Solo: Siscon
CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN DO TEAM DỊCH THUẬT ASIA GROUP DỊCH MỌI Ý KIẾN BÁO LỖI HOẶC MUỐN THAM GIA VUI LÒNG IB PAGE THEO ĐỊA CHỈ :
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!!!
===========================
Trường lớp cao trung ở thế kỉ 21 vẫn khó nhai như tôi nhớ. Giáo viên là một người thật, trông khá là kỳ lạ đối với tôi. Tôi nhớ Kazoe-sensei. Tuy nhiên, nền văn hoá ở thế kỉ 23 đã hoàn toàn thay đổi, nên chắc có lẽ cũng chẳng còn giáo viên 2D nào ở đó nữa. Chúng tôi phải sửa chữa điều đó thật nhanh. Nếu tôi có thể du hành thời gian, thì tôi có thể làm gì đó được, nhưng…
Có than thở cũng chẳng ích gì, nên buổi chiều hôm đó tất cả chúng tôi đã có một cuộc họp để bàn về bước đi tiếp theo. Có tôi, Kuroha, Yuzu-san, cùng với hai cô bé, một bé với mái tóc hai bím vàng và một bé đội một chiếc mũ tai mèo, cùng tụ họp trong phòng khách.
Cô bé tóc vàng là tác giả vĩ đại của nền văn học chính thống, Gai Odaira. Ông ấy thật ra là một quý ông 70 tuổi, nhưng bởi vì một tác dụng phụ của viên kẹo dẻo du hành thời gian mà ông ấy đã biến thành một cô bé. Khi được hỏi rằng ông ấy có muốn quay trở lại hình dạng ban đầu không, ông ấy đã trả lời, “Điên hay sao làm vậy.” Đó chắc chắn là do ước mơ của ông ấy muốn được biết cảm giác trở thành một cô gái như thế nào để phục vụ cho việc sáng tác của ông ấy.
Cô bé đội chiếc mũ với đôi tai mèo là đứa em gái nhỏ của tôi Miru. Về phần con bé, em nó không phải là giống một cô bé mười tuổi, mà sự thật là vậy. Miru đặt cuốn sổ phác thảo xuống sàn và ngồi xuống như một cô gái vẽ trong im lặng.
“Có mùi gì ngon thế…” Odaira-sensei nói khi ông ấy bước vào căn phòng, hít một hơi.
“...Ara ara . Nhưng tôi còn chưa bắt đầu nấu bữa tối mà, thấy không?” Yuzu-san đáp lại và hơi nghiêng đầu về một bên.
“Yuzu-kun, nhóc nói gì vậy? Khi ta nói là có mùi ngon, là ta đang nhắc đến hương thơm ngọt ngào của thiên thần màu xanh đang ngồi ở đằng kia kìa!” Odaira-sensei nói một cách phấn khích và chỉ về Miru, vẫn đang chú tâm vào bức vẽ của con bé.
Dù Miru không để ý hay đang hoàn toàn phớt lờ ông ấy, thì con bé vẫn không có dấu hiệu đáp lại gì cả.
Là chỉ em đấy Miru! Lúc nào cũng lo làm việc của mình không.
“Ta sẽ không nói ra chính xác ta đã ngửi chỗ nào đâu. Mà nghĩ lại thì, ta sẽ nói. Dưới cánh tay này, giữa các ngón tay này, lỗ rốn này, sau đầu gối này…”
“Ngài để ý ghê thật đấy, Sensei!” tôi tán dương. “Ngài muốn nói một tác phẩm có góc nhìn độc nhất là rất quan trọng đúng không ạ? Tôi hiểu rồi! Từ giờ trở đi tôi sẽ cố liếm kẽ tay của các cô gái!”
“Thôi đi, đồ biến thái!” Kuroha hét lên, quơ cuốn từ điển con bé đang cầm một vòng cung rộng. Odaira-sensei và tôi khéo léo né được.
