Solo: Siscon
CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN DO TEAM DỊCH THUẬT ASIA GROUP DỊCH MỌI Ý KIẾN BÁO LỖI HOẶC MUỐN THAM GIA VUI LÒNG IB PAGE THEO ĐỊA CHỈ :
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!!!
===========================
Naotaro-san cũng chẳng còn thêm thông tin nào về Anh Đầu Rơm. Chúng tôi cũng đã xong việc với ông ấy, nhưng mà cứ vầy mà đi luôn thì nhàm lắm, nên chúng tôi tiếp tục nói về chuyện của ông ấy.
Ông ấy kể rằng đã đến dự một buổi gặp mặt giành cho các nhà văn ở TOKYO.
“Ừ, nó khá là hoành tráng…” ông ấy kể tiếp.
Ông ấy nói là có một cô nữ sinh cao trung nào đó ở đó, và khi ông nói với cô ấy là mình viết tiểu thuyết moe, cô bé đó đã ghét ông từ đó luôn.
“Cô ấy là con cái nhà ai vậy?” tôi hỏi.
“Cô bé đó theo học ở một trường cao trung phía Tây ở một nơi gọi là Okutama, và còn là chủ tịch của câu lạc bộ văn học hay gì đó nữa.”
Một ngôi trường cao trung ở OKUTAMA… Chủ tịch của câu lạc bộ văn học… Có lẽ nào, chính là nó?
“‘Tôi căm ghét moe tới tận xương tủy.’ cô bé đó bảo vậy. Hình như lúc đó, có một thằng ất ơ nào đó yêu moe đã gây ra cho bé rất nhiều rắc rối. Cậu ta đã xông thẳng vào câu lạc bộ và hét vào mặt cô bé đó không hề có chút cảm nhận văn học nào, rồi còn nói cô ấy nên để lộ quần lót cho người ta thấy. Khùng khùng điên điên kiểu vậy đấy.”
“Dời, tên bại hoại! Một kẻ như vậy đi gây rối có thể để lại tai tiếng xấu cho chúng ta! Tôi mong là cậu ta sẽ ngừng lại!” tôi đáp lại.
“Ừ… Vào lúc cuối, cậu ta thậm chí còn hỏi tên cô bé đó nữa. Như thể cậu ta muốn nguyền rủa cô ấy hay gì á. Thật đáng sợ.”
“Ừ… Gã đó quả nhiên là rắc rối thật.” tôi đồng ý. “Tôi lo là cậu ta có thể sẽ trở thành một tên stalker.”
Xã hội ở thời đại Heisei này vẫn còn chưa hoàn chỉnh, nên có vẻ vẫn có rất nhiều kẻ nguy hiểm xung quanh.
“Nhờ cậu ta mà cô bé đó đã khiến moe là kẻ thù không đội trời chung của mình. Sự khinh bỉ của cô bé hướng vào tôi nhiều đến nỗi muốn ám cả ba đời nhà tôi luôn vậy.”
Chắc chắn sẽ có vấn đề nếu một sự ganh ghét giữa nhà Choumabayashi và gia đình của cô gái đó truyền lại qua các thế hệ! …Có cái gì đó trong câu chuyện này cứ nhột tôi, nhưng tôi nghĩ đó chỉ là trí tưởng tượng của mình thôi.
Sau khi tiếp tục cuộc trò chuyện nhẹ nhàng với Naotaro-san và Saitou-san, họ bảo rằng phải quay về và viết tục viết truyện. Khi chúng tôi nhìn Saitou-san vừa bước ra với dáng người to tướng đó, Odaira-sensei thì thầm với tôi.
“Gin-kun nè. Saitou-san đó thích những cuốn sách đơn giản về tình yêu một cô gái trẻ, cậu ta không thích những câu chuyện phức tạp chút nào đâu. Và cả, Yuzu-kun chính xác là thiếu nữ lý tưởng của cậu ta đấy.”
“Hiếm khi được nghe ngài nói về một người đàn ông nhiều đến vậy đấy, Sensei.”
