Solo: Siscon
CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN DO TEAM DỊCH THUẬT ASIA GROUP DỊCH MỌI Ý KIẾN BÁO LỖI HOẶC MUỐN THAM GIA VUI LÒNG IB PAGE THEO ĐỊA CHỈ :
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!!!
===========================
“Gin-san, nói ‘Aah…’ nào”
“Aah…”
Đôi đũa của Yuzu-san đang kẹp một miếng bít tết từ từ lại gần cái miệng đang mở của tôi. Bên ngoài miếng bít tết chín đều rất đẹp mắt, và bên trong vẫn mềm mềm. Mỗi khi cắn một miếng, nước thịt tan chảy trong miệng tôi.
“Toẹt vời!”
“Gin-san, cậu khen mình nhiều quá rồi đó.”
Giờ là giờ nghỉ trưa ở trường. Việc Yuzu-san, Kuroha, và tôi cùng nhau ăn trưa trên tầng thượng đã trở thành một thói quen. Chúng tôi hay trải một tấm vải, ngồi xuống và thưởng thức hộp cơm tự làm của Yuzu-san.
“Gin-san, ‘Aah…’”
Aah… Thật là hạnh phúc. Đời mình chưa từng được hạnh phúc như vầy. Tôi đang rất là hạnh phúc, thậm chí đến mức đang tỏa ra một hào quang màu hường.
Kuroha thì lại phát ra một cái hắc khí đen ngùn ngụt, nhưng hào quang hạnh phúc của tôi rất mạnh, nó đã tạo ra một tấm màn bảo vệ xung quanh tôi và Yuzu-san.
Gần đây thái độ của Yuzu-san dành cho tôi đã thay đổi. Con bé thường xuyên giao tiếp bằng mắt hơn, và cũng hay đến bắt chuyện với tôi hơn. Ngay cả trong giờ học, tôi nhận ra rằng con bé luôn nhìn tôi. Tôi cũng ngờ ngợ là mình biết tại sao chuyện này lại xảy ra.
Theo như Kuroha, tôi rất thiếu những kiến thức thông thường về thế kỷ 21 này, nên có thể tôi sẽ vô ý làm những thứ kì lạ. Yuzu-san cũng đã âm thầm chỉ ra những lần đó cho tôi.
Khi mọi người đang dùng bữa, Yuzu-san đã hỏi tôi một câu mà có vẻ có gì đó hơi khó nói.
“Gin-san, ờm… Tối hôm qua mình đã suy nghĩ về chuyện này. Nếu cậu dự định sẽ có một đứa con, thì cậu sẽ đặt tên đứa bé là gì?”
Kuroha xém chút đã sặc hết đồ ăn ra.
“Ấy, mình không có ý nói là có con với mình đâu, được chứ? Mình chỉ hỏi qua thôi, cậu thấy đấy, một ngày nào đó… Đừng có mà hiểu nhầm đấy nhá!” Yuzu-san nói lắp bắp, đỏ mặt.
Không sao, mình hiểu ý cậu mà.
“Nếu là con trai thì cũng chẳng biết nữa, còn nếu là con gái, thì mình cũng đã có sẵn một cái rồi.”
“Là gì vậy?”
“Kan’u.”
“Ồ!”
“Onii-chan, anh thừa biết là em đã nghe về nguồn gốc cái tên đó từ Sensei rồi đấy.” Kuroha xen vào.
“Đó là một cái tên rất nữ tính. Sẽ thật tốt nếu con bé trở thành một người xứng với cái tên đó.”
“Ý anh và một ông chú với bộ râu dài à…” Kuroha lẩm bẩm.
Kuroha này, em lảm nhảm cái gì đấy hả? Ta đang nói về con gái, không phải lũ đực rựa đâu nha.
“Tuyệt thật đấy. Gin-san, nói ‘Aah…’ nào”
“Aah…”
Kuroha vẫn giữ ánh mắt lạnh nhạt về phía hai chúng tôi. Đến cùng, con bé chẳng thể nào mà chịu nổi nữa rồi hét lên, “Em cũng sẽ làm nữa!”
