Solo: Siscon
CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN DO TEAM DỊCH THUẬT ASIA GROUP DỊCH MỌI Ý KIẾN BÁO LỖI HOẶC MUỐN THAM GIA VUI LÒNG IB PAGE THEO ĐỊA CHỈ :
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!!!
===========================
Con tàu siêu tốc lướt nhanh qua cảnh quan nông thôn yên tĩnh. Mặc dù nó được gọi là “siêu tốc”, nhưng vẫn khá chậm đối với tôi, vì tôi đã quen với tốc độ của tàu ở thế kỉ 23. Đem đi so sánh, tàu của thế kỉ 21 đi với một tốc độ khá là nhàn. Đối với ai đang vội, thì nó có lẽ gây nản lòng lắm, nhưng tôi lại khá hài lòng với chuyến tàu, bởi vì nó thực sự có thời gian để ngắm cảnh.
Chúng tôi đi trên chuyến tàu đi đến phía Nam vùng Touhoku của Nhật Bản. Cả năm bọn tôi đang ngồi đối diện nhau trong một nhóm ghế, với Yuzu-san và tôi một bên, và Kuroha, Miru, và Odaira-sensei một bên. Chỉ có hai ghế ngồi mỗi bên, nên Miru đang ngồi trên đùi Kuroha.
“Gin-san, cho em hỏi cái này được không?” Yuzu-san quay đầu sang hỏi từ phía bên cạnh tôi. “Từ hồi em nghe chúng ta sẽ đi đến phía Nam vùng Touhoku, có một điều em vẫn đang thắc mắc…”
Yuzu-san trông có vẻ rất nghiêm túc.
Không biết là cô ấy định hỏi gì nhỉ? Làm mình thấy lo quá…
“Touhoku là… ở Mỹ hở?” cô ấy hỏi.
“Cái gì? Ở thời này có một tuyến đường xuyên Thái Bình Dương á?” tôi hỏi lại.
“Không, chỉ là nó có vẻ khá xa thôi.”
“Yuzu-san, nhìn em khá là hợp với nước Mỹ ấy. Hay là thử mặc giống cowgirl xem coi có đẹp không!”
“Này nhé…” Yuzu-san nói, mỉm cười hạnh phúc. Tôi cũng không ngăn được mà mỉm cười theo.
Lúc này, một cuốn từ điển được lật ra ngay trước chúng tôi, cho chúng tôi xem trang có mục này:
東北地方 本州の北東部にある地方 (Touhoku-chihou: Vùng phía Đông Bắc hòn đảo chính của Nhật Bản, đảo Honshu.)
“Là chỗ đó đấy, hiểu chưa?”
Tôi nhìn lên và thấy Kuroha đang nhìn chúng tôi với một biểu cảm khó chịu.
“Em biết anh không thể đọc nó mà…” tôi nói.
“Vậy thì để Yuzu-san đọc!” con bé gắt gỏng.
Ơ hay, cái con này?
“Em vẫn phản đối việc này à?” tôi hỏi.
“Thì… Ý em là lá thư đó khá là đáng nghi mà, phải không?” Kuroha nói.
Chúng tôi không hề trên chuyến tàu này tới Touhoku cho một kỳ nghỉ. Chúng tôi đang đi đến nơi trên tấm bản đồ của bức thư bí ẩn mà chúng tôi nhận được đó. Nó có đánh dấu một quận nào đó ở Touhoku.
Sau khi đọc xong lá thư đó, tôi đã lập tức nổi máu thám hiểm, nhưng Kuroha thì lại nhất quyết phản đối nó.
“Thế quái nào mà anh lại có thể tin vào cái lá thư củ chuối đó dễ dàng đến vậy?!” cơ bản đó là ý kiến của con bé về vấn đề này.
Kuroha và tôi đã không thể đồng nhất nên làm gì, nhưng sau đó Odaira-sensei đã đưa ra ý kiến, chúng tôi đã quyết định sẽ đi đến vùng đông bắc Touhoku.
Con tem trên bức thư có hình một cô gái xinh xắn trên đó.
“Theo ta thấy thì, đây là một con tem kỷ niệm cổ xưa. Trong khoản thời gian này, rất nhiều thị trấn địa phương đã dần sử dụng những nhân vật moe để thu hút khách du lịch và đem lại sức sống cho thị trấn.” Odaira-sensei giải thích.
Sử dụng hình ảnh những cô gái xinh xắn đẻ mang lại sức sống cho các thị trấn địa phương đã là một việc còn mới mẻ ở thời Heisei. Ở dòng thời gian của chúng tôi, nó đã trở nên ngoài sức tưởng tượng. Dù sao thì, những loại hình ảnh đó là thường tình, đâu đâu cũng có ở thời của chúng tôi, nên chúng không còn làm người ta chú ý nữa.
