Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm ngày , một chiếc xe vận tải dừng lại ở trước cửa nhà nhà họ Yến. Ở trong ánh nhìn tò mò của các thôn dân, Yến Tam Ngưu, Điền Vãn Hương cùng Yến Tường nhìn hai nam tử to lớn khỏe mạnh đem từng thùng hành lý mà bọn họ đã thu dọn xong, khiêng ra ngoài xe, còn có hai con dê mà bọn họ để lại không bán. Dựa theo tập tục, nếu như chuyển nhà thì phải mời người thân, bạn bè cùng với hàng xóm tới để ăn một bữa. Nhưng mà bởi vì thời gian của Yến Phi quá mức gấp gáp, Yến Tam Ngưu cùng với Điền Vãn Hương cũng vẫn còn chưa tin được rằng bọn họ sẽ chuyển đi, nên không ai nhắc tới chuyện mời cơm gì đó này.
Trước khi đi, Yến Phi đem chocolate mà mình mang về từ đế đô đưa cho mấy đứa nhỏ trong thôn ăn, cho dù đây chỉ là trên phương diện ý nghĩa, thế nhưng chờ lần sau hắn chở về, hắn nhất định sẽ đem bữa cơm này bổ sung lại. Không phải là hắn nhiệt tình hiếu khách, mà chẳng qua là hắn cấp mặt mũi cho Yến Tam Ngưu mà thôi. Nói cho mọi người biết rằng, con trai nhà họ Yến rất có tiền đồ.
Từ sau khi nói chuyển nhà, Yến Phi cũng không có đem Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đi qua xem nhà mới, chủ yếu là muốn cấp cho hai người một kinh hỉ. Đem toàn bộ hành lý để hết lên xe, Yến Phi mang theo người nhà, ngồi lên xe con đặc biệt được lái tới để đón bọn họ, đi theo ở phía sau xe vận tải, hướng về phía thị trấn trên huyện mà chạy. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương không ngừng hỏi đi hỏi lại Yến Phi, rằng hắn thực sự mua nhà mới thật à, bọn họ vẫn không thể tin tưởng được. mấy ngày nay, bọn họ thật sự giống như bị lọt vào trong một màn sương mù, lâng lâng. Nghèo cả nửa đời, khổ cả nửa đời, tới lúc hạnh phúc thực sự tới, bọn họ lại không dễ dàng tiếp nhận được.
Chạy xa hơn một giờ, hai chiếc xe đi tơi trước cổng của một khu đô thị trong thị trấn. Nơi này mới được xây vào năm kia, được xem là khu nhà có điều kiện tốt nhất ở tại trong huyện này. Điền Vãn Hương ngồi trên xe tiến vào trong khu đô thị, bất an nhỏ giọng hỏi: “Con lớn à, thực sự chúng ta sẽ chuyển tới đây ở sao?”
Yến Phi quay đầu nhìn cha mẹ, cười cười: “Đúng vậy. Nơi này là chỗ ở tốt nhất trong huyện. Mỗi căn nhà ở đây đều có một phần đất để trồng rau củ gì đó. Cha mẹ, mảnh đất ở trong thôn hai người cứ cho người khác thuê đi; còn mảnh đất bên này, hai người trồng một ít rau củ cùng lương thực, đủ để cho nhà chúng ta ăn là được rồi. Nếu nhàn rỗi thì lại nuôi thêm hai con dê, dù sao dê nhà mình nuôi ăn thực sự rất ngon.”
Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương há há mồm không nói nên lời. Yến Tường ánh mắt trừng thật to, kích động không thở nổi. Bọn họ sau này sẽ ở tại đây sao?
