Boku no Imouto wa Kanji ga Yomeru

chương 03: tự biên sử ký (phần 1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Solo: Siscon

CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN DO TEAM DỊCH THUẬT ASIA GROUP DỊCH MỌI Ý KIẾN BÁO LỖI HOẶC MUỐN THAM GIA VUI LÒNG IB PAGE THEO ĐỊA CHỈ :

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!!!

===========================

“C-Cái gì cơ?!”

Thủ phạm lại là anh trai của giáo sư á!

Nghe bí mật đấy tiết lộ ra khiến tôi choáng váng. Nó cực kì gây sốc, chắc chắn là vậy, nhưng tôi hầu như chẳng biết gì về anh trai của giáo sư, nên tôi cũng chẳng biết phải phản ứng thế nào nữa. Thứ duy nhất tôi biết chắc là chúng ta phải làm gì.

Ta sẽ tìm cái anh Sadame Choumabayashi này (hãy gọi anh ta là Sadame-san cho lịch sự), và bắt anh ta lại! Chúng ta sẽ cùng với em gái anh ta, bé giáo sư, đuổi theo anh ta!

“Đây là anh trai tôi-noda.” giáo sư vừa nói, vừa cho chúng tôi xem một tấm ảnh.

Đó là một tấm hình của một cô bé trong anime với làn da trắng trẻo, mịn màng. Cô bé ấy đang mặc một bộ đồ bơi trường học và đang kéo dãn cơ thể.

Đ-Đó là Sadame-san đấy ư?!

“Ấy, nhầm rồi-noda.” giáo sư nói, cười trừ và cô bé lấy ra một tấm ảnh khác. Cái này trông mới đúng người.

Bức ảnh cho thấy một chàng trai trẻ, với đôi mắt sắc bén và quả đầu chỉa đủ hướng như thể anh ta vừa mới ngủ dậy. Anh ta có những nếp nhăn đậm giữa cặp lông mày, như anh ta đang bất mãn với gì đó.

“Anh ta làm quả đầu mới ngủ ghê quá, nhìn như nổi khùng ấy. Em đã kéo anh ta dậy rồi chụp bức ảnh này luôn hay gì vậy?”

“Đâu, đầu tóc anh ấy vốn đã vậy rồi, anh ấy làm quả đầu như vậy là có chủ ý vì ảnh nghĩ nó trông ngầu-noda.”

“Không viết anh ta làm quả đầu đó theo nhân vật 2D nào ấy nhỉ?” tôi hỏi. Ở dòng thời gian của chúng tôi, quả đầu nào cũng chui ra từ một nhân vật 2D mà ra. Tôi làm kiểu tóc của mình theo một cách rất là tri thức dựa trên các nhân vật chính của văn học phong cách chính thống.

“Tôi không nghĩ là anh ấy dùng một nhân vật 2D để làm nền cho quả đầu của ảnh-noda.”

Thật đấy à?! Nhiêu đó thôi cũng đủ hiểu thế giới quan của cái người này khác chúng ta như thế nào rồi.

Giáo sư giải thích cho chúng tôi về anh trai em ấy (nghĩ lại, hãy gọi ông ấy là Anh Đầu Rơm) và những việc xấu của anh ta. Có vẻ Anh Đầu Rơm đã bí mật nghe lén của trò chuyện của chúng tôi và tìm ra rằng Ani MAJI Mania là nguồn cảm hứng của OniakaI. Anh ta đã dùng kẹo dẻo của giáo sư với ý đồ xấu đánh cắp bản thảo. Em ấy nói rằng tất cả những việc ảnh làm đều được viết lại trong cuốn nhật ký bị bỏ lại ở tương lai.

“Đây rõ ràng là một vụ hành động khủng bố có kế hoạch. Động cơ của anh ta? Tôi có thể đoán ra được. Anh ta chắc thực sự căm thù văn học chính thống. Có vẻ như là anh ta tôn thờ Torahiko Touji, tổ tiên của anh ta và khẩn cầu cho mình trở thành một tác giả.” Odaira-sensei nói với khuôn mặt nhăn nhó.

Sao có thể ích kỉ đến thế chứ?! …Mà khoan, Sensei vừa nói cái gì đó về tổ tiên à?

