Ba tôi là một diễn viên đóng thế. Mẹ tôi là một nữ diễn viên chẳng có mấy tiếng tăm.
Ba tôi lúc đầu gia nhập một công ty diễn kịch với hy vọng trở thành người diễn kịch, nhưng ông ấy không đạt được thành công chút nào. Ngược lại, ông ấy được đánh giá khá cao bởi một người đóng thế làm chung trong đoàn kịch thời bấy giờ và cuối cùng đã đi vào chuyên môn đó lúc nào không hay.
Mẹ tôi được cho là có diện mạo tương đối xinh đẹp, nhưng lại không có lấy một nét quyến rũ cần thiết để trở thành nữ diễn viên. Bà ấy chưa bao giờ được đặt chân lên sân khấu lớn hay vai diễn truyền hình nào như ước muốn trước khi kết hôn và sinh tôi.
Mẹ tôi yêu rất yêu rạp hát. Bà ấy yêu sân khấu. Bà ấy yêu truyền hình. Bà ấy yêu những câu chuyện.
Tôi đã tham gia công ty diễn xuất cũng là vì mong muốn của mẹ tôi, và tôi nhớ rằng mình đã ra mắt trước công chúng mà không gặp chút khó khăn nào.
Không phải tôi không thích làm diễn viên nhí. Mọi người đều khen ngợi tôi, và tôi thấy thật thú vị khi đứng trước tất cả các vị khán giả và máy ảnh.
Nhưng không điều gì làm tôi hạnh phúc hơn là niềm vui của mẹ tôi.
“Con làm tốt lắm, Haru. Vừa nãy con diễn giỏi lắm. Mẹ còn không chắc đây có phải là con mẹ nữa không đó.”
Khi bà ấy nói vậy và ôm choàng lấy tôi, tôi thấy vui sướng và có cảm giác như là mình có thể đóng bất kỳ vai diễn nào. Và tôi dần dà được chú ý nhiều hơn, rồi không biết từ lúc nào mà tôi đã trở thành người nổi tiếng.
Sau đó, một nhà sản xuất muốn thuê tôi đã đề xuất một kế hoạch để thuyết phục mẹ tôi, người nắm toàn quyền quyết định các hoạt động diễn xuất của tôi.
“Tôi đã nghe nói rằng cô cũng có kinh nghiệm diễn xuất. Nếu được thì cô có muốn tham gia diễn cùng chúng tôi không? Chúng tôi đã tạo ra sẵn một vai diễn để cô đóng vai mẹ của Sueharu, cô thấy thế nào?”
Tôi sẽ vào vai nhân vật chính của câu chuyện, trong khi mẹ tôi sẽ chết trong một tai nạn giao thông trong tập đầu tiên. Rốt cuộc thì mẹ tôi chỉ có một vai diễn nhỏ. Nhưng bà ấy vẫn sẽ được xuất hiện trong bộ phim truyền hình chiếu vào 9 giờ tối như hằng mong muốn.
Lúc đó bà ấy đã vui mừng khôn xiết.
Vì vậy... mọi người đều nghĩ rằng đây sẽ là một thành phẩm đầy nhiệt huyết.
“Mẹ ơi…?”
Mắt mẹ tôi không bao giờ mở ra ngay cả sau khi tiếng kêu “Cắt” vang lên. Cho dù tôi có lắc bà ấy hay gọi tên bà ấy đến mức nào đi chăng nữa thì đôi mắt của bà vẫn mãi mãi khép lại.
Nguyên nhân cái chết là chấn thương ở đầu. Cảnh sát đã điều tra, nhưng họ xác định rằng các thiết bị giữ an toàn đều hoạt động đầy đủ, và nguyên nhân chính cho chấn thương vào đầu mẹ tôi là do bà ấy quá hăng say diễn xuất.
Nếu tin tức về cái chết của mẹ tôi trên trường quay được công khai, bộ phim sẽ bị huỷ. Khi ba hỏi tôi muốn làm gì, tôi đã nói với ông rằng tôi muốn hoàn thành bộ phim mà mẹ đã hết mực yêu thương.
Với sự chấp thuận của cơ quan, cuối cùng ba tôi đã yêu cầu cảnh sát và đài truyền hình không tiết lộ thông tin ra bên ngoài, và xem như cái chết của mẹ tôi chỉ là do tai nạn. Đó cũng không phải là sai sự thật, bởi vì cái chết của mẹ là do chính mẹ gây nên.
Việc quay phim tiếp tục theo như kế hoạch nhờ sự kiểm soát và giữ kín thông tin. Bộ phim yêu thích của mẹ tôi đã được lên sóng và phá kỷ lục tỷ lệ người xem.
Tuy nhiên, sau khi quay xong, tôi đã mất hết động lực. Hoặc có lẽ tôi đã ngã bệnh khi đến lúc bắt đầu công việc tiếp theo, khiến tôi không còn có thể diễn được nữa.
Ba tôi đã quyết định thuyết phục cơ quan cho phép tôi nghỉ phép vô thời hạn, và kể từ đó tôi đã rời khỏi giới diễn xuất.
Sáu năm sau, khoảng thời gian dưỡng bệnh của tôi vẫn còn đang tiếp tục.
*
Từ xa tôi có thể nghe thấy tiếng nói phát ra từ câu lạc bộ bóng chày. Rồi câu lạc bộ bóng đá. Tiếp theo đó là câu lạc bộ điền kinh.
Chắc đây là trường học. Nhưng mắt tôi vẫn nhắm nghiền. Cảm thấy có gì đó không đúng, nên tôi đã bừng tỉnh dậy.
Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy sau khi tỉnh dậy là những tấm vải trắng tinh khôi. Và...
“Chào buổi sáng… nói vậy cũng không đúng lắm nhỉ. Mà dù sao thì mình cũng rất vui vì cậu đã tỉnh dậy.”
...khuôn mặt của một nữ tác giả trung học xinh đẹp từng đoạt giải Akutami, không ai trong trường này không biết đến, Kachi Shirokusa.
Phòng y tế nhuộm trong ánh hoàng hôn.
Hình bóng trang nghiêm của cô ấy vẫn thật nổi bật và xinh đẹp giữa khung cảnh huyền diệu này.
“Khoan, tớ đã-”
“Bất tỉnh tại phòng tập thể dục và được Kai và anh Mitsuru giúp đưa đến phòng y tế.”
Anh Mitsuru? Tôi vừa định hỏi là ai trước khi kịp nhận ra đó là tên của Abe.
“Tetsuhiko và anh Abe đâu rồi? Và tại sao cậu lại ở đây, Kachi?”
“Anh Mitsuru đã quay về nhà ngay sau khi đưa Maru đến đây. Anh ấy nói có việc phải làm.”
"…Ra là vậy."
Nghe thấy tên Abe phát ra từ miệng của Shirokusa khiến tôi cảm thấy chán nản. Nhưng hiện tại tôi quyết định phải nghe cô ấy kể hết.
“Kai đã đi lấy đồ đạc của cậu. Còn mình - mình ở lại để đưa cho cậu cái này.”
Shirokusa lấy ra và trao cho tôi một tập đựng hồ sơ nhựa trong suốt.
Trong đó có khoảng năm trang tài liệu in. Đây là...
“Cốt truyện của vở kịch Haru muốn mình viết đấy. Haru có nói là muốn nổi bật ở lễ hội văn hóa, nên mình nghĩ chắc là cậu không cần sử dụng đến khung thời gian đã đăng ký trong phòng tập thể dục đâu. À không, mình tin chắc rằng cậu đừng dùng nó thì hơn.”
Tại lễ hội văn hoá, việc sử dụng phòng tập thể dục được lên lịch rất nghiêm ngặt. Trước khi được sử dụng thì bạn cần phải nhận được sự chấp thuận từ hội đồng học sinh và đăng ký trước một khung thời gian.
Tetsuhiko trước đó đã đặt khung thời gian mười lăm phút. Sau đó cậu ấy đã đề xuất với tôi rằng nên sử dụng khoảng thời gian đó để diễn kịch.
Nhưng Shirokusa lại đang nói rằng chúng tôi nên làm khác đi sẽ tốt hơn.
“Ch-Cho tớ đọc thử qua một chút nhé?”
