Trans: Siscon
Edit: Akira
CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN DO TEAM DỊCH THUẬT ASIA GROUP DỊCH MỌI Ý KIẾN BÁO LỖI HOẶC MUỐN THAM GIA VUI LÒNG IB PAGE THEO ĐỊA CHỈ :
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!!!
===========================
Kuroha đã say bét nhè.
Có điều, khi tôi nói vậy, giáo sư đã cãi lại một cách giận dữ, “Tôi đã bảo cậu nó không phải là rượu rồi mà-noda!”
Xin lỗi.
Nhưng cái “NƯỚC UỐNG VÀO LÀ SAY” ấy cũng có tác dụng giống rượu, và Kuroha chắc chắn là người giống đang say nhất đám. Nấu từng ấy nồi bánh trưng, đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy Kuroha như vầy.
“Onii-chan, đọc cái này em nghe thử coi!”
Kuroha mở cuốn từ điển của con bé và bắt đầu đánh đố tôi. Hay đúng hơn là đang kêu tôi đọc vài từ.
“Nào nào! Đọc nhanh đi nào! Sao thế, anh không đọc được à? Không sao, vậy em sẽ đọc nó cho anh!”
“Này, Kuroha…”
“Nào nào, Onii-chan! Đừng giả vờ nữa, nói gì đi chứ! ...Sao anh lạnh lùng với em vậy? ...Anh ghét em à…?” Kuroha thút thít với đôi mắt ướt đẫm.
Kuroha ơi là Kuroha…
“Đó là một bức tường.” tôi nói với con bé.
“Quể?” Kuroha đã nhầm một bức hình một người nào đó trên bức tường với tôi. Đó là bức hình một người ngoại quốc râu ria, nhưng mà…
“Khoan… Vậy cái người mặc bộ đồng phục quê mùa với bộ mặt như muốn hét lên, ‘Tôi là một tên đầu gỗ nhàm chán’ nào đây?”
U-Uầy, tổn thương à nha…
Kuroha, với khuôn mặt đỏ bừng của con bé, ghé sát lại chỗ tôi.
“Ồ, là Onii-chan nè.”
Hai tay của Kuroha ôm lấy má tôi.
“Sao lúc nãy em lại thấy Onii-chan đây bỗng dưng giống chàng trai ngầu nhất thế giới vậy nhỉ?”
“Anh không biết đó có phải là một lời khen không nữa…” tôi nói. Kuroha thường chẳng bao giờ nói mấy thứ như là tôi rất ngầu. Mà, con bé say rồi, chắc giờ mình chả tin được lời nào của con bé quá.
Kuroha kéo tôi lại với đôi tay của con bé, đưa khuôn mặt tôi lại sát con bé, tôi cảm thấy như mũi của chúng tôi có thể chạm nhau vậy.
“Onii-chaaan.”
“S-Sao thế?”
“— Hôn đi.”
!
Có lẽ con bé đã say, nhưng theo ngữ điệu giọng, thì con bé lại rất nghiêm túc.
“B-B-B…”
Tôi không biết phải làm gì cả. Tôi đang hoảng hốt lên. Mồ hôi túa ra từ mấy nơi kỳ lạ sau cổ tôi.
“Đùa thôi. Em hông định làm vậy đâu!” Kuroha cười vui vẻ, rồi thả bộ mặt của tôi ra. Con bé lại nghiêng đầu xuống một chút và hướng nó vào tôi.
“Thay vì vậy, hãy xoa đầu em như em là một cô bé ngoan đi.”
“Ờ-Ờ… Đây?”
Chắc là như vậy cũng không quá bất bình thường với anh em một nhà… nhỉ?
Tôi xoa xoa mái tóc suôn mượt của Kuroha.
“Ehehe…” Kuroha nhắm mắt lại, và con bé bắt đầu kêu rừ rừ như một con mèo.
...Kuroha giờ đang cư xử rất kỳ lạ. Con bé trở nên vô cùng vô tư.
“Em luôn luôn là người chần chừ, đôi lúc anh cũng phải trải nghiệm lại mới huề được!” Khi Kuroha ôm lấy cánh tay của tôi, con bé đã nở một nụ cười thực sự rất hạnh phúc. Cơ thể của Kuroha rất là nữ tính và mềm mại, và rồi ngực con bé chạm vào tôi.