“Hahaha… Thì, chúng ta đang nói về người đó mà. Saitou-kun nhìn thì có vẻ đang viết tiểu thuyết cho các cô gái. Nhưng khi cậu ta bế tắc rồi thì có lẽ sẽ rẽ sang một con đường khác hoàn toàn.” Vì lý do nào đó, Odara-sensei nói về Saitou-san như thể ông ấy đã biết anh ta. “Đây quả là một khoảng khắc ý nghĩa với ta, được gặp một vị đấng… Mà hình như chúng ta cùng đường rồi. Giờ làm gì đây?”
Giáo sư đã đoán đúng rằng Anh Đầu Rơm sẽ đến chỗ Naotaro-san. Nhưng chúng tôi không còn manh mối nào về nơi ông ấy đã đi… Rồi, giáo sư lên tiếng.
“Tô nghĩ là chúng ta phải đọc thứ đó xem có thể tìm ra manh mối nào không-noda.” Cô ấy cho tay vào túi và lấy ra một cuốn sổ ghi chép cũ. Cuốn sổ ấy rõ ràng là to hơn hẳn cái túi nhỏ đấy.
Mình đã nghĩ về điều này rồi, nhưng cái túi đó làm sao vậy nhỉ?
Trên bìa cuốn sổ có viết dòng chữ bằng kanji “我輩録 (Chronicles of Myself).” Tôi không đọc được nó.
“Đây là nhật kí của anh trai tôi. Nó được viết bằng phần lớn chữ kanji, khá là giống với cái phong cách đại tri thức của anh ấy-noda.”
“A, đúng rồi! Nếu chúng ta đọc cái đó thì có thể sẽ tìm được manh mối về nơi ông ấy đã đến! Hãy để tôi đọc nó cho!” tôi la lên trong sự phấn khích.
“Nii, anh không đọc được kanji mà.” Miru nhắc nhở.
Ờ, ha. Khỉ thật.
Nhưng giáo sư cười một tiếng, tháo cái kính bảo hộ cô ấy đang đeo trên đầu và đưa đó cho tôi.
“Imose-kun, xài đi-noda. Cái ‘Kính bảo hộ Meguri’ của tôi đấy-noda!”
Có vẻ như cái kính này là một thiết bị thông dịch. Tôi rất vui khi chúng có ích. Tôi đéo cái kính lên và bắt đầu đọc cuốn nhật ký của Anh Đầu Rơm.
.
Ghi chép ngày 26 tháng 3 năm 2199
Sự việc này khiến tôi rất tức giận.
Bố mẹ tôi khuyên rằng tôi nên để em gái mình đọc tác phẩm do tôi, chính Tôi, vất vả viết ra. Thật là phi lý!
Hoàn toàn không thể tưởng tượng được Tôi và em gái tôi sẽ có thể có chung một cảm nhận được. Và việc đó thậm chí còn khó hơn bao giờ hết nhờ vô số lần con bé quấy phá Tôi.
Tôi và em gái tôi đã từ mặt nhau và quyết bước qua nhau trong mối quan hệ của chúng tôi. Trong cái thế giới ngày nay, tôi hy vọng nó không phải là một hiện tượng hiếm gặp.
.
Ghi chép ngày 10 tháng 12 năm 2200
Tôi để ý rằng em gái tôi đã tạo ra một phát minh thành công nữa. Và đến giờ tôi vẫn chưa cho ra được tác phẩm đầu tay của mình trong thế giới này.
Cái khoảng cách gì đang tồn tại giữa Tôi và em gái tôi đây? Nó không thể nào là sự cách biệt trong mức độ thiên tài của chúng tôi được.
Em gái tôi không hề thắc mắc cái thứ văn hóa “moe” rác rưởi đã lây lan trên toàn thế giới này, và thay vào đó lại hết lòng đón nhận nó. Nhờ thế, con bé có một số lượng những người ủng hộ khổng lồ. Đó chính là lý do làm cho tác phẩm của con bé được chú ý.
Còn đây, Tôi, mang theo gánh nặng của cái hy vọng nhỏ nhoi sẽ hồi sinh lại văn học đích thực trong cái thế giới này. Lũ đọc giả vô học không thể hiểu được khát vọng cao quý của tôi. Để rồi, không một ai thèm chú ý.
