Solo: Siscon
CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN DO TEAM DỊCH THUẬT ASIA GROUP DỊCH MỌI Ý KIẾN BÁO LỖI HOẶC MUỐN THAM GIA VUI LÒNG IB PAGE THEO ĐỊA CHỈ :
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!!!
===========================
Chúng tôi đã quay trở về thế kỷ 23.
Khi tôi quay trở lại, cả bốn người chúng tôi đã ở trong phòng khách của Odaira-sensei. Hiện tại là 6:05 chiều. Tôi không thể nhớ chính xác, nhưng cũng khá chắc là cùng khoảng thời gian khi mà chúng tôi du hành thời gian lần trước. Hay nói cách khác, chúng tôi đã quay về chính xác thời điểm chúng tôi rời đi.
Chẳng có gì khác so với lúc chúng tôi rời đi. Odaira-sensei đã quay trở lại làm một quý ông cao tuổi, em gái tôi và tôi quay trở về nhà, ba mẹ chúng tôi chào đón bọn tôi về như thể chưa có gì xảy ra.
Chúng tôi dễ dàng hòa mình vào lại dòng chảy của thế kỷ 23. Sau hai hôm, tôi đã có một giấc mơ vào đêm thứ hai… Tôi nghĩ đó là một giấc mơ về Yuzu-san.
Với tôi, kỷ niệm lớn nhất về thế kỷ 21 phần lớn là về Yuzu-san. Cô ấy là người đầu tiên ở thế kỷ 21 tôi được nói chuyện cùng, cô ấy cũng rất là xinh đẹp và tốt bụng nữa. Cô ấy đã nấu cho tôi rất nhiều bữa cơm, và cũng là bạn học ở trường nữa.
Mình sẽ không bao giờ gặp cậu nữa…
Nhưng tôi có thể mãi nhớ về cô ấy.
Tôi ngồi xuống trong căn phòng của mình và nhìn vào tấm ảnh bìa của cuốn Oniaka phiên bản thông dụng. Homyura Taitei đang nở nụ cười với tôi, một bản sao chép gần như hoàn hảo của Yuzu-san. Bức hình minh họa có hơi phá cách một chút, nhưng nó cơ bản vẫn giống y hệt cô ấy. Đúng là cô ấy có khuôn mặt và kiểu tóc y chang, nhưng cô ấy còn đeo cả chiếc katyusha giống y như cái mà Yuzu-san yêu thích.
Không biết là có mối liên hệ nào giữa Yuzu-san với Homyura không nhỉ?
Yuzu-san đã làm rất nhiều điều cho tôi, nhưng tôi không thể nào trả ơn cô ấy chút nào trước khi quay lại dòng thời gian của chúng tôi. Tôi cảm thấy vô cùng có lỗi…
Không biết cô ấy đã có thể hoàn thành ước nguyện của anh cô ấy chưa nhỉ? Chắc chắn là sau chuyện đó, cô ấy sẽ tiếp tục cố gắng hết sức. Mà còn cái tin nhắn cuối cùng ấy là gì ấy nhỉ?
Khi tôi ngồi nghĩ về Yuzu-san, lồng ngực trống rỗng lại dày vò tôi với những cảm xúc mất mát, hụt hẫn. Dù là trông đáng thương vô cùng, nhưng tôi vẫn thấy mình đang ngày càng trầm lại. Khi tôi đã vượt qua những cảm xúc đó, tôi nghe thấy một tiếng gõ cửa phòng mình và ngẩn đầu lên.
“Onii-chan, em vào nhé?”
Kuroha bước vào căn phòng. Con bé ngồi xuống giường và nhìn xuống tôi với một nét mặt nghiêm trọng. Tôi đoán là con bé có chuyện gì đó cần phải nói.
“Chuyện gì thế?” tôi lên tiếng hỏi.
“Từ khi chúng ta về đây có một vài thứ làm em thấy kỳ lạ, nên em đã đi điều tra thử.”
“Cái gì kỳ lạ?”
“Là về cái đó…” Con bé chỉ vào bản sao của bộ Oniaka tôi đang giữ. “Homyura chính là Yuzu-san đấy ạ.” con bé đột nhiên nói, như thể một vị đại thám tử tài ba nào đó trình diễn cái suy luận tuyệt vời của mình.
“Oi, khoan đã… Giờ em mới nhận ra họ trông giống nhau à? Anh biết điều đó từ lâu rồi.”
“Không phải cái đó. Ý em muốn nói là Homyura là nhân vật dựa trên Yuzu-san đấy.” con bé tiếp tục nói với một vẻ rất là tự tin.
Con bé lấy đâu ra cái sự tự tin ấy nhỉ?
“Onii-chan, nhìn cái này đi.” em ấy vừa nói vừa lấy ra một tập giấy. Nó là một bản in của một trang bách khoa toàn thư trên mạng. Tôi có thể thấy tiêu đề của nó là “Kurona Gura.”
“Tác giả của bộ Oniaka, Kurona Gura, sống cả đời ở vùng trung tâm của TOKYO, nhưng từ khi việc sáng tác của ông ấy bị xuống dốc, ông ấy đã chuyển đi. Nó nói là ông ấy muốn thay đổi tâm trạng của mình.”
“Chuyển? Đi đâu?”
“Đọc đi.” Con bé chỉ lên trên đầu trang giấy.