Khi đã trượt, Kuroha ôm cuốn từ điển lại trong cánh tay của con bé y như một samurai tra thanh kiếm vào bao.
“Em luôn mang theo cuốn từ điển mọi nơi, nhỉ? Hẳn là em chú tâm vào việc học lắm.” Tôi nói. Kể từ khi chúng tôi quay về thế kỉ 21, Kuroha dần bắt đầu mang theo một cuốn từ điển bên mình mọi lúc.
“Không phải là em từ bỏ quay lại tương lai đâu, nhưng nếu anh suy nghĩ về tình hình của chúng ta, thì việc em hoàn toàn làm chủ được vốn từ trong dòng thời gian này là rất quan trọng, em nghĩ anh cũng nên học những kĩ năng cần thiết để sống sót ở thế kỉ 21 này đi, Onii-chan.”
“Kĩ năng cần thiết ư? Anh cũng hoàn toàn đồng ý với em, nhưng anh phải làm gì để học được nó đây?” tôi vừa hỏi vừa vươn người lên.
“À, em biết rồi! Hay là chúng ta chơi trò đóng giả công nhân viên chức đi?” Yuzu-san đưa ra gợi ý giúp ích.
Đóng giả công nhân viên chức ư? Nghe có vẻ vui đấy!
“Ý này hay đó. Yuzu-san, con sẽ làm sếp, và bọn tôi sẽ giả vờ làm nhân viên.” Odaira-sensei nói.
“Vui thế! Cho em chơi với.” Miru chui vào.
Vậy giờ cả ba chúng tôi đều rất háo hức, nhưng Kuroha không có vẻ gì là thích thú cả.
“Đóng giả ư? Ta đâu phải trẻ con đâu, mọi người biết chứ… Mà, chắc là không ngăn được rồi. Chính xác là mọi người tính làm gì?”
“Yuzu-san là sếp của chúng ta, nên điều đó có nghĩa là chúng ta phải làm theo mệnh lệnh của em ấy, phải không?” tôi hỏi.
“Vậy, em cần phải xem là mình muốn làm gì đã…” Yuzu-san nói, và sau khi suy nghĩ một lúc em ấy thông báo rõ ràng ý định của mình: “Em sẽ trói anh lại như từng làm với anh trai em.”
Chà, ngạc nhiên thật đấy. Trói mình lại ư?
“Cái đó… là luyện tập công việc đấy à?” Kuroha hỏi với đôi mắt hoài nghi.
“Ta nghi đây không phải là luyện tập cho công việc, mà là cho Yuzu-kun.” Odaira-sensei giải thích.
Tôi đã từng nghe Yuzu-san kể là cô ấy luôn trói người anh quá cố của mình khi chơi trò “Chú Lợn Con” với ảnh.
“Chuyện gì sẽ xảy ra khi anh bị trói?” tôi hỏi cô ấy.
“Anh trở nên sa đoạ.”
“Anh trở nên sa đoạ?!”
“Anh trai em thường hay la lên ‘Anh sa đoạ! Anh sẽ sa đoạ mất!’ và rồi mắt anh ấy trợn ngược lên trên và anh ấy sẽ sủi bọt mép, nên em luôn nghĩ rằng anh ấy đang sa đoạ ở một thế giới khác.”
Khoan đã! Sa đoạ ấy ư? Không lẽ nó cũng giống như việc du hành thời gian của chúng ta?
“Khi bọn em chơi trò ‘Chú Lợn Con’, lúc nào em cũng trói anh mình lại. Em không muốn quên đi những lần đó…”
“Yuzu-san, mình nghĩ là cậu đã thức tỉnh một cái ham muốn kỳ dị gì đó trong người rồi. Rõ ràng là anh trai cậu không hề trong sáng đến vậy đâu…” Kuroha nói ra.
“Ừ, anh trai của nhóc quả là một người có sở thích tinh tế đấy đấy.” Odaira-sensei đưa ra kết luận.
