Vào giờ học ngày hôm sau:
Gần chỗ bảng đen, Sensei đang chất vấn một cậu học sinh nam.
[Lần trước cô đã dạy phần này rồi. Em có ôn bài không đấy!?]
[C-Có ạ, đại loại vậy...]
[Thế sao em không trả lời được?]
[Em xin lỗi…]
[…Fu. Thôi không sao, ngồi xuống đi.]
Sensei vẫn như vậy. Luôn luôn khoác trên mình một bộ đồ bó sát người, giữ vẻ lạnh lùng, và chẳng hé miệng cười một tẹo nào. Tôi vừa mới thấy bộ mặt xấu hổ của người phụ nữ xinh đẹp này hôm qua, và giờ thì tôi đang phân vân liệu đây có cùng một người không.
Giờ khi tôi đã biết mái tóc dài, cặp kính mỏng và sự điềm tĩnh không phản ánh đúng con người thật của cô ấy, tôi chỉ thấy nó lạ lạ.
Tuy nhiên, tôi không biết tại sao cô ấy lại đi xa để giữ hình ảnh đúng đắn, nghiêm túc đến như vậy.
Sensei có lẽ sẽ nói, "Vì vai trò của một giáo viên là để hướng dẫn cho học sinh của mình, vậy nên hai thứ đó phải được phân định rõ ràng, hiểu chưa?".Được rồi, tôi hiểu điều mà cô ấy muốn nói, nhưng vì cô ấy làm hơi quá nên tôi chưa thấy hứng thú với cô ấy cho đến bây giờ.
Tôi nghĩ cách làm của cô ấy vừa tồn tại cả nhược điểm lẫn ưu điểm.
-Reng Reng.
[Được rồi, giờ học hôm nay kết thúc tại đây. Đứng dậy chào nào.]
[Đứng – Chào.]
Sau khi cúi chào, tiết học của Sensei kết thúc, và mọi người đều sẵn sàng nghỉ xả hơi.
Tiết học của Sensei thì căng thẳng như xếp hạng học lực cuối năm vậy, nên ai cũng thở phào nhẹ nhõm khi nó kết thúc.
[…Ara?]
Tôi nhận thấy rằng Sensei đang cố với tới tập đề kiểm tra trên bàn, nhưng cả hai tay của cô ấy đã hết chỗ với những tập tài liệu thi khác.
Thông thường thì, nhiệm vụ của học sinh là giúp đỡ cô ấy với mấy việc như thế này, và học sinh thường sẽ được chọn qua số ngày tháng và số ghế ngồi, nhưng mà...
[Ừm, hôm nay là thứ Sáu, nên... Shirase-kun. Em bê hộ cô vài thứ được không?]
Cho dù tôi không liên quan gì, cô ấy lại gọi tên tôi,
Cô ấy ít khi chọn ai đó bằng số ngày tháng năm hơn là số ghế ngồi, nên tôi tự hỏi tại sao là thứ Sáu mà mình bị gọi.
Bình thường thì, học sinh nào cũng thấy bối rối như vậy thôi, nhưng nếu làm ồn lên, họ sẽ ngã gục trước ánh mắt của Sensei mất, vậy nên họ không muốn dính dáng vào đâu.
Chắc phải có ý nghĩa sâu sa nào ẩn sau nó.
Tôi vẫn không biết tại sao cô ấy lại gọi tôi, nhưng vì cô ấy dạy Tiếng Anh, có lẽ cô ấy chọn tôi vì có một sự tương quan nào đó giữa một từ Tiếng Anh và thứ Sáu.
[Shirase-kun, em có nghe không đấy?]
[À, xin lỗi. Em đến ngay đây.]
Thôi thì, tốt nhất là nên nhanh chân lên thôi.
[Ể? Không có ý nghĩa nào đằng sau nó sao?]
[Hả?]
Và rồi, khi đang rạo bước trên hành lang, tôi hỏi Sensei về sự tương quan giữa tôi và thứ Sáu, nhưng hoá ra chẳng có ý nghĩa gì cả. Tôi căng mắt kinh ngạc.
Mà này, hình như lúc trước tôi có khen ngợi trí thông minh của cô ấy thì phải?…
[Nhân tiện hỏi luôn, ngày mai em sẽ ổn chứ?]
[À, phải. Cô đang nói về việc chuyển nhà chứ gì?]
[Phải, đó là ngày nghỉ của em, nên em ổn với việc cô chuyển đến chứ?]
[Dĩ nhiên rồi. Em biết chúng ta không có phương án hiệu quả nhất, nhưng hành động kịp thời vẫn hơn nhỉ?]
[Em nói đúng. Vậy thì cô sẽ chấp nhận lời đề nghị của em vậy. Cô sẽ bàn bạc chi tiết với em sau.]
[Đã rõ.]
Nhân tiện nói luôn, tôi và Sensei đã trao đổi thông tin liên lạc với nhau từ ngày hôm qua rồi, nhưng cách nhắn tin của Sensei quả thực là bất ngờ đối với tôi.
Bởi vì Sensei tô thêm màu cho tin nhắn của cô ấy với cả đống mặt cười và biểu tượng cảm xúc.
Ví dụ như, sau câu "Cô rất mong đợi được hợp tác với em.", cô ấy sẽ chèn thêm biểu tượng hình hộp thư, và sau "Cô có làm phiền em không?", cô ấy sẽ thêm vào biểu tượng hình mặt sĩ quan cảnh sát.
Tôi thường chỉ hay gọi điện với mọi người, nên ngoài bố tôi ra thì đây là lần đầu tiên tôi nhắn tin với người khác.
Vì vài lý do kỳ lạ, tôi đã thấy vui, nhưng cứ giữ trong lòng thôi.
[Đặt chỗ giấy thi lên trên bàn.]
Chúng tôi đã đến phòng giáo viên, và đặt sấp đề kiểm tra lên bàn của Sensei.
Tôi chưa bao giờ để ý đến trước đây, nhưng bàn làm việc của Sensei rất sạch sẽ và ngăn nắp.
[Được rồi, cảm ơn em. Em vừa giúp cô rất nhiều đấy. Giờ thì, liệu chúng ta có thể ghé qua phòng y tế một lúc không?]
[Ể, phòng y tế á?]
Tôi nghiên đầu sang một bên, và rồi Sensei đảo mắt sang tôi, trông cô ấy rất xấu hổ, và nói:
[Ờ-ừm, có một món quà ở chỗ đó.]
[Quà ư?]
Cô ấy đang nói gì vậy? Mắt tôi đang toả sáng lấp lánh. Mặt Sensei lại càng đỏ hơn, và rồi cô ấy nói:
[D-Dù sao thì, em sẽ hiểu khi chúng ta đến đấy thôi! Vậy nên khẩn trương lên! Nhưng không được phép chạy trên hành lang! Hiểu rồi chứ?]
[Ể, à, vâng!? Hiểu rồi ạ!?]
[Em xin phép–]
Tôi mở miệng xin phép khi tôi gần vào phòng y tế, rồi sau đó tôi mở cửa.
[O? Em thấy không ổn trong người sao?]
Và rồi, chúng tôi gặp một người phụ nữ cũng trạc tuổi Sensei đang mặc bộ áo thí nghiệm, và hỏi chúng tôi câu hỏi đó trong khi miệng vẫn đang ngấu nghiến đồ ăn trong miệng.
Là cô giáo viên y tế, cô Hashibami Motoko.
Cô ấy là một người phụ nữ xinh đẹp, người mà lúc nào cũng toát lên một vẻ tư. Ngoài mấy đặc điểm đó ra, hình như miệng của cô ấy lúc nào cũng bị lấp đầy bởi đồ ăn.
Thêm nữa, cô ấy cũng trông giống cô Sakurakouji qua phong cách thời trang của cô ấy, nhạy cảm và khiêu gợi. Có cả tá học sinh nam đã giả vờ ngã bệnh để được nhìn thấy cô ấy.
Mà, không phải là tôi không hiểu cảm giác của họ.
Sau cùng thì, váy của cô ấy quá ngắn đến nỗi tôi có thể nhìn thấy quần lót của cô ấy.
Khoan, giờ mới thấy, cô ấy ăn mặc không phải hơi phản cảm quá rồi hay sao!?
Cho dù cô ấy có mặc một chiếc áo thí nghiệm, mọi người vẫn có thể thấy áo ngực của cô ấy, và váy chỉ được kéo dài đến đùi, đúng không!?
Đạo đức của cái trường này đã xuống thấp đến mức nào rồi chứ!?
[À, cô Sakurakouji bảo em đến đây.]
[À, vậy em chắc hẳn phải là Shirase-kun rồi. Reina đã kể cho cô. Vậy là hai người quyết định sẽ sống chung nhể!?]
[Khoan, sao cô lại biết chuyện đó!?]
Nhà trường phát hiện ra rồi sao?
Chúng tôi còn chưa sống chung cơ mà!?
Tôi choáng váng và sốc, nhưng cô Hashibami lại vô tư nói:
[Em không cần phải lo vậy đâu. Cô từng là bạn học cũ của Reina. Cô nhớ là hai người bọn cô đã quen nhau được khá lâu rồi. Đó là tại sao cô là người duy nhất biết về chuyện này.]
[À, thì ra là vậy...]
Nhà trường chưa biết về chuyện này đã đủ làm tôi thấy nhẹ người rồi.
Nhưng thật sự là trùng hợp khi hai người họ là bạn thân hồi còn đi học, và giờ lại công tác ở cùng trường chứ.
Thế giới này thật nhỏ bé, tôi đoán vậy. Cô Hashibami vắt chéo đôi chân mảnh khảnh của mình
và nói:
[Em không phải đứng nói chuyện đâu. Lấy ghế mà ngồi này.]
[Dạ, vâng.]
Tôi gật đầu, và lấy một chiếc ghế tròn nằm trước mặt Sensei.
[Hm?]
[Ể!?]
Và rồi, cô Hashibami bắt đầu nhìn chằm chằm vào tôi.
Một mùi hương dễ chịu xộc thẳng vào khoang mũi, và tôi thấy mặt mình đang dần nóng lên.
Nhưng vấn đề to lớn hơn xuất hiện.
–Boing.
To thật.
