Bộ Romcom Mà Bạn Thân Thuở Nhỏ Không Thể Nào Thua

chương 4: trả xong mối thù tình đầu của chúng tôi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều trong vòng mười ngày đó. Suy nghĩ về lý do tại sao mối tình đầu lại vô cùng đặc biệt.

Trước hết, những chuyện lần đầu tiên làm đều mang ý nghĩa đặc biệt.

Những khám phá khoa học phát hiện lần đầu đều được trao huân chương, và thời điểm mặt trời mọc lần đầu trong năm đã được người người công nhận là một sự kiện sum vầy.

Chúng ta dễ dàng trao ý nghĩa đặc biệt cho những chuyện lần đầu tiên làm, chứ không chỉ riêng gì tình yêu. Và mối tình đầu thường được xem như là một trong những sự kiện đặc biệt của đời người, như đã kể lại nhiều lần trong các câu chuyện.

Cho dù có đem ra so sánh hết, thì mối tình đầu vẫn đặc biệt hơn hẳn trong hằng hà sa số những lần đầu. Có thể vì lẽ đó nên mối tình đầu mới mang ý nghĩa sâu sắc vậy đó.

“Ê, Sueharu. Mày đã sẵn sàng chưa?”

Cổng trường đã được tô điểm theo đúng màu sắc tinh thần của lễ hội văn hóa. Đặt trước mặt tiền của trường là một bảng hiệu với những từ ngữ tràn đầy nhiệt huyết, thuộc sở hữu của hội đồng học sinh mà năm nào cũng đem ra sử dụng.

"Chắc được rồi."

Tôi và Tetsuhiko băng qua cánh cổng .

Lễ hội văn hoá diễn ra trong một ngày đã được chính thức bắt đầu. Nhờ sự tồn tại của ‘Lễ hội tỏ tình’ nên Trường Trung Học Hozumino đã đắm mình trong một bầu không khí độc nhất vô nhị.

Hễ nhìn thấy một nam sinh nào đó đang bồn chồn không yên thì cứ biết chắc là người đó đang dự định tỏ tình. Những cậu nam sinh đó đang chuẩn bị tinh thần tiến tới đối mặt với sự chế giễu công khai của toàn trường.

Những linh hồn ấy không nên bị quấy rầy. Chúng ta chỉ nên âm thầm cổ vũ bọn họ từ trong tim. Những người đàn ông đó, mới là nhân vật chính thực sự của lễ hội văn hóa.

"…Ủa?"

Có thể chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi, hoặc có lẽ là một điều không thể tránh khỏi. Tôi đã bắt gặp ánh mắt của Abe, người mà vừa mới nói chuyện xong với một anh bạn khác.

Abe nở một nụ cười lạnh lùng và nói.

“Bộ đôi ngu bẩn đã vác mặt tới rồi.”

“...? Bộ đôi… ngu bẩn?”

Khi tâm trí tôi còn đang hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng, Tetsuhiko đã cất tiếng nói trước.

"Rất vui được gặp anh. Em là Kai Tetsuhiko, cái đứa anh vừa chê là bẩn thỉu. Quào, anh không chỉ biết về Sueharu mà cả em ư, vinh hạnh thật đó.”

“Mày nói mày bẩn thỉu nghĩa là sao hả?! Vậy không lẽ tao là cái đứa ngu xuẩn?!’

Tetsuhiko chớp mắt trong giây lát, rồi thở dài.

"Ủa, mày không biết thật hả?”

“Hả, bộ cái tên đó phổ biến lắm à?”

Nghe tôi hỏi, Abe bỗng cười ranh mãnh.

“Nó chỉ được dùng bởi một phần nhỏ… của người dân trong thị trấn này thôi.”

“Thế thì khác gì đang nói vòng vo là nó rất phổ biến ở trong trường?!”

“Trời, giờ em mới nhận ra hả? May quá, ít nhất là em chưa ngu đến mức không tự nhận thức được.”

“Sướng chưa kìa, thằng ngu. Đàn anh của chúng ta đang khen mày đó.”

Tôi gạt cánh tay đang vươn ra để vỗ vai của Tetsuhiko, rồi tự ôm lấy đầu mình.

“Thiệt đó, mày thôi dùm tao được không?! Tao không có mặt dày như mày nên nghe tao cũng biết buồn là gì đó hiểu chưa?!”

“Đầu hàng và chấp nhận thực tế đi.”

“AAAAAAAA, tao không nghe thấy mày nói gì hết! Không nghe thì không có thật!”

Đôi mắt của Abe nheo lại khi anh ta nhìn tôi đang cố trốn tránh thực tế. Ánh mắt khinh bỉ của anh ta khiến tôi giận sôi máu.

“Hừ, nếu muốn thì em cứ mãi ngây ngô tiếp đi. Ừ, phải rồi ha, có khi như vậy thì sẽ tốt hơn cho em đó.”

“Anh vừa nói gì?!”

“Bởi vì hôm nay anh sẽ cho em chứng kiến một cảnh tượng sẽ khiến em càng muốn thoát khỏi thực tế. Anh muốn em khắc sâu nó vào tâm trí mình, nhưng mà anh cũng chẳng phải ác quỷ hay gì. Vậy nên anh thấy em nên cụp đuôi bỏ chạy thì tốt hơn đó.”.

Có một vài cô gái đang đi vào từ ngoài cổng trường. Abe có lẽ đã nghĩ rằng danh tiếng của mình sẽ tụt dốc nếu lỡ bị nghe thấy, nên anh ta đã tiến tới gần và thì thầm vào tai tôi.

“Nào, thích thì nhào vô đây, thằng ngu.”

Anh ta quả là cực kỳ kiêu căng. Bề ngoài sắc sảo càng làm cái tính cách của anh ta thối nát hơn nữa.

Khừ, biết bộc lộ cảm xúc thế này như thế nào đây nhỏ?

…À, phải rồi. Cũng được đó. Vậy để tôi nói thế này.

Tôi nắm lấy cổ tay của Abe khi anh đang thì thầm bước qua, và buộc anh ta phải quay lại đối mặt với tôi.

“Anh Abe.”

Tôi đã cho anh ta một cái nhìn khinh bỉ nhất để đáp trả lại mọi sự sỉ nhục tôi đã phải hứng chịu nãy giờ. Tôi véo mũi và gầm gừ xấc xược như một tên côn đồ tầm thường.

“Nhớ hóng ‘Lễ hội tình nhân’ hôm nay nhé… Em sẽ làm cho anh phải khóc xin tha thứ.”

Abe gạt tay tôi ra và liếm môi.

“Câu đó anh nói mới đúng chứ, thưa cựu thần đồng diễn viên nhí, Maru Sueharu.”

Abe rời đi với một nụ cười chế giễu trên khuôn mặt.

Khi tôi còn đang nhìn chằm chằm vào lưng Abe, Tetsuhiko đã đặt khuỷu tay lên vai tôi.

“Chúng ta sẽ không thua đâu, Sueharu.”

“Chứ còn gì nữa. Tao ngay từ đầu đã chẳng có ý định thua.”

Và thế là mở màn cho lễ hội văn hoá của trường tôi.

*

“Lễ hội tỏ tình” được tổ chức vào cuối lễ hội văn hoá - đóng vai trò là một phần chương trình của buổi lễ bế mạc. Vì lý do đó, chắc chắn rằng toàn bộ trường sẽ có mặt để xem nó.

Những người có tham gia sẽ phải tập hợp tại phòng hội đồng học sinh ít nhất nửa tiếng trước buổi lễ bế mạc.

Không cần phải đăng ký trước. Bất cứ ai cũng có thể tham gia, dù đã lên kế hoạch trước hay chỉ ngẫu hứng nhất thời.

Các cửa sổ của phòng hội đồng học sinh bị che khuất bởi tấm màn đen vào ngày lễ hội văn hóa, cho phép mọi người đi vào mà không gây chú ý.

Trong những năm qua thì đã có nhiều trường hợp bạn bè thắc mắc “Ủa, cái thằng kia đi đâu rồi?” trong lễ bế mạc, chỉ để rồi nhận ra người đó đã lẻn đi tham gia Lễ hội tỏ tình.

Các học sinh có tham gia sẽ viết tên và lớp học của họ tại phòng hội đồng học sinh, để một MC dẫn chương trình được chỉ định bởi hội đồng học sinh có thể gọi tên.

Ngoài ra, có một cột bình luận để điền vào những gì định làm. Các thành viên của hội đồng học sinh điều hành “Lễ hội tỏ tình” sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng nhu cầu được viết ở đo. Thông thường thì mỗi người có giới hạn thời gian là năm phút, và trong vòng năm phút đó thì họ tùy ý muốn làm gì thì làm.

Tuy nhiên...

“Từ giờ đến đó thì mình đâu có cần phải làm gì…”

“Ồ, vậy là Haru rảnh lắm ha…”

Khi tôi đứng ngắm khung cảnh bên ngoài cửa sổ thì Kuroha, người đang vận một bộ kimono ngắn, đã bắt đầu nổi gân ở thuỳ thái dương và lẩm bẩm với tôi.

“Bộ ông không thấy năm đơn hàng vừa được kêu à…?”

“Xin lỗi tôi bắt tay vào làm ngay đây.”

Tôi liền bắt đầu nhảy vào xay hạt cà phê.

Lớp 2-B của chúng tôi đã quyết định tổ chức một “gian hàng cà phê Nhật Bản”.

Những gian hàng nổi tiếng thường là những gian hàng do hội chị em con gái tiếp khách, bằng chứng là các gian hàng cà phê cosplay hoặc cà phê hầu gái của những năm trước. Tuy nhiên, cũng không hiếm khi thấy hai bên trai gái nổ ra xung đột sâu sắc chỉ vì vấn đề này, dẫn đến thiệt hại đáng kể cho các chàng trai.

Vậy nên tập thể anh em trong lớp của chúng tôi đã dồn hết trí khôn của mình và đề xuất làm một gian hàng cà phê Nhật Bản.

Vì là chủ đề Nhật Bản nên hội con gái không cần phải cosplay. Khi biết được rằng đám con trai cũng sẽ mặc trang phục truyền thống

jinbei hay kinagashi, hội con gái cũng đã rất đồng lòng sau khi tập hợp lại và thảo luận riêng giữa bọn họ, Cả lớp chúng tôi đã đi đến chung một quyết định mà không gặp phải phản đối như mọi khi.

Thật không may, đại diện rác rưởi của lớp chúng, tôi Kai Tetsuhiko, cùng với đám con trai cặn bã khác không chỉ muốn dừng lại ở đó.

Thế là bọn chúng bí mật hợp nhất trang phục của hội con gái thành những chiếc kimono ngắn, chờ đến tận hôm nay mới được vận chuyển tới nơi.

Tôi cũng muốn các bạn nhìn thấy chúng lắm. Những cặp giò tươi sáng rực rỡ.

Nếu làm gian hàng hầu gái thì làm sao mà chiêm ngưỡng chúng được. Tại cái bộ váy hầu dài sẽ che chúng hết rồi còn gì. Những bộ kimono được đặt hàng là những kiệt tác chỉ kéo dài

10cm tới trước đầu gối. Về độ hở hang thì kimono ngắn giành chiến thắng tuyệt đối. Đó cũng là một chiến thắng dành cho đám con trai chúng tôi, và kinh doanh thịnh vượng cho quán cà phê.

“Shida ơi! Cho tớ chụp hình đi mà!”

“Xin lỗi nhé~ Lớp chúng tui nghiêm cấm chụp hình. Thực ra thì ban đầu có cho phép chụp, nhưng rồi... đám con trai đi chọn trang phục khùng điên nên…”

“Á!”

Vị khách xin phép chụp hình chợt phát ra một tiếng rên nhỏ. Nếu tôi không nhầm thì cậu ta ở câu lạc bộ quần vợt học lớp kế bên... coi bộ cậu ta chưa nhận ra Kuroha có thể đáng sợ đến nhường nào. Đây sẽ là một bài học tốt.