“Ứ chịu đâu, không được xoa đầu Nee không! Xoa em nữa!” Miru nói.
“Được thôi. Nhưng thay vì Gin-kun thì để ta làm cho nha.” Odaira-sensei gợi ý.
Khi ông ấy đưa bàn tay lên đầu Miru, con bé hất nó ra trong im lặng. Odaira-sensei rên lên một tiếng vui sướng, “Oho!”
“Ara ara…” Yuzu-san nói, với một chút lo âu trên nét mặt cô ấy. “Em phải làm gì nếu Gin-san sau khi đã thấy một mặt khác của Kuroha-san rồi quay ra đổ cậu ấy luôn đây?”
“Kuro-chan, chị như một con người hoàn toàn khác ấy-noda!” giáo sư nói, trong khi đang thích thú. Nhưng Kuroha lườm lại.
“Em nguy hiểm quá, Giáo sư. Em nhìn vừa trẻ đẹp vừa dễ thương nữa… Tránh xa Onii-chan của tui ra!”
“Kuro-chan, chị xinh đẹp lắm mà, và tôi cũng đâu thấy chị lớn đến vậy đâu-noda.” giáo sư nói.
“Ahhhh! Mới nói! Em vừa mới nói tui nhìn già kìa!”
Kuroha vẫn tiếp tục bám lấy cánh tay tôi rồi làm nũng, nhưng cũng may vậy nghĩa là con bé dừng trêu chọc tôi lại rồi. Tự nhiên tôi thấy nhẹ nhõm hơn.
“Kuro-chan, chị đắm đuối Imose-kun rồi-noda. Chị thấy anh ấy sao-noda?” giáo sư hỏi.
“Chị cũng tò mò muốn nghe câu trả lời nữa. Chị nghĩ là trong cái tình trạng này, cậu ấy sẽ nói ra cảm xúc thật lòng của cậu ấy.” Yuzu-san thêm vào.
Nói vậy là sao, Kuroha thực sự nghĩ gì về mình? Sao lại hỏi thứ như vậy nhỉ?
“Hở? Mọi người muốn biết tui nghĩ gì về Onii-chan sao?” Mắt của Kuroha đờ ra. “Thật ngu ngốc. Tui không nói đâu!”
“Nhưng cho dù vậy, mọi người vẫn muốn nghe-noda.”
“Tại sao?”
“Tôi muốn nghe về mối quan hệ của một cặp anh trai em gái khác.”
“Ồ. Được thôi, để tui nói cho. Đợi chút…” Kuroha nói, và lật mấy trang cuốn từ điển trên bàn.
愛 (Yêu)
“Đây, chính nó!” con bé quả quyết.
Giáo sư kéo chiếc kính trên đầu xuống và nhìn vào cuốn từ điển.
“Vậy là chị yêu anh ấy à-noda!”
Giáo sư nói xong, tôi giật mình ra sau.
“Onii-chan là một tên ngốc, nên tui lo cho anh ấy, vì anh ấy ngốc, tui có thể trông anh ấy và anh ấy làm tui thấy đỡ hơn, anh ấy ngốc nên anh ấy đã làm tui tui hoảng lên rất nhiều lần…”
Vì vài lý do tôi cảm thấy như mình là kẻ ngốc nhất thế giới vậy.
“Nếu anh ấy không có tui, đấy, Onii-chan vô dụng lắm!” Kuroha oà lên.
Nè, em là vệ sĩ hợp pháp của anh hay gì vậy?
“Vậy đó, một ngày tui nghĩ về Onii-chan còn nhiều hơn là cho tui nữa. Một nữa tâm trí tôi toàn là Onii-chan. Nếu tui không yêu anh ấy, thì còn gì nữa?”
“Thế sao chị lại nghĩ về Imose-kun nhiều đến vậy-noda?”
“Với một người được gọi là thiên tài thì bà đúng là ngốc thật. Tui là em gái của ảnh, đương nhiên! Tui yêu anh ấy vì tui là em gái của anh ấy!”
“......”
Nói cách khác, “tình yêu” mà Kuroha cảm thấy là tình yêu dành cho gia đình. Không có ý gì kỳ lạ cả.
Tuy vậy…
Lần trước khi tôi nghe Kuroha nói với Yuzu-san là con bé “yêu” tôi, và cả lần này, tôi cũng biết rõ ý con bé là tình thương gia đình. Nhưng không hiểu sao trái tim tôi lại đập nhanh hơn.