Ngực cô ấy quá to so với một giáo viên y tế, và trang phục của cô ấy còn tô thêm màu cho vóc dáng gợi cảm ấy. Cô ấy trườn người về phía trước, và mắt tôi đã khoá lấy ngực của cô ấy từ bao giờ.
Chắc còn to hơn cả của cô Sakurakouji ấy chứ.
Cả hai đều quá khủng.
Chúng quả thực là ấn tượng đấy, bạn biết không!?
Vậy đây là tại sao chúng nó giả ốm à?
Cảm thấy bối rối, tôi quay mắt nhìn đi nơi khác, và cô Hashibami tiếp tục quan sát tôi.
Hình như cô ấy chẳng ngại ngùng gì khi có ai đó cứ nhìn ngực mình nhỉ.
[Fufu. Đã rõ rồi. Phản ứng đáng yêu đấy. Có vẻ như phụ nữ khá là thích em đấy.]
[Ể!? Em–ừm... Biết nói sao đây nhỉ... Xin lỗi ạ.]
Sau đó, cô Hashibami quay mặt đi mà biểu cảm trên khuôn mặt không thay đổi lấy một li, và nói:
[–Vậy là... em vẫn còn trinh, đúng không?]
Sao cô ấy lại biết được!?
[Này!? C-Cô đang nói gì vậy!?]
Theo lẽ tự nhiên, mặt tôi giờ đã đỏ ửng đến tận mang tai, mồm thì ú ớ phát ra mấy câu vô nghĩa.
Cô Hashibami thì vẫn như vậy, vô tư nhồi thêm miếng donut vào miệng, rồi nói:
[Chuyện này quan trọng đấy, biết không hả? Em vẫn còn đang bồng bột tuổi dậy thì, và em còn sẽ sống chung với người bạn trinh nữ của cô đấy, hiểu chưa? Cô lo đến mất ngủ rồi đây này.]
[Ừ, vâng, nhưng... Khoan đã, cái gì cơ?]
Đợi đã.
Hình như tôi nghe nó hơi sai sai.
[Ể, ừm, cô vừa nói "người bạn trinh nữ", thế có nghĩ là...]
[Hm? À đúng rồi, cô đang nói về Reina. Cô ấy chắc chắn là trinh nữ. Cô là bạn thân nên cô biết mà.]
[Vâng, nhưng cô nói sao nghe bình thường thế!? Đó đáng nhẽ phải là một vấn đề khó nói, và cô vừa hơi xâm phạm đời tư cá nhân của cô ấy rồi đấy, cô biết không!?]
Tôi phản ứng hơi quá rồi. Tôi có hơi ấp úng chỗ đó.
[Hm. Nếu vậy thì, cô cũng nói em biết luôn là cô cũng là trinh nữ đấy. Công bằng rồi chứ?]
[Này!? C-Cô đang nói gì vậy? Có ai nói gì về công bằng đâu nào!?]
[Hahaha, em hài hước quá.]
[Chuyện đó không đáng cười đâu!]
Khi tôi nói vậy, cô Hashibami cư xử như một người ngoại quốc thiếu tế nhị và cứ cười tôi mãi.
Đúng là điên đầu mà...
Có vẻ như trang phục của cô ấy không phải là thứ duy nhất có vấn đề.
Phải đề phòng cô ấy mới được.
Dù sao thì, nói về cô Hashibami đủ rồi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô Sakurakouji lại là một trinh nữ đấy.
Cô ấy có một vẻ ngoài đặc biệt, nên tôi cứ nghĩ cô ấy chắc phải có hơn 10 mối tình rồi, nhưng chắc là do cô ấy quá đề cao cảnh giác.
Hoặc là cô ấy dành hết thời gian cho việc dạy học và không có thời gian để mà yêu ai đó.
Trong khi tôi nghĩ vậy, cô Hashibami hạ người xuống chiếc ghế, và nói:
[Cô chưa nói điều này với ai. Vì em nên cô mới kể.]
[Thế có nghĩa là sao?]
Cô Hashibami đưa miếng donut trên tay lên bàn, chống tay lên má, nhìn về phía tôi, rồi nói:
[Cô tưởng nếu em biết cô ấy là trinh nữ, em sẽ không cố gạ gẫm cô ấy.]
[Hả?]
Nói vậy xong, cô Hashibami đứng bật dậy khỏi ghế, đi đến tủ đựng thuốc và tiếp tục nói.
[Nghĩ mà xem. Giả sử Reina là người có kinh nghiệm và được coi là một "bitch". Nếu em nghĩ vậy, em có lẽ sẽ đoán trước được mình sẽ làm chuyện đó với cô ấy. Và đến một lúc, em sẽ làm chuyện đó thật.]
[Ug... chắc là cô nói đúng.]
Ý nghĩ về cô Sakurakouji lướt qua nhanh trong đầu tôi, hình ảnh cô ấy nở một nụ cười quyến rũ, tặng tôi một "tiết học đêm", trèo lên người tôi, nói "Cô sẽ dạy em mọi thứ", trong khi tháo từng chiếc cúc áo một. Tôi vội nuốt nước dãi đang chảy vào trong miệng.
Sau khi quyết định sống chung với nhau,tôi đã hứa với bản thân mình sẽ không nghĩ về mấy chuyện như vậy, nhưng phải thú thật là tôi cũng mong điều đó xảy ra lắm.
Giờ khi tôi biết cô ấy là trinh nữ, quả thực là xui xẻo mà. Ảo tưởng của tôi đã vỡ vụn và tan vào hư vô.
[Đúng rồi đấy. Trừ khi có một thằng cầm thú nào theo đuổi cô ấy, việc cô ấy vẫn trong trắng là không lạ gì. Sau cùng thì cô ấy muốn làm việc đó với người mà cô ấy yêu. Nhắc lại lần nữa là trừ khi có thằng cầm thú nào theo đuổi cô ấy.]
[Nhắc lại hai lần làm chi?... Cô không phần phải nhắc em đâu! Em hơi bị chung thuỷ đấy...]
Cô Hashibami trừng mắt nhìn tôi, rồi sau đó dịu xuống với một tiếng cười, và bảo:
[Cô cũng nghĩ vậy. Cô nhắc lại hai lần chỉ để cho chắc thôi.]
[Vậy à...?]
Cô Hashibami có vẻ khác người bình thường, nhưng trong thâm tâm cô ấy vẫn quan tâm đến cô Sakurakouji.
Tôi để nghị cô ấy đến nhà tôi để có chỗ mà ở, nhưng cuối cùng, vẫn là đôi nam nữ sống chung dưới một mái nhà...
Tôi chắc giờ tôi cũng đã lo lắng rồi.
[Nhưng em cũng hơi ngạc nhiên đấy. Bỏ qua mấy lời khen, em nghĩ cả hai người đều xinh đẹp và nổi tiếng với học sinh nữa! Như cô chẳng hạn, cô thường được nhiều bạn nam ghé thăm đấy thôi.]
[Ừ thì, con trai tuổi mới lớn như các em, có hứng thú với cơ thể phụ nữ là lẽ đương nhiên rồi.]
[Kuh, cái đấy khỏi phải bàn...]
Tôi khoá chặt đôi môi mình một cách ăn năn. Cô Hashibami quay lại chỗ ghế ngồi, lại vắt chéo đôi chân quyến rũ của mình một lần nữa, và nói:
[Xin lỗi về việc đó. Nhưng cô không hứng thú với người khác giới, với người lớn tuổi cũng vậy. Nên cô không thể chấp nhận tình cảm của em được. Thứ lỗi cho cô.]
[Em cảm giác như em vừa bị đá hay sao ấy...]
Tôi chán nản buông thõng đôi vai. Cô Hashibami lại cười và nói:
[Em cũng khá thú vị đấy. Chắc cô thấy mọi chuyện sẽ tự đâu vào đấy thôi, cho dù em có hơi trẻ chút.]
[Cô có thể nói vậy, nhưng em thấy cô sẽ lại trêu em hay sao ý? Lần này em sẽ không bị lừa đâu.]
Tôi thở dài với cơn buồn bực, và nụ cười nữa lại đâm trồi trên khuôn mặt của cô Hashibami. Rồi cô ấy nói thế này:
[Hmm. Chắc cô chọc em hơi quá rồi nhỉ? Xin lỗi nhé. Hãy tha thứ cho cô.]
[?]
Sau khi nói vậy, cô Hashibami tóm bất chợt nắm lấy tay tôi.
–Bóp.[…Hah?]
Cô ấy đang ấn mạnh tay tôi vào ngực cô ấy, có phải không!?
[Haaaaaaaaaaaaah!? C-Cô đang làm gì vậy!?]
Theo lẽ thường tình, tôi phát hoảng lên, nhưng cô Hashibami lại vô tư nói:
[Cô tưởng làm thế này sẽ giúp em vui lên chứ.]
–Bóp bóp.
[Này này này này!? Em có buồn tí nào đâu cơ chứ!?]
[Oh, vậy à? Xin lỗi nhé. Cảm giác nó sao?]
[Ể?]
[Cô đang hỏi em nghĩ gì về ngực cô đấy.]
[À-À thì, em thấy nó mềm và.... khoan đã!?]
[Hahaha! Hình như em tận hưởng nó lắm. Hãy trân trọng cái cảm giác đó đi. Sau cùng thì em là người đầu tiên cô cho sờ ngực đó.]
[Cô làm ơn đừng nói mấy thứ dễ gây hiểu lầm đó được không ạ!?]
Tôi đoán chắc là nhìn tôi bối rối thế này cô ấy thấy khoái trí lắm.
Cô Hashibami vẫn đang cắm bàn tay tôi vào ngực cô ấy, và cô ấy cười vui đến nỗi nghe như tiếng gà kêu.
[Được rồi, đùa thế đủ rồi.]
Nói vậy xong, cô Hashibami buông tay tôi ra.
Làm vậy thôi cũng đủ làm bất cứ thằng con trai nào phải buồn rồi.
Nói thật nhé, tôi đã định nói "Tiếc thật đấy..." từ tận đáy lòng khi cô ấy buông tay tôi ra.
[Ugh, cô đã chơi đùa với tâm hồn trong sạch của em rồi... Nhưng cảm ơn cô…]
[Cô rất vui vì em đã thành thật. Cô thích những người thật lòng với cảm xúc của mình như thế.]
