Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Yến gia hai ngày nay vô cùng loạn. Yến Phi ra lệnh một tiếng chuyển nhà, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đều bị hù chết, bọn họ chuyển đi đâu a. Nhưng Yến Phi không cùng bọn họ dài dòng, đã bảo rằng hắn mua xong nhà ở trên huyện rồi, trước lễ mừng năm mới phải chuyển qua đó ở a. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương coi như đã được kiến thức qua sự cường thế của con trai lớn. Yến Phi nói chuyển thì nhất định là phải chuyển. Ở dưới áp lực khí tràng cường đại của Yến Phi, ba người khác trong Yến gia trong bụng đầy một núi nghi hoặc cùng sầu lo, bắt đầu thu thập hành lý.
“Con lớn à, dê này thì phải làm sao a?”
“Lưu lại hai con để nhà chúng ta ăn, những con khác thì làm thịt, chuyển tới chỗ của con ở đế đô. Căn nhà mới ở bên kia cũng không có sân, dê liền lưu lại nuôi ở bên này đi.”
“…”
“Con lớn à, con không nên dùng tiền quá mức a, nhà ở trên huyện cũng không rẻ đâu.”
“Có gì mà không rẻ, ở đế đô muốn mua nhà, một mét vuông cũng là vài vạn rồi. Chỉ bằng số tiền con mua một phòng vệ sinh ở đế đô, cũng đủ để mua một căn nhà ở trên huyện.”
“Nhà ở đế đô đắt như vậy a.”
“Đúng thế. Cho nên cha cứ an tâm đi, con trai của cha hiện tại có tiền.”
“…”
Lo lắng bất an, khẩn trương không yên, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương dưới sự chỉ huy của con trai cả, thu thập hành lý. Con lớn đã nói, đồ đạc vật dụng gì đó không cần phải lo, chăn đệm linh tinh cũng không cần mang theo. Này cũng rất đáng tiếc a, cũng vẫn còn dùng được mà. Nhưng mà con lớn đã bảo không cần cầm theo thì bọn họ cũng sẽ không cầm theo, bọn họ chỉ có thể đau lòng mà để lại.
Ngày hôm sau sau khi Hà Khai Phục trở về đế đô, có người tới nhà họ Yến để mua dê. Yến Phi toàn quyền làm chủ, cũng không cùng Yến Tam Ngưu thương lượng, để lại hai con dê béo nhất, còn những con dê khác hắn đều đem bán. Hai mươi mốt con dê, hơn ba vạn đồng, Yến Phi toàn bộ đều đem đưa cho Yến Tam Ngưu. Yến Tam Ngưu thấy số tiền này liền lại một lần nữa choáng váng, bán được giá rất cao a. Ông đương nhiên không nghĩ biết, người tới mua dê đã trả giá cao nhất có thể.
Bên này, Yến Phi vội vàng chuyển nhà, cũng không có thời gian để gọi điện cho Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu. Cổ tay của hắn không thể dùng lực, Hà Khai Phục trước khi rời đi đã ngàn vạn dặn dò với người của Yến gia, là không để cho Yến Phi được đụng tay đụng chân. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương liền đem những gì Hà Khai Phục đã dặn trở thành thánh chỉ. Yến Phi cũng sợ sẽ lưu lại tật cho cổ tay, cũng chỉ đứng chỉ huy, chứ không tự mình động thủ.
Chính là đang vội như vậy, điện thoại vang lên, Yến Phi vừa thấy người gọi tới là Vệ Văn Bân liền tiếp nhận.
“Tôi đây, lão Vệ hả?”
“Ừ, là tôi, cậu đang làm gì vậy?”
“Đang bận chút việc, tôi chuyển nhà. Có chuyện gì không? Không có việc gì thì chờ tôi làm xong mọi chuyện rồi lại nói sau.”
Yến Tam Ngưu, Điền Vãn Hương cùng Yến Tường đều không tự chủ được mà nhìn qua. Yến Phi lần này trở về thay đổi quá lớn, bọn họ rất tò mò đối với những người bạn mà Yến Phi quen biết ở tại đế đô.
“Có việc, là chuyện lớn! Yến Phi, là chuyện lớn a, cậu nhất định là đoán không được a.”
“Có chuyện gì a. Nói mau, đừng có mà thừa nước đục thả câu.”
Ở bên kia điện thoại, Vệ Văn Bân kích động muốn điên rồi, đối với điện thoại hô lớn: “Lão Tiêu cùng Nhạc Lăng bỏ trốn —–!”
“What?” Thanh âm của Yến Phi đề cao lên tám quãng, dọa ba người đang ‘nghe lén’ giật cả mình.
“Là thật đó! Rất dọa người đi! Ngày hôm qua lão Tiêu nhắn tới cho tôi một tin nhắn, nói là cậu ta muốn đi ra nước ngoài, rồi sau đó liền chẳng có tin tức gì nữa. Tôi tưởng là cậu ta cùng người thân trong gia đình đi ra nước ngoài mừng lễ năm mới, nào có biết cậu ta lại là cùng Nhạc Lăng bỏ trốn!”
“Rốt cuộc tình huống này là sao? Cậu ta cùng Nhạc Lăng?”
Yến Phi đầu óc có chút choáng váng. Trước khi trở về, hắn cũng cảm thấy được giữa Nhạc Lăng cùng với Tiêu Bách Chu có gì đó là lạ, vậy mà liền chỉ mới có qua vài ngày, đã bỏ trốn với nhau? Nhạc Lăng sẽ làm ra những chuyện giống như bỏ trốn? Không có khả năng!
Vệ Văn Bân ở bên kia hưng phấn nói: “Hôm nay cha của lão Tiêu với nhà tôi, tôi liền hỏi chú ấy rằng nhà bọn họ không đi ra nước ngoài để mừng lễ năm mới à, Tiêu thúc thúc nói không có. Nghe nói rằng hôm trước buổi tối có một bằng hữu tới tìm lão Tiêu, Tiêu thúc thúc vừa lúc đó không có ở nhà. Kế tiếp lão Tiêu chỉ thông báo lại rằng, cậu ta cùng với bằng người bạn kia đã hẹn nhau cùng đi ra nước ngoài chơi vài ngày, sau đó liền chạy mất. Tiêu thúc thúc còn tưởng lão Tiêu đi chơi với tôi. Tôi khi ấy mới biết hóa ra lão Tiêu cậu ta đã đem tất cả chúng ta lừa gạt sạch sẽ. Tiêu thúc thúc còn hỏi tôi là có biết vị bằng hữu họ ‘Nhạc’ kia của lão Tiêu không. Đệch, tôi vừa nghe thấy họ Nhạc liền lập tức gọi điện thoại hỏi Tiêu Dương. Cậu đoán xem rốt cuộc là thế nào, Tiêu Dương nói Nhạc Lăng ngày liền rời khỏi đế đô. Cái đệch a, đây không phải là bỏ trốn thì còn là gì a! Di động của lão Tiêu tắt máy rồi, Tiêu thúc thúc còn không biết chuyện con trai bỏ trốn cùng với Nhạc Lăng. Tôi ở bên này còn đang phải giúp lão Tiêu che che giấu giấu. Cái tên đó, thế nhưng vẫn lừa dối chúng ta. Cái đệch, cậu ta dám trở về, chúng ta nhất định không thể dễ dàng bỏ qua cho cậu ta! Cậu ta rõ ràng không coi chúng ta là bạn thân mà!”
Yến Phi cũng có chút nổi giận: “Tiểu tử này, rất có ý tứ ha. Tôi mà cũng dám lừa gạt, cậu ta thực sự là giữ kín, căn bản không đem chúng ta trở thành bạn thân. Nhất định không thể đơn giản mà buông tha! Tôi gọi điện tới đế đô để hỏi xem rốt cuộc là làm sao. Thế nhưng một chút tiếng gió cũng không lộ ra, hai người kia coi như là lợi hại a.”
“Tiêu Dương cũng bị chọc tức. Nhất định không thể buông tha dễ dàng cho hai người kia. Tiêu Dương nói cậu ấy sẽ đi hỏi Tiêu ca, xem xem Tiêu ca có biết hai người kia đi đâu không. Cậu cũng hỏi Nhạc ca một chút xem, Nhạc ca hẳn là sẽ biết.”
“Ừ, để tôi gọi điện thoại hỏi xem sao. Hỏi xong tôi sẽ gọi lại cho cậu.”
“Được, tôi chờ điện thoại của cậu.”
Cúp điện thoại, Yến Phi đang muốn gọi tới số của Nhạc Thiệu, không ngờ ngay lúc này đây di động của hắn lại vang lên lần nữa. Người gọi tới là Tiêu Dương.
“Đây.”
“Yến Phi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Vệ Văn Bân vừa mới gọi cho anh rồi. Rốt cuộc là thế nào?”
Yến Phi máu sôi lên, một nửa là giận vì bị giấu diếm, còn một nửa là nhiệt tình muốn tìm ‘đồng bạn’ để tám chuyện.
“Tiểu tử Tiêu Bách Chu cùng với cái tên Nhạc Lăng kia rất giỏi a. Cái đệch, hai người bọn họ đem chúng ta đều lừa gạt! Ngày mà anh về quê, Nhạc Lăng liền đem Tiêu Bách Chu đưa đi, Tiêu Bách Chu cả đêm không về. Cậu ta nói cậu ta ở lại nhà của bạn. Nhà của bạn cái gì a! Cậu ta cùng Nhạc Lăng rõ ràng là cả đêm ‘nhộn nhạo xuân tâm’! Em nói cho anh nghe, cậu ta thời điểm ngày hôm sau khi đi ra sân bay, bộ dạng rõ ràng là ngủ không đủ, còn nói cái gì mà xem phim suốt đêm. Tiểu tử này thật đúng là thiếu đánh mà. Em thấy tuyệt đối là cùng Nhạc Lăng cả đêm lăn giường thì có!”
“Vệ Văn Bân nói hai người bọn họ bỏ trốn.”
Yến Phi khó chịu, rất không vui. Tiêu Bách Chu cùng Nhạc Lăng mới quen biết bao lâu mà đã lên giường? Hắn còn chưa làm tới bước đó đâu! Hiện tại người trẻ tuổi sao lại không rụt rè tới như vậy!
Tiêu Dương mãnh liệt xúc động nói: “Cái gì bỏ trốn a. Hai người bọn họ có mà là đi thưởng tuần trăng mật ấy! Nhạc Lăng trước đó cùng người nhà Nhạc ca ăn cơm tất niên, rồi liền ngàn dặm truy thê. Anh có biết hai người bọn họ hiện tại đã đi đâu không? Maldives a, Maldives! Yến Phi, đem chuyện của anh so với chuyện giữa hai người Tiêu Bách Chu cùng Nhạc Lăng, quả thực là quá thua kém. Vẫn là Nhạc Lăng lợi hại, mới cùng Tiêu Bách Chu quen biết chẳng bao lâu, đã có thể đem người ta kéo tới trên giường. Mấy người anh trai của em chắc tới chết cũng chỉ có thể hôn anh mà thôi. Muốn em không phục cậu ta, quả thực cũng khó.”
“Em đây là có ý tứ gì hả? Anh đây gọi là rụt rè! Rụt rè! Em có hiểu hay không? Cái loại tình yêu tốc độ cao này thực sự là không tốt!” Yến Phi tức giận a. Hắn đây chính là ngây thơ như tiểu nữ sinh có hiểu không.
“Việc này cũng không phải là quan trọng nhất. Quan trọng ở đây chính là Tiêu Bách Chu cùng Nhạc Lăng thông đồng với nhau, vậy mà không nói gì cho chúng ta biết. Anh nói như vậy là làm sao? Hai người bọn họ quả thực rất quá đáng đi, không đem chúng ta trở thành bằng hữu, là bạn cùng phòng.”
“Bọn họ tốt nhất là đừng có về. Dám trở về, anh nhất định đánh gãy chân bọn họ.” Yến Phi ngữ khí thật giống như người mẹ có con gái bỏ nhà theo trai.
“Em duy trì hai tay. Bọn họ hình như phải tới đầu tháng ba mới trở về. Anh nói xem lúc đó chúng ta có nên trực tiếp giết thẳng tới nhà của Tiêu Bách Chu hay không?”
“Anh mùng hai mới trở về đế đô, đầu tháng ba liền đi qua đó, vậy rất dày vò đi. Đừng có nóng vội, dục tốc bất đạt. Anh cũng không tin là bọn họ không trở về đế đô.”
“Ừ, anh nói đúng, chúng ta ở tại đế đô ôm cây đợi thỏ. Không đem bọn họ lột một tầng da, em liền cảm thấy khó tiêu trừ mối hận trong lòng.”
“Chúng ta cùng nhau lột da của bọn họ.”
Tiêu Dương cùng Yến Phi mãnh liệt tám chuyện hơn một giờ đồng hồ mới chịu thôi. Bên này vừa kết thúc cuộc gọi, di động của Yến Phi lại vang lên, là Nhạc Thiệu.
“A, Thiệu Thiệu.”
“Phi, Nhạc Lăng cùng Tiêu Bách Chu chạy mất rồi. Tiểu tử kia dùng khổ nhục kế, cùng Tiêu Bách Chu tỏ tình thành công. Cùng ngày liền đem đối phương ăn luôn, tiếp theo liền dẫn người ta đi tới Maldives để hưởng tuần trăng mật. Tốc độ này so với hỏa tiễn còn nhanh hơn. Phi, bao giờ thì anh mới trở về?”
Nhạc Thiệu vừa mở miệng một cái liền tràn ra vô số oán niệm. Còn vì sao lại là oán niệm, không cần phải giải thích thêm.
Hả? Còn dùng khổ nhục kế?
“Cái gì khổ nhục kế?”
Nhạc Thiệu đem toàn bộ mọi chuyện mà mình biết, kể cho Yến Phi nghe. Trước ba bản kể lại, đương nhiên bản kể lại của Nhạc Thiệu là sát với chân tướng nhất. Yến Phi nghe xong, tâm tình phức tạp a. Không hổ là người trẻ tuổi, động tác nhanh như vậy.
“Phi, em nhớ anh.”
“Ừ.”
“Bọn em đi tới tìm anh có được không?”
“… Thời hạn chịu phạt còn chưa kết thúc đâu. Đã nói rồi, mùng hai anh sẽ trở về.”
“Đối với bọn em hiện tại một ngày chính là dài như một năm a. Phi, để bọn em tới tìm anh đi. Nhạc Lăng cùng người trong lòng đều đã đi nghỉ tuần trăng mật rồi, bọn em vẫn phải cùng anh tách ra ở hai nơi là sao?”
“… Bên này của anh rất bận.”
“Anh, em nhớ anh.”
Một tiếng ‘anh’ này được hô lên, tâm của Yến Phi đều mềm nhũn như nước. Nhưng mà cuối cùng lý trí vẫn chiếm phần thắng. Hắn hạ giọng: “Anh bên này còn rất nhiều chuyện cần phải được xử lý. Nhẫn nhịn đi, mùng hai là có thể gặp lại. Dê cha anh nuôi, mấy đứa lưu lại ba con mà ăn, còn những con khác cho ai thì cho. Dê này hương vị không tồi, rất thơm.”
Yến Phi nói chính sự, Nhạc Thiệu cũng không dám tiếp tục ồn ào nữa, nói: “An tâm đi, bọn em sẽ an bài tốt. Ngày sẽ có xe tới đón anh cùng với người của Yến gia.”
“Được, vậy không nói nữa, mùng hai về rồi tiếp tục nói sau, mấy ngày này anh sẽ rất bận rộn.”
“Được rồi. Vậy, Phi, Nhạc Lăng cùng Tiêu Bách Chu đã đi hưởng tuần trăng mật rồi, anh thời điểm nào sẽ cùng bọn em đi hưởng tuần trăng mật?” Nhạc Lăng bị kích thích, không ngừng bám lấy Yến Phi nhõng nhẽo.
“Anh cúp đây a.”
Yến Phi làm bộ như không nghe thấy gì cả, quyết đoán cúp điện thoại. Nhạc Thiệu ở đầu dây bên kia điện thoại vô cùng buồn bực, đối với Nhạc Lăng sinh ra đủ các loại tâm trạng hâm mộ ghen tị hận. Làm gì có chuyện anh trai còn chưa ‘lập gia đình’ mà em trai đã đắc thủ trước. Thật sự là nên đánh cho một trận a. Phỏng chừng Nhạc Lăng chính là dự cảm được bản thân sẽ bị đánh, cho nên liền mang Tiêu Bách Chu rời đi ‘tị nạn’.
Yến Phi cúp điện thoại xong, híp lại đôi mắt, vẻ mặt oán hận. Không nghĩ tới nha, thật sự là không nghĩ tới nha. Hai người kia thưởng xuyên ở trước mặt hắn lượn qua lượn lại, cư nhiên giấu diếm sâu như vậy, trực tiếp từ bạn bè nhảy lên thân phận hôn phu hôn thê. Khụ khụ, là phu phu đi, động tác thực sự là quá nhanh.
“Con lớn, xảy ra chuyện gì vậy?” Yến Tam Ngưu nhìn thấy bộ dạng có chút run rẩy của con trai, liền hỏi.
Yến Phi lập tức lấy lại tinh thần, cười cười: “Không có chuyện gì.”
Yến Tường ở một bên mở miệng hỏi: “Anh, mùng hai anh liền trở về bên đế đô a.”
Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đều nghe thấy Yến Phi nói mùng hai sẽ rời đi, trên mặt hiện lên luyến tiếc. Mùng hai đã đi, cũng quá sớm. Yến Phi gật đầu: “Ừ, mùng hai anh phải trở về. Chị dâu của em rất dính người. ‘Cô ấy’ cũng muốn đi về quê với anh để gặp mọi người, nhưng mà ở trong nhà có rất nhiều việc phải lo, hơn nữa lễ mừng năm mới ‘cô ấy’ cũng không có biện pháp bỏ lại cha mẹ. Tóm lại không còn cách nào khác, anh vẫn nên về sớm một chút. Em ở nhà thì giúp cha mẹ thu dọn nhà cửa nhé.”
Yến Tường biết anh trai có bạn gái, không khỏi tò mò hỏi: “Anh, chị dâu biết tới em không?”
“Đương nhiên biết. Mấy thứ đồ ăn mang về cho em, đều là chị dâu em mua.”
Yến Tường vừa nghe liền vui vẻ, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương trên mặt lộ ra an tâm. Bọn họ chỉ sợ người ở trong thành phố sẽ ghét bỏ mình, cũng sợ sẽ làm liên lụy tới con trai.
Yến Phi đối với Yến Tam Ngưu nói: “Cha, chuyện trong nhà người không cần lo lắng, con không ở nhà nhưng cũng đã an bài tốt mọi chuyện rồi. Người khác tới hỏi, mọi người cứ bảo đây là nhà do con mua, còn những thứ khác thì cái gì cũng không biết.”
Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương và Yến Tường gật mạnh đầu, bọn họ vốn cũng là chẳng biết gì cả, tới bây giờ vẫn cảm thấy hồ hồ đồ đồ.
“Tưởng tử, học kỳ sau anh sẽ chuyển em tới trường trung học ở trên huyện. Em cố gắng học tập, đừng để cho bản thân không theo kịp chương trình học.”
“Anh?”
Yến Tường ngây dại, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương quay qua nhìn nhau, tràn ngập không thể tin được.
Yến Phi cười nói: “Em sau này cũng phải thi đậu được vào trường đại học của anh. Chuyển trường rồi nếu có gì không hiểu, có thể nói lại với anh, anh sẽ giúp em tìm một gia sư để học bù, hiểu chưa.”
“Anh…”
Yến Tường cảm thấy bản thân rõ ràng là đang mơ, là đang mơ một giấc mộng đẹp. Được tới trên huyện để học trung học, đây là điều mà cậu trước kia tuyệt đối không dám nghĩ tới. Cho dù là trước khi thi trung học, cậu đã từng tính toán rằng nếu thi không đỗ thì cũng chỉ có thể bỏ học để đi làm công.
“Tốt lắm, đừng đứng đó nữa, mau chóng bắt tay vào làm việc đi.” Yến Phi yêu thương xoa xoa đầu của Yến Tường. Hắn thực sự đem Yến Tường trở thành em trai của mình, nhưng mà mỗi lần nhìn đến Yến Tường, hắn sẽ nhớ tới ba người em trai khác từ nhỏ đã luôn đi theo ở phía sau mông của mình. Chẳng qua, ba người em trai kia sau khi lớn lên liền biến thành những con sói, lúc nào cũng muốn đem hắn ăn sạch sẽ. Thật sự là thế sự khó lường a. So với ba người em trai kia, Yến Tường quả thực đơn thuần đáng yêu hơn nhiều.
Yến Phi cũng không lo lắng, nếu người nhà hắn biết được ‘bạn gái’ của hắn là ai, thì sẽ không thể chấp nhận được. Sở dĩ lừa gạt, là bởi vì hắn không có thời gian để giải thích. Chờ sau này người nhà nhìn thấy ba người kia, tự nhiên sẽ rõ ràng. Lấy tính cách của hắn hiện tại, lấy tính cách của ba người kia, Yến gia trừ bỏ chấp nhận thì không còn cách nào khác. Chỉ cần tới lúc đó bọn họ không bị dọa sợ là được rồi.
Nhạc Thiệu bị Yến Phi cúp điện thoại xong, sau đó liền gọi đi vài cú điện thoại khác, để thuộc hạ đem chuyện tình của nhà họ Yến xử lý, sau đó ném điện thoại di động qua một bên, thất thần nằm trên sopha. Nhạc tư lệnh nhìn con trai, lắc lắc đầu, nói: “Con cũng đừng có mà hâm mộ Nhạc Lăng, Yến Phi sớm muộn gì cũng sẽ là người của con, con gấp cái gì?”
Nhạc Thiệu cũng hỏi: “Ông nội bên kia thái độ thế nào? Ông đã biết chuyện chưa?”
Nhạc tư lệnh thở dài: “Ông nội của con còn chưa có biết. Chuyện của con cùng Yến Phi, người biết thì cũng chẳng quản được, cho nên người còn đang chờ Nhạc Lăng cưới cho người một đứa cháu dâu kia kìa. Ta cũng đau đầu muốn chết. Ông nội của con tâm tâm niệm niệm chờ ngày có thể ôm được chắt. Con thì chẳng trông cậy vào được rồi, Nhạc Lăng bây giờ cũng thích nam nhân, ta chẳng biết nên nói với người như thế nào. Khẳng định Nhạc Lăng là bởi vì sinh hoạt hỗn loạn mấy năm nay của con làm ảnh hưởng tới Nhạc Lăng, bằng không thẳng bé ở trong bộ đội đặc chủng nhiều năm như vậy cũng đâu có xảy ra chuyện gì, vì sao vừa mới rời khỏi bộ đội đặc chủng, lại liền yêu thích nam nhân?”
Nhạc Thiệu không tán thành nói: “Này chẳng có quan hệ gì với con hết. Trong bộ đội, nam nhân có khuynh hướng đồng tính luyến ái cũng không phải là ít. Nhạc Lăng chẳng qua là không gặp được người em ấy thích mà thôi. Con thích nam nhân đã nhiều năm, em ấy nếu bị con ảnh hưởng thì cũng chẳng chờ tới tận bây giờ. Còn nữa, lão Hắc cùng Tần Trữ bọn họ cũng đâu có bị bọn con ảnh hưởng, cho nên vấn đề chung quy vẫn là do tự Nhạc Lăng mà thôi. Ông nội ở bên kia, con sẽ tìm cơ hội để nói chuyện với ông. Nhạc Lăng cũng chỉ là con nuôi của Nhạc gia, không có lý do lấy chuyện đứa nhỏ để làm em ấy khó xử.”
“Vậy thì con cũng phải sinh cho ông nội một đứa chắt đi.” Nhạc tư lệnh nhân cơ hội nói, trong lòng, ông vẫn muốn được ôm cháu.
Nhạc Thiệu cau mày nói: “Con tới lúc đó sẽ nhận một đứa con nuôi rồi đem trở về cho cha. Con cũng sẽ không cùng nữ nhân khác sinh đứa nhỏ, dù là mang thai hộ cũng không được. Chuyện của Đỗ Phong, con đã khiến cho Phi vô cùng không thoải mái ở trong lòng, con cũng không muốn làm ra chuyện khiến cho anh ấy khó chịu thêm nữa.”
“Con, ai…” Nhạc tư lệnh vẫn là buông tha khuyên bảo. Nếu con trai có thể nghe lọt lời khuyên của ông, năm năm nay đã không như vậy.
Nhạc Thiệu nhìn về phía mẹ mình, chỉ thấy bà tựa như cái gì cũng không nghe thấy, ngồi ở một bên uống trà cùng đọc sách. Nhạc Thiệu ở trong lòng khẽ cau mày, hình như mẹ của anh cũng quá là bình tĩnh đi. Nhạc tư lệnh cũng nhìn về phía phu nhân, không thể không bội phục sự lãnh tĩnh của phu nhân nhà mình. Phu nhân đã bình tĩnh như vậy, ông coi như là an tâm. Xem chừng, vợ của ông đã quyết định của riêng bản thân.
~ ~ ~ ~ ~
Maldives: được coi là thánh địa tuần trăng mật =]]