“Không công bằng! Bọn tớ đã cố nói không rồi, nhưng Maru cứ ép…”

"Chính xác! Mình đã cố ra sức chặn thằng đó lại rồi, nhưng Maru cứ thích gì làm đó…”

Hai đứa con trai phụ trách chuẩn bị đồ uống ở hai bên tôi đồng thanh gật đầu.

Bằng cả hai tay, tôi siết chặt cổ cả hai thằng đó.

"Ê này, tại sao chỉ có đổ lỗi cho mình tao không vậy? Hai bọn mày tốt nhất đừng có né tránh trách nhiệm đó nhé?”

Cả hai đứa đó đều nhíu mày lại trước khi đánh bay cánh tay tôi và trừng mắt nhìn tôi, mặt dí sát vào nhau suýt chút nữa đã cụng đầu.

“Hả? Mày đã quên rồi hả thằng ngu?”

“Cái đứa nào bỏ bê công tác chuẩn bị chỉ vì có việc riêng cần làm hả?!”

“Vậy nên bọn tao sẽ đùn đẩy hết trách nhiệm cho mày! Mà cũng may là nhờ có mày nên ngôi sao sáng của lớp là Shida mới đành chấp nhận và khuyến khích cả lớp suy nghĩ tích cực, nên mọi chuyện đều suôn sẻ.”

“Nếu Shida không thuyết phục nhóm con gái thì nguyên đám đó đã dằn mặt với mày rồi đó! Nên cảm thấy biết ơn đi!”

"Chính xác! Lo mà làm tròn bổn phận của mình đi, thằng ngu!”

T-Tụi này đúng là rác rưởi... Sao tự dưng bọn nó có thể đổ lỗi hết cho tôi chỉ bởi vì tôi không tham gia chứ…?!

Nhưng chí ít giờ tôi cũng hiểu tại sao. Thành quả này chỉ có thể đạt được vì Kuroha đã tha thứ tội ác của tôi. Kuroha quả thực rất là hoà đồng và nổi tiếng.

Tới nỗi mà tôi cũng cảm thấy mình nên gánh vác một phần trách nhiệm, nhưng mà…

“Nhưng tao nhớ chỉ có nói là sẽ ‘nhận một phần trách nhiệm’ thôi mà.”

“Nói cái quần què gì vậy? Kai nói là đã xin phép mày rồi mà.”

“...À rồi, giờ tao biết đối tượng cần giết.”

Tetsuhikoooo! Cái thằng đó đúng là cặn bã của xã hội...!

“Thằng Tetsuhiko rác rưởi đó đi đâu rồi?!”

“Nó thuộc nhóm thứ hai, nên chắc chắn sẽ không có ở lại đây rồi.”

Cả lớp học được chia thành ba nhóm khác nhau, mỗi nhóm làm việc trong khoảng thời gian hai tiếng.

Tôi ở trong nhóm đầu tiên phụ trách làm việc từ 10 đến 12 giờ. Kuroha cũng vậy. Có vẻ như Tetsuhiko đã được phân bổ vào nhóm thứ hai.

Và hơn nữa, Shirokusa… trời, đã được đưa vào nhóm thứ ba.

...Mà kịch bản cũng đâu cho tôi lời nào để nói, và mặc dù tôi có trò chuyện qua lại một vài lần với Shirokusa kể từ khi nhận được kịch bản, nhưng chúng tôi không hề bàn về chuyện gì quan trọng cả. Chúng tôi là bạn học mà nhỉ? Tôi có nên liều một phen và thử đi nhìn lén chút luôn không?

“Này, Haru! Tập trung di chuyển đôi tay đó coi!”

"Dạ!"

Mọi người đã bắt tay vào làm việc dưới sự chỉ huy của Kuroha. Từ phía sau quầy, tôi dõi theo nhìn Kuroha phục vụ khách hàng.

Từng cử động nhanh nhạy đung đưa mái tóc dài ngang vai của cô ấy đều toát ra một cảm giác dễ chịu của một người làm việc chăm chỉ, nhìn hoài không chán. Bộ kimono màu hồng trên người Kuroha trông rất hợp với cái tính cách hệt như một con động vật nhỏ nhắn của cô ấy, và nếu xét về độ dễ thương thì Kuroha đã vượt xa các bạn nữ khác. Đương nhiên, cô cũng là người được khách hàng kêu tên nhiều nhất.Cô bạn thuở nhỏ của tôi đúng là tốt ở mọi phương diện. Cô ấy đang ở một đẳng cấp mà nếu tôi không phải là bạn thuở nhỏ, thì có khi tôi chẳng đủ can đảm để bắt chuyện.

“Đây này, Kuro. Ba tách cà phê.”

"Ừm."

Kuroha liền đi tới quầy để lấy chúng.

Và khi tới nơi thì Kuroha, với chiều cao 148cm, đã nhón chân lên để đến gần tai tôi hơn.

"Ông thấy thế nào? Nhìn tui xinh không?"

Cô nói, miệng cười toe toét nhăn răng.

Tôi ngoảnh mặt đi mà trả lời.

“Thú thật thì… bà dễ thương lắm.”

“A, ừm… ông nói toẹt ra như thế thì tui xấu hổ lắm…”

Trời ơi, cô ấy đúng là quá dễ thương.

Mặc dù vậy nhưng tôi vẫn từ chối cô ấy, và thậm chí còn bắt cô ấy phải giả vờ hẹn hò với tôi - chết, sao tự dưng tôi thấy có lỗi quá chừng.

Nhưng sự ăn năn đó đã kết thúc vào ngày hôm nay. Mối quan hệ mập mờ của chúng tôi cũng đã sắp sửa kết thúc rồi.

“Ma–ru–ơ–i! Chỉ vì mày đang hẹn hò không có nghĩa là mày được phép tán tỉnh trong lớp đâu nhé!

“Có tộiiii! Mày có tộiiiiiii!”

“Cái thằng mặt dày cho chết! Con yêu tinh này sẽ đánh bầm dập mày!”

Tôi đã bị vây quanh và kéo đi chỗ khác trong khi Kuroha vẫn còn đang phục vụ khách.

Thiệt tình. Lớp của tôi coi bộ có quá nhiều phần tử cực đoan quá nhỉ?

Hai tiếng đã trôi qua trong khoảng thời gian tôi bỏ chạy, đàm phán, phản công, và ca làm việc của nhóm đầu tiên đã kết thúc.

“Yo, mày đã vất vả rồi nhỉ.”

Đến thay phiên cho tôi, Tetsuhiko đã giơ tay chào hỏi.

“Cởi ra lẹ coi thằng kia. Để tao còn mặc cái kinagashi đó nữa.”

Tôi liền dùng nguyên bàn tay để báu vào mặt nó.

“Ê… Giờ mày cần phải giải thích cho tao tại sao mày lại đổ hết lỗi trang phục của nhóm con gái lên đầu tao…”

“Tạm quên chuyện đó và nhìn ra ngoài đi. Có người đến để gặp mày đấy.”

“Hể?”

Ngón tay cái của Tetsuhiko chỉ về phía khu vực đỗ xe đạp.

Lớp 2-B của chúng tôi nằm ở trên tầng hai, với tầm nhìn về khu vực đỗ xe đạp rõ rệt ở ngay bên dưới cửa sổ.

Ở ngoài đó có một chàng trai đội mũ lưỡi trai trên đầu. Khuôn mặt cậu ta đã bị che khuất một phần, nhưng tôi có thể nhìn thấy sơ các đường nét trên khuôn mặt cân đối. Cậu ta là một anh chàng đẹp trai giống như hoàng tử Abe hay Tetsuhiko phù phiếm, nhưng là đẹp trai theo hướng khác. Có lẽ cách miêu tả tốt nhất là một chàng trai đào hoa bán nam bán nữ.

Tôi tự hỏi không biết là ai. Nhưng sau đó tôi có nhớ mang máng ánh mắt của cậu ta, hệt như một con cún bị bỏ rơi đã gặp đâu đó trước đây.

Ánh mắt của chúng tôi giao nhau, và cậu ta bắt đầu gọi điện cho ai đó trong khi vẫn không rời mắt khỏi tôi

Điện thoại của tôi reo lên. Gì thế này, Tetsuhiko đã cho cậu ta số của tôi mà không xin phép tôi à?

Hơi khó chịu, tôi nhận cuộc gọi từ con số lạ.

“Chào, cậu là ai vậy?”

“Lâu rồi không gặp… Suu.”

Một biệt danh mà tôi chưa nghe qua trong nhiều năm. Tôi phải xoắn não lắm mới ghép lại những mảnh ký ức lộn xộn của mình rồi cuối cùng mới nhớ ra đúng tên để trả lời.

“Cậu là… Shirou ư?”

Shirou ngay lập tức mỉm cười như một con chó trung thành.

"… Đúng rồi. Vậy là Suu vẫn còn nhớ. Tôi vui lắm.”.

Cậu ta là con trai của một nhà tài trợ, tự xưng là một fan hâm mộ của tôi vào thời tôi còn là diễn viên nhí. Cậu ta cũng là người mà đã chơi rất thân thiết với tôi trong quá khứ, là một người mà tôi đã hứa sẽ diễn cho câu chuyện mà chính cậu ta chắp bút - một người bạn lâu năm nhớ nhung của tôi.

Cuối cùng chúng tôi đã gặp lại nhau sau sáu năm.

“Không thể nào…”

Sắc mặt Kuroha chợt thay đổi.

“Haru, chờ-”

“Ấy, tôi không cho phép bà xen vào đâu nhé, Shida.”

Tetsuhiko nắm lấy cánh tay đang dang ra của Kuroha.

“Tại sao không thử đứng nhìn một chút coi? Tôi muốn xem mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào.”

“Tetsuhiko… rốt cuộc ông đã biết bao nhiêu…”

Hoàn toàn không để ý đến cuộc trò chuyện vừa rồi, tôi cứ nói tiếp với niềm vui sướng tràn trề vì đã được hội ngộ với bạn tôi.

“Ừ, lâu rồi không gặp! Cậu có khoẻ không?! Cậu đã tới tận đây rồi thì sao không vào luôn đi?! Lớp của tớ có làm một gian hàng cà phê Nhật Bản, và tuy đám con trai đều là một đám cặn bã, nhưng tớ đảm bảo trang phục của hội con gái sẽ làm cậu chết mê chết mệt đấy nhé?”

“À thôi, tôi không ưa chỗ đông người nên...nếu được thì tôi muốn nói chuyện với cậu ở chỗ vắng người hơn…”

Nhắc mới nhớ, Shirou đã từng hay giam mình trong nhà. Tôi không biết cậu ta có thôi lối sống đó chưa, nhưng một anh chàng đào hoa bán nam bán nữ như cậu ta chắc hẳn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý. Có lẽ tôi đã không nên kêu cậu ta đi lên đây làm gì.

"… Xin lỗi. Tớ quên mất. Nếu thế thì cậu hãy đi vào trong trường và leo lên tầng cao nhất. Tầng thượng của trường nằm trên tầng thứ ba và nó đã bị đóng cửa rồi nên chắc là sẽ không có ai tụ tập trên đó đâu.”

"Ừ, hiểu rồi."

Cuộc gọi kết thúc.

Vì quá phấn khích vì được gặp lại một người bạn cũ, tôi vội vàng thay đồ và đưa bộ quần áo vừa mặc cho Tetsuhiko.

“Của mày này. Mà này, Tetsuhiko, đừng có tự tiện đưa số điện thoại của tao cho người khác chứ. Lần này này may là bạn thân thuở nhỏ của tao nên không sao, nhưng lỡ nó rơi vào tay thằng ất ơ nào thì sao?”

“Nhưng tao có đưa số điện thoại cho nó đâu.”

“Hử?”

Vậy nghĩa là sao? Cậu ấy đang lừa tôi à? Không lẽ Tetsuhiko đã không trao số cho Shirou trực tiếp mà qua một trung gian nào đó hả?

Mà điều đó không quan trọng. Việc tôi cần làm bây giờ là không bắt Shirou phải đứng đợi lâu ở một nơi không quen thuộc.

