Vào đầu thứ hai, sau tuần của lễ hội văn hoá.
Khi Tetsuhiko bước vào phòng học lớp 2-B, cậu chỉ thấy xung quanh mình chỉ toàn xác chết.
“Híc~~~Đáng sợ quá~~~Con gái đáng sợ quá~~~”
Sueharu dường như đang ở trong một cơn ác mộng không thể tỉnh dậy được. Nỗi tuyệt vọng như ăn mòn vào cơ thể cậu ta, và mặc dù đang ở trường như cậu ta cứ nằm lê lết trên bàn học.
Cũng hiển nhiên thôi. Đặc biệt là sau khi cậu ta làm một màn tỏ tình táo bạo như vậy. Cú sốc nhận phải từ việc bị từ chối có lẽ đã vượt quá ngưỡng bình thường.
Ắt hẳn đó sẽ mãi mãi là một màn tỏ tình đáng nhớ nhất trong đời cậu. Cậu ta đã cố luyện tập như muốn chết tới nơi và còn tỉ mỉ dàn dựng một sàn đấu hoàn hảo, tất cả chỉ để rồi cuối cùng bị từ chối. Nhiêu đó thôi cũng đủ để gây chấn thương tâm lý cho bất kỳ chàng trai nào, và nếu sau đó cậu ta có mất hết niềm tin vào giới nữ thì cũng khó có trách lắm.
“.........”
Shirokusa tương tự cũng đang nằm yên bất động trên bàn như thể cô ta đã chết.
Tetsuhiko đã biết hết. Biết về chuyện cô ấy là người mà đã từng được gọi là “Shirou”, và về chuyện cô ấy có tình cảm mãnh liệt với Sueharu.
Vào ngày lễ hội văn hóa, cậu và Kuroha đã nghe lén được cuộc trò chuyện của hai người họ, nhưng cậu ta đã bỏ đi khi Shirokusa bước xuống cầu thang, và chỉ gặp lại Sueharu vào lúc cuối cùng.
Vì vậy, cậu cũng hiểu được ở một mức nào đó về mối quan hệ của bọn họ và thứ tình cảm mà Shirokusa ấp ủ.
(Thì Sueharu vốn là mối tình đầu của Kachi Shirokusa mà…)
Tetsuhiko có thể chắc chắn như vậy là bởi vì cậu đã đến gặp Abe để trao đổi câu trả lời sau buổi lễ bế mạc của lễ hội văn hóa.
……
…………
………………
“...Chẳng phải anh Abe đã vào vai phản diện để ép Sueharu trở lại sân khấu sao?”
Bàn tay của Abe đang trong quá trình sắp xếp nhạc cụ liền khựng lại khi Tetsuhiko bắt chuyện với anh ta sau khi lễ bế mạc lễ hội văn hóa kết thúc. Một khi đã báo lại với các thành viên ban nhạc rằng anh ta sẽ đi về trước, hai người họ đã di chuyển đến phía sau phòng tập để có thể thong thả nói chuyện.
“Tại sao em lại nghĩ vậy?”
“Lý do đầu tiên là vì bài hát mà anh chọn. "Ngôi sao nhí" của Acid Snake là bài hát mà đã tạo nên tên tuổi của Sueharu mà nhỉ? Anh đã khiêu khích, xong rồi lại cố tình lôi ra cái trò sở trường của kẻ địch mình - em chỉ nhận thấy có gì đó kỳ kỳ mà thôi.”
“...Ra vậy.”
“Hơn nữa, em biết rằng đàn anh của em đâu thể nào là người xấu được.”
“Em đang khen anh đó à? Nghe vậy anh vui lắm đó.”
“À đâu, em là người xấu nên em ghét anh cực kỳ.”
“Phải rồi ha... Coi bộ em còn quỷ quyệt hơn anh tưởng.”
“Ừm. Chỉ là có điều, Sueharu đã quá ghen tuông nên mới không nhận ra thôi. Cậu ta chỉ toả sáng khi đứng trên sân khấu, nhưng đã bước xuống thì ngu như bò.”
“Đúng là như vậy thật.”
Abe không nói trực tiếp, nhưng cuộc trò chuyện vừa rồi có thể được ngầm hiểu là lời thú tội của anh ta vì đã đóng giả vào vai phản diện.
“Thế nguyên cái mớ hỗn độn này đã bắt nguồn từ đâu vậy kìa? À, tiện nói luôn, em đã biết đại khái về quá khứ của Sueharu và Kachi rồi.”
“Ừm... Chuyện gì xảy ra lần này là kết quả của hỗn hợp nhiều yếu tố khác nhau.”