“Vâng, anh ấy là người tinh tế lắm.” Yuzu-san đồng ý, mỉm cười với một ánh mắt hơi buồn. Tôi chắc là cô ấy đang nhớ về người anh đã mất của mình.
Đừng làm khuôn mặt đó mà, Yuzu-san! Anh muốn em hãy mỉm cười và vui vẻ!
“Làm ơn, trói anh lại đi!” tôi la lên theo phản xạ.
Có thể mình đã tìm thấy mẹo để du hành thời gian! Nếu mình có thể làm chủ việc du hành thời gian được, chúng ta sẽ có thể giải quyết được vấn đề và quay về tương lai!
Yuzu-san gật đầu với một khuôn mặt mỉm cười rạng rỡ, và lập tức bắt đầu trói tôi lại bằng một sợi dây.
Ờm, chính xác thì sợi dây đó chui từ đâu ra vậy nhỉ?
“Làm ơn, coi anh như anh trai của em ấy.” tôi bảo với cô ấy.
“Gin-san, sao lúc nào anh cũng nói những điều khiến em hạnh phúc đến vậy? Cảm ơn anh rất nhiều. Em nhất định sẽ làm việc này bằng mọi giá mới được!” Yuzu-san trở nên hạnh phúc đến mức nước mắt dần đong lại trong mắt cô ấy.
… Một cơn ớn lạnh lăn dọc sống lưng tôi.
Cơ thể tôi bị uốn ra sau như một con tôm, và cả hai cánh tay bị trói chặt sau lưng. Tôi hoàn toàn không di chuyển được chút nào cả. (Cái này rõ ràng là chơi SM mà???)
“Cô biết mình đang làm gì chứ cô bé.” Odaira-sensei nhắc nhở.
“Sau khi tôi bắt đầu trói anh trai mình, tôi ngày càng đam mê nó. Thấy đấy, tôi đã tập luyện rất nhiều. Nền tảng rất là quan trọng.”
Ra vậy. Cơ sở nền tảng cũng rất quan trọng với việc viết tiểu thuyết nữa. Mà đúng hơn, là gần như mọi thứ luôn.
Sau khi cả cơ thể tôi bị trói chặt từ đầu đến chân, cuối cùng, cô ấy vòng một sợi dây qua cổ tôi. Sức ép khiến tôi cảm thấy như không thể nào thở nổi.
“Gin-san, em xin lỗi, em nghĩ sợi dây vẫn còn quá lỏng.” cô ấy nói với tôi.
“Ờm, thật ra anh nghĩ chúng hơi bị chặt rồi đấy…”
“Như thế này không chặt gì cả!” cô ấy quả quyết.
Yuzu-san này, có phải anh vừa thấy có thứ gì đó khan khác trong ánh mắt của em không vậy? Thứ gì đó… chói lên?
“Anh thấy đấy, cho đến khi em siết chặt sợi dây, thì nó vẫn chưa xong đâu.” cô ấy giải thích.
“Cái gì chưa xong?”
“Kỹ thuật.”
“Và chuyện gì sẽ xảy ra khi cái kỹ thuật này xong xuôi?”
“Những sợi dây quanh người anh sẽ siết lại cùng một lúc, Gin-san.”
“Và rồi, anh sẽ… sa đoạ, phải không? Anh sẽ không sao chứ?”
“Tuỳ nhân phẩm.”
“Này, em vừa nói một điều khá đáng quan ngại đấy?” tôi hét lên.
“Anh trai em có nhân phẩm tốt và đã thắng, nên sẽ không sao đâu.”
Kuroha vẫn đang đứng nhìn với một tâm trạng bực mình như thường, như giờ con bé bắt đầu trông có vẻ lo lắng. “N-Này, Yuzu-san… Cậu chắc anh ấy sẽ ổn chứ? Cậu sẽ không biến anh ấy trở nên dị hơn nữa đâu, phải không?”