“Những bức hình này vừa giản dị vừa tinh tế, rất hợp với sở thích của ta. Ta rất là muốn có con tem đó. Nếu chúng ta đi đến nơi trên tấm bản đồ đó, ta có lẽ sẽ kiếm được con tem đó trước khi nó qua sử dụng. Cũng bởi, ta không có hứng thú với con tem hình gái xinh đã qua sử dụng!” Odaira-sensei nói tiếp.
Do ông ấy có hứng, nên chúng tôi đã quyết định đi đến nơi trên bản đồ. Dù gì thì, chúng tôi cũng chẳng còn gì để làm ở nhà Yuzu-san, với lại bằng cách này tôi có thể được thấy vùng quê của thế kỉ 21.
Đấy là một cơ hội để trải nghiệm một nền văn hoá khác. Với một người đến từ thế kỉ 23 như tôi, thế kỉ 21 này chứa đựng nhiều nền văn hoá khác biệt.
Đây là một điều tôi thấy khá là sống động từ ngay bên cạnh con tàu. Tôi có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi ngay đằng sau chỗ chúng tôi.
“Ừa, như rứa. (Ừ, đúng vậy).”
“Ni thấy ngọn nụi tị teo đằng tê rứa? (Cô thấy cái ngọn núi nhỏ đằng kia không?)”
“Tokyo người chi người rứa, nàm tau mệt quá hà. (Ở Tokyo đông người quá, nên tôi thấy không ổn lắm).”
Họ cứ tiếp tục nói chuyện như vậy, sử dụng những câu từ tôi chưa từng nghe bao giờ. Lúc đầu tôi cứ tưởng là tiếng nước ngoài, nhưng nghe đi nghe lại, thì tôi thấy tựa tựa tiếng Nhật. Dù vậy nó hơi mập mờ để tôi đoán ra họ đang nói cái gì. Không biết cái ngôn ngữ gì thế nhỉ? Tò mò thật đấy…
Đương nhiên, cách tốt nhất để loại bỏ sự tò mò đấy cũng nằm ngay trước mắt.
“Anh sẽ đi hỏi mấy cô đằng sau chúng ta xem họ đang nói cái ngôn ngữ gì đây!” tôi thông báo.
Tôi vừa định lấy một ít đồ chua Yuzu-san mang theo làm một món quà nhỏ và đi lại đằng đó để hỏi thì Kuroha ngăn tôi lại. “Nếu họ là người nước ngoài, thì họ có thể sẽ không hiểu tiếng Nhật đâu, anh biết chứ.” con bé nói.”
Nếu mà như vậy thì, tôi chắc là mình có thể dùng cử chỉ tay để diễn đạt!
Nhưng Odaira-sensei cười khúc khích và giải thích cho tôi. Người phụ nữ đó không nói tiếng nước ngoài, họ đang nói bằng một biến thể của tiếng Nhật gọi là “tiếng lóng địa phương.” Trước đây, mỗi vùng địa phương có một kiểu ăn nói riêng của họ, và những câu từ họ hay dùng có thể khác, mặc dù nó vẫn cùng một ngôn ngữ.
Khi tôi biết được điều này… nước mắt tôi đã trực tràn. Chúng đổ ào xuống như thác nước.
“Anh lại quá khích nữa rồi đúng không Onii-chan?” Kuroha thở dài.
“Nii mất kiểm soát rồi.” Miru nói.
“N-Nhưng mà… Anh rất cảm kích khi được đến thế kỉ 21 này! Chúng ta được tận tai nghe thấy những từ đã biến mất qua thời gian! Còn gì có thể tuyệt hơn nữa chứ?!”
Thế kỉ 23, ở đó không còn thứ “tiếng lóng địa phương” nào nữa. Ở đâu cũng nói tiếng Nhật y như nhau, và bất cứ sự khác biệt nào trong cách sử dụng cũng đã hoàn toàn biến mất. Với một người nhắm đến việc trở thành một tác giả như tô đây, được trải nghiệm những câu từ đã biến mất là một bước tiến đáng kể. Nếu bây giờ mình không khóc thì khi nào mới khóc chứ!
“Anh sẽ lưu giữ trải nghiệm của một nền văn hoá mới này vào bài viết!” nói xong tôi lôi một cây bút và tập giấy từ trong cái túi tôi cất trên giàn hành lí ở trên. Tôi nhanh chóng hoàn toàn bị hút vào việc viết lách của mình.
Sau khi tôi viết xong một trang, Yuzu-san mỉm cười và nói, “Em không thể kiềm lòng mà đọc bài viết của anh được. Văn chương của anh thật tuyệt và còn có nhiều biểu tượng thực sự rất khó hiểu nữa, nhưng có một chỗ kia em hiểu nè! Anh viết số ‘21’ đó.”
À đúng rồi, chỗ đó khá là rõ ràng. Câu chuyện của chúng tôi lấy bối cảnh ở thế kỉ 23, và cả…
“Nó nghĩa là thế kỉ 21, đúng không?” Yuzu-san hỏi.