Tôi nhìn theo hướng ngón tay của con bé chỉ vào dòng chữ “Ông ấy chuyển đến một dinh thự kiểu Tây vốn đang được bán ở OKUTAMA.”
Hở… Một căn dinh thự kiểu Tây ở OKUTAMA? Không lẽ là… nhà của Yuzu-san!
Mắt tôi như muốn banh ra, tôi ngước lên nhìn Kuroha. “Họ đang nói đến căn dinh thự phương Tây ở OKUTAMA…?”
“Vâng. Đó là nhà của Yuzu-san, em nghĩ vậy. Chắc là Gura đã thấy một tấm ảnh của Yuzu-san.”
Bên trong bộ não của tôi, hình ảnh của Homyura và Yuzu-san chồng lên y hệt nhau. Homyura được xây dựng dựa trên Yuzu-san ư! Nữ anh hùng yêu quý của tôi được dựng lên từ một cô gái vô cùng đặc biệt với tôi! Thử hỏi còn gì hạnh phúc hơn điều này không chứ?
“Kuroha, cảm ơn em đã cho anh biết chuyện này. Nó thực sự làm anh rất vui!”
“Không chỉ vậy thôi đâu. Em còn tìm thấy một thứ khác cũng rất quan trọng đây.” Kuroha càng bình tĩnh vào điềm đạm bao nhiêu thì tôi lại càng hồi hộp bấy nhiêu. Có vẻ như màn suy luận của vị Đại Thám Tử Tài Ba Kuroha vẫn chưa hết. “Oniaka có lẽ là đã được viết dựa trên một cuốn sách.”
“Nó được dựa trên một cuốn khác á?“ Tôi chưa từng nghe đến cái thuyết âm mưu này. Oniaka vốn là một câu chuyện nguyên gốc của Gura. Ông ấy đã công bố rằng không hề có một tác phẩm nào khác truyền cảm hứng cho ông ấy.
“Yuzu-san đã nói rằng cô ấy sẽ trân trọng nó mà, nhớ không?” Kuroha nói. Tôi không thể theo kịp con bé đang nói về cái gì cả. “Anh biết nó mà, tất cả chúng ta đã cùng chung tay giúp làm ra nó…”
Dù vậy tôi vẫn không trả lời được, Kuroha làm cái vẻ mặt bực tức trên khuôn mặt con bé.
“Ani MAJI Mania đấy! Câu truyện đó giống y đúc Oniaka, anh không biết à?”
“Anh đã không được đọc hết nó, nên anh thực sự cũng không biết…”
“Ít nhất anh cũng biết cái cốt truyện mà, đúng chứ?” con bé đáp lại.
Ờ, đúng ha.
Những phần về ông anh trai được nhận nuôi và đứa em gái không cùng huyết thống giống y chang trong Oniaka.
“Gura hẳn đã tìm thấy cái hộp có chứa bộ Ani MAJI Mania và tấm hình của Yuzu-san.” Kuroha nói tiếp. “Sau khi chúng ta trở về, em đã đọc lại bộ Oniaka. Cốt truyện của nó rất là giống nhau. Em khá chắc là ông ấy đã dùng bộ Ani MAJI Mania để làm nền tảng cho nó.”
Kuroha càng nói càng cảm thấy có lý. Nếu như Gura đã tìm thấy bức hình của Yuzu-san, thì cũng có thể suy ra rằng ông ấy cũng đã tìm thấy bản thảo của bộ Ani MAJI Mania. Có điều…
“Khoan đã, nếu vậy ông ấy đã đạo văn à? Gura sẽ không bao giờ là một việc như thế cả. Ý anh là, nếu đó là sự thật, vậy thì một cuốn sách đạo văn lại trở thành một trong những cuốn sách nổi tiếng nhất trong toàn bộ tác phẩm văn chương à!”
“Nó không phải là một bản sao chép nguyên văn, với lại cả chúng ta cũng đâu có ngờ là nó lại được yêu thích cỡ đó đâu, đúng chứ?”
Ờ, con bé nói có lý. Nhưng tôi vẫn còn phân vân là mình có muốn tin hay không. Cảm xúc của tôi đang rất là lẫn lộn, nhưng điều mà Kuroha nói tiếp theo đã thổi bay tất cả mọi nghi ngờ.
“Nếu đó là sự thật, vậy thì điều ước của anh trai Yuzu-san thực sự đã thành hiện thực, dù rằng nó lại theo một kiểu khác.”
Tôi bị sốc đến câm lặng. Oniaka là tác phẩm đi đầu trong nền Văn phong Chính thống. Nó đã tạo nên một tác động cực mạnh lên toàn bộ nền văn hóa của người Nhật. Nó cũng chính là tiếng nói đầu tiên đã truyền bá văn hóa moe.
Vậy là ước nguyện của anh trai Yuzu-san đã qua cả thời gian để trở thành hiện thực!
“Và giờ nó đã trở thành một câu chuyện tuyệt vời!”
“Ừm, tuyệt thật nhỉ?” Kuroha mỉm cười. “Dù là không có bằng chứng xác thực nào cả, nhưng chỉ cần ta nghĩ nó tuyệt thì nó sẽ tuyệt nhỉ?”
“Lâu lâu em cũng nói được mấy lời đẹp đẽ hay ho đấy.” tôi nói.
Và Kuroha liền vặn lại. “Gì mà ‘lâu lâu’ cơ chứ?” rồi cười mỉm.