“Nếu tổ tiên của Anh Đầu Rơm là Torahiko Touji, thế nghĩa là…”

“Ngài ấy cũng là tổ tiên tôi luôn-noda. Tên thật của Torahiko là Kouzou Choumabayashi đấy-noda.”

Á à! Thì ra là vậy à!

“Tôi đoán rằng anh trai tôi, người rất tôn kính tổ tiên mình, chắc chắn sẽ tìm đến ngôi nhà tranh này-noda. Thế nên tôi đã cắm trại ở đây luôn-noda. Nhưng có vẻ suy đoán của tôi có lỗi rồi-noda. Tôi đã ở đây từ đó giờ mà anh ấy vẫn không thấy xuất đầu lộ diện-noda. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ cho anh ấy xem bộ sưu tập của ta và làm anh ấy ngạc nhiên-noda.” Giáo sư thở dài.

Hiểu rồi, thế nên em mới ở trong túp lều này.

“Em không nghĩ là Sadame-san sẽ còn giận dữ hơn nữa khi thấy những gì em đã làm với căn nhà tranh của tổ tiên yêu quý của anh ấy sao?” Kuroha nói, và nhìn xung quanh đống đồ moe.

“Tôi chỉ muốn anh nổi khùng thử thôi mà-noda!”

Anh Đầu Rơm có vẻ thực sự ghét moe và văn học chính thống. Nhưng mà…

“Dù anh ta có ghét phong cách chính thống ra sao cũng không quan trọng — ăn cắp bản thảo đó là quá độc ác rồi! Bộ anh ta không thể làm gì khác sao? Ani MAJI Mania chứa đựng những cảm xúc của Yuzu-san đấy!”

Đương nhiên với tư cách là một người yêu quý văn học chính thống tôi cũng tức, nhưng cái tôi không thể nào tha thứ được là việc đánh cắp cuốn tiểu thuyết vô tội của Yuzu-san mà cô ấy đã rất cố gắng để viết ra. Cảm giác như thể là tất cả cảm xúc của Yuzu-san đều bị ném đi ấy.

Tôi cầm lấy bàn tay của Yuzu-san rồi hét lên, “Yuzu-san, anh hứa với em! Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ lấy lại bản thảo của em từ tay Anh Đầu Rơm. Và rồi anh sẽ làm cho tương lai trở lại là tương lai Oniaka!”

“Ôi, kìa… Cảm ơn anh rất nhiều, Gin-san.” Yuzu-san dần đỏ mặt. “Ừm, anh thật tốt bụng, nhưng có một thứ anh đã nhầm từ đầu rồi, Gin-san. Ani MAJI Mania không viết về cảm xúc của em, nó là về—”

“Onii-chan, anh nói là sẽ lấy nó lại, nhưng lỡ ông ấy vứt nó đi rồi thì sao?” Kuroha vội vàng xen ngang Yuzu-san, như thể con bé đang cố ngắt lời cô ấy vậy.

“Chỉ cần chúng ta bắt được anh ấy là được-noda” giáo sư nói. “Chúng ta chỉ phải quay lại khoản thời gian trước khi anh ấy lấy cắp nó bằng kẹo dẻo và lấy nó từ đó nữa thôi-noda. Ngược lại, nếu chúng ta không bắt anh ấy, thì không thể biết được anh ấy sẽ làm gì, thế nên ta không thể thảnh thơi được-noda.”

Do Anh Đầu Rơm có đám kẹo, nên sẽ rất khó để đảm bảo rằng anh ta sẽ không cản đường. Thế nên ta phải bắt anh ta và đảm bảo ảnh không thể đi đâu được.

Anh Đầu Rơm vẫn ở lại thời Heisei vì lý do nào đó. Có lẽ là bởi vì kẹo dẻo của anh ta cũng đã quá hạn sử dụng như giáo sư đã giải thích, hoặc có lẽ nó đã…

“Anh ấy có thể là đang tính toán chuyện khác-noda.” giáo sư nói.

Dù thế nào thì, sự thật Anh Đầu Rơm vẫn đang ở trong thời này là một lợi thế với chúng tôi. Chúng tôi có thể đuổi theo anh ấy mà không cần làm thêm kẹo.