Một người thì có nên chọn chạy theo xu hướng, hay là không đây? Chuyện đó đúng là chẳng có gì hơn ngoài ỷ đông hiếp yếu cả. [note15738]
Nếu thế giới nó không như này, có điên mới nghĩ tôi đi sau em gái của tôi.
.
Tôi ngừng đọc lại và suy nghĩ, Có vẻ Anh Đầu Rơm và giáo sư không được thân nhau cho lắm. Đặc biệt hơn là Anh Đầu Rơm còn rất ghét giáo sư.
Không biết Anh Đầu Rơm có viết gì về việc viết lách của mình không ta? Anh ta có thể thích thể loại khác mình, nhưng mình cũng cùng chung chí hướng trở thành nhà văn. Mong sao anh ta viết thứ gì đó mà cả hai có thể cùng chung quan điểm.
.
Ghi chép ngày 29 tháng 8 năm 2201
Tôi chìm trong cơn thịnh nộ. Tôi nổi cơn cuồng nộ, như sự phán quyết từ thiên đường.
Khi tôi đưa tác phẩm Tôi đã viết cho mọi người đọc, thì tất cả bọn họ tập trung lại và chế nhạo tôi. Họ đã phun ra những lời lẽ phỉ báng như, “Một cuốn tiểu thuyết mà không có moe đọc chán muốn chết!”
Đám đọc giả đó dám nói với tôi là, “Đi đọc văn học chính thống đi bây!”
Trong cái thế giới này, cái tên đó đã nói lên tất cả, “văn học chính thống” mới “đúng” là văn học, bất cứ thứ gì không đúng với cái kiểu của nó đều bị coi là ngoại đạo.
Thật sỉ nhục làm sao.
Tại sao cứ phải đánh giá thấp những tác phẩm văn học của tổ tiên ta như vậy?
Tại sao lũ các người lại không công nhận nó?
Tại sao các ngươi lại chế nhạo ta?
Cái thế giới này đã thối rửa rồi. Điên hết rồi!
Văn học chính thống, mày nghe đây. Hãy cố tận hưởng thời gian của mày dưới ánh mặt trời, đắm chìm trong cái ánh sáng của thế giới này đi. Bởi vì một ngày nào đó, tao sẽ chấm dứt mày.
Và gởi tới những vị tổ tiên vĩ đại và đáng kính, con thề rằng sẽ hoàn thành ước nguyện của các ngài. Con sẽ là cho cái thế giới này phải công nhận những tác phẩm vĩ đại của các ngài, và để các ngài được yên nghỉ.
.
Đó không phải là những ghi chép duy nhất trong nhật ký. Còn nhiều ghi chép khác nhiều ngày khác, tất cả đều tuyên bố lòng căm thù của anh ta với văn học chính thống.
Những câu từ hay được dùng nhất là “sẽ không chấp nhận” hoặc là “sẽ khiến cho.” Suốt một lúc lâu, tôi không biết phải nói gì.
Đúng là nhiều thành phần bên phong cách văn học chính thống sẽ không công nhận cái văn chương mà Anh Đầu Rơm yêu quý. Không lâu trước đây tôi cũng được xem là một trong số họ.
Không phải như là cảm xúc của tôi giành cho văn học chính thống đã lay chuyển gì, nhưng tôi vẫn cảm thấy mâu thuẫn. Sao cảm giác cứ như mình đã làm sai cái gì thế nhỉ?
“Imose-kun.” Giáo sư đang ngồi kế bên tôi, và hẳn với cô ấy tôi như đang vật lộn với bản thân. “Có vẻ cậu đang suy nghĩ rất khó khăn.”
“Tôi thấy Anh Đầu Rơm đã rất bức bối về việc không một ai chấp nhận ông ấy.” tôi vừa nói, vừa trả chiếc kính lại cho giáo sư.
“Thế là cậu nghĩ rằng là do văn học chính thống mà anh trai ta không bao giờ được chấp nhận à-noda?”
“Ừ, một chút.”