Tôi rời khỏi lớp học, leo lên bậc thang hướng về phía tầng thượng. Tầng thượng đã bị khoá cửa, trong khi không gian phía trước cánh cửa thì được sử dụng làm khu cất trữ đồ vật. Có lẽ những người duy nhất có thể xuất hiện là thành viên hội đồng học sinh đang đi lấy thêm bàn cho một sự kiện nào đó.

Tôi đã đứng đó đợi cho đến khi Shirou bước lên cầu thang..

“Quả thực là Shirou đây mà.”

Tôi không thể nhìn rõ mặt cậu ta trong lối ra ngoài tầng thượng âm u, nhưng vẻ ngoài và thái độ của cậu ta trùng khớp với trong ký ức của tôi.

Shirou dừng lại ở giữa cầu thang, và thì thầm với đôi mắt vẫn ẩn dưới mũ lưỡi trai.

“Lâu rồi không gặp, Suu.”

...Ủa? Shirou trước giờ đã mảnh khảnh vậy à?

Mặc cho chiếc áo parka và quần dài gồ ghề kia, tôi vẫn có thể nhìn thấy cổ tay và mắt cá chân của cậu ta trông cực kỳ thon gọn, và cả chiếc cổ mỏng manh của cậu ta nữa.

Do thấy băn khoăn nên tôi bắt đầu bước xuống cầu thang để đến gần hơn, nhưng…

“Suu, đừng lại đây.”

Shirou đã ngăn tôi lại.

"Sao thế?"

“...Tôi vẫn còn hơi hồi hộp vì lâu rồi chưa gặp, nên chúng ta giữ nguyên khoảng cách này nhé.”

Cậu ta nói chuyện kỳ quặc thật đấy. Có khi nào cậu ta vẫn còn đang giam mình trong nhà?

Kệ vậy. Người nào người nấy cũng có chuyện riêng của họ. Vả lại nếu chỉ nói chuyện thôi thì đứng ở chừng này cũng đủ rồi.

“Mà Shirou đã thực sự tìm được đường tới đây luôn đấy. Cảm ơn cậu. Tớ thực sự rất cảm kích.”

"A…"

Biểu cảm của Shirou dường như bừng sáng một khi nghe thấy những lời đó.

“...Ừm, tôi cũng rất vui. Tôi cứ sợ rằng cậu đã quên tôi và sẽ coi tôi như một đứa phiền phức nữa chứ.”

“Đâu, sao tớ dám chứ.”

“Nhưng Suu đã thôi diễn và không còn đến chơi với tôi nữa…

nên tôi đã tự hỏi không biết cậu đã quên tôi hay không còn thích tôi nữa.”.

“À, chuyện đó thì…”

Tôi đánh mạnh vào trán mình.

“Cho tớ xin lỗi. Không phải là vì tớ đã ghét cậu hay đã quên cậu gì đâu.”

“Vậy thì… tại sao?”

Tôi đã tóm tắt ngắn gọn câu chuyện khi mẹ tôi qua đời.

“Thế là mọi người đã rất cố gắng để hoàn thành bộ phim, nhưng sau đó thì tớ không thể diễn được nữa. Cậu đã từng nói rằng cậu là fan hâm mộ của tớ, nên tớ cảm thấy hơi chút có lỗi và không dám nhìn vào mặt cậu. Ba cậu là một nhà tài trợ, nên chỉ cần tớ đồng ý thì ông ấy sẽ chở tớ tới nhà cậu ngay, làm tớ khó xử lắm chứ,... cơ mà có lẽ đó chỉ là một cái cớ. Chúng ta đã hứa với nhau rằng cậu sẽ viết kịch bản cho tớ đóng vai chính, thế mà- Ể- Hở-?”

Shirou đã bật khóc.

Có lẽ chính bản thân cậu ta cũng không nhận ra mình đang khóc. Mắt cậu ta mở to mắt nhìn tôi trong khi những giọt lệ rơi xuống đất.

“Cậu vẫn nhớ lời hứa của chúng mình…”

“Hể…?”

Giọng vừa rồi của cậu ta nhỏ quá nên tôi không nghe được, nên khi tôi lỡ lên tiếng thì Shirou đã vội vã dùng tay áo để lau khô nước mắt.

Tôi cứ tưởng là tại mình đang nói toàn đau buồn nên đã liền chuyển chủ đề.

“À, phải rồi! Dạo này cậu có khoẻ không? Đã quay lại trường học chưa?”

Shirou cẩn thận lau khô nước mắt bằng khăn tay trước khi trả lời với khuôn mặt hơi hạ thấp xuống.

"… Rồi. Tôi đã không thể gặp Suu được nữa nên đã thử quay lại một hồi.”

“Cậu không còn bị bắt nạt hả?”

“Vẫn còn.”

“Thiệt sao?! Cậu có ổn không đó?!”

"Ổn chứ. Tôi đã không chịu thua nữa. Bởi vì tôi đã quyết định trở nên mạnh mẽ hơn vào lần gặp Suu tiếp theo.”

Tôi không thể tin rằng bản thân mình lại có tác động lớn đến với cậu ta như vậy. Có vẻ như con người trong quá khứ của tôi là một người tuyệt vời hơn nhiều so với anh chàng tầm thường của bấy giờ.

“Tốt thật đó! Vậy thì còn gì bằng!”

“Tôi thấy mình nên phải loại bỏ mọi khuyết điểm để không bị bắt nạt nữa. Vậy nên tôi đã cố gắng học tập, và dù không giỏi chơi thể thao nhưng tôi vẫn cố rèn luyện... rồi rốt cuộc vẫn không thể chơi nổi trò nào. Nhưng tôi đã dồn hết mọi công sức của mình vào việc viết lách. Để sánh ngang bằng với Suu, tôi cứ nỗ lực không ngừng nghỉ… và vào năm ngoái, nỗ lực của tôi cũng đã được đền đáp.”

“Được đền đáp ư...? Không lẽ cậu đã cho ra mắt tác phẩm đầu tay rồi à...?”

Shirou lặng lẽ đảo mắt xuống.

“...Ừm, đại loại vậy đó.”

"Cậu giỏi quá! Tiêu đề của cuốn sách là gì vậy?”

“.......”

Shirou vẫn giữ im lặng, mắt vẫn hướng xuống dưới. Cậu ta tỏ vẻ do dự, khi mới vừa định nói thì liền ngậm miệng lại, và hành vi này cứ lặp đi lặp lại tận hai lần cho đến khi cậu ta mới chị hó hé..

“Từ trước đến nay, tôi đã luôn theo đuổi Suu.”

"…À, à."

“Tôi đã luôn muốn được Suu công nhận.”

“...Ồ.”

“Tôi đã nỗ lực… và nỗ lực… học tập… rèn luyện… nghiên cứu cách để đẹp hơn…”

"…Hở? Đẹp… hơn…?”

Tôi dám chắc rằng Shirou vừa rồi mới ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn tôi, và ngay sau đó cậu ta đã giật mạnh cái mũ đang đội.

Mái tóc đen dài bỗng nhảy múa trên không trung.

...Tại sao tôi không nhận ra chứ?

Nếu chịu ngẫm nghĩ lại thì trước đó cũng có rất dấu vết rồi. Bầu không khí của hai người họ cũng rất giống nhau.

Shirou là một người yếu ớt. Nhưng thực ra cũng có những lúc cậu ta giả vờ cứng rắn và toát ra một bầu không khí để xua đuổi những người khác.

Phải rồi, bầu không khí mà Shirou toát ra mỗi khi giả vờ can đảm, nó hoàn toàn giống với Kachi Shirokusa.

“A, Shirou… Hả?! Là Kachi…?!”

"Đúng rồi. Mình là 'Shirou'. Suu đã gọi sai tên mình kể từ khi nghe lộn cách ba mình gọi mình là 'Shiro'. 'Shiro' trong 'Shirou' thực ra là 'Shiro' trong 'Shirokusa'. Mình đã rất muốn gặp Suu từ lâu lắm rồi. ...Nhưng sự thật là chúng mình đã gặp nhau rồi còn gì.”

Tâm trí tôi bỗng trắng tinh.

Tôi thật sự là một thằng ngốc. Ngốc lắm mới nhầm lẫn một cô gái với một chàng trai. Đặc biệt là khi cô gái đó là Shirokusa.

“Suu à… Mình đã đạt giải thưởng Akutami. Mình đã viết một câu chuyện đủ xứng đáng… để cho cậu diễn. Vậy cậu thấy mình xinh đẹp hơn chưa? Mình đã cố gắng hết mức vì ấm ức cứ bị hiểu lầm là con trai, và cũng bởi vì mình muốn được Suu tôn trọng đấy. Mình thậm chí còn tham gia chụp ảnh khiêu dâm đấy, cậu có biết không?"

“T-Tất nhiên là biết…”

Từng lời nói của cô ấy xiên vào ngực tôi.

Chúng chỉ là những từ ngữ thôi - nhưng ẩn chứa trong chúng là rất nhiều nỗ lực mà cô ấy bỏ ra, trộn lẫn với mồ hôi từ những năm tháng quyết tâm khổ luyện.

“Mình đã vào học cùng trường với Suu bởi vì mình muốn cậu khen mình. Nhưng mà…”

Tôi không nhớ có gì đặc biệt xảy ra cả. Nhưng Shirokusa có lẽ đã nhớ rõ lắm.

Kuroha và tôi cười đùa trên con đường trở về nhà. Shirokusa đang đứng trước mặt tôi chờ đợi được chú ý - nhưng tôi cứ làm lơ đi băng qua cô ấy.

Phải, ắt hẳn những cảnh tượng đó đã thực sự xảy ra.

“...Mình chẳng thấy vui.”

Tôi vô thức hạ thấp đầu xuống vì cảm giác ăn năn tội lỗi.

“Xin lỗi… Tớ không hề nhận ra chút nào...”

“...Thôi, không sao đâu.”

Lau khô đôi má ướt đẫm nước mắt, Shirokusa khẽ mỉm cười.

“Cũng đành chịu thôi. Từ bỏ sự nghiệp diễn viên nhí, không nhận ra mình là ai - bây giờ mình đã hiểu tất cả điều đó đều là vì lý do không thể tránh được. Mình không thấy hối tiếc vì những chuyện mình đã dốc hết công sức ra để làm, kể cả khi mình lỡ không may thất bại. Mình đã tức giận với Thần vì quá thờ ơ, nhưng mình đã tha thứ cho Thần rồi. Bởi vì tới tận bây giờ, cậu vẫn còn nhớ lời hứa của chúng mình.”.

Nụ cười của Shirokusa có chút rụt rè hơn so với Shirou.

Tôi thấy nó... cực kỳ đáng yêu và xinh đẹp.

Nhịp tim tôi cứ tăng nhanh, đập thình thịch, thình thịch. Trái tim tôi, vốn đã bỏ cuộc và bị nuốt chửng bởi ngọn lửa trả thù, giờ đây đang được thắp sáng bởi một ngọn lửa khác.

Trái tim không phải là thứ có thể được điều khiển theo suy nghĩ của mình. Vì trái tim vốn chưa bao giờ hoạt động theo lý trí.

“Vậy nên, Suu ơi. Từ giờ mình có thể gọi cậu là ‘Suu’ được không?”

“Hể?”

“Mình đã luôn cố gọi cậu là 'Maru' bởi vì cậu có vẻ không nhớ mình, nhưng cậu sẽ mãi mãi là ‘Suu’ của mình.”

“À, àààà, ừm.”

Tôi cảm thấy rất xấu hổ khi được gọi tên thân mật như vậy bởi một cô gái với biệt danh là mỹ nhân băng giá như Shirokusa.

“Nhưng mình muốn cậu ngừng gọi mình là Shirou. Bởi vì giờ cậu đã biết mình là con gái rồi.”

"Chắc chắn rồi. Vậy cậu muốn tớ gọi cậu là gì?”

“Shiro.”

Shirokusa trả lời ngay lập tức..

“Mình chẳng ưa gì chuyện cậu gọi tên Shida là ‘Kuro’ mọi lúc mọi nơi rồi.”

"Hở?"

Tôi có cảm giác như mình vừa nghe thấy một điều cực kỳ đáng sợ

“Nếu cô ấy là 'Kuro', thì cậu chắc hẳn có thể gọi mình là 'Shiro'. Mình nghĩ vậy đó, nên mình muốn cậu gọi mình là ‘Shiro’.”