“Nii, em hổng hiểu. Giải thích cho em với!” Miru nói.

Yes, ma'am! Anh sẽ tóm tắt lại tất cả thông tin quan trọng cho em ngay và luôn!

Kẻ đã đánh cắp bản thảo Ani MAJI Mania và thay đổi tương lai không ai khác chính là Sadame Choumabayashi. Anh ta là anh trai của giáo sư và rất sùng kính tổ tiên của mình, mong ước trở thành một nhà văn. Tôi quyết định gọi anh ta là Anh Đầu Rơm.

Giáo sư vẫn có thể làm thêm kẹo dẻo thời gian, nhưng cô bé sẽ hầu như không còn nguyên liệu nữa, nên cô ấy chỉ tính làm chúng để giải quyết tai họa này bằng cách đi bắt Anh Đầu Rơm. Mà do anh ta mang một cái áo choàng khiến ảnh biến mất khỏi rada của giáo sư, nên chúng tôi phải tìm anh ta bằng cách nào khác ngoài du hành thời gian.

Tôi muốn bắt Anh Đầu Rơm luôn, nhưng chúng tôi lại không có chút manh mối nào để lần ra cả.

“Sao ta không trở về nhà của tôi tạm thời nhỉ? Tôi sẽ làm bữa tối cho mọi người.” Yuzu-san gợi ý, nhưng giáo sư lại lắc đầu phản đối.

“Nếu cứ ngồi chờ thì không có gì xong đây-noda. Chúng ta phải đánh nhanh-noda.”

“Tấn công?”

“Anh trai tôi có một cái rắc rối ở chỗ mỗi khi anh ấy thấy ai mà ảnh nghĩ là không sống một cuộc sống ‘đàng hoàng’, thì anh ấy giở thói tự kiêu và đi giáo huấn họ-noda.”

Giáo sư kể cho chúng tôi một câu chuyện về một trong số những lúc đó. Hồi Anh Đầu Rơm còn là một đứa trẻ, cậu ấy đã bắt đầu đi dạy đời cho những đứa trẻ xung quanh về việc quần lót chỉ là đồ dở hơi. Cậu ấy đã đi khắp xóm hô hào về cái quần lót nhiều đến mức nó đã phản tác dụng. Và lũ trẻ trong xóm dần dần gọi cậu là “thằng nhóc quần lót.” Có vẻ cậu ấy đã đập phá đồ đạt trong cơn giận dữ.

“Mới mấy tuổi đầu mà đòi đi giáo huấn cho người khác ư? Thật là xấc xược.” Odaira-sensei nói “Chả ai muốn bị một thằng nhóc con lên mặt dạy đời đâu. Mặc dù, ta sẽ vỡ òa nếu được Miru-chan giáo huấn. À, ý này hay đấy! Bé có thể la mắng ta được không, Miru-chan? Hãy làm với một giọng thật sỉ nhục, lạnh lẽo cho ta…”

“Hay là ông ra nhà xác cho nó lạnh lẽo luôn đi, lão già?”

“Đúng rồi, thật hoàn hảo, Miru-chan! Chửi rủa ta nữa đi! Nữa đi!”

“Miru, đừng có để ý ông ta.” Kuroha nói. “Với cái cỡ đó, Sensei sẽ bị kích thích dù em có nói gì đi chăng nữa.”

Hài, ước gì Sensei cũng kích thích với lời nói của mình!

“Ừ. Bởi vì, có một người ở thời này mà anh ấy muốn giáo huấn hơn bất kì ai.” giáo sư giải thích, và lấy ra một quyển sách.

Nó là một quyển sách bìa mềm, và bìa có hình minh họa một cô gái hay khoe quần lót ra. Kiểu cách của nó khiến tôi nhớ về anime của thời này.

“Giáo sư, cuốn sách gì thế?” tôi hỏi.

“Cuốn sách này được viết bởi Maruta. Tên thật của ông ấy là Naotaro Choumabayashi. Hơi phóng đại chút, nhưng ông ấy là Choumabayashi chính ở thời này.” giáo sư nói, mỉm cười khúc khích.