Bỗng dưng có một cảm giác nồng cháy thôi thúc tôi đọc lại bộ Oniaka. Tôi mở cuốn sách ra và lật từng trang.
Tôi tưởng rằng Kuroha đã rời đi rồi, nhưng con bé ngồi đó bảo tôi nhìn lên “Onii-chan, Homyura là tình đầu của anh, phải không?”
Tôi có hơi hoảng loạn chút. “Làm sao em biết…?”
“Anh dễ bị đọc hơn anh nghĩ đấy.”
V-Vậy ư…? Tôi có hơi sốc một chút.
Chẳng có gì kỳ khi nảy sinh tình cảm với gái 2D cả. Ngày nay ra đường đâu chả có. Những vẫn khá là xấu hổ khi tình đầu bị em gái mình biết rõ đến vậy.
Khi tôi vừa thả lỏng một chút, Kuroha lại hỏi tôi một câu kỳ lạ. “Anh yêu điểm nào của Kuroha hơn? A: Tính cách của cô ấy. B: Vẻ ngoài của cô ấy.”
Vẻ ngoài hay nhân cách hử? Cả hai đều vô cùng tuyệt vời, nhưng nếu phải chọn thì…
“Cái mà anh yêu nhất ở cô ấy là cảm xúc thuần khiết của cô ấy dành cho anh trai mình, nên chắc là A, tính cách của cô ấy.”
“Em hiểu rồi.” Kuroha gật đầu trông có vẻ đã hài lòng với câu trả lời đó.
“Homyura không thường xuyên thể hiện điều đó ra, nhưng sâu trong trái tim cô ấy luôn nghĩ cho anh trai mình. Thế nên cô ấy luôn bám chặt lấy anh ta, và cũng vì vậy mà cô ấy xem tất cả những gì anh ta làm là mục đích sống của mình. Cô ấy cứ mãi kiên quyết từ chối rằng cô ấy đang yêu, nhưng ở trong cảnh cuối, cô ấy cuối cùng đã thành thật với bản thân. Đó chính là điều anh thích ở cô ấy.”
“Ừ-Ừm.”
“Thế nữ chính trong bộ Ani MAJI Mania cũng là kiểu người giống như vậy luôn hả?”
“Em không nghĩ cô ấy giống đến vậy…”
“Hiểu rồi. Với cả Ani MAJI Mania cũng không có dòng đó nhỉ?”
“Dòng nào ạ?” Kuroha hỏi lại.
“Câu nói nổi tiếng của Homyura ấy.”
“Là câu nào?”
Nếu nói về câu nói nổi tiếng của Homyura thì còn gì khác ngoài câu:
“‘Em muốn có đứa con của Onii-chan’” tôi nói.
Nhân vật chính của bộ Oniaka luôn lo lắng về việc không có cùng huyết thống với gia đình mình. Homyura đã nhận ra điều đó và nói câu nói đó ở phần kết truyện. Cùng nhau tạo ra em bé nghĩa là họ sẽ gắn kết dòng máu nhân vật chính với gia đình. Anh trai và em gái sẽ trở thành một cặp và cùng nhau xây dựng một gia đình thực sự. Khi tôi đọc đến đoạn đó, tôi đã òa khóc và biết nói tiếng yêu đầu tiên.
“Thế? Trong Ani MAJI Mania có dòng nào như vậy không?” Nếu có, thì nó sẽ xác nhận là Gura đã dùng nó làm nền tảng để viết Oniaka.
“Tất nhiên là không rồi!” Kuroha hét lên, mặt đỏ như trái gấc.
Máu con bé lưu thông tốt thật.
“Dù sao thì, Oniaka đã đi quá xa rồi. Không đời nào cô ấy lại nói mấy thứ như “Có con với em đi, Onii-chan!’ được”
Có đâu, chính Homyura nói vậy mà! Ừ thì, cô ấy là 2D, nhưng vẫn…
“Trong bộ Ani MAJI Mania ấy, dòng cuối đó là ‘Em muốn ở bên anh mãi mãi, Onii-chan!’” Kuroha nói tiếp.
“Ahh… Yuzu-san vốn đã muốn ở bên anh trai cho đến khi cái chết chia lìa, nhỉ?” Tôi trả lời với một giọng điệu ảm đạm, nhưng Kuroha lại có vẻ khó chịu.
“Anh không thể nghĩ đến gì khác ngoài Yuzu-san, đúng không?”
“Anh không ngăn được, được chưa?” tôi nói.
Kuroha nhìn xuống tôi với một vẻ bất bình.
“Giờ anh muốn tập trung đọc tiếp Oniaka, nên em về phòng mình đi.” tôi nói với con bé bằng cái giọng như cố đuổi người đang làm phiền tôi đi.
Kuroha không vẻ gì là cho qua điều đó cả. “Mặc kệ anh. Em định nói cho anh từ mà Yuzu-san đã viết lên tường, nhưng thôi. Em sẽ không bao giờ nói cho anh đâu, không bao giờ.” (Trans: Bởi vì em ghen ghen ghen mà."
“Hả?!” Tôi bật dậy liền phóng tới chỗ Kuroha. Con bé đã đọc từ Yuzu-san viết hồi đó ư?! “Làm ơn, nói cho anh đi! Anh lạy em mà!”