Khoan, chẳng lẽ? Tôi tự nghĩ.
Khoan đã. Kuroha là em gái mình. Đúng, trong văn chương chính thống, dĩ nhiên em gái và anh trai có một mối quan hệ yêu đương, nhưng Kuroha và mình là người thật, là 3D. T-Trở nên hồi hộp với em gái mình như vậy… Mình thấy có gì đó sai sai.
Kuroha vẫn đang lẩm bẩm cái gì đó một mình, rồi bỗng dưng con bé quơ quyển từ điển tùm lum.
“Là yêu!” con bé la lên, rồi lăn cái bẹp ra bàn.
“...khò.”
Con bé nằm luôn rồi!
“Chắc tiết mục của Kuroha đến đây là hết rồi.” Odaira-sensei nói, thả lỏng vai mình.
Và rồi một mẩu giấy rơi xuống bàn. Khi Kuroha quơ cuốn từ điển qua lại, mẩu giấy con bé kẹp ở trong đó đã bay ra.
Giáo sư cầm lấy nó và đọc. Cô ấy có một nét mặt rất ngạc nhiên. Khi cô ấy tháo kính ra, và nhìn qua Kuroha rồi nhìn lại tôi như thể đang thấy một sinh vật lạ gì đấy.
“Nó viết gì vậy?” tôi hỏi.
“Cũng không có gì quá quan trọng. Nhưng nó không phải là thứ tôi có thể nói với anh mà không có sự cho phép của Kuro-chan-noda.”
Giáo sư kẹp tờ giấy vào lại quyển từ điển. Tôi cũng tò mò, nhưng Kuroha chưa cho mà tôi xem nó là không được.
“Imose-kun, anh có yêu Kuro-chan không?” Yuzu-san hỏi.
“Ờ thì, hơi xấu hổ khi nói anh yêu con bé, nhưng con bé là em gái anh…”
“...Chắc là cũng có anh em kiểu này nữa-noda!”
“Nói thế thì vậy là hiếm lắm à?” tôi hỏi.
“Không, cũng không hiếm gì, chỉ là rất khác so với mối quan hệ giữa tôi và anh trai-noda.” Giáo sư mang một nét mặt như cô ấy đang hồi tưởng lại quá khứ.
“Tôi không có chút tình yêu nào cho anh trai cả-noda. Tôi luôn suy nghĩ rằng anh em là phải như thế nào, nên khi tôi thấy cậu và Kuroha đối xử với nhau vậy, tôi rất ngạc nhiên. Hai đứa rất là thân thiết… Và cả hai đều tin tưởng nhau tuyệt đối-noda!”
“Chị cũng có một mối quan hệ lòng tin sâu đậm với anh trai. Bọn chị lúc nào cũng chơi với nhau.” Yuzu-san kể lại cho giáo sư về mối quan hệ với anh trai cô ấy. Cô ấy hào hứng kể về chuyện bọn họ hay chơi “chú lợn con” và cô ấy đã trói anh ta lại như thế nào.
“À-Ờm… Về chuyện đó ấy, Yuzu-san, nó không có trong sáng như là mỗi “mối quan hệ lòng tin” không đâu-noda” giáo sư nói.
“Ara ara…” Có lẽ Yuzu-san đã không nhận được phản ứng như mong muốn, nên cô ấy hơi buồn lòng.
“Có chuyện gì đã xảy với hai người trước đây à, Imose-kun?” giáo sư hỏi tôi.
“Sao lại hỏi vậy?”
“À thì, chỉ là…” Giáo sư liếc qua cuốn từ điển nằm trên bàn.
“Cũng không có gì đặc biệt xảy ra cả. Chúng tôi là một cặp anh em bình thường mà.”
Tôi là con nuôi, và Kuroha rất lo lắng cho tôi vì chuyện đó. Nhưng tôi không nghĩ cái hiện thực đó lại có ảnh hưởng đặc biệt gì đến mối quan hệ giữa chúng tôi. Tôi thấy chúng tôi cũng như bao cặp anh em khác vậy.
Nhưng nếu hỏi tôi một thứ khiến chúng tôi trở nên khác biệt với mấy cặp khác…
Em gái Tôi đọc được chữ kanji.