Chúng tôi xuống núi và hướng đến khu chung cư nằm trong địa phận thành phố. Chúng tôi đã đến được trước căn phòng 203. Đây là căn phòng của Naotaro Choumabayashi.

Naotaro đã viết rất nhiều cuốn tiểu thuyết có những cô gái xinh xắn. Với Anh Đầu Rơm, người này được xem là “Một Vị Tổ Tiên Bị Sa Lầy vào Moe”. Nên theo giáo sư, khá chắc là ông ấy sẽ muốn giáo huấn người đó ít nhất một lần.

Nếu như Anh Đầu Rơm đã liên lạc với Naotaro-san, chúng tôi có thể sẽ kiếm được vài manh mối. Hoặc là có khả năng chúng tôi sẽ bắt gặp ông ấy ngay tại đó luôn.

Đây rồi…

“Được rồi, vào nào.” Tôi nhấn chuông cửa trên cái hệ thống liên lạc và cảm nhận được ai đó đang di chuyển ở bên trong. Và rồi cánh cửa mở ra.

Có một con gấu.

Ý, lộn, người mà nhỉ?

Vậy đây là Naotaro Choumabayashi-san… Đầu tiên, bự vãi. Ông chú chắc hẳn cũng gần hai mét. Ông ấy có một lồng ngực lớn, và tôi phải nói là người ông ta toàn cơ bắp dưới bộ đồ đó.

Đôi mắt ông chú đáng sợ đến mức có thể khiến những ai thể tạng yếu tự làm ướt mình. Ria mép và bộ râu của ông ấy khá là rậm rạp và bù xù. Ông chú mặc một bộ kimono và chéo tay, nhìn chúng tôi.

Sợ thấy bà…

“Đây có phải là căn hộ của Choumabayashi không?” giáo sư hỏi, và Naotaro-san gật đầu nhẹ. “Tôi là một họ hàng xa, và không biết là ông có phiền nói chuyện một chút không-noda?”

Naotaro-san vẫn khoanh chéo tay, và ông ấy nhìn chúng tôi một cách nghi ngờ.

Không được rồi… Ông ta không có vẻ gì là tin chúng ta cả.

Chúng tôi im thin thít. Trước cái ngọn núi bất động, Naotaro-san, lựa chọn duy nhất vừa nảy ra trong đầu tôi là “rút quân”.

Nhưng rồi ông chú lướt ánh nhìn qua mặt tôi. Có vẻ như ông ấy đang nhìn ai đó đằng sau tôi. Tôi quay lại xem ông ấy đang nhìn đi đâu…

“Ô? Ừm, vâng?” Yuzu-san chẳng biết phải nói gì.

Naotaro-san bỗng dưng thay đổi thái độ với chúng tôi. Ông chú nở một nụ cười tươi, và di chuyển ngón cái chỉ vào căn phòng đằng sau mình. Có vẻ như đó là một cử chỉ nói rằng “vào đi”.

“À ha, hình như cậu ta thích thú về Yuzu-kun đấy.” Odaira-sensei nói.

“Yuzu-chi có một aura khiến người khác cảm thấy thoải mái mà-noda!” giáo sư nói.

Không phải bàn cãi!

Chúng tôi đều đã vào trong căn phòng và ngồi xuống sàn. Căn hộ của Naotaro-san là một căn phòng lớn theo kiểu phương Tây, và nó thật ra khá là rộng rãi, nhưng dù vậy, nó vẫn hơi bí với quá nhiều người chui vào.

Naotaro-san chả buồn nói chuyện với chúng tôi, và thay vào đó lại còng tấm lưng khổng lồ đó, lủi thủi ngồi gõ trên chiếc laptop. Ông chú hình như đang viết dở cái gì đó.

Tôi thấy khá hứng thú rằng một ông chú với cái ngoại hình đáng sợ đó đang viết cái loại tiểu thuyết gì, nên tôi cố liếc trộm thử. Trên dòng đầu viết là “乙女迷宮ラブ・サンクチュアリーIII キスより甘く (Labyrinth of a Maiden Love Sanctuary III — Sweeter Than a Kiss)”.

Nope, đọc được chết liền.