“Không đời nào. Yuzu-san biết anh không thể đọc nó nên cô ấy mới viết như vậy.”
“Đừng trêu anh nữa mà. Anh đã cố tìm kiếm trong từ điển, nhưng anh không còn nhớ ký tự đó như nào nữa rồi.”
“...Em sẽ không làm vậy cho anh đâu.”
“Làm ơn, đừng nói vậy mà. Là chikan phải không? Hay là Chijo? Doutei? Kan’u? Cái nào vậy?”
“Chẳng cái nào cả!”
Đến cuối cùng, Kuroha vẫn không nói cho tôi. Con bé đã mắng tôi, thay vì cứ mãi quan tâm đến những thứ đã qua như vậy thì tôi nên đi viết một cuốn tiểu thuyết đi.
Thứ đã qua… Dù rằng nghĩ như vậy làm tôi rất buồn, nhưng sau cùng Kuroha vẫn đúng.
Tròn một tháng trôi qua kể từ khi chúng tôi trở về thế kỷ 23. Trong khoảng thời gian đó, hai giải thưởng văn học mà tôi quan tâm đã được công bố kết quả: Giải Newcomer và Giải Homyura.
Không may thay, bài dự thi tôi nộp lên Giải Newcomer đã không được chọn. Chắc là tiểu thuyết của tôi vẫn còn rất nhiều điều cần học. Nó là một bức tường lớn, nhưng lòng quyết tâm của tôi sẽ không bị bào mòn. Tôi đã lập tức bắt tay vào bộ tiếp theo. Tôi sẽ tiếp tục đăng kí dự thi đến khi nào giật được giải thì mới thôi cho dù có phải mất hàng chục lần đi nữa!
Còn về cái kết quả thứ hai, Giải Homyura…
Chúng tôi đang đến thăm Odaira-sensei sau một khoảng thời gian dài. Tôi dắt theo Kuroha và Miru cùng nhau đến nhà ngài ấy. Tôi vẫn giữ liên lạc qua email, nhưng đây sẽ là cuộc tái ngộ đầu tiên kể từ khi chúng tôi trở về từ thế kỷ 21.
Ngài ấy đưa chúng tôi lên sân thượng thay vì vào phòng khách vì ở đó có gió mát hơn. Bốn chúng tôi ngồi quanh một cái bàn có ô che nắng.
“Odaira-sensei, bọn cháu có chuyện muốn nói.” tôi mở lời. Chúng tôi trình bày lại với ông ấy những suy đoán của chúng tôi về việc bộ Oniaka được viết dựa trên Ani MAJI Mania.
Xong chuyện, ngài ấy cười thầm. “Ta cũng thấy như vậy đấy. Ani MAJI Mania trở thành Oniaka, và rồi đến được tay những thế hệ sau. Một câu chuyện tuyệt vời, nhỉ? Cảm xúc của Yuzu-san dành cho anh trai con bé cũng đã thay đổi hình dáng và đến được với người ấy.”
Tôi cũng chẳng rõ ai là cái “người ấy” mà Odaira-sensei vừa nhắc đến cả. Kuroha hơi đỏ mặt và đảo mắt đi, có lẽ con bé biết.
“Onii-chan, chúng ta đến đây vì có việc quan trọng hơn mà, nhớ chứ?” Kuroha gợi nhắc cho tôi.
“Ờ, đúng rồi.” tôi đáp lại.
Nhưng khi tôi gọi con bé rồi vỗ vai con bé, nhưng nó vẫn không trả lời. Miru đang nhìn chằm chằm vào cái hàng rào ở trong góc sân.
“Miru, sao thế?” tôi hỏi.
“Em có cảm giác như có ai đó đang nhìn ấy.”
“Nhìn?” Tôi nhìn qua cái hàng rào. Trông chẳng có gì bất thường ở đó cả, nhưng…
“Ta chắc chắn Miru muốn nói là có một tên dâm tặc quay tay ở đó đấy!” Odaira-sensei quả quyết.
Miru quay lại hỏi Kuroha một cách ngây thơ. “Nee, quay tay là cái gì vậy?”
“Giời ạ, đừng có dạy con bé mấy thứ từ ngữ đó nữa, Sensei à!” Kuroha bực mình la lên.
“Miru, em có còn thấy ai đang nhìn nữa không?” tôi hỏi lại.
“Hết rồi ạ.”
“Ờ, vậy thì em làm đi.”
Theo lời tôi, Miru lấy ra một bó hoa. “Chúc mừng, Ông già. Cầm lấy đi.”
“Ô ô ô, hoa từ Miru-chan! Ta có thể nhận cả cháu như là một phần thưởng đi kèm luôn được không?” Chiếc vương miện chiến thắng của Giải Homyura sáng lấp lánh trên đầu của Odaira-sensei.
Bộ Usubi cũng rất là nổi tiếng trên báo, nhưng khi giải thưởng được công bố, thì là LILSIS☆STAR của Odaira-sensei đã thắng giải. Chính thống đã đánh bay tất cả đám thấp kém.
“Tất cả là nhờ ngài mà nền văn học nước nhà đã được giữ lại, Sensei. Cũng may là Usubi không thắng giải.” tôi nói với ngài ấy.
Một thứ tiếng Nhật kỳ quặc, câu chuyện gì mà chẳng có tí moe nào… Thứ như vậy mà cũng đòi dự Giải Homyura.