Abe giơ ngón trỏ lên.
“Đầu tiên, chúng ta hãy bắt đầu với tiền đề rằng Shirokusa đã luôn thích Maru từ lâu. Và anh với em ấy có một mối quan hệ như là hai anh em. Anh chưa bao giờ xem Shirokusa như một đối tượng lãng mạn và anh chắc chắn rằng em ấy cũng nghĩ như anh.”.
“Ra vậy. Nhưng em cũng đã có thể tự mình đoán được chuyện rồi.”
“Nhưng rồi, khi còn nhỏ, Shirokusa đã hiểu lầm rằng em ấy đã bị Maru bỏ rơi hoặc từ chối. Cuối cùng em ấy cũng nhận ra sai lầm của mình, nhưng em ấy đã thích Maru đến mức tình yêu ấy đó đã hoán chuyển thành thù hận.”
“Thù hận...”
“Ừm. Tức giận vì Maru không thể nhận ra em ấy là người bạn ‘Shirou’ thân thương trong quá khứ, Shirokusa đã quyết tâm hết lòng một dạ tìm cách trả thù. Em ấy đã lên kế hoạch 'làm cho cậu ta phải lòng mình và rồi sẽ từ chối cậu ta, bắt cậu ta phải nếm trải nỗi đau mà mình đã từng chịu đựng’ - kịch bản chung của em ấy là vậy đấy.”
“Ồ, hiểu rồi…”
Sueharu trước đó cũng nói là khi hai người họ nói chuyện một mình với nhau, thì Shirokusa đã cư xử cực kỳ thân mật.
Nếu có một cô con gái nào đó làm mặt lạnh với những đứa con trai, nhưng chỉ mỉm cười với mình thì hầu hết thằng con trai nào cũng sẽ hiểu lầm thôi. Shirokusa cũng đã cố hết mức thả thính với Sueharu theo cách riêng của cô ấy.
“Tuy nhiên, Maru đã không đưa ra một lời tỏ tình nào. Và trong suốt lúc đó thì Shida, người mà Shirokusa xem là tình địch của mình, lại tỏ tình với Maru trước. Tuy nhẹ nhõm vì lời tỏ tình đó không thành công, nhưng bởi vì hai người đó khá thân thiết nên em ấy đã không thể cứ ngồi yên chờ sung rụng nữa. Trong lúc vắt não không biết phải làm gì, Shirokusa đã lỡ tung tin đồn rằng hai bọn anh đang hẹn hò với nhau. Anh không biết rõ nữa vì khi ấy anh không có tận mắt chứng kiến, nhưng hình như là tại Maru và Shida đã tán tỉnh với nhau trong lớp thì phải?”
“Cũng đại khái là vậy đấy. Bọn họ đúng là có tản tính. Lúc đó hình như Shida vẫn chưa bỏ cuộc, và hai người họ chỉ đang trở nên thân thiết hơn nhờ vào lời tỏ tình của cô ấy. Có thể những rào cản giữa trái tim họ đã được xóa bỏ, họ chắc chắn trông gần gũi hơn trước rất nhiều.”
“Kể từ đó, Shirokusa đã trở nên hoang mang lắm. Anh đã khuyên em ấy là nên thành thật thú tội và giải quyết hiểu lầm đi, nhưng Shirokusa đã quá kiêu hãnh. Em ấy sẽ nói mấy câu như 'Nếu giờ em thú tội thì khác gì đang tự nhận mình đã thua’, hoặc là ‘Người có tội ở đây là Suu vì đã không chịu nhận ra’, rồi bắt đầu giãy giụa đành đạch.”
“À, ừ, em cũng có thể hình dung ra cảnh đó. Anh đã phải vất vả nhiều rồi.”.
“Em hiểu nỗi lòng anh mà đúng không? Rồi thì sau đó vì cần kế hoạch mới nên anh đã đưa ra đề xuất thử. Anh sẽ vào vai phản diện và một mình nhận hết sự thù hận của Maru, còn Shirokusa thì sẽ tiếp cận với Maru dưới cái cớ là giúp đỡ, rồi thì từ đó giải quyết hết mọi hiểu lầm.”.
“Nhưng như vậy thì anh có được lợi lộc gì đâu.”
“Anh được lợi chứ.”
“Là sao?”
“Thì bởi anh là… một fan hâm mộ lớn của thần đồng diễn viên nhí, Maru Sueharu.”
“────”
Tetsuhiko á khẩu không nói nên lời.