“Ahahaha!” cô ấy cười phá lên. “Chỉ là anh trai tôi không có năng khiếu, với cả anh ấy cứ đổ lỗi cho những thứ xung quanh không thôi-noda. Lý do không ai công nhận anh ấy là vấn đề riêng của anh ấy-noda. Không cần phải cảm thấy thương tiếc gì đâu-noda!”
“Mặc dù vậy, tôi tự hỏi…” Có lẽ trong một thế giới nhuốm màu đơn sắc của văn học chính thống, tài năng của Anh Đầu Rơm đã bị đập nát rồi…
Odaira-sensei đã từng bảo với tôi rằng, “Không phải là có càng nhiều càng tốt sao?” Nếu là như vậy, không phải sẽ tốt hơn nếu, thay vì thay đổi tương lai về route Oniaka, thì chúng ta thay đổi nó thành nơi mà loại hình văn học khác ngoài phong cách chính thống có thể được chấp nhận sao?
Trong đầu, tôi thử ghép thủ tướng 2D Nyamo-chan của chúng tôi với ông chú trông có vẻ là thủ tướng của thế giới Seishin lại với nhau. Dù có nghĩ như thế nào, Nyamo-chan vẫn tốt hơn nhiều.
Nhưng…
Tôi nhìn qua phía Yuzu-san, người đang ăn một đĩa Salad Caesar một cách vui vẻ. Yuzu-san nhận thấy ánh nhìn của tôi, nghiêng nhẹ đầu một bên, và tặng tôi một nụ cười. Đó là nụ cười giống y như nữ chính của bộ Oniaka, Homyura. Tôi cảm thấy một cơn nhói trong tim.
...Đúng rồi. Mình đang lo ngại về cái gì thế này? Mình sẽ lấy lại Ani MAJI Mania và đưa tương lai trở về là tương lai Oniaka! Mình đã hứa với Yuzu-san rồi mà!
Tôi đã từng được cứu rỗi bởi Oniaka, và nó đã cho tôi ước mơ trở thành một nhà văn. Không quá chút nào khi nói rằng Oniaka đã làm tôi được như giờ.
Mình tin… Mình tin vào tác phẩm văn học được gọi với cái tên Oniaka! Mình sẽ đưa tương lai trở về như cũ, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa!
Tuy nhiên, nếu tôi làm vậy, nó sẽ không thể trở thành cái thế kỉ 23 mà Anh Đầu Rơm mong ước được. Nó sẽ trở thành một nơi mà ông ấy phải vùng vẫy. Giá như có một ai đó có thể hiểu được anh ta, dù đó chỉ là một người…
“Anh Đầu Rơm có người bạn nào chịu đọc tiểu thuyết của anh ấy không?” tôi hỏi.
“Không, anh trai tôi vốn đã kỳ quặc từ nhỏ rồi-noda. Mặc dù, hình như anh ấy đã ép người ta đọc chúng rất nhiều lần. Tôi cũng không biết rõ nữa-noda.”
Có lẽ Anh Đầu Rơm đã thấy được sự cách biệt giữa chính mình với những người xung quanh và tránh tiếp xúc với người khác. Gần đây, anh ta đã dành phần lớn cả ngày trong thư viện ở nhà họ.
“Có TV hay internet gì trong thư viện không?”
“Không có-noda.”
“Vậy thì sao anh ta biết được chuyện gì đang xảy ra trên thế giới?”
“Có đâu-noda! Vậy nên anh ấy thực sự không biết cái gì cả-noda.”
Khi Anh Đầu Rơm gặp một vấn đề sức khỏe và cần phải đến bệnh viện, anh ta rõ ràng vô cùng tức giận khi nhân vật lễ tân 2D không tiếp nhận tên của anh ta khi ảnh viết nó bằng kanji.
Chuyện này quả là một cú sốc với tôi. Tất nhiên một cơ sở dân sự đàng hoàng như bệnh viện sẽ có tiếp tân 2D, và không cách nào để mà họ có thể hiểu được chữ kanji cả!
“Vậy nên cậu thấy đấy, cuốn tiểu thuyết của một người như vậy viết không thể hiểu bởi người thương được-noda. Anh ấy coi thường tất cả những người khác như nhau, và cũng không thèm nghe người khác nói gì.”