[Cảm ơn cô…]
Tôi thấy hơi mệt với mấy cái chuyện này. Vừa cảm ơn cô Hashibami xong, cô lấy ra một vật được bọc lại kĩ càng và nói:
[Giờ đến chủ đề chính. Cô được bảo phải đưa cái này cho em.]
Nó được bọc lại bằng một lớp vải màu xanh nhạt. Kích cỡ chắc vừa cả hai bàn tay tôi.
[Đây... là Bentou. Đúng không?]
[Đúng, chính xác. Reina làm nó đấy!]
[Cô ấy làm nó ư!?]
Nghiêm túc sao!?
[Phải. Cô ấy thấy có lỗi vì đã kéo em vào chuyện này. Cô ấy nhờ cô nghĩ xem nên làm gì để tạ lỗi, nên cô đề xuất cái này.]
[Cái đó... Nhưng em là người đề nghị cô ấy ở nhà mình, nên cô ấy đâu phải lo vậy đâu...]
Tôi không ngờ mình đã gây nên cho cô ấy một gánh nặng như vậy...
[Đừng có nói vậy chứ. Cô ấy là kiểu người nghiêm túc thôi mà–Nhận lấy này.]
[Cảm ơn ạ.]
Tôi nhận lấy hộp Bentou từ cô Hashibami và phải nói là nó khá nặng đấy.
Tôi cá là cô ấy nghĩ tôi đang tuổi ăn tuổi lớn, nên là đã cho kha khá đồ vào đây.
[Cô nghe về hoàn cảnh gia đình em rồi. Em có lẽ sống qua ngày bằng mấy mẩu bánh mì và Bentou mua từ cửa hàng tiện lợi, nên cô đề xuất ý tưởng này với Reina. Em nghĩ sao? Bentou được làm bởi một người phụ nữ xinh đẹp đấy! Ăn ngon hơn hẳn, có đúng không!?]
[Ờ, phải.]
Tôi đâu có ăn mỗi mấy món đấy đâu.
Khi tôi còn bé, hình như là mẹ hay nấu cho tôi ăn, nhưng tôi không nhớ được nhiều lắm.
Và món mà bà tôi hay nấu cho tôi mỗi ngày là... Khoan, hm?
Kể từ khi bà tôi qua đời, tôi cảm thấy đã rất lâu rồi tôi mới được ăn món người khác nấu...
[Sao thế? Trông em không được vui lắm nhỉ. Cô tưởng em sẽ thấy vui và nhảy cẫng lên, chẳng lẽ em đang nghĩ mùi vị không được ngon à? Đừng có lo, Reina nấu giỏi lắm đấy.]
[À, không, em chỉ hơi ngạc nhiên chút xíu thôi. Lâu lắm rồi em mới được ai đó nấu cho ăn.]
[Ồ, ra là vậy à. Thế thì vui lên đi. Cô ấy luôn tự mình nấu nướng, nên cô ấy có thể nấu cho em cả ngày luôn đấy.]
[Cả ngày ấy ạ!?]
[Đúng rồi. Thú thực là cô hơi ghen tị đấy. Cô muốn được ăn đồ Reina nấu mỗi ngày cơ. Và này, thỉnh thoảng cũng phải mời cô đến ăn đấy nhé.]
[Haha, em rõ rồi. Khi nào được thì em sẽ mời cô tới.]
[Ừ, cô rất trông đợi đấy.]
Cô Hashibami mỉm cười, nhìn vào chiếc đồng hồ rồi nói:
[Ok, đến lúc em quay lại rồi đấy. Về nhanh không thì hết giờ ăn trưa mất.]
[Vâng, cảm ơn cô rất nhiều.]
[Fufu, nếu muốn cảm ơn ai đó, hãy cảm ơn người làm ra hộp cơm đó đấy. Mỗi gói đồ cho một đứa con trai như em thôi mà cô ấy đã phải phát hoảng lên rồi.]
[Vâng, hiểu rồi ạ.
Cô Sakurakouji cũng tốt phết đấy nhỉ...
Cô ấy có thể không thể hiện nó rõ ràng, nhưng cô ấy là một giáo viên tuyệt vời. Vì cô ấy luôn ra vẻ cứng rắn, đến cuối cô ấy lại ra vẻ hống hách như đúng rồi.
Giờ khi tôi biết là Sensei không hề dữ dằn như được đồn thổi, cô ấy lại vui tươi và dễ thương một cách bất ngờ, nên tôi thấy nó có hơi lạ.
Tôi sẽ hết mình tận hưởng phần đồ ăn này, và sẽ đi cảm ơn Sensei sau.
[Được rồi,em đi đây. Cảm ơn vì mọi thứ.]
Tôi cảm ơn cô ấy lần nữa, rồi đứng dậy khỏi chiếc ghế tròn.
Và rồi, cô ấy lại nhét thêm một miếng donut phủ socola, rồi nói:
[À, đúng rồi, Shirase-kun. Nếu em thấy không kiểm soát được phần dưới của mình khi sống với cô ấy, hãy đến chỗ cô. Cô sẽ chăm lo cho em từ A đến Z.]
[Cái gì!? Cô đang nói gì cơ!?]
Em tí nữa là đánh rơi hộp Bentou của mình đấy, biết không hả!?
Cô ấy nghĩ cái gì trong đầu vậy, cái cô giáo viên y tế (Còn trinh) dâm dục đó!?
[Cô sợ em sẽ giở trò bậy bạ với cô ấy. Với cô, cô sẽ điều trị y tế cho em hoặc cái gì đó–]
[Em sẽ không đến nhà cô đâu, được chứ!? Và sẽ không có mấy trò bậy bạ đậu, ok!?]
[H, tiếc thật đấy. Cô thấy hai người có làm việc đó mà không để phát hiện thì cũng không sao. Nhưng em đã nói vậy thì, cô trông chờ ở em đấy, trai tân-kun.]
[Em đã nói là em không đi rồi! Mà cô gọi ai là trai tân đấy hả!?]
Sau khi ăn đủ những câu từ cay nghiệt đó, tôi cuối cùng cũng rời khỏi phòng y tế.
Trên đường quay về lớp học, tôi cắm ống bút vào côc trà tôi mua trước đó và mở hộp Bentou ra.
Và rồi, tôi cứ tưởng hộp Bentou hình elip, có lẽ thuộc về Sensei, sẽ trông bóng loáng không tì vết và sắp xếp khéo léo, nhưng,
~Piyopu~.
[…]
Có một nhân vật hình con gà với một biểu cảm đang căng phồng trên khuôn mặt với dong chữ "Piyopu~" được viết khéo léo.
Đúng rồi, nhiều hộp Bentou cũng có mấy nhân vật kiểu này nhỉ.
Nhưng mà nó đáng yêu quá, phải không!? Chẳng hiểu sao cứ thấy choáng váng lạ thường.
Tôi là một học sinh Cao trung, nên ăn hộp Bentou kiểu này có hơi...
Với Sensei thì nó không hợp chút nào nên tôi thấy bất ngờ khi cô ấy thích mấy thứ dễ thương kiểu này.
Và rồi:
[Huh? Koutarou với một hộp Bentou á? Chuyện này lạ nha!]
Aoi vẫy tay mình, chào "Yaho!" một cái, và thò tay mình vào cái hộp Bentou.
[À-Ừ, phải.]
[Woah, cậu tự làm đấy à!?]
[Ể? À ừ, mình làm đấy! Mình làm một nháy là xong luôn đấy, biết không!?]
[Hmmm~, món do Koutarou nấu à, eh~?]
Thôi rồi, cô ấy sẽ nghi ngờ mất...
Bởi vì dù có bị dí súng vào đầu đi chăng nữa thì mình cũng chẳng thể nấu một món ăn ra hồn...
[Này, nó ghi "Piyopu" này! Thật đáng yêu làm sao!]
Cô ấy còn chú ý đến tiểu tiết sao!?
[Ah, đây là cái duy nhất mình tìm được rồi. Mình không có nhiều thời gian nên mi hf nghĩ cái này sẽ đủ.]
[Ồ, thật à? Có lẽ nó thuộc về bà của cậu chăng?]
[Ừ, có lẽ là vậy.]
[Hmm~ Mình không biết là bà cậu lại thích mấy món này đấy~]
–Nhìn chằm chằm.
[T-Thật à? Nó là một nhân vật hơi bị đáng yêu đấy, nên bà cậu có lẽ đã bị hấp dẫn bởi nó chăng?]
[Hahaha, mình hiểu cảm giác đó mà. Nó đáng yêu thật đấy. Piyopu~ Mình còn có ốp điện thoại in hình nó luôn!]
Nói vậy xong, cô ấy lấy điện thoại ra và cho tôi xem.
Và chắc chắn rằng, có một Piyopu~
Nó làm tôi bất ngờ thật đấy.
Tôi không biết nó là gì, nhưng tôi đoán là nó khá nổi tiếng, cái Piyopu này.
Khi tôi vẫn còn bị bất ngờ bởi sự nổi tiếng của cái Piyopu~ này, Aoi cũng tự tay mở hộp Bentou của mình ra.
[Ơ, cậu vẫn chưa ăn Bentou à?]
[Ừ, mình có đến câu lạc bộ bóng chuyền. Bọn họ muốn mình tham gia vào Chủ Nhật tới, nhưng mình phải làm việc ở tiệm kem cả ngày cơ. Nên mình đã từ chối họ rồi. Và giờ thì mình ở đây. Mình đói rồi, và có vẻ như Koutarou cũng chưa ăn nữa, thế thì ăn cùng nhau thôi!]
[Hiểu rồi. Làm tốt lắm.]
[Hehe, cảm ơn.]
Aoi cười bẽn lẽn.
Tôi đã quen cô ấy từ thời thơ ấu. Tình bạn của chúng tôi thêm gắn bó qua mấy năm Sơ trung, và chúng tôi ngồi ăn với nhau nhiều thế này cả triệu lần rồi.
Và rồi, tôi mở nắp hộp Bentou ra, và bên trong gồm có thịt viên, trứng cuộn, xúc xích hình bạch tuộc, và còn nhiều hơn nữa. Nó có tất cả những gì mà một hộp Bentou tiêu chuẩn hay có, có nghĩa là số đồ ăn là vô cùng dồi dào.