Ra là vậy, nếu cậu nghĩ theo chiều hướng đó thì mọi chuyện đều ăn khớp với nhau.
“Hồi đi khiêu khích Maru thì anh cũng đã nói rồi. Anh đã nói là nhờ xem em ấy biểu diễn nên anh mới có động lực để trở thành diễn viên. Sau đó anh cũng đã thừa nhận với Maru rằng mình đã rất ghen tị vì không có tài như em ấy, nhưng anh chỉ nói dối ở khoảng ghen tị đó thôi. Anh cũng đã muốn diễn sau khi ngắm nhìn Maru, nhưng một khi đã nhận ra sự bất tài của mình thì anh mới bắt đầu tôn trọng Maru hơn vì làm được những chuyện anh không thể nào làm. Anh không thể để một ngôi sao sáng như thế lại bị lãng quên vào hư vô. Nếu có thể giúp Maru hồi sinh và quay trở lại trên sân khấu thì em ấy có ghét anh cũng không sao.”
“Haiz~, em biết ngay anh là một người cực kỳ tốt bụng mà.”
“Và em ghét điểm đó của anh, đúng không?”
“Đấy, tại cái kiểu thái độ thản nhiên đó nên… Ờ, đúng như anh nói, em ghét cái điểm đó của anh.”
Tetsuhiko đã thầm nghĩ rằng, cái người này đây mới là kẻ thắng cuộc lớn nhất.
Đã có rất nhiều người phải chịu thiệt hại do những chuyện vừa qua, nhưng chỉ có Abe đã hoàn toàn thành công trong mục tiêu “hồi sinh Sueharu”.
“Về phần anh, thì anh muốn biết ý định thật sự của cái em Shida.”
“Anh đang thắc mắc tại sao cô ấy lại từ chối lời tỏ tình của Sueharu đúng không?”
“Ừ thì, chuyện đó nữa, nhưng mà… thú thật thì anh rất muốn biết hết về mọi chuyện từ đầu đến cuối.”
“Em cũng chỉ mới vừa nhận ra thôi, nhưng có vẻ Shida cũng đã có kế hoạch y chang Kachi.”
“Giống là sao?”
“Giống ở điểm trả thù cho mối tình đầu của mình đấy.”
“À, anh hiểu rồi. Vậy có lẽ em ấy cũng có chung mục tiêu-”
“Ừ, chung mục tiêu 'làm cho cậu ta phải lòng mình và rồi sẽ từ chối cậu ta, bắt cậu ta phải nếm trải nỗi đau mà mình đã từng chịu đựng’. Kachi dành cả mấy năm trời để biến thành cô gái trong mộng của Sueharu thì cũng ghê thật đó, nhưng Shida cũng ngang bướng không kém gì. Cô ấy mới chỉ bị từ chối một tháng rưỡi trước thôi mà đã lật ngược tình thế đến nỗi mà tình cảm đơn phương của mình cũng được đáp lại. Nếu chúng ta cân nhắc điều đó, thì có lẽ Shida mới là kẻ chiến thắng cuối cùng nhỉ?”
“Cái đó thì anh không chắc lắm đâu. Anh nghĩ là tất cả những người trong cuộc đều thua hết.”
“Hửm? Là sao?"
“Em thử đi lại đây và nghe thử xem.”
Tetsuhiko nghe theo lời của Abe và di chuyển đến một địa điểm khác.
Abe đã dẫn cậu đến phòng chung của câu lạc bộ cầu lông trong tòa nhà câu lạc bộ. Cánh cửa đã đóng, nhưng nếu dỏng tai lên thì cậu có thể nghe thấy tiếng nức nở và thì thầm từ bên trong.
“Anh cũng chỉ mới tình cờ phát hiện ra trong lúc dọn dẹp dụng cụ.”
Những tiếng thì thầm từ phía sau cánh cửa hình như đang nói... “Haru ngốc”.
“Haru ngốc… Haru ngốc…
Haru ngốc… Haru ngốc… Haru ngốc…”
Tetsuhiko không cần phải hỏi cũng biết đó là ai. Chỉ có Kuroha mới thốt ra những lời đó.
“Cảm xúc của Shida đúng là có thể được miêu tả là ngang bướng thật, nhưng theo anh, thứ cảm xúc ấy cũng thuần khiết và chân thành biết bao.”