“Không, đó là cách Miru gọi anh đấy. 2(ni)1(i).”
“A-À…” Yuzu-san nói trong thất vọng. Cô ấy có vẻ hơi quê.
“Yuzu-san à, đừng có cố làm gì. Người thường không ai hiểu được văn chương của Onii-chan đâu.” Kuroha nhìn vào tập bản thảo của tôi nói. “Đấy, nó có cả đống biểu tượng và được viết thành một loại mật mã nào đó. Hỏi cái, cái biểu tượng ‘◀ ◀ =’ là nói đến câu ‘Ừa, như rứa’ đấy à? Viết dọc lại thì thấy nó giống cây thông… Đây là người à?”
“Là em đấy, Kuroha.” tôi nói.
“Em á?!” Kuroha thốt lên một tiếng. “K-Khoan đã. S-Sao em lại nói bằng giọng địa phương vầy?”
“Sao lại không? Có thể là nó được sinh ra từ trải nghiệm cá nhân, nhưng anh không phải đang viết hồi ký, anh đang viết một bộ fic!”
Từ khi chúng tôi quay về thế kỉ 21, tôi đã bắt đầu làm một thứ. Tôi đã bắt đầu viết lại những trải nghiệm của mình trong thời đại này bằng lối viết đậm chất “Gin Imose”. Dù sao thì, nó cũng hoàn toàn hư cấu. Tuy nhiên, hầu hết nhân vật được phỏng theo người thật, và tôi đã xin phép hai đứa em tôi, Odaira-sensei, và Yuzu-sa để đưa họ vào trong câu chuyện. Tất nhiên, tôi cũng ở trong câu chuyện đó luôn.
“Không có gì sai khi ngồi viết lại những lần cảm xúc tràn về, nhưng làm ơn đừng có cho em mấy cái điểm kì lạ…” Kuroha phàn nàn.
“Có gì lạ đâu. Em không thấy nhân vật dùng được những từ ngữ đã phai mờ theo thời gian là người thông minh nhất à? Mấy cô đó hay dùng ‘rứa’ ở cuối mỗi câu họ nói, nên anh sẽ biến em thành một nhân vật hay kết câu bằng từ ‘rứa’.”
“Không được. Cho nhân vật của em nói hoàn toàn bằng tiếng Nhật chính thống hệ em cái.” Kuroha nói.
Chà, khó tính thế nhỉ? Tôi chịu thua và tạm thời nói với con bé, “Thôi được rồi.”, và thế là cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc. Tôi tiếp tục tập trung vào viết lách.
“Onii-chan, anh thực sự rất cố gắng với nó nhỉ. Anh có nghĩ rằng viết về bản thân mình là tự tạo nên một nguồn ý tưởng mới mẻ không?” Kuroha xen vào hỏi.
“Một phần thì là vậy, nhưng một khi anh bắt đầu viết về trải nghiệm cá nhân sống trong dòng thời gian này thì chính nó cũng cho anh thêm động lực.” tôi bảo con bé. “Em cũng nên kiếm cái gì đó để làm đi.”
Khi tôi liếc qua Kuroha, tôi thấy con bé đã bỏ cuốn từ điển xuống đùi.
“...Kiếm việc để làm hở?” Kuroha nói, chuyển ánh nhìn vào tập giấy tôi đang viết.
Cái bản đồ được vẽ trên bức thư chỉ một chỗ nằm sâu trong núi. Đương nhiên, với chúng tôi một nơi nằm sâu trong núi ở thế kỉ 21 cứ như một khu rừng chưa được khám phá vậy. Chúng tôi lo rằng sẽ bất ngờ bị tấn công bởi gấu, khỉ, thổ dân, hay là con gì đó… nhưng may mắn thay chúng tôi đã đến nơi bình yên vô sự.
Chúng tôi đang ở một nơi trống trải giữa đường lên núi xuyên qua cánh rừng, và có một túp lều nhỏ ở đấy. Nó có thể xem là hơi nhỏ cho người ở. Nó có một mái nhà lợp rơm, và có vẻ được dựng lên từ lâu đến nỗi ngay cả ở thời Heisei này cũng rất hiếm gặp.
Không biết nó có từ hồi nào nhỉ?
“Gin-san, đó có phải là…?” Yuzu-san hỏi. Cô ấy đang chỉ vào thứ giống như là một điểm đánh dấu bằng đá. Có dòng chữ được khắc trên đó, nhưng nó trông như tiếng Nhật hiện đại, và tôi không đọc được nó.
冬耳虎彦の草庵 (Ngôi nhà tranh của Torahiko Touji)
Kuroha nói thầm với chính mình “Torahiko Touji… Mình biết cái tên đó…”
“Ra vậy. Đó hẳn là người đã làm cái bia đá này, đúng không? Đúng là thế kỉ 21 có nhiều ngành nghề thật đấy.” tôi nói trong sự ấn tượng.