Tôi quét nhanh qua trang giấy đầu tiên. Viết trên đó là một tóm tắt chung, và nó chứa chính xác thông tin tôi muốn.
"… Thì ra ý cậu là thế! Danh tiếng của Tetsuhiko và tớ sẽ không thu hút được ai cả, thế nên chúng ta nên lợi dụng ‘Lễ hội tỏ tình’ chứ gì?”
Cho dù cả hai chúng tôi có đưa ra một màn trình diễn ngoạn mục với một kịch bản ngoạn mục, mọi chuyện rốt cuộc vẫn sẽ vô nghĩa nếu không có ai ở đó để xem nó.
"Chính xác. Nếu cậu muốn nổi bật, điều đầu tiên chúng ta cần làm là thay đổi sân khấu.”
Shirokusa bắt đầu giải thích.
“Mỗi năm tại lễ hội văn hóa, 'Lễ hội tỏ tình’ là tâm điểm náo động nhất. Và vì nó là một phần của buổi lễ bế mạc... mọi học sinh đều sẽ phải có mặt để theo dõi. Vì vậy, chúng ta không có lý do nào để mà không lợi dụng nó. Trở thành ngôi sao của 'Lễ hội tỏ tình' - nếu cậu muốn được nổi bật, thì đây là cách tốt nhất để đạt được mục tiêu.”
Cả Tetsuhiko và tôi hợp lại đều không thể nghĩ ra ý tưởng này. Thật nhục nhã, nhưng cũng không nằm ngoài mong đợi của tôi
“Và chúng ta cần phải xâm chiếm ‘Lễ hội tỏ tình’ này đúng không?”
“Ừ, đó là mấu chốt của cốt truyện mình đã viết. Cậu và Kai sẽ làm gián đoạn 'Lễ hội tỏ tình', biến chương trình thành thành của riêng mình. Cậu thấy thế nào?"
Lễ hội tỏ tình là một sân khấu thu hút sự chú ý của toàn trường. Nếu chúng tôi có thể làm cho nó náo nhiệt hơn nữa thì chắc chắn sẽ được tôn vinh như là anh hùng.
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng cổ vũ.
Tôi nhìn xuống từ trên đỉnh của sân khấu và thấy khán giả đang cực kỳ hớn hở. Ở bên phía tôi, tôi nhìn thấy các diễn viên đồng nghiệp của mình cùng khuôn mặt cười toe toét vì cảm giác phấn khích còn đọng lại.
Một cảm giác thỏa mãn từ quá khứ loé lên trong tâm trí tôi.
Tôi đã hoàn toàn bị thuyết phục. Chỉ còn cách tuân theo kế hoạch của Shirokusa.
“Cảm ơn cậu, Kachi!”
Trong niềm vui không kiềm chế được, tôi nắm lấy tay của Shirokusa.
"Hở?!"
“Ý tưởng này tuyệt vời quá! Tớ đã có thể hình dung ra sự thành công, và tất cả là nhờ có cậu đó, Kachi!”
Shirokusa đã làm một điều bình thường không thể tưởng tượng được - trong thoáng chốc cô ấy đã mỉm cười rạng rỡ, nhưng ngay sau đó khuôn mặt cô lại quay về biểu cảm trang nghiêm như mọi khi, và cô đưa mái tóc đen, bóng mượt bên má lên trước ngực và bắt đầu vuốt ve nó.
“T-Tất nhiên rồi. Vì mình là tác giả mà.”
“Kachi đúng là dân chuyên nghiệp! Tetsuhiko và tớ chắc chắn sẽ không thể nào nghĩ ra trò này!”
“H-Hừ, cậu không cần nịnh nọt làm gì! Nghề của mình đây mà, mình giỏi là điều hiển nhiên!”
Độ hãnh diện cũng tỷ lệ thuận với độ chuyên nghiệp hả? Shirokusa nâng cao chiếc mũi cân đối và ưỡn bộ ngực đầy đặn của cô ấy.
Tôi lật tờ giấy đầu tiên để đọc trang thứ hai của kịch bản.
Chỉ cần đọc lướt qua thôi, tôi cũng hiểu rằng nó được dựng trên bối cảnh của lễ hội tỏ tình. Trang thứ ba có in một diễn biến đơn giản và trôi chảy.
"Thôi đủ rồi."
"Á-"
Shirokusa giật lại xấp giấy. Tôi liền với lấy chúng theo phản xạ, nhưng vẫn không thể nhấc mình ra khỏi giường. Shirokusa đã lùi lại một bước và đứng xa tầm với của tôi.
“C-Cái gì vậy? Tớ đang đọc tới đoạn hay mà!”
“Bộ Maru đã quên điều gì rồi sao?”
“Quên gì…?”
“Phần thưởng của mình.”
À~~ đúng rồi. Lần trước cô ấy cũng có nhắc đến chuyện này.
Ừ, thì cũng phải, Shirokusa là một tác giả chuyên nghiệp mà. Tôi đã vô cùng ấn tượng bởi những ý tưởng của cô ấy và vẫn rất muốn đọc hết nội dung còn lại của cô ấy.
Nhưng mà trả công ư…?
“Này Kachi, chắc cậu nghĩ tớ có rất nhiều tiền để xài vì ba tớ lúc nào cũng không có ở nhà, nhưng mà…”
"Hở?"
“Trong khi ba tớ vắng mặt thì ba mẹ của Kuroha cũng là ba mẹ của tớ. Vậy nên tớ chỉ có một vài đồng lẻ tẻ trong túi để trả cậu thôi.”
“Ý mình không phải là-”
“Tớ hứa sẽ trả đầy đủ cho cậu sau khi đã tạo dựng sự nghiệp!”
Tôi vực dậy trong nháy mắt và bắt đầu phủ phục bên trên giường.
Xác định kết quả bằng cách cúi đầu quỳ gối trước khi người khác có thể trả lời có hoặc không! Đây là phương pháp bất khả chiến bại để tôi luôn đạt được thứ mình muốn!
Tôi tin chắc rằng hành động này đã làm xiêu lòng cô ấy rồi, nên tôi hé ngước lên nhìn chỉ để bắt gặp Shirokusa đang cúi nhìn tôi với một ánh mắt băng giá.
“Úiii…”
Kỳ lạ thật đó. Shirokusa luôn phản ứng khác với mong đợi của tôi… Tâm trạng của cô ấy mỗi khi tôi nghĩ cô ấy đang bực bội thì hoá ra lại tốt, còn hễ khi tôi nghĩ chỉ cần giả ngu là xong chuyện như vừa rồi, thì tính khí của cô ấy lại chuyển theo hướng xấu... Mà ngay từ đầu tôi đã không biết một chút gì về con tim của thiếu nữ, chứ đừng nói đến chỉ riêng gi Shirokusa.
“Thôi cậu ngưng đi.”
“...Hể?”
“Mình nghĩ nếu Haru dám làm những hành động này thì chắc hẳn cậu rất tự tin vào bản thân mình. Cho dù có bị chế giễu hay bị xem thường, cậu vẫn nghĩ là có thể làm hết sức mình. Vì vậy nên cậu mới có thể tự cười nhạo bản thân và làm mấy trò ngu xuẩn này đúng không?”
“Đâu phải cao siêu vậy đâu~. Tớ là một thằng ngốc, nên tớ chỉ biết cách tuỳ cơ ứng biến thôi mà…”
“Mình không muốn nhìn thấy Haru như thế.”
Lẽ nào tâm trạng xấu của cô ấy là do vẻ ngoài thảm hại của tôi?
Nếu vậy thì nhất định Shirokusa-
“Vậy là Kachi đã biết tớ từng là diễn viên nhí đúng không? Anh Abe đã có kể cho tớ nghe rồi.”
"…Ừ."
Đôi vai của Shirokusa bắt đầu run rẩy.
Tại sao cô ấy lại phản ứng như thế? Cô ấy đã tức giận, hay lẽ nào là đang buồn?
Tôi không dám chắc nữa. Tôi chỉ biết là cô ấy đang có biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.
Phản ứng như thế chỉ có nghĩa là...
“Kachi, lẽ nào… cậu đã từng là fan hâm mộ của tớ?”
Đó là kết luận duy nhất tôi có thể nghĩ ra.
“Mình không muốn nhìn thấy Haru như thế.”
