Boku no Imouto wa Kanji ga Yomeru

chương 02: sự thật của tình hình (phần 2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Solo: Siscon

CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN DO TEAM DỊCH THUẬT ASIA GROUP DỊCH MỌI Ý KIẾN BÁO LỖI HOẶC MUỐN THAM GIA VUI LÒNG IB PAGE THEO ĐỊA CHỈ :

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!!!

===========================

“À, lỗi của tôi-noda. Không chỉ quên kí tên, mà tôi còn quên luôn đề ở đầu trang nữa. Tôi đã làm mọi thứ rối hết cả lên-noda.”

Chúng tôi đã trở lại căn lều của Torahiko Touji. Giáo sư Choumabayashi thì mang một nét mặt hối lỗi. Hóa ra chính giáo sư đây là người đã gửi lá thư bí ẩn đó cho chúng tôi. Có vẻ như cô bé đã sống ngoài này trong cái lều này một thời gian vì một lý do nào đó.

“Đúng chất nhóc luôn, Choumabayashi-kun, tiêu tiền cho lắm rồi bốc đất ở đây.” Odaira-sensei cười sằng sặc.

Sau khi du hành đến thế kỉ 21, vị giáo sư đây vui quá nên đã đi mua sắm điên cuồng. Cô bé đã tiêu sạch tất cả số tiền của thời này mà cô ấy đã chuẩn bị, và cô bé thậm chí còn không còn đủ tiền để mua vé tàu nữa. Cô bé đã dùng chút tiền lẻ còn lại để mua một con tem và hỏi nhờ bạn của bé là Odara-sensei giúp đỡ, mọi chuyện có vẻ là vậy.

Cô bé có một tình yêu nghiêm túc với 2D, và cũng có một tính tiêu xài nghiêm trọng nữa.

“Nhưng hoàn toàn có thể mua được những báu vật cấp quốc gia từ cửa hàng trực tuyến đấy-noda. Làm sao tôi có thể kiểm soát bản thân trước một tình huống như vậy được chứ-noda?! Và rồi họ nói với tôi là, ‘Những người mua cái này họ cũng hay mua mấy cái kia nữa kìa!’ như thể họ đọc được suy nghĩ của mình ấy-noda! Nếu tôi không mua chúng nữa, thì tôi sẽ cảm thấy quê một cục luôn ý-noda!”

“Lý do lý trấu.” Kuroha nói.

“Thật là lãng phí.” Miru nói.

Cả hai đứa em của tôi chẳng có một chút quan tâm. Cho dù là với Odaira-sensei hay là giáo sư, mọi thứ chúng nói đều thô lỗ như nhau cả.

“Tôi rất vui khi được cho mọi người thấy bộ sưu tập của mình-noda. Đó là lý do thật sự ta kêu mọi người tới đây-noda. Hoặc là vậy, tôi chỉ vừa mới quyết định cái đó à-noda. Tiền hung hậu kiết-noda!”(Kết cuộc tốt là được rồi)

“Sao em lại đam mê 2D vậy, Giáo sư?” Kuroha hỏi.

Giáo sư có một cái nhìn bối rối trên mặt. “...? Tôi đã ở bên những thứ 2D từ khi ta còn nhỏ lận, nên chắc là tôi đã trở nên như vầy mà không để ý-noda. Chị không như vậy à, Kuro-chan?”

Ở thế kỉ 23, mọi người lớn lên cùng với những nhân vật 2D, nên người ta không cần lý do đặc biệt nào để yêu quý chúng cả. Ngược lại, những người phản ứng vô tâm với 2D như Kuroha cực kì hiếm.

“Em quả là một kiểu người của ngày-nay đấy, Giáo sư, yêu 2D như chưa từng được yêu.” Kuroha nói, nhấn mạnh phần “ngày-nay” ra theo một cách nào đó, nhưng giáo sư có vẻ không để ý lắm.

“Còn phải nói-noda! Lý do duy nhất của tôi trở thành một nhà khoa học là để một ngày nào đó được du hành đến vùng đất 2D mà!”

Để du hành giữa các chiều không gian…

Đó là mục tiêu mà rất nhiều nhà khoa học đã đặt ra, nhưng chưa một ai thành công cả. Đó là giấc mơ lớn nhất của cả nhân loại. Có biết bao nhiều người ở thế kỉ 23 khát khao được vào thế giới 2D.

Ví dụ như, đôi lúc người bạn cùng lớp của tôi Sugawara-kun cũng ngồi thút thít, “Ước gì mình có thể sống trong thế giới 2D đó nữa…”. Cậu ta thậm chí còn khóc ngay giữa lớp. Cô bạn gái yêu quý của cậu ta vốn là nhân vật 2D, nên điều đó cũng là đương nhiên thôi.