“Mặc dù thích mê thích mệt và yêu thương Sueharu say đắm từ rất lâu rồi và cuối cùng cũng được Sueharu đáp trả tình cảm, nhưng cô ấy cũng không thể nào tha thứ cậu ta vì đã từ chối mình một lần. Vậy nên cô ấy mới trả đũa Sueharu bằng cách từ chối lời tỏ tình, nhưng khi nhận ra mình vẫn còn thích mê thích mệt và yêu thương Sueharu say đắm, nên cô ấy bây giờ đâm ra hối hận vì hành động của mình… chuyện là vậy sao?”
“Nếu không làm vậy thì hai em ấy sẽ không thể quay trở lại được như trước kia. Có vẻ tính cách của Shida là như thế đấy. Em ấy cũng rất biết tính toán, nhưng lại dễ bị cảm xúc chi phối, có lẽ vì vậy mà em ấy mới không thể bám sát vào kế hoạch của mình.”
“Ví dụ như?”
“Anh đã nghe về chuyện Shida tát xong chia tay với Maru trước khi ‘Lễ hội tỏ tình’ diễn ra, nhưng theo lời kể lại của những người có mặt ở đó thì hình như người run lên bần bật là Shida.”
“À, hiểu rồi. Shida đã dự tính là thay vì duy trì mối quan hệ giả tạo, nếu cô ấy tạm thời chia tay và đặt Sueharu vào một tình huống thuận lợi thì vẻ ngoài cao quý của cô ấy sẽ càng nổi bật thêm đúng không? Tuy nhiên, cô không thể hoàn toàn kiềm chế được bản chất của minh nên mới run lên bần bật.”
“Phải, vì lý do đó nên anh mới nghĩ tính cách Shida vô cùng thuần khiết và chân thành.”
“Theo em thấy thì cái tính cách đó chỉ có vặn vẹo và nham hiểm ... mà dù gì thì cảm xúc cũng không phải là thứ có thể được kiểm soát. Mọi chuyện đã ra nông nỗi này rồi thì chúng ta chỉ còn nước chấp nhận, tại tình đầu cả mà.”
Nghe Tetsuhiko nói thế, Abe chợt mỉm cười.
“Phải rồi. Tình đầu là như thế mà nhỉ.”
………………
…………
……
Tetsuhiko quay trở với hiện thực sau khi hồi tưởng và đặt chiếc cặp lên trên chỗ ngồi của cậu.
Liếc sang một bên, cậu cũng nhìn thấy Kuroha đang nằm dài trên bàn. Bạn bè cổ vì lo lắng nên cũng hỏi thăm, nhưng cô ấy chỉ nằm yên đó mà trả lời.
Cô ấy đang cư xử như vậy vì đang xấu hổ hay vì đang tự dằn vặt?
Dù là gì đi nữa thì cái kết này đúng là ngu si.
Hai cô gái và một chàng trai đều đã bị từ chối, sau đó đều quyết tâm “khiến người kia phải lòng mình để rồi cuối cùng từ chối lời tỏ tình của họ”. Mỗi người bọn họ đều đã được toại nguyện ở từng thời điểm khác nhau, nhưng không một ai đến được với đối tượng mình thích.
“Nhưng mà đứng ngoài xem thì hài thật, nên chắc hẳn đây là cái kết tốt nhất cho một đứa như tao.”
Tetsuhiko đã nói với Sueharu, nhưng cậu ta chẳng hiểu gì hết nên chỉ có thể đáp lại: “Hả? Mày nói cái quần què gì vậy?”
Chỉ vừa mới dứt lời thì đột nhiên tiếng chuông báo hiệu phát sóng thông báo của trường vang lên.
“Maru Sueharu của lớp 2-B. Kai Tetsuhiko cũng của lớp 2-B. Hai em vui lòng đi đến phòng giáo viên sau khi nghe thông báo này. Thầy nhắc lại. Maru Sueharu của lớp 2-B, và Kai Tetsuhiko cũng của lớp 2-B. Hai em vui lòng đi đến phòng giáo viên sau khi nghe thông báo này. Thông báo kết thúc tại đây.”
“...Hửm? Có chuyện gì vậy nhỉ?”
Sueharu ngẩng đầu lên. Tetsuhiko thở dài.
“Chậc, bắt thông tin nhanh thật.”
“Ê, Tetsuhiko, tao tự nhiên có dự cảm chẳng lành. Mày đã làm cái trò gì thế hả?”
Tetsuhiko phớt lờ Sueharu và bắt đầu gọi cho ai đó qua điện thoại của cậu ta.
“À, xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng chúng tôi vừa được gọi về phòng giáo viên, chắc tại mọi người đã đến nơi rồi nhỉ? À∼, thì ra là vậy. Giữ máy chút được không? Tôi sẽ cố tìm cách thuyết phục giáo viên. Vâng, vâng, cảm ơn một lần nữa.”