“Cái gì? Cậu cũng sẽ sinh một đứa con á, Kuroha-san?” Yuzu-san nói.
Nói cái gì!
“Kuroha! Em còn quá nhỏ!” Tôi khóc thương. “Ai là cha đứa bé?”
“Em không có nói về chuyện có thai gì cả! Em đang nói là làm hộp cơm trưa đấy, trời ạ!”
“Em đã tính đến chuyện chuẩn bị hộp cơm trưa cho đứa bé rồi ư?”
“Đừng có vặn lại lời của em nữa!” Kuroha bật dậy và chỉ thẳng vào tôi. “Em cũng sẽ làm hộp cơm trưa cho chúng ta nữa! Còn anh sẽ là người thử độc đấy, Onii-chan!”
“Người thử độc gì cơ? Ý em là người nếm thử thôi đúng không?”
“Gin-san, Kuroha-san đang xấu hổ ấy mà.” Yuzu-san giải thích.
“Mình không có xấu hổ!”
“Vậy nếu mình cũng là người thử độc nữa cũng được mà, nhỉ?”
“Không cho, mình chỉ cho Onii-chan làm thôi!” Kuroha quơ cánh tay của con bé qua lại như bị phát hiện ăn vụng còn Yuzu-san thì cười dịu dàng.
Cũng đã được một tháng kể từ khi chúng tôi sống ở thế kỷ 21 này. Cả tuần vừa qua, mọi người đã cùng nhau đi xem Sadie, cùng nhau bị đầu độc bởi hộp cơm trưa tự làm của Kuroha, tôi đã nhận một con điểm kiểm tra thấp chưa từng có trong lịch sử ngôi trường này, chúng tôi cũng đã cố gắng để đưa bộ tiểu thuyết của chúng tôi lên trên tờ báo địa phương và cũng đã bị đuổi ra… Mọi người đã có rất nhiều niềm vui!
Nhưng bọn tôi vẫn chưa hề biết thứ gì đã khiến tụi tôi du hành thời gian. Chúng tôi đã nghĩ rằng mình sẽ tiếp tục sống ở thời Heisei luôn.
Cũng nhờ có Yuzu-san mà chúng tôi đã quen dần với thế kỷ 21. Tôi cũng không hẳn là không muốn quay trở về tương lai, nhưng chúng tôi đã chuẩn bị tinh thần để chấp nhận cái khả năng là phải sống ở dòng thời gian này từ giờ trở đi rồi.
Chỉ có một thứ tôi quan tâm giờ là kết quả của Giải Newcomer mà tôi đã gửi tác phẩm vừa mới viết của tôi. Với lại cả Giải Homyura cũng sắp thông kết quả rồi. Nếu chúng tôi không thể trở về tương lai được nữa thì ít nhất tôi cũng muốn biết kết quả của cuộc thi, chỉ vậy thôi…
Hỡi ông trời, xin hãy đáp lại lời cầu nguyện nhỏ nhoi này của con!
Một buổi chiều chủ nhật nọ. Kuroha và tôi đang ngồi xem TV trong phòng khách. Yuzu-san đã ra ngoài mua tí đồ cho bữa tối, Odaira-sensei vẫn đang viết cái gì đó trong phòng ông ấy. Miru thì thì đâu đó vẽ tranh rồi, chắc vậy.
Trên TV đang chiếu một chương trình biểu diễn tổng hợp được gọi là Bạn chọn bên nào? Những người chơi hoặc thứ gì đó sẽ được chia ra nhóm A và nhóm B, và những vị khách của chương trình sẽ phải chọn một bên. Dần dần, bên A hoặc B sẽ được chọn qua quá trình loại bỏ. Chúng tôi cũng có một chương trình tương tự vậy ở thế kỷ 23.
Trong lúc quảng cáo, Kuroha nói, “Onii-chan, em hỏi cái này chút nha?” Con bé đang nghịch tóc của nó. “Nếu A là tóc màu tối còn B là tóc màu sáng… thì anh chọn bên nào?”
“Giống cái chương trình TV kia ấy à? Nếu vậy thì anh sẽ chọn tóc màu sáng.”
Cái “Màu tối” không để lại ảnh hưởng tốt với tôi cho lắm.