“Nó không hẳn là do tôi và Kuroha, nhưng chính Kuroha cũng không hẳn là một đứa trẻ hoàn toàn bình thường.”
“Thú vị thật-noda. Anh có thể kể em nghe Kuro-chan từng như thế nào không?”
Tôi dần nhớ lại về Kuroha khi còn bé còn rất nhỏ. Trước khi bắt đầu ngày ngày đầu tiên đi học, mái tóc của Kuroha hôm ấy giống ý như lúc này, dài và suôn mượt, con bé đã từng đeo một cái nón với đôi tai mèo. Khi đó con bé không cao, con bé nhìn giống búp bê vậy.
Hồi đó, Kuroha…
“Con bé là một đứa rắc rối.”
…...——
.
—Cả gia đình đang ngồi trong phòng khách. Bố mẹ, tôi, và cả Kuroha. Miru vẫn chưa ra đời.
Kuroha đang hét lên với bố mẹ đang ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài.
“Con không sai! Tại những đứa khác kỳ lạ!” Kuroha không khóc, nhưng nét mặt con bé lại cho thấy nó có thể bật khóc bất cứ lúc nào. Còn về phần tôi, tôi đang nhìn qua nhìn lại giữa Kuroha và bố mẹ trong sự lo lắng.
“Kuroha, con lại làm vậy nữa rồi, đúng không?” Bố hỏi, với một nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt.
Kuroha giơ một cuốn sách vào Bố. Đó là một cuốn sách cổ dành cho trẻ em có dùng chữ kanji.
“Low Angle chán chết! Cái này hay hơn nhiều!”
Low Angle là một bộ anime từng rất nổi tiếng với trẻ em hồi đó. Nó chứa toàn là cảnh nhìn từ bên dưới những bé gái rất rất nhỏ, và được coi là một tác phẩm sáng giá. Nó dựa trên một cuốn sách tranh ảnh cho trẻ con.
Kuroha đang cố gắng hết sức mình để thuyết phục Bố và Mẹ rằng Low Angle chẳng là gì và cuốn sách dành cho trẻ em cổ xưa đó còn hay hơn nhiều.
Con bé cứng đầu thật…
Kuroha đã gây ra rắc rối như mọi khi, nên Bố và Mẹ đã mở một cuộc họp gia đình. Đây là những gì đã xảy ra: Kuroha đang đọc một cuốn sách trong công viên, cũng có một đám trẻ cùng trang lứa ở đó nữa. Đám trẻ thấy một cô bé đang đọc một cuốn sách cổ xưa một mình và chúng đã nói như thế này, “Cái mà cậu đọc trông lạ quá.” Và rồi bắt đầu ngồi xem cuốn sách tranh ảnh Low Angle.
Kuroha trở nên cực kì tức giận về việc đem thứ con bé thích ra làm trò đùa. Thế rồi con bé đã la hét vào chúng như điên. Sau khi nói với chúng tại sao cuốn sách con bé đang đọc lại hay và cuốn Low Angle kia lại dở, con bé đã thách thức chúng một câu “Có ngon thử cãi lại coi!”
Lũ trẻ bắt đầu oà khóc lên, và bỏ chạy. (This is what they call ‘knowledge attack’ :v)
Cũng sẽ chả có chuyện gì nếu nó kết thúc ở đó, nhưng mẹ của một đứa trong đó là bạn với mẹ chúng tôi. Và thế là mẹ đã nghe về chuyện đã xảy ra.
Đó cũng không phải là lần đầu tiên Kuroha gây rắc rối. Hồi đó con bé liên tục gây rối với những đứa trẻ cùng tuổi.
“Low Angle chẳng có gì là thật cả!” con bé càm ràm.
“Vậy không phải là tốt sao, Kuroha?” Bố sửa lại. “Ai cần một câu chuyện thừa thãi chứ? Có thể là nó dành cho trẻ con, nhưng những nhân vật trong Low Angle rất tuyệt vời. Nhất là Kayla-chan. Bắp đùi của cô bé cực kì nuột, và cái cảnh cô bé chơi đùa với chú chó cũng khiến bố thấy thích thú. Bố cực kỳ yêu thích bộ đó.”