“À, ờm… hiểu rồi. Vậy kể từ giờ mình sẽ gọi cậu là ‘Shiro’ nhé!”

“Ừm, quyết thế nhé, Suu.”

Trời, cô ấy dễ thương ghê.

Nhưng đồng thời tôi cảm thấy như mình vừa nhìn được một bộ mặt đáng sợ của cô ấy. Chưa kể, nếu tôi gọi một người mà ai cũng phải nể như Shirokusa là ‘Shiro’... thì liệu tôi sẽ gặp phải chuyện gì?

“Ờ mà này, Kachi…”

“Là Shiro.”

Tôi vừa mới lỡ miệng dùng tên cũ thì lại nhận phải một lời quở trách ngay lập tức.

Nhưng tôi lại không thấy sợ. Thực ra tôi lại thấy cô ấy quá đỗi dễ thương. Shirokusa đang phồng má để bộc lộ sự bất mãn của cổ.

Cô ấy đã luôn ra vẻ ta đây là một người đẹp lạnh lùng, nên tại sao lại tồn tại sự khác biệt như một trời một vực thế này? Có lẽ nào Shirokusa thực ra rất là ngọt ngào với những người mà cô ấy xem là thân thiết?

“Tôi thấy mình nên phải loại bỏ mọi khuyết điểm để không bị bắt nạt nữa.”

À, giờ thì tôi đã hiểu. Sự yếu đuối của Shirokusa đã khiến cô trở thành mục tiêu bắt nạt. Vì lý do đó, để che giấu khuyết điểm của mình, cô ấy đã không ngừng rèn luyện bản thân. Để tránh thể hiện sự yếu đuối, biểu cảm của cô ấy không bao giờ thay đổi, và toàn thân cô ấy đã toát ra khí chất tự tin, trang nghiêm.

Để đối phó với những người bạn cùng lớp khó chịu, ví dụ như cô bạn đòi chép lại quyển sổ của cô ấy, Shirokusa đã có những phản ứng mà có thể bị người ngoài cuộc gọi là thái quá. Chúng là hành động chống cự quyết liệt bởi một người đã từng bị bắt nạn và phải thôi học trong quá khứ, và kết quả là nảy sinh ý chí không muốn bị khuất phục. Khi đã biết rằng Shirou và Shirokusa là cùng một người, thì những hành động của cô ấy đều là có lý do chính đáng.

“Xin lỗi, đáng lẽ mình nên dùng ‘Shiro’ mới đúng.”

“Ừm, phải vậy chứ. Mình muốn được gọi như thế.”

Shirokusa dí sát vào tôi. Dường như không chỉ khoảng cách vật lý mà cả khoảng cách tâm lý của chúng tôi cũng đã được rút ngắn.

Shirokusa đã giữ kín sự thật về chuyện cô ấy là Shirou được rất lâu rồi. Vì bí mật đó đã được bật mí nên chắc cô ấy đã có thể thành thật với tôi hơn trước. Tuy nhiên...

“Tại sao chứ?”

“Hửm?”

Shirokusa nghiêng đầu sang một bên.

“Shiro đã biết về tôi suốt bấy lâu nay nhưng đã không nói một lời nào đúng không? Vậy thì tại sao lại tiết lộ vào bây giờ? Tất nhiên là tớ vui lắm, nhưng tớ vẫn không thể hiểu được tại sao cậu lại lựa chọn thời điểm này để nói cho tớ biết.”

“...Ừ, mình có thể hình dung tại sao Suu lại thắc mắc như vậy.”

Shirokusa đã định khoanh tay lại, nhưng mới đưa tay lên giữa chừng thì cô ấy lại buông chúng xuống. Hình như cô ấy đã bó ngực thật chặt để có thể đóng giả làm một nam sinh.

Ngực cô ấy vốn đã săn chắc lắm rồi. Chiếc áo parka tuy có che đi chỗ phình ra, nhưng chắc cô ấy đã phải khổ sở lắm mới ép được nó xuống tới mức đó. Mặc dù cô ấy đã cố lắm rồi nhưng tôi vẫn có thể tạo ra một chỗ nhô lên, và tôi biết ẩn sau bên dưới là một thứ cực kỳ gợi cảm.

Má của Shirokusa nhuộm sắc đỏ, nên cô ấy đã quay lưng đi.

“Thú thật thì.... Mình đã giận lắm.”

“Là bởi vì tớ không nhận ra Shiro là Shirou hả?”

"Ừ."

“Quả thực là vậy…”

Shirokusa tiếp tục nói trong khi vẫn quay lưng đi che giấu khuôn mặt.

“Do lúc đó mình vẫn còn chưa được nghe chuyện của mẹ cậu. Tại sao cậu lại không thể nhận ra mình hả?! Đồ ngốc! Cậu muốn mình đâm kim vào dưới mông tay không?! …….Mình đã thực sự nghĩ như vậy đó.”.

“Ê, khoan. Cái đoạn cuối nghe thấy ghê thế.”

Chẳng phải cái đó là một phương pháp tra tấn có thật sao?! Hồi nãy bản mặt Shirokusa căm ghét con trai vừa hiện hồn về đó hả?!

“Nhưng sau đó cậu đã đọc tiểu thuyết của mình, và mình đã thực sự rất vui khi nghe cậu ca ngợi nó, và rồi cũng có những lúc mình phát điên và muốn la lên ‘Đồ thỏ đế!’ vì không chịu đến nói chuyện với mình trong lớp, làm mình thường xuyên nghĩ về những cái kế để thủ tiêu cậu…”

“Tớ sẽ buồn lắm nếu cậu cứ tự nhiên chê tớ thỏ đế đó nhé?! Và làm ơn đừng có tìm cách giết tớ coi!”

“...Nhưng mình đã không kìm lòng lại được sau khi nghe tin cận sẽ tham gia diễn vào lễ hội văn hoá năm nay. Hôm đó mình đã phấn khích đến độ viết xong cốt truyện ngay trong ngày luôn.”

Shirokusa thoáng liếc nhìn xem phản ứng của tôi, nhưng rồi lại ngoảnh mặt đi sau khi đụng phải ánh mắt của tôi.

Khi hình bóng của Shirou hoà lên làm một, Shirokusa đột nhiên trông giống một con chó. Thời còn là Shirou, cô ấy đã trông khá là giống với một con cún bị bỏ rơi, nhưng rồi theo thời gian,

có lẽ một chút con sói đã được trộn lẫn vào, giúp cô toát ra một khí chất kiêu hãnh. Cô ấy làm tôi nghĩ về hình ảnh của một con chó kiêu hãnh không chịu nghe lời ai ngoài chủ nhân của mình.

Chỉ mới nghe tin tôi diễn thôi mà đã viết xong cốt truyện chỉ trong vòng một ngày, cô ấy trung thành dữ vậy hả? Cứ như cô ấy có một cái đuôi đang vẫy vẫy không yên dễ thương lắm kìa.

“Rồi thì mình mới được nghe lý do tại sao cậu thôi làm diễn viên nhí, cậu còn nhớ chứ? Mình đã suy tư rất nhiều sau hôm đó. Mình đã rất hối hận vì lỡ hiểu lầm Suu là một con người lạnh lùng. Mình nhận ra cậu cũng đâu thể làm được gì trong hoàn cảnh đó, và nếu được dịp thì mình muốn thú nhận hết mọi chuyện với cậu.”

“Vậy… dịp đó là ngày hôm nay ư?”

"Đúng vậy. Mình nghĩ cậu sẽ không thấy thuyết phục nếu mình không xuất hiện với tư cách là Shiro... nhưng còn nữa, hôm nay mình được biết tin Suu cuối cùng cũng sẽ diễn trở lại.”

Sự căng thẳng bỗng dâng trào lên trong tôi. Tôi cảm thấy ánh hào quang và áp lực của sân khấu thấm vào tận đầu ngón tay, ngứa ran khắp người.

“Cậu sẽ bám sát vào cốt truyện của mình cỡ bao nhiêu? Hình như cậu chỉ nói là sẽ dùng kịch bản đó để tham khảo thôi.”

“Chuyện đó thì... bí mật.”

Shirokusa xoay quanh người lại. Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, và cất tiếng hỏi.

“Vậy cho mình hỏi một điều này thôi. Cậu… đang diễn vì ai?”

Shirokusa cầu khẩn xin tôi bằng cả đôi mắt của cổ. Tôi không tài nào biết được là vì mục đích gì, nhưng ánh mắt đó đang thăm dò tôi.

“Cậu đang hẹn hò với anh Abe phải không?”

“Rồi sao?”

Shirokusa cau mặt lại, để lộ sự tức giận của mình.

“Nếu vậy thì sao chứ?”

“...Thì cậu chỉ cần chờ xem tớ biểu diễn thôi.”

Shirokusa dường như đã hơi ngạc nhiên trước nụ cười không biết sợ là gì của tôi.

“Đây là sự kết hợp giữa cốt truyện của cậu và trình diễn xuất của tớ mà. Tớ sẽ cố gây náo loạn hết mức có thể.”

Tôi vừa dứt lời thì Shirokusa đã ngước nhìn lên trần nhà và thì thầm với chút cay đắng...

“Mình đã luôn muốn nghe câu nói đó của cậu.”

...Và cô ấy đã mỉm cười.

*

Shirokusa thuộc nhóm thứ ba phụ trách gian hàng cà phê Nhật Bản, nên cô ấy phải quay trở về thay lại đồng phục.

Sau khi nói thế với Sueharu, cậu ta đã trả lời: “Tớ còn phải tính một vài chuyện, nên cậu cứ đi trước đi.”

Thế là Shirokusa lại đội chặt mũ lên đầu và bước xuống cầu thang một mình.

Ngay khi xuống dưới tầng ba, cô ấy nhìn thấy Shida Kuroha đang đứng ngả lưng vào tường chờ.

“...Đúng như tui dự đoán, người mà Haru gọi là ‘Shirou’ chỉ có thể là bà, Kachi.”

“Vậy là cô cũng nhận ra rồi.”

“Thì tui cũng đã ghé qua nhà Haru nhiều lần rồi. Tui cũng chỉ vừa mới nhận ra gần đây sau khi bắt Haru lôi ra album ảnh cũ thôi.”

“...Đang định khoe khoang đó hả?”

“Chà, Kachi biết là tui đang khoe khoang kìa. Tiểu thuyết gia đúng là có khác nhỉ.”

Mạch máu ở thuỳ thái dương của Shirokusa đều sưng lên trong khi Kuroha nheo mắt lại.

“Phải rồi, tôi cũng có chuyện cần nói. Từ giờ cậu ấy sẽ gọi tôi là ‘Shiro’ đấy.”

"...Vậy cơ à."

Giọng cô dường như vang vọng từ dưới lòng đất.

“Nhắc mới nhớ, không phải cậu ấy thường hay gọi cô là ‘Kuro’ hay gì à? Tôi xin lỗi nếu cô tưởng mình có đặc quyền. À đúng rồi, tôi cũng sẽ được gọi cậu ấy là ‘Suu’ đấy. Ghen chưa?”

“Thắng thua chưa được quyết định, nên mới nhiêu đó thôi mà cũng đã đắc thắng thì bà có thấy mình hơi nhỏ nhen quá không?”

“...Hừm. Cô có biết là tuýp nhân vật bạn thuở nhỏ trong truyện đều có nguy cơ thua cao không?”

“Vậy Kachi là người hay lú lẫn thực tại với hư cấu à? Đầu bà có bị gì không đấy?”

“Hihi, hihihi.”

“Aha, hahaha.”

Ám khí của hai người bọn họ đã làm cho những người xung quanh phải run sợ, mặt mày tái nhợt.

““Hứ!!””

Cuối cùng thì họ đồng thanh quay lưng đi, và đi về hai hướng đối ngược mà không thèm ngoảnh đầu lại.

*

Tôi ngồi trên cầu thang một lúc để bắt kịp hơi thở ngay sau khi chia tay với Shirokusa, bởi lẽ cú sốc khi nhận ra cô ấy là Shirou giờ mới bắt đầu thấm vào đầu..