“...Rồi, tiếp. A mồm to nhất xóm với B là người điềm đạm.”
“Này, anh thấy cách đặt của em như vậy khỏi nói cũng biết rồi. Mà nếu đã như vậy thì đương nhiên là người điềm đạm rồi.” Tôi cũng chẳng thích một người to mồm cho lắm.
“Ừm… Nói vậy thì chẳng ích gì nhỉ?” Kuroha tự nói thầm với chính mình. “Rồi, vậy thì A là tất còn B là katyusha thì sao?”
“Vậy em muốn anh thử mặc đồ con gái hở? Chẳng cái nào cả. Anh sẽ chọn thắt lưng da và giày cao gót.”
“Hả?!”
Chương trình quảng cáo đã kết thúc, và chúng tôi đã quay trở lại ngồi xem chương trình TV lúc nãy. Nửa tiếng sau, nó cũng đã kết thúc, Kuroha bỗng lại lên tiếng.
“Vậy, A là thế kỷ 23, còn B là thế kỷ 21. Thì sao?”
Tôi không trả lời ngay, quay người qua và nhìn vào ánh mắt rất là nghiêm túc của con bé. Có thể thấy đây không chỉ đơn giản là một câu hỏi.
“Anh có nghĩ là chúng ta sẽ không bao giờ trở lại nữa không?” Con bé nói tiếp.
Ra vậy. Kuroha trông còn nghiêm túc hơn lúc nãy nữa.
“Anh thấy sao, Onii-chan? Anh không muốn quay về ư?”
“Anh có muốn về chứ, nhưng mà…”
“Anh đang mâu thuẫn, đúng không? Bởi vì Yuzu-san đã nói với anh là, ‘Hãy làm anh trai của mình đi’ gì gì đó, đúng không?”
Đúng vậy,chuyện đó đã xảy ra. Tôi thử tưởng tượng Yuzu-san đang gọi tôi “Onii-san.” Ùm, nghe phê vãi. Chắc là nghiện mất thôi. Tôi thấy hơi xấu hổ.
Đôi mắt của Kuroha lườm trong sự khó chịu. Con bé cầm lấy nhúm tóc đen của mình và chìa vào mặt tôi.
“Em là em gái anh nè, được chưa?”
“Đừng quên Miru chứ!”
“Ừ, cả Miru nữa! Và cả mẹ, cả bố nữa…”
Bố mẹ…
Bố mẹ của Yuzu-san không được ân cần cho lắm, nhưng với tôi thì khác. Bố mẹ tôi yêu thương tôi đến mức tôi đã có thể coi mình là một kẻ tự phụ đứng trên tất cả cho dù trước đó tôi là một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi. Nếu như thời gian vẫn tiếp tục chảy ở tương lai cùng một tỉ lệ với ở đây thì chúng tôi đã mất tích hơn một tháng nay rồi. Họ sẽ vô cùng lo lắng cho chúng tôi. Tôi thấy nhớ khuôn mặt hạnh phúc của họ.
Nhưng nếu giờ chúng tôi biến mất, Yuzu-san sẽ lại trở nên cô đơn. Tôi không muốn phải rời xa Yuzu-san. Tôi không muốn rời xa nụ cười của cô ấy, đồ ăn của cô ấy, những giọt nước mắt của cô ấy… Tất cả chúng đã bén rễ, sâu thẳm trong tim tôi. Tôi đã không thể nào tưởng tượng ra một cuộc sống thiếu vắng Yuzu-san được nữa.
“Không phải là anh sẽ trở thành một tác gia à, Onii-chan?”
“Ừm. Đó là một mục tiêu mà anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc.”
“Nếu vậy thì chúng ta phải quay về tương lai. Anh không thể viết ra bất cứ thứ gì đàng hoàng ở dòng thời gian này đâu.”
“Không đúng. Nếu anh học, anh chắc là mình có thể làm được.”
“Ồ, thế à? Anh đã học được một từ kanji nào từ khi chúng ta tới đây chưa?”
“Đương nhiên là có!”
“Vậy thử viết cho em coi.”