“Sẽ không sao đâu. Nếu có gì xảy ra với anh ấy, mình sẽ chịu trách nhiệm và chăm sóc anh ấy.” Yuzu-san nói và kéo sợi dây trên tay cô ấy ra khỏi cơ thể tôi. Tôi có thể thấy cô ấy đang siết sợi dây rất chặt.
“Cái gì cơ? Yuzu-san, cậu nói chăm sóc cho anh ấy là sao? Ý cậu là luôn ở bên cạnh anh ấy ư?! Đừng nói là cậu và anh ấy đã…”
Kuroha rõ ràng là không dễ chịu gì. Ở một góc tầm nhìn, tôi có thể thấy Miru đang chắp tay con bé lại và niệm “Amen.”
Tôi không có thời gian để quan tâm xem con bé vừa nói gì. Tại sao ư? Bởi vì ý thức của tôi đã bị sa đoạ…
.
Không biết phải mơ hay không, nhưng tôi đã quay lại trường học ở thế kỉ 23. Tôi bước dọc dãy hành lang lớp năm nhất, đi gặp Kuroha. Kuroha học năm nhất lớp △… Đây rồi.
Tôi nhìn vào trong lớp △ năm nhất qua cửa sổ từ ngoài hành lang. Tôi có thể thấy vài đứa con trai ngồi ở dãy bàn ngay cạnh đang đọc một cuốn tạp chí. Ngoài bìa của cuốn tạp chí có tiêu đề “CHÀNG TRAI NỔI TIẾNG → ĐỌC GAI ODAIRA.” Có vẻ như là số đặc biệt.
Một tín đồ của Odaira như tôi không vui vẻ gì với mấy người đọc sách của ông ấy vì một lý do nhảm nhí như được nổi tiếng. Sách của Odaira-sensei là đỉnh cao của văn học hentai, không phải là công cụ để khiến mình trông ngầu hơn.
Mình không thích vầy. Có lẽ mình sẽ khai sáng được cậu ta.
Tôi mở cửa sổ ra với một tiếng cạch. “Này, nhóc! Đừng có đi đọc sách của Odaira-sensei vì một lý do như vậy chứ!”
“...Hở?” Cậu con trai đang đọc cuốn tạp chí nhìn lên trông ngỡ ngàng.
“Cậu phải đọc sách của Odaira-sensei với một trái tim trong sáng. Nếu cậu thực sự muốn đọc sách của Odaira-sensei với một tâm trí không suy nghĩ trần tục, thì hãy đến gặp anh ở lớp ☆ năm hai! Anh sẽ cho cậu mượn sách của ông ấy!”
“Ờ-ừ…” cậu ta nói, với ánh mắt thẫn thờ. Cậu ta có vẻ đang cố gắng hết sức để tránh giao tiếp mắt. Tôi cảm thấy rất quan trọng trong việc một đàn anh như tôi cố gắng hướng dẫn lũ đàn em theo con đường đúng đắn.
Giờ thì… Tôi nhìn quanh phần còn lại của lớp học. Tôi không đến đây chỉ để hướng dẫn cho một đàn em nào đó tôi không biết. Tôi phải đến để rủ Kuroha đi ăn trưa.
“Kuroha đâu nhỉ…?”
Con bé kia rồi. Mái tóc con bé màu đen với sợi dây màu xanh con bé buộc để dễ dàng vận động. Con bé đang ngồi kế bên cửa sổ lớp học, và đang đọc sách một mình. Tiêu đề của cuốn sách là “冬耳虎彦 二十一世紀” (Thế kỉ 21 của Torahiko Touji).
Tiêu đề toàn chữ kanji, nên tôi đoán nó hẳn là một tác phẩm văn học hiện đại của Nhật Bản. Trông có vẻ rất khó để đọc. Nhìn từ bên ngoài, em gái tôi hẳn là trông giống loại người cực kì khó gần. Với một đứa có vẻ đẹp trưởng thành và đầu óc toàn văn học hiện đại, thì ngay cả bạn học muốn nói chuyện với con bé còn khó nữa là.