“...Không đâu, ông ấy là một nhà văn sống cách đây lâu lắm rồi.” Yuzu-san nói.
“Một nhà văn cách đây rất lâu ư? Từ thời nào vậy?” tôi hỏi.
“Ông ấy sống từ thời Meiji đến thời Taisho. Bia đá này chắc là để tưởng nhớ ông ấy. Có vẻ như Torahiko Touji đã từng dùng ngôi nhà tranh này.”
“Chúng ta cần một tượng đài đá để kỉ niệm tình yêu của Miru-chan và ta! Ta có một căn nhà ở NERIMA, nên ta nghĩ mình sẽ dựng nó ngay trước nhà ga.” Odaira-sensei bình luận.
“Đó chắc là bia mộ của ông đấy, lão già.” Miru đáp lại.
Ở thế kỉ 23, phong tục thăm mộ người thân đã trở nên hiếm thấy, nhưng nếu bia mộ nằm ngay trước nhà ga xe lửa, thì nó cũng dễ dàng cho mọi người.
Ý hay đấy!
“Con chưa từng nghe ai tên là Torahiko Touji cả. Ngài thì sao, Sensei?” tôi hỏi.
“Ừ, ta biết cái tên này, và cũng không ngạc nhiên mấy khi cậu chưa từng nghe đến nó, Gin-kun. Có lẽ Kuroha-kun thì biết nhỉ?”
“Tôi từng đọc tác phẩm kinh điển của ông ấy, The 21st Century. Đoạn miêu tả cái hồ ở hồi kết đẹp đến ngỡ ngàng, và nó đã để lại cho tôi một sức ấn tượng mạnh.”
Odaira-sensei gật đầu đồng tình và nhìn vào bia đá. “Torahiko Touji… Đâu đó trong đầu ta cảm thấy là ta biết cái gì đó… Ta xem gợi lại được… Nó cứ như đang ở ngay trước mặt, nhưng, vẫn không thể chạm tới được…” Odaira-sensei rơi vào sâu luồng suy nghĩ suốt một lúc, và rồi bỗng dưng ông ấy ngẩng đầu lên. “Đúng rồi. Kuroha-kun, cô bé có được biết tên thật của Torahiko Touji là gì không?”
“Tên thât? Không, tôi không biết… Ý ông là Torahiko Touji chỉ là bút danh thôi ư?”
“Có nhiều trường hợp những nhà văn viết sách bằng một cái tên khác tên của họ. Ví dụ, Ogai Mori tên thật là Rintaro Mori. Tên thật của Edogawa Ranpo lại khác hoàn toàn, Tarou Hirai. Và tác giả của Oniaka, Kurona Gura, cũng là Ragnarok đảo thứ tự ngược lại.”
Sự thật là bút danh Kurona Gura đã được lấy từ thần thoại Bắc Âu là một sự thật khá nổi tiếng.
“Ta chắc chắn tên thật của Torahiko Touji là cái gì đó khác. Nếu chúng ta biết được nó là gì thì…” Odaira-sensei nói nhỏ dần.
“Kuroha, nó không được khắc trên bia đá hở?” tôi hỏi.
Kuroha lắc đầu.
“Mà, không quan trọng. Chúng ta sẽ sớm tìm ra tại sao nó lại dẫn chúng ta đến nhà tranh của Torahiko Touji.” Odaira-sensei nói, và chỉ vào túp lều. “Từ người ở bên trong.”
Bỗng nhiên tôi cảm thấy lo lắng. Cái người đã gửi lá thư này bên trong túp lều ư? Tôi nuốt nước bọt chờ đợi, và Miru kéo bộ ĐỒNG PHỤC của tôi.
“Nii, em chán mấy thứ nghiêm túc này rồi. Em đói.” Bụng của Miru kêu lên đồng ý với lời con bé.
Nói về việc đó thì, mấy giờ rồi nhỉ? Chắc giờ đã là quá chiều rồi. Miru vừa nhắc đến đói xong, tôi chợt nhận ra là mình cũng đang rất cồn cào.
“Vậy thì, hãy ăn trưa ở trong đi.” Yuzu-san gợi ý, mang ra chiếc hộp cơm trưa tự làm được cô ấy gói trong tấm vải.
Tình cờ thay, Kuroha đã thử làm hộp cơm trưa trước, nhưng sau khi con bé nhờ Odaira-sensei nếm thử, ông ấy đã làm bạn với cái nhà tắm. Chúng tôi đã đưa ra quyết định cuối cùng là Yuzu-san nên làm hộp cơm trưa cho mọi người luôn. Đó chắc chắn là quả quyết định trí nhất lịch sử.
