Boku no Imouto wa Kanji ga Yomeru

chương 05: những câu chuyện xuyên dòng thời gian (phần 1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Solo: Siscon

CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN DO TEAM DỊCH THUẬT ASIA GROUP DỊCH MỌI Ý KIẾN BÁO LỖI HOẶC MUỐN THAM GIA VUI LÒNG IB PAGE THEO ĐỊA CHỈ :

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!!!

===========================

Chúng tôi lại du hành thời gian về nhà của Yuzu-san lần nữa. Việc đầu tiên cô ấy làm là viết một bức thư cho ba mẹ mình. Odaira-sensei khuyên cô ấy nên viết là mình đang “trên một chuyến đi dài.”

Nói cách khác, cuộc sống là một chuyến hành trình bất tận à? Sensei quả là một nhà thơ!

Sau đó, mọi người cùng vào phòng của Yuzu-san và giúp chuyển đồ. Gom hết đồ của cô ấy lại cũng chẳng mất nhiều thời gian. Yuzu-san cũng chẳng lằng nhằng mấy thứ cô ấy đem theo nên chúng tôi dễ dàng xếp gọn tất cả vào một cái vali.

“À mà, khéo lại quên…” Yuzu-san lấy ra một cái túi màu đỏ từ đằng sau tủ quần áo. “Sensei, đây nè! Cái randoseru của tôi.”

“Ooooooooooooh!” Odaira-sensei bay cùng với mây và gió. Ông ấy liền đeo cái randoseru lên và giang tay ra như cánh máy bay chạy lóc nhóc quanh phòng. Cứ như là trong tâm hồn ông ấy vẫn là một đứa nhóc vậy. Xem ra ngài ấy cũng khá là dễ thương. (Trans: DOM + Yaoi… Hỡi Đấng Loli toàn năng, xin hãy ban cho con sự cứu rỗi)

“Rồi, giờ đến lượt Miru-chan!” ông ấy nói. “Đeo randoseru lên đi!”

“Không đeo. Nó vướng lắm.”

“Làm ơn mà, đeo đi! Nếu nó vướng víu quá thì bé cứ cởi đồ ra luôn cho khỏi vướng, được chứ?” Odaira-sensei năn nỉ Miru với hai tay chắp lại.

Hiếm khi thấy Sensei tuyệt vọng thế này.

“Miru, việc này có thể sẽ giúp cho công việc của Sensei được đấy. Đeo nó lên đi.” tôi nói.

“...Nếu Nii muốn thì.” Miru đeo chiếc randoseru lên.

Mắt Odaira-sensei tia mạch máu và lòi cả ra ngoài khi ông ấy nhìn thấy Miru. “C-C-Cần phải chụp lại cho con cháu đời sau ngay! Yuzu-kun, xem thử có cái máy ảnh nào không?”

“Tôi nghĩ là anh tôi có một cái đấy. Đợi chút nha.” Yuzu-san rời khỏi căn phòng. Một lúc sau, cô ấy quay lại với một cái máy ảnh hình vuông màu đen trên tay. Có vẻ như là nó chiếc máy chụp ảnh lấy ngay mà anh ấy hay dùng khi chơi cái trò “chú lợn con” ấy.

Khi Odaira-sensei cầm nó chụp một tấm, chiếc máy ảnh lập tức nhả tấm ảnh ra. Ông ấy nhanh tay cầm lấy tấm ảnh. “Hahhh… Ta hết chịu nổi rồi… Chắc ta sẽ mất kiểm soát mất…”

Odaira-sensei đặt tấm ảnh lên ngực mình, và rồi cấm lấy một cây bút ở đầu bàn. Sau khi xem lại ngày giờ, ông ấy viết lên phần lề trắng của tấm ảnh.

201X/6/17 3:33 PM Được chụp bởi Onii-chan (hiện đang trong cơ thể con gái)

“Hôm nay là lần đầu của Miru-chan. Cảm xúc thật khác biệt. Sao mọi người không viết gì đó đi?” Odaira-sensei đề nghị.

