vậy, hai chúng tôi trở thành người yêu của nhau do hoàn cảnh đưa đẩy, và giờ
cả hai phải sống chung với nhau.
Vì vậy, hôm nay chúng tôi đến đây để mua ít đồ dùng thiết yếu.
[X-Xin lỗi về việc đó, em chỉ hơi lơ đễnh một chút thôi...]
[Thôi nào, việc đó cho thấy em chả tâm huyết với việc này chút nào cả. Mà này, em trông hơi buồn ngủ trong tiết học lúc trước của cô đấy, biết không? Và hơn nữa, vì chúng ta sẽ sống chung với nhau, cô cũng sẽ giúp em với lối sống của em nữa, được chứ?]
[Ể!? Thật sao ạ!?]
[Phải, cô đang nghiêm túc đấy. Em nghĩ cô là ai vậy hả?]
[...Giáo viên chủ nhiệm của em, cô Sakurakouji Reina.]
[Cô mừng vì em đã hiểu. Giờ thì, chuẩn bị đi.]
[...Vâng.]
Tôi chán nản buông thõng đôi vai, và Sensei thì đang miệng cười khúc khích. Nhìn thấy mặt đó của Sensei làm tôi vô thức mất đi biểu hiện trên khuôn mặt mình.
Chỉ mấy ngày trước tôi còn tưởng cô ấy là một giáo viên cực kì đáng sợ, và rồi, hoà thuận với cô ấy như này khiến tôi thật sự hạnh phúc.
Thấy cô ấy cười như thế này là việc làm mà tôi chưa bao giờ thấy cô ấy làm trên trường.
Sensei bỗng nhìn qua một lượt khắp cửa hàng, rồi nói,
[Bây giờ thì, cô nghĩ chúng ta mua đủ thứ rồi đấy. Em có cần thứ gì nữ... Hmm?]
Thứ lọt vào tầm mắt của Sensei là một cửa hàng trang sức bên kia đường.
Tôi nghiêng đầu sang một bên, thắc mắc không biết có vấn đề gì. Sensei nói gì đó tựa như lời thì thầm:
[...Ngh]
[Ể?]
Và rồi:
[N-Nhẫn đôi, chúng ta cần nhẫn đôi!]
[Hả!? Khoan, ể!?]
N-Nhẫn đôi!?
L-Liệu ý của cô ấy là vậy?
Thứ mà các cặp đôi hay đeo với tên viết tắt của họ khắc trên đó sao!?
Tôi không ngờ đời mình lại dính dáng đến nơi đó. Tôi chưa bao giờ nghĩ về việc đến một nơi như vậy.
Nhưng Sensei rất nghiêm túc về việc này. Cô ấy đỏ mặt và xấu hổ, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại như đã đoán trước điều này sẽ xảy ra. Cô ấy nói,
[V-Vì chúng ta là người yêu đấy, biết chưa? Không phải sẽ hơi lạ khi chúng ta không đeo nhẫn hay thứ gì đó hay sao!?]
[K-Khoan, đợi đã!? Nhẫn đôi hơi bị đắt đấy, cô biết không!? Sensei, cô ổn với việc này sao!? Đeo nhẫn đôi với một người như em á!?]
[C-Cô không phiền đâu! Cô muốn ít nhất hãy thử một lần!]
[Ể...]
Tôi không biết liệu có ổn không...
Thôi thì, cô ấy cũng rất tâm huyết với việc này, nên chắc sẽ ổn thôi...
[Giờ thì, đi thôi! Và dĩ nhiên, chúng ta cũng sẽ khắc chữ lên nó nữa! Ah, cô lo phần khắc chữ có được không? Nó phải thật đáng yêu vào!]
[Khoan, chúng ta thật sự làm điều này hả cô!?]
[Phải! Cô đang rất nghiêm túc đấy!]
Sensei nắm lấy cánh tay tôi, trong lúc tôi vẫn đang bàng hoàng. Đây sẽ là chiếc nhẫn đôi đầu tiên trong đời tôi, và hơn nữa, vợ tôi sẽ là Sensei, một người vô cùng xinh đẹp. Tất cả thằng con trai đều ao ước được làm việc này.
Cho dù miệng tôi cứ tự phát ra, "Thật đấy à!?", tôi không tài nào giấu được sự hứng thú từ sâu trong trái tim tôi.