[Woah, cậu làm nó trông ngon quá!? Đổi cho nhau món ăn phụ đi!]
[Ể!? Được rồi nhưng chỉ một miếng thôi đấy nhé!?]
[Eh~ nhưng một miếng thì không có no, hay là mười miếng đi.]
[Ăn gì ăn nhiều thế!? Có biết đếm không đấy!?]
Bực thật đấy... Trong khi vẫn còn đang bực tức vì sự đần độn của Aoi, tôi cho một miếng thịt viên vào miệng.
[–!?]
Ngay lập tức, mùi vị đậm đà của nước sốt đã lan ra khắp miệng, và tôi vô tình nhảy cẫng lên.
Sao mà có thể ngon vậy được nhỉ!?
Cô Hashibami có nói Sensei nấu ăn rất giỏi, nhưng tôi nào ngờ nó lại ngon đến mức này!
Không ổn rồi, chuyện này làm tôi xúc động quá...
[Ơ, sao cậu lại khóc thế!?]
[Xin lỗi, đừng lo về nó... Chỉ đang nghĩ ngợi chút ấy mà...]
[O–Oh?]
Tôi chắc vừa khiến Aoi nghi ngờ đôi chút rồi, nhưng chỉ tại món này ngon quá khiến tôi không cầm được nước mắt.
Chẳng cần nghĩ ngợi gì, tôi lấy tay gắp thêm miếng nữa.
Món trứng cuộn, xúc xích hình bạch tuộc, và thịt gà–
Tất cả đều trông rất ngon miệng, nên tôi kìm cảm xúc của mình xuống và tiếp tục ăn.
Và rồi:
[K-Khoan, Koutarou!? Chừa lại cho mình ít đi chứ~!?]
[Ể? À quên, xin lỗi nhé.]
Chắc là tôi gắp đũa quá tay.
Với hai bờ má căng phồng, Aoi chỉ tay vào ngăn thứ hai của hộp Bentou của tôi, và nói:
[Được rồi! Mình xin chỗ này nhá!]
[Chẳng muốn cho cậu thêm một tẹo nào nữa đâu...]
Trong khi liếc nhìn Aoi, tôi mở ngăn thứ hai của hộp Bentou ra, nói cách khác, phần có nhiều đồ ăn nhất.
Tôi đã mong đợi ngăn này cũng ngon như ngăn kia khi tôi mở nó ra, nhưng rồi,
[N-Này, Koutarou. Mình muốn hỏi cậu vài điều…]
[… Xin lỗi, nhưng cậu không hỏi có được không…]
Suy nghĩ của tôi thay đổi hoàn toàn ngay khi nhìn vào nó, rồi Aoi chỉ tay về phía hộp Bentou và nói:
[Cái đấy cũng là cậu làm à…?]
[…]
Sao mà gật đầu nổi được.
Đó là vì...
Có cái gì đó phủ lên phần thức ăn với thịt cá diêu hồng, và tạo nên một hình trái tim.
Phần trái tim được bao quanh bởi món thịt gà và trứng nghiền, khiến món ăn thêm phần khác biệt.
Cái quái gì thế này!?
Cô ấy tưởng con trai thì thì thích mấy món như vậy chắc!?
Ừ thì cũng không hoàn toàn sai, nhưng sai địa điểm lẫn thời gian luôn rồi!?
[Đ-Đừng có hiểu nhầm! Đây là... đúng rồi! Mình tự làm ra nó để ăn mừng vì đã chăm chỉ làm việc đấy!]
Và rồi:
–Vỗ.
[Eh…]
Bỗng nhiên, Aoi đặt tay lên vai tôi, khiến tôi cũng đôi phần bất ngờ.
Và rồi, Aoi thả lỏng bằng cách cười khúc khích, và nói:
[Koutarou, không cần làm vậy đâu!]
Cô ấy nói đúng...
[Cho dù có nhìn thế nào đi chăng nữa, đây rõ ràng là cơm do vợ làm cho chồng, đúng không!? Vậy mình thật sự đối với cậu là gì chứ!? Và nó còn trông ngon thế kia cơ chứ!?]
Tôi đang chật vật tìm cách giải thích sao cho Aoi hiểu, người đang toả khói ra vì tức.
Tôi không còn muốn ăn mấy món phụ mà tôi sẽ ăn ngấu nghiến nữa, vì tâm trí tôi đang rất lộn xộn.
Và tôi còn chẳng hiểu cô ấy nói gì khi hỏi cô ấy đối với tôi là gì.
[Này, cậu đang ăn hơi nhiều rồi đấy, biết không hả!? Bỏ tay khỏi hộp Bentou mau!]
[Hmph! Một đứa con gái đã làm cái này, và cậu giấu mình suốt! Koutarou, cái đồ lăng nhăng!]
–Nhai.
Đừng có ăn hộp Bentou của tôi nữa!
[Lăng nhăng, eh... Cậu thấy đấy, cái này là... đúng rồi, cái này được làm bởi cô giúp việc.]
[Ể, cô giúp việc?]
Cơn giận từ Aoi bay đi nhanh như
một quả bóng bay vậy.
Sensei và tôi đã quyết định vậy rồi, nên có bồi thêm một lời nói dối vào cũng chẳng sao.[Phải, là cô giúp việc. Cậu biết mình tệ khoản việc nhà đến mức nào mà, nên bố mình đã thuê người giúp.]
[Ah, ra là vậy à? Ehehe, xin lỗi nhé~ Hiểu nhầm đôi chút…]
[Mình cũng xin lỗi mà. Cũng tại mình không thông báo trước.]
[Không, cậu không cần phải xin lỗi đâu. Nhưng mà cậu biết đấy, Koutarou chẳng ăn gì ngoài mấy hộp Bentou mua ở cửa hàng tiện lợi. Lại đang tuổi ăn tuổi lớn thế này, phải ăn đồ tự làm mới cân bằng đủ dinh dưỡng chứ. Và về hình trái tim, chắc là cái bà nội trợ đó đang nghĩ về cảm xúc của cậu sau khi bà cậu qua đời, phải chứ!?]
[À, ừ, chắc vậy…]
Tôi gật đầu một cách khó xử. Vì vài lý do nào đó, mặt của Aoi đang đỏ như quả gấc, hắng giọng, và nói:
[Nhưng cậu biết đấy, thay vì gây khó khăn cho bà nội trợ đó, sao cậu không nhờ ai đó cậu biết giúp đỡ nhỉ…? Ví dụ né, người ngồi trước cậu hơi bị được việc đó…!]
[Được việc á? À, ý cậu là Takahashi từ câu lạc bộ nấu ăn phải không?]
Takahashi từ câu lạc bộ nấu ăn đang ngồi ngay phía sau Aoi, và đang đánh chén ngon miệng hộp Bentou thứ ba trong ngày. Cậu ta trông khá là mũm mĩm.
Chắc đây là khẩu phần ăn của mấy gia đình quý tộc, bởi vì cách cư xử của cậu ấy rất ra dáng một quý ông.
[Khoan đã, sao lại nói đếm Takahashi ở đây!? Cậu ấy đúng là nấu ăn giỏi thật, nhưng mình đâu có nói về cậu ấy! Mình đang nói về mình đây này, hiểu chưa!?]
Vì vài lý do, Aoi bác bỏ điều đó một cách tức giận, điều đó làm tôi cũng khá là hoang mang.
[Nhưng cậu đâu có biết nấu nướng!]
[Ừ...phải, nhưng mà…]
Aoi xấu hổ quay vòng ngón trỏ của mình, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc. Cô ấy lên giọng thật cao, và nói:
[Th-Thế thì, mình sẽ mang vài
cốc ramen đến, và Koutarou có thể đổ nước sôi vào!
Đợi tầm 3 phút, sau đó nó sẽ ngon lắm đấy!]
[Cậu không biết ý nghĩa của từ "nấu ăn" à?]
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy, và Aoi, mắt đang đẫm lệ, bắt đầu đánh chén hộp Bentou của tôi thêm một lần nữa.
[Wahh, Koutarou đúng là đồ bắt nạt~… Ít nhất thì hộp Bentou này ăn ngon~…]
[…Hah.]
Tôi thở dài về phía Aoi, người đang bận ăn, khóc và la hét đau cả tai lên. Ít nhất thì đã đánh lừa được cô ấy về cái hình trái tim kia.
Nói về vấn đề đó thêm lần nữa chắc tôi chết mất, nên đổi chủ đề là phương án khả quan nhất.
Cô ấy ăn gần hết hộp Bentou của tôi rồi, và vẫn không ngừng ăn nữa chứ...
[Mà này, Aoi, ấn tượng đầu của cậu về cô Sakurakouji là như thế nào?]
[Ấn tượng về cô Sakurakouji á? Sao cậu lại hỏi vậy?]
[Kệ nó đi. Vậy cậu nghĩ sao?]
[Hm~ mình tự hỏi là~ Cô ấy đẹp người nhưng lại hơi đáng sợ, đoán vậy~…]
Aoi vắt chéo tay và suy nghĩ một cách nghiêm túc.
Tôi cứ tưởng là cô ấy sẽ thân thiện hơn với Sensei vì cả hai đều là nữ giới, nhưng cô ấy cũng có ấn tượng giống tôi.
[Ý mình là, Sensei chẳng hề mỉm cười chút nào, nên nói chuyện với cô ấy đương nhiên là sẽ khó khăn rồi, phải không? Đó là tại sao mình chưa bao giờ nói chuyện với cô ấy~]
[Hiểu rồi. Kể cả cậu, người có cả đống bạn bè, cũng nghĩ về cô ấy như vậy, eh…]
[Hm? Kể cả mình ư?]
[À, không có gì đâu, đừng có lo quá. Mình chỉ tự độc thoại thôi ấy mà.]
[Thật sao? Dù sao mình cũng thấy cậu nói đúng. Việc đấy là bất khả thi với mình rồi. Cô ấy rất xinh đẹp, nên cũng càng đáng sợ hơn~]
[Hm…]
Với Aoi, người luôn luôn giỏi giao tiếp ở trường, cũng phải nói ra câu như vậy, có nghĩa Sensei là người khó tiếp cận với cả nam lẫn nữ. Từ đầu tôi vốn cũng đã nghĩ vậy rồi.