Bố và Mẹ nhìn nhau mỉm cười. Kuroha nhìn chằm chằm họ một cách tức giận. Con bé chẳng có một chút dấu hiệu lùi bước gì cả. Bố lại tiếp tục.
“Kuroha này, bố có thể làm gì để thuyết phục con không?”
“Không.”
“Con có thể hiểu được chữ kanji, nên con cũng đọc được rất nhiều cuốn sách cổ. Vậy thì không có gì sai cả. Nhưng bố không thể nào khen con nếu con dùng chúng để chê bai những cái khác.”
“...Vâng.”
Ô? Lạ thật, Kuroha không cãi lại cái đó.
“Con biết có nói gì với bố mẹ cũng vô nghĩa cả mà.” con bé tiếp tục.
“Kuroha! Sao con chẳng bao giờ chịu cái gì vậy hả?! Nhìn thằng Gin mà học tập đi kìa!” Khi tôi bỗng nghe Mẹ nhắc tên tôi, tôi hơi giật mình. Tôi chỉ là người đứng nhìn cuộc cãi nhau này thôi, nhưng giờ tôi lại bị kéo thành tâm điểm của sự chú ý. Kuroha nhìn tôi với một ánh mắt thù hận.
Nước mắt dần đong lên trong mắt con bé.
“Thằng Gin nó lớn lên sẽ giống như bố, một người đàn ông thật thà luôn quan tâm đến phần dưới của cơ thể những cô gái xinh đẹp hơn là phần trên.” Bố nói. “Kuroha, con cần phải suy nghĩ mọi thứ đơn giản hơn đi.”
“Bố con nói đúng đấy.” Mẹ tán thành. “Gin, nói gì đi con!”
Khi cuộc trò chuyện chuyển sang tôi, tôi nói lên những gì mình đang nghĩ.
“Thật ra con thấy quần tất hấp dẫn hơn chân trần.”
“...Thấy cách suy nghĩ đó chưa? Không cần phải dấu diếm gì cả, dễ dàng và thoải mái. Tuyệt đến thế còn gì!” Bố trông có vẻ hài lòng.
“...Con không hiểu.” Kuroha lầm bầm, như con bé đang cam chịu. Con bé nhăn mặt lại và những giọt nước mắt bắt đầu tuôn rơi. “Con không hiểu gì cả!”
Con bé chạy ra khỏi phòng khách.
“Kuroha!” tôi cố ngăn cản con bé, nhưng lời nói của tôi cũng chẳng chạm đến được con bé. Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân con bé vang vọng trong màng nhĩ tôi khi con bé chạy xuống hành lang.
Tôi chạy ra ngoài hành lang, đuổi theo con bé.
…...— —
.
“Họ giống thật đấy-noda!” giáo sư khóc.
“Giống?” tôi hỏi. “Ai cơ?”
“Kuro-chan và anh trai tôi-noda.”
“Thật á?”
“Đúng vậy-noda. Cách mà họ yêu thích những cuốn sách cổ với cách mà họ bị chê cười bởi những người xung quanh, và họ đều tức giận về những thứ ngày-nay chống đối bọn họ đều giống hệt nhau-noda. Như những gì đã xảy ra với anh trai tôi-noda.”
“Khi Anh Đầu Rơm bị chê cười bởi những người khác, em đã không giúp anh ta ư?”
“Sau khi tôi cố giúp anh ấy, ảnh đã ngừng nói chuyện với tôi luôn-noda.”
“À, ra vậy.”
Rõ ràng con người cư xử rất khác nhau khi họ buồn rầu. Trước đây, trái tim của tôi đã được chữa lành bằng cách nghĩ về Homyura trong bộ Oniaka. Và bây giờ, tôi hay viết tiểu thuyết như một cách để quên đi những điều tồi tệ.”
Còn với Kuroha, là đọc sách. Con bé sẽ đắm chìm vào một cuốn sách cổ xưa nào đó và rồi cảm thấy tốt hơn.
…...— —
.
“Kuroha, mở cửa ra đi. Tụi mình cùng đi xin lỗi Bố Mẹ, được chứ?” tôi gõ cửa, nhưng không ai đáp lại.
Tôi đang ở trong một căn phòng hơi se lạnh, đối diện với cánh cửa sắt. Phía trước cánh cửa là những mẩu giấy và mấy cây bút nằm rải rác. Có lẽ Kuroha đã ném chúng đi trong cơn giận.
