Ngày hôm sau khi mặt trời đã lên cao, Yến Phi mới từ trên giường tỉnh lại, cảm giác ngủ vô cùng ngon, nhưng mà bởi vì giường quá cứng, cho nên khiến thắt lưng của hắn rất đau nhức. Hà Khai Phục đã sớm tỉnh lại, ngủ không quen.
Điền Vãn Hương đem gạo kê nấu cháo thơm nồng, còn nướng bánh mỳ. Yến Phi sau khi rửa mặt xong, Yến Tường liền đem bữa sáng tới trước mặt anh trai, cười tới sáng lạn. Hà Khai Phục đã ăn qua rồi, cùng Yến Tam Ngưu đi vào trong vườn, gã muốn nhìn xem đất vườn của Yến gia rộng bao nhiêu, còn có trồng những thứ gì.
Ăn xong bữa sáng, Yến Phi cũng không có rửa bát. Yến Tường đem bát đũa rất chuyên nghiệp rửa sạch sẽ. Yến Phi đem về cho cậu rất nhiều sách bồi dưỡng cùng với sách bài tập, Yến Tường vô cùng vui vẻ và thích thú. Yến Phi ngồi ở bên lò sưởi, Điền Vãn Hương thu dọn xong mọi thứ cũng ngồi xuống bên cạnh con trai, buông một cái rổ xuống, trong rổ là táo đỏ.
“Con lớn, ăn chút táo đỏ đi, ba của con nói thời điểm ông ấy tới đế đô, sắc mặt của con rất nhợt nhạt. Ăn nhiều táo đỏ một chút, bổ huyết.” Thời điểm nói những lời này, khóe mắt của Điền Vãn Hương có chút đỏ lên, bà tự nhiên biết được chuyện con trai tự sát.
Yến Phi cầm lấy tay của bà, vuốt ve những chỗ khô nứt, ôn nhu hỏi: “Găng tay con mua về cho mẹ đâu rồi, sao không dùng?”
Điền Vãn Hương nắm ngược lại tay của con trai, nói: “Con không cần quan tâm tới má, má cùng ba của con vẫn luôn rất tốt. Ba của con nuôi dê, mấy ngày năm mới này bán được không ít tiền. Tiền của con sau này vẫn là tích trữ cho bản thân đi, không cần mua cho chúng ta nhiều đồ như vậy, cũng không cần gửi tiền về nhà nữa.”
Thật là khờ khạo. Yến Phi nói: “Mẹ, trước kia là con hồ đồ, sau khi chết qua một lần rồi, con xem như đã hiểu rõ được mọi chuyện. Mẹ, con tự sát không phải là bởi vì nhà mình nghèo hàn, mà là bởi vì bạn gái chia tay với con. Con nhất thời trong lòng nghĩ quẩn, liền uống thuốc tự sát.”
“Cái gì? Bạn gái?” Điền Vãn Hương kinh hô, “Con có bạn gái sao?”
“Là trước kia.”
Yến Phi đem hết chuyện tình giữa Yến Phi trước kia cùng với Nghê Thúy Hoa kể cho Điền Vãn Hương nghe, Điền Vãn Hương nghe xong đôi mắt càng thêm đỏ hồng.
“Vẫn là bởi vì ba má không có khả năng, liên lụy tới con.” Lau lau khóe mắt, Điền Vãn Hương nghẹn ngào.
“Mẹ, mẹ sai rồi, con cái này gọi là cũ không đi thì mới không tới.”
Điền Vãn Hương lập tức ngừng khóc: “Con lại có bạn gái mới rồi?”
“Vâng.” Yến Phi cười nói, “Sau khi con xuất viện, quan hệ cùng với người ở trong ký túc xá trở nên tốt hơn nhiều. Trong ký túc xá của bọn con có một người nhà ở tại đế đô, trong nhà rất có bối cảnh. Cậu ấy đem con giới thiệu cho bạn bè của cậu ấy, rồi giúp con có nhiều cơ hội hơn để tìm công việc làm thêm. Có một lần có người tới ký túc xá của bọn con gây phiền toái, con giúp cậu ấy giải quyết, cậu ấy liền giới thiệu bạn gái cho con. Tình cảm của bọn con hiện tại tốt lắm, lão Hắc chính là bạn của ‘bạn gái’ con. Sau này con sẽ đem cha mẹ cùng Tường tử tới đế đô để gặp ‘(các) cô ấy’.”