Cô ấy chắc chắn nói thế bởi vì đã từng là người hâm mộ tôi trong quá khứ.
Cô ấy mỉm cười với tôi khi chúng tôi ở một mình bởi vì cô ấy từ đầu đã là một người hâm mộ.
Cô đòi phần thưởng trước và chuẩn bị xong ngay kịch bản, cũng là bởi vì cô ấy là một người hâm mộ.
…Không thể sai vào đâu được. Nếu Shirokusa là “người hâm mộ của tôi”, thì tất cả mọi chuyện xảy ra từ trước đến giờ bỗng trở nên dễ hiểu.
Shirokusa mân mê lọn tóc bóng mượt rủ xuống vai mình bằng một đầu ngón tay.
"… Đúng. Mình sẽ không phủ nhận điều đó.”
Tôi thấy vẫn còn thứ gì đó đang khiến Shirokusa nghiến chặt răng hàm.
Cô ấy không nói dối, nhưng cũng không kể toàn bộ câu chuyện. Đó là ấn tượng của tôi.
"Tớ hiểu rồi. Thì ra là cậu là một fan hâm mộ.”
"… Đúng vậy."
"Cảm ơn. Vì đã hâm mộ tớ. ...Nhưng tớ của quá khứ đã không còn nữa rồi.”
Tôi đã nói toẹt ra.
“Cậu bé trên TV với khả năng thu hút sự chú ý của công chúng và khiến biết bao người dở khóc dở cười đã biến mất, chỉ còn lại một học sinh trung học bình thường. Tớ xin lỗi, nhưng dù cậu có hy vọng cỡ nào thì cũng không thay đổi được gì đâu.”
Ngược lại, tôi đã suy sụp tới mức mà mới diễn một chút thôi cũng đã bất tỉnh. Cô ấy là một fan hâm mộ cũ của tôi, nhưng tôi thậm chí còn không thể chiều theo một yêu cầu nhỏ bé nào của cô ấy.
“Và cậu chấp nhận điều đó sao…?”
Tôi chỉ biết gãi má trước câu hỏi của Shirokusa.
“Tớ chấp nhận hay không thì cũng không quan trọng, nhưng đúng là tớ chẳng còn có thể làm nên trò trống gì nữa. Đó là lý do tại sao tớ thấy rất phiền khi có người muốn tìm hiểu về quá khứ của tớ. Bởi vì tớ sẽ không thể làm gì để đáp ứng mong đợi của họ.”
“Nhưng cậu vẫn lên kế hoạch biểu diễn với Kai?”
“À thì, vì mới bất tỉnh đó nên tớ đang nghĩ bỏ cuộc cho rồi, nhưng đóng góp của cậu thú vị lắm đó, Kachi. Nên tớ muốn thử xem sao.”
"Ra… vậy..."
“Tớ đã quay lại vạch xuất phát rồi. Mà không, do vừa mới bất tỉnh nên có khi tớ còn đang ở xa vạch xuất phát hơn nữa. Nhưng nếu cứ rầu rĩ về chuyện mình có thể làm được trong quá khứ thì ngu ngốc lắm, và tớ vẫn còn nhớ mình đã hạnh phúc nhường nào khi còn tham gia diễn xuất. Thế nên, cho dù có xấu hổ đến mức nào thì tớ vẫn muốn nỗ lực hết mình để thử lại.”
Tôi cười nhe răng. Đôi mắt của Shirokusa mở to nhưng toàn thân thì không một cử động
Tôi tưởng mắt cô ấy đã ửng đỏ, nhưng cũng có thể là do ánh chiều tà.
“Có lý do… cho tất cả mọi chuyện đúng không?”
“Hả? Lý do ư?”
“Lý do khiến cậu trở thành người như thế này. Lý do buộc cậu phải thôi diễn.”
“À… Cậu muốn hỏi về chuyện đó hả…?”
“Nếu được thì mình rất muốn biết. Hãy coi như đây là phần thưởng của mình.”
Tôi hiểu rồi. Hẳn là vậy. Đối với một người từng là fan của tôi, đến giờ cô ấy vẫn còn khó lòng nào chấp nhận được sự biến mất đột ngột của tôi từ màn ảnh lớn.
Đó là một sự thật không được tiết lộ cho công chúng để giữ gìn sự xuất hiện của mẹ trong bộ phim. Nếu như Shirokusa chịu giữ im lặng thì đây không phải là chuyện tôi buộc phải giữ bí mật làm gì, nên ban cho cô ấy phần thưởng đó chắc cũng không sao.
“Cậu không thể nói được ư?”
Shirokusa tuy lo lắng nhưng vẫn kiên quyết hỏi..
“Nói được chứ, nhưng nếu tin này lan ra thì tệ lắm nên-”
“Không sao đâu, tớ sẽ không kể với ai khác hết. Tớ thề trên danh nghĩa của Thần Câu Chuyện.”
"Thần quái nào thế...?"
Có phải tác giả nào cũng nhìn thấy được vị Thần Câu Chuyện này à?
“Chỉ là một vị thần mà bạn mình đã kể lại thôi. Một vị thần tính khí thất thường và độc ác. Nhưng ông ấy cũng rất tốt bụng và chịu đáp lại lời cầu khẩn của những người chăm chỉ.”
“Chà.”
Tôi rất muốn biết người bạn đó là ai, nhưng tôi không hỏi.
“Mình sẽ không nói cho ai hết, nên hãy nói cho mình đi. Lý do tại sao Maru lại thôi diễn.”
"…Ừm."
Tôi kể cực kỳ ngắn gọn. Tôi chẳng muốn làm quá lên để khơi gợi sự cảm thông hay là biến bản thân thành một nhân vật chính bi thảm nào đó, vì vậy tôi đã kể cho cô ấy nghe câu chuyện đơn giản.
………………
…………
……
“......Hoá ra là thế.”
Shirokusa khẽ thì thầm sau khi lắng nghe mọi chuyện.
“Cuối cùng mình cũng hiểu tại sao những người liên quan không hề muốn nói gì hết.”
“Cậu đã đi hỏi hết từng người hay gì…?”
Quả không hổ danh nữ tác giả trung học xinh đẹp từng xuất hiện trên truyền hình. Cô ấy có quan hệ rộng rãi và động lực mãnh liệt.
“Nếu vậy… thì cũng đành chấp nhận thôi…”
“Hả? Cậu vừa nói…”
Tôi ngậm miệng lại trước khi có thể hỏi hết câu. Nước mắt đã bắt đầu trào ra từ cặp mắt của Shirokusa.
“Híc-”
Con gái mà khóc thì con trai chết chắc.
Nếu tôi đã lỡ nặng lời thì phải xin lỗi ngay, nhưng nãy giờ tôi đâu có nói gì sai đâu, phải không? Vậy tôi phải làm gì đây?!
“Vào những lúc như thế này, mày cần phải ôm cô ấy!”
Chắc hẳn Tetsuhiko sẽ nói thế.
À, phải rồi, có lẽ đây là cơ hội để tôi làm điều đó. Tôi cũng đang muốn ôm cô ấy.
“Tuyệt vời quá nhỉ? Con người sống chân thật với cảm xúc của mình thì còn gì tốt bằng? Cậu vẫn còn yêu Shirokusa! Hãy làm tình, thay vì gây chiến! Tình yêu sẽ cứu thế giới! Từ bỏ mấy trò trả thù bẩn thỉu này đi, và mau chóng ôm lấy cô ấy!”
Thiên thần trên vai tôi đã thì thầm vào tai. Nhưng rồi con quỷ trên vai tôi lại rít lên.
“Mày đã thấy bọn nó từ sân khấu đúng không? Abe và Shirokusa, đứng cạnh bên nhau. Một khi nhìn thấy chúng thì mày đã hiểu. Hai bọn nó đang hẹn hò. Mày nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu mày ôm nó vào lúc này? Mày sẽ bị đẩy đi, và bắt đầu từ ngày mai Shirokusa sẽ tìm mọi cách để tiêu diệt mày. Nghĩa là mọi người cũng sẽ nhận ra mày đã định ôm cô ấy. Ai biết được, có khi Abe sẽ còn đi lan tin. Liệu mày còn bản mặt nào để lếch tới trường không?”
Á! Không thể xem thường sức thuyết phục của anh quỷ được! Thiên thần đã hoàn toàn bị đánh bại.