Tôi thì thầm với Kuroha đang ngồi bên cạnh tôi. “Kuroha, anh không đọc được, Naotaro-san đang viết loại tiểu thuyết gì vậy? Trông giống cuốn sách toàn về các cô gái xinh xắn, nhưng bản chất nó có phải là loại moe không?”

“Hừmm… Có số ba trong La Mã, vậy nghĩa là đây là cuốn thứ ba trong bộ sách. Ngay vừa vào đã bắt đầu với một bài thơ. Không hề có phần giải thích đầu vào, và nhảy thẳng vào viết nỗi đau thương về tình yêu của nhân vật chính dành cho một nhân vật nào đó tên là Prince Hakuto [note15617]. Đó chắc chắc là một phần trong bộ sách.”

“Ủa? Vậy nhân vật chính là một cô gái á? Trong văn học chính thống, thường thì nhân vật chính toàn là nam, nhưng có lẽ điều đó cũng không quá hiếm ở thời này nhỉ? Còn có thứ gì khác về nó không?”

“Em nghĩ là anh nhầm lẫn cái gì đó rồi. Cạnh cái tiêu đề, có một dòng ‘Bản thảo dự thi giải thưởng Maiden Books Newcomer’.”

“Khoan đã, anh tưởng ông chú đáng lẽ phải là một nhà văn chuyên nghiệp chứ?”

“Ai biết đâu? Còn nữa, sao lại gửi một seri tác phẩm vào một giải giành cho newcomer? Mà còn là bộ ba chương lận nữa chứ? Làm vậy thì được ích gì?”

“Giờ không hiểu được cái nguyên tắc cơ bản của thời này, thì anh cũng chả biết nói gì.” tôi đáp lại. Nếu tôi thử làm vậy với giải thưởng newcomer ở thời của chúng tôi, thì sẽ bị từ chối ngay tức khắc.

Naotaro-san vẫn tiếp tục mổ cò một lúc nữa, nhưng trong lúc nghỉ ngơi, màn hình chuyển sang một trang khác. Tôi có thể thấy thứ gì đó giống như trang phiếu dự thi.

Ông chú click vào ô “bút danh” bằng con chuột, khoanh tay lại, và ngồi nhìn.

“Nếu ông ấy là một dân chuyên, thì tại sao giờ ông ta lại gặp rắc rối trong việc đặt bút danh chứ?” tôi tự hỏi.

“Em đoán là ông ấy đang viết dưới một cái tên mới và cố gắng thắng giải từ một nhà xuất bản khác.” Kuroha gợi ý.

“Ồ, có lý.”

Naotaro-san trông như ông ấy không chọn được thật. Vậy thì, có hơi ngáo một chút, nhưng hãy thử cho ông ấy vài lời khuyên nào!

“Tôi sẽ chọn một cái tên đọc xuôi ngược y nhau hoặc là một cái đọc ngược lại thì có một ý nghĩa khác hẳn.” tôi nói.

Vai của Naotaro-san giật lên. Mình tự dưng nói chuyện vậy làm ông ấy giật mình à?

“Onii-chan, chúng ta đến đây đâu phải để làm việc đó.” Kuroha nói.

Ờ, chắc con bé nói đúng.

Tôi thấy hơi lo, nhưng Naotaro-san từ từ quay qua chỗ tôi và đưa một ngón cái lên. Phù. Có vẻ như ông ấy hài lòng với lời khuyên của mình.

Naotaro-san gõ bút danh của ông ấy vào đơn. Không biết bút danh của ông ấy có bí mật gì nhỉ?

“Masao Saitou.”

“...Hở?” Nó không phải là một từ xuôi ngược giống nhau, và đọc ngược lại cũng chẳng có nghĩa gì. Có lẽ đó là một loại từ địa phương gì đấy chăng?

Bỗng, Odaira-sensei đang chán thì nhíu lông mày lại...

“...Hừm? Masao Saitou?” ông ấy nói.

“Sao thế?” tôi hỏi.

“Không, kệ đi… Ông Lớn Masao Saitou…” Odaira-sensei đang lẩm bẩm cái gì đó. “Mình khá chắc đó là tên thật của ông ta mà…”

Ngay khi tôi định hỏi Naotaro-san cái bút danh của ông ấy có nghĩa gì thì, Kuroha để ý cái gì đó và chỉ xuống sàn nhà.