“Hahaha. Vậy ta là người bảo vệ nền văn học, cu thấy vậy à?” Odaira-sensei cười hững hờ. “Gin-kun, từ khi ta quay về quá khứ thì suy nghĩ của ta đã thay đổi rồi. Ta sẽ còn vui hơn nhiều nếu như Usubi thắng Giải Homyura lần này đấy.”
“Hở?
“Thử nghĩ về hồi thế kỷ 21 thử xem.”
Tôi tự hỏi Odaira-sensei đang cố nói gì.
“Hồi đó, moe chưa được chấp nhận như trong ngày nay đâu.”
“Đúng vậy.”
“Nhưng mà gốc rễ của nó cũng đã bắt đầu lấp ló. Chẳng bao lâu rồi cũng sẽ trỗi dậy thành phong trào thôi.”
Tôi dần dần hồi tưởng lại quan cảnh đường phố và những chương trình truyền hình ở thế kỷ 21. Số lượng moe ở đó chẳng là gì nếu đem so với ngày nay.
“Gin-kun, cậu còn nhớ cái cô nhóc hội trưởng câu lạc bộ văn học đấy không?” ông ấy hỏi.
Tôi lần nữa nhớ lại khuôn mặt của cô ta. “Tôi thấy cô ta là loại người cực kì cứng đầu lúc nào cũng bắt ép mọi thứ theo ý cô ấy.”
“Ta hiểu. Nhưng cậu không thấy là nó khá là bình thường ở thời đại đó sao?”
“Thì có coi như là có sự khác biệt giữa các dòng thời gian đi, nhưng cô ta vẫn khinh thường moe như đúng rồi vậy, thậm chí còn cực kỳ hẹp hòi nữa chứ.”
“Ờ rồi. Vậy điều quan trọng là chúng ta không trở thành giống cô nhóc đó, đúng không?”
...! Tôi cảm thấy như vừa ăn một cái tát rõ đau vào mặt.
“Chính cu cậu đã nói với cô ta rồi mà, đúng không, Gin-san? ‘Cô chỉ biết đánh giá quyển sách qua vẻ bề ngoài thôi!’”
Hiểu rồi! Mình đã đối xử với Usubi chẳng khác gì cô hội trưởng câu lạc bộ làm! Mình cũng chỉ biết nhìn vào vẻ ngoài của cuốn sách. Mình đã xem nó là rác rưởi chỉ vì nó chẳng có giá trị gì trong mắt mình.
“Có càng nhiều không phải là càng tốt sao? Người ta tạo ra nó. Một khi đã đam mê đến vậy rồi thì chẳng còn ‘hạ dank’ hay ‘thượng dank’ gì nữa cả. Và còn những cảm xúc chứa đựng bên trong những tác phẩm đó những cảm xúc vô cùng quý giá.”
“Sensei!” tôi cảm động rơi nước mắt.
Ngài ấy nói đúng! Mình không muốn phải trở thành một con người cứng nhắc không chấp nhận cái mới. Mình phải mình phải linh hoạt hơn cởi mở hơn nữa! Lời ngài nói quả là thâm thúy! Sensei, bầy tôi xin nguyện dâng hiến đời trai này cho ngài!
Tôi quỳ rạp xuống mặt đất. Đây thực sự là một con người chỉ được ngước nhìn lên từ bên dưới mà thôi! Nhìn thẳng vào mắt ngài ấy là tội tày trời.
Odaira sensei đã hóa thần. Đương nhiên ý tôi không phải nói là ngài ấy thực sự sáng hào quang lên hay gì. Mà là như thể ngài ấy… Khoan đã. Sensei thực sự đang chớp sáng lên kìa…
“Thử nghĩ ở tuổi này rồi mà ta vẫn có thể thức tỉnh cả một thế giới mới…”
Ánh sáng hào quang ấy tiếp tục chớp ngày càng nhanh hơn đến khi trở thành một nguồn sáng liên tục. Chói quá! Tôi dùng tay che mắt lại.
Và khi ánh hào quang ấy dịu đi, Odaira-sensei đã biến thành một cô bé tóc hai bím vàng óng. Ngài ấy đã thức tình thật. Ngài ấy trông giống y như hồi còn ở thế kỷ 21.
“S-Sensei…”
“Rồi, chuyện là… Ta có thể tùy ý biến hình, thấy không? Ta nghĩ là mình sẽ giữ như vầy một thời gian.”
Chuyện này quả thực là không thể tin nổi! Tôi vô cùng sững sờ, bật dậy trong vô thức.
“Ta đã thức tỉnh Bản Chất Em Gái thực sự của ta. Nói cách khác, ta đã trở thành em gái của chính ta.”
Em gái của chính ngài ấy, như là trong jimai đấy ư? Ngài ấy dự sẽ từ một “Gimai Odaira” trở thành một “Jimai Odaira”!
“Được rồi, vậy thì, làm thôi. Onii-sama, Onii-samaaaa!” Odaira-sensei dụi đầu vào bụng tôi.
“Tránh ra, lão già.” Miru cảnh báo và liền cố tách chúng tôi ra.
“Miru-chan, đừng giận mà. Ta sẽ cho bé kẹo dẻo mà.” nói với một nụ cười, Odaira-sensei cố làm Miru bình tĩnh lại.
Ngay khi vừa nhắc đến kẹo dẻo, Miru liền sáng mắt lên. Con bé được thuần hóa ngay lập tức.