Điền Vãn Hương vừa nghe xong, vô cùng cao hứng vì con trai. Ở nông thôn, con trai ở tuổi này đã sớm có thể làm cha. Lập tức, Điền Vãn Hương lại do dự, lắp bắp nói: “Các con tình cảm tốt là được rồi, ba má không tới đế đô đâu, tránh cho gây thêm phiền toái. Con phải đối tốt với người ta đấy nhé.”
Yến Phi biết Điền Vãn Hương nói như vậy là bởi vì chuyện của Yến Tứ Ngưu. Hắn nắm chặt tay của Điền Vãn Hương, nói: “Bạn gái con vốn năm nay đã muốn cùng con trở về để gặp cha mẹ, chẳng qua con sợ dọa tới hai người, nên không đồng ý để cô ấy đi cùng. Cô ấy đã bảo rồi, sang năm sẽ để con đón người thân lên đế đô chơi một chuyến. Còn nói rằng về sau sẽ đón cha mẹ tới đế đô để dưỡng lão, con đồng ý rồi.”
Đôi mắt của Điền Vãn Hương trong nháy mắt càng thêm đỏ hồng, bà cúi đầu lau khóe mắt. Yến Phi ôm bà, nói: “Mẹ, con trai của mẹ có tiền đồ, mẹ cùng cha về sau mỗi ngày sẽ sống thực tốt.”
“Ừ, con có tiền đồ, có tiền đồ.” Nước mắt của Điền Vãn Hương không thể ngừng rơi xuống. Con trai sau khi trở về thay đổi quá nhiều, khiến cho bọn họ thiếu chút nữa không thể nhận ra, trở nên càng thêm có tiền đồ, càng đẹp trai hơn, càng tri kỉ hơn. Điền Vãn Hương càng nhìn con trai lại cảm thấy càng vui mừng. Bởi vì quá vui mừng, cho nên bà không hề phát hiện ra sau khi con trai trở về, chưa từng cùng mình nói qua một từ địa phương. Lấy tính cách người nhà họ Yến, bọn họ làm sao có thể nghĩ tới hiện tại trong thân thể của Yến Phi đã sớm được thay bằng linh hồn của một người khác.
Rất nhanh liền tới trưa, Hà Khai Phục cùng Yến Tam Ngưu lúc này mới trở lại. Yến Tam Ngưu một hồi liền đi tới, cùng Điền Vãn Hương nói buổi chiều muốn mổ một con dê, ăn thịt dê. Điền Vãn Hương liên tục gật đầu đồng ý.
Buổi tối, một đĩa thịt dê xào củ cải được đặt ở trên bàn. Dê đều là nuôi để bán, cho dù là Yến Tam Ngưu thì cũng luyến tiếc ăn. Hôm nay bởi vì chiêu đãi bạn của con trai, cũng vì để bồi bổ cho con trai, Yến Tam Ngưu nhẫn tâm đem con dê béo nhất mổ thịt. Ông còn chưa biết rằng, cuộc sống của gia đình mình từ sau mùa đông này liền bắt đầu có chuyển biến lớn.
Tiền trước kia Yến Phi gửi về, Yến Tam Ngưu đã trả sạch nợ. Ngày qua ngày tuy rằng còn chút kham khổ, nhưng tục ngữ nói ‘không nợ thân đều nhẹ nhàng’, con trai hiện tại có tiền đồ như vậy, ông cho dù là đang ngủ thì cũng vẫn có thể bật cười được. Yến Phi đem về nhà hai bình rượu ngon, tự mình rót cho cha một chén. Nếp nhăn trên khóe mắt của Yến Tam Ngưu lóe lóe lệ quang.
