Vừa khỏi ốm Thiên An lập tức đi đến nhà tìm Văn Vũ, cô vẫn ngốc nghếch như vậy?
Không thể nào buông bỏ được tình yêu giành cho Văn Vũ.
lúc đến nơi thì cửa nhà đóng kín, Văn Vũ không có ở nhà.Thiên An ngồi nơi bậc cửa đợi Văn Vũ trở về nhưng đợi cả ngày cũng không thấy Văn Vũ xuất hiện.
Cô đành chán nản đi về.
Liên tục mấy ngày sau đó Thiên An đều đến tìm Văn Vũ nhưng vẫn mãi không gặp được.
Không biết Văn Vũ đi đâu,?
Văn Vũ giống như biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của cô.
Điều đó khiến Thiên An thật sự hoảng hốt.
bà lão nhà ngay gần đó nhìn thấy Thiên An ngày ngày đến đây thì lên tiếng hỏi.
- cô gái, ngày nào cô cũng tới đây là để tìm chàng trai sống trong ngôi nhà này sao?
Thiên An đứng dậy nhìn bà lão đáp.
- vâng, cháu tìm Văn Vũ.
- mấy ngày trước cậu ấy đã dọn hành lí chuyển đi rồi,
Thiên An mở to mắt không tin
- bà nói sao? Văn Vũ chuyển nhà rồi ư? Anh ấy chuyển đi đâu vậy bà?
- tôi làm sao biết được.
Bà lão bỏ đi, để Thiên An đứng lặng tại chỗ thật lâu.trong đầu không ngừng tự hỏi.
Văn Vũ, anh đang ở đâu?
Tại biệt thự,
Thanh Hà và con Lan cùng nhau lần lượt bê thức ăn ra bàn, Thanh Hà đi trước, con Lan đi đằng sau, không biết vô tình hay cố ý mà bước chân con Lan loạng choạng va vào người Thanh Hà làm cô té xuống đất, đĩa thức ăn trên tay rơi xuống văng tung tóe trên nền nhà.
Con lan vội kêu lên.
- ơ...tôi xin lỗi cô nha...
Miệng xin lỗi nhưng cô ta lại không có đỡ Thanh Hà dậy mặc cô chật vật ngã trên đất.
Thanh Hà nhịn đau, chống tay định đứng lên thì cơ thể bỗng nhiên nhẹ bẫng, cả người được bàn tay của ai đó nâng lên, lập tức rơi vào vòng ôm xa lạ...
Con Lan trố mắt ra nhìn anh chàng đẹp trai đang ôm Thanh Hà lòng thầm tức tối.
Mạnh Quân tay đỡ eo cô, miệng dịu dàng hỏi.
- em không sao chứ?
Thanh Hà ngẩn ra mất lúc mới trả lời, cô hơi lúng túng,
- tôi...tôi không sao, cảm ơn anh.
Tay Mạnh Quân ôm eo cô rất chặt, người cứ thế nhìn nhau trong giây lát.
Thiên Tuấn vừa đúng lúc từ bên ngoài trở về, hiển nhiên là chứng kiến hành động thân mật của Thanh Hà và Mạnh Quân.trong mắt liền dâng lên ngọn lửa giận dữ nhìn chằm chằm đôi nam nữ.
Sự im lặng của anh giường như đang báo hiệu cơn cuồng phong sẽ ập tới.
Thanh Nga đứng bên cười khẩy, cô ta nhanh chóng rót vào tai Thiên Tuấn.
- Thiên Tuấn, anh nhìn đi, bản lĩnh mồi chài đàn ông của nó đúng là giỏi thật mà..ôm nhau liếc mắt đưa tình thế kia cũng có khi đã...ngủ với nhau rồi...đúng là đồ không biết xấu hổ.
Thanh Nga nói mà như rít qua từng kẽ răng,cô ta đố kị đến phát điên.
Vì cớ gì mà bất kể Thiẻn Tuấn hay anh chàng kia đều vây quanh Thanh Hà mà không phải cô ta.loại nghèo mạt thấp kém như vậy sao có thể được quan tâm như vậy?
Nghe tiếng động, cả Thanh Hà và Mạnh Quân đều quay ra nhìn, thấy người bên ngoài là Thiên Tuấn thì cả hai động thời ngạc nhiên,
Mạnh Quân buông cô gái trong lòng, nhìn Thiên Tuấn cười giả lả.