Dĩ nhiên, Sensei sẽ nói gì đo như "Sự phân định rõ ràng này là cần thiết cho một giáo viên", và cô ấy có lẽ sẽ có cái ấn tượng ban đầu này.
Tôi mới phát hiện ra vài ngày trước, rằng Sensei không phải lúc nào cũng nghiêm khắc như vậy.
Cô ấy nấu ăn rất giỏi, khá là kiêu căng, rụt rè, và thích những thứ trông đáng yêu, nên tôi nghĩ cô ấy cũng chỉ như bao người phụ nữ khác.
Và đó là tại sao...
[Mình cảm thấy như mình nhận được nhiều hơn là mình xứng đáng rồi.]
[Ể?]
[Xin lỗi, không có gì đâu.]
Cô ấy khác xa với hình ảnh một giáo viên lý tưởng, nhưng tôi thấy nếu mọi người nhìn thấy con người của cô ấy ngoài giờ học, cô ấy chắc chắn sẽ được nhiều người thần tượng và trở nên nổi tiếng.
[Mối quan hệ giữa người với người thật là phức tạp.]
[Ahaha, đúng đấy.]
[Vậy cậu nghĩ gì về cái cô ý tá đó, cô Hashibami ấy?]
[À, Moppi đấy hả!?]
...Moppi?
[Cô ấy là một giáo viên tuyệt vời~ Cô ấy lúc nào cũng tặng mình kẹo nữa!]
[Cậu thích cô ấy chỉ vì thế ư? Kẹo ngọt sao?]
[Ahaha, đùa chút thôi mà. Moppi rất hoà nhã và dễ nói chuyện cùng, nên ai cũng yêu quý cô ấy. Mình nghĩ cô ấy cũng hay giúp đỡ người khác nữa! Cô ấy rất nhẹ nhàng và điềm tĩnh, như một người lớn thực thụ ấy.]
[Cậu nghĩ vậy à…?]
Cô ấy đúng là dễ để nói chuyện thật, nhưng sự điềm nhẹ nhàng thì không thấy đâu. Lúc trước cô ấy còn hơi thích đụng chạm nhau nữa!]
[Ừ! Cô ấy lúc nào cũng có đồ ăn trong miệng và hay có cử chỉ khiêu gợi nữa, nên mình thấy cô ấy là một giáo viên rất thú vị.]
[Phần đấy thì khỏi bàn cãi rồi.]
Giáo viên khó tính nhất trường và giáo viên hoà nhã nhất bằng cách nào đó lại là bạn thân của nhau.
Bọn họ đối lập hoàn toàn, vậy mà vẫn chơi thân với nhau được.
Tôi không biết chuyện đó xảy ra bằng cách nào... Khi tôi đang nghĩ về cả hai Sensei, tôi ăn nốt số xúc xích hình bạch tuộc còn sót lại, và nói [Cảm ơn vì bữa ăn] cho món Bentou mà Sensei đã làm.
Cả hộp Bentou đã được vét sạch.
Sáng hôm sau.
Như đã hứa, tôi đến nhà Sensei để giúp cô ấy chuyển đồ.
Lúc đầu, tôi đã tưởng một phụ nữ sống một mình ở khi căn hộ sẽ rất nguy hiểm, nhưng gần đây, căn hộ đã lắp đặt thêm tính năng khoá tự động, giúp phòng ngừa kẻ cắp. Toà nhà này đẹp và sạch sẽ hơn tôi tưởng.
Trong khi nghĩ rằng việc chuyển nhà là một công việc đầy khó khăn, cửa tự mở khoá cho tôi, và tôi lên phòng cô ấy ở trên tầng hai.
Ở cuối hành lang có một cánh cửa dẫn đến phòng của cô ấy, vốn đã được mở sẵn. Bên ngoài phòng là một đống thùng các-tông.
Có vẻ như cô ấy cũng bắt đầu chuẩn bị rồi.
[Chào buổi sáng~]
Tôi gửi lời chào đến cô ấy, trong khi ngó đầu nhìn qua khe cửa. Cô đáp lại:
[Chào buổi sáng! Cô không phiền nếu em vào đâu.]
[Dạ vâng, hiểu rồi ạ. Vậy em xin phép–]
Nói xong, tôi bước vào phòng của Sensei.
Đây là lần đầu tiên tôi bước vào nhà một người phụ nữ, trừ Aoi ra.
Hơn nữa, Sensei sống một mình, khác với Aoi.
Có một mùi hương thơm phức đến lạ kỳ, như Shangri-la [note34252] đang ở ngay trước mặt tôi vậy.
Tim tôi đang đập thình thịch, nhưng chân quyết định bước tiếp.
[Woah...]
Và khi tôi đến được phòng của Sensei , nó hoá ra chỉ là một phòng đơn bình thường, với tường trắng tinh khiết và lớp gỗ lót sàn giản dị. Gợi lên một vẻ dễ chịu, sạch sẽ.
Hầu hết nội thất trong phòng được làm bằng gỗ, và rèm thuộc loại ren. Khó có thể nhìn thấy được căn phòng từ phía bên ngoài, nhưng một lượng lớn ánh sáng vẫn len lỏi vào bên trong.
Cây cảnh được đặt cạnh cửa sổ, tô thêm sắc cho căn phòng.
Đây chính xác là thứ trái ngược với thứ gọi là "nhà chứa rác".
Đây là nhà của Sensei... không, của một người phụ nữ trưởng thành.
Khi đang cảm nhận cảm giác trống trải nơi đây,
[!?]
Có thứ đã lọt mắt tôi.
Chiếc giường đơn ở góc phòng– ở giữa giường, một con gà nhồi bông tròn trịa và béo ú. Nó như là một bức tượng thần vậy.
Phải, đó là Piyopu~
Sensei có vẻ thích con gà mập mạp này...
Tôi đảo mắt nhìn quanh căn phòng, thấy rằng mấy thứ dễ thương được đặt ở khắp nơi. Rõ ràng là cô ấy thích mấy thứ dễ thương rồi.
[Cảm ơn vì đã đến. Em giúp được nhiều lắm đấy.]
[Không cần đâu ạ. Quan trọng hơn, hộp Bentou hôm qua rất–]
Tôi muốn cảm ơn cô ấy, nhưng lời nói lạc trôi đâu mất.
Tại sao thì rõ ràng rồi.
[Ara, sao vậy?]
Sensei nghiêng đầu bối rối, tôi thấy cô ấy đang mặc một: "Chiếc áo Daru Daru".
"Cái kích cỡ bị làm sao vậy?", tôi nghĩ thầm. Cái kích cỡ đó chẳng hợp với cô ấy tẹo nào, vì tôi có thể nhìn thấy dây áo ngực của cô ấy, và phần vai đang bị hở ra rất nhiều. Như thể ngực của cô ấy sắp bật ra khỏi áo vậy. Phải nhìn đi chỗ khác ngay thôi.
Hơn nữa, cô ấy lại đang mặc quần ngắn, để lộ ra phần đùi tròn trịa, trắng trẻo.
Phơi hết phần nhạy cảm cho em ngắm như vậy có ổn không thế?
[S-Sensei, cô ăn mặc kiểu gì vậy!?]
Dĩ nhiên, ở cạnh Sensei thì phải cẩn thận.
Nhưng Sensei lại chẳng hiểu tôi đang nói gì, chẳng một chút nào hết.
[Hah? Cô ăn mặc ra sao á? Đây là quần áo mặc trong nhà của cô mà!]
[Khoan!? Đồ mặc ở nhà có khiêu gợi thế đâu!?]
[Khiêu gợi sao!? Hah!?]
Có vẻ như Sensei cuối cùng cũng nhận ra rồi.
Cô ấy lấy hai tay che ngực, và tôi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
[E-Em... Em bị sao vậy hả!? Ai đời lại đi tia ngực giáo viên như thế...]
[Khoan, sao lại chỉ có mỗi em sai ở đây? Cô mới là người mặc chúng mà!?]
[D-Dĩ nhiên là cô phải mặc chúng rồi, không biết à!? Phải mặc vậy cô mới thoải mái và thư giãn được chứ! Cô không được mặc vậy trong chính nhà của mình à? Nếu em có vấn
đề gì, cứ mặc kệ nó đi.]
[Sao mà em làm nổi chứ!?]
Nhìn đi chỗ khác vẫn chưa đủ sao? Cô ấy thực sự muốn tôi mặc kệ nó à!?
"Đúng là một giáo viên đáng sợ!", tôi nghĩ vậy trong đầu. Sensei thở nhẹ một hơi, nói […Sao cũng được…] , và hạ thấp cảnh giác xuống.
[Dù sao thì, cô không muốn cởi cái áo "Daru T" này ra lắm.]
Cô nói mà nghe như tên một loại trà hay gì đó vậy...
[Vậy nên, đừng có băn khoăn nhiều. Giờ thì, bắt tay vào việc thôi.]
[Nếu Sensei thấy ổn với cái áo đó, thì em nghĩ cũng được thôi…]
Đổi chủ đề nhanh phết đấy chứ nhỉ...
Sau khi đặt cặp sách ra góc phòng, tôi hỏi Sensei nên giúp việc gì. Cô ấy gỡ kiểu tóc đuôi ngựa, và nói: [Em có thể giúp cô cái này…] trong khi đang bê một cái bình trông rất nặng.
[Ugh, nặng quá...]
Cô ấy khiến nó trông còn nặng hơn so với dự đoán của tôi. Cô ấy đang chao đảo, và đôi chân thì rung lên bần bật.
[Khoan!? Đ-Để em bê cho, nên đặt nó xuống đã!]
Tôi chạy đến chỗ Sensei, người đang có hơi phát hoảng một chút.
–Bam!
[Uoh!?]
Có một chiếc hộp các-tông ngay chỗ chân tôi, chỗ mà tôi không chú ý đến, nên lỡ chân đã vào nó và ngã lăn quay ra.
[…Fu.]
Sensei đặt chiếc bình lên trên giường, và khi tôi chuẩn bị nhặt lại những thứ rơi ra từ chiếc hộp, nhưng...