Ăn thịt dê nóng hổi, Hà Khai Phục khen không dứt lời. Dê này là dê nhà nuôi, hương vị đương nhiên ngon. Yến Phi cười nói gã mau mau mua thịt dê đi, Hà Khai Phục lập tức lấy ra một cuốn sổ chi phiếu, dọa cho Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương sợ ngây người. Bọn họ còn chưa từng thấy qua chi phiếu nào dày như vậy a.
Yến Phi không phải nói chơi, hắn thực sự không muốn để cho Yến Tam Ngưu tiếp tục nuôi dê. Yến Tam Ngưu vì gia đình lo liệu hơn nửa đời người, nếu không nghỉ ngơi thực tốt, thân thể sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện lớn. Hắn chuẩn bị đem một con dê lưu lại tới lễ mừng năm mới rồi mới ăn, còn những con khác thì đều làm thịt, dùng máy bay chở đến đế đô. Trong nhà còn có ba con ‘ác lang’ đang chờ nữa đấy.
Sáng sớm hôm sau, có người lái xe tới đón, Hà Khai Phục chào tạm biệt một nhà bốn người Yến gia, lên xe rời đi. Gã vừa đi, Yến Phi liền hướng ba người đang đứng bên cạnh mình, nói: “Cha mẹ, chúng ta sẽ chuyển nhà, mọi người đem đồ đạc mau chóng dọn dẹp một chút đi. Vật dụng trong nhà thì không cần phải lo, chủ yếu là đem theo vài thứ mà con mới mua về ấy.”
“Cái gì?! Chuyển nhà?”
Yến Tam Ngưu, Điền Vãn hương cùng Yến Tường hoàn toàn bị choáng váng.
※
“Bách Chu, Bách Chu?”
“A! Cha.”
Tiêu phụ lo lắng nhìn con trai, hỏi: “Con là đang xảy ra chuyện gì thế? Từ lúc ở trường học trở về tới giờ, liền cứ mất hồn như vậy. Có phải hay không thi cử không tốt, cho nên không dám nói với ta?”
Tiêu Bách Chu miễn cưỡng cười cười: “Không phải, sáng nay con đã gọi điện tra qua thành tích ở trên trường rồi. Thấp nhất là điểm, chỉ có một môn, những môn khác đều hơn điểm.”
Tiêu phụ vừa lòng gật đầu, rồi mới hỏi tiếp: “Vậy con là đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Bách Chu buông đũa xuống, nói: “Con suy nghĩ xem thời điểm nào thì mẹ sẽ trở về.”
“Mẹ của con ấy.” Tiêu phụ cầm lấy đũa, nói, “Bà ấy đi Thái Lan, chưa tới mười ngày nửa tháng thì chắc sẽ chưa về. Lần này chắc hẳn là phải ở trước lễ mừng năm mới một ngày mới có thể thấy được bà ấy. Không cần để ý tới bà ấy làm gì. Chuyện du học con tính sao rồi? Ý tứ của Vệ bá bá là để cho con cùng Văn Bân cùng đi chung một nước. Học kỳ kế tiếp con cũng lên năm ba rồi, nên bắt đầu chuẩn bị.”
Em trai của Tiêu Bách Chu là Tiêu Bách Dương lúc này xen mồm vào nói: “Cha, nếu không để anh từ từ rồi hãng đi, cùng con đi chung một nước là được rồi.”
Tiêu phụ trừng mắt liếc thằng nhóc một cái: “Con mới lớp , anh của con sao chờ con được. Con ít nhất phải học đại học ở trong nước hai năm, sau đó mới có thể đi du học. Bao nhiêu người sau khi tốt nghiệp xong trung học xong liền đi du học luôn, kết quả thì sao, toàn bộ đều là bị phế bỏ. Ta cũng không muốn nhìn thấy con ở tại nước ngoài, chơi với một đám con ông cháu cha phá của. Con ngoan ngoãn cố mà học đi, cũng phải thi được vào đại học Đế Đô cho cha.”
“Anh thi đỗ là được rồi, còn bắt con cũng thi vào trường đấy để làm chi a.” Tiêu Bách Dương vô cùng buồn bực.
“Chuyện học tập không thương lượng gì hết. Công ty cha vất vả gây dựng, mấy đứa các con phải thay cha tiếp tục phát triển, chứ không thể để cho các con ‘miệng ăn núi lở’.” Đối với học tập của hai đứa con trai, Tiêu phụ luôn luôn nghiêm khắc.