(Nhưng mà…)
Tôi lại lưỡng lự. Trời, tôi chẳng giỏi đối phó với mấy cô gái như thế này.
Những cô gái xinh đẹp, tài năng, chăm chỉ mà tôi có thể tôn trọng..., đó là tuýp người lý tưởng của tôi. Họ có già hơn tôi hay trẻ hơn tôi cũng không quan trọng. Khi so với cái loại dễ thương, muốn được chú ý, thì những cô gái mạnh mẽ, tràn đầy tự tin sẽ dễ gây thương tích cho tôi hơn nhiều. Thì tại, mới nhìn họ thôi cũng đủ để cho tôi muốn ra tay giúp họ đạt được ước nguyện của mình.
(Haiz...Giá mà mình biết cô ấy là fan hâm mộ sớm hơn…)
Nếu vậy thì có lẽ tôi đã rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi sớm hơn rồi.
Tôi chắc chắn sẽ không muốn bám lấy hào quang từ quá khứ của mình, vì tôi đã từ bỏ việc trở thành một diễn viên nhí. Nhưng giả sử như trước đó tôi biết được tình cảm cô ấy dành cho tôi đã xuất phát từ đâu, thì có lẽ tôi đã chủ động nói chuyện với cô ấy nhiều hơn rồi. Bởi vì cô ấy luôn có thái độ nghiêm khắc với đám con trai, nên tôi đã không thể tin vào lòng tốt thỉnh thoảng được dành riêng cho tôi.
(Gì thế này ...? Đây có phải là cảm giác như khi gặp lại với một cô gái mà mình thầm thích ở một cuộc hội ngộ lớp trong tương lai, và nghe cô ta nói thừa nhận rằng ‘Mình đã từng thích cậu’ hả...?)
Chúng tôi đã băng qua nhau. Thời điểm của chúng tôi đã không trùng khớp. Nếu số phận của tôi khác đi một chút, có lẽ hạnh phúc đã tìm đến ngưỡng cửa của tôi.
Cuộc sống đúng là tràn đầy tiếc nuối.
"Đây…"
Shirokusa đưa cho tôi cốt truyện mà cô ấy đã tạm thời lấy lại trong khi che giấu khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của mình.
“Mình đã nhận phần thưởng nên…”
"À, ừm..."
Ngay khi tôi lấy nó từ tay cô ấy, Shirokusa vẫn với khuôn mặt quay đi, đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi ra khỏi cửa. Nhưng có lẽ bởi vì quá lo lau khô mắt bằng chiếc khăn tay, nên cô ấy đã lỡ đập đầu vào cửa phòng y tế và bước đi loạng choạng.
...Có vẻ như Shirokusa đôi khi cũng vụng về thật.
Tôi không biết phải nói gì với Shirokusa, và chỉ có thể nhìn tấm lưng cô ấy biến mất.
“Ê~ Sueharu~. Tao đã mang đồ đến cho mày này!”
Tetsuhiko bước vào sau Shirokusa.
Ngay cả đứa bị người khác chửi ngu như tôi cũng hiểu chuyện.
“Mày đã đứng ngoài cửa nghe hết sạch mọi thứ đúng không?”
“Quào, sao mày biết hay vậy? Không lẽ ngày mai trời có tuyết?”
“Mày thực sự nghĩ tao là một thằng ngu hả?”
“Đúng-rồi-đó!”
“Tao nói thẳng luôn, nhưng mày tốt nhất đừng đi lan tin lý do tao thôi diễn đó nhé? Thế thì sẽ phiền phức lắm, và không phải phiền cho tao thôi đâu.”
Tetsuhiko gãi gãi đầu và thở dài cường điệu.
"Biết rồi, khỏi nói. Đến cả tao cũng phân biệt được cái gì nên làm và cái gì không nên làm mà.”
"…Vậy thôi."
"Nhưng mà này..."
Tetsuhiko hướng ánh mắt về phía bên kia cánh cửa, nơi mà Shirokusa vừa bước ra.
“Tao cứ nghĩ là mày chỉ đang ảo tưởng thôi đấy…”
“Ảo tưởng gì?”
“Kachi cuồng mày lắm rồi. Tao chẳng thể tin nổi luôn. Thiệt đó."
“...Mày cũng nghĩ vậy hả?”
Tetsuhiko gật đầu với vẻ mặt nghiêm nghị.
Nhưng cậu ấy chỉ có thể nghiêm túc đến cỡ đó thôi
Đôi vai của Tetsuhiko run rẩy một hồi như thể không nhịn cười được, và đột nhiên ngẩng đầu về trần nhà và cười phá lên.
“Cho đáng đời màyyyyyyy! Tao không ngờ mày lại bỏ lỡ một con cá lớn như vậy luôn đó, thằng nguuuuuuuuu! Đây là lý do tại sao mày vẫn còn là một thằng-trai-tân đó!”
“Gừừừừừừ, Tetsuhiko… thằng khốn khiếp…”
“Tiếc dễ sợ. Nếu mày hay Kachi chịu chủ động thêm chút nữa thì có khi hai đứa bây đã thành một đôi một cặp rồi. Nhưng vì quá nhút nhát nên cô ấy đã bị cuỗm đi đấy.”
Bị đánh vào trúng chỗ nhạy cảm, tôi chỉ biết nghiến răng lại.
(............Đệt mợ!)
Tôi ức lắm chứ, nhưng những gì Tetsuhiko nói đều không sai. Lỗi là của tôi vì không dám chủ động, mà bên phía Shirokusa cũng chẳng giúp ích được gì. Vậy nên chúng tôi mới thành ra nông nỗi này.
“Rồi mày định làm gì đây? Mày vẫn định diễn cùng tao để đánh bại anh Abe đúng hông nào? Khi ấy mày sẽ giành lại Kachi?”
“Không, tao sẽ không thèm giành lại cô ấy, mà tao sẽ bắt cô ấy phải chết mê chết mệt với tao! Đó mới là cách tao trả đũa cái thằng mà đã nghiền nát mối tình đầu của tao! -Úi!”
Tetsuhiko nhếch mép cười toe toét.
...A, tôi chỉ mới kể chuyện này cho Kuroha biết thôi. Vì quá nỏng nảy nên tôi đã lỡ miệng tiết lộ bí mật rồi.
Tetsuhiko đặt tay lên vai tôi trong khi tôi đang ôm đầu mìnhbằng cả hai tay.
“Mà nói thật thì tao cũng biết sơ sơ rồi, nên mày đâu cần phải giấu làm gì.”
“Tao ghét cái trực giác nhạy bén của mày lắm đấy.”
“Vậy để tao đoán vụ ‘không thèm giành lại mà sẽ bắt cô ấy chết mê chết mệt’ là do Shida bày ra đúng không?”
Cổ họng tôi trở nên khô khan.
"…Sao mày biết?"
Trực giác tốt của Tetsuhiko thực ra cũng rất có ích, nhưng tôi chẳng thoải mái lắm khi tâm can của mình cứ bị nhìn trộm đơn phương như thế này.
“Tao thấy kế hoạch trả thù của mày hài lắm, và nó ngu xuẩn đến độ người ngoài như tao nhìn vào cũng phải xấu hổ thay cho rồi, nhưng mà…”
Tôi nổi giận vì những lời chỉ trích gay gắt của Tetsuhiko.
Đúng là những gì tôi đang làm là ngu thật. Nhưng tôi không có ý định dừng lại.
Thế nên tôi đã mở miệng để cãi lại.
“Tetsuhiko, nếu mày muốn phàn nàn thì-”
“-Nhưng mà vì đây là mối tình đầu của mày nên cũng đành chịu thôi nhỉ?”
Tôi ngậm miệng lại ngay lập tức.
“Nó như một lời nguyền, nên mày muốn trả thù thì cũng phải thôi. Tao luôn miệng nói phụ nữ sinh ra là để lừa dối đàn ông, nhưng đến tao cũng không nghĩ họ sẽ đi chà đạp một mối tình đầu.”
Bất ngờ thật. Tôi chưa bao giờ nghĩ Tetsuhiko và tôi có chung cảm xúc.