Xe dừng lại ở trước một căn nhà được xây theo kiểu nông gia điển hình, Yến Phi xuống xe trước tiên. Từ trong nhà, có năm sáu người đi ra, trên người bọn họ mặc trang phục của nhân viên chuyển đồ, trong đó có một người đi tới trước mặt của Yến Phi, nói: “Ngài là Yến thiếu đi? Tôi là người được Nhạc thiếu an bài tới để giúp ngài chuyển nhà. Ngài xem xem trong phòng còn có chỗ nào không hài lòng, chúng tôi sẽ lập tức sửa lại.”
“Vất vả rồi. Sắp tới năm mới rồi còn làm phiền mọi người, thật ngại quá.” Yến Phi từ trong túi áo lấy ra vài bao lì xì, “Cái này tặng cho mọi người để mua chút đồ tết.”
“Không không không, Yến thiếu ngài quá khách khí rồi, không được không được.” Đối phương không dám nhận.
Yến Phi đem tiền lì xì nhét vào trong tay của người nọ, nói: “Lễ mừng năm mới, mọi người đều cùng vui vẻ. Hôm nay tôi sẽ không mời mọi người lưu lại để ăn cơm, anh mang theo mọi người đi tới tiệm cơm ăn một bữa đi.”
“Cảm ơn Yến thiếu.” Yến Phi biểu hiện thực hào phóng, tiền lì xì cũng đã bị nhét vào trong tay, đối phương cũng không cự tuyệt nữa. Có một phần tiền lì xì mà Yến Phi đưa cho, mọi người nhiệt tình cũng dâng lên không ít.
Yến gia ba người thấy Yến Phi dễ dàng xử lý mọi chuyện, càng nhìn càng thấy hắn đã thay đổi rất nhiều, càng lúc càng trở nên không giồng với người hướng nội ở trong ký ức. Nhất là hiện tại, nghe có người gọi hắn là ‘Yến thiếu’, Yến Tam Ngưu còn tưởng rằng tai mình nghễnh ngãng nên nghe nhầm rồi.
Yến Phi để cho cha mẹ cùng em trai đi vào trong nhà, an bài bọn họ ngồi xuống trên ghế sopha, sau đó hắn đi lên trên tầng để xem xét, coi như vừa lòng. Nên có đều đã có, còn lại chính là tổng vệ sinh cùng dọn dẹp đồ đạc.
Đồ mang tới không nhiều lắm. Có vài thứ Yến Phi đặc biệt yêu cầu bài trí lại, nhóm công nhân làm xong liền rời đi. Yến Phi cởi xuống áo khoác, xắn lên tay áo: “Tường tử, anh lau cái bàn, em đi quét nhà đi. Cha mẹ, hai người thu dọn quần áo, tranh thủ trong ngày hôm nay dọn xong, để ngày mai thoải mái nghỉ ngơi chuẩn bị cho lễ mừng năm mới.”
“Con lớn à…” Điền Vãn Hương khóe mắt chảy ra nước mắt, “Đây thực sự, là nhà của chúng ta sao?”
Nhà có ba tầng, còn có sân, đây không phải là chỉ thấy được ở trên TV thôi sao?
Yến Phi nhe ra răng nanh: “An tâm đi, là nhà của chúng ta. Cha mẹ, hai người a, sau này mỗi ngày trôi qua đều sẽ thật thoải mái.”
“…”
Nước mắt của Điền Vãn Hương lại dâng lên, Yến Tam Ngưu cũng lau lau đi khóe mắt. Yến Tường kích động chạy lên chạy xuống, ôm lấy cổ của anh trai, kích động không nói nên lời.
Yến Phi xoa xoa đầu của Yến Tường, rồi mới đẩy cậu ra: “Mau đi quét nhà đi, anh đi lau bàn.”
“Vâng!”
Tại trong cực độ vui sướng cùng kích động, một nhà bốn người Yến gia khí thế ngất trời bận rộn dọn dẹp. Sờ tới đồ đạc mới, sờ lên tay vịn cầu thang, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương tất cả mọi động tác đều thật cẩn thận, sợ chạm vào sẽ làm hỏng mất. Hai người tuổi tác đã cao, Điền Vãn Hương chân còn có tật, Yến Phi liền an bài phòng ngủ của bọn họ ở dưới tầng một, còn phòng của hắn và Yến Tường thì nằm ở trên tầng hai. Yến Tường rốt cuộc cũng có được phòng riêng của chính mình.