Giáo sư đang cố cứu với những con cừu lạc lối tội nghiệp như Suagawara-kun. Thật tuyệt làm sao!

“Và đó cũng là lý do em không mua bất kì một khối vật nào như là figure hở?” tôi hỏi.

“Figure là 3D rồi-noda. Chúng không phải 2D nên không quan tâm-noda!”

Mình đã đúng!

“Những viên kẹo dẻo du hành thời gian ấy đáng lẽ ra phải là kẹo dẻo du hành chiều không gian đấy-noda. Vậy nên chúng thật ra là sản phẩm lỗi-noda.”

“Ngay cả phát minh lỗi của em cũng là một sự đột phá tuyệt vời… Em quả thật là thiên tài.” tôi nói.

“Cứ nịnh tôi hoài-noda. Mà, tôi sẽ không để mất ai cho đến khi đạt được ước mơ đâu-noda!”

Khi tôi nhìn nụ cười rạng rỡ của giáo sư, tôi thực sự hiểu được cảm giác của em ấy. Niềm đam mê của cô bé đã sinh ra một thiên tài tạo ra những thứ đó!

Tôi cảm động đến mức đứng không vững, và Miru kéo bộ đồng phục thủy thủ của giáo sư.

“Sao cô biết chúng tôi ở đâu, Meguri?” con bé hỏi.

“Tôi đã dùng thứ này-noda.”

Từ chiếc túi nhỏ, cô ấy lấy ra một thứ trông giống như súng ánh sáng trong game xưa. Có vẻ như cô bé cũng gọi nó là “Súng Meguri.” Ống nhắm của khẩu súng có thể dùng như một cái rada và giúp ta tìm ra bất kì ai đã ăn kẹo dẻo đang ở đâu.

“Nếu nó là một cái rada thì sao lại có hình một khẩu súng vậy?” Miru hỏi.

“Đó là yêu cầu của bên tài trợ-noda. Họ định biến nó thành một món đồ chơi để bán-noda.”

Tôi biết được rằng giáo sư đã được tài trợ bởi một công ty đồ chơi huyền thoại rất uy tín hơn 200 năm nay. Đó là công ty TAKARA TAMI hay BONDAI hay gì gì đó. “Tôi cần một nhà tài trợ chi trả cho công trình nghiên cứu của mình-noda. Tôi đang nhắm đến việc đưa ‘Súng Meguri’ lên làm đồ chơi được xếp hạng cao nhất. Tôi sẽ biến nó thành phiên bản giới hạn, và khi nó được bày bán, thì sẽ cháy hàng ngay lập tức-noda!” Vị giáo sư ưỡn bộ ngực của mình lên với niềm kiêu hãnh.

Ồ ồ, phiên bản giới hạn!

Kuroha trông hơi bực dọc, và hỏi bà giáo sư, “Sao em không dùng kẹo dẻo luôn? Em có thể dùng chúng để đi đến bất cứ đâu mà, đúng không? Mắc gì phải đi gửi thư cho cực.”

Giáo sư lập tức trả lời không chút chần chừ. “Tôi không còn viên kẹo dẻo nào nữa-noda!”

Chúng tôi không ai nói được gì.

“...Hảảảả?! Vậy chúng ta không thể quay về tương lai được nữa á?!” tôi hét lên.

“Ờm, chính xác mà nói tôi vẫn còn kẹo dẻo đây, nhưng chúng đã quá rồi-noda.”

“Quá gì?”

“Hạn sử dụng.”

Chân tôi như mất hết sức lực.

“Ờm… Em nói là những viên kẹo dẻo du hành thời gian đấy có hạn sử dụng á? Chúng có phải kẹo bán ngoài chợ đâu, chúng là một phát minh của em mà, phải không?” Kuroha phàn nàn.

“Chị nói gì vậy-noda? Đúng, chúng là phát minh của tôi, nhưng chúng cũng là đồ ăn đúng nghĩa-noda. Tất nhiên là sẽ có hạn sử dụng để đảm bảo hương vị chất lượng chứ-noda! Mà, tôi cũng không nhận ra chúng sắp hết hạn cho đến khi gần đây nữa là-noda.” vị giáo sư nói với không một chút bao che tội lỗi.

Chúng đã quá hạn… Vậy đó là lý do chúng ta không thể dùng kẹo của mình được nữa.

“Tôi có thể làm ra thêm vài cái, nhưng khó à kiếm thêm được chỗ nguyên liệu còn lại-noda. Có lẽ tôi có đủ để làm hai ba lần gì đó nữa-noda. Đống kẹo dẻo đó không phải là thứ tôi có thể tạo ra dễ dàng được, nên tôi quyết định lần tới sẽ làm chúng, phải đảm bảo chúng ta giải quyết cuộc khủng hoảng đã-noda.”