Tôi không ngờ rằng tôi có cùng suy nghĩ về phụ nữ với một thằng thích chơi đùa tạp nham, nhưng cũng cực kỳ căm ghét phụ nữ. Nhưng đến Tetsuhiko cũng nghĩ mối tình đầu là một điều đặc biệt nhỉ?
Sau khi bị từ chối thì tôi mới hiểu. Mối tình đầu quả là đặc biệt.
Bởi vì nó thật tuyệt vời! Nó cực kỳ thú vị, và trao cho bạn động lực hơn gấp hàng trăm lần! Chỉ cần nghĩ về cô gái đó thôi cũng giúp bạn xua tan cơn mệt nhọc để bạn nằm xuống hít đất cho vui!
Nhưng bởi vì đó là mối tình đầu nên mới thế. Lần tới khi bạn yêu ai đó, bạn sẽ không đủ tự tin để một lòng một dạ sa vào lưới tình như trước kia nữa.
Bởi vì hồi đó bạn không biết tình yêu có thể đau đến mức nào. Tình yêu tiếp theo của bạn có lẽ sẽ luôn mang theo rủi ro thất tình đáng sợ. Bạn không còn có thể ngây thơ hay liều lĩnh nữa. Có lẽ đây là cách mà người lớn yêu nhau.
“Nhưng tao vẫn có chuyện muốn hỏi mày.”
“Sao?”
“Giả sử như mày có một hộp dụng cụ với khả năng làm bất cứ điều gì đi nhé.”
“...Hả? Một hộp dụng cụ?”
Tôi không thể hiểu được những lời phát ra từ miệng của Tetsuhiko. Cậu ấy đang nói về cái gì vậy?
“Cứ nghe đi đã. Tiếp theo đó thì mày có thể lấy được một cái rương kho báu mà mày hằng khao khát. Tuy nhiên, nếu mày lấy rương kho báu, mày sẽ phải vứt bỏ cái hộp dụng cụ trên tay. Vậy thì giữa hộp dụng cụ đa năng và rương kho báu mà mày hằng mong muốn, mày sẽ chọn cái nào?”
“Chậc…”
Bộ tôi phải tưởng tượng hộp dụng cụ đa năng là Kuroha, và rương kho báu mà tôi thèm muốn là Shirokusa khắc?
“T-Tao sẽ chọn-”
Tới đó thôi thì không nói được gì nữa. Ngay cả khi cuộc tranh luận nổ ra trong đầu tôi dường như đã đi đến kết luận ủng hộ một bên, thì những giọng nói của phe đối lập sẽ dâng lên trong lòng để phủ nhận nó.
"Tao-"
“Mà tạm gác lại chuyện đó đi.”
Tetsuhiko nhún vai trong chán nản.
“Nói tóm lại là, Sueharu, đây không phải thời điểm thích hợp để mày bất tỉnh. Tao nói đúng chứ?”
"…Ừm."
Tetsuhiko ném cặp của tôi lên trên giường.
“Tốt, giờ đi về nhà nào. Mày vẫn còn chưa được khỏe nên hãy để Shida đi về nhà cùng mày. Tao sẽ đi đến cửa hàng tiện lợi gần nhất để sao chép cốt truyện của Shirokusa, nên nằm đây chờ cho đến khi tao quay lại nhé.”
“Ừm.”
“Ngày mai thì chúng ta sẽ bắt đầu bàn về cốt truyện, và ngày mốt sẽ bắt đầu luyện tập thực sự. Chỉ còn mười ngày nữa là đến lễ hội văn hóa. Không có thời gian nghỉ ngơi đâu nhé.”
"Biết rồi."
Sau khi Tetsuhiko đã rời khỏi phòng y tế, tôi bắt đầu liên lạc với Kuroha qua điện thoại của mình.
*
Ngày xửa ngày xưa có một cô gái sống hướng nội.
Cô gái rất tự ti, lại còn vụng về và hậu đậu. Do đó, cô đã bị bắt nạt ở trường, và cuối cùng cũng ngừng đi đến trường.
Ban ngày cô luôn ở một mình trong phòng. Thế là cô mải mê đắm mình vào những câu chuyện. Ba cô có nhiều giá sách ở nhà, vì vậy cô không bao giờ thiếu sách để đọc. Đọc sách là khoảng thời gian duy nhất cô không cảm thấy cô đơn.
Vào ban đêm, có bộ phim cô ấy luôn mong đợi hàng tuần. Cậu bé đóng vai nhân vật chính của bộ phim là một kẻ lười biếng, hèn nhát và thiếu có động lực. Tuy nhiên, cậu đã dần trưởng thành trong hoàn cảnh khắc nghiệt của chương trình, cuối cùng đạt được mục tiêu tìm ra mẹ mình.
Bộ phim lúc đầu có lượng người xem khá trung bình, nhưng nó đã gia tăng đáng kể nhờ tài diễn xuất đặc biệt của cậu bé đóng vai chính và một kịch bản khiến nhiều người dở khóc dở cười. Nó thậm chí đã thậm chí đã tạo nên một làn sóng phong trào xã hội. Đặc biệt đáng chú ý là điệu nhảy của cậu bé ở kết phim - một chương trình lộng lẫy cho tương lai đã đi đến tập cuối, một màn trình diễn mang tính cách mạng và nổi bật về sự “cực ngầu” bởi một chú bé còn đang học tiểu học. Điệu nhảy đã đã được mệnh danh là “vũ điệu của bé Nyuu” bắt nguồn từ tên nhân vật chính “Hanyuu”, và dần dà cậu bé tạo nên một cơn sốt lớn qua những động tác vô cùng sắc bén của mình.
Cô gái ấy đã lập tức trở thành một fan hâm mộ, trái tim cô đập rộn ràng mỗi khi xem màn biểu diễn tuyệt vời của ngôi sao đang nổi trong suốt quá trình chiếu phim.
Ba cô là chủ tịch của một công ty tài trợ cho bộ phim. Và ông ấy đã chuẩn bị một món quà đặc biệt cho cô cô gái sống chui lủi của mình.
“Chào cậu~ Tớ là Maru Sueharu!”
Khi họ đang quay phim gần nhà cô gái, ba cô đã đưa cậu bé đóng vai chính đi dùng chung bữa trưa.
Cô gái ấy đã vô cùng hạnh phúc!
Cô xin chữ ký thì cậu ấy đã liền ký tại chỗ! Cậu ấy còn thân thiện mời cô đến khu vực quay phim, và đích thân dẫn cô ấy đi xem xung quanh! Họ còn chơi cùng nhau cho đến khi tới lúc cậu biểu diễn! Đến lúc chia tay vào ngày hôm đó, cậu ấy còn nói là có gì sẽ chơi với cô tiếp!
Điều khiến cô thấy phấn khích nhất khi ở cùng cậu bé là được bàn về những câu chuyện. Thân là một diễn viên, cậu bé đã biết đến rất nhiều câu chuyện, còn cô bé thì đã tìm ra khá nhiều bộ trong khi sống chui lủi ở nhà, nên cả hai đều có kiến thức sâu rộng hơn những bạn đồng trang lứa.
Sau khi chơi với nhau và trò chuyện nhiều lần, thì cô bé đã nảy sinh một giấc mơ.
“Mình sẽ viết một câu chuyện, và mình muốn Suu làm nhân vật chính của mình.”
Cậu bé gật đầu ngay lập tức.
“Chắc chắn rồi! Tớ sẽ mong đợi câu chuyện của cậu, Shirou!”
“Lời hứa đó” đã thay đổi cuộc sống của cô gái.
Bộ phim do công ty ba cô tài trợ đã kết thúc, và cậu bé cũng trở nên bận rộn hơn, nên cậu đã ngừng tới chơi nhà cô.
Nhưng cô gái vẫn tiếp tục viết câu chuyện của mình.
Cô viết đi viết lại nhiều lần, và đến khi cô cho ra đời một tác phẩm hoàn chỉnh, thì công ty ba cô lại một lần nữa tài trợ cho một bộ phim truyền hình với cậu bé là nhân vật chính.
Lần này mình sẽ khoe với cậu ấy.
Chính vì ước nguyện đó, cô gái đã xin ba mình dẫn cậu bé về nhà.
Ba cô đã đồng ý, nhưng ông không bao giờ thực hiện được lời hứa của mình.