Phía bên kia cánh cửa là, kiểu như, thư viện ngầm của chúng tôi.
Nhà Imose đã sinh ra nhiều thế hệ dịch giả và nhà ngôn ngữ học. Chúng tôi có một bộ sưu tập sách và tài liệu lớn đến mức cụ cố tôi đã xây một thư viện dưới lòng đất để cất trữ chúng. Thư viện thông với một đường hầm ngầm, trông như một cái hang nhỏ.
“Kuroha.” tôi nói.
Kuroha đang núp trong thư viện ngầm. Mỗi khi Kuroha trở nên chán nản, con bé hay đi xuống đây và đọc những cuốn sách cổ.
“Kuroha, nào!”
Vẫn không trả lời.
Tất cả những gì tôi có thể nghe là tiếng lật giấy từng trang từ phía bên kia cánh cửa.
“Kuroha!”
“......”
Cứ gọi con bé suốt vậy cũng không được gì. Nếu đã vậy…
“Kuroha, nếu em muốn buồn, thì em có thể vào nhà tắm mà buồn? Vậy thì nếu em cần đi tiểu, thì em có thể ở trong đó luôn.”
“...đi…”
“Hở?”
“Im đi!” con bé hét lên như điên. “Sao anh dám nói em nên vào phòng tắm để ủ rũ cơ chứ? Em đã đọc nó trong một cuốn sách cổ rồi. Chỉ những người không có bạn bè mới ủ rũ trong phòng tắm thôi. Và họ còn ăn ở trong đó luôn nữa! Anh chê em, nói em là cái cô ‘Myrtle Khóc Nhè’ đó! Đủ rồi! Em sẽ không bao giờ vào nhà tắm nữa!”
Kuroha đã tức giận đến mức lời lẽ còn chẳng có ý nghĩa gì cả.
“‘Myrtle Khóc Nhè’ là cái gì? Đó là một loại ‘đặc tính’ à?”
“Im đi! Biến đi!”
Có tiếng một thứ gì đó đập vào cánh cửa từ phía bên kia một cái cộp. Có lẽ đó là cuốn sách mà Kuroha vừa đọc. Ahh… Con bé đang làm gì với những cuốn sách quý báu của chúng ta vậy chứ?
“Em đã làm Bố Mẹ sợ, đúng không? Chúng ta có thể đi xin lỗi họ cùng nhau mà, vậy nên ra đây đi nha.”
“Không. Tại sao em phải xin lỗi? Em không làm gì sai cả.”
“Em làm bạn của em khóc, phải không? Không chỉ một lần, mà là rất nhiều lần nữa.”
“Nhưng chúng bảo em “đọc thứ kỳ lạ”! Nó đâu có kỳ lạ đâu!” con bé hét lên.
“Không ư?” tôi hỏi.
“Không có! Có rất nhiều câu chuyện hay trong những cuốn sách cổ này! Vậy mà không ai biết cả!”
“Đó là do người bình thường không thể đọc chúng thôi. Dù gì thì chúng cũng toàn chữ kanji mà.”
“Nếu họ chịu học, họ cũng sẽ biết đọc! Em đâu có đặc biệt hay gì đây…”
Thật à, nhưng dù vậy… Mình không nghĩ để có thể đọc được hết tất cả những chữ phức tạp đó dễ dàng chút nào.
“Anh chả khác gì bọn họ cả, Onii-chan! Anh không biết gì, nhưng anh vẫn nói những cuốn sách cổ này không hay!”
“Không phải như vậy!” tôi cãi lại.
“Đúng là vậy!”
“Vậy thì anh sẽ thử đọc một cuốn. Đưa anh mượn đi.”
“Hứ, anh thậm chí còn không thể đọc được! Biết tự lượng sức đi!”
Đúng thật là tôi không thể đọc được những cuốn sách cổ đó. Đến mức này mình sẽ chẳng khác gì ‘bọn họ’ mà Kuroha vừa nói cả. Chà, đã vậy…
“Kuroha, anh có thứ muốn nhờ.”
“Gì?” con bé đáp lại cộc lốc.
Tôi tưởng tượng cảnh bên trong thư viện nơi những cuốn sách chất thành đống cao đến tận trần nhà…
“Em kể cho anh câu chuyện của một trong số những cuốn sách trong đó được chứ? Bất kỳ cuốn nào cũng được.”