Nói xong, Tetsuhiko cúp máy.
“Tetsuhiko… vừa rồi là ai vậy?”
“Hửm? Đài truyền tình đó.”
"Hả? Đài truyền hình sao?"
“Ừ. Hôm qua họ đã yêu cầu phỏng vấn.”
“Nhưng sao lại gọi qua mày?”
“Tao đã đăng lên WETUBE cái video mặt mày trong lễ hội văn hoá và nó đã nhận được hơn một triệu lượt xem chỉ trong ba ngày.”
"……………………………………………………..Hở?"
"Nè."
Tetsuhiko cho Sueharu xem video.
Tiêu đề của nó là…
Diễn Viên Nhí Huyền Thoại Maru đã Biểu Diễn Vũ Điệu của Bé Nyuu Sau Khi Lên Cấp 3! Áp Đảo Nam Diễn Viên Trẻ Tuổi Abe Mitsuru và Tỏ Tình với Tác Giả Kachi Shirokusa Đạt Giải Akutami?!
Nó đã khéo léo kết hợp nhiều từ khóa khác nhau, và liên kết chúng một cách hoàn hảo. Video không chỉ đang đứng đầu bảng xếp hạng, mà còn nhận được nhiều hưởng ứng tích cực nhờ điệu nhảy uyển chuyển của Sueharu.
“Mày nổi lắm đó, Sueharu. Cái danh ‘Kẻ đã bị Từ Chối Hàng Triệu Lần’ giờ đã trở thành thương hiệu chính thức của mày.”
“Tetsuhikooo! Thằng khốn nạn! Mày đã làm vẹo gì thế hảảảả?! Tao sẽ khóc đấy! Tao sẽ khóc ngay tại chỗ luôn đấy!”
“Hởởởởởởởởở? Có sao đâu nhỉỉỉỉỉỉỉỉỉỉ? Mày nghĩ tại sao tao lại nhường sân khấu và chăm chỉ giúp mày chứ hảảảảảảảảảả?!”
“Thằng khốn kiếppppppp! Tao tưởng mày cuối cùng cũng chịu âm thầm giúp tao, vậy mà giờ mày đối xử với tao như thế đó hảảảảảảảảảả?”
“Kekeke────! Chứ sao nữa! Mày nghĩ tao thương tình giúp cho không àààààà?! Cảm ơn vì đã cho tao doanh thu quảng cáo nhé! Và từ giờ tao sẽ là người quản lý của mày, nên lo mà liệu hồn điiiiiiii!”
“Thôi ngay đi, cái thằng chó chết nàyyyyy!”
“Mà tiện đây nói luôn, mấy chương trình talk show đang rất bàn tán sôi nổi đấy nhé.”
Tetsuhiko đã bật một một kênh truyền hình trên TV lên trên điện thoại mình.
“...Vừa rồi là video được đăng trên mạng, mọi người nghĩ thế nào về nó?”
“À thì, tôi đã thực sự xúc động khi được nhìn thấy diễn viên nhí huyền thoại biệt tăm biệt tích Maru bây giờ đã trở thành học sinh cấp 3, nhưng về phần nội dung còn lại thì… tuổi trẻ có khác nhỉ...?”
“Mong mọi người hãy tập trung vào tấm bảng sau đây. Abe Mitsuru là một diễn viên trẻ tuổi gần đây đang nổi. Cha của em ấy chính là vị Abe Hajime lừng danh! Kachi Shirokusa là một tác giả trung học từng đoạt giải thưởng Akutami danh giá! Và cuối cùng, về phần Shida Kuroha, em ấy hình như là bạn thuở nhỏ của bé Maru!”
“Em Shida đáng yêu quá. Tôi đã trở thành fan hâm mộ ngay tại chỗ. Hay là có gì chúng ta mời em ấy đến trường quay này đi? Tôi cũng muốn nghe em ấy nói ‘éo’ với tôi một vài lần.”
“Quả là một chuyện tình bốn tay rắc rối… Thú vị hơn cả một bộ phim truyền hình chiếu vào buổi chiều!”
"…Hở? Khoan, đợi chút. Cái này được phát sóng toàn quốc hả? À, thì đúng là Shiro, Abe và tao đều khá nổi tiếng, nhưng mà… Hở? Công nhận nếu tao là người ngoài cuộc thì cũng sẽ hứng thú muốn xem tiếp diễn lắm, nhưng mà… Hở?”