Vừa nói xong, một nhóm nữ sinh nhộn nhịp lướt qua ngay trước mặt con bé. Trời… Trong một giây tôi đã thấy con bé lườm đám đó, vứt cho họ một ánh mắt như “Im đi, tôi đang cố để đọc đây nè.” Con bé chắc là đang không vui. Thật lãng phí khi gương mặt xinh đẹp của con bé lúc nào cũng nhăn nhó vậy. Ước gì đôi lúc khuôn mặt con bé có thể vui vẻ lên một chút…
Mà thực tế, tôi đã không thấy Kuroha cười ở trường từ hồi tiểu học lận. Con bé lúc nào cũng có cái nét mặt cứng nhắc đó. Cho dù đúng là gần đây con bé không còn gặp rắc rối như trước nữa, nhưng vẫn…
Lo cho con bé quá. Ước gì em có thể mỉm cười!
Đúng rồi, phải làm việc đó thôi. Kuroha đã bảo tôi rằng nó rất xấu hổ và tôi nên ngừng lại đi, nhưng với tư cách là anh trai con bé, tôi cảm thấy mình phải làm gì đó trong khả năng để giúp con bé.
Đúng vậy! Mình sẽ đứng trước lớp con bé và nói thật to, “Làm ơn hãy đối tốt với em gái anh!”
“Mọi người, làm ơn hãy lắng nghe! Kuroha ở đằng kia có lẽ trông như một cô gái trưởng thành, nhưng hồi con bé còn nhỏ, con bé không thể tự đi vệ sinh một mình được! Ngay cả khi tôi đang chú tâm vào một cảnh lộ quần lót trên anime, nếu con bé đến và bảo với tôi ‘Onii-chan, đi với em.’ thì tôi vẫn sẽ đi!” Tôi nói bằng một giọng lớn.
Ngày hôm đó tôi đã học được rằng sinh vật có tên “em gái” và sinh vật có tên “quỷ” có liên quan chặt chẽ từ góc độ sinh học.
.
Khi tôi tỉnh dậy, tôi đang nằm trên chiếc giường của mình ở nhà của Yuzu-san. Tôi có thể cảm thấy có ai đó ở cạnh mình, và khi tôi quay đầu qua tôi đã thấy Kuroha đang ngồi trên ghế, tay cầm một cái bút, viết cái gì đó khi con bé nhìn vào cuốn từ điển.
“...Hee hee...”
Kuroha, em đang cười đấy ư?
Tôi tròn mắt ra nhìn. Đôi má của Kuroha hơi ửng đỏ, và trông có vẻ như con bé đang vui. Tôi cảm thấy như chưa được thấy con bé như thế này từ lâu lắm rồi. Tôi ngồi dậy, và gọi con bé.
“Kuroha.”
Kuroha liền nhét tờ giấy vào cuốn từ điển trong hoảng loạn.
“Em đang viết gì thế?"
“K-K-Không có gì cả!” con bé đáp lại, đỏ mặt một cách kỳ lạ bởi câu hỏi.
Không viết con bé đã viết gì trên tờ giấy đó nhỉ? Tò mò thật đấy…
“Dù sao thì, anh ổn rồi chứ?” con bé hỏi. “Anh đã ngất đi suốt một tiếng rồi đấy.” (Chơi SM kiểu gì mà ngất suốt 1 tiếng... Bảo sao thằng anh không ngủm)
“À…” Chỗ da quanh cổ tôi hơi trầy, nhưng ngoài nó ra, thì có vẻ tôi vẫn chưa mất cái gì cả. “Mọi người đâu cả rồi?”
“Sensei đang viết tiểu thuyết của ông ấy, còn Miru thì đang vẽ.”
“Thế còn Yuzu-san?”
“...Yuzu-san… Cậu ấy trở nên tái mét rồi run rẩy, và sau đó em đã bảo với cậu ấy là mọi chuyện sẽ ổn, bọn em đã mang anh lên giường. Sau đó cậu ấy đã bình tĩnh lại, và đi đâu đó rồi.”