Cuộc khủng hoảng. Từ đó vang vọng trong người tôi.

“Cuộc khủng hoảng… Ý em là…”

“Đúng vậy. Giống như những gì mấy người đoán, bởi vì một kẻ nào đó đánh cắp bản thảo của tác phẩm đã hình thành nên cảm hứng cho Oniaka, lịch sử đã bị thay đổi-noda.”

Giáo sư đã du hành đến thời Heissei để tự mình giải quyết cuộc khủng hoảng này. Cô bé hẳn đã biết gì đó quan trọng về chuyện gì đã xảy ra.

“Tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ làm mọi thứ có thể để giúp em. Với cái rada đó, em chắc hẳn đã biết cái người đứng sau chuyện này đang ở đâu rồi, đúng không? Hãy nhanh chân đi bắt chúng nào!” tôi nói.

“Chà, về chuyện đó… Người đó cũng đã lấy đi một cái áo choàng có thể tránh khỏi sử dò tìm từ chiếc rada của tôi rồi-noda. Tôi đã dùng chiếc rada này để tìm ra rằng người đó đang ở dòng thời gian này, nhưng do cái áo choàng, tôi không biết vị trí chính xác của người đó-noda. Tôi cũng không thể dùng chỗ kẹo dẻo để bay thẳng tới chỗ người đó được-noda…” Giáo sư tự cắn môi mình, rõ ràng đang bực mình.

“Vậy chính xác thì ai đứng sau tất cả chuyện này?” tôi hỏi.

Nhịp tim của tôi tăng số. Cuối cùng, chúng tôi sẽ biết câu trả lời cho người đã đứng sau tấm màn, dật dây tất cả mọi thứ.

Đó là ai? Hắn có mục đích gì?

Giáo sư quay qua chỗ tôi khi tôi đang nín thở chờ đợi câu trả lời từ cô bé, và cô ấy nói với tôi bằng một giọng nhu mì.

“Sadame Choumabayashi. Anh trai tôi.” (*Bùm! Tén ten tèn* plot twist cực mạnh)

Một ngày nọ ở thế kỉ 23, trong căn phòng của Kuroha…

“Kuroha, số ra tháng nào của Literary Gal nè. Có một bài viết nói về sự thay đổi của tiếng Nhật qua các năm dưới bản dịch của Man’yoshu.”

“Sự biến đổi của tiếng Nhật… Hừm, nghe có vẻ đáng để đọc ấy.”

Số đặc biệt! Literary Gal May 2202

“Cảm nhận sự thay đổi của tiếng Nhật qua bản dịch của Man’yoshu”

.

Văn bản gốc: Thế kỉ thứ 7 - 8

籠毛与 美籠母乳 布久思毛与 美夫君志持 此岳爾 菜採須児 家吉閑 名告紗根 虚見津 山跡乃国者 押奈戸手 吾許曾居 師吉名倍手 吾己曾座 我許背歯 告目 家呼毛名雄母

komoyo mokomochi fukushimoyo mibukushimochi komowokani natsumasuko ihekikan namerasane soramitsu yamatonokuniha oshinabete warekosowore shikinabete warekosomase warekosoha norame ihewomonawomo

Bascat, bascat-faire, spade, spade-faire weld, pack thee erb, maid. Wah fram thy, priva nem? Yamato lond alle, catre ma. Vist brood rul ma. Nem eh hom tall, maid tall nem yee?

(I’m not gonna translate this shit!)

.

Bản dịch tiếng Nhật hiện đại: thế kỉ 20

籠もまあよい籠をもち、ふぐしもまあよいふぐしを持って、この岡に菜をつまれている、娘子よ、家がどこにあるか聞きたい、名を言って下さい。大和の国はすべて私が治めている。広くゆきわたって私が治めている。私こそ家をも名のるから、娘子も家をも名をも言って下さい。

Kago mo maayoi kago wo mochi, fugushi mo maayoi fugushi wo motte, kono oka ni na wo tsumareteiru, musumego yo, ie ga doko ni aru ka kikitai, na wo itte kudasai. Yamato no kuni ha subete watashi ga osameteiru. Hiroku yuki watatte watashi ga osameteiru. Watashi koso ie wo mo na noru kara, musumego mo ie wo mo na wo mo ittekudasai.

Nàng có một cái giỏ thật đẹp, một cái xúc đất thật tốt, hỡi cô gái trẻ đang hái thảo dược bên đồi. Ta hỏi nàng nàng đến từ đâu, tên nàng là gì? Ta cai trị cả vùng đất Yamato này. Tất cả những mảnh đất mênh mông và bạc ngàn đều do ta nắm giữ. Ta cho nàng biết ta là ai và gia tộc ta, nàng cho ta biết tên nàng và nhà nàng.

.

