Bí Mật Của Em

chương 14

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thiên Tuấn tay bế Thanh Hà chân đá cửa đi vào phòng, anh ôm cô đi tới bên giường và đặt nhẹ cô nằm lên đó, anh cúi xuống chống hai tay sang hai bên giường, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt đỏ ửng lên vì rượu của cô nhìn thật lâu.

Thanh Hà lúc bấy giờ mới cảm nhận được sức ảnh hưởng nặng nề của rượu, đầu óc cô quay vòng, cô cố lấy lại chút tỉnh táo những vẫn là vô dụng, tay vô lực đẩy đẩy khuôn ngực anh,

- cậu chủ..

- Gọi tôi là Thiên Tuấn.

Cô giống như bị anh thôi miên.môi thốt lên.

- Thiên...Tuấn...

Nghe cô nho nhỏ gọi tên anh như vậy? Cảm giác giỗng như đang ngứa mà được gãi, thật là dễ chịu.

- Thanh Hà...tôi muốn em.

Nói xong Thiên Tuấn cúi xuống trực tiếp đè lên cơ thể mềm mại của Thanh Hà.môi anh lần nữa dán chặt lên bờ môi căng mọng của cô.

Đôi nam nữ trên giường hôn nhau triền miên, hôn giống như cả đời này sẽ không buông nhau ra nữa.

Sự dịu dàng nhưng lại không kém phần mạnh mẽ của anh khiến cô chìm sâu trong bể tình.

Tay anh vuốt ve, chu du khắp mọi ngóc nghách trên cơ thể cô, tay đi đến đâu, lửa bén đến đấy.

Thiên Tuấn ngừng hôn, nghe tiếng Thanh Hà thở dốc, anh xấu xa hỏi.

- Tôi hôn em như vậy em có thích không?

Cô mộng mị trả lời.

- tôi.. tôi nóng quá..

- tôi cởi váy giúp em...

Thiên Tuấn đưa tay bắt đầu lột váy của cô.nhưng chưa kịp cởi ra thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa ầm ầm.

Tiếng vang lớn đến mức làm cho Thanh Hà vốn đang say rượu cũng giật mình, tỉnh táo ra không ít.cô nhìn hiện trạng của bản thân thì kêu lên kinh hãi, gạt tay Thiên Tuấn lảo đảo nhảy xuống khỏi giường.cô nhìn anh thảng thốt.

Bên ngoài con Lan vẫn không ngừng đập cửa.

- cậu chủ...cậu chủ.. cô Nga thấy không được khỏe, kêu cậu đến khách sạn.

Thanh Hà vốn đang lúng túng không biết làm sao lại đúng lúc nghe nhắc đến cái tên Thanh Nga thì cả người run bắn lên.

Lời cảnh cáo cùng đe dọa của Thanh Nga lại vọng lên trong đầu cô...

Thiên Tuấn ảo não muốn chửi thề(tức vì chưa kịp làm thịt).anh liếc Thanh Hà cái rồi ra mở cửa.mắt lạnh thấu xương".

Con Lan bị ánh mắt anh dọa cho sợ chết khiếp.

- cậu...cậu chủ.

- lập tức cút xuống dưới ngay.

- vâ...vâng...

Con Lan xoay người chạy trối chết.

Xuống đến phòng khách thì bị Thanh Nga lôi ra ngoài.

- sao rồi hả? Thiên Tuấn nói sao?

- tôi, tôi đã nói giống