“Anh hiểu rồi… Chắc là anh làm cô ấy lo lắm. Anh xin lỗi.” tôi nói. Yuzu-san chắc hẳn đã cảm thấy có trách nhiệm. Tôi quyết định sẽ bảo với cô ấy là mình ổn.
Sau đó, hai chúng tôi không ai nói lời nào. Kuroha quay lại cái bàn và ngồi đọc cuốn từ điển, nhưng rồi bỗng lên tiếng với tôi.
“Nè, Onii-chan.”
“Gì vậy?”
“Có chuyện gì với anh và Yuzu-san vậy?”
“Chuyện gì? Ý em là sao?”
Kuroha trở nên hơi nóng nảy. “Ý em là mối quan hệ giữa anh với cậu ấy là gì? Hai người có vẻ khá thân thiết… Hai người thậm chí còn nắm tay lúc đó nữa, nhớ chứ?”
“Bọn anh là bạn.”
“Chỉ là bạn thôi sao.”
“Ừ, đương nhiên. Ý anh là còn có thể là gì khác cơ chứ?”
Cảm xúc của tôi giành cho Yuzu-san, nói thật thì, có hơi phức tạp. Nếu hỏi tôi rằng tôi có tình cảm khác giới với cô ấy không, thì, tôi sẽ không phủ nhận. Khi chúng tôi ở cạnh nhau, tôi thường trở nên phấn khích.
Nhưng ngay bây giờ ưu tiên của tôi là tìm cách quay về tương lai. Hiện tại chúng tôi đang mắc kẹt và không còn lựa chọn nào ngoài để Yuzu-san chăm sóc chúng tôi, nên sớm muộn gì cũng nảy sinh cảm xúc với cô ấy thôi.
Kuroha trở nên im lặng và cứ nhìn vào tôi, và sau một lúc, con bé nói với tôi với một ý định đắn đo.
“Nghe đây được chứ? Dù có chuyện gì xảy ra với anh, hay anh có đi với ai đi chăng nữa, em sẽ mãi là em gái của anh. Nhớ nhé.”
Con bé lại nói những điều hiển nhiên đó nữa rồi. Kì lạ thật.
Khi tôi đang định đáp lại con bé, thì tôi bỗng nghe thấy tiếng chân ở ngoài hành lang, và sau một tiếng gõ, cánh cửa mở ra.
“Gin-san, anh tỉnh lại rồi. Anh thấy ổn chứ?!” Yuzu-san vừa hỏi vừa chạy lại ngay cạnh chiếc giường. “Em đã hơi quá tay và rồi… Em xin lỗi!” Yuzu-san đang mặc chiếc áo len, và cô ấy sát mặt lại gần tôi.
“À, đó là lỗi của anh khi đã mất ý thức dễ dàng vậy.” Tôi nói. “Anh xin lỗi vì đáp không đáp ứng được kì vọng của em.” tôi đã nhận ra rằng, cái kĩ thuật cô ấy dùng là một lời nhắn. Cô ấy đã cố nói với tôi rằng để sống trong một thế kỉ 21 đầy khó khăn và rắc rối, thì cần phải có một cơ thể mạnh mẽ. “Anh sẽ trở nên mạnh hơn. Yuzu-san, cảm ơn em.”
“Gin-san…” Đôi mắt của Yuzu-san trở nên ướt át. “Mà nhân tiện, Kuroha-san, cậu cũng bình tĩnh lại rồi nhỉ?”
“Hở?!” Đôi mắt của Kuroha tròn lên khi con bé bỗng nhiên bị chỉ điểm.
“Có chuyện gì đã xảy ra với Kuroha à?” tôi hỏi.
“Ừ. Khi anh ngất đi, Kuroha đã hoàn toàn tái mét. Cậu ấy bảo với em là muốn em để hai người lại một mình để cô ấy có thể bình tĩnh lại.”