Lời thú nhận của cô đã giải thích rất nhiều điều mà cho đến giờ vẫn còn là bí ẩn.

Chẳng hạn như lý do tại sao cô ấy cực kỳ có ác cảm với môi trường xung quanh, hoặc tại sao cô ấy chỉ đối xử tương đối tốt với tôi, hoặc tại sao cô ấy lại chịu hoàn thành cốt truyện nhanh chóng như thế... và còn nhiều điều khác nữa.

Giả sử… Chỉ là giả sử thôi nhé. Giả sử như tôi đã nhận ra rằng Shirokusa là Shirou trước kỳ nghỉ hè, thì mối quan hệ của chúng tôi đã thành ra thế nào? Khác với bây giờ… có lẽ chúng tôi đã tham gia lễ hội văn hoá với tư cách là người yêu của nhau… mà không phải vẫn còn khả năng đó cho tương lai sao?

(...Đúng là mơ mộng hão huyền.)

Tôi lắc đầu và xua đi những suy nghĩ đó.

Tuy nhiên, cô ấy có ý gì khi trả lời vậy?

“Cậu đang hẹn hò với anh Abe phải không?”

“Rồi sao?”

Shirokusa rõ ràng đã rất tức giận. Nhưng tôi phải hiểu sự tức giận đó như thế nào?

-Đừng có hỏi nếu đã biết câu trả lời rồi. Giờ cậu có tỏ tình với tôi thì cũng vô ích thôi.

Tôi có thể hiểu cơn tức giận của cô ấy bằng nghĩa đó được không?

-Chúng ta đang nói chuyện vui vẻ vậy mà, tại sao lại nhắc đến những chuyện tụt hứng như thế?

Hoặc có lẽ đó mới là cảm xúc thực của cô ấy.

-Vậy cậu không định tỏ tình với mình tại ‘Lễ hội tỏ tình’ hay sao?

Nghe cũng khả thi lắm chứ.

Tôi không biết phải nghĩ gì, nhưng tôi tin chắc rằng Shirokusa đang có tình cảm mãnh liệt dành cho tôi. Chúng tôi đã giải quyết được những khúc mắc của nhau rồi, và ở thời điểm hiện tại thì tôi không cảm thấy sự oán hận nào từ cô ấy. Tuy nhiên, tôi không thể bảo đảm được rằng cảm xúc đó có phải là lãng mạn hay không.

Nhưng tôi cũng đồng thời nghĩ là: “Nếu mình tỏ tình vào lúc này thì chắc sẽ thành công nhỉ?”

Shirokusa nói rằng cô ấy đang hẹn hò với Abe, nhưng nếu xét đến chuyện cô ấy đã luôn suy nghĩ về tôi thì liệu có khả năng nào cô ấy chỉ đang hẹn hò để chọc tức tôi vì không nhận ra cô ấy là Shirou không?

Đó cũng là một phỏng đoán khác, nhưng... không, tôi cảm giác như Tetsuhiko sẽ đáp lại thế này:

“Ờm, tao biết bọn mày đã lập lời hứa với nhau trong quá khứ, nhưng tại sao từ đó mà lại suy ra yêu đương? Không phải cả hai chuyện đó đều không liên quan gì nhau sao?”

Trời ơi~~, chắc chắn thằng quỷ đó sẽ nói như thế! Và bình thường thì những lời lẽ cay nghiệt đó đều phản ánh đúng thực tế.

Tôi có thể đã có thời vinh quang trong quá khứ, nhưng bây giờ tôi chỉ là một học sinh trung học bình thường. Abe thì là một diễn viên đẹp trai, giàu có.

Anh ta định giành chiến thắng bằng cách thay thế những ký ức tốt đẹp của cô ấy ư? Vậy có công bằng chút nào không?

Một khi đã nghĩ vậy, tôi bắt đầu tin vào khả năng tất cả đều chỉ là mưu kế của Abe.

Tôi vẫn không thể loại trừ khả năng rằng mình đang bước vào một cạm bẫy hiểm độc - rằng nếu đúng như Kuroha đã e sợ, tôi giành được chiến thắng sau khi cạnh tranh với Abe rồi tỏ tình với Shirokusa, cô ấy sẽ đáp lại “Mình thích anh Abe, mấy thằng ngu như cậu nên tuyệt chủng hết đi” và tàn nhẫn từ chối tôi trước toàn trường.

Nếu chuyện đó thực sự xảy ra thì tôi sẽ bị chấn thương tâm lý đến hết cả đời. Tôi e rằng lúc đó mình sẽ không còn chút tự tin nào để sống tiếp nữa.

(Nhưng, dù thế nào thì mình vẫn phải đưa ra quyết định cuối cùng.)

Nếu muốn đánh bại Abe, tôi đành phải chấp nhận rủi ro và tấn công.

Vả lại, điều mà tôi thực sự muốn ở đây là gì? Trả thù? Hoặc có lẽ nào...

Tôi leo xuống cầu thang cầu thang, đầu óc thì vẫn còn rối bời, không thể tập trung suy nghĩ.

Khi bước xuống tầng ba, tôi nhìn thấy Kuroha đang dựa vào tường ăn takoyaki.

“Chaoooo xìn, Haru. Ông rảnh mà đúng không? Muốn đi chơi lễ hội văn hoá cùng với tui không?”

Đến cả tôi cũng nhận ra cô ấy nãy giờ đã luôn bám đuôi chúng tôi.

“Bà nghe thấy hết rồi à?”

"Nghe gì cơ?"

“Về Shiro ấy.”

Kuroha mím môi, nhét miếng takoyaki cuối cùng vào miệng.

“Shiro hả, ý ông là Kachi phải không? Hai người tự dưng thân ghê ta~.”

“Không phải tự dưng thân nhau gì, mà ngay từ đầu chúng tôi đã thân lắm rồi. Chỉ là tôi không nhận ra thôi.”

“Hmm, nhưng ông lại đột ngột gọi tên cô ta là Shiro mặc dù chỉ có thân nhau từ hồi xưa thôi. Tui là Kuro, còn trong khi đó Kachi là Shiro. Sao nghe giống như tôi là người xấu ở đây vậy kìa?”

"Làm gì có."

“Có chứ.”

Kuroha chẳng mấy khi nào hờn dỗi theo cách vòng vo như vậy.

Không lẽ...

“Bà đang ghen đó ư?”

“!?!?!?!?!?!?”

Mặt bỗng đỏ bừng, Kuroha bắt đầu tiến về phía tôi và dùng đầu cây tâm chọt chọt vào tôi.

“T-Tại sao phải ghen chứ?! T-Tui mới là bạn gái hiện tại của Haru cơ mà! Tui cần gì phải so sánh với cái đứa thua cuộc đó!”

“Bà đúng là ghét Shiro ghê ha…”

“Ồ, ông lại gọi cô ta là Shiro kìa! Tự nhiên cái tên tôi đó làm tui ức quá. Tui ghét, ghét cực kỳ!”.

Thật hiếm khi thấy Kuroha lộ rõ vẻ kinh tởm của mình như lúc này đây. Thông thường, cô ấy sẽ cố tìm cách nói giảm nói tránh.

Từ đó có thể suy ra Kuroha của hiện tại đã chịu thành thật hơn mọi khi.

"Haha, ra là vậy.”

Tôi chợt nhận ra và bật cười.

"Gì?"

Kuroha trừng mắt nhìn tôi với sự bất mãn rõ rệt.

“À, tại tôi mới nhớ là lúc nào bà cũng cố gắng ra dáng chị cả và chăm sóc người khác mà, đúng không Kuro?”

"…Rồi sao?"

“Tôi chỉ đang nghĩ rằng có lẽ tôi là người duy nhất mà bà có thể thật lòng trút hết bất mãn, rồi tôi nhận ra rằng đây có thể là cách nhõng nhẽo của bà.”

“!?!?!?!?!?!?”

Như thể vừa được đặt vào máy đun nước nóng tức thời, Kuroha bỗng chuyển sang một màu đỏ tươi như con tôm hùng và...

“Á.”

...Cô ấy đã bỏ chạy.

Coi bộ cô ấy không muốn người khác nhìn vào mặt mình lúc này. Có lẽ do đã mất bình tĩnh, cô ấy bắt đầu leo thang lên tầng thượng nơi Shirokusa và tôi vừa mới trò chuyện, mặc dù phải biết rõ rằng nơi ấy là ngõ cụt.

“Ê, Kuro.”

Tôi dí theo cô ấy, nhưng Kuroha hét lên “Đừng có đuổi theo tui!” trong khi vẫn che mặt đi. Làm như tôi có thể ngưng đuổi theo.

Không lâu sau chúng tôi đã chạm đến cuối ngõ cụt. Cánh cửa tầng thường vẫn bị khóa. Kết quả là Kuroha rúc mình vào một góc ở cuối cầu thang, vùi đầu và cuộn tròn người lại. Cô ấy trông giống như một con cua đang nấp trong vỏ.

“Này, Kuro….”

“Đừng có đụng vào tui!”

Tuy chẳng nhìn thấy tôi, nhưng cô ấy lại có thể đoán trúng phóc hành động của tôi. Bạn thuở nhỏ đúng là đáng gờm thật.

“Đi chỗ khác coi!”

“Cho dù bà có nói vậy thì... Mà bà bị gì thế hả? Chẳng phải bà đã nói nhiều chuyện đáng xấu hổ hơn rồi sao? Một chuyện cỏn con như vậy thì nhằm nhò gì...”

Kuroha khẽ quay đầu lại trước khi chui lại vào vỏ.

“Ông không được phép ghẹo tui…”

“Hể?”

Kuroha bỗng vùng dậy và kéo giãn hết cả 148cm của toàn thân cô ấy để đánh vào đầu tôi.

“Trước đó tui đã nói rồi mà?! Tui được phép ghẹo ông bởi vì tui đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, nhưng ông không được phép ghẹo tui vì tui chưa có kịp chuẩn bị tinh thần!”

“À~...”

Nhắc mới nhớ, hình như cô ấy đã có nói qua chuyện này rồi. Tôi cũng nhận ra những lúc Kuroha cảm thấy xấu hổ cũng đều trùng khớp với những lần tôi dám lấn tới khẳng định ưu thế của mình.

“Coi bộ bản chất thực sự của bà khác hẳn với cái tuýp nhân vật chị gái bà hay giả vờ. Bà hiện tại chẳng có đủ điềm tĩnh và khả năng để vào vai đó.”

"Im đi im đi im đi!"

Tiếp theo đó là những cú đánh liên hồi. Cảm thấy vô cùng hối hận, tôi đã thành thật xin lỗi.

“Được rồi được rồi, cho tôi xin lỗi. Tôi sẽ không nói gì để khích động bà nữa đâu.”

“...Ông nhớ đó.”

Kuroha ưỡn ra bộ ngực đầy đặn, nhưng nó chẳng để lại ấn tượng mấy do chiều cao khiêm tốn của cô ta. Nhưng nếu dám mở miệng nói điều đó thì sẽ còn tệ hơn nữa, nên tôi đã tạm nuốt lại lời.

Vào lúc đó, Kuroha đã cúi xuống, quan sát phản ứng của tôi và nói.

“Nhưng nếu chỉ có hai chúng mình thôi thì ông có ghẹo một chút thì cũng không sao đâu nhé…?”

“Hả, vậy tôi có được phép ghẹo hay không?!”

“Ông vẫn chưa hiểu à?! Vừa được vừa không!”

Trời, Kuroha đang cư xử hệt như một thiếu nữ vậy. Tôi không biết phải nói sao với cô ấy nữa…

“Thiệt tình, đây là tại sao Haru…”

Kuroha nhún vai, quay trở lại chế độ chị gái.

“Hãy suy nghĩ thật kỹ và thật lâu vào. Đó là bài tập về nhà mà chị đây giao cho em.”

Tôi giơ tay ngay lập tức.

“Vâng. Chị ơi, em giải xong bài tập rồi.”

“Chị thấy có hơi lo vì em đã giải nhanh như vậy đó… Thế câu trả lời của Haru là gì?”