Lúc đầu, ông ấy đã nói “Xin lỗi, ba không thể dẫn cậu ta về được vì lịch trình của cậu ta kẹt cứng rồi” với một biểu hiện u ám, và ông cứ lặp lại câu nói đi thêm hai ba lần nữa cho đến khi cuối cùng cũng thừa nhận, “Ba không biết khi nào có thể dẫn cậu ta về nữa”.
Đó là một cú sốc lớn đối với cô gái đã rất mong chờ cuộc gặp gỡ của họ. Vì quá quan tâm đến cậu bé, nên cô gái đã một mực tin rằng có lẽ là cậu bé đó đã không còn thích cô nữa, đâm ra oán hận cậu ấy.
Cô gái cuối cùng cũng nhận ra rằng, cảm xúc đó là “tình yêu đầu đời”.
Thế là cô ấy đã quyết tâm chứng tỏ bản thân với cậu bé.
Cô ấy sẽ trở nên mạnh mẽ, xinh đẹp và nổi tiếng, và chứng tỏ bản thân với cậu ta. Nhưng một khi cậu ấy ngoảnh đầu lại thì đã quá muộn màng rồi
-Mình sẽ trở thành người phụ nữ tuyệt vời nhất và khiến cậu hối hận vì không đến gặp mình!
“Mình đúng là ngu ngốc… Mình đã không biết gì cả.... Tại sao Suu lại không chịu nói gì với mình...?”
Đôi mắt của cô gái trưởng thành đã rơi lệ. Chúng rơi xuống kịch bản cô ấy đã viết trên tay.
※ Những từ trong () cần phải xóa trước khi giao bản thảo
-Anh A sẽ lên kế hoạch ca hát và nhảy múa cho S tại Lễ hội tỏ tình vào lượt của anh ấy.
(Yêu cầu anh A chấp nhận biểu diễn “vũ điệu của bé Nyuu” - đã hoàn thành)
(Thu xếp để các thành viên âm nhạc rò rỉ thông tin cho người đó - đã hoàn thành)
-Nhân vật chính sẽ xuất hiện vào lúc này. Cả hai người họ sẽ thi đua với nhau, và người đó sẽ đánh thắng anh A.
(Anh A rất có thể sẽ cạnh tranh nghiêm túc. Nhưng nếu bộc lộ hết được tài năng của mình thì nhân vật chính chắc chắn sẽ chiến thắng.)
-Nhân vật chính sau khi thắng sẽ tỏ tình với S, và S sẽ chọn người đó.
(Đây là nói dối, S thực ra sẽ tiết lộ cho nhân vật chính về cái tên Shiro hồi xưa của cô ấy, và sẽ từ chối người đó một cách tàn nhẫn trước mặt toàn trường.)
(Nhưng nếu người đó vẫn kiên quyết không chịu từ bỏ và tiếp tục tỏ tình hết lần này đến lần khác... thì cũng đâu còn cách nào nữa... mình sẽ đành cho phép người đó hẹn hò với mình…)
Từ ấy cô gái đã chỉnh sửa lại một phần trước đó.
-Nhân vật chính sau khi thắng sẽ tỏ tình với S, và S sẽ chọn người đó.
(Đây là nói dối, S thực ra sẽ tiết lộ cho nhân vật chính về cái tên Shiro hồi xưa của cô ấy, và sẽ từ chối người đó một cách tàn nhẫn trước mặt mọi người)
(Nhưng nếu người đó vẫn kiên quyết không chịu từ bỏ và tiếp tục tỏ tình hết lần này đến lần khác... thì cũng đâu còn cách nào nữa... mình sẽ đành cho phép người đó hẹn hò với mình…)
(Mình vẫn thực sự yêu cậu!)
“Mình yêu Suu lắm… Mình yêu Suu lắm… Mình yêu Suu lắm… Mình yêu Suu lắm… Mình yêu Suu lắm… Mình yêu Suu lắm…”
Mỗi khi cô ấy cất tiếng thì thầm, ngực cô ấy cứ thắt lại và nước mắt cứ chực trào ra.“Suu quả là tuyệt vời.”
Cảm xúc trong lòng không thể kìm nén được nữa đã dâng trào và thoát ra khỏi miệng cô.
“Suu đã phải trải qua biết bao đau khổ, nhưng cậu không tìm cách biện hộ. Cậu đã không trách cứ ai cả. Mặc dù đã té ngã đau như vậy, nhưng cậu vẫn muốn đứng lên chiến đấu tiếp. Mình sẽ không bao giờ có thể làm vậy. Cậu vẫn thật mạnh mẽ, không khác gì trước đây… vậy mà mình lại căm ghét cậu suốt bấy lâu nay, và lại còn…”
Trước kia chỉ cần nghĩ đến cậu ta thôi cũng đủ làm cô cảm thấy khó chịu. Nhưng bây giờ nó còn mang theo một cảm xúc lo âu.
“Hai người đó… đã nghe thấy rồi ư?”
Sau khi khỏi phòng y tế, cô ấy đứng chờ bên ngoài là Kai Tetsuhiko và người bạn thời thơ ấu của cậu ấy, Shida Kuroha.
Cô đã hiểu, sau khi nhìn thấy biểu hiện của Kuroha. Cô đã thấu hiểu tất cả những gì cần biết.
Vì vậy, cô đã bắn một phát súng cảnh cáo.
“Shida… Tôi sẽ không thua cô đâu.”
Cô ấy đã bỏ đi ngay sau đó. Tuy chỉ mới đưa ra lời đe dọa tầm thường thế thôi mà tay cô cũng run rẩy không yên, cô thực sự không muốn để lộ sự hèn nhát này của chính mình.
Cô ấy không thể bình tĩnh khi nghĩ về Kuroha.
Kuroha đã biết Sueharu trước, và còn ở bên cậu ấy nhiều hơn cô, và thân thiết hơn cô rất nhiều.
Sợ hãi, không muốn thua, và đau thương, tất cả mớ cảm xúc ấy đều đang quay cuồng trong tâm trí cô.
“Suu ơi, tình yêu đầu đúng thật là một lời nguyền-”
Và rồi cô gái ấy lại khóc.
Tên của cô cũng được bắt nguồn từ sự liên kết với cỏ ba lá.
Trong kanji, cỏ ba lá được viết bằng chữ “Shirotsumekusa” - và từ đó sinh ra đời cái tên của cô gái Kachi Shirokusa.
*
Do cơ thể vẫn còn không được khỏe, tôi đành phải bắt một chiếc taxi để trở về nhà. Vì bất an nên Kuroha cũng đã lên xe cùng với tôi.
Tôi quyết định gọi điện đặt hàng cho bữa ăn tối, và Kuroha do còn lo nên đã nói sẽ ăn chung với tôi. Hai chúng tôi tiếp tục đọc cốt truyện Shirokusa viết tại phòng khách trong lúc chờ bánh pizza đến.
“Không lẽ nào…”
Nghe tôi nói, Kuroha đã hơi nghiêng đầu sang một bên.
“Hm, Kachi sẽ chấp nhận lời tỏ tình của ông nếu ông có thể diễn tốt hơn anh Abe ư?”
“Đọc qua thì có vẻ vậy thật…”
Dù sao thì tiền đề của câu chuyện này cũng dựa trên việc nam chính đánh bại anh Abe. Vấn đề ở đây là liệu tôi có thể đánh bại anh ta được hay không, cơ mà nếu cô ấy đã ngụ ý sẽ nhận lời tỏ tình của tôi nếu tôi thắng... thì liệu tôi có thể xem đó như là một nửa của lời tỏ tình từ phía cô ấy không?
“Chà~~ ra là vậy~~ Bất ngờ thật đó~~”
Hai bên má tôi như tan chảy khi vừa mới nghĩ vậy.
“Có khi nào Shirokusa thực sự thích tôi không...? Có thể anh Abe đã nói dối… hay đúng rồi! Cô ấy bị Abe đe dọa, và chỉ đang giả vờ làm người yêu của anh ta thôi! Cũng đúng lắm ch-”
“Nếu vậy thì Haru định sẽ tỏ tình thật lòng với Kachi hả?”
“.......”
Làm như vậy cũng có nghĩa là tôi đang tự tay chấm dứt mối quan hệ người yêu giả mạo của mình với Kuroha.