Sueharu nhìn sang để xem phản ứng của Kuroha và Shirokusa và thấy cả hai người họ đã đỏ đến tận mang tai trong tuyệt vọng.
“Ồ… Haru ngốc quá ... Giờ thì sao tui dám vác mặt ra ngoài...”
“Suu ơi... bọn mình phải làm gì đây… Cậu phải chịu trách nhiệm đó nhé ...?”
Sueharu xoa bóp sống mũi và xoa đi sự mỏi mắt trước khi bóp lấy cổ Tetsuhiko.
“Tetsuhikoooooo! Thằng chó chết, nó lan đến khắp quốc gia rồi kìaaaaaaaaa! Mày chịu trách nhiệm coiiiiii!”
“Mày mới là người phải chịu trách nhiệm đó, Sueharu. Mày là đàn ông con trai mà.”
“Đừng có ăn nói như thếếếếế! Nếu ai đó nghe và hiểu lầm thì tao biết để mặt mủi đi đâuuuuu?!”
Trong khi đó, một mớ rắc rối mới đang dần tiến tới chỗ chúng tôi.
Hành lang ở bên ngoài đã bắt đầu nháo nhào cả lên. Những tiếng kêu thất thanh của các học sinh đã dần tiến về lớp 2-B, mỗi giây một to hơn nữa. Cuối cùng, người ở trung tâm cơn náo loạn đó đã dừng chân lại trước 2-B và mở toang cánh cửa lớp.
“Anh hai Sueharu!”
Đứng tại đó là một cô bé xinh đẹp với hào quang rạng rỡ áp đảo xung quanh.
Những lọn tóc dài mượt mà lên xuống bồng bềnh theo từng nhịp thở. Cử chỉ toát lên sự tinh tế, trong khi đôi mắt hạnh nhân quyến rũ làm nổi bật sự dễ thương của cô ấy.
“Này, em đó là... Momosaka Maria từ ‘Cô em gái lý tưởng' sao?”
Danh tiếng của nữ diễn viên nhí, người đóng vai chính trong bộ phim truyền hình được cho là nổi nhất của năm, đã khiến học sinh xung quanh thốt lên trong kinh ngạc.
Nhưng Maria không hề để tâm. Khi tìm thấy hình bóng của Sueharu thì nước mắt đã trào ra trên gương mặt, và em ấy liền lao mình vào ngực Sueharu mà không chút chần chừ.
““““Cái gì?!””””
Vừa rồi không phải là tiếng gào thét hay kêu la gì cả, mà là những tiếng khóc thương vang vọng từ những nam sinh trong lớp.
Lực đẩy đó làm Sueharu suýt ngã ngửa về sau, nhưng cuối cùng cậu đỡ kịp bằng cách dựa
người vào tường.
Maria đưa mặt lại gần Sueharu, mắt tỏa sáng lấp lánh.
“Cuối cùng em cũng tìm ra anh rồi.... Anh hai Sueharu… Là em đây… Là Momo của anh hai đây ạ…”
“Úi… Momo, em chơi ác quá rồi đấy! Tự dưng lại nhảy vào người anh như trước…”
“Tại... tại… em đã muốn gặp anh từ lâu lắm rồi chứ bộ…”
“Mà, ừm, anh cũng nhớ lắm cái năng lượng dồi dào và giọng điệu của em. Em có biết là anh lúc nào cũng theo dõi chương trình của em không?”
"Thiệt không?! Nghe vậy em vui lắm!"
Maria ôm Sueharu tiếp lần nữa.
Biểu hiện của Sueharu lúc ấy như đang yêu. Hai cô gái đứng ngoài xem đã không bỏ qua điều đó.
“...Suu ơi, con đĩ này… là ai vậy hả?”
“Tui cũng muốn biết lắm đó… Haru?”
“Á…”
Nhiệt độ trong lớp như tụt xuống chục độ và cảnh tượng kinh hoàng đó khiến bất kỳ ai đang ngóng cũng phải run rẩy.
Sueharu ấp ấp úng trả lời.
“À-À thì, em ấy có tên là Momo, đàn em của tôi ở cơ quan hồi còn làm diễn viên.”
"Vâng, là vậy ấy!"
Maria quay đầu lại trong khi vẫn ôm choàng lấy Sueharu.
“Em ấy hồi đó rất nhút nhát, nên phận là đàn anh như tôi phải chăm sóc em ấy rất nhiều lần.”