Được rồi! Đã đến lúc cho con bé thấy thành quả của việc học hành chăm chỉ của mình! Mình không đến trường chỉ để chơi không đâu.
一 二 三
“Thấy sao hả?” Tôi lên tiếng hỏi, chỉ vào mấy chữ kanji vừa viết ra: một, hai, và ba.
“Không tệ. Rồi, tiếp tục đi.”
Kuroha nói đúng. Tôi gần như không thể hiểu được kanji chút nào cả. Muốn trở thành tác gia ở thời đại này chẳng khác gì newbie đòi đập boss. Mỗi tội không thể đọc được kanji cũng đủ vô vọng rồi.
Với cả sự khác biệt về văn hóa cũng quá lớn. Những bộ tiểu thuyết viết bằng Văn phong Chính thống sẽ không bao giờ được chấp nhận ở cái thời này.
Ngay cả ở Akihabara, sự tác động của văn hóa moe vẫn còn rất yếu, và thậm chí còn bị tẩy chay ở trường nếu ai đó dám nói mình yêu gái 2D. Tôi cảm thấy vô cùng thương hại cho cái thế giới không thể hiểu được văn hóa moe này.
Hồi xưa, tôi đã được ban cho hy vọng từ Oniaka. Và giờ, mong muốn của tôi là làm sao để thật nhiều con người nhận được tia hy vọng từ câu chuyện của tôi. Nhưng cái nơi có thể hoàn thành được giấc mơ đó không phải là thế kỷ 21 này, mà là thế kỷ 23.
Ừ… Tôi biết điều đó chứ. Nhưng dòng thời gian này mới là nơi Yuzu-san sống.
“Hãy theo đuổi ước mơ của anh, Onii-chan.” Kuroha nhìn thẳng vào mắt tôi, nói với tôi, thúc đẩy tôi.
Tôi đã đưa ra quyết định của mình. “Em nói đúng. Chúng ta phải quay về. Cảm ơn em, Kuroha.”
“Vâng.”
“Dù vậy, sẽ thật tốt nếu chúng ta có thể mang Yuzu-san theo cùng…”
“...Hả?!”
Thế thì sẽ giải quyết được tất cả vấn đề luôn, đúng vậy.
“Nii, Nee…” Miru bước vào phòng khách. Con bé đang bưng một đĩa kẹo dẻo trên tay.
“Không phải em đang vẽ à?” Tôi hỏi.
“Em chán rồi.” Miru loạng choạng đặt chiếc đĩa lên bàn.
“Anh chị ăn kẹo với em đi.” con bé vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế dài.
“Cho ta ăn với được chứ?” Odaira-sensei cũng đã có mặt trong phòng khách rồi. Có vẻ như là ngài ấy cần ngừng viết để nghỉ ngơi một chút.
Chúng tôi đã ngồi xuống quanh cái bàn, và mỗi người bóc một viên kẹo dẻo.
“Sensei, bản thảo của ngài viết tới đâu rồi?”
“Tiến độ khá ổn. Lâu lâu cầm bút lên viết tay cũng tuyệt đấy, cậu biết chứ?”
“Với những sự thay đổi môi trường xung quanh vầy, tôi cá là công việc sáng tác của ngài sẽ vươn lên một trình độ mới thôi.”
“Cảm ơn. Nhưng vẫn có một thứ khiến ta khó chịu. Cho dù ta có hoàn thành bộ tiểu thuyết này, trong thế kỷ 21 này đây, cũng chẳng có ai hứng thú với nó cả. Chẳng thể nào mà thay đổi được suy nghĩ của các đọc giả cả. Ta bắt đầu cảm thấy ta chỉ thuộc về thế kỷ 23 mà thôi.” Odaira-sensei trông hơi thất vọng. Ngài ấy cũng đã muốn quay trở về tương lai rồi.
“Em có muốn quay về không, Miru?” Kuroha hỏi trong khi Miru đang đớp một cục kẹo dẻo trong miệng con bé.
Miru ngồi suy nghĩ một vài giây, rồi nói, “Nếu em có thể quay về thì có chứ.”