Kuroha… rất là xinh đẹp. Mối quan hệ của tôi với cô nàng này đang trong quá trình chuyển đổi từ sự ngưỡng mộ vươn lên thành một thứ mới mà do chính bản thân tôi quyết định.
“Vậy thì giữa hộp dụng cụ đa năng và rương kho báu mà mày hằng mong muốn, mày sẽ chọn cái nào?”
Thế thì, tôi sẽ...
“Mà Haru nhìn xem, cốt truyện này vẫn còn nhiều điểm tui thấy không ổn?”
“Hửm? Chỗ nào?”
Kuroha bắt đầu giải thích trong khi thở dài.
“Đầu tiên ở chuyện Kachi đã biết anh Abe dự tính sẽ làm gì vào ‘Lễ hội tỏ tình’.Thường thì mấy thứ đó sẽ được giữ kín để cho bất ngờ mà nhỉ?”
"… Cũng phải."
Mỗi năm trung bình sẽ có một vị anh hùng dũng cảm mà chuẩn bị sẵn một bài phát biểu ngắn trước khi tỏ tình, sau đó lôi ra một bài ca tình tự chế. Anh Abe hiện đang tham gia tích cực trong một ban nhạc, nên có khi sẽ nhờ thành viên trong nhóm giúp biểu diễn một bài ca - không, chắc chắn anh ta sẽ nhờ họ nếu đang muốn tỏ tình nghiêm túc.
Nhưng nếu anh ta muốn hiệu quả thì cần phải có yếu tố bất ngờ. Tức là đây không phải thông tin mà Shirokusa nên biết.
“Giả sử như Haru có nói đúng đi, và Kachi đang bị ép phải hẹn hò với anh Abe vì lý do nào đó, thì chúng ta có xem kịch bản này như là dấu hiệu kêu gọi ông đi đánh bại anh Abe.”
"Chứ còn gì nữa!"
“Tuy nhiên, nếu giả sử Kachi có thông đồng cùng anh Abe, thì cô ta đang buộc Haru phải tỏ tình trước mặt mọi người để rồi từ chối ông thẳng thừng. Theo tôi thấy thì điều này khả thi hơn.”
“Úiii…! Đáng sợ quá! Tôi không muốn bị bẽ mặt trước toàn trường!”
“Cô ta sẽ đẩy ông xuống vực thẳm sâu ngay khi ông vẫn còn đang hớn hở vì đã đánh bại anh Abe - nếu đó thực sự là mục đích chính của cô ta thì đây là một cách thú vị.... à nhầm, bẩn thỉu để có được thứ mình muốn. Đúng là tác giả chuyên nghiệp có khác.”.
Khoan đã, cái này chẳng có thú vị chút nào đâu! Tôi mà bị vậy thì sẽ không bao giờ dám ngẩng mặt lên mất!
Thú thật thì nếu người lên kế hoạch là Abe thì tôi sẽ không ngạc nhiên mấy. Nhưng tôi vẫn tin rằng Shirokusa sẽ không làm một chuyện đê tiện như vậy.
“T-Tôi vẫn tin rằng Shirokusa đã từng là fan hâm mộ, nên chắc cô ấy sẽ không tàn nhẫn đến mức đó đâu…”
“Chuyện fan hâm mộ cũng chỉ là trong quá khứ thôi mà nhỉ? Có thể anh Abe bây giờ đã là ưu tiên hàng đầu của cô ấy đó biết không? Không phải cô gái nào sau khi kiếm được bạn trai cũng đều như thế sao?”
“Chậc.”
Những lời đó mang sức công phá quá lớn. Cô ấy nói như không có gì, nhưng chúng đã dễ dàng đâm sâu một lỗ vào trong lồng ngực tôi.
Nhưng cũng đúng là Kuroha đang cư xử bình tĩnh hơn tôi nhiều. Tôi rất biết ơn những lời lẽ cay đắng nhưng quý báu này.
“...Nói gì thì nói, có gì Kuro đi hỏi thành viên trong nhóm của anh Abe dùm tôi nhé? Tôi là trai, nên nếu đi hỏi thì chắc họ sẽ thấy nghi ngờ và không trả lời.”
"Ừ, được thôi. Tui sẽ đi hỏi thử.”
"Cảm ơn. Đừng quên hỏi luôn tên bài hát.”
Tôi đọc qua cốt truyện một lần nữa.
“Nếu anh Abe thực sự sẽ hát, thì đây là sân khấu tốt nhất có thể cho cuộc thi của chúng tôi.”
Tôi đã đặt mục tiêu đánh bại Abe tâm phục khẩu phục, nhưng ngoài thể thao ra thì khó tìm được thứ gì có thể phân biệt thắng thua rõ ràng
Tuy nhiên, nếu tôi thành công hạ bệ màn trình diễn trực tiếp của Abe để quyến rũ Shirokusa thì chẳng còn gì bằng. Khi đó tôi nhất định sẽ bắt anh ta phải chấp nhận thua cuộc.
“...Haru, ông vẫn còn album ảnh hồi đó không?”
“Tự nhiên bà hỏi cái gì vậy?”
“Album hồi Haru còn diễn đó.”
“Còn, mà hỏi làm gì?”
“Ông đem ra cho tui xem được không?”
“...Ừ.”
Tôi đi lên tầng hai vào phòng của tôi để lấy album ra khỏi một trong những kệ sách. Sau đó tôi trở lại phòng khách và đưa nó cho Kuroha.
"Cảm ơn."
Kuroha lặng lẽ lật từng trang album. Bỗng nhiên tay cô dừng lại ở một trang nọ.
“Đây rồi.”
Bức ảnh Kuroha đang chỉ vào có chụp tôi và một cậu bé với mái tóc dài che đi một nửa khuôn mặt.
“A, nhớ rồi! Là Shirou đây mà!”
“Shirou?”
“Cậu ta là một đứa sống chui lủi trong nhà, hình như là fan hâm mộ lớn của tôi. Bố cậu ta là một nhà tài trợ đã dẫn tôi đến gặp cậu ta rất nhiều lần. Cậu ta ít nói nhưng hiểu biết lắm, có vài lần còn cho tôi mượn mấy quyển sách nữa, nên nhìn chung cũng khá là tốt bụng. Nhớ không lầm thì cậu ta đã từng nói là muốn viết một quyển sách và muốn tôi đóng vai chính. Hồi đó tôi cũng ngóng lắm. Nhưng tất nhiên sau khi thôi diễn thì tôi đã không bao giờ gặp lại cậu ta nữa. Không biết cậu ta thế nào rồi nhỉ. Nhìn tóc tai bù xù vậy thôi, nhưng khuôn mặt cậu ta có nhiều nét tương xứng lắm đó, nên chắc bây giờ đã trở thành một anh chàng đào hoa bán nam bán nữ lắm rồi.”
“...Phải vậy ha, tui đã hiểu chuyện rồi.”
Kuroha nhẹ nhàng đóng album ảnh.
"Hở? Bà nói vậy là sao?"
"Chẳng có gì đâu."
“...Nói xạo. Bà cư xử vậy làm tôi nổi da gà hết luôn rồi này.”
“...Thật đó, chẳng có gì đâu.”
Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy cái cụm “chẳng có gì đâu” lại đáng sợ như thế này.
Cuộc trò chuyện tới đó là hết. Kuroha đang toát ra một ám khí chết ngạt như thể nếu có hỏi tiếp nữa thì cô ấy sẽ khiến tôi phải quằn quại trong tuyệt vọng..
“...Haru thì sao, ông có định diễn theo kịch bản của Kachi không?”
"Ừ ha. Nếu muốn diễn thì trước tiên chúng ta phải xác nhận xem Abe có đang định biểu diễn trực tiếp hay không. Hơn nữa, Tetsuhiko cũng chẳng có vai trò gì trong đây, nên tôi cũng phải đi xin phép thằng đó. Nhưng một khi đã thỏa mãn hai điều kiện này rồi thì… thú thật tôi cũng muốn thử lắm.”
“Vì có khả năng Kachi sẽ chấp nhận lời tỏ tình của ông?”
Biểu hiện của Kuroha trở nên đen tối. Thì ra đây là điều cô ấy muốn biết nhất hả?
“Tôi chỉ muốn thử vì thấy kế hoạch này thú vị thôi. Dù gì đây cũng là cách trả thù tốt nhất.”