“Chà, vậy thì không được.” tôi nói. “Tôi viết tiểu thuyết, nhưng tôi chịu lắng nghe ý kiến của người khác.”
Nói thật, hầu hết phản ứng của mọi người với tiểu thuyết của tôi là “Chả hiểu gì cả!”
“À đúng rồi, em đã đọc cuốn tiểu thuyết nào của anh ấy chưa, Giáo sư?”
“Có, tôi đọc rồi-noda! Nhưng khó mà giữ cho mình hứng thú với nó được-noda.” giáo sư nói, giơ tay lên trong tư thế “Chịu thôi”.
Khi tôi trở nên im lặng sau đó, giáo sư đã nói với tôi như thể cô ấy biết được tôi đang nghĩ gì.
“...Giờ thì tôi tò mò rồi đấy-noda. Kuro-chan có đọc tiểu thuyết của cậu không Imose-kun?”
“Vâng. Không phải hỏi, người hiểu được tiểu thuyết của tôi rõ nhất chỉ có Kuroha.”
“Thật tốt khi cả hai hòa thuận-noda!”
Ừ, đúng vậy. Tôi có Kuroha là người luôn hiểu tôi. Nhưng Anh Đầu Rơm không có ai như vậy cả.
Giả dụ, nếu Anh Đầu Rơm một mình trên một hòn đảo giữa đại dương bao la, mong ước duy nhất của anh ta là bằng cách nào đó tự kéo mình về được với đất liền có người ở…
A!
Có cách! Mình có một ý kiến hay!
Tôi nắm cả hai bàn tay lại thành nắm đấm và đứng lên. “Chúng ta chỉ cần chỉ cho Anh Đầu Rơm rằng moe tuyệt vời như nào thôi!”
Đúng vậy! Nếu chúng ta có thể chỉ ra được cho Anh Đầu Rơm sự kì diệu của 2D, vậy thì tất cả mọi người có thể hòa thuận rồi! Tuy nhiên, giáo sư lại tát một gáo nước lạnh lên phát kiến của tôi.
“Imose-kun à, không ích gì đâu. Tôi đã thử rồi-noda.” giáo sư nói, mắt cô ấy nhìn vào khoảng không. “Tôi đã bắt anh ấy, trói tay chân ảnh lại, lấy kềm banh mắt ram và ép anh ấy xem hết 12 phần của bộ SUPER KNEESOCKS WARS (SIÊU ĐẠI CHIẾN TẤT ĐÙI???), hai phần của bộ LILSIS LLLICK (LIẾM LÁP EM GÁI???), và phiên bản sân khấu của WOMAN? SIBLING? BECOME A GIRL AND GROW BIGGER THAN THE EARTH (PHỤ NỮ? CHỊ EM? TRỞ THÀNH MỘT CÔ GÁI VÀ LỚN HƠN CẢ TRÁI ĐẤT???)-noda!”
“Chúng toàn là mấy bộ anime kinh điển không.” tôi đồng ý.
“Và rồi sau đó tôi bắt anh ấy lại, trói hết tay chân ảnh, và trong khi anh ấy còn đang bất tỉnh, ta đã mặc cho anh ấy một bộ đồ thủy thủ với một bộ tóc giả và đưa anh ấy ra trước nhà ga xe lửa. Một núi người vây quanh anh ấy, và anh ấy đã gây ra rất nhiều vụ hỗn loạn nữa-noda.”
“Dù sao thì cũng có những cửa hàng bán đồng phục thủy thủ giành cho nam mà.” tôi gật đầu.
“Và rồi tôi lại bắt anh ấy lần nữa, trói tay chân ảnh lại, và buộc phải đọc cho anh ấy những tác phẩm văn học chính thống với nhiều đặc tính nền tảng khác nhau-noda. Em gái, chị gái, bạn thời thơ ấu, mẹ… Mẹ ở đây ý là mẹ đẻ đấy-noda.”
“Vậy là em thích văn chương về mẹ đẻ à, Giáo sư?” tôi hỏi.