[Hm? Cái gì đây? Geh?]
Thứ mà nằm vương vãi khắp sàn, chính là đống đồ lót đủ màu sắc.
[Đ- Đây là...!?]
Thứ đầu tiên tôi nhặt lên trông giống như một chiếc quần lót với lớp vải mỏng. Đó là một chiếc bikini hình chữ T.
Eh, vậy Sensei mặc cái này...?
Và rồi:
[Gyaaaaaaaaaaaaaaaaah!?]
[Uohh!?]
Sensei giật lấy chiếc quần lót khỏi tay tôi với tốc độ bàn thờ.
Và rồi Sensei nhìn tôi như chuẩn bị cắt tiết tôi vậy.
[E-Em không hề thấy gì cả, rõ chưa!? Không một thứ gì hết, ok!?]
[V-Vâng...]
Dù đang ngây người ra nhưng tôi vẫn gật đầu đồng ý. Sensei nắm lấy chiếc quần lót với khuôn mặt đỏ như sốt cà chua, và sau khi sắp xếp lại đống đồ lót vào lại trong hộp, gói nó lại với băng dính, và liệng nó ra cửa.
–Vài giây sau.
[Xin lỗi vì đã để em đợi lâu. Chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?]
[Uh, em biết là cô đang cố tỏ ra bình tĩnh mà …]
Sensei quay trở lại như không có gì xảy ra, và tôi nhìn sang cô ấy.
Nhưng cô ấy thật sự giỏi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, với cái thái độ [Em đang nói gì vậy?] của cô ấy.
Và tôi thấy sẽ thật là thiếu nhạy cảm nếu tiếp tục nói về vấn
đề đó, nên tôi chỉ tay vào cái bình, rồi nói:
[Cái bình chứa gì vậy?]
[À, nó chứa cám gạo muối đề đem đi ngâm muối ấy mà, em không biết à?]
Cám gạo muối dùng để ngâm muối ư!?
[Ý cô là món dưa muối chứ gì?]
[Đúng rồi đấy. Một mình cô tự ngâm hết đấy.]
[Woah, cô còn trẻ vậy, mà tuyệt thật đấy! Như là một người bà vậy!]
[E-Em gọi ai là bà hả!?]
[Hm? Không, ý em không phải vậy! Bà em cũng tự tay đi ngâm muối, nên em thấy có hơi hoài niệm…]
[Ah, thì ra là vậy.]
[V-Vâng ạ. Cô còn trẻ và đẹp, nên em tưởng là có thể nói ra.]
Nói thật, những người bà nên có thói quen đấy, nhưng phần hoài niệm thì hoàn toàn là sự thật nhá.
[Hiểu rồi. Cứ đợi bữa tối của em đi. Cô sẽ nấu thứ gì đó thật đặc biệt. Fufu. Đây sẽ là một cuộc thi ngâm rau củ quả giữa cô và bà của em.]
Sensei cười và nói điều đó một cách vui vẻ, và tôi trả lời [Vâng, em sẽ đợi.] , trong khi thả lỏng chính mình.
Vậy cô thường mặc đồ bó sát, nhưng khi ở nhà, cô ấy mặc cái áo "Daru T" đó và trông rất thiếu phòng
tự vệ.
Cô ấy không chì thích mấy thứ dễ thương, mà có vẻ như đồ ngâm muối cũng là sở trường của cô ấy.
Tôi đã thấy rất nhiều mặt của cô ấy mà tôi không được thấy nhiều ở trường. Chẳng hiểu sao nó lại làm tôi vui lên nữa.
Tôi nghĩ là vì tôi đang dần hoà thuận với cô ấy.
Tôi muốn biết nhiều hơn về Sensei. Rồi tôi bê chiếc bình ra ngoài phòng.
Nặng thật đấy chứ không đùa!
[…Fuu. Dọn được nhiều phết rồi nhể!?]
Ở kia là sự cố "hình chữ T"và đi kèm với vài tai nạn khác ở đây và đó, nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục làm việc. Đến xế chiều, chúng tôi đã thu xếp được kha khá thứ.
Không có quá nhiều hành lý nằm ngổn ngang, nên nếu cứ giữ tiến độ này, đến hoàng hôn là dọn xong hết.
Bọn tôi lập ra kế hoạch là thuê dịch vụ chuyển nhà để mang đống hàng hoá chuyển đến nhà tôi.
Và với tủ lạnh và máy giặt, những thứ to lớn như vậy sẽ được đem đi tái chế.
Dù sao thì mang về nhà tôi sẽ chỉ tổ tốn diện tích.
Trong trường hợp này, tôi đoán chúng nên được xử lý.
[À đúng rồi. Chiều tà rồi, nghỉ một lát đã.]
[Vâng, đã hiểu.]
Tôi gật đầu, và duỗi thẳng sống lưng.
Và rồi, Sensei lấy ra hai hộp Bentou mua từ cửa hàng tiện lợi ra khỏi tủ lạnh, đặt vào lò vi sóng để hấp lại, và nói:
[Về phần Bentou, em thích ăn thịt bò hay thịt gà?]
[Ah, cho em xin phần thịt bò ạ. Xin lỗi ạ.]
[Không, đừng có lo. Cô mới là người phải xin lỗi. Cô muốn nấu một bữa ăn đúng nghĩa cơ, nhưng dụng cụ nấu ăn đã được đóng gói cả rồi, có muốn thì cũng không thể nấu được.]
[Em mừng vì ít nhất cũng có cái để ăn.]
[Hiểu rồi. Nhớ rửa tay cho sạch vào. Cô sẽ lo chuẩn bị bàn ghế trong khi em đi rửa tay.]
Tôi đang định làm theo lời Sensei bảo, nhưng khi tôi chuẩn bị ra đến bếp...
[Ở đây nóng thật đấy.]
–Boing boing.
[!?]
Bỗng nhiên, Sensei bắt đầu vỗ vào cổ áo của cái "áo Daru-T" của mình, và bộ ngực đầy hấp dẫn của cô ấy cứ lắc lư qua lại.
[Phew…]
Và rồi, mồ hôi trên cái "áo Daru-T" đã khiến cho cái áo trở nên trong suốt, nên cái áo ngực của cô ấy có thể được nhìn thấy rõ, và nó lọt ngay vào tầm mắt của tôi.
Dĩ nhiên, thấy cô ấy trong trạng thái không phòng vệ như vậy là bất khả thi cho tim tôi đập chậm lại, (C-Chúng to quá!? Cô ấy lại mặc loại áo ngực mỏng nữa!? Nói thế nào đi nữa, thế này khiêu gợi quá rồi!). Tim tôi nhất quyết không chịu đập chậm lại.
Nhưng, Sensei thì lại chẳng thấy việc làm của mình có vấn đề gì cả. Cô không coi em là con trai sao? Đau lòng quá rồi.
Chúng tôi đã dỡ đồ xong vào buổi chiều, đưa hành lý cho bên dịch vụ chuyển nhà, đặt chân đến nhà tôi, nhưng rồi...
[Thật là kinh khủng…]
[Vâng…]Sau khi nhìn qua trạng thái hiện tại của nhà tôi, cô ấy có vẻ ghê tởm nó lắm.
Hơn nữa, người chuyển đồ không chịu được cái áo "Daru-T" của Sensei, nên giờ cô ấy đang mặc một chiếc áo Haori.
[Em biết là Sensei sẽ dọn đến, nên là ngày hôm qua em có dọn dẹp một chút, nhưng em không nghĩ nó lại gây thất vọng thế này, cho dù là em biết là nó bẩn rồi...]
[…Fu. Không sao. Giờ cứ mang đồ đạc vào và dọn trước tầng một, đồng ý chứ?]
[Đã rõ ạ. Hôm nay chắc chúng ta không dọn xong nổi tầng hai đâu, nên là tối nay, cô có thể ngủ ở phòng bà em, nó ngay cạnh phòng khách đấy ạ.]
[Được rồi, đã hiểu. Đầu tiên hãy nhặt những túi rác nằm vương vãi ở hành lang, sau đó đặt chúng vào chung một chỗ. Rồi chúng ta có thể mang đồ đạc vào.]
[Đã rõ ạ.]
Tôi gật đầu, và nhặt mấy túi rác mà tôi ném bừa bãi, kéo dài từ cửa nhà đến phòng khách, rồi xếp chúng hết vào phòng khách.
Cùng lúc đó, Sensei mở cửa sổ, đổi gió cho căn phòng. Cô ấy lấy máy hút bụi bị chôn vùi trong đống đồ đạc và hút hết bụi bám trên hành lang.
Cô ấy cũng dùng khăn lau để dọn sạch cửa nhà và cả hành lang. Người chuyển đồ đã đến kịp lúc.
Rồi, người chuyển đồ đưa cho chúng tôi đống đồ đạc, và chúng tôi cứ thế xếp chồng nó lên ở hành lang. Và về chỗ ngủ của Sensei, chúng tôi chọn căn phòng kiểu dáng Nhật gần phòng khách, hay nói cách khác, là phòng của bà tôi.
Cảm tưởng như cả tầng một chỉ có mỗi phòng của và tôi và tầng hai chỉ có mỗi phòng của bố và tôi thôi vậy.
Tôi đang nghĩ rằng đồ đạc của Sensei nên được đặt ở phòng trống tầng hai.
[Vẫn còn nhiều bụi bám ở đây, nhưng có vẻ như em đã dọn phòng này rồi.]
[Vâng, đây là phòng của bà em, nên em tự hỏi rằng cứ để mãi đống rác trong đó có chập nhận được không.]
[Hiểu rồi. Cách suy nghĩ đó là rất đáng khen đấy. Mà này, em không phiền nếu cô dọn phòng này chứ?]
Sensei hỏi tôi một cách khiêm tốn, và tôi tán thành:
[Vâng. Để nó mãi trong tình trạng này thì không được. Em nghĩ em sẽ giữ lại những thứ quan trọng.]
[Đã rõ.]
Sensei gật đầu, rồi chắp hai tay và nói: [Bây giờ, cháu sẽ sắp xếp những gì bà đã để lại.],
Hành động đó khiến tôi rất vui, khiến tôi muốn cảm ơn Sensei nhiều lắm.