“Onii-chan, nhìn kìa.”

Giáo sư nhặt lên một cuốn sách từ chỗ con bé vừa chỉ. Trên bìa có viết Torahiko Touji’s The 21st Century. Trang sách khá là sờn, nên có vẻ nó là một cuốn sách rất cũ.

Giáo sư trừng mắt lên. “Đây… là bản sao gốc cái chúng ta có ở thư viện ở nhà-noda.”

“Bản sao gốc?” tôi hỏi.

“Một trong số những cuốn sách của Torahiko đã được xuất bản ở thời Taisho-noda.”

Ở thế kỉ 23, công nghệ phục hồi và bảo quản đã có sự tiến bộ đáng kể, nên có rất nhiều cuốn sách từ rất lâu về trước vẫn còn tồn tại. Chúng tôi có một một cái thư viện ở nhà nơi lưu trữ vô số cuốn sách cổ.

“Nếu cuốn sách này ở đây, vậy thì anh trai ta cũng đã từng ở đây!” giáo sư reo lên.

Ra vậy! Chúng tôi tóm được đuôi ông rồi, Anh Đầu Rơm!

“Không lẽ Sadame-san đã đến đây để bảo Naotaro-san rằng ông ấy nên viết những cuốn sách như cuốn này, và khai sáng cho ông ấy ư?” Kuroha hỏi.

“Kuro-chan, chị sẽ hiểu nếu đặt mình vào vị trí của anh ấy-noda.”

“Ý em là anh ta có một kế hoạch thậm chí còn nham hiểm hơn nữa ư?” con bé tự hỏi.

“Chắc anh ấy chỉ bỏ quên nó thôi-noda!”

Chẳng biết phải đáp lại lời đó như thế nào. Dù gì thì ông ấy cũng là người nhà của giáo sư mà.

“Nii, em có một suy nghĩ.” Miru nói.

“Nghĩ gì?”

“Anh ta sẽ quay lại lấy nó.”

“Ờ ha! Theo ý em có thể Anh Đầu Rơm sẽ quay lại đây!” Chúng ta có thể bắt gặp anh ta bằng cách đợi ở đây!

Tinh thần của chúng tôi tràn đầy sự kỳ vọng. Và rồi, cánh cửa trước cót két mở ra…

Không lẽ nào lại đúng là Anh Đầu Rơm ư?!

Tôi thấy hồi hộp. Cuối cùng chúng tôi cũng có thể đối mặt trực tiếp với tên trộm đã ăn cắp Ani MAJI Mania!

Nhưng cái người xuất hiện đằng sau cánh cửa là một người đàn ông gầy gộc với mái tóc ngắn. Ông ấy mặc một chiếc áo thun với những từ tiếng Anh ở trên, cái kiểu người mà tôi đã thấy nhiều ở thời Heisei này. Ông ấy có một gương mặt dịu dàng.

Vậy đây là Sadame Choumabayashi! Anh ta trông chẳng giống trong bức ảnh chút nào, nhưng dù sao thì lũ tội phạm cũng thường xuyên thay đổi vẻ ngoài khi đang tìm đường tẩu thoát.

Anh Đầu Rơm (thực chất anh ta không phải là Anh Đầu Rơm) nhìn xung quanh căn phòng, và — hét lên.

“Uwaah! M-Mấy người là ai?!”

Anh hành động như thể chưa từng gặp chúng tôi trước đây! Có cố gắng đấy, nhưng tôi không bị dụ đâu!

Tôi lập tức đứng dậy và đối đầu với Anh Đầu Rơm.

“Đừng có giả vờ với tôi! Giờ thì, trả Ani MAJI Mania cho chúng tôi!”

“C-Cái gì cơ?”

Anh Đầu Rơm đây diễn đúng giỏi. Có lẽ tương lai anh ta đi làm diễn viên được đấy. Tôi phải cẩn thận để không bị lừa bởi mấy trò xảo quyệt của anh ta!