“Nói về kẹo dẻo…” Odaira-sensei trông có vẻ vừa nhớ ra cái gì đó. “Ta đã tìm ra nguyên nhân khiến chúng ta du hành thời gian rồi.”
...Hảảảảảả?! Tìm ra! Thật đấy à?
“Đó là do kẹo dẻo ấy.” ngài ấy nói.
“Kẹo dẻo… Ý ngài là cái thứ trắng trắng ngọt ngọt chúng ta ăn ấy hả? Đống kẹo dẻo ấy đó ư?” Tôi hỏi lại trong sự choáng ngợp.
“Đúng vậy, là đống kẹo dẻo đấy. Nhớ lại xem. Tất cả chúng ta đã ăn kẹo dẻo ngay trước khi bị du hành thời gian, đúng không?”
Nói mới nhớ, quả đúng là như vậy. Cả hai lần chúng tôi du hành đến thế kỷ 21 và trở về, chúng tôi đã ăn kẹo dẻo đúng lúc đó.
“Vậy là sẽ có chuyện xảy ra khiến chúng ta du hành thời gian mỗi khi ăn kẹo dẻo hở?”
“Không, chỉ khi ăn loại kẹo dẻo đặc biệt ấy thôi. Chúng được gửi từ một nhà khoa học bạn của ta. Có vẻ như chúng cho phép ta du hành thời gian đấy.”
Nhà khoa học? Không lẽ nào…
“Có phải là Giáo sư Choumabayashi không ạ?” tôi hỏi.
“Ừ, là cô ấy đấy.”
Tôi nhớ lại vào cái ngày đầu tiên chúng tôi gặp Odaira-sensei. Ngài ấy đã nói chuyện với Giáo sư Choumabayashi trên điện thoại.
“Nó cho phép ta đi đến bất kỳ đâu trong bất kỳ thời gian nào.” ngài ấy giải thích. “Cô ấy nói với ta thứ gì đó về lỗ sâu với điểm kỳ dị rồi tùm lum thứ khác, nhưng ta không phải chuyên gia trong mấy cái lĩnh vực đó nên cũng chẳng hiểu cho lắm.”
“Vậy còn, mấy cái kẹo dẻo chúng ta ăn hồi lúc trước…?”
“Chúng cũng là kẹo ta cho Miru làm quà.”
Ra vậy. Miru đã mang theo kẹo dẻo của Sensei trong túi khi chúng ta du hành về quá khứ.
“Thật điên rồ. Chuyện quan trọng như vậy sao ông không nói cho chúng tôi sớm hơn chứ?” Kuroha đáp lại với giọng điệu chỉ trích.
“Ta chỉ vừa nhận ra nó khi chúng ta lên tới đây thôi. Ta đã bỏ lỡ một email từ Choumabayashi-kun. Có vẻ đống kẹo dẻo đó là quà sinh nhật cho ta.”
“Cô ấy bị quái gì mà lại đưa cho ông một món quà sinh nhật kỳ quái như vậy chứ?” Kuroha hỏi lại trong sự ngỡ ngàng.
“Ồ, nó là một món quà đấy. Cái email nói là ta có thẻ dùng kẹo dẻo để quay lại gặp tình đầu, nhưng tình đầu của ta không phải là 3D.”
“Thế còn cái bộ dạng này? Không lẽ cũng là nhờ kẹo dẻo luôn à?”
“Nói là một tác dụng phụ đối với người già trên 65 tuổi.”
“Kiểu gì vậy, nó dựa trên điều kiện hưởng lương hưu à?” Kuroha nở nụ cười cay đắng.
Tôi cũng mỉm cười, nhưng Miru liền hỏi một câu. “Nii, anh không định đến đó chơi nữa à?”
“Đến chơi?”
“Chỗ của Yuzu-san ấy. Chúng ta có thể đến đó bằng kẹo dẻo mà.”
Ờ ha, đúng rồi! Nếu ta ăn kẹo dẹo của giáo sư thì ta có thể du hành thời gian mà. Mình có thể gặp lại Yuzu-san! Tôi xem chút đã có niềm vui vỡ òa…
“Hết sạch rồi.” Odaira-sensei nói với vẻ buồn đượm. “Vả lại chúng khó mà làm thêm được.”
Không phải chứ… Hết hy vọng rồi… Thế giới này chẳng còn gì nữa rồi. Vai của tôi sụp xuống như bị đứt ra.
Không còn gì có thể làm được nữa. Đằng nào thì, chúng cũng gần như là ma thuật vậy, nên để làm ra nữa thì cũng tốn một lượng thời gian và tiền bạc đáng kể. Tôi không thể cứ ích kỉ nghĩ cho bản thân mình như vậy được. Tôi không muốn bỏ cuộc, nhưng bây giờ, nó…
Tôi sắp sửa dập tắt cái hy vọng vừa mới trỗi dậy trong tôi lần nữa và lắc đầu nhẹ.
Yuzu-san…
plop
Một thứ âm thành kỳ lạ phát ra từ góc sân.
Cái tiếng gì vậy? Chúng tôi nhìn về phía cái tiếng đó phát ra.
Đó là một con người. Một người vữa ngã xuống thảm cỏ trên sân. Qua vẻ ngoài thì là một cô gái.