“Wa... Wawawawa...... waaa...!” Kuroha hét lên.
Hở? Sao tự nhiên Kuroha lại luyện giọng vậy nhỉ?
Yuzu-san nhìn chằm chằm Kuroha một cách hoài nghi, nhưng rồi cô ấy nhớ ra điều gì đó, và lấy ra một bức thư từ trong túi áo len.
“Cái gì đây?” tôi hỏi.
“Chuyện là… Có một bức thư kì lạ được bỏ vào hộp thư của em.”
Một bức thư kì lạ?
Tôi hơi tò mò, nên tôi đã ra khỏi giường và lại trước Yuzu-san. Kuroha đứng bên cạnh tôi.
“Đây.” Yuzu-san lấy ra một tờ giấy từ chiếc bao thư. “Nó được viết toàn bằng hiragana. Nét chữ trông có vẻ là của con gái, nên em nghĩ có lẽ là trò đùa từ một cô bé nào đó, nhưng…”
“Có ai đó nói “cô bé” à?!” Odaira-sensei xuất hiện nhanh như một cơn gió. “Ta đã làm tác gia 50 năm nay rồi, và ta phải nói rằng rất hiếm khi nhận được thư từ cô bé đấy! Phần lớn đều là học sinh sơ trung hoặc cao trung mà ta chẳng hứng thú mấy. Những bé trong vùng tấn công của ta cực kì hiếm!”
“Ông chui từ đâu ra vậy? Con người có thể sinh ra từ hư vô như vậy à?” Kuroha nhíu mày.
“Nee, đừng có đặt lão già ngang hàng với loài người chúng ta chứ.” Miru, người vừa vào trong phòng khi nghe chúng tôi nói chuyện, nói.
“Vậy là mọi người đều ở đây rồi. Thế thì tốt. Hãy đọc cái này đi.” Yuzu-san mở lá thư ra. Tất cả chúng tôi chòm vào khi Yuzu-san giơ nó lên. Nhìn bức thư thì nó được viết bằng nét chữ của con gái:
.
TÌNH HÌNH LÀ VẦY
NÊN NÓ TỆ
GẶP RẮC RỐI LỚN
TIỀN → KHÔNG CÓ
MANG TIỀN ĐẾN NƠI TRÊN BẢN ĐỒ
ĐANG ĐỢI ◎
CHỈ CÓ THỂ TRÔNG CẬY VÀO SENSEI ☆
.
Dưới dòng chữ là tấm bản đồ được vẽ tay. Nó trông có vẻ là chỗ đâu đó ở bắc Nhật Bản, Touhoku.
Người viết thư không để lại chữ kí. Bức thư được chuyển đến nhà của Yuzu-san, nhưng nó được viết hoàn toàn bằng hiragana.
“Chắc đây là một trò đùa, phải không? Nó viết hoàn toàn bằng hiragana, và nó nói là mang tiền đến cho ai đó nữa…” Yuzu-san nói, không xem nó quá nghiêm túc. Với Yuzu-san, hay đúng hơn là bất cứ ai ở thế kỉ 21, kiểu viết này chắc chắn rất kì lạ.
Tuy nhiên… với tôi nó lại có một cảm giác hoài niệm kì lạ. Bức thư đó… khá chắc là viết bằng tiếng Nhật thế kỉ 23.
*
Vào một ngày nọ ở thế kỉ 23, trong căn phòng của Kuroha…
“Kuroha ơi, số tháng này của Literary Gal về rồi nè! Hãy cùng đọc nó đi!” Tôi la lên “N-Này, đừng có xông đùng đùng vào phòng em như vậy chứ.” con bé nói.
“Có vẻ như trong số tháng này có một bản remake cuốn tác đầu tiên của Odaira-sensei đấy! Tuyệt thật!”