“Khoan đã-noda! Imose-kun, ông ấy không…” Nhưng trước khi giáo sư nói xong câu, Anh Đầu Rơm đã hét lên.

“Saitou-san, cái chuyện gì đang xảy ra vầy?!”

Saitou-san?

Anh Đầu Rơm đang nhìn qua chỗ Naotaro-san đằng sau tôi. Sau khi bị gọi tên, Ông Lớn Naotaro-san nhìn Anh Đầu Rơm với đôi mắt hé, và một nụ cười toe toét trên mặt.

“Hân hạnh được gặp ông.” Tôi ngoan ngoãn đáp lại. Có vẻ như là tôi đã nhận nhầm người.

“Thật tình, Saitou-san… Tôi không thể tin cậu lại để người lạ bước vào phòng tôi và còn giả vờ là tôi nữa chứ!”

Naotaro Choumabayashi thật vẫn tiếp tục giáo huấn con gấu… Ý tôi là, Saitou-san. Saitou-san với cái cơ thể khổng lồ của anh ta co ro lại và hai tay che hết khuôn mặt lại như một đứa con gái.

Tất cả chúng tôi rời khỏi căn hộ của Naotaro-san và đến một quán ăn gia đình gần đó. Mọi người ngồi xuống quanh một cái bàn dài.

Naotaro-san đã rất nghi ngờ chúng tôi, nhưng khi chúng tôi bảo ông ấy mình là bạn của Saitou-san, ông ấy đã tin. Có vẻ Naotaro-san và Saitou-san là bạn cũ của nhau. Saitou-san là một nhà văn tự xưng, mặc dù công việc thực sự của ông ấy là thứ mà, trong ngôn ngữ của thời đại này, người ta gọi là “giúp việc”. Khi tôi hỏi chính xác thì ông ấy giúp những gì, tôi được bảo lại, theo cách gợi ý, “Đôi khi người ta cần có ai đó ở bên.”

Naotaro-san đã nói với Saitou-san rằng, “Cậu có thể đến chỗ tôi bất cứ khi nào cũng được.” Nhưng có vẻ ông ấy chưa hề nhận ra rằng Saitou-sa đã làm một cái chìa sơ cua phòng của mình.

“Thật đáng lo khi ông ấy hành xử như mình là chủ nhà ấy. Tôi thấy người kiểu đó cũng dễ dàng ăn trộm tác phẩm của người khác đấy.” Kuroha có một ấn tượng không mấy tốt đẹp về Saitou-san.

Ăn cắp tác phẩm của người khác là xấu, đúng, nhưng cũng chẳng ngăn được nếu họ bị ảnh hưởng bởi người khác.

Khi Naotaro-san đã phàn nàn với Saitou-san xong, giáo sư mang ra một món quà.

Đó là một loại đồ ăn vặt dạng như một cái que nhỏ vốn là một loại bánh kẹo cực kỳ nổi tiếng của người Nhật suốt dòng lịch sử thế kỉ 23. Nó được gọi là que “Ngon” hay que “Ngọt” gì đó, và độ giòn của nó nghiện khỏi nói luôn. Một gói mười que tận 50,000 yên. Nó được coi là một món quà cao cấp.

Kuroha và cả tôi đều đang ngồi á ớ các kiểu, nhưng vì lý do nào đó Naotaro-san chẳng có phản ứng gì, ông ấy chỉ mỉm cười.

“Không chỉ có thể đâu! Tôi còn có thứ này nữa-noda!” Giáo sư cầm một cái bình ra, với dòng “NƯỚC UỐNG VÀO LÀ SAY” viết trên nhãn. Đó chắc hẳn là một loại đồ uống của thế kỉ 23.

“Tất cả chúng ta sẽ uống cái này cùng nhau-noda.” Giáo sư rót “NƯỚC UỐNG VÀO LÀ SAY” cho mọi người. Tôi nếm thử, và nó chẳng có vị gì đặc biệt cả.

“Cái gì đây?” Thứ này chẳng có vị gì thú vị cả. Uống chi vậy?

“Thì nó ghi trên nhãn rồi đấy-noda. Nó là nước giúp cải thiện tâm trạng-noda. Đừng nhầm nó với rượu bia-noda. Tôi đã đảm bảo chúng ta vẫn tuân theo luật lệ ở thời này, và trẻ nhỏ không được uống rượu bia-noda.”