Tôi có thể thấy cô ấy có mái tóc vàng óng và đeo một chiếc katyusha đen. Cô ấy mặc một chiếc áo len đồng phục và chiếc váy xếp li. Đó không phải là đồng phục của Học viện Hakumei sao?
Tim tôi ngừng đập.
Tôi nhớ cô gái này. Mà đúng hơn, tôi vừa mới nghĩ về cô ấy xong!
“Yuzu-san?!” Tôi chạy thật nhanh tới chỗ cô ấy và nâng cô ấy lên vòng tay của mình.
Mắt cô ấy đang nhắm chặt, và cô ấy kêu lên “Unn…”
“Yuzu-san, Yuzu-san!” Tôi lắc cô ấy, và rồi cô ấy dần tỉnh lại.
“...Gin-san…?”
“Ừ, là mình đây.”
Cô ấy từ từ mở mắt ra rồi nhìn kỹ lại.
“Gin-san!” Tỉnh lại hoàn toàn, cô ấy vòng tay qua cổ tôi và ôm tôi thật chặt.
Ấ-Ấ-Ấy từ từ, Yuzu-san! Tôi có thể cảm thấy cơ thể mềm mại của cô ấy qua lớp vải, và điều này làm tôi kích thích.
“Mình muốn gặp lại cậu lắm, Gin-san, nên mình…” Rải rác xung quanh Yuzu-san là mấy cục kẹo dẻo và cái dĩa.
Yuzu-san hẳn đã ăn một cục kẹo dẻo đó rồi! Không chỉ vậy, cô ấy còn mang theo phần còn lại nữa! Làm tốt lắm, Yuzu-san! Tôi đang rất tự hào về cô ấy, nước mắt đang dần đong lên trong mắt tôi.
“Mình...Mình cô đơn lắm, mình đã nghĩ là sẽ tự tử…”
“Mình xin lỗi. Mình sẽ không bỏ cậu lại một mình nữa đâu.”
“Ừm! Hứa phải giữ lời đấy!” Cô ấy ôm tôi mạnh hơn nữa. Chúng tôi ôm nhau, và tôi có thể cảm thấy cơ thể mềm mại ấm áp của cô ấy.
Ah, cảm giác này là thật. Mình có thể gặp lại Yuzu-san lần nữa! Mình sẽ không bao giờ để cậu đi đâu nữa!
“Này!” Có ai đó đang kéo tay tôi từ phía sau. Đó là Kuroha. Và con bé đang dùng hết sức mà kéo.
Tôi buông tay ra khỏi Yuzu-san.
“Bám dính nhau vậy là đủ rồi đấy.” Kuroha nói. “Chúng ta cần phải kiểm tra thử cô ấy có bị thương hay không đã.”
“Ừ-ờ. Yuzu-san, cậu ổn chứ?”
“Ừm.” Cô ấy đứng dậy rồi duỗi chân ra. Có vẻ là không có vấn đề gì với cơ thể cô ấy cả.
“Nè, Yuzu-kun. Những cô gái tóc vàng như chúng ta cần phải đoàn kết với nhau, đúng không?” Odaira-sensei ve vẩy bím tóc như thể đang khoe mái tóc của ngài ấy với Yuzu-san.
“Ồ, xin chào, Sensei.”
“Lần này đến lượt chúng tôi sẽ chăm sóc cho cháu.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên. Cháu muốn làm gì, Yuzu-kun? Có muốn sống ở đây không?”
Hay nói cách khác là cô ấy có muốn bỏ lại mọi thứ ở thế kỷ 21 và sống ở thế kỷ 23 này không? Thật không dễ dàng cho cô ấy quyết định, nhưng Yuzu-san đã trả lời không chút chần chừ.
“Ừ!”
“N-Này. Cậu thực sự có thể làm vậy à? Thế còn ba mẹ cậu thì sao?” Kuroha trông có vẻ hơi lo lắng.
“Ba mẹ mình sẽ mừng lắm khi mình biến mất. Ý mình là, mình rất biết ơn họ đã nuôi nấng mình cho đến giờ, nhưng…” Yuzu-san ngừng lại một chút, và rồi cô ấy nói tiếp, “nhưng ở đây có thứ còn quan trọng hơn với mình.” với tất cả sự tự tin.
Có lẽ là do tưởng tượng của tôi thôi, nhưng tôi nghĩ là Yuzu-san đã nhìn thẳng vào tôi khi nói điều đó.
Kuroha có hơi nhăn một chút, nhưng rồi vẫn đáp lại, “Mình hiểu rồi.”
“Miễn là chúng ta vẫn còn đống kẹo dẻo này chúng ta vẫn có thể trở lại lúc nào chả được, nên không cần phải nghĩ nhiều làm gì cho mệt óc.” Odaira-sensei nhẹ nhàng nói thêm.
Nếu một người lớn như Sensei có thể coi đó là quyết định đúng đắn thì Yuzu-san sẽ cảm thấy tự tin hơn.
“Gin-san, xin nhờ em chăm sóc từ giờ.”
“Ừ! Ta sẽ cố hết sức.”
Yuzu-san đứng trước tôi cúi người xuống. Tôi cũng cúi chào lại, nhưng theo cách kỳ cục, bởi vì lý do nào đó mà tôi xấu hổ lạ thường.
Lúc đó, Miru kéo áo tôi. “Nii, Yuzu-san sẽ đến nhà chúng ta ạ?”