“Thật tình, chứng nào tật nấy.” Kuroha nói trong khi lườm Odaira-sensei với sự tức giận, nhưng rồi nét mặt con bé cũng thay đổi và nó nhìn về phía góc căn phòng. Theo ánh mắt của con bé, tôi thấy một cái hộp bằng bạc nằm trên sàn.

Đó là chiếc hộp báu của Yuzu-san.

Kuroha xin phép Yuzu-san và mở chiếc hộp ra xem bên trong có gì.

“Kuroha, có gì mà em cứ nhìn chằm chằm vậy?” tôi hỏi.

“Bức ảnh của Yuzu-san và bản thảo bộ Ani MAJI Mania này. Hai thứ này mấu chốt cho thứ sẽ trở thành Oniaka. Dù sao thì em cũng muốn đảm bảo là Gura sẽ viết nó.”

“Ờm, cho mình hỏi lại Oniaka là cái gì vậy?” Yuzu-san hỏi. “Gin-san từng nói gì đó về nó rồi thì phải.”

“Chính xác là Em Muốn có Đứa con của Onii-chan, và —” Kuroha giải thích, nhưng bỗng dưng Yuzu-san lớn tiếng xen ngang.

“Kuroha-san, mình không ngờ chưa gì mà cậu đã nói vậy rồi!”

“Hả? Không, đó là một cuốn tiểu thuyết, tiểu thuyết thôi! Đó là tiêu đề của cuốn sách ấy!”

“À, ừ, phải ha. Xin lỗi, nãy mình có hơi lo lắng chút.” Vì vài lý do nào đó trông Yuzu-san có vẻ nhẹ nhõm.

Rồi! Mọi người đã sẵn sàng, đã đến lúc quay lại rồi.

“Miru, em đem theo kẹo dẻo chứ?” tôi hỏi.

Miru gật đầu và lấy chúng ra từ cái túi của con bé. Tôi cầm lấy một cục từ con bé và chuẩn bị ăn nó.

Hửm? Tôi cảm giác như có ai đó ở đằng sau đang nhìn mình từ trong hành lang vậy. Liếc một vòng xung quanh thì mọi người đều ở trước mặt tôi đây. Thế cái người cảm giác đang nhìn mình là ai nhỉ?

Tôi quay lại, nhưng chẳng có ai ở đó cả, chỉ là một cái hành lang trống. Chúng tôi là những người duy nhất trong đây, nên có lẽ đó chỉ là tôi tưởng tượng ra thôi.

“Nii, sao vậy?” Miru hỏi.

“Không có gì.” Tôi thảy cục kẹo dẻo vào miệng mình.

Mọi người đã trở về thế kỷ 23. Khi lấy lại ý thức thì tôi đã ở trong phòng khách của Odaira-sensei.

Tôi chắc cũng đã quen dần với việc du hành thời gian rồi do tôi chẳng thấy gì cả. Con người là loài sinh vật thích nghi rất nhanh. Nhưng mà, Yuzu-san đã du hành thời gian tới ba lần liên tục, giờ có lẽ ít nhiều nó cũng gây tổn hại cho cô ấy. Odaira-sensei khuyên chúng tôi nên ngồi xuống nghỉ ngơi, và rồi mọi người thả mình xuống.

Tôi thấy hơi lo cho Yuzu-san, nhưng khi quay qua xem thử thì cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ với tôi.

“Từ giờ mình sẽ được sống ở dòng thời gian của cậu rồi, Gin-san”

“Ừ. Có nhiều thứ ở đây có mà thế kỷ 21 không có đâu. À phải rồi — Sensei, tôi muốn cho cô ấy đọc thử bộ Oniaka. Tôi có thể mượn một cuốn được không?”

“Ờ. Để ta lấy cho.” Odaira-sensei nói xong và rời khỏi căn phòng. Chắc là ông ấy đến thư phòng để lấy nó.

“Nữ chính của bộ Oniaka này tên là Humyura, rồi cậu sẽ thấy thôi. Mình cá là cậu sẽ cực kì ngạc nhiên khi thấy hình cô ấy đấy, Yuzu-san.”

“Sao lại vậy?”

“Cứ đợi đi, rồi cậu sẽ biết.”

“Cô ấy là cô gái Onii-chan yêu say đắm luôn đấy…” Kuroha nói thêm.