“Cô gái mà ông thầm thương trộm nhớ suốt quãng thời gian qua cuối cùng cũng có thể sẽ ngoảnh đầu lại và chịu nhìn ông, nhưng ông vẫn sẵn sàng vứt bỏ tất cả ư?”
“...Này, Kuro. Tôi cũng có điều muốn hỏi bà.”
Tôi quyết tâm cất tiếng hỏi.
“-Không, tui không muốn nghe đâu.”
Có lẽ đã nhận ra nên Kuroha đột ngột quay lưng lại với tôi.
“Vậy thì cứ ở đó nghe tôi nói cũng được. Tôi-”
“Aa-aA-Aa, nhận sóng vô tuyến! Nhận sóng vô tuyến!”
“Kurooo… bà thiệt là…”
Kuroha đã cúi gằm người và bịt tai bằng cả hai tay.
Cô ấy phản kháng như trẻ con chắc là vì hiểu lầm rồi.
“Tui không muốn nghe đâu, Haru... Ông vẫn còn yêu Kachi, nên ông sắp sửa nói chúng mình nên ngừng giả làm người yêu đúng không…? Tui biết lắm mà…”
Kuroha bắt đầu khóc thút thít. Con tim tôi bỗng thắt lại khi thấy điệu bộ đáng thương của cô ấy.
“Biết ngay là bà đã hiểu lầm mà.”.
Tôi dùng ngón tay búng nhẹ gáy của Kuroha.
“Ây da!”
“Kể từ ngày hôm nay, Tetsuhiko và tôi sẽ tập luyện ở nhà sau giờ học, nên tôi định kêu bà tạm thời đừng có ghé qua nhà nữa, thế thôi. Và tôi cũng không muốn bà đến xem chúng tôi luyện tập, và cũng chẳng cần phải giúp gì nữa đâu.”
Kuroha nhìn lên với vẻ mặt rụt rè.
“Tức là ông muốn luyện cách phô trương cho Kachi xem nên không cần tui ở đây làm phiền đúng không?”
"Không phải. Tại ngay từ đầu bà đã không muốn tôi biểu diễn rồi mà. Tôi cá chắc là mình phải luyện tập cực khổ lắm, và bà nhất định sẽ ngăn tôi nếu tôi ép quá sức mình. Nên tôi chỉ cần Tetsuhiko thôi là đủ rồi.”
"… Ra vậy. Được rồi, tui sẽ tin Haru.”
Kuroha quay người lại và nói. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Kuroha… lần này tôi lại búng vào trán cô ấy.
“Ây da! Haru?! Ông đánh tui nãy giờ r-”
“Bà đâu cần phải giả vờ cười nếu không tin tôi, Kuro.”
Kuroha là một cô gái ngoan hiền với tính tình như một học sinh gương mẫu. Vì vậy, cô ấy luôn cẩn thận quan sát bầu không khí xung quanh và sẽ nói dối nếu thấy cần thiết.
Nhưng do quen biết lâu năm nên tôi đã nhận ra. Rằng ngay lúc này đây, Kuroha đang không tin tôi chút nào, và cũng gần như sắp khóc đến nơi.
"…Đồ ngốc."
Kuroha áp trán mình vào ngực tôi và dùng nắm đấm để vào đập vào tôi không biết bao nhiêu lần.
"Đồ ngốc! Đồ ngốc! Đồ ngốc!"
“...Tôi lúc nào cũng làm bà phải lo lắng nhỉ?”
“Vậy nên tui mới bảo ông là đồ ngốc!”
Kuroha cứ thỏa thích đánh tôi được một hồi cho đến khi rã rời, rồi buông hai cánh tay lỏng lẻo sang hai bên trước khi bắt đầu thì thầm.
“Như lúc trước đã nói, tui vẫn không muốn Haru biểu diễn, nhưng tui sẽ dành cho ông một lời khuyên.”
“Hửm? Lời khuyên gì vậy?”
“Haru có thể vẫn còn khả năng diễn xuất đấy, chỉ cần ông để ý hai điều này thôi.”
"Hai điều gì…?"
Người bạn thời thơ ấu biết tất tần tật mọi thứ cần biết về tôi đã tiếp tục nói trong khi vẫn áp trán cô ấy lên ngực tôi.
“Haru không thể diễn được như trước bởi vì còn ám ảnh cái chết của mẹ mình, nhưng điều Haru cần làm là hãy tự nhủ với bản thân rằng ông chỉ đang diễn vai một người bị ám ảnh thôi.”
“Nghĩa là tôi nên giả vờ như tôi chỉ đang nhập vai diễn con người bình thường của mình…?”
“Haru, ông đã nói là trong khi diễn, ông sẽ tưởng tượng mình đang biến đổi, phải không? Ông rất giỏi biến đổi hồi còn nhỏ, nhưng chắc là khi ông lên cấp 3 rồi, ông cần phải biến đổi thêm bậc hai, hay bậc ba, bậc bốn… kiểu vậy đấy?”
"Ra là vậy...!"
Vấn đề tôi vướng phải là lâu rồi tôi chưa được diễn, và tôi không thể nhập tâm vào những vai diễn được. Nhưng nếu tôi xem như là mình đang đổi vai ngay tại thời điểm này, thì tôi có thể sẽ loại bỏ được rất nhiều rào cản tâm lý.
Đi từ số không lên số một thì khó lắm, nhưng từ một lên hai thì sẽ dễ hơn nhiều. Định luật này có thể áp dụng cho rất nhiều thứ trên đời.
“Còn về lời khuyên thứ hai...”
Kuroha ngẩng đầu lên.
Cô ấy còn không bận tâm lau khô đôi má đẫm nước mắt của mình, và cứ thế nhẹ nhàng vuốt ve má tôi với nụ cười như Đức Mẹ Maria.
“Hãy thử nghĩ xem ông đang diễn vì ai. Một khi đã quyết định được điều đó thì tui tin chắc rằng Haru sẽ có thể vượt qua nỗi ám ảnh của mình.”
“Tôi… đang diễn vì ai ư…?”
"Đúng rồi. Động lực thúc đẩy ông trở thành một diễn viên nhí là mẹ ông, phải không, Haru? Chẳng phải ban đầu ông đã nói là chẳng có gì vui khi bị ép tham gia vào đoàn kịch sao?”
"Thật hả...?"
“Thật chứ. Tui còn nhớ mà.”
Kuroha có một trí nhớ rất tốt. Nếu cô ấy nói vậy thì chỉ có thể tại tôi quên thôi..
“Ông tiếp tục diễn bởi vì điều đó làm cho mẹ ông vui, và khi ông nổi tiếng thì mẹ ông cũng đã hạnh phúc quá chừng, và còn nhiều chuyện nữa. Có lẽ ông không diễn được vì ông không còn ai để diễn cho nữa. Tui cũng nghĩ lúc diễn trên sân khấu vừa rồi, ông đã bất tỉnh bởi vì chỉ có thể diễn cho riêng mình. Thế thì ông chỉ cần tìm ai đó để diễn cho là ổn thôi. Haru vốn đã luôn có tật dấn thân mình vì người khác mà.”
Nghe thấy thế làm tôi chực nhớ.
“Mẹ ơi! Mẹ thấy thế nào? Con diễn có tốt không?”
“Ừm, con diễn giỏi lắm”
“Hê hê, tất nhiên rồi!”
Đúng rồi, tôi đã trở thành diễn viên nhí vì tôi muốn mẹ được hạnh phúc. Tôi đã quên béng điều này cho đến khi được nhắc lại.
Kuroha thực sự quá tuyệt vời. Cô ấy hiểu cả những chuyện mà tôi không biết về bản thân tôi. và còn đưa ra lời khuyên bất chấp khả năng bị từ chối nếu tôi thành công nữa... quả thực cô ấy là một người quá tốt.
“Cảm ơn, Kuro.”
“Không có chi.”
Tiếng chuông cửa reo lên. Bánh pizza đã đến. Kuroha đáp lại “đang tới đây!” và đi cái vèo tới cửa chính.
Khi nhìn chằm chằm vào tấm lưng cô ấy, tôi đã đi đến một quyết định rõ ràng.
Mười ngày sau đó trôi qua, và ngày của lễ hội văn hóa đã đến.