- cậu về rồi? Tôi cũng vừa mới tới.
Thiên Tuấn không trả lời, chỉ nhìn thanh Hà chòng chọc, cái nhìn khiến Thanh Hà đang đứng bỗng dưng muốn nhũn ra,
Thanh Nga lên tiếng đay nghiến.
- mày còn đứng đó hả? Còn không mau dọn cái thứ thức ăn bẩn thỉu dưới đất đi,
Mạnh Quân nhíu mày nhìn Thanh Nga.
- cô gái đanh đá, có cần mở miệng ra là nói khó nghe vậy không?
Thanh Nga lườm Mạnh Quân cái cháy mắt sau đó quay sang Thiên Tuấn nhăn nhó.
- anh xem,anh ta muốn bắt nạt em kìa.
- ê...tôi bắt nạt cô, người như cô ai bắt nạt cho nổi chứ?
Thanh Nga dậm chân.tủi thân ôm cánh tay Thiên Tuấn nhưng bị Thiên Tuấn gạt ra, anh không nói không rằng sải bước tới bất ngờ túm tay Thanh Hà kéo cô đi mạch lên phòng.
Cửa phòng vừa khép lại, anh lại bắt đầu công cuộc hôn môi cô.không để cô có cơ hội chống cự, lưỡi anh bá đạo di chuyển tàn sát khoang miệng cô, anh vừa hôn lại vừa cắn, chẳng mấy chốc môi cô sưng mọng lên.
Lúc này Thiên Tuấn mới buông ra, lửa giận trong mắt càng nồng đậm
,
- em cố ý để Mạnh Quân ôm em?
Thanh Hà vừa xấu hổ lại bị hôn đến nỗi thở hổn hển, cô bất lực kêu lên.
- tôi không có..
- vậy vừa nãy là như thế nào?giám để người đàn ông khác ôm, em muốn tôi trừng phạt em như thế nào đây?
- tôi bị ngã, anh ấy chỉ đúng lúc đỡ tôi thôi,
- sao tự dưng lại bị ngã?
- tôi...
Nhớ lại lúc con Lan va vào mình, Thanh Hà có chút khó hiểu.cuối cùng vẫn không nói ra.
- tôi bất cẩn nên mới bị ngã thôi..
- thật sao...???
Cô cúi thấp đầu lí nhí đáp.
- là thật..
Thiên Tuấn khẳng định chủ quyền của mình.
- ngoài tôi ra không cho phép ai khác chạm vào em, có nghe không?
- tại sao chứ?
- tại vì tôi không thích như vậy"?em cứ biết vậy là được.
Thanh Hà hết nói nổi.cậu chủ gì mà ngang ngược không thể nói lý!
Thanh Nga sốt ruột đứng dưới phòng khách, trong đầu mường tượng lại cảnh thiên Tuấn kéo Thanh Hà đi lên lầu mà tức muốn ói máu.cô ta liếc Mạnh Quân cái nổ con mắt rồi ngồi phịch xuống ghế.
Mạnh Quân cũng không có để ý cô ta, trong đầu anh cũng đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Từ trên lầu Thiên Tuấn cùng Thanh Hà trước sau đi xuống lầu.
Thiên Tuấn thản nhiên ngồi lên ghế, Thanh Hà vội vàng chạy nhanh vào trong bếp,
Mạnh Quân nhìn theo rồi ngồi xuống đối diện Thiên Tuấn.
Thiên Tuấn lạnh lùng hỏi.
- cậu lại tới làm gì?dạo này có vẻ siêng tới thăm tôi?
Thanh Nga vội xen vào, giọng điệu mỉa mai.
- người ta không phải tới thăm anh mà là thăm người khác kìa.
Mạnh Quân xem Thanh Nga như không khí.
- tôi tới ăn chực cơm trưa của cậu không được sao?
Thiên Tuấn lặng im.không đồng ý cũng không phản đối.anh cầm đũa bắt đầu ăn cơm.mặt lạnh tanh khiến mạnh Quân bất chợt rùng mình nổi da gà...
Bữa ăn kết thúc.Thiên Tuấn và Mạnh Quân cùng nhau lên phòng làm việc trên lầu .
Thanh Nga ở dưới lầu lập tức kêu con Lan ra bên ngoài nói nhỏ gì đó, con Lan vâng dạ rồi đi làm việc.Thanh Nga cũng trở về khách sạn.
lúc sau trên lầu vang lên tiếng kêu thảm thiết của Mạnh Quân.