Tiêu Bách Chu không dám hé răng, Tiêu phụ lại chuyển hướng về phía con trai lớn: “Bách Chu, con tính định học ở đại học nào?” Đối với chuyện đi du học của con trai, ông tuyệt đối sẽ không qua loa.
Tiêu Bách Chu không yên lòng đáp: “Còn chưa nghĩ ra ạ. Chờ con xem xét điểm IELTS sao đã rồi lại nói với cha sau.”
“Tiếng Anh của con không tồi, IELTS hẳn là không thành vấn đề. Chuyện học tập phải sớm nghĩ tốt một chút. Con tốt nhất tới hỏi Văn Bân, xem xem hai đứa nên đi du học ở nước nào, nếu có thể cùng học chung một trường đại học, cha cùng với Vệ bá bá của con sẽ rất an tâm.”
“… Vâng.”
Rất nhanh ăn xong một bát cơm, Tiêu Bách Chu lại buông đũa xuống: “Con có hẹn cùng Văn Bân online, con lên phòng trước đây.”
“Đi đi.”
Tiêu Bách Chu động tác chậm chạp đi lên trên tầng. Tiêu Bách Dương ở trong lòng thầm nói, anh trai của nhóc hẳn là sẽ không phải bị thất tình đi.
Trở về phòng, Tiêu Bách Chu ghé tới trên giường, nhắm mắt lại, suy nghĩ trở lại ngày nào đó không thể khống chế kia…
“Nhạc Lăng, anh rốt cuộc muốn dẫn tôi đi đâu a? Hiện giờ…” Lấy di động của Nhạc Lăng xem qua, Tiêu Bách Chu thực bất đắc dĩ, “Hiện giờ đã hơn ba giờ rồi.”
“Sao vậy, sợ tôi đem cậu bán đi sao.” Nhạc Lăng cười cười, vẫn không trực tiếp trả lời.
Tiêu Bách Chu làm bộ đứng đắn, nói: “Đúng vậy, sợ bị anh đem bán mất. Tôi là một thanh niên tốt, vẫn rất có giá đấy.”
“Giá bao nhiêu?”
Tiêu Bách Chu nở nụ cười: “Anh thực sự muốn bán tôi đấy à.”
Lúc này đổi lại Nhạc Lăng liền nghiêm túc trả lời: “Đúng thế. Mặc kệ là bao nhiêu tiền, đập nồi bán sắt tôi cũng sẽ mua.”
“…” Tươi cười của Tiêu Bách Chu nháy mắt liền biến mất, kinh ngạc nhìn Nhạc Lăng, trái tim bỗng dưng đập rất nhanh.
Nhạc Lăng hướng y trừng mắt, rồi lại trở lại vẻ nghiêm trang, nói: “Đêm cậu tới một nơi mà cậu trước kia tuyệt đối chưa từng đi qua. Rất nhanh sẽ tới.”
Tiêu Bách Chu nhìn nhìn về phía trước, tim đập vẫn rất nhanh. Y ẩn ẩn cảm thấy, giữa mình cùng Nhạc Lăng, tựa hồ đã có chút gì đó thay đổi.
Lại qua hơn hai mươi phút, xe của Nhạc Lăng cuối cùng cũng đã dừng lại. Tiêu Bách Chu buồn bực nhìn về phía hắn: “Nơi này?” Tiệm mát xa chân? Là một tiệm mát xa chân ở trong một thị trấn?
Nhạc Lăng xuống xe, nói: “Đi theo tôi.”
Tiêu Bách Chu trong đầu tràn ngập dấu chấm hỏi, theo sát Nhạc Lăng đi vào trong tiệm mát xa chân. Nhạc Lăng vừa đi vào, liền có người bước tới nghênh đón, còn gọi hắn một tiếng ‘Nhạc ca’. Nhạc Lăng kéo Tiêu Bách Chu qua, nói: “Đây là bạn của tôi, tôi dẫn cậu ấy tới đây xem náo nhiệt.”