“Nhưng ngay cả vậy, anh ấy vẫn không hề hứng thú với moe-noda. Mà thật ra, anh ấy không nghe tôi nữa luôn rồi-noda. Khó mà để cho anh em tôi thân thiết với nhau khi mà sở thích của bọn tôi lại khác nhau đến vậy-noda.”
“Ồ, thật vậy sao…?” Tôi thấy là làm cho Anh Đầu Rơm được khai sáng có vẻ khó khăn quá.
“Dạy nà hông được!!!”
Bỗng dưng một giọng nói lớn vang lên. C-C-Cái gì? Cái gì không được?
“Hong! Hong~ cách nhào ược cả~!”
Tất cả chúng tôi cùng quay về hướng cái giọng nói đó phát ra. Đó là Kuroha. Một Kuroha mà từ đầu tới cổ đều đỏ bừng.
“Nhe nhày… Em hông định nàn lành dới anh hai à, dáo xư… Hai nhười là Anh em nà, hải hông?!”
Đôi mắt của Kuroha đẫm nước, và con bé giơ một ngón tay chỉ vào giáo sư. Nhìn kĩ lại, tôi thấy rằng đôi mắt con bé không được tập trung lắm, và cả ngón tay ngon bé còn đưa đi đưa lại nữa.
Rõ ràng có chuyện gì đó với con bé rồi.
“Chắc là tác dụng của ‘NƯỚC UỐNG VÀO LÀ SAY’ của tôi đấy-noda!”
Tôi thấy không đúng lắm, và nhìn sang giáo sư đang ngồi bên cạnh mình. “Nhưng có ai bị giống vậy nữa đâu?”
“Có vẻ như Kuro-chan khá là dễ ảnh hưởng bởi tác dụng của nó. Tôi chắc mọi người cũng sẽ sớm cảm thấy như vậy thôi. Cậu có thấy đầu mình ấm lên không-noda?”
Giáo sư chạm vào má của tôi. Nó đến bất ngờ đến nỗi tôi hơi giật lùi lại một chút. Nhưng rồi…
“Hưm!”
Kuroha lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi của con bé từ phía đối diện cái bàn và chen mông con bé vào giữa giáo sư và tôi trên cái dãy ghế chúng tôi đang ngồi. Giáo sư nghiêng ngả, liền bị đẩy ra một bên.
Kuroha ôm lấy cánh tay phải của tôi thật chặt, lia mắt mọi người quanh bàn rồi la lên, “Onii-chan của tui! Ai cho đụng!”
Lời nói của con bé không còn rõ ràng nữa rồi.
*
Một ngày nọ ở thế kỉ 23, trong căn phòng của Kuroha…
“Kuroha ơi, số ra tháng này của Literary Gal nè. Có một bản dịch nữa của Man’yoshu nè.”
“Lại nữa hả? Em mong lần này là một bản dịch đàng hoàng…”
.
Văn bản gốc: Thế kỉ thứ 7 - 8
籠毛与 美籠母乳 布久思毛与 美夫君志持 此岳爾 菜採須児 家吉閑 名告紗根 虚見津 山跡乃国者 押奈戸手 吾許曾居 師吉名倍手 吾己曾座 我許背歯 告目 家呼毛名雄母
komoyo mokomochi fukushimoyo mibukushimochi komowokani natsumasuko ihekikan namerasane soramitsu yamatonokuniha oshinabete warekosowore shikinabete warekosomase warekosoha norame ihewomonawomo
Bascat, bascat-faire, spade, spade-faire weld, pack thee erb, maid. Wah fram thy, priva nem? Yamato lond alle, catre ma. Vist brood rul ma. Nem eh hom tall, maid tall nem yee?
.
Bản dịch tiếng Nhật hiện đại: thế kỉ 20
籠もまあよい籠をもち、ふぐしもまあよいふぐしを持って、この岡に菜をつまれている、娘子よ、家がどこにあるか聞きたい、名を言って下さい。大和の国はすべて私が治めている。広くゆきわたって私が治めている。私こそ家をも名のるから、娘子も家をも名をも言って下さい。
Kago mo maayoi kago wo mochi, fugushi mo maayoi fugushi wo motte, kono oka ni na wo tsumareteiru, musumego yo, ie ga doko ni aru ka kikitai, na wo itte kudasai. Yamato no kuni ha subete watashi ga osameteiru. Hiroku yuki watatte watashi ga osameteiru. Watashi koso ie wo mo na noru kara, musumego mo ie wo mo na wo mo ittekudasai.