Anh tay ôm lấy đũng quần, mặt tái mét.răng nghién chặt.
- mẹ kiếp, Thiên Tuấn? Cậu muốn tôi tuyệt tự sao?
Thiên Tuấn sau khi hạ thủ xong thì ung dung ngồi lên ghế, chân vắt lên, thong dong liếc bạn.
- giám động chạm, tơ tưởng người của tôi, cậu chắc chắn sẽ tuyệt tự.
- cậu nói cái quái gì vậy,?người của cậu? Ai?
- Thanh Hà đã định là người của tôi.
- Thanh Hà?ý cậu nói là giúp việc xinh đẹp nhà cậu ư?
Thiên tuấn gật đầu chắc nịch.Mạnh Quân sững người hồi lâu.
Không ngờ khó khăn lắm anh mới động tâm với người con gái, nhưng người con gái đó đã bị Thiên Tuấn để ý mất rồi.
Anh và Thiên Tuấn không chỉ là bạn mà còn cùng nhau làm ăn bấy lâu nay, sự tin tưởng lẫn nhau là tuyệt đối.nếu Thiên Tuấn đã thích cô ấy anh đành phải buông tay mà thôi.
Mạnh Quân thầm nuối tiếc, nhưng vẫn thắc mắc hỏi.
- vậy bà chằn lúc nãy với cậu là quan hệ gì?nhìn cũng biết cô ta rất thích cậu.
- cô ấy là ân nhân của tôi? Là người đã cứu tôi mạng.
- cái gì"? Cứu cậu? Sao tôi không biết gì cả?
- cách đây hơn năm trước, lúc cậu đang ở hông kong tôi sơ ý lọt vào bẫy của lão Hồ,mắt bị tia laze hồng ngoại làm cho tổn thương. bị đưa tới nơi hẻo lánh để thủ tiêu nhưng tôi trốn được, lúc đó cô ấy đã cứu tôi,
Giọng của Mạnh Quân khá bất ngờ.
- cô ta cứu cậu ư? Có nhầm lẫn không vậy? Người như cô ta mà cũng tốt như thế sao? Vậy tại sao cô ta lại ở đây?
- cô ấy từng làm giúp việc cho người ta, bị đánh đập thường xuyên, nên tôi chuộc cô ấy ra báo ơn cô ấy.
- cô ta trước làm giúp việc???còn bị đánh??người như cô ta cũng chịu để bị đánh sao? Cô ta không ra tay đánh người thì thôi đi.
- nói tóm lại tôi chỉ muốn trả ơn cô ấy thôi,
- liệu có nhầm lẫn gì không? Không phải lúc đó mắt cậu bị thương sao? Có nhận nhầm người rồi không? Cô ta nhìn thế nào cũng không giống...
Mà không giống thế nào Mạnh Quân cũng không diễn tả được, chỉ là có cảm giác gì đó khó hiểu.
Ngay đến Thiên Tuấn cũng có cảm giác đó, nhưng anh đã cho người mang ảnh Thanh Nga hỏi hết khắp làng đó và đúng là Thanh Nga chính là Sin.
Anh không thể không tin.
sáng, Thiên An đùng đùng xông vào phòng ngủ của anh trai, hùng hổ.
- có phải anh đã nói gì với Văn Vũ nên anh ấy mới bỏ đi không?
Thiên Tuấn chậm rãi nói.
- phải, anh chưa thiến cậu ta là đã nhân nhượng lắm rồi.
Thiên An lao tới nắm cổ áo anh trai gào to.
- anh quá quắt lắm, trả văn vũ lại cho em đi.
- quên cậu ta đi, cậu ta không hợp với em đâu? Cậu ta không yêu em.
Thiẻn An khóc rống lên.
- nhưng mà em yêu Văn vũ,ngay cả anh cũng nói em và anh ấy không hợp.em gét anh...
Thiên An lao ra ngoài, nổi điên đi tìm Văn Vũ..
Cùng lúc đó con Lan mang cặp lồng đưa cho Thanh Hà.
- cô mang Cháo hạt sen đến khách sạn cho cô Nga đi, cô ấy đang đợi.
Thanh Hà không còn cách nào từ chối nên đành cầm cháo đi khỏi biệt thự..