“Ồ, thế à… Vậy nếu mình thấy cô ấy thì mình sẽ biết được gu của Gin-san nhỉ?”

Phải vậy không đó? Homyura đúng là nhìn y hệt Yuzu-san, nhưng tính cách của cô ấy lại trái ngược hoàn toàn. Cô ấy lúc nào cũng to mồm và không thành thật với bản thân gì cả.

“Gyahhhhhhhhhh!”

H-H-Hể…?

Đột nhiên, một tiếng thét vang lên từ phía hành lang. Không phải là giọng của Sensei sao?

Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng chân đang chạy xuống phòng, và rồi Odaira-sensei phi thẳng vào phòng khách.

“N-Nhìn này!” Sensei giơ ra một cuốn sách khi đang ngồi xuống ghế.

Một cô gái trông giống Yuzu-san ở trên ảnh bìa. Lúc đầu tôi cứ tưởng đó là Oniaka, nhưng không phải vậy. Bức ảnh trông có vẻ phai và đơn điệu hơn nhiều. Gần như gọi là ảm đạm cũng được.

Cuốn sách đó có tên là 星辰 (seishin/the stars).

Không đọc được.

Odaira-sensei lật vài trang và chúng tôi nhìn vào bên trong.

Vô số ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, soi sáng cho những nơi chúng chiếu tới.

Trái tim tôi đập mạnh, tôi chẳng thể làm gì ngoài đứng đó bất động.

Cơn gió gào thét cuốn qua, nhưng tôi không lạnh. Nó cũng chỉ lại là một cơn gió khách lạ đường xa lướt ngang qua mặt tôi.

“Mình không đọc được… Không lẽ, đây là văn học hiện đại?”

“Cuốn sách này đã thế chỗ bản sao bộ Oniaka. Ta chưa từng thấy cuốn sách này bao giờ cả.”

“Vậy Oniaka không có ở đây ư?”

“Không.”

“Lão già bị lú rồi.” Miru châm chọc.

“Không chỉ có mỗi Oniaka không đâu… Hơn nửa số sách trên tủ của ta cũng bị đổi rồi. Cuốn nào cũng có tiêu đề kanji cả.”

Chuyện này quả thực rất kì lạ. Tôi thử suy đoán nguyên nhân của nó.

“Có lẽ là khi chúng ta du hành về quá khứ, có ai đó đã đến đây và thay thế số sách ngài có trên tủ chăng? Chẳng hạn như mấy bên xuất bản văn học hiện đại đối địch ấy?”

Tôi khá là tự tin về cái suy đoán của mình, nhưng Kuroha nhẹ nhàng bác bỏ nó. “Không phải vậy đâu.”

“Vậy thì tại sao?”

“Ờ thì…” Ngay cả Kuroha cũng không thể đưa ra câu trả lời được. Tuy nhiên chỉ mất một lúc để con bé dần tìm ra vấn đề.

“Sensei, tôi có hỏi lại điều này không? Từ khi chúng ta trở về từ quá khứ, thì nội dung của những cuốn sách đều đột nhiên bị thay đổi, phải không? Ông chắc chắn là vậy chứ?”

Odaira-sensei gật đầu.

Kuroha im lặng một lúc, và rồi lại nói tiếp. “Tôi có một cái suy đoán thế này, nhưng… lẽ nào lại là vậy…?”

“Vậy cháu cũng có một kết luận như ta hử, Kuroha-kun?” Odaira-sensei bắt gặp ánh mắt của Kuroha.

“Nhưng, thật không thể tin được…”

“Cái sự việc này cũng đã được viết trong các loại tiểu thuyết từ đông tây kim cổ rồi…” ông ấy nói.

Hửm? Có mỗi Sensei và Kuroha mới hiểu được họ đang nói gì. Ý ngài ấy “sự việc này” là sao?

“Ta không dám ra ngoài nhìn nữa rồi.” Odaira-sensei nói.

Kuroha lập chấp đứng lên, khuôn mặt con bé tái nhợt.

“Em sẽ đi!” con bé nói rồi chạy thẳng một mạch ra khỏi phòng khách, váy con bé lắc nhẹ. Có vẻ em nó đang chạy ra ngoài cửa.