Số đặc biệt! Literary Gal July 2202
“GAI ODAIRA – TÁC PHẨM ĐẦU TAY – TỰ LÀM LẠI”
ODAIRA: Nhân dịp này, tôi đã nắm lấy cơ hội để làm lại tác phẩm đầu tay của mình, DUMDUMMY NOGOODY LILSISY. Đã được 50 năm kể từ ngày xuất bản bản gốc, và tôi cảm thấy như có vài cách diễn đạt đã không còn phù hợp với thời đại ngày nay. Tôi đã nghĩ rằng, “Tại sao không ban cho tác phẩm này, dấu chân đầu tiên của tôi trên con đường văn học, một cuộc sống mới nhỉ?”
.
Trích “DUMDUMMY NOGOODY LILSISY”:
.
COMESIN→MY SELF
COMESIN→GIRL
AFTERSCHOOL GIRL SHOUTS SUDDEN!
GIRL: MAKE CLUB ◎
MY SELF MADE TO JOIN
MY SELF: WHAT KIND CLUB?
GIRL: DUMDUMMY CLUB
WAWAWA DUMDUMMY DUMDUMMY
MY SELF NO THINK LICK GIRL ☆
GIRL: MYAA
GIRL SURPRISE ROLLS OVER
YAY PANTSU PEAKY ☆
.
“Kuroha này, ông ấy sẽ thay đổi như thế nào nhỉ?” tôi hỏi.
“Thì bản remake cũng nằm trong bài viết này…” con bé nói.
.
Trích bản remake “DUMDUMMY NOGOODY LILSISY”:
.
COMESIN→MY SELF
COMESIN→GIRL
AFTERSCHOOL GIRL SHOUTS SUDDEN!
GIRL: MAKE CLUB ◎
MY SELF MADE TO JOIN
MY SELF: WHAT KIND CLUB?
GIRL: DUMDUMMY CLUB
WAWAWA DUMDUMMY DUMDUMMY
MY SELF NO THINK LICKY GIRL ☆
GIRL: MYAA
GIRL SURPRISE ROLLS OVER
YAY PANTSU PEAKY ☆
.
“...Lạy chúa con theo đạo Phật! Đây chính là đoạn trích sẽ đi vào lịch sử tạp chí văn học đấy!”
“Ờm… Em thấy hai cái chả khác nhau chỗ nào cả…”
“Nhìn vào dòng thứ tư từ dưới lên đi! LIẾM (perori) đã trở thành LIẾM LÁP (perorin)!” tôi hét lên.
“Đây đáng lẽ phải là một cái trò chơi ‘tìm điểm khác biết’ nào đó chứ nhỉ?” con bé hỏi.
“Ngốc thế! Nhờ việc thay đổi một chữ duy nhất này, Sensei đã hoàn toàn nắm được điểm khác biệt của ngày nay với 50 năm trước đấy!”
“Anh đang nói gì vậy?”
“Trong số 50 ký tự trong bảng chữ cái ngữ âm, ‘n’(ん) là chữ cuối cùng, đúng chứ? Hay nói cách khác, Sensei đã cảnh báo cho chúng ta rằng Nhật Bản đang đi đến hồi kết. Ừ, chắc chắn là vậy đấy!”
“...Onii-chan, hễ cứ đụng tới sách của Odaira-sensei là anh cứ nghĩ quá lên à.” Kuroha nói.
“Sensei đã đặt tất cả cảm xúc của ông ấy vào mỗi một chữ cái duy nhất đó. Đừng lo, Sensei, tôi hiểu chính xác ngài muốn nói gì mà. Từ chính chữ đó, anh cảm thấy như mình có thể viết được bài văn một trăm… không, một nghìn tờ! Quả nhiên đây đúng là văn chương của ngài, Sensei!”
“Này, đừng có hét ở đây…” Kuroha phàn nàn.
“Senseiiiii!”
…Trong số tháng tới, Odaira-sensei phát biểu một câu: “Em gái ta đã bảo với ta là, ‘Em thích bản gốc hơn-nyo!’ nên làm ơn hãy giả vờ như chưa có gì xảy ra nhé.”