Đối phương hướng Tiêu Bách Chu gật đầu chào hỏi, rồi đi ở phía trước dẫn đường. Nhạc Lăng đối với Tiêu Bách Chu làm một thủ thể đừng nói gì cả, rồi mới ôm vai của y, đi theo phía sau người nọ. Tiêu Bách Chu do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không có gạt bỏ tay của Nhạc Lăng ra.
Người nọ đem bọn họ đi vào sâu ở bên trong, Tiêu Bách Chu cảm thấy hình như đã đi ra khỏi tiệm mát xa chân rồi. Kỳ quái, tiệm mát xa chân này như thế nào lại lớn tới thế? Rồi bọn họ đi vào trong một chiếc sân, lại đi qua sân, lên tầng rồi xuống tầng. Quẹo trái quẹo phải bảy tám lần gì đó, liền đi vào trong một chiếc sân rất lớn. Vừa tiến vào nơi đó, Tiêu Bách Chu liền chấn kinh. Đây làm sao chỉ là một tiệm mát xa chân thông thường!
Xung quanh là khán đài cao thấp, ở giữa sân có thiết trí một đài đấu quyền anh. Trên khán đài bốn phía xung quanh, người đều đã ngồi chật ních, Tiêu Bách Chu có chút choáng váng.
Nhạc Lăng bàn tay nắm chặt lấy tay của Tiêu Bách Chu, đưa y tới trên một hàng ghế ngồi ở tại khán đài. Có người vừa thấy Nhạc Lăng liền bật người đứng dậy. Nhạc Lăng nói: “Tôi mang bạn tới đây chơi đùa, chốc lát nữa an bài cho tôi thi đấu một trận.”
“Nhạc ca, anh muốn lên đài sao?” Đối phương kinh hô.
“Ừ, an bài cho tôi một trận, tôi không lấy tiền.”
Nhạc Lăng đem Tiêu Bách Chu ngốc lăng ấn ngồi xuống trên ghế, rồi mới đưa cho Tiêu Bách Chu một chiếc thẻ, nói: “Cậu có thể đặt cược, nếu cậu đối với tôi có tin tưởng, vậy thì hãy đặt cược cho tôi.” Tiếp theo, hắn khom người, đôi môi ghé sát vào bên tai của Tiêu Bách Chu: “Bên trong thẻ bạc này có hơn vạn, mật mã là sáu số cuối trong số di động của cậu. Tôi hi vọng cậu sẽ đặt cược cho tôi.”
Không đợi Tiêu Bách Chu phản ứng lại, Nhạc Lăng đã cùng một người khác rời đi.
“Nhạc Lăng!” Tiêu Bách Chu mạnh mẽ đứng lên, trái tim kinh hoảng.
Nhạc Lăng đưa lưng về phía y, phất tay, bước đi.
“Nhạc ca, sao đột nhiên lại muốn lên đài vậy? Muốn gọi cho đại thiếu gia một cú điện thoại không?”
“Đánh một trận mà thôi, đừng có gọi cho anh tôi.”
Tiêu Bách Chu trong đầu trống rỗng, trừng mắt nhìn phương hướng mà Nhạc Lăng vừa rời đi.
Chuyện tình kế tiếp, Tiêu Bách Chu đã hoàn toàn mất đi phản ứng. Xung quanh đám người kêu gào, ở trên đài đấu quyền thủ đều là dốc toàn lực ra để chiến đấu. Hết thảy đều là kích thích bằng máu tươi, tiếng gào thét, tiếng hô to, tiếng xương cốt vỡ vụn,… Nếu là trong trường hợp khác, đối mặt với loại trận đấu huyết tinh như vậy, Tiêu Bách Chu có lẽ sẽ bị kích thích khơi ra thị huyết ẩn sâu tại trong cơ thể của mỗi một người đàn ông. Y có lẽ sẽ cùng những người khác la hét chói tai. Chỉ là, lúc này đây, toàn thân của y lại lạnh như băng, bởi vì người ở trên đài kia chính là Nhạc Lăng.
Người ở trên đài, trần trụi nửa thân trên, hai tay cuốn băng trắng. Người kia thời điểm nhìn lướt qua y, liền thoáng đối với y mỉm cười. Một khắc kia, trái tim của Tiêu Bách Chu cơ hồ ngừng đập.