Nàng có một cái giỏ thật đẹp, một cái xúc đất thật tốt, hỡi cô gái trẻ đang hái thảo dược bên đồi. Ta hỏi nàng nàng đến từ đâu, tên nàng là gì? Ta cai trị cả vùng đất Yamato này. Tất cả những mảnh đất mênh mông và bạc ngàn đều do ta nắm giữ. Ta cho nàng biết ta là ai và gia tộc ta, nàng cho ta biết tên nàng và nhà nàng.
.
“Ủa? Cái này giống ý hệt cái tháng trước mà.” tôi nói.
“Ờ ha.”
“Lần này có một dịch giả ẩn danh khác làm bản dịch ngày-nay.” tôi nhận ra.
“Anh cá bao nhiêu lần này lại là cái trình độ dịch thuật ‘Ammoni Ahh’ khác nữa…” con bé nói.
.
Bản dịch Ngày-nay: Năm 2202
かごとくしを もった おんなのこが います
なのはな つんでいます
おじょうさん あなたのおなまえを おしえてください
あなたの おうちが どこにあるか おしえてください
わたしは やまとを おさめるものです
どうか あなたのことを おしえてください
kago to kushi wo motta onna no ko ga imasu
nanohana tsundeimasu
ojousan anata no onamae wo oshiete kudasai
anata no ouchi ga doko ni aru ka oshiete kudasai
watashi wa yamato wo osamerumono desu
douka anata no koto wo oshietekudasai
HỠI CÔ GÁI ĐEO GIỎ CẦM CÀO
KÌA NGƯỜI ĐANG HÁI NHỮNG BÔNG HOA
XIN NÓI TA NGHE DANH CỦA NÀNG
CHỈ CHO TA BIẾT NÀNG Ở ĐÂU
YAMATO ĐÂY TA ĐỨNG ĐẦU
TA HỎI HÃY NÓI NÀNG LÀ AI
.
“Bản dịch tháng này có vẻ cứng nhắc và gượng gạo quá. Còn chẳng có biểu tượng nào nữa chứ.” tôi nói.
“Khoan? Đây chẳng phải là…?”
“Đọc bài viết kèm theo kìa — Quào, thật tuyệt. Đây là bản dịch của một đọc giả nữ sinh cao trung ‘K.I.-san.” Cô ấy quá giận dữ với bản dịch số ra tháng trước nên cô ấy đã gửi phiên bản của mình lên.”
“H-Hiểu rồi…”
“Trời, con cái nhà ai hư thế…” tôi thêm vào.
“Sao lại vậy?”
“Cô ấy tìm mọi cách để gửi cái bản dịch nhàm chán này lên sau bản dịch phục vụ người hâm mộ tuyệt vời của ‘dịch giả dấu danh’ tháng trước! Tất nhiên là cô ta phải có một tính cách tồi tệ rồi. Anh cá cô ta chẳng hề nổi tiếng chút nào.”
“Thôi, im đi. Ai thèm quan tâm anh có nổi tiếng hay không chứ? Thật là ngốc mà. Em chẳng cần quan tâm người ta nghĩ gì cả. Điều quan trọng là người mà mình yêu thương nghĩ gì về mình ấy!”
“Sao em tự nhiên khó chịu vậy? Anh đang nói đến học sinh cao trung ‘K.I.’ này mà.”
“E-Em chỉ n-nói chung chung vậy thôi.”
“Ồ, được rồi. Mà nhân tiện, có điều quan trọng anh vừa để ý, thứ sẽ làm phiền rất nhiều người.”
“C-Cái gì vậy?”
“Cái bài biết này có một câu gây cười hay gì đó không nhỉ?”
“......”
“......”
“Anh thực sự nghĩ rằng bài viết của tạp chí văn học lại hay thêm một câu gây cười vào à?” con bé hỏi.
“...Có lý.”
===========================