“Anh hai cũng đã dạy em rất nhiều về diễn xuất, về cách đối nhân xử thế với các đồng nghiệp, và em cũng thường hay chọc tức anh hai lắm... Không nhờ anh Sueharu thì em đã không được như ngày hôm nay. Nhưng rồi anh Sueharu đột nhiên bỏ việc và em không cách nào liên lạc được với anh ấy nữa... nên khi video đó được đăng lên, em đã không kìm lòng lại được nữa…”
"Anh hiểu rồi! Anh hiểu rồi mà Momo, nên em thả em ra đi! Em là người nổi tiếng mà đúng không? Lỡ ai mà thấy hai đứa mình như vậy thì tệ lắm đó?”
“...Không sao đâu. Tại người đó là anh hai Sueharu mà.”
“Không được không được không được, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến nghề nghiệp của em ấy nên tạm thả anh ra đi nhé?”
"Oa…"
Sueharu nâng Maria lên và đặt em ấy sang một bên.
“Thiệt tình, anh hai mạnh bạo quá…”
Maria xoay người và lẩm bẩm với một gương mặt đỏ ửng.
Thế là Shirokusa đã tấn công.
“Momosaka ơi? Đây là một lớp học đó, em biết không? Em nghĩ mình được phép làm mấy trò bẩn thỉu đó ở đây cơ à?”
“Mấy trò bẩn thỉu…? Em và anh ấy chỉ đang ôm nhau chút thôi mà... Mà chị nói ‘bẩn thỉu’ ở đây tức là ‘biến thái’ đó à? Chỉ có những người biến thái lắm mới nhìn hành vi trong sáng và nghĩ rằng nó biến thái thôi, em nói có sai không nhỉ?”
Cổ họng của Shirokusa nghẹn ứ lại, và đến lượt Kuroha phải xen vào.
“Người ngoài không được phép bước chân vào khuôn viên trường này đâu. Giáo viên sẽ đến đây sớm thôi, nên nếu chỉ đến đây để gặp Haru thì em tốt nhất mau đi về đi.”
“Nhưng em đã ký tặng cho giáo viên bắt gặp em ở cổng trường, và thầy ấy đã cho phép em vào trường.”
“An ninh của trường này như hạch vậy! Thầy ơi, em hiểu cảm xúc của thầy mà, nhưng đừng có phá luật như thế chứ!”
Sueharu liền khịa lại, nhưng Maria chỉ nói một câu “Vậy hở?” và giả vờ ngây ngô.
Sau đó, em ấy lần lượt quay sang nhìn Shirokusa và Kuroha trước khi gật đầu.
“À, hèn gì em thấy hai chị quen quen. Cả hai chị đều có mặt trong video đó.”
Maria chỉn chu lại tư thế của mình, và cúi đầu chào hoàn hảo cho hợp lễ phép.
"Hân hạnh được làm quen với hai chị. Em là Momosaka Maria. Hai chị là những người mà anh Sueharu từng thích - ấy chết, nói vậy có sao không ta?”
““……….Hả?””
Kuroha và Shirokusa đều nhíu mày. Nhưng Maria vẫn nói tiếp mà không sợ.
“Xin lỗi, để em nói rõ hơn nhé. Chị là 'người được anh hai nói rằng đã từng thích', còn chị là ‘người được anh hai tỏ tình nhưng đã từ chối anh ấy’ đúng không? Nếu vậy thì em có sai không khi nói cả hai chị đều là những người mà anh Sueharu từng thích?”
“Úi-”
Sueharu vô tình nhận sát thương.
Cũng hiển nhiên thôi. Vết thương lòng của cậu khá là sâu, và cậu vẫn chưa hồi phục sau thất tình.
Cả Kuroha và Shirokusa đều nhăn ra mặt.
Maria đã nói lên sự thật không thể chối cãi được. Sự mỉa mai và thù hằn trong lời nói của em ấy được bộc lộ rõ rệt, nhưng em ấy đã nói thẳng thắng đến nỗi bọn họ không thể phủ nhận được.
“Sao vậy, anh hai? Anh thấy khó xử vì phải học cùng lớp với mối tình cũ à?”
“Ú-Úiii... Momo à, thành thật không phải là một đức tính xấu, nhưng em dùng từ ngữ nhẹ nhàng h-”
“Không sao đâu, anh hai. Em sẽ xóa bỏ hoàn toàn mọi rắc rối của anh. Bởi vì…”
Khuôn mặt của Maria chuyển dần sang một sắc đỏ và em ấy đã dùng cả hai tay để che đi đôi má đỏ ửng.
“Anh hai Sueharu là mối tình đầu của em.”
““““Cái gì hả––––––––––––––?!””””
Một loạt tiếng gào thét giận dữ vang lên trước lời tỏ tình của nữ diễn viên trẻ vô cùng nổi tiếng.