“Em nhận ra là em không nhận ra gì hết.”

“Ông thấy phiền phức quá nên chẳng thèm nghĩ gì luôn đúng không?!”

"Ừ, chuẩn rồi đấy."

“...Tui sẽ dạy cho đến khi nào ông thông thì thôi, nên ông phải cùng tui đi chơi lễ hội văn hoá.”

Cô ấy đã kéo tai tôi và dẫn tôi đến rất nhiều chỗ.

Chắc chắn là có ăn trưa trước, rồi tới một loạt triển lãm và gian hàng khác nhau, phòng tập thể dục để xem các màn trình diễn đang diễn ra, và phòng âm nhạc để nghe các ban nhạc.

Trong khi chúng tôi thưởng thức tất cả điều trên, lễ bế mạc của lễ hội văn hóa đã tiến gần hơn hết.

“Haru, chúng ta tách ra tại đây nhé?”

Lớp học 2-B của chúng tôi nằm ở trên tầng lầu hai. Trường chúng tôi có một toà nhà mới xây dựng chứa các phòng học và một tòa nhà cũ hơn để chứa phòng giáo viên và thư viện vân vân, và cả hai toà nhà đều được liên kết bởi một hành lang đặt ở tầng hai.

Chúng tôi hiện đã đi tới giữa hành lang đó.

“Bây giờ Haru có việc phải làm mà đúng không?”

“...Ừm.”

“Tui không biết ông sẽ làm gì hay là ông làm vì ai. Tui vẫn còn đang phản đối chuyện Haru quay trở lại diễn, và ông đã không nhờ tui giúp gì, nên tui quyết định không nói gì hết.”.

“Kuro…”

“Nhưng tui muốn ông hãy nhớ điều này. Tui không muốn ông diễn là bởi vì tui biết ông đã trải qua biết bao nhiêu đau đớn rồi, và tui hiểu cảm xúc của ông khi ông từ bỏ không làm diễn viên nữa.”

Thành thật mà nói, tôi không muốn được nhắc lại những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

Sau khi mẹ tôi qua đời, tôi đã trở nên sợ hãi khi đứng trước ống kính. Không một ai đã nhận ra mẹ tôi đã trút hơi thở cuối cùng, và bà ấy đã bị bỏ mặc một mình trong khi máy ảnh cứ tiếp tục quay. Đó là điều làm tôi lo sợ. Mặc dù khả năng điều tương tự lại xảy ra gần như là bằng không, nhưng viễn cảnh kinh hoàng đó cứ ùa vào đầu tôi, khiến toàn bộ cơ thể tôi run rẩy và không thể diễn được.

Tôi cảm thấy mình chỉ còn lựa chọn nghỉ việc. Nhưng những chuyện xảy ra sau đó còn làm tôi khổ sở hơn nữa.

Vị thế mà tôi đã tạo ra cho mình khi còn là diễn viên nhí đã trở thành nguồn tự hào và tự tin của tôi hồi còn nhỏ. Nó là danh tính của tôi.

Khi vứt nó đi, tôi đã đánh mất điểm tựa của mình.

Tôi đã đánh mất lý do để mọi người khen tôi. Tôi đã đánh mất tất cả mọi thứ mà mình tích luỹ trước giờ.

Có lẽ cảm giác này cũng giống với việc tước đi kiến thức từ một người chỉ biết rút ra giá trị bản thân bằng cách học tập, hoặc giống với một người chỉ được ca ngợi vì kỹ năng vận động nhưng lại bị chấn thương và không thể chơi thể thao nữa.

Tôi thích diễn xuất. Nỗi lo lắng khi đứng trước máy ảnh, sự mãn nguyện khi thu hút mọi người và cảm giác hoàn thiện khi làm họ xúc động - tất cả những cảm xúc đó đều độc nhất vô nhị.

Thế nên, tôi vẫn còn hối hận.

Tôi có thể diễn lại được không? Tại sao không thể diễn chứ? Có thực là không thể không? Tôi vẫn muốn diễn một lần nữa──

Những suy nghĩ đó đã xoáy vào lòng tôi.

Kuroha đã chứng kiến hết tất cả.

-Cả khi tôi thẫn thờ suốt cả một năm sau cái chết của mẹ.

-Cả khi tôi hồi phục nhưng vẫn còn đau khổ vì không thể diễn được nữa.

-Cả khi tôi buông xuôi và chìm đắm trong tuyệt vọng.

-Cả khi tôi cứ thế mà chấp nhận cuộc sống hằng ngày bây giờ của mình và cố tìm lại niềm vui.

"Quả thực, Kuro đã thấy hết tất cả.”

“Tui chỉ không muốn Haru phải chịu đau đớn nữa. Nhưng nếu ông đã tìm thấy được động lực và sự lạc quan, thì tui muốn hỗ trợ. Tui muốn ông có thể làm bất cứ thứ gì ông muốn mà không cần phải lo âu. Bởi vậy nên...”

“Kuro…?”

Tôi có thể thấy rõ toàn thân Kuroha đang run rẩy. Cô liếc nhìn tứ phía, cảnh giác cao về môi trường xung quanh.

Tôi không biết cô ấy đang định làm gì. Chỉ biết là cảm giác căng thẳng của cô ấy đã truyền đến tôi.

“...Haru à.”

Kuroha đã đưa ra quyết định và ngẩng đầu lên, trước khi bất ngờ giơ cao cánh tay và cho tôi lãnh trọn một cái tát vào má.

Tiếng tát vang dội khắp nơi. Các học sinh đang đi quanh chúng tôi đều đột ngột dừng chân lại trước cảnh tượng này.

Trong khi tôi ngơ ngác áp bàn tay của mình vào gò má đang ấm lên, Kuroha cười toe toét.

“Đó, giờ thì mối quan hệ của chúng mình sẽ trở lại như ban đầu. Haru có làm gì thì cũng sẽ chẳng liên quan đến tui.”

Ẩn ý bên trong lời nói của Kuroha có thể được hiểu qua những tiếng thì thầm xung quanh chúng tôi.

“Khoan, Maru và Shida đang cãi nhau đấy à?”

“Maru mới làm trò ngu gì nữa hả?”

“Thiệt sao?! Vậy là Shida đã độc thân như trước?!”

...Ra là vậy. Kuroha đã nghe Shirokusa thừa nhận rằng mình là Shirou. Vì không biết tôi có còn

động lực trả thù hay không, nên cô ấy đã cho tôi một cái cớ để chen vào “Lễ hội tỏ tình” và tỏ tình với Shirokusa.

Kuroha và tôi hiện tại đang hẹn hò. Nếu tự nhiên đi tỏ tình với Shirokusa thì tôi chẳng khác gì một kẻ ngoại tình khốn nạn. Nhưng cú tát vừa nãy và việc chúng tôi chia tay sẽ được phát tán rộng rãi. Tôi có đi tỏ tình với Shirokusa thì cũng chẳng có gì lạ.

“Kuro…”

Kuroha lên tiếng với vẻ mặt nhẹ nhõm.

“Thiệt tình, đừng có bắt tui phải tự xử hết mọi chuyện chứ? Tui biết là nhìn tui giống một chị cả đáng tin cậy lắm nhưng-”

Khuôn mặt cô dần trở nên u ám, và câu nói cũng ngắt quãng.

“Tui giống một chị cả đáng tin cậy lắm nhưng- ”

Ngay khi lặp lại câu nói đó, một giọt nước mắt đã lăn xuống má cô.

"…………Xin lỗi."

Kuroha quay đi mà không bận tâm lau nước mắt.

Tôi đã có ý định đuổi theo nhưng rồi lại dậm chân tại chỗ.

-Đừng có đuổi theo tui.

Kuroha đã nói thế. Và cô ấy cũng nói...

-Tui sẽ xem ông biểu diễn.

Tôi nghĩ nhiêu đó thôi cũng đủ rồi.

Tôi sẽ cho cô ấy thấy câu trả lời của tôi tại “Lễ hội tỏ tình”. Như thế thì sẽ tốt hơn nhiều việc đuổi theo và nói chuyện với cô ấy.

Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm trong nhìn tấm lưng của Kuroha biến mất… rồi dùng nó đập vào đầu mình.

Có một tiếng uỵch thô ráp và một cơn đau tấy lan tỏa cả đầu và nắm tay của tôi.

Tôi lẩm bẩm trong miệng mình.

“...Xin lỗi nhé, Kuro.”

Tôi hạ quyết tâm và rút điện thoại ra gọi cho Tetsuhiko.

*

“Lễ hội tỏ tình” ngày hôm đó đã được bao phủ bởi một bầu không khí đặc biệt.

“Lớp 3-A... Takenaka Kanae! Tớ đã thích cậu kể từ khi chúng mình trở thành ủy ban điều hành cho lễ hội thể thao vào năm đầu tiên! Mong cậu sẽ hẹn hò với tớ!”

“Ồồồồồồồồồồ!”

Như những năm trước, các nam sinh đứng giữa ranh giới mỏng manh giữa dũng cảm và liều lĩnh đã lần lượt thay phiên nhau xuất hiện. Đồng hành cùng họ là rất nhiều tiếng reo hò phấn khích.

Tuy nhiên, mọi người đều biết sự kiện chính đang nằm chờ ở cuối.

-Abe Mitsuru.

Anh ta là con trai của một diễn viên nổi tiếng và cũng đồng thời là một diễn viên mới nổi vừa ra mắt lần đầu trong bộ phim truyền hình. Nếu Trường Trung Học Hozumino có bao giờ tổ chức một cuộc thi về độ nổi tiếng, anh ta nhất định sẽ đứng đầu ở hạng mục nam sinh. Bởi vậy nên mọi người đều biết anh ta đang định tham gia vào “Lễ hội tỏ tình”.

Các nam sinh tỏ tình sau anh ta chắc chắn sẽ bị lu mờ… sau khi cân nhắc điều đó, hội đồng học sinh đã chuyển lượt của anh ta xuống dưới cùng.

Người mà anh ta sẽ tỏ tình thì gần như ai cũng biết.

-Kachi Shirokusa.

Không một ai không biết đến nhan sắc của nữ tác giả trung học xinh đẹp từng đoạt giải Akutami và xuất hiện trên truyền hình.

Có tin đồn rằng hai người họ thực ra đã hẹn hò rồi. Tuy nhiên, Abe từ chối miễn bình luận.

“Abe không chịu hé răng nửa lời, thế thì tại sao lại tự nhiên muốn tham gia ‘Lễ hội tỏ tình’ chứ?”

“Hình như anh ta không thể đưa ra bình luận gì vì áp lực từ cơ quan của mình. Nhưng họ sẽ không thể phủ nhận nó nữa nếu anh ta tham gia ‘Lễ hội tỏ tình’. Có vẻ như anh ta dự định phơi bày hết tình cảm vào lúc đó, và buộc họ phải chấp nhận mọi chuyện vì không thể che đậy được nữa.”

“Nếu đã định tiết lộ thì phải chơi thật lớn, kiểu vậy đó hả? Cũng ghê thật nhỉ. Đàn ông nam nhi phải thế chứ. Hay lắm."

Không biết tự bao giờ thì tin đồn đó đã lan rộng khắp trường.

Cũng giống như khi báo chí rao tin ngôi sao trong giới giải trí đã kiếm được người yêu, thì tất nhiên sự phấn khích đó sẽ lớn hơn nhiều nếu cả hai bọn họ đều là người nổi tiếng. Vì vậy, sự trông ngóng đã đột ngột tăng lên gấp bội phần, và tất cả mọi người đều đồng loạt suy đoán thử xem Abe sẽ tỏ tình như thế nào.

“Và giờ đến lượt nam sinh cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng

- số báo danh mười một từ lớp 3-A, lời tỏ tình của Abe Mitsuru.”.

Có một chiếc mic được đặt ở ngay giữa sân khấu trong phòng tập thể dục. Ánh sáng của căn phòng đều đã được tắt hết, chỉ với duy nhất một ánh đèn tập trung vào chỗ của cây mic như muốn nhấn mạnh người chuẩn bị tỏ tình là nhân vật chính.

Abe đã xuất hiện tại nơi đó.