“Nhanh lên nào! Mau mau lại rồi ăn trưa thôi!” tôi nói và cố mở cánh cửa căn lều. Tôi dồn một chút lực, nhưng nó không bị khoá và dần trượt ra.
Được rồi, đến lúc mặt đối mặt rồi, người viết thư ạ!
Tôi mở toang cánh cửa ra.
Lập tức, tầm nhìn của tôi bị lấp đầy bởi khuôn mặt mỉm cười của những cô gái 2D. Những bức tường được bao phủ với những tấm hình poster.
“C-Cái gì thế này…?”
Không thể nào diễn tả nổi. Sàn nhà tràn đầy những thứ không hợp với kiểu kiến trúc cổ. Một đống đĩa DVD và Bluray, các loại phương tiện video ở thế kỉ 21, chất khắp nơi. Có cả núi sách báo. Tôi còn có thể thấy vài cái vỏ gối ôm và thảm đâu đây nữa.
Chúng toàn là đồ moe.
Mọi thứ nằm rải rác một cách vô tổ chức, tạo thành một đống hỗn độn đáng sợ. Miru tự lẩm bẩm, “Đây là một cái ổ của sự đồi bại…”
Odaira-sensei cười, “Nếu người kia mua hết đống này thì tiền nào chịu nổi.”
Nhắc mới nhớ, bức thư đó có nói gì đó về việc hết tiền với gặp rắc rối lón. Không lẽ người viết bức thư đó đã chi hết cho đống này ư?
“Thật là một con số đáng kinh ngạc. Giả dụ một ai đó có từng này báu vật ở thế kỉ 23 thì không biết đem bán ra được bao nhiêu tỉ yên nhỉ? Cả Hiệp hội Văn hoá sẽ loạn hết cả lên, và Thủ tướng Nyamo-chan có thể cũng đến xem nữa!” tôi nói.
Quan sát xung quanh, tôi nhìn thấy bức thánh hoạ của thiên thần và xúc tu mà chúng tôi đã được thấy trong triển lãm ở bảo tàng. Có một bức thánh nữ và xúc tu. Và cả một bức nữ tu với xúc tu nữa. Biết ngay mà! Ở thời này, những bức hình tôn giáo thường dùng motif xúc tu vào!
“Dù là ai thì họ chắc chắn cũng có sở thích dị thật… Nhưng hình như họ không có ở đây.” Kuroha nói, nhìn quanh căn phòng.
Chỉ có duy nhất một căn phòng nhỏ trong ngôi nhà này. Nên nếu không có ai ở đây thì chắc người viết bức thư đã đi vắng rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ở đây có nhiều thứ quá! Mình thấy muốn choáng luôn à…
“...Ủa?” Có một thứ khiến tôi để ý. Có rất nhiều sản phẩm moe khác nhau ở đây, nhưng không hề có một con figure nào cả.
“Trông giống y hệt phòng của anh em, nhưng em không thấy con búp bê nào ở đây cả.” Yuzu-san nói.
“Nii, người này là một tín đồ chân chính.” Miru nói.
“Tín đồ chân chính?”
“Họ chỉ hứng thú với 2D thôi.”
Ờ ha! Có những người họ tôn thờ 2D đến mức ngay cả figure họ cũng xem là quá 3D với họ. Đôi lúc tôi cũng đọc những bài viết trên báo giải bày ý kiến này.
Bạn cùng lớp tôi, Sugawara-kun, là một kiểu người như vậy. Khi cậu ấy biết được người ta làm figure từ bạn gái của mình, cậu ta đã trở nên cực kì giận dữ và tự mình khiến mình bị bắt giữ vì đã cầm đầu một cuộc bạo động phản đối nhà sản xuất.
“Gin-san, nhìn mọi thứ hỗn độn như vầy khiến em muốn dọn dẹp quá. Anh nghĩ nếu em dọn dẹp một chút thì có sao không? Em muốn ăn ở một nơi gọn gàng cơ.” Yuzu-san nói.
“Tất nhiên là được rồi, Yuzu-san.” tôi đồng ý. “Nhưng có việc anh cần phải làm trước đã.”
“Việc gì vậy?”
“Xả lũ.” Tôi rời khỏi căn lều và tiến vào rừng làm công việc của mình.
Tôi đang rất đói bụng và muốn nhanh chóng trở lại chỗ mọi người để ăn trưa, nên tôi làm thật nhanh và định quay vào lại.
“Uwa…. Wah….”
Tô nghe thấy một giọng nói. Tôi dừng lại và lắng nghe.
“Uwah…..”
Cái tiếng ấy đến từ một nơi nào đó rất gần đây. Nghe tiếng thì có vẻ như là giọng con gái.
Uwaahhh…”
Cô ấy đang khóc à? Tôi đang khi thấy tiếng thút thít. Ai đấy nhỉ? Một cô gái đang khóc trong khu rừng tối tăm, lạnh lẽo ư? Tôi thấy tò mò.