Miru cũng chỉ mới mười tuổi thôi và con bé thực sự rất yêu ba mẹ chúng tôi, nhưng từ khi chúng tôi lọt vào dòng thời gian này tôi chưa từng nghe con bé than nhớ nhà một từ nào cả. Con bé hẳn là không muốn làm bọn tôi phải lo lắng và cố chịu đựng một mình. Con bé là như vậy đấy, không bao giờ muốn người khác phải lo lắng cho mình cả.
“Sensei, ngài nghĩ cái gì đã khiến chúng ta du hành thời gian vầy?”
“Thật tình, ta cũng chẳng biết nữa. Có lẽ là một món quà từ ông trời đáp lại điều ước của ta chăng? Không, chắc không phải đâu…”
“Điều ước của ngài?”
“Ờ, hồi lúc trước ta đã từng ước muốn trở thành một cô bé và du hành về thời đại Heisei, vậy đó.”
“ Thế à.”
“Và nếu ông trời có định ban cho ta điều ước, thì có một vài thứ khác ta còn muốn có hơn cơ. Ví dụ như, ta muốn có một đứa em gái mười tuổi nè. Ta đã có tận mười hai đứa em gái bên trong đầu ta rồi, nhưng cũng chẳng thể nào thực sự chạm vào chúng được cả…” Giọng ông ấy nhỏ dần rồi im lặng với một vẻ mặt hạnh phúc.
Kuroha bỗng bật dậy và tính hộ tống Miru ra khỏi căn phòng này, nhưng Miru vẫn chưa ăn đủ kẹo dẻo nên đã nấp khỏi con bé như một con mèo vậy.
Ngay lúc đó, chúng tôi nghe thấy tiếng cót két của cánh cửa trước mở ra.
“Mình về rồi đây!” Yuzu-san lên tiếng. Cô ấy đã trở về sau khi đi mua đồ cho bữa tối nay. “Ồ, mọi người đều ở đây à?” Cô ấy ngó đầu vào trong phòng khách. Cô ấy đang ôm một cái túi nhựa và tôi có thể ngửi thấy mùi rau củ tươi trong đó.
“Bọn mình đang ăn nhẹ.” Kuroha nói.
“Ồ, vậy à. Tối nay mình sẽ làm món cà tím xào gà, phong cách Mexican.”
Sau khi cho chúng tôi biết về thực đơn tối nay, cô ấy hướng thẳng vào nhà bếp. Có vẻ như chúng tôi có thể trông đợi một bữa tối tuyệt vời rồi. Tôi đang định cảm ơn cô ấy khi cô ấy đang quay đi, thì bỗng nhiên…
Pipi...Pipi...Pipi...Pipi.. (Trans: Bùm, plot twist cực mạnh)
Đột nhiên, một âm thanh báo thức vang lên. Nó khá là lớn, như thể nó phát ra ở đâu đó ngay cạnh đây.
Âm thanh báo thức điện thoại của mình à? Yuzu-san đã tưởng nó giống cái gì đó, nên cô ấy cầm chiếc điện thoại ra kiểm tra. Nhưng không phải, có vẻ vậy, rồi cô ấy cất nó vào lại.
Không hề có một cái đồng hồ báo thức hay đồng hồ tính giờ ở trong căn phòng này. Khoan, không phải cái tiếng này là…
Tôi lướt nhìn xung quanh trong sự lo lắng. Cơ thể của Odaira-sensei đã bắt đầu chớp sáng.
“Ơơ!” Odaira-sensei bật dậy hoảng loạn.
Rồi đến cơ thể Miru cũng bắt đầu nhấp nháy. “Nii, Nee…” Miru quay lại nhìn tôi và Kuroha.
Và rồi Kuroha và tôi cũng bắt đầu chớp sáng. Tiếng báo thức reng phát ra từ cơ thể cả bốn người chúng tôi.
“Onii-chan, đây là…” Kuroha cúi xuống nhìn vào cơ thể chính mình, chết lặng.
Đúng như con bé nói. Chuyện này đã từng xảy ra rồi. Du hành thời gian!
Đây chắc hẳn là do ông trời làm, giống như Odaira-sensei đã nói. Vô tình vô lý và cũng vô tâm với tình cảnh của chúng tôi ra sao!