Giữa trưa, Yến Phi đưa cho Yến Tường một trăm đồng, để cậu đi ra ngoài mua cơm về. Bận rộn tới hơn giờ, nhà mới rốt cuộc cũng có bộ dạng của một căn nhà mới. Buổi tối, Điền Vãn Hương vẫn đem gạo kê ra để nấu cháo, người một nhà ngồi ở trong phòng khách rộng rãi, ở giữa là một bàn ăn lớn hình vuông. Tuy rằng gặm bánh mì cùng ăn dưa muối, nhưng mà mọi người lại ăn tới cao hứng. Còn vì sao lại gặm bánh mì cùng ăn dưa muối, đó là bởi vì mọi người đều rất mệt mỏi, thực sự không còn sức đâu để mà đi nấu cơm.
Hôm nay là ngày ba mươi, một nhà Yến gia ngủ thẳng tới tận lúc mặt trời lên cao mới tỉnh ngủ, ngay cả Yến Tam Ngưu cũng ngủ tới hơn mười giờ mới dậy. Tỉnh lại hơn nữa ngày, Yến Tam Ngưu, Điền Vãn Hương cùng Yến Tường mới ý thức được bản thân không phải là đang nằm mơ, mà thực sự là đã chuyển tới nhà mới.
Giữa trưa người một nhà là ăn chút đồ ăn, rồi bốn người bắt đầu nấu nướng để chuẩn bị cho tất niên. Tại thời điểm đang nấu ăn, Yến Tam Ngưu do dự hỏi Yến Phi: “Con lớn à, chuyện chúng ta chuyển nhà, cũng chưa có nói cho mấy người bác của con biết. Có nên hay không gọi cho bọn họ một cuộc điện thoại để thông báo?”
Yến Tường ngồi ở bên cạnh của Yến Phi, sắc mặt nhất thời đen lại hơn phân nửa. Yến Phi thản nhiên nói: “Nếu năm mới bọn họ muốn tới chúc tết chúng ta, tự nhiên sẽ biết chuyện nhà chúng ta đã chuyển nhà. Mà nếu bọn họ không muốn tới chúc tết, ngược lại nếu chúng ta đi nói cho bọn họ biết, sẽ biến thành chúng ta nhiều chuyện.”
Yến Tam Ngưu trong mắt hiện lên bất đắc dĩ: “Nhưng mà mỗi lần nhà các bác của con có việc vui gì, đều sẽ báo cho chúng ta biết.”
Yến Tường lầm bầm nói: “Đó là bởi vì muốn lấy tiền mừng từ chúng ta. Hơn nữa tứ thúc căn bản là không muốn cùng chúng ta lui tới, cần gì phải mặt nóng áp mông lạnh người ta.”
Yến Tam Ngưu khựng lại, không lên tiếng nữa.
Yến Phi trừng mắt liếc Yến Tường một cái, nói: “Cha, nếu người cảm thấy nên nói cho bọn họ biết thì cứ nói đi. Mùng hai con sẽ trở về đế đô. Nếu bọn họ nhắc tới chuyện muốn mời khách, người cứ bảo chờ hè con trở về rồi lại nói sau. Sau này mặc kệ trong nhà xảy ra chuyện gì, người đều phải nói lại với con.”
Yến Tam Ngưu gật gật đầu. Con trai lần này trở về rõ ràng đã trưởng thành hơn không ít, được coi là trụ cột trong nhà.