Tôi hướng thẳng đến chỗ cái tiếng đó, và thấy một cô bé đang ngồi dưới đất.
Cô ấy lùn chụt, có vẻ cô ấy vẫn là một bé gái. Cách ăn mặc của cô bé giống y như cái chúng tôi gọi ở dòng thời gian của mình là “kiểu truyền thống.” hay đúng hơn nên gọi là đồng phục thủy thủ. Mái tóc cô bé được buộc lại bằng hai dải buộc tóc, và cô bé đang đeo một chiếc kính bảo hộ trên đầu. Cái túi cô bé mang đằng trước trông giống một cái túi kéo nhỏ.
Nhận ra mình đứng đây rồi sao… Cô bé nói với tôi mà vẫn không nhìn lên.
“Anh là ai-noda?”
Cô bé nói bằng một giọng trẻ con cao vút mà nghe như một nhân vật anime kết câu với một tiếng -noda.
Ai ư? Còn ai lại tự nhiên ở trong một khu rừng như thế này chứ?
“Anh chỉ là một người qua đường thôi.” tôi bảo với cô bé.
“Người qua đường mà lại ở trong một khu rừng như thế này thì thật là không bình thường. Giờ thì, đi đi-noda!”
“Nhưng anh không thể bỏ rơi một cô bé đang khóc được…” tôi nói. Cô bé ấy đứng lên và nhìn vào tôi. Nếu tôi phải dùng động vật để miêu tả khuôn mặt cô bé, tôi cho là đôi mắt cô bé ấy to tròn như là một con sóc. Chúng cực kì dễ thương. Nhìn vào thì thấy, cô bé có lẽ khoảng trung học, và chắc chắc là nhỏ hơn tôi.
Tôi không thể nói một cách chính xác khi cô bé đang ngồi, nhưng bộ đồng phục thủy thủ trông có vẻ hơi rộng, và cả tay áo thì quá dài. Có lẽ đây là một xu hướng thời trang ở thế kỉ 21 chăng?
Cô bé nhìn thẳng vào mặt tôi với đôi mắt muốn khóc ấy. “Anh tốt bụng-noda. Nhưng cũng đáng nghi-noda. Anh là ai vậy-noda?”
“Anh đã nói rồi, chỉ là người qua đường thôi.”
“Một người lang thang sâu trong núi với một bộ đồng phục học sinh… Anh nghĩ sao về một người như vậy?”
“Anh phải nói có một thứ khá là văn vẻ đang xảy ra.”
“...Em sẽ nói đó chắc chắn không phải là người qua đường-noda. Đó là người có mục đích để đến đấy-noda.”
“Thế em đến đây là vì lý do nào đó à?”
“Vâng-noda. Em đang tìm kiếm một thứ-noda.” Cô bé cắn môi mình. “Em đã làm hỏng mọi thứ-noda. Em đã vui đến mức không để ý xung quanh-noda.”
“Em mất cái gì à?” tôi hỏi.
Cô bé gật đầu và lấy ra một số tấm thẻ từ chiếc túi nhỏ của mình. Tất cả chúng đều có hình của những cô gái xinh xắn trên đó.
“Đây là thẻ giao dịch-noda. Nếu anh thu thập được tất cả thì anh có thể chơi trò chơi thẻ bài với chúng đấy-noda.” Cô bé giơ những tấm thẻ lên một cách thích thú.
Thật hiếm khi một cô bé ở thời đại này hứng thú với moe đến vậy.
“Vấn đề là em đã để mất một tấm thẻ rồi-noda. Đó là do lỗi của em-noda.” Nước mắt bắt đầu tràn lên trong đôi mắt con bé. “Cơn gió đó đã thổi nó đi, và em không thể tìm thấy nó ở đâu cả-noda. Em đã tìm khắp dưới đất, nhưng nó không ở đó-noda…”
“Anh hiểu rồi. Mà, nếu tìm dưới đất không được, thì…” tôi lấy ra một cây bút và tờ giấy và viết thứ tôi muốn nói ra và đưa nó cho cô bé xem.
“Cái gì đây? ‘↓ × ↑ ◎’... Những cái biểu tượng này nghĩa là gì? Một sự thay đổi đặc biệt nào đó ư?”
“Đừng nhìn xuống, nhìn lên.” tôi giải thích.
“Em cảm thấy như mình vừa bị xem thường vậy-noda…” Cô bé bắt đầu cau mày, và rồi nhìn lên trên. “A!” cô bé thốt lên, và chỉ thẳng lên trên. Có một tấm thẻ mắc kẹt trên cành cây. “Tìm thấy rồi-noda!”
Khi cô bé hét lên trong niềm vui sướng, cô ấy bắt đầu lục lọi khắp nơi trong cái túi nhỏ của cô.
“Em đang làm gì vậy?” tôi hỏi.