“Anh mong là vậy. Nhưng chúng ta phải thuyết phục ba mẹ đã.”
“Thấy thích thì cứ ở nhà của ta này.” Odaira-sensei nói, nhưng Kuroha liền phản đối.
“Tôi càng không muốn Yuzu-san phải sống cùng với Sensei. Cậu ấy có thể chuyển đến sống với chúng tôi. Vậy là tốt nhất.”
“Tốt nhất là phải để mắt thật kỹ đến họ, phải không, Nee?” Miru thêm vào.
“Không phải vậy. Chị chỉ lo cho tình trạng của cô ấy, chỉ vậy thôi!” Kuroha bác bỏ lời nói của Miru khá cưỡng ép.
Từ nãy giờ Yuzu-san vẫn chưa ngồi yên và cứ mãi nhìn qua nhìn lại. Tôi nhận ra rằng Yuzu-san không mang theo bất cứ thứ gì cả.
“Dù thế nào thì, mình thấy có vẻ như chúng ta sẽ phải chuyển một ít đồ đạc. Có thứ gì cậu cần từ nhà cậu không, Yuzu-san?”
“Ừm. Chỉ có áo len và tạp dề của mình…”
“Yuzu-kun, ta có một yêu cầu nho nhỏ như vầy. Cô bé có thể nào có phép ta lấy cái randoseru của cháu được không?” Odaira-sensei hỏi.
“Cái randoseru của chị? Chắc là chị vẫn còn giữ nó nên được thôi.”
Mắt của Odaira-sensei lấp lánh. “Ta sẽ đi giúp một tay. Ta nhất định phải có được báu vật đó ngay lập tức!”
“Mình sẽ đến giúp nữa” tôi lên tiếng.
“Miru sẽ đi!” Miru nói.
Tất cả chúng tôi đều nói sẽ đi, nhưng Kuroha tạt một gáo nước lạnh lên. “Không phải số kẹo dẻo này quý giá lắm sao? Chúng ta không thể dùng nó vô tư vậy được.”
“Ừ thì đúng là quý giá, nhưng thử nhìn xem chúng ta còn nhiều lắm mà!” Tôi nhìn vào dĩa kẹo dẻo Yuzu-san cầm và thấy chúng chất thành hẳn một núi. Tôi đưa nó cho Kuroha xem.
“...Vậy thì thôi cũng được.” Kuroha đã bỏ cuộc và bị đánh bại.
“Vậy thì đến giờ chuyển đồ rồi, hay nói đúng hơn, đến giờ chuyển đồ xuyên thời gian rồi!”
☆
Vâng, đến cả tôi cũng ngạc nhiên bởi những gì mình chứng kiến.
Odaira đã biến thành một cô bé, một đứa nhóc miệng còn hôi sữa, và rồi một cô gái khác xuất hiện từ không khí. Dựa vào những gì tôi nhìn thấy tận mắt, mặc dù chỉ là phỏng đoán, nhưng tôi có thể tin rằng câu chuyện của họ không phải là nói dối.
Odaira đã nói rằng, “Kể từ khi ta quay về quá khứ thì suy nghĩ của ta đã thay đổi.”
Hắn ta có thể nào ngáo hơn nữa không vậy? Chẳng khác gì ỷ mình có nhiều mà thương hại kẻ có ít cả. Tất cả bọn chúng đều đáng khinh.
Và cả thằng nhóc ất ơ đó nữa, với cái bộ đồng phục lỗi thời của nó, nhìn mà muốn sôi cả gan. Nó trông cực kì vui vẻ khi xung quanh toàn em gái. Điên nhất là nó được đám em yêu quý vô cùng.
Lấy em gái của mình ra so. Thử hỏi trên thế giới này còn gì bất công hơn nữa không chứ?
Không, giờ nó không còn quan trọng nữa rồi. Cũng không cần phải tống tiền Odaira nữa. Bởi vì ta đã thu thập được một vài thông tin quan trọng rồi. Ta phải cảm ơn lũ ngốc đó đã tung tăng những bí mật của chúng ta ngoài.
Em muốn có đứa con của Onii-chan — Mỗi việc nói ra cái tên đó thôi cũng làm ta phát bệnh. Nội dung của nó thì lại thấp kém vô cùng, nhưng ảnh hưởng của nó lên thế giới lại rất đáng kể. Và nó còn còn là một bước ngoặt không chỉ cho nền văn học, mà còn cho cả một văn hóa dân tộc.
Vậy nếu một thứ gì khác được sinh ra từ cái bước ngoặt này thì sao?
Một lúc trước, ta đã không nghĩ đến khả năng này. Nhưng cuộc nói chuyện của chúng đã để lại một lối đi mới cho ta. Tất cả những gì ta cần là làm gì đó với cái bản thảo đã trở thành nền tảng của cuốn tiểu thuyết thôi. Ta, chính ta, sẽ sửa lại nền văn hóa của Nhật Bản. Ta sẽ khôi phục ước nguyện vĩ đại của tổ tiên ta, và thế giới sẽ một lần nữa công nhận tài năng của ta.
Ta có thể tự mình lấy được cái viên kẹo trắng nhỏ đó. Và rồi, thứ ta cần làm đã quá rõ ràng. Giờ là lúc để ta thực hiện nghĩa vụ thay đổi định mệnh.
Giờ là lúc, chúng ta nổi loạn!
===========================