Nói vậy thì, nó không phải rượu bia nhưng lại có cùng ảnh hưởng ư?

“Cá nhân tôi nghĩ nên trộn nó với ‘Doctor Pepper’, ‘Mellow Yellow’, ‘Chikaramizu’, ‘SaSuKe’ hay thứ gì đó có ga ấy-noda. Đó là phong cách của thời Showa và Heisei mà-noda.”

Vậy là chúng ta nên uống nó với cái gì đó kèm theo, để “thưởng thức” thời đại à? Hiểu rồi! Tôi liền gọi chị phục vụ lại, nhưng khi tôi yêu cầu “Làm ơn cho một Mellow Yellow!” chị ấy lại trưng ra một cái nhìn bối rối.

“Thôi đủ rồi… Vào việc luôn đi.”

Thôi nào, Kuroha, đừng như… Mà khoan… Má của Kuroha có hơi đỏ hơn bình thường.

“Onii-chan, sao thế?” con bé hỏi.

“À, được rồi.”

Tôi có hơi lo về hành động của Kuroha, nhưng tôi chắc là sẽ ổn thôi. Tôi bắt đầu hỏi chuyện Naotaro-san.

“Gần đây có ai đến thăm ông không? Một người thanh niên với đầu tóc bù xù tự xưng là người thân của ông ấy?”

Naotaro-san nghiêng đầu khi tôi nhắc đến “đầu tóc bù xù”, nhưng khi giáo sư cho ông ấy xem tấm hình của Anh Đầu Rơm, ông ấy đã nhận ra.

“À, người đó. Có, cậu ta có đến căn hộ của tôi.”

Giáo sư vỗ tay một cái trong sự phấn khích “Tuyệt!”.

Làm tốt lắm, giáo sư! Đúng như em đã nghĩ! Anh Đầu Rơm đã đến tìm Naotaro-san. Chúng ta có thể sẽ tìm ra anh ta đã đi hướng nào!

“...Nhưng sao mấy người lại biết?” Naotaro-san hỏi.

“À… Ừm…” tôi cố giải thích, nhưng giáo sư liền chen vào.

“Chúng tôi đang cố gắng tìm ra nơi anh ấy đi bởi một vài lý do.”

“Ồ, tôi đoán được kha khá rồi. Vậy là cậu ta đang làm cho cái tổ chức xấu xa nào đó.” Naotaro-san gật gù, nghe như thể ông ấy biết chắc chắn vậy.

Như giáo sư đã đoán trước, Anh Đầu Rơm đã đến lên lớp Naotaro-san. Anh ta đã nói như điên ngay khi vừa bước vào, và khi anh ta sôi máu lên, ảnh đã ném cái bản cuốn sách của Torahiko Touji, la hét, “Viết cuốn sách như này nè!”

Naotaro-san cứ ngỡ là mình đang trải nghiệm cái kĩ thuật ép mua hàng tiếp thị kiểu mới.

“Anh trai tôi có một vấn đề về tính nóng nảy nghiêm trọng, nên anh ấy thậm chí còn có thể ném luôn cả cuốn sách quý giá của mình trong lúc nóng máu mà không thèm suy nghĩ-noda.” giáo sư nói.

“Thế rồi, ông có biết là cái tay ‘tiếp thị xấu xa’ này đã đi đâu không?” tôi hỏi.

“Chả biết nữa…” ông ấy nói, lắc đầu. “Anh ta đã nói gì đó như, ‘Tôi sẽ hoàn thành cuốn sách này một mình!’ trong khi cầm cuốn sách có tiêu đề The 21st Century trên tay.”

“Hoàn thành nó?” tôi hỏi.

“Tôi cũng không hiểu anh ta đang nói gì nữa…”

“Có lẽ anh ta nói về bộ TOKYO TOWER NEXIA chăng?”

“Imose-kun, đó là một câu chuyện của sau này nữa cơ, với lại cả tôi không nghĩ ý anh ấy là tự mình giải quyết việc đó đâu-noda.”

Truyện Chữ Hay