[Ừm, cảm ơn cô rất nhiều. Em chắc chắn bà em nghe xong sẽ thấy rất vui.]
[Đừng có nói quá. Bà ấy là người đã chăm sóc em, nên cô mới làm vậy. Giờ thì, bắt đầu dọn dẹp thôi.]
[Vâng!]
Tôi gật đầu, và bắt tay vào những đồ vật nhỏ trước–Và ngay lập tức,
–Lục xục lục xục.
[[…]]
Trước mắt chúng tôi, một sinh vật màu đen, đang kêu inh ỏi, và bò qua bò lại trên sàn nhà.
Khỏi phải nói, con gián này hơi bị to.
Nhưng chúng nó xuất hiện trong nhà tôi khá thường xuyên, nên tôi không ngạc nhiên lắm.
Cho dù nó xuất hiện ngay sau khi dọn xong nhà, tôi tiếp tục bê mấy cái ghế, nhưng rồi,
[–Kyaaaaaaaaaaaaah!?]
[Uwah!?]
Bỗng nhiên, Sensei hét toáng lên, và vồ vào người tôi.
Tôi bị hai quả đồi cỡ khủng đó úp ngay vào đầu, tí nữa là trượt chân ngã.
Dĩ nhiên, tôi đã không lường trước được việc này. Tôi chẳng nhìn thấy gì ngoài một màu đen, mùi lại còn thơm và còn thấy mềm mềm nữa.
[Này, S-Sensei!? Chân em đau lắm đấy, có biết không!? Khẩn trương và làm gì đi cô ơi!]
[E-Em đòi hỏi quá nhiều đấy!]
–Lục xục lục xục.
[Eek!? Làm gì với nó đi! Cô không chịu nổi mấy cái này!]
–Bóp.
[N-Này!? Nếu cô cứ bám vào em như thế, thì…!?]
Tâm phải tĩnh.
Từ xưa đến nay tôi chưa biết mùi gái là gì...
Đến lúc này, Sensei chắc phải cảm thấy rồi.
[N-Này, ý em là sao hả!? Đến lúc này em còn nghĩ được vậy sao!? Không thể tin nổi!
Thật hư hỏng! Bẩn thỉu! Tục tĩu!]
[Sao mà em làm gì được!? Hoàn cảnh thế này thì em biết phản ứng sao!?]
[Đ-Được rồi, nhưng em bình tĩnh được không!? Cô không muốn thứ đó chạm vào cô nữa, hiểu chưa!?]
[Thế thì ra khỏi người em ngay!!]
–Nắm.
[Hyaun!? Em đang chạm vào đâu vậy hả!?]
[Em xin lỗi!]
Sensei mặt đỏ bừng bừng, giọng nói thì tràn ngập giận dữ.
Tôi cố đẩy cô ấy ra mà không chạm vào chỗ kì lạ nào, nhưng tôi thấy mình đang yếu dần đi.
Tôi thì mù tịt về cơ thể phụ nữ rồi, nhưng mọi chuyện sẽ không tiến triển nếu tôi không hành động nhanh.
Tôi tự hỏi mình nên làm cái quái gì bây giờ, nhưng rồi, sinh vật đó tăng tốc hướng về phòng khách.
[T-Thời cơ đến rồi, Shirase-kun! Đóng cái cửa trượt lại!]
[V-Vâng!]
Nghe Sensei nói vậy, tôi lấy hết năng lượng còn lại để đóng cái cửa trượt, với sinh vật đã chạy vào trong phòng khách.
[[…Hah…]]
Sau khi sự cố xảy ra, cả hai người bọn tôi đều rã rời chân tay, miệng thở hồng hộc.
[Kinh khủng thật đấy... Nhưng giờ chúng ta an toàn rồi…Fu…]
[~~!?]
Chẳng hiểu sao từ đâu có một cơn nóng và sự ẩm ướt lạ thường xuất hiện trên ngực tôi, và nó đến từ Sensei chứ đâu. Tôi cũng nhớ cái cảm giác mà ngực cô ấy đè lên tôi cơ. Thật là khiêu gợi quá rồi.
Em thì chẳng thấy dễ chịu gì đâu!?
Con gián to vật vã thì đã thoát lui vào phòng khách, khiến cho Sensei thở phào nhẹ nhõm. Tôi, thì ngược lại, một phần cơ thể vẫn kẹt cứng, và chẳng thể thư giãn chút nào.
Và rồi, chúng tôi đã dọn xong căn phòng cho Sensei ngủ. Chúng tôi chưa thể lấy hết đồ ra khỏi mấy thùng các-tông được, nhưng mà hôm nay lao động thế là đủ rồi.
Màn đêm buông xuống, và vì chúng tôi phải nhanh tay giúp Sensei chuyển đồ từ sáng sớm, ai nấy cũng mệt lả người.
Và rồi chúng tôi ăn tối, sau đó là chuẩn bị chỗ ngủ.
Căn bếp thì không được dọn dẹp nhiều lắm, nhưng vì tôi ít khi dùng đến nó, Sensei lấy khăn chà một phát là xong, và mang hết dụng cụ nấu nướng vào.
Sau khi bàn bạn với cô ấy, tôi nhận thấy Sensei không được quen thuộc với nơi này, nên chúng tôi quyết định sẽ để tôi đi mua ở đồ, còn cô ấy thì lau dọn phòng tắm.
[Ừm, xem nào, đầu tiên là mua thịt lợn băm.]
Tôi đã đặt chân đến siêu thị, nhìn vào tờ giấy ghi chú mà Sensei đã đưa cho tôi, và lần lượt đặt hết nguyên liệu nấu ăn vào giỏ.
[Hôm nay làm được nhiều việc phết nhỉ…]
Rồi, tôi bắt đầu suy ngẫm về con người khác của Sếnin mà tôi được thấy cả ngày hôm nay.
Lúc đầu, tôi tưởng Sếni là kiểu người thích mặc đồ một-mảnh loại mỏng, nghe nhạc cổ điển tại nhà, thưởng thức tách trà mà không quên toát lên vẻ tao nhã.
Nhưng,
Thay vì mặc đồ một-mảnh loại mỏng, cô ấy lại mặc một chiếc áo "Daru Daru" với quần đùi, thay vì uống trà, cô ây lại thích làm đồ ăn ngâm muối, khoản mà cô tự tin nhất, giống hệt bà tôi.
Và sự nghiêm khắc của Sensei, thứ khiến cho cô ấy giống như chẳng để tâm tới bất cứ thứ gì, đã được bác bỏ bởi con gà bông Piyopu~ đặt trên giường. Và khi cô ấy hét toáng lên khi nhìn thấy con gián, cô ấy trông có vẻ sắp ngã quỵ đến nơi.
Con người thường khác với những gì họ thể hiện ra bên ngoài nhể…
Mặc dù nếu là vậy, tôi nghĩ tôi đã vướng vào hơi nhiều tình huống nguy hiểm với cô ấy ngày hôm nay…
Nhưng qua những điều vừa nói, tôi cũng đã bắt đầu thấy được mặt tốt khác của cô ấy.
Như ngực chẳng hạn, chúng quả thực là hùng vỹ.
Nói thật đấy, chúng cứ hiện lên thế thôi.
Vì chúng cứ hiện lên như thế, khó mà nhìn một cách bình thường được, và khỏi phải nói, chúng to vãi luôn ấy...
Cô ấy còn đổ mồ hôi rất nhiều, giúp tăng thêm phần gợi cảm.
Đặc biệt là ở phần gáy.
Tôi hỏi liệu mình có nape fetish không nhỉ…? Tôi cố giấu đi mấy cái ảo mộng dâm dục của mình trong khi nhận ra rằng mình đang khen ngợi sắc đẹp của Sensei.
Sensei ngay từ đầu đã đẹp sẵn rồi, nên mỗi khi nào cô ấy cởi quần áo ra, sự khiêu gợi lại tăng lên gấp đôi.
Tôi chưa bao giờ thấy giáo viên nào lại như vậy cả.
Cô ấy luôn nỗ lực hết mình trên cương vị là một giáo viên, nhưng vì lý do đó, tôi nghĩ cô ấy đã trở nên khác thường so với đại đa số những người phụ nữ xinh đẹp khác.
Cô ấy thành ra như này vì luôn cảnh giác cao độ.
Thôi thì, vì cô ấy có vẻ không muốn có bạn trai, chắc là tôi không có lựa chọn nào khác ngoài chăm sóc cho cô ấy từ bây giờ thôi.
Nhưng tôi cảm thấy mình không xứng đáng được nhìn thấy con người đáng yêu này của Sensei, nhưng đồng thời, tôi cũng không muốn ai biết về nó cả.
Thật là phức tạp mà.
[Em về rồi đây–]
Trong khi mải nghĩ về Sensei, tôi đã mua đầy đủ số nguyên liệu nấu ăn và thuốc men mua từ hiệu thuốc mà Sensei đã dặn mua. Để cho Sensei biết là tôi đã về, tôi đi đến chỗ phòng tắm.
Rồi:
–Mở.
[Sensei!? Về mấy món đồ cô bảo em mua, có phải cái này không ạ? Vì chúng có nhiều loại quá, nên...]
[…Eh?]
Vẻ ngạc nhiên bỗng hiện ra trên gương mặt của Sensei.
Vẫn bình thường mà.
Bởi vì– Cô ấy đang mặc đồ lót.
Cô ấy đáng nhẽ phải lau dọn phòng tắm, nhưng lại đang đứng với đồ lót trên người.
Tôi không hiểu gì cả, nhưng chỉ biết nói với cô một điều thôi:
–Cảm ơn cô... rất rất nhiều...
[C-C-Cái gì!?]
Khoan, đây đâu phải lúc nên cảm ơn cô ấy đâu!?
Mặt cô ấy bừng đỏ, và tôi đang đổ mồ hôi như tắm, chuẩn bị mở miệng giải thích.
[K-Không phải như vậy đâu! Đây này, em mua được đống gia vị mà cô bảo em mua, và có quá nhiều loại, nên em không biết có lấy đúng không! Em không định nhìn trộm cô đâu!? Nhưng cơ thể cô đẹp thật đấy, nó chiếm hết tầm nhìn của em rồi! Ơ, em thô lỗ quá! Ahaha! –Abuh!?]