“Hở? Hả?” Yuzu-san đứng hình và cũng không biết mình nên làm gì.
Pipipipipipipipipipipipipipi!
Cái tiếng bíp bíp báo thức ấy trở thành một âm ngân dài. Một chút nữa thôi chúng tôi sẽ biến mất. Nghĩa là chỉ một lúc nữa thôi, tôi sẽ biệt ly Yuzu-san.
Mẹ nó! Sao tự dưng lại vầy! Cho dù tôi có muốn mang theo Yuzu-san đi cùng, tôi cũng không biết phải làm thế nào. Không hề có một manh mối nào cả!
Mình không muốn thế này! Mình muốn nói chuyện với Yuzu-san nhiều hơn nữa! Mình muốn đi chơi với Yuzu-san nhiều hơn nữa! Mình cũng muốn hoàn thành ước nguyện của anh cô ấy! Mình không muốn phải rời ra cô ấy!
Nhưng cái tiếng đó vẫn tiếp tục reo một cách vô tâm…
Chẳng lẽ mình không thể làm gì sao? Nếu chúng ta buộc phải chia tay, mình nên làm gì đây?
“Yuzu-san, hãy lắng nghe mình nói thật kĩ vào!”
“Ừ-Ờ!” cô ấy ngập ngừng đáp lại.
Ít nhất, tôi cũng phải nói ra điều này. “Mình nghĩ… đây có thể là lời tạm biệt rồi.”
“Hả…?” Nét mặt của cô ấy đơ lại. Cô ấy sụp xuống như một con rối bị cắt dây.
“Cảm ơn cậu vì mọi thứ!” Tôi la lên.
Không ổn rồi. Mình sẽ khóc mất. Nhưng mà, mình là một người đàn ông mà… Mình có thể vượt qua chuyện này.
“Làm ơn, hãy nói với mình đây chỉ là một trò đùa đi.”
“Đây không phải trò đùa. Đây chính là thứ đã xảy ra khi bọn mình du hành thời gian tới đây.”
“Không, không! Làm ơn, xin cậu hãy nói đây không phải là sự thật!”
Tôi ước gì đây không phải là sự thật.
“Gin-san, cậu đã nói với mình là mình sẽ không phải cô đơn nữa mà, nhớ chứ?”
Odaira-sensei đã biến mất.
Khi Yuzu-san chứng kiến chuyện đó xảy ra, cô ấy đã đờ người ra, nhưng cô ấy liền nhận ra chúng tôi đang rời đi, nét mặt của cô ấy giật lên. Những giọt nước mắt bắt đầu đong dần trong đôi mắt cô ấy.
Yuzu-san, xin cậu đừng làm bộ mặt đó mà!
“Không! Mình không muốn cậu đi!” cô ấy la lên.
“Yuzu-san…” Miru đã biến mất tiếp theo.
“Cậu đang biến mất, đúng không?” Vừa khóc, cô ấy vừa bước nhanh lại gần bức tường. “Gin-san, đây là một tin nhắn từ mình!” Cô ấy chỉ ngón tay lên bức tường và bắt đầu vẽ một hình.
Đó là một từ. Cô ấy đang viết một từ lên tường! Tôi cố nhìn thật kỹ vào những gì cô ấy đang viết. Tôi phải khắc ghi nó vào não mình!
好き
Nó có hai kí tự. Kí tự thứ hai là chữ “ki” trong bảng hiragana. Tôi chắc chắn là nó. Nhưng tôi không hiểu được kí tự đầu tiên kia là gì. Không lẽ nó là từ kanji? Không thể nào mà cố đoán ra được chữ được viết trên tường kia.
“Yuzu-san, làm ơn hãy nói với mình bằng lời đi!”
“Nói với cậu? Nhưng… cậu đang biến mất rồi mà!”
Ah, nó tới nhiều quá! Mình không thể chịu nổi nữa rồi!
“Yuzu-san, xin cậu! Nói cho mình cậu đã viết cái gì đi!”
“Đó là một bí mật.”
Ngay khi tôi định mở miệng để cầu xin lần nữa, ý thức của tôi đã biến mất.