Con bé trông có vẻ hơi buồn. Bị sao thế nhỉ? Khi tôi đang tự hỏi, thì giọng của Kuroha vang lên từ ngoài cửa.

“Onii-chan, ra đây đi!” Kuroha hét lên như muốn cắt đôi không khí. Đó là một tiếng kêu mà tôi gần như chưa từng nghe từ con bé bao giờ cả.

Tôi bắt đầu hoảng lên.

Tôi liền bật dậy và lao ra ngoài cửa. Kuroha đang đứng trước cánh cửa mở toan và chỉ tay ra phía ngoài.

“Sao thế?”

“Nhìn kìa!” Kuroha dẫn tôi ra ngoài căn nhà của Odaira-sensei.

Và đó là lúc tôi thấy…

薬 (drug).

本 (book).

美容室 (beauty parlor).

Đó là chữ kanji, phải không?

Những biển hiệu trong thành phố viết bằng chữ kanji. Mà không chỉ một hay hai cái đâu… Chắc cũng, khoảng cỡ, gần như là toàn bộ luôn!

C-Cái quái gì đây?! Tôi không thể tin vào mắt mình nữa. Cả thành phố đều biến đổi hoàn toàn. Tất cả những bức hình những cô gái xinh xắn đều đã biến mất.

Tôi nhìn lên tấm bảng quảng cáo bự chảng của chính phủ đang xoay , và bức hình minh hoạ 2D của Thủ Tướng Nyamo-chan đã bị thay thế bởi một bức ảnh một lão già đeo kính nào đó. Ngay cả cái dòng tuyên truyền trên tấm bảng chạy chữ ở dưới cũng đã biến thành “Đoàn kết, Sức mạnh: Đảng lý trí.”

Một cách sững sờ, tôi đứng nhìn một chiếc xe tải với dòng chữ “Vì môi trường xanh-sạch-đẹp” lướt ngang qua. Có một cái đầu chìa ra ở đằng sau mà tôi biết.

Đó là Magical Girl Sadie. Là mô hình kích cỡ người thật chúng tôi đã được thấy hồi ở AKIHABARA. Mình mới thấy nguyên chữ “Rác” trên chiếc xe tải đó… Không lẽ họ xem nó là rác thải ư? Di sản văn hoá trị giá 50 tỉ yên là rác?!

Tôi chỉ có thể đứng đó bất động. Đây đã là một thế giới tôi không còn nhận ra nữa. Cái quái gì đã xảy ra rồi vậy? Mãi bộ não tôi mới bắt đầu hoạt động, và rồi tôi nhận ra vài điều với cái thứ trước mắt tôi đây.

Những toà nhà không hề thay đổi. Cả những con đường cũng vậy. Thứ duy nhất đã thay đổi là những chữ viết trên đống biển quảng cáo và biển hiệu.

Vả lại, tôi cũng chẳng nhìn thấy thứ gì moe ở đây cả. Nó gần như giống với thành phố ở thời Heisei vậy.

“Nii, chuyện gì đây?” Miru hỏi. Mọi người đã đi theo chúng tôi ra ngoài.

“Không lẽ nào chúng ta đã quay về nhầm dòng thời gian rồi sao?” tôi tự hỏi.

“Không, không nhầm chút nào cả. Đây đúng là năm 2202.” Kuroha trả lời. Odaira-sensei cạnh tôi kiểm tra lại lịch trên điện thoại của ông ấy.

Không thể tin được. “Nếu đây là 2202 vậy thì tại sao đâu đâu trong thành phố cũng toàn là chữ kanji vầy?”

Odaira-sensei trông có vẻ đang vận hết công suất bộ não để đưa ra một câu trả lời. “Gin-kun, cậu hỏi đúng rồi đấy. Nếu xét theo những thứ đã xảy ra với kệ sách của ta và cả tình trạng của thành phố này…”

“...có khả năng cao là nền văn hoá đã bị thay đổi.” Kuroha nói nốt ý của Odaira-sensei.

Thay đổi nền văn hoá?!