“...Hở?”
“Em thấy đấy, anh không thể đọc được kanji. Ngay cả khi anh muốn cũng không thể. Nên em hãy đọc chúng cho anh và kể anh nghe chúng nói về cái gì.”
“Sao em phải làm vậy chứ?”
“Vì anh cũng muốn thưởng thức tất cả những câu chuyện tuyệt vời mà em đã kể, Kuroha. Có mỗi em được vậy thì đâu có công bằng.”
“...”
“Đi mà, Kuroha?”
Kuroha im lặng một lúc, nhưng rồi con bé đáp lại. “Cũng được.”
Kuroha kể tôi nghe câu chuyện từ một cuốn sách.
Đó là câu chuyện về một con chim. Con chim đó tên là Hạt Huyền, và nó bị bắt nạt bởi những con chim khác. Hạt Huyền muốn từ bỏ việc làm một con chim, và cuối cùng nó đã trở thành một ngôi sao. (Mình không biết dịch cái tên sao cho ngầu nên đã lấy tên của một loại máy bay nào đó.)
Thành thật mà nói, tôi chả biết vì sao mà nó lại là một câu chuyện hay được. Kuroha kể rằng, “Em đã khóc khi nghĩ đến cảm nhận của Hạt Huyền.” nhưng tôi chỉ thấy nó cứ buồn buồn thế nào ấy.
“—Hết truyện.”
Khi Kuroha đọc xong câu chuyện, tôi vỗ tay. Tôi đã vỗ mạnh và lâu đến nỗi tay muốn sưng luôn.
“Quào, em thật tuyệt, Kuroha!”
“Anh có hiểu không?”
“Có! Nhưng anh vẫn không biết sao nó lại hay!”
“Hả?! Anh không cảm động bởi câu chuyện chút nào sao?”
“Nhưng giờ anh đã biết là mình không hiểu. Vốn dĩ nó đã hay sẵn rồi. Em cần phải hiểu cho anh, Kuroha.”
“...”
“Cảm ơn em, Kuroha. Em thực sự rất tuyệt vời. Anh có một cô em gái thật tuyệt vời.”
“Thật sao? Anh nghĩ em tuyệt ư? ...Được rồi, có lẽ bữa khác em lại kể chuyện cho anh.”
Nói một cách thật lòng, tôi không mong sẽ phải nghe cả đống truyện vừa dài vừa u sầu đâu. Nhưng nếu Kuroha có thể cảm thấy hài lòng với việc kể tôi nghe những câu chuyện đó, tôi vẫn sẽ vui vẻ ngồi nghe con bé.
“Anh sẽ đợi đấy.”
“Thật ư?”
“Ừm.”
“Anh là người duy nhất nói điều đó, Onii-chan…”
…...— —
.
“Chà, ngạc nhiên thật. Thư viện nhà anh nằm dưới lòng đất, y như của bọn tôi vậy-noda!” giáo sư nói.
“Thư viện nhà Choumabayashi cũng nằm dưới lòng đất ư?” tôi hỏi.
“Đúng vậy! Anh trai tôi luôn ở trong đó mỗi khi ở nhà-noda.”
“Kuroha chỉ làm vậy khi con bé buồn… Nhưng còn Anh Đầu Rơm cơ bản là sống đó luôn rồi hở?”
“Ờ. Dù sao thì, anh chắc chắn đã thả thính chị ấy, Imose-kun.”
“Vậy nghĩa là sao?”
“Anh đốn ngã chị ấy rồi đấy-noda.”
“Tôi thực sự chả hiểu em nói cái gì cả.”
“Giờ tôi cũng biết chút chút vì sao Kuro-chan lại đắm đuối anh đến vậy-noda. Với Kuro-chan, anh là người duy nhất dành cho chị ấy-noda.”
“?”
“Nii cũng là người duy nhất cho em nữa!” Miru xen vào.
“Đúng sự thật là Gin-kun là anh trai của Miru-chan. Nhưng cũng không hẳn là vậy. Anh trai thực sự của bé sẽ xuất hiện trong chốc lát. Và đó có thể là ai nào? Chính là ta đây!” Odaira-sensei tuyên bố.
“Tự kết liễu rồi biến thành cát bụi đi.” Miru cằn nhằn
“Ôi ôi…”
…...— —