Bốp! Thứ gì đó như lọ tẩy rửa va chạm với mặt tôi.
Và rồi:
[Cô biết rồi, mau biến khỏi đây!]
[Eek!? Em xin lỗi! Ừm, cô cứ tận hưởng bồn tắm nhé!]
Sensei vẫn đang đỏ mặt và ném đủ thứ đồ vào tôi, và rồi tôi tránh được và sống sót quay lại bên ngoài.
[…Whew. Dọn nhà nhiều quá làm mình muốn tắm luôn rồi…]
Thở dài nặng nhọc, tôi cảm thấy một sự thoả mãn đến từ bồn tắm mà tôi đã không cảm nhận thấy đã lâu.
Sau khi bà tôi qua đời, tôi hầu như chỉ dùng vòi hoa sen, vậy nên ngâm mình trong bồn tắm là việc mà tôi không làm đã lâu rồi.
Woah, không ngờ là nó đã thế này.
Bởi vì phải giúp Sensei dọn nhà và lau chùi các thứ, tôi cảm thấy nếu không cẩn thận, tôi sẽ lăn ra ngủ ở đây luôn.
Tôi xin lỗi Sensei vì đã vô ý bước vào, nhưng...
[Lần sau mà còn tái phạm, cô móc mắt em ra đấy.], cô ấy nói vậy với một khuôn mặt nghiêm túc. Tôi thề là cô ấy làm thật đấy.
Vậy là, từ giờ trở đi tôi sẽ phải gõ cửa rồi …
[Cô ấy cũng xinh thật đấy…]
Tôi tự lầm nhẩm với chính mình, trong khi nghĩ về Sensei trong bộ đồ lót.
Mông cô ấy rất nở nang, cơ bụng thì săn chắc, tay và chân đều mảnh khảnh, và dĩ nhiên, ngực cô ấy rất to. Hơn nữa, gáy cô ấy rất cân đối.
Cơ thể của Sensei đẹp như búp bê vậy, như một tác phẩm nghệ thuật. Cực kì khiêu gợi nữa.
[Khoan, giờ mới nhận ra, đây chẳng phải là cùng chỗ nước tắm mà Sensei đã dùng không phải sao…?]
Khi nhận ra sự thật, nó khiến tôi phải kinh ngạc, và tôi lấy tay múc lên chỗ nước nóng.
Một phần của Sensei nằm trong đây... là cái mà tôi đang nghĩ tới, khiến tôi hứng thú tột độ.
Chết thật, mình thành một thằng biến thái từ khi nào thế!?
Trong mấy cái video trên mạng, ai cũng trố mắt nhìn cảnh người phụ nữ trong bồn tắm, nhưng ở ngoài đời, nó lại là thứ gì đó khác.
Và hơn nữa, một phần của tôi cũng đang tan ra trong này, phải không nhỉ...
[Woah, vậy sống chung là như thế này...]
Số nước tắm còn lại khiến tôi phấn khích tột độ.
Sống chung với một người phụ nữ có vẻ có nhiều vấn đề hơn tôi tưởng.
[Grrr…]
Chết tiệt!
Lý do tôi biến thái như vậy là vì Sensei quá dâm dê!
[…Hm? Một cơ thể khiêu gợi à?]
Ngay lập tức, tôi nghĩ về cảnh Sensei trong bộ đồ lót một lần nữa.
Nhưng lần này, nó có nhiều sự diễn đạt hơn.
[–Thôi nào, đủ rồi đấy, biết chưa!? Hư đốn như vậy sẽ bị Sensei trừng phạt mất.]
[KHÔNGGGGGGGGG!!]
Đầu tôi đang sôi sục cả lên.
Trong khi tự gào thét với chính mình, tôi bị [Abababa!] [note34253], tí nữa thì ngất đi và nằm im trong bồn tắm.
Sau một trận quyết chiến với những ảo mộng chẳng ra đâu vào đâu, tôi đi ra phòng khách, cảm thấy thương tích đôi chút. Sensei lúc đó đang mặc tạp dề, và đang nấu dở món ăn.
[Ara, em tắm xong rồi. Trong đó có hơi ồn đấy, nước hơi nóng hay sao?]
[À không, chỉ là em lâu rồi không tắm bồn, nên chơi hơi quá, chắc vậy…]
[Rõ rồi. Cô sắp nấu xong bữa tối rồi, nên ngồi xuống và đợi đi.]
[Vâng, đã hiểu.]
Tôi gật đầu, rồi tiến tới chiếc bàn với đồ ăn đã được đặt lên.
Thực đơn hôm nay gồm có: Rau xào, Trứng cuộn, Canh miso và món dưa muối của Sensei.
Món gạo mà tôi chưa bao giờ có thời gian nấu thường được đặt trong một chiếc túi nhựa, nhưng giờ đây lại được đặt khéo léo trong một bát cơm.
Đây đúng chuẩn là một bữa ăn gia đình.
[Giờ thì, ăn thôi.]
[Vâng!]
Sensei cởi tạp dề ra, và ngực của cô ấy bắt đầu đung đưa qua lại.
Như là cái áo ngoài của cô ấy sắp bung ra vậy!?
Cái áo Daru T của cô ấy thì đang được giặt, nên tôi đoán chắc là ổn thôi.
[[Chúc ngon miệng]]
Chúng tôi chắp hai tay vào nhau, rồi sau đó đánh chén ngon miệng.
Tôi bắt đầu với món canh miso.
[Ồ, ngon quá.]
Khoảnh khắc nó chạm vào miệng tôi, mùi vị đậm đà và sâu lắng chạy dọc theo cuống lưỡi, và tôi mở lời khen ngợi.
Đây rõ ràng là món canh miso thượng hạng khi so với những bát Miso tôi từng ăn, với mùi vị bùng nổ của nó.
[Cô mừng vì nó hợp khẩu vị của em. Đây là miso tự làm, nên cô không chắc chắn lắm.]
[Eh, tự làm ấy ạ!?]
Mùi vị nó ngang bằng với miso mua từ cửa hàng rồi.
[Phải. Cô tập tành làm miso vào năm ngoái, nhưng rổi thôi không làm trong vòng một năm. Hoá ra ăn vẫn ngon chứ nhỉ?]
[Vâng! Ngon lắm ạ!]
Sau khi tôi húp xì xụp trong thoả mãn, tôi quyết định thử món dưa muối ngâm và củ cải của cô ấy.
Eh, sao mà ngon thế nhỉ!?
Lượng muối được cho vào hoàn hảo, và cái cảm giác giòn tan kích thích cơm thèm ăn của tôi.
Không thể ngừng ăn nổi!?
[Món này ngon quá! Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được ăn đồ ngâm muối nào nó ngon như thế này…]
[Fufu, hơi quá khen rồi. Nhưng cô mừng vì em thích nó. Trận chiến rau củ ngâm muối, cô thắng rồi phải không!?]
[À thì… mùi vị hết sức khác biệt…]
Vì vài lý do, tôi đã không nói rõ ràng ra. Sensei cươif khúc khích và chuẩn bị đáp lại lời tôi nói.
Thật lòng, tôi rất thích món rau củ ngâm muối của bà tôi, nên tôi không thể nào chọn bên nào là ngon hơn được.
[Được rồi. Nếu em nói là thích ăn nó, thì cô đoán là em thật sự thích nó rồi. Cô dự định sẽ tiếp tục là đồ ngâm muối, nên cô muốn em nói vậy mỗi lần em ăn nó.]
[Vâng!]
Tôi gật đầu, rồi điên cuồng đánh chén nốt đống rau xào và trứng cuộn.
Đã lâu rồi tôi mới ăn đồ nhà làm như thế này. Món ăn Sensei nấu quả thực rất ngon, giống như hộp Bentou vậy.
Tôi tự hỏi liệu rằng mấy món phụ ngon vậy là vì gạo trong túi nhựa đã được nấu rất kĩ hay không.
Đúng là phước lành từ thần linh mà...
Tôi nhớ cái thời mà bà tôi vẫn còn sống, và tôi cảm nhận thấy một hơi ấm trong lồng ngực.
Rồi, Sensei nhận thấy là tôi đang rất tận hưởng nó.
[…Ngon đến thế cơ à?]
[Vâng, dĩ nhiên rồi! Cô chắc chắn sẽ là một người vợ tuyệt vời đấy!]
[Cái gì cơ!? Đó là quấy rối tình dục đấy, Shirase-kun!]
[Eh!? Vậy sao!?]
Sensei trông có vẻ xấu hổ, và tôi thì vẫn còn sốc.
Sau đó, Sensei hắng giọng và nói:
[Nhưng, cô thật sự trân trọng suy nghĩ của em về món cô nấu như vậy. Từ giờ trở đi, cô sẽ cố gắng hết mình để đáp ứng được kì vọng của em.]
[Ah, cô không cần phải cố gắng quá đâu... Mà này, cô trông giống người phụ nữ luôn hướng về gia đình đấy, Sensei.]
[Ch-Chuyện đó bình thường mà, phải không!? Ngay từ đầu cô đã luôn hướng về gia đình rồi!]
Tôi đối mặt với Sensei, người vẫn đang đỏ mặt, và gật đầu một cái với ý [Em hiểu rồi].
[Những người phụ nữ đi làm thường hay bận rộn, nên họ cho em ấn tượng là họ không thể làm việc nhà. Nhưng Sensei này, cô có vẻ như giỏi ở mọi thứ liên quan đến việc nhà! Cô còn có thể tự mình nấu canh Miso và đồ ngâm muối nữa.
[Chuẩn không cần chính. Với cô, cô luôn ưu tiên làm việc nhà, bởi vì nếu cô tìm được người ưng ý, cô sẽ cưới anh ta về với kĩ năng của mình.]
Sensei nói thế với khuôn mặt đỏ ửng, rồi tưới xì dầu lên bát cơm của mình.
Bên ngoài thì cô ấy trông điềm tĩnh, nhưng
bên trong thì cô ấy rất là ngập tràn cảm xúc chắc luôn.
[Cô ấy chắc cũng hậu đậu nhỉ...", tôi nghĩ thầm trong đầu.
<>