“Ra vậy, anh hiểu rồi.” Tôi liền nhanh chóng gật đầu thuận theo. Chúng tôi đã trải qua việc du hành thời gian rồi. Lúc này, không cần cần biết chuyện gì đã xảy ra, miễn chúng ta không thấy nó quá lạ là được. Mặc dù chắc chắn sẽ hơi sốc một chút. Chắc chắn là vậy!

“Onii-chan, trông anh có vẻ hiểu nhanh ấy nhỉ.” Kuroha nói. “Anh có hiểu việc này nghĩa là gì không?”

Tôi không hiểu ý con bé lắm.

“Ước mơ của anh là trở thành một tác gia, nhớ chứ?”

“Ừ, đương nhiên!”

“Nếu cả ngôn từ và văn hoá đã thay đổi, vậy thì…” Kuroha không thể nói tiếp được nữa. Con bé đóng chặt môi lại và quay người khỏi tôi.

Tôi thử suy nghĩ về những gì Kuroha đang định nói. Nếu cả ngôn từ và văn hoá đã thay đổi, vậy thì…

Chết! Không lẽ là cả văn phong Chính thống không tồn tại sao?! Nếu nói vậy thì cơ hội để mình trở thành một cây bút văn chương cũng tan biến?!

“Kuroha, vậy là…”

Khi tôi hướng nhìn về con bé, nó đáp lại, “Onii-chan, đợi đã. Chúng ta cần điều tra kĩ hơn trước khi đưa ra kết luận. Sensei, chúng ta có dùng mạng được không?”

“À, có. Để ta giúp tìm luôn cho.”

Kuroha và Odaira-sensei quay vào nhà lại. Miru thì chạy theo bọn họ.

“Ờm, Gin-san… Mình không hiểu lắm, nhưng có gì đó không hay đã xảy ra à?” Yuzu-san, người chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn ở ngoài này với tôi.

Kuroha bảo tôi đợi, nhưng câu trả lời đã hiện lên ngay trước mắt tôi. Tôi suy sụp xuống nền đất trong tuyệt vọng. Trước mắt tôi là một thế kỉ 23 đã thay đổi một cách chóng mặt.

Tôi đã quyết định trở về thế kỉ 23 để trở thành một tác gia khi còn ở thế kỉ 21. Nhưng nếu chính cái thế giới của thế kỉ 23 cũng đã tự thay đổi rồi thì mình phải làm gì đây?

Tôi muốn viết nên một tác phẩm văn học Chính thống như Oniaka. Đó là mục tiêu của tôi. Không lẽ ước mơ của mình giờ đã quá xa vời? Ngay cả nếu mình tạo nên một siêu phẩm lộ quần lót, thì chẳng phải thế giới cũng chẳng chấp nhận nó sao?

Đây không phải là điều mình muốn!

“Gin-san, cậu có sao không? Gin-san!” Yuzu-san trông có vẻ rất lo lắng cho tôi, suy sụp trong u buồn.

“Yuzu-san à… Có một thứ rất quan trọng với mình, cả ước mơ của mình, có lẽ đều đã tan biến rồi.”

“Thứ quan trọng, và ước mơ?”

“Ừm…” Tôi không thể nói gì hơn.

Mình xin lỗi… Thực sự giờ mình không thể nói được nữa…

Yuzu-san nhìn tôi mà không hề lên tiếng, nhưng rồi cô ấy nở một nụ cười thường thấy và tự nhủ trong lòng trước khi ngồi xuống cạnh tôi.

“Gin-san, mình không giỏi tâm sự đâu.” Yuzu-san nói và nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi. Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay ấy. Nó thật ấm áp.

Chúng tôi vai kề vai nhau, và trong một hoàn cảnh bình thường, tim đã đập loạn xạ rồi, nhưng lúc này thì khác. Được bao quanh bởi cảm giác tốt bụng và ân cần của Yuzu-san kế bên tôi, những cảm xúc của tôi dần tan ra.

Yuzu-san, cảm ơn cậu. Cảm ơn vì đã an ủi mình.

Chúng tôi nắm tay nhau, ngồi kế bên nhau, thẫn thờ nhìn vào thành phố.

Truyện Chữ Hay