“Em sẽ lấy ra vũ khí bí mật của em để lấy nó xuống-noda!”
Khi cô bé kéo tay mình ra khỏi cái túi, cô bé đang cầm một cái tay gắp đồ chơi sặc sỡ. Nó rõ ràng là quá lớn so với cái túi nhỏ đó…
Sao con bé làm thế được ấy nhỉ? Mình chẳng thể hiểu nổi cái thứ đó hoạt động thế nào nữa…
“Em giới thiệu với anh ‘Cánh tay Meguri’-noda!” cô bé hô hào, đưa cánh tay đang cầm cái gắp của cô bé với lên tấm thẻ trên cành cây. Nhưng thật không may, cái gắp chỉ gắp được không khí . Cô bé quá lùn, và chẳng có vẻ gì là cái gắp với đủ gần để gắp được cả.
“Hừm-hừm, đừng nghĩ là em đã bỏ cuộc nha-noda. Em có một phụ tùng tên là ‘Bộ giãn Meguri’ nữa! Nó làm cho ‘Cánh tay Meguri’ kéo dài thêm đấy-noda!” cô bé nói, và lại lục lọi trong cái túi nhỏ đấy lần nữa. “N-Nó không có ở đây! Chắc là em đã quên nó rồi-noda!” Có vẻ như là lần này cô bé không mang theo thứ con bé đang tìm kiếm. “Có lẽ em đúng là một kẻ vô tích sự-noda…”
Cô bé lại bắt đầu khóc nữa.
Tội nghiệp. Mình nên giúp con bé.
“Nè, em có thể trèo lên vai anh.” tôi nói.
“Hở?” Có lẽ cô bé chưa hiểu ý của tôi ngay, bởi vì cô bé trông ngờ ngợ một lúc, nhưng rồi khuôn mặt cô bé rạng rỡ lên. “Vâng!”
Cô bé nhảy thẳng lên vai tôi. Tôi có thể cảm thấy hơi ấm từ cặp đùi của con bé trên cổ tôi.
“Được rồi, giờ đứng lên đi-noda!” con bé ra lệnh.
Theo mệnh lệnh, tôi từ từ đúng lên. Tôi có thể cảm nhận được sức ép của con bé trên vai, nhưng cô bé khá là nhỏ con và nhẹ tênh.
“Hãy thử lại nào-noda! ‘Cánh tay Meguri’!”
Tôi ngước lên và thấy cô bé lại kéo dãn cái gắp ra, và lần này cô bé đã thành công gắp được tấm thẻ.
“Làm được rồi-noda! Cảm ơn anh-noda!”
Có lẽ con bé đã hơi vui quá, nên con bé nhún nhảy vui vẻ trên vai tôi. Bờ mông nhỏ của cô bé trôi nổi trên không.
“C-Cẩn thận!” tôi la lên.
“Không sao đâu-noda!” cô bé nói, nhưng rồi… “Uh oh… -noda!”
Cô bé dần mất thăng bằng, và bắt đầu trượt khỏi vai tôi. Cô bé kéo tôi theo cùng, và tôi cũng ngã cái bịch.
Tôi té ngửa ra, và lúc tôi té xuống đất, tôi thấy toàn là sao bay.
“Owwww… Em ổn chứ?” tôi xoay xở.
Tôi quay về phía cô bé và thấy khuôn mặt cô ngay sát mặt tôi. Cô bé ở gần đến mức tôi có thể cảm thấy hơi thở của con bé. Gương mặt đáng yêu của cô bé ở ngay trước mặt tôi, và tôi bắt đầu…
“Nhììììnnnn…” Cô bé ấy nhìn vào mặt tôi một lúc lâu.
Tôi cảm thấy hơi ngại và ngồi dậy, và cô bé cũng đứng dậy.
“Em cảm giác như đã thấy mặt anh ở đâu đó rồi-noda.” cô bé nói. “Cho em biết tên anh đi-noda.”
“Gin Imose.”
Khi tôi nói tên mình ra, cô bé làm một khuôn mặt như “Ồ!”
“...Nói lại lần nữa đi-noda.” cô bé bảo tôi.
“Được tôi. Anh là Gin Imose.”
“Gin Imose… Không, chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi…” Vì lí do nào đó giọng cô bé trở nên nhỏ dần. “...Em muốn hỏi anh một câu này. Anh đang viết một bộ tiểu thuyết à?”
“Ừ. Anh hy vọng sẽ trở thành một nhà văn chuyên nghiệp một ngày nào đó.”
Đôi mắt cô bé mở rộng ra. “Anh có em gái không?”
“Có chứ. Đúng ra thì có hai đứa lận.”
“Và khi anh viết, anh dùng rất nhiều biểu tượng?”
“Khi anh viết tiểu thuyết, ừ, anh dùng chúng rất nhiều.”