“Kya-! Anh Abe ơiii-!”

“Hông chịu đâuuuuuu! Tỏ ình rới en iiiiiiiii!”

Giữa tiếng la hét xen lẫn với tiếng reo hò, năng lượng bên trong căn phòng như vừa nhảy vọt.

Abe tràn đầy bình tĩnh và yên lặng. Anh ta nở nụ cười như một vị hoàng tử thường thấy, vẫy tay đáp lại những tiếng reo hò. Một cách phản ứng đậm chất người nổi tiếng.

“Cảm ơn mọi người, mình là Abe đây.”

Abe nói vào trong mic, tạo ra thêm một làn tiếng la hét và cổ vũ nữa.

Anh ta kiên nhẫn chờ đợi, và chỉ mở miệng lại sau khi tiếng ồn đã dần giảm xuống chỉ còn tiếng thì thầm.

“Mình ăn nói kém lắm, nên có lẽ mình sẽ không thể bộc lộ hết được cảm xúc của mình… thay vào đó, mình sẽ thể hiện qua một bài hát và điệu nhảy.”

Khi Abe giơ tay ra hiệu thì phía sau hậu trường liền trở nên rộn ràng. Một tay guitar, tay bass và tay trống đều lần lượt xuất hiện và mang theo nhạc cụ của riêng họ, hoàn thành công đoạn chuẩn bị trong nháy mắt.

“Một màn thể hiện kỹ năng xuất sắc đến từ kẻ địch.”

Tút sâu hơn bên trong phần rìa hậu trường, có hai hình bóng đang thì thầm với nhau ở nơi không có ánh sáng chiếu vào.

“Tao sẽ còn ép anh ta thể hiện nhiều hơn thế nữa, Tetsuhiko.”

“Mày nói cũng phải, Sueharu.”

Chuyện Abe có tham gia trong một ban nhạc cũng khá là phổ biến. Nhưng nếu không phải là fan hâm mộ lớn thì chắc sẽ chưa bao giờ tham gia các buổi ca nhạc trực tiếp của họ. Có lẽ là bởi vì vậy nên bầu không khí phấn khích trong khán phòng lại càng tăng cao, bùng nổ thành những tiếng reo hò khích lệ.

Abe và các thành viên khác đều giao tiếp qua ánh mắt nhau, và anh ấy liền gật đầu khi nhận được tín hiệu OK.

"Cảm ơn mọi người vì đã chờ đợi. Có vẻ như chúng mình đã chuẩn bị xong xuôi rồi, nên mong mọi người sẽ lắng nghe bài hát nhóm mình đã chuẩn bị.”

Abe hướng ánh mắt về phía bên kia sân khấu, tập trung vào một cô gái ngồi ở hàng ghế đầu.

“...Nhé, Kachi Shirokusa.”

“Kyaaaaaaaaaaaaa!”

Tiếng thét điên cuồng vang vọng trong phòng tập thể dục.

“Bài hát này xin được dành tặng cho em. Bài hát có tên là "Ngôi sao nhí"... của Acid Snake.”

Acid Snake hiện đang được công nhận là ban nhạc rock bán chạy số một. Bản hit làm nên tên tuổi của họ phát hành bảy năm trước đây cũng chính là bản “Ngôi sao nhí” được nhắc đến.

“Ngôi sao nhí” ban đầu là tên của một bộ phim truyền hình, và bài hát này đã được sử dụng để khép lại chương trình đó. Hơn nữa, chính “thần đồng diễn viên nhí” Maru Sueharu đã là người mê hoặc khán giả qua điệu nhảy theo bài hát, biến “Ngôi sao nhí” thành một bộ phim đáng gờm với lượng người xem hơn ba mươi phần trăm.

Gần đây thì các bài hát hip hop, anime hay idol đều đang bán chạy như tôm tươi, nên một vũ điệu tập trung hoàn toàn vào sự “cực ngầu của nhạc rock” đã tạo nên một luồng gió mới mé. Đây là một bài hát phổ biến đã từng được thực hiện tận hai lần trong các “Lễ hội tỏ tình” trước đây, vì dẫu bản thân bài hát không phải là một bài ca tình, nhưng nó vẫn truyền tải được cảm xúc của một cậu bé phấn đấu để đạt được ước mơ của mình, có thể được sánh ngang với việc một cậu con trai kiếm được người tình trong mộng.

“Những nguệch ngoạc trong quyển số

Vẫn còn in hằn trong đó

Và tớ vẫn còn nhớ

Lời hứa năm xưa của chúng ta”

“Chà…”

Mọi người hiểu ngay lập tức. Giọng ca của Abe dễ dàng rơi vào nhóm của những giọng ca “vàng”.

“Anh Abeeeeeeeeee!!”

Ánh mắt của những cô gái đã bị Abe mê hoặc liền chuyển sang thành hình trái tim. Trong mắt họ, mặc kệ những lời tuyên bố trước đó, sức quyến rũ quá mức của Abe dường như đã biến bài hát dành cho Shirokusa thành của riêng họ.

Cũng không thể trách nỗi lòng của những cô gái đó. Khi đứng dưới ánh đèn sân khấu, một kẻ vốn đã đẹp trai như Abe dường như tỏa sáng hơn gấp ba lần so với bình thường.

“Đệt, anh ta còn giỏi nhảy nữa…”

Các nam sinh đang theo dõi trong ghen tuông cũng đành phải chấp nhận khả năng của anh ta. Giai điệu của “Ngôi sao nhí” đã mãnh liệt, nhưng điệu nhảy thì còn khủng khiếp hơn nữa. Điệu nhảy đó bắt bạn phải nhảy và bay lên, dừng lại và quay vòng. Tất cả những bước đó phải được thực hiện nhanh chóng mà không được rời khỏi mic. Tất nhiên cũng có những lúc bạn hết hơi, nhưng bạn vẫn phải tiếp tục hát không ngừng nghỉ.

Bình thường thì công việc được chia đều ra, ban nhạc rock sẽ phụ trách ca hát còn thần đồng diễn viên nhí sẽ thực hiện điệu nhảy. Lý do đơn giản là vì không một ai dám nghĩ rằng sẽ có người đủ khả năng để đồng thời vừa nhảy vừa hát, thế thì nó khó ngang ngửa chơi game ở cấp độ “Quỷ dữ”.

Khả năng ca hát và nhảy múa của Abe rất dễ được đánh giá cao. Khán giả có thể nhìn thấy được công sức luyện tập mà anh ta đã bỏ ra để đạt đến trình độ trôi chảy trong các chuyển động.

Kachi Shirokusa, đối tượng được ban tặng bài ca và điệu nhảy đó - chỉ đang lặng lẽ ngắm nhìn Abe.

Biểu hiện của cô ấy có hơi chút cứng nhắc, không có cảm giác như đang vui gì. Mặt cô có vẻ đã hơi chuyển đỏ, nhưng do trong phòng tối thui nên không thể chắc chắn được. Xung quanh cô toàn là những ánh mắt ghen tị, nhưng cô dường như không đoái hoài đến chúng.

Bài hát bao trùm lấy khán phòng khi phân khúc đầu tiên chuẩn bị khép lại.

“...Anh ta giả nhân giả nghĩa vậy nhưng mà cũng giỏi nhỉ?”

Vẫn phía sau hậu trường. Nam sinh với mái tóc màu nâu trà - nửa bẩn kia của bộ đôi ngu bẩn, Kai Tetsuhiko, đã thì thầm như vậy, và Maru Sueharu, nửa ngu còn lại của bộ đôi ngu bẩn, cũng khẽ đáp.

"...Ừ, giỏi thật."

“Anh ta mạnh lắm đấy. Mày chắc là có thể thắng không?”

Nghe thấy thế, Sueharu khịt mũi cười, rồi quay người đi và giơ cao ngón cái.

“-Thắng dễ ẹc.”

Sueharu đã thì thầm câu đó trước khi phi về phía ánh đèn đang tập trung ở trung tâm của sân khấu.

Trong phút giây đó, Tetsuhiko đã thoáng thấy một nụ cười tràn đầy tự tin - và đôi mắt đầy khí chất chỉ đang nhìn về phía trước.

Cậu ta đã phải lau đi mồ hôi nhễ nhại trên trán.

“Trời… Giỡn mặt mình à… Thằng đó sao ngầu thế này… Khó tin quá...”

Quá trình biến đổi đã hoàn tất.

Hệt như trong lúc luyện tập của hai người, khi Sueharu biến đổi thì mọi thứ cũng thay đổi theo.

Bầu không khí đã biến dạng. Động tác thì khác hẳn. Diện mạo cũng không còn như trước.

Nhưng có lẽ vì đây là diễn thật nên sức hút của cậu ta là đã lớn hơn gấp hai… không, gấp ba lần hơn trước.

Ngay bây giờ thì cái người đó không phải là Sueharu. Cậu ta đã biến thành một nam nhân vật chính hào hùng.

Cậu đã không thể nghĩ khác đi được.

(Mình nhìn thằng đó mà còn thấy kích thích… Quả là nực cười mà!)

Tên đó sở hữu một lượng tài năng và sức hút vô lý. Nghĩ đoạn, Tetsuhiko chợt tặc lưỡi, nhưng miệng của cậu cũng dần giãn ra thành một nụ cười.

“Hửm…?”

“Tên kia làm gì vậy…? Cướp sân khấu hả…?”

“Không phải đó là Maru từ lớp 2-B sao? Cậu ta định nhảy vào tham gia á?”

Phía khán giả đã bị thu hút bởi sự xuất hiện của Sueharu..

Có nhiều người thắc mắc cậu ta có ý đồ gì, nhưng không ai có thể ngăn cậu ta lại trong khi màn trình diễn vẫn đang diễn ra. Các thành viên ban nhạc cũng hoảng loạn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng họ tạm chấp nhận mọi chuyện đều theo đúng kế hoạch sau khi được thủ lĩnh Abe ra tín hiệu tiếp tục.

Đoạn giang tấu đã kết thúc và bài hát bước vào phân khúc thứ hai.

Theo đó, cả Abe và Sueharu đều đồng thanh cất tiếng hát của mình vào mic.

“Tiếng gào khóc từ phía bên

Vẫn luôn vang vọng

Những lời thiêng liêng cậu gửi gắm

Vẫn còn khắc sâu vào tâm trí tớ”

Bầu không khí đã được tô điểm lại-

"Hả?"

"Hể…?"

“Giọng ca vừa rồi là của ai vậy?”

Phòng tập thể dục đã bị nuốt chửng bởi cơn sốc và sự kinh ngạc.

Tiếng hát của Abe rất tuyệt. Có thể là đứng hàng đầu trong cả toàn trường luôn.

Nhưng chỉ trong tích tắc, mọi người đều nhận ra.

Rằng đây mới là hàng thật. Abe tốt lắm, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là hàng nhái.

Còn phong cách hát của Sueharu giống y như chính nghệ sĩ gốc, Acid Snake.

Nhưng nếu chỉ xét về mặt đó thì Abe cũng không khác mấy. Thậm chí có thể nói rằng giọng ca của Abe tốt hơn ở khoảng mở rộng âm vực ở ngưỡng cao và cộng hưởng ở âm trầm.

Tuy nhiên, vẫn có một điểm khác biệt rạch ròi. Không quan trọng ai hát dở hay ai hát tốt hơn ai. Sự khác biệt nằm ở điểm giọng ca nào lọt vào lòng khán giả.

Chỉ với một nhịp trong bài hát thôi mà Sueharu đã thể hiện rõ điểm khác biệt ấy, rồi cậu đã quay lưng lại với khán giả.

Đoạn kết của bộ phim truyền hình cũng bắt đầu với tư thế này. Từ tư thế đó, cậu ta sẽ quay phắt về phía khán giả và độc chiếm mọi ánh mắt của bọn họ.

Sau bảy năm trôi qua, sức hút và vóc dáng áp đảo đó giờ đây sẽ tái hiện lại vũ điệu huyền thoại trước mắt bọn họ.

“Ê, cái gì thế này… Sao thằng đó nhảy mượt vậy?!”