Yến Phi tiếp tục nói: “Nếu bọn họ đã biết mà cũng không nói gì, cha cùng mẹ cũng đừng để trong lòng. Chúng ta một nhà bốn người cứ như vậy thoải mái sống qua ngày là được rồi. Sau này chúng ta có chuyện gì, cũng không cần phải nói cho bọn họ biết. Chúng ta không nợ bọn họ, cũng không cần bọn họ nuôi, không tất yếu phải băn khoăn.”
Yến Tam Ngưu vẫn là gật gật đầu. Đối với người trong nhà, ông không phải là không thất vọng cùng đau khổ, chẳng qua bản tính không cho phép ông làm ra những chuyện như trở mặt với người thân.
Điền Vãn Hương ở một bên vụng trộm lau khóe mắt. Con trai thực sự là có tiền đồ, sau này một nhà bọn họ đều là dựa vào con trai để sống. Bà đương nhiên biết trong lòng chồng mình có bao nhiêu đau lòng cùng ủy khuất, hiện tại có con trai, chồng bà sẽ không cần phải tiếp tục ủy khuất thêm nữa.
※
Yến Phi trở về ‘quê’ để đón tất niên cùng gia đình, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng buồn bã ỉu xìu trở về nhà mình tại đế đô, cùng mọi người đón năm mới. Đêm những năm trước, ba người đều tự giam mình ở trong căn hộ của Chung Phong để uống rượu. Năm nay, ba người thành thành thật thật đi theo cha mẹ tới nhà của ông bà nội, ông bà ngoại cùng thân thích để tụ tập ăn uống, thực sự đã khiến cho một đống người kinh sợ tới rớt cả cằm. Người trong ba nhà cũng biết tới sự tồn tại của Yến Phi, sở dĩ kinh sợ như vậy là bởi vì không ai nghĩ tới Yến Phi có thể khiến cho Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu yêu thích đến mức quên đi Chung Phong. Vậy mà ba người này lại ngoan ngoãn trở về nhà để đón năm mới. Điều này nói lên cái gì?!
Giản Trọng Bình gánh vác trọng trách nặng nề, đem sự bồn chồn của các vị trưởng bối trong nhà, kéo anh họ tới một góc không người, bắt đầu tìm hiểu thông tin. Cha mẹ của Tôn Kính Trì sau khi kết hôn xong, mỗi năm năm mới tới đều sẽ cùng hai gia tộc tụ tập lại để đón tất niên. Hai gia tộc có khoảng người, trong đó có bốn vị lớn tuổi. Năm năm nay, bọn họ vẫn là lần đầu tiên ở có thể gặp được Tôn Kính Trì ở trong đêm , cho nên phá lệ cảm thấy mới mẻ, cũng phá lệ cảm thấy tò mò.
“Kính Trì ca, vị kia nhà anh đâu rồi? Về quê rồi hả? Mấy vị trưởng bối còn đang muốn trông thấy cậu ấy đấy.” Giản Trọng Bình chớp chớp hai mắt thuần khiết, làm bộ bản thân không hề tò mò hiếu kỳ một chút nào.
Tôn Kính Trì liếc mắt nhìn cậu một cái, buồn bực nói: “Trong nhà anh ấy có việc, anh ấy phải đích thân trở về để xử lý. Mùng hai anh ấy mới có thể trở lại.”
Nếu Hà Khai Phục có mặt ở đây, nhất định sẽ trợn trắng mắt. Bố khinh, mùng hai đã trở về, thế mà còn dùng cái chữ ‘mới’ hả?! Không biết xấu hổ!
Giản Trọng Bình vừa thấy anh họ như vậy, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Anh họ của cậu đây rõ ràng là rơi vào trong bể tình không thể kiềm chế được a! Cậu lại hỏi: “Có phải hay không chuyện của Đỗ Phong đã chọc tới cậu ta? Ngày đó quả thực làm em hoảng sợ muốn chết.”