“...Một câu hỏi cuối. Nếu anh phải chọn giữa quần bó, tất đùi, hoặc là quần tất, thì anh chọn cái nào?”
Mỗi cái đều có mục đích tốt đẹp riêng, nhưng với một người đàn ông trong gia đình Imose, không có lựa chọn nào ngoài yêu thích tất đen cả. Nhiều đến nỗi đấy là một truyền thống gia tộc là bất kì phụ nữ nào của nhà Imose đều phải mang tất đen từ cái tuổi 15.
“Quần tất. Màu đen, nếu được.”
Vừa trả lời xong, gương mặt cô bé gần như trắng bệt ra, và cô bé nhìn tôi như thể vừa thấy ma.
Anh chỉ người người bình thường thôi, em ơi!
Cô bé chỉ ngón tay vào vào tôi, vẩy vẩy, và nói, “Anh là… Gin Imose… đó…”
“Ừ… Đúng vậy… Sao?”
“...Không. Quên đi. Không có gì đâu-noda.”
Cô bé lắc đầu cái nhẹ rồi lẩm bẩm một mình, “Không, mình không được-noda…” như thể đang tự thuyết phục mình cái gì đó.
Cái chuyện gì vậy nhỉ? Bộ ở dòng thời gian này tên mình nghe lạ đến vậy à? Khi tôi còn đang thắc mắc cái phản ứng của cô bé, thì biểu cảm của cô bé đã cải thiện.
“Gin Imose-kun, để lịch sự thì em cũng sẽ cho cậu biết tên mình-noda!” Cô ấy tự hào tuyên bố tên của mình từ đôi môi nhỏ bé ấy: “Em là —”
“Anh đang làm gì vậy?”
Ngay khi cô bé đang nói tên mình, một giọng nói chỉ trích chen vào. Nó nghe không được vui vẻ gì cho cam.
“Anh chỉ đang…” tôi nhìn về nguồn gốc của giọng nói đó, Kuroha. Con bé đan chéo cánh tay, cau mày, và đang bước thẳng đến chỗ chúng tôi.
“Em đang thắc mắc là sao anh lại lâu vậy, và giờ em ra đây thấy anh đang…” Con bé đứng trước mặt cô bé kia và tôi.
“Em thấy sợ-noda…” cô bé nói, trong khi dấu mình đằng sau tôi. Kuroha đến thẳng chỗ tôi và nhìn cô bé đang núp sau lưng tôi.
“Yup, đúng như mình nghĩ.” Kuroha nói, vừa nhìn qua cuốn từ điển còn bé ôm trên tay. “Không ngờ chúng ta lại gặp một người nổi tiếng ở một nơi như thế này. Onii-chan, cô ấy đấy.”
Tôi nhìn vào trang giấy Kuroha đã mở cho tôi. Theo hướng của ngón tay thanh mảnh của con bé đang chỉ là “Giáo sư (博士).”
Tôi không thể đọc được chữ kanji, nhưng vẫn đọc được hiragana, nên tôi biết nó nói cái gì.
“Hiểu rồi! Vậy ra tên em là ‘Giáo sư’ à! Thật là một cái tên đẹp!” tôi thốt lên.
“Anh giả ngốc có mục đích… đấy à?” Kuroha hỏi. “Nghĩ lại đi! Giáo sư! Là giáo sư đấy! Kiểu như trong khoa học ấy!”
Một giáo sư khoa học… A!
Tôi quay người lại trong sự ngạc nhiên. Cô bé ấy mỉm cười tự mãn với tôi. Khuôn mặt dễ thương của cô bé bắt đầu gợi lại vài kí ức từ sâu trong đầu tôi. Tôi nhớ lúc xem những bản tin ở thế kỉ 23. Nó nói về một người nào đó đã tạo ra những phát minh nhân loại chưa từng thấy. Tôi so sánh bản tin trong trí nhớ của tôi với cô bé đang đứng trước mặt mình…
“Kuroha, ý em nói cô bé này là…”
“Vâng. Đây là Giáo sư Choumabayashi, cô bé thiên tài được gọi là bộ não của Nhật Bản.”
“Rất vui được gặp anh, Imose-kun-noda.” cô bé ấy nói. “Tôi là Meguri Choumabayashi-noda!”
“Rất vui được gặp em, Giáo sư.” Khi tôi nói điều đó, tôi lại thật gần nhìn bé giáo sư ấy. Dù gì thì, cô bé trông giống như thiên thần của niềm hy vọng với tôi vậy. Mọi người thấy đấy, nếu cô bé đang ở thế kỉ 21 này, nghĩa là cô bé đã vượt qua ranh giới thời gian để đến đây. Hay nói cách khác — cô bé đã ăn viên kẹo dẻo giúp ta du hành thời gian! Có lẽ cô ấy là cách giải quyết tất cả những vấn đề của ta chăng?!
Tất nhiên, mọi chuyện đâu có ngon ăn đến vậy.