“Nhạc Lăng! Nhạc Lăng!”
Trận đấu bắt đầu rồi, trong đầu của Tiêu Bách Chu chỉ còn xuất hiện một cái tên —– Nhạc Lăng.
Y không dám nhìn, nhưng mà y không thể không xem. Tập trung như thế nào, kích thích như thế nào, y bắt lấy người đứng ở bên cạnh, rống lớn: “Mau để cho anh ấy xuống dưới! Anh con mẹ nó mau kéo anh ấy xuống dưới đi!”
Thân thể của Nhạc Lăng bị đối phương nặng nề đánh văng tới trên rào chắn, nước mắt của Tiêu Bách Chu liền không ngừng rơi xuống. Lần đầu tiên, y phẫn nộ tới như vậy. Y một bên vừa kêu gào bắt người đứng ở bên cạnh lôi Nhạc Lăng xuống, một bên lại đứng ở bên cạnh đài đấu hô to: “Nhạc Lăng! Cố lên! Cố lên! Đánh chết anh ta đi! Đánh chết anh ta đi!”
Quá trình như thế nào, trận đấu làm sao chấm dứt, Tiêu Bách Chu hết thảy đều không còn nhớ rõ. Y chỉ nhớ rõ khi Nhạc Lăng đem đối phương hung hăng đẩy ngã xuống mặt đất, y liền đẩy ra những người vây xung quanh, vọt tới trên đài đấu. Y muốn đem người kia ôm lấy, nhưng mà trên mặt người kia lại toàn là máu.
“Bách Chu, làm bà xã của anh đi.”
Người ở trên khóe mắt cùng khóe miệng đều dính máu đột nhiên túm lấy tay của y, đem y lôi tới trên đài đấu quyền anh. Hắn ôm chặt lấy y, cả người mang đầy mùi mồ hôi, đối với y nói.
“Anh… anh là đồ hỗn đản!”
Ngay sau đó, Tiêu Bách Chu liền bị hôn, y cảm nhận được vị máu ở trong miệng của đối phương. Vươn tay qua, sau đó y cũng ôm thật chặt hắn.
Thời điểm kế tiếp, chính là một đêm điên cuồng. Thân thể bị xé rách, linh hổn run rẩy. Cái người đê tiện kia cùng phương thức tàn nhẫn như vậy, đem trái tim y phá tan, giữ lấy y. Mà y, cho tới bây giờ cũng không hề có chút hồi hận. Thậm chí, dị thường nhớ nhung người kia, rất nhớ, cái người khiến cho thân thể của y tới bây giờ vẫn còn đau nhức.
“Hỗn đản!”
Oán hận đập lên gối đầu, Tiêu Bách Chu cắn môi, y cũng không biết bản thân mình hiện tại muốn làm gì. Rối loạn, hết thảy đều rối loạn. Người kia từ sau hôm đó đưa y tới sân bay xong, liền vẫn không gọi cho y một cuộc nào. Trong lòng của Tiêu Bách Chu rất khó chịu, chẳng lẽ điên cuồng của ngày hôm đó, trận quyền anh mà người kia làm ra vì y ngày hôm đó, tất cả đều là giả dối sao?
“Cộc cộc cộc…”
“Anh, bên ngoài có người tới tìm anh, nói là bạn của anh.”
Tiêu Bách Chu đầu tiên là sửng sốt, sau đó mạnh mẽ ngồi dậy. Hít vào một ngụm khí lạnh, phát ra thanh âm “Shhh’, miệng vết thương ở phía dưới liền đau nhức.
“Đối phương có nói mình tên gì không?”
Chậm rãi xuống giường, đầu lưỡi của Tiêu Bách Chu đều run rẩy.
“Anh ta nói anh ta họ Nhạc.”
Tiêu Bách Chu mím môi, trong mắt lóe lên một tia sáng nào đó. Y một lần nữa quay trở về giường nằm úp sập, miễn cưỡng nói: “À, anh ta là bạn của anh, em để cho anh ta đi vào đi, anh sẽ chờ ở trong phòng. Cha đâu rồi?”