Giản Trọng Bình không đề cập tới thì thôi, vừa nhắc tới lập tức khiến cho Tôn Kính Trì nghiến răng: “Lần này là do anh tính nhầm, không nghĩ tới tiện nhân kia lại dám giở thủ đoạn với bọn anh.”
“Đỗ Phong hiện tại đang ở đâu?” Giản Trọng Bình chỉ là muốn hỏi một chút thông tin.
Tôn Kính Trì lạnh nhạt nói: “Cho hắn ta đổi một khuôn mặt mới, đem tới chỗ boxing ngầm để làm ‘phục vụ’ rồi.”
Giản Trọng Bình khẽ huýt sáo, không tỏ ra đồng tình chút nào, chỉ hỏi: “Yến Phi có biết không?”
Tôn Kính Trì lập tức uy hiếp nói: “Nếu em dám nói lộ ra với anh ấy dù chỉ một chữ, anh sẽ hủy bệnh viện của em.”
Giản Trọng Bình lập tức nhấc tay lên thề thốt: “Em tuyệt đối không dám.”
Tôn Kính Trì kế tiếp lại lâm vào trong buồn bực chán nản. Y hận không thể lập tức bay tới bên người của Yến Phi, đem người kia kéo trở về. Giản Trọng Bình thấy như vậy, nhỏ giọng hỏi: “Anh, các người đã… làm chưa vậy?”
Tôn Kính Trì trừng mắt nhìn cậu, bên trong đủ loại oán niệm.
Giản Trọng Bình cười ha ha hai tiếng, càng đè thấp xuống thanh âm, như tên lang trung bán dạo lừa đảo ở trên giang hồ, nói: “Em ở chỗ này có một loại thuốc bí chế độc nhất vô nhị, anh có muốn hay không?”
Tôn Kính Trì ánh mắt lập tức sáng lên.
Giản Trọng Bình lại tiếp tục kề sát tai nói nhỏ: “Phương thuốc này là có người đưa cho em để nhờ em điều chế ra. Là ai đưa cho thì anh cũng đừng hỏi, em phải giữ bí mật. Theo lời của đối phương thì hiệu quả rất tốt, một chút cũng không đau. Anh là anh trai của em, em mới cho anh, chứ là người khác thì còn lâu em mới nói ra. Anh đã bảo Yến Phi là chị dâu của em, em đương nhiên phải đem ra để hiếu kính với anh a, anh nói có đúng không.”
“Trên tay em hiện tại có sẵn hàng không?” Ánh mắt của Tôn Kính Trì tựa như ánh mắt của sói.
Giản Trọng Bình nói: “Thuốc này để đảm bảo chất lượng, chỉ có thể dùng trong hai tháng, quá thời gian liền phải bỏ. Anh nếu muốn, em qua năm mới lập tức sẽ điều chế cho anh.”
“Qua năm?” Tôn Kính Trì nhìn bốn phía xung quanh xem có ai đang nghe lén không, sau đó đem Giản Trọng Bình kéo tới một góc khác, nói: “Ngày mai em liền điều chế luôn đi, mùng hai chị dâu của em đã trở về rồi.”
Giản Trọng Bình tâm tám chuyện lại sôi trào: “Anh, anh sẽ không phải chuẩn bị chờ sau khi chị dâu trở về, liền sẽ ra tay luôn đấy chứ?”
Tôn Kính Trì rầu rĩ nói: “Cứ thử xem sao đi. Hôm nay anh ấy không đáp ứng, không có nghĩa là ngày mai cũng sẽ không đáp ứng. Hai tháng, anh nhất định phải tìm cách để anh ấy đồng ý làm chuyện này.”
“Shhh ~” Giản Trọng Bình cảm thấy lần này anh họ nhà mình xong thật rồi, “Anh, rốt cuộc cậu ta có điểm gì đáng để cho anh khăng khăng một mực tới như vậy? Trước không nói tới vẻ ngoài chẳng có chỗ nào giống Chung gia, tính tình còn đáng sợ như vậy, em thực sự nghĩ không ra nguyên do a.”