Các nam sinh đã bắt đầu tìm kiếm vũ khí có thể sử dụng, trong khi đôi mắt của các cô gái sáng lên khi nghe tin sốt dẻo.
“Sau khi chúng ta không còn gặp nhau nữa, em đã nhận ra... anh hai Sueharu từ lâu đã là điểm tựa của con tim em. Vậy nên em sẽ làm bất cứ điều gì vì anh. Tất nhiên, em cũng sẽ giúp anh quên đi những mối tình cũ.”
Sueharu quay lại trong e sợ, và cậu nhìn thấy Kuroha và Shirokusa đang đứng đó dưới đội lốt quỷ dữ.
“Thì ra là vậy… Mình chỉ là mối tình cũ của Suu thôi… Hehe. Tại sao tự nhiên mình muốn đâm kim vào mắt cậu vậy ha…?”
“Haru sướng quá nhỉ~... Ông đã tìm được một cô gái khác để chăm sóc ông thay tui rồi... Vừa tìm được người thay thế thì ông liền vứt chị gái của mình sang một bên.... Cũng phải rồi…”
“Á-”
“...Ực”.
Bầu không khí căng thẳng đã khiến mọi học sinh tại đó nuốt nước bọt ừng ực.
Người đầu tiên khuất phục là Sueharu.
“Dù gì thì cho tôi xin lỗiiiiiiiiii!”
Sueharu cố giải quyết êm xuôi bằng cách quỳ gối cúi đầu.
Nếu chỉ có riêng Kuroha và Shirokusa thôi thì có lẽ cậu đã thành công, nhưng sự hiện diện của Maria đã đập tan công sức của cậu.
Maria đặt mình giữa hai cô gái và Sueharu mà không chút do dự.
“Tại sao anh hai phải quỳ làm gì chứ? Anh có làm gì sai đâu. Nếu hai chị cứ thích hăm doạ anh ấy thì… hai chị phải bước qua xác em!”
Mạch máu ở thuỳ thái dương của cả Kuroha và Shirokusa đều phình to lên.
“Ồ… nhỏ này cũng hăng ghê nhỉ. Muốn biến chị thành kẻ xấu hả? Thế để chị cho nhóc thấy quan tài nhé?”
“Haru, hình như cô bé này hiểu lầm gì rồi, nên sao cậu không giải thích cho rõ đi? ...Nói rằng nó chướng mắt lắm, nên biến khuất mắt đi.”
“Á…”
“Không ổn rồi không ổn rồi…”
Khung cảnh ấy không khác gì một hang quỷ dữ.
Người ngoài đứng mặt mày tái nhợt, bạn học trong lớp thì run bần bật.
Tình huống chỉ may mắn được đảo ngược nhờ vào một thế lực mới nhập cuộc.
“Này, các em đang làm gì vậy?!”
Sự xuất hiện của một giáo viên đã thu hút sự chú ý của ba cô gái khỏi Sueharu.
Tetsuhiko liền chộp lấy thời cơ và đẩy Sueharu đi.
“Ê, chạy mau đi.”
“Tetsuhiko… cảm ơn.”
Sueharu liền nhanh chóng trèo qua cửa sổ và trốn thoát khỏi lớp học qua một đường ống nước.
"A-"
"Chạy rồi-"
Kuroha và Shirokusa thấy thế liền rời khỏi hành lang để truy đuổi.
Maria vừa định đuổi theo bị Tetsuhiko gọi tên.
“Momosaka Maria, em có muốn thông tin liên lạc của Sueharu không?”
“!”
Maria chợt khựng lại, và tuy ban đầu hơi chần chừ nhưng vẫn rút điện thoại ra.
“...Muốn chứ. Mà anh là ai vậy?”
“Kai Tetsuhiko. Bạn của Sueharu.”
“Anh theo phe em hả? Hay là...”
Tetsuhiko mỉm cười đầy ẩn ý.
“Anh theo phe nào mà thú vị nhất ấy.”
Thế là khép lại vở kịch của ba cô cậu bị thiêu đốt bởi tình yêu và đâm ra ám ảnh với trả thù.
Nhưng mối tình đầu là vĩnh cửu. Ngay cả khi màn trả thù của họ đã kết thúc, thì câu chuyện của bọn họ vẫn sẽ tiếp tục.
Đây chỉ mới là chương mở đầu thôi.
Liệu phía trước con đường tình yêu vĩnh cửu sẽ còn chứa đựng gì?
Đó lại là một câu chuyện khác nữa.