“Quào, cái tiếng Nhật cổ xưa đó được viết bằng toàn chữ kanji. Bản dịch ra tiếng Nhật hiện đại trông có vẻ rất giống với tiếng Nhật ngày-nay, nhưng mà… Kuroha này, em có hiểu nó nói về cái gì không?”

“Ờ… Nó có vẻ là kiểu như một người quan trọng nào đó đang đặt câu hỏi cho một cô gái.”

“Ồ…? À, tiếp theo là bản dịch ra tiếng Nhật ngày-nay của một ‘dịch giả dấu tên’ nào đó.”

“‘Dịch giả dấu tên’? Có lẽ nào?”

“Ai biết? Dù gì thì họ cũng dấu tên mà. Có lẽ họ chỉ không muốn nổi bật thôi.”

“Thú vị đấy. Xem thử nào.”

.

Bản dịch Ngày-nay: Năm 2202

でたひと→わたくし←えらい!

でたひと→おなのこ

いるいる いるいる おんにゃのこ←なのはな つみっこ◎

ちっこいおてて→かごとくし

おうち どこ? どこ?

おなまえ にゃあに?

わたくし とっても えらいひと♂

おしえなかったら あとちゅける∞

もいちど ゆうけど

あとちゅける∞

おなのこ「これでゆるして」

いやん なにそれ しろいぬの

まさか まさかの おぱんちゅちゃん?

おなのこ おぱんちゅ てにかける

ぬぎぬぎ ほかほか

ほっかむり☆

おもらし おぱんちゅ アンモニ・a←さーびす

detahito→watakushi←erai!

detahito→onanoko

iruiru iruiru onnyanoko←nanohana tsumikko◎

chikkoi otete→kagotokushi

ouchi doko doko?

onamae nyani?

watakushi totemo erai hito♂

oshienakattara atochukeru∞

moichido yukedo

atochukeru∞

onanoko: “korede yurushite”

iyan nanisore shiroinuno

masaka masaka no opanchuchan?

onanoko opanchu tenikakeru

nuginugi hokahoka

hokkamuri☆

omorashi opanchu anmoni-a←saabisu

COMESIN → MEE ← VIP!

COMESIN → GIRL

LOOKY HERE LOOKY HERE GIRL ← FLOWER PICKY◎

TINY HANDS → BASKET N DIGGER

WHERE FROM?

WHAT NAME, TELL MEE?

MEE VIP BIG DEAL♂

TELL MEE OR MEE GETCHU∞

SAY AGAIN

MEE GETCHU∞

GIRL: “SORRY HAVE THESE”

OH MY WHITE CLOTH WHAT?

RLY ORLY PANTYCHAN?!

PANTIES GETCHU!

FRESHLY STRIPPED SO WARM

SOO WARM☆

PEED PANTY AMMONI AHH←SAHBISU SAHBISU

(Như trên, bố đ*o dịch được. Chả hiểu mẹ gì cả! Để nguyên eng luôn cho rồi!)

.

“‘Ammoni Ahh’.” Tôi đã đọc xong.

“...”

“Sao thế, Kuroha?” Tôi hỏi.

“Bản dịch này thật xúc phạm người đọc.” con bé nói.

“Hở?”

“Cái củ chuối gì thế này?! Nó dịch sai hết rồi!”

“Thật đấy à?”

“Đương nhiên là nó sai rồi! Thậm chí quần lót còn không tồn tại ở thời đó nữa là!”

“Vậy sao? Không biết ai đã dịch nó thế nhở”

“Không phải cái văn phong này là hiển nhiên rồi à?”

“Ừ… Nó trông khá giống Odaira-sensei. Nhưng cũng có cả đống người ngoài kia sao chép văn phong của ông ấy đấy chứ. Số tác là ngoài kia dùng một phong cách viết giống vậy được gọi là ‘Con cháu Odaira’.”

“Vì tình thương nhân loại… Thảo nào những người như anh lại tin rằng quần lót tồn tại ở thời xa xưa.” con bé ngắt lời.

“Nhưng chỗ đó có nói là phần quần lót chỉ để phục vụ fan thôi mà. Nó là một quả bonus thêm, chỉ vậy thôi. Càng lợi cho mình thôi.”

“Đáng lý ra một bản dịch không được như vậy.” con bé phát cáu.

“Sao em lại trở nên giận dữ về cái đấy vậy? Tôi thắc mắc.

“Để cho anh biết, em đang nghĩ rằng sẽ trở thành một dịch giả văn học cổ điển khi em lớn lên.”

“Anh chắc chắn là những thứ em dịch sẽ chân thật với tác phẩm gốc, chỉ là anh không biết là đọc có thú vị không thôi.”

“Không phải vậy! Em sẽ dịch chúng thành thứ thú vị mà!”

“Vậy thì em nên thêm quần lót vào.”

Truyện Chữ Hay