“Cha đi ra ngoài rồi, vậy em đi mời người kia vào nhé.”
“Anh, người kia không có vấn đề gì đi? Bộ dáng tựa như bị người khác đánh qua một trận.”
“Đã bảo là bạn của anh rồi mà, mau đi đi.”
“… Được rồi.”
Túm lấy cái gối ôm vào trong ngực, Tiêu Bách Chu nghĩ muốn nghiêm túc một chút, nhưng mà làm thế nào cũng không kìm chế được khóe môi cong lên. Lỗ tai dựng thẳng lên, cẩn thận nghe động tĩnh ở phía bên ngoài cửa. Khi tiếng bước chân quen thuộc truyền tới, Tiêu Bách Chu xiết chặt gối đầu.
Cửa mở ra, rồi lại đóng vào, tiếng bước chân đi tới gần giường, rồi một đôi tay sờ lên trên thắt lưng của y.
“Còn đau không?” Một hơi thở mờ ám phun tới bên tai của Tiêu Bách Chu.
Tiêu Bách Chu ở dưới thân của đối phương, xoay người, lọt vào trong tầm mắt là một khuôn mặt xanh tím.
“Còn đau không?”
Nhạc Lăng ở trên môi của Tiêu Bách Chu hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng, trong mắt là yêu say đắm không hề che giấu.
“Anh cứ như vậy liền chạy tới trong nhà của em?”
“Em vừa mới đi, anh liền bắt đầu nhớ em rồi. Hôm trước sau khi bồi ông nội cùng cha mẹ ăn xong cơm tất niên, ngày hôm qua lại đi tụ họp với chiến hữu, bị chuốc tới say bí tỉ. Hôm nay thiếu chút nữa thì đi nhầm máy bay.”
Đem người ôm lấy, Nhạc Lăng nói: “Lấy hộ chiếu của em, thu thập hành lý, chúng ta đi thôi.”
“… Đi đâu?” Tiêu Bách Chu lại một lần nữa tâm có cảm giác đang bay lên, người này hình như rất thích làm mấy trò ‘tiền trảm hậu tấu’.
“Tới rồi em sẽ biết. Mau lên.”
“Em còn phải cùng cha nói một tiếng đã, còn có lễ mừng năm mới, em làm sao cứ như vậy liền đi theo anh được?”
Nhạc Lăng ấn lên mông của Tiêu Bách Chu, bá đạo nói: “Xuất giá theo chồng, em là bà xã của anh, lễ mừng năm mới đương nhiên là phải ở chung với anh. Mau lên, thu thập hành lý đi. Anh cho em…” Nhìn đồng hồ, “… hai mươi phút.”
“Anh thực quá đáng a.” Nhạc Lăng nghĩ tới ngày đó liền tức không biết trút lên đâu, “Anh liền cứ như vậy khẳng định em sẽ đi theo anh?”
Nhạc Lăng mặt không đổi sắc, nói: “Anh là quân nhân, nhìn trúng mục tiêu thì sẽ ra tay nhanh độc chuẩn. Em không đi theo anh, anh cũng sẽ đem em khiêng đi. Tiêu Bách Chu đồng học, kháng nghị của em bị bác bỏ, em bây giờ còn…” Lại xem đồng hồ, “… thời gian mười sáu phút nữa để thu thập hành lý.”
“Hỗn đản!”
Đẩy ra Nhạc Lăng, Tiêu Bách Chu đi tới trước tủ quần áo để tìm quần áo. Người này, thực sự là quá mức quá đáng!
Đế đô, tại nhà Nhạc Thiệu, ba người Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu thờ ơ nhìn di động. Tôn Kính Trì khó chịu nói: “Nhạc Lăng tiểu tử này, ra tay rất nhanh a.”
“Tớ thực hâm mộ thằng nhãi đó.” Tiêu Tiếu nuốt một ngụm nước miếng.
Nhạc Thiệu thở dài một tiếng: “Thời điểm nào thì Phi trở về a, này thực sự là sống một ngày chẳng khác nào một năm.”
Cái gì gọi là, cùng nghề nhưng không cùng mệnh.