“Nó ghê thật… Anh Abe cũng nhảy tốt lắm, nhưng chẳng thể theo kịp nó…”

“Không phải đó là Maru… là bé Maru thật sao?”

"Hả?! Thiệt hả? Cái thằng đó là bé Maru ư?!”

“Thì cái điệu này, dù có nhìn kiểu nào thì cũng giống y chang vũ điệu của bé Maru đúng không?!”

Những đám bạn học không tài nào chấp nhận được sự khác biệt to đùng giữa hiện tại và cách cư xử trước giờ của cậu ta, nhưng cũng không thể phủ nhận những gì đang diễn ra trước mắt họ. Một khi đã được chứng kiến tận mắt, họ đã không còn lựa chọn nào khác ngoài tin vào thực tế.

“Hê hê, phải vậy chứ. Đây mới đúng như những gì mình đã thấy.”

Ở hậu trường, Tetsuhiko lấy ngón trỏ nguấy lỗ mũi.

Khoa luyện tập chuyên sâu đặc biệt trong 10 ngày qua đã lóe lên trong tâm trí cậu. Lúc đầu, Sueharu đã nôn mửa và bất tỉnh rất nhiều lần. Tetsuhiko đã phải chuẩn bị sẵn cho cậu một cái thùng nôn, và một miếng vải ẩm để tát vào đầu Sueharu và buộc cậu ta tỉnh dậy mỗi khi bất tỉnh.

Nhưng Sueharu đã không một lần nào lên tiếng phàn nàn.

Động tác của cậu ta dần thay đổi. Từng bước nhảy sắc bén hơn. Cậu ta cũng không còn run rẩy nữa.

Khi buổi luyện tập kết thúc vào ngày hôm qua, cậu ta rõ ràng vẫn chưa đạt đến trình độ như trong cảnh nhảy đã quay trước đó.

Nhưng thực tế bây giờ cậu ta còn đang nhảy cao siêu hơn hẳn trong lúc luyện tập, và đã vượt xa cả vũ điệu trong quá khứ.

“Gì thế này… Rốt cuộc mày cũng biết nhảy mà! Đồ ngu, nhảy như thế đầu dùm tao cái coi! Làm tao phải bận tâm lo lắng chi vậy hả?!”

Cậu ta đã mạnh hơn vì đang diễn thật. Cậu ta đã tỏa sáng hơn vì đang đứng trên sân khấu. Thì ra đây là đặc điểm dị thường của đứa từng được mệnh danh là thần đồng diễn viên nhí.

“Cái thằng thích phô trương này... Tao biết ngay là tài năng của mày vẫn chưa cạn kiệt mà!”

Một người tỏa sáng rạng ngời như Abe, cũng phải bị lu mờ khi đứng cạnh bên Sueharu.

Diện mạo của họ vẫn không hề thay đổi. Abe trông đẹp trai, còn Sueharu thì tầm thường.

Nhưng vẻ hào quang và sức hút không phải là những thứ được quyết định bởi diện mạo của một người.

“Suu...ơi…”

Nước mắt đã tuôn ra từ đôi mắt của Shirokusa, người đang chăm chú quan sát từ hàng đầu tiên của sân khấu.

Những ngày tháng khát khao của thuở nhỏ, cùng nỗi thất vọng và buồn bã kéo theo sau, kèm với những tháng ngày quyết tâm nỗ lực, bất chấp tất cả.

Chúng trào dâng trong cô, hoá thân thành những giọt lệ rơi.

“Chẳng phải em… đã không còn diễn được nữa rồi sao?”

Tới đoạn nghỉ của bài hát, Abe đã nói với Sueharu khi cả hai người họ đều đang đứng trước sân khấu.

“Em đã chịu chấn thương tâm lý khủng khiếp lắm mà. Thế thì tại sao-”

“Anh à…”

Sueharu lau mồ hôi trên trán và nở nụ cười bất khả chiến bại.

“...Khi đang phô trương trước mặt cô gái mà mình thích, thì ai lại đi quan tâm chấn thương gì chứ?”

Abe bỗng nín thở, và rồi đã hiểu.

Quả thực, đúng là như vậy...

Abe tự lẩm bẩm câu nói ấy và lẳng lặng rời khỏi sân khấu. Anh ta chỉ ra hiệu cho các thành viên ban nhạc chơi tiếp, rồi bỏ đi trong im lặng.

Đến lúc đó thì đã không còn ai để tâm đến Abe. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về Sueharu.

“Maru Sueharu, em quả nhiên là hàng thật.”

Abe chỉ ngoảnh lại nhìn thêm một lần trước khi biến mất vào trong hậu trường với vẻ mặt hớn hở.

Bài hát kết thúc và phòng tập thể dục đã được bao trùm bởi tiếng vỗ tay.

Sự hăng say và hạnh phúc của khán giả được truyền tải rõ ràng thông qua chúng.

(...Mình đã quay trở lại rồi.)

Tôi phó mặc mình cho nhịp đập của con tim, tận hưởng cảm giác nhẹ nhõm và mãn nguyện vô bờ bến.

“Tiết mục hoàn hảo vừa rồi là món quà của Hội Thưởng Thức Nghệ Thuật dành tặng cho các bạn! Nó đã được trình bày bởi Maru Sueharu, từ lớp 2-B!”

Tetsuhiko giật lấy mic từ MC dẫn chương trình và lợi dụng thời cơ để làm một màn giới thiệu. Thiệt tình, chẳng có ai giỏi mấy cái trò này hơn là Tetsuhiko.

“...Nhưng, như tất cả các bạn đã thấy đấy, đây không phải là thứ hàng nhái nào cả, mà là hàng thật đúng không hả?! Các bạn có chiêm ngưỡng được bài ca và điệu nhảy đã qua mài giũa trong bảy năm ròng rã không?! Nhưng tất cả những thứ vừa rồi chỉ là màn nhạc dạo thôi! Nói cách khác, đây mới là tâm điểm chính của ngày hôm nay! Phần thứ hai của màn trình diễn do

Hội Thưởng Thức Nghệ Thuật thực hiện bây giờ mới thực sự bắt đầu! Lý do chúng tôi đánh cắp sân khấu của anh Abe là - chắc khỏi cần nói các bạn cũng biết rồi phải không? Là để cho lời tỏ tình của Maru Sueharuuuuuuuuuuuu!”

Tetsuhiko thực sự rất biết cách khích động lòng người. Mọi thứ nãy giờ vẫn đi theo đúng kế hoạch, nhưng phòng tập đã yên tĩnh trở lại với đầy kỳ vọng.

Điều tôi sắp sửa làm không hề dễ dàng chút nào, nhưng tôi đã quyết tâm rồi - nên tôi buộc phải nghe theo con tim thôi.

Tôi đưa miệng lại gần mic.

“...Kachi Shirokusa.”

“V-Vâng!”

Giọng của Shirokusa như thét lên vì căng thẳng. Một người luôn tỏ vẻ lạnh lùng như cô ấy rất hiếm khi nào làm vậy.

"À, khoan. Xin lỗi, để tớ nói lại… Shiro.”

“...Suu.”

Shirokusa mở mắt ra và lấy lại bình tĩnh, rồi khẽ gật đầu.

"Tớ…”

Từ đây có thể thấy Shirokusa đã ực xuống một ngụm nước bọt.

Tôi hít một hơi thật sâu và từ từ tuyên bố.

“...đã thích cậu.”

"Hở…?"

Đó là cảm xúc mà tôi muốn bày tỏ với cô ấy. Nhưng tôi không tự tin rằng mình có thể truyền đạt hết chỉ bằng lời nói không thôi.

Bởi vậy nên tôi đã nỗ lực hết mình.

Tất cả đều là để chứng tỏ rằng tôi có thể quay trở lại với tư cách là một diễn viên, và đánh bại Abe hoàn toàn, nên tôi mới bước chân được tới đây.

Sân khấu nơi đây không thiếu gì cả. Chỉ khi ở đây, với đôi mắt của mọi người dán chặt lên tôi, thì lời nói của tôi mới có trọng lượng và sức mạnh hơn bao giờ hết.

“Tớ đã thích cậu, vậy nên tớ đã rất sốc khi nghe tin đồn rằng cậu và anh Abe đã bắt đầu hẹn hò với nhau. Lý do khiến tớ quay trở lại sân khấu không được cao thượng cho lắm. Tớ chỉ quay lại để trả đũa anh Abe. Nếu phải nói toẹt ra thì tớ đã quay lại để trả thù cả hai người. Nhưng trong quá trình đó tớ đã phát hiện ra một điều. Một điều hết sức quan trọng đối với tớ.”

Tôi chuyển ánh mắt sang một bên. Đến một cô gái khác ở hàng ghế đầu, ngồi cách xa Shirokusa khoảng mười ghế.

“...Shida Kuroha!”

Tôi cố hít một hơi thật sâu vào hết mức có thể, sau đó thả hết ra qua một tiếng hét ở âm lượng tối đa.

“TÔI THÍCH BÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀ!”

Khán giả bịt tai lại khi nghe tiếng nhiễu phát ra từ mic của tôi.

Nhưng cảm xúc của tôi đã lên đến đỉnh điểm sau khi tỏ tình!

Một khi đã nói ra thành lời rồi thì tôi không thể ngừng lại được nữa. Tôi như đã hóa thân thành một chuyến tàu tốc hành và cứ một mạch tuôn ra hết tất cả mớ cảm xúc dâng trào của mình.

“Cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng bà đã luôn ở bên cạnh tôi! Nhờ có bà ở bên mà tôi mới được cứu rỗi! Tôi xin lỗi vì mọi rắc rối mà tôi đã gây ra cho bà! Có thể trong tương lai tôi vẫn sẽ tiếp tục gây rắc rối cho bà, nhưng tôi thực sự rất cần bà!”

Mọi sự chú ý đã dồn lên Kuroha.

Tetsuhiko đưa mic cho Kuroha, người đang chăm chú lắng nghe với hai tay chắp trước ngực.

Kuroha nhìn tôi trên sân khấu, và hai tay cầm lấy chiếc mic.

Đôi mắt như mèo dễ thương của cô ấy đã mở toang ra. Tôi đã không nhận ra cô ấy dễ thương nhường nào cho đến mãi gần đây.

Nhưng bây giờ thì khác rồi. Tôi đã từ chối lời tỏ tình của Kuroha, và từ đó đã trải nghiệm một cuộc sống khi không có cô ấy ở bên cạnh mình. Tôi đã cảm thấy hạnh phúc khi cô ấy thẳng thắn bày tỏ tình cảm mà không đòi hỏi gì, và hạnh phúc khi cô ấy nói thích tôi.

Chính Kuroha đã cho tôi lời khuyên tốt nhất trong trận chiến với nỗi ám ảnh của mình. Và người bộc lộ sự quan tâm cho tôi nhiều nhất cũng chính là Kuroha.

Tôi đã đắm đuối Shirokusa. Nhưng không còn nữa. Trả thù không còn quan trọng.

Bây giờ, người tôi say mê là Kuroha.

“Kuro! Tôi thích bà! Bà làm bạn gái của tôi nhé!”

Kuroha nở một nụ cười rộng lớn nhất mà trước giờ tôi chưa từng thấy, và trả lời thật to rõ vào mic.

“Éo.”

“………………………………………………………………………………………………Hể?”

Ánh mắt của tôi có đảo đi một chút vì bối rối, trước khi tôi thử hỏi lại Kuroha một lần nữa.

“Bà… éo muốn làm bạn gái của tôi?”

"Ừ, éo."

"…Thiệt hả?"

“Thiệt.”

“……………………”

“……………………”

Tôi dùng tín hiệu tay để thử hỏi cô ấy thêm một lần nữa là không muốn hẹn hò thiệt hả, và Kuroha đã đáp lại bằng cách đưa hai tay lên thành một hình dấu chéo.

Cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, tôi hít một hơi thật sâu - và ôm lấy đầu mình.

“TẠI SAO HẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢ?!”...Thế là đã trả xong mối thù tình đầu của chúng tôi.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Kuroha đã làm một bộ mặt như thể muốn nói “Cho đáng đời!”, nhưng ngoài cô ấy ra thì không ai thấy cả.

Truyện Chữ Hay