“Nghĩ không ra thì cũng đừng có nghĩ nữa. Anh đời này liền chỉ chấp nhận một mình anh ấy.” Bởi vì người kia chính là người mà y đã yêu rất nhiều năm rồi. Chẳng qua, Tôn Kính Trì không có cách nào cùng Giản Trọng Bình giải thích.
Giản Trọng Bình không khỏi cau mày lại: “Anh, anh thực sự đã quên Chung ca rồi sao? Cậu ta nhìn thấy mộ của Chung ca, sẽ không có phản ứng gì đi?”
Tôn Kính Trì hít vào một hơi thật sâu, rồi lại thở ra, ẩn ý nói: “Anh ấy cùng Chung ca, đều là người quan trọng nhất ở trong lòng của anh, ai cũng không thể thay thế. Anh, nhị ca, lão tứ cùng anh ấy và mộ của Chung ca sẽ sống với nhau cả đời này. Em cũng đừng hỏi anh vì sao chỉ gặp qua anh ấy có vài lần, liền nhìn trúng anh ấy. Anh sẽ không cùng em giải thích rõ ràng đâu. Em chỉ cần nhớ rõ, anh ấy là chị dâu của em, là chị dâu họ duy nhất của em, vậy là đủ rồi.”
Giản Trọng Bình trịnh trọng gật đầu: “Anh đã nói như vậy, em tự nhiên sẽ coi cậu ta là chị dâu họ. Ngày mai em sẽ tới bệnh viện để điều chế thuốc cho anh” Nói xong, cậu nở một nụ cười ám muội, “Em chúc anh sớm một chút đem được chị dâu kéo tới trên giường.”
“Mượn lời chúc của em.” Tôn Kính Trì trái lại không hề che giấu, rõ ràng cũng là bị Nhạc Thiệu kích thích.
※
Buổi tối ăn cơm tất niên xong, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu liền rời đi, ba người lại trở về chung với nhau. Bất quá không phải trở về căn hộ bên kia của Chung Phong, mà là đi tới nhà của Nhạc Thiệu. Cha mẹ của Nhạc Thiệu hiện tại đang ở bên kia đại viện để bồi lão tư lệnh, trong nhà Nhạc Thiệu lúc này không có ai. Ba người anh em cùng nhau kết bái lúc này mỗi người cầm lấy một ly rượu vang đỏ, cũng không gọi điện thoại để dính người, càng không đi dự tiệc tối.
Yến gia vẫn còn đang ăn cơm tất niên. Đêm nay Yến Phi đích thân làm một bàn cơm ngon, cung kính rót rượu cho cha mẹ. Tối hôm nay, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương nước mắt không lúc nào ngừng rơi.
Tiêu Dương đang cùng mấy người anh em họ chơi bài, di động của cậu lại vang lên. Vừa thấy ai gọi tới, cậu nhất thời cảm thấy đau đầu, không biết là có nên nhận hay không.
Tiếng chuông điện thoại bám riết không tha, Tiêu Dương không còn biện pháp nào cả, buông xuống bộ bài tốt ở trên tay, trốn vào trong nhà vệ sinh để nhận điện thoại. Cậu sợ nếu trực tiếp nghe sẽ khiến cho người trong nhà hiểu làm.
“Xin chào.”
“Tiểu Dương ca, là em, Lâm Tuyết.”
“A, Lâm Tuyết à. Năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.”
Tiêu Dương không có tiếp tục đáp lời, chờ xem đối phương có chuyện gì muốn nói. Ở đầu dây bên kia điện thoại trầm mặc hơn mười giây, rồi mới lên tiếng: “Tiểu Dương ca, anh có thể đi ra ngoài một chút được không? Em ở trong lương đình bên này chờ anh.”
“A… bên ngoài lạnh như vậy, có gì nói ở trong điện thoại luôn đi, tránh để cho bị gió thổi cảm lạnh.”
“Lời em muốn nói với anh, ở trong điện thoại, khó mà nói ra… Tiểu Dương ca, em chờ anh tới.”
Lâm Tuyết ăn được cả ngã về không. Nói xong câu kia, cô liền cúp máy. Tiêu Dương một tay ôm đầu rên rỉ, thực sự là sợ cái gì thì cái đó tới mà.
Này phải làm sao đây? Tiêu Dương người đầu tiên nghĩ tới để cầu cứu chính là Yến Phi. Nào biết, khi cậu gọi điện thoại qua thì di động của Yến Phi lại báo máy bận.
“Khẳng định mấy ông anh trai lại cùng Yến Phi nói chuyện điện thoại rồi!”
Yến Phi không tìm được, Tiêu Dương liền trực tiếp gọi tới di động của anh trai. Ông trời phù hộ! Điện thoại được nhận!
“Ừ? Tiểu Dương hả?
“Anh! Lâm Tuyết vừa rồi gọi điện thoại cho em, bảo em tới lương đình bên kia, bảo có việc muốn cùng em nói! Em phải làm sao đây!”
Tiêu Tiếu biết Tiêu Dương đối với Lâm Tuyết không có hứng thú, không chút do dự nói: “Nếu con nhóc kia đối với em bày tỏ, em cứ trực tiếp cự tuyệt là được rồi. Nhà của chúng ta cũng không cần phải liên hôn với Lâm gia.”
“Trực tiếp cự tuyệt, như vậy không tốt đi. Vạn nhất em ấy khóc thì phải làm sao?” Đều sống trong cùng một cái đại viện, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp nhau, hai bên gia đình lại còn có quan hệ chính trị, Tiêu Dương thực lo lắng nếu bản thân xử lý không tốt chuyện này, sẽ khiến cho cha mẹ rước tới phiền phức không cần thiết.
Đối với Tiêu Tiếu cái tên trời sinh mặt than này, chuyện cự tuyệt lời bày tỏ của nữ nhân chính là chuyện bình thường nhất không thể bình thường hơn, dễ dàng nhất không thể dễ dàng hơn, vì vậy cho nên Tiêu Tiếu không thể hiểu nổi vì sao em trai nhà mình lại không quả quyết như vậy. Tiêu Tiếu không khách khí nói: “Em sợ con nhóc kia khóc, vậy em chấp nhận lời tỏ tình đi.”
“… Anh, em thực sự hi vọng có thể nhận được một lời đề nghị tốt hơn từ phía anh.” Tiêu Dương thực bất mãn.
Tiêu Tiếu nói: “Đề nghị của anh chính là nếu như em không thích, vậy thì liền cự tuyệt. Con nhóc kia khóc còn hơn là em khóc.”
Tiêu Dương thở dài: “Được rồi, em biết nên làm sao rồi.” Anh trai cậu nói đúng, nếu vì nhất thời mềm lòng, kết cục chính là cậu sẽ phải khóc. Cậu đối với Lâm Tuyết thực sự không có loại cảm giác kia.
Cúp điện thoại, Tiêu Dương đi ra khỏi phòng vệ sinh, mặc vào áo khoác. Hai ngày trước trời bắt đầu rơi xuống một trận tuyết, tuy rằng trên đường vẫn còn dấu tích tuyết đọng, nhưng mà mặt đất vẫn còn phủ một lớp băng mỏng vụn. Tiêu Dương hai tay nhét vào trong áo khoác, chịu đựng rét lạnh của gió đêm, thận cẩn thận đi trên con đường lát đá của đại viên, ai oán bản thân thật đáng thương. Gió lạnh từng trận thổi qua, Tiêu Dương đem đầu co rút vào trong áo khoác, đã quên mang theo khăn quàng cổ rồi.
~ ~ ~ ~ ~
lương đình: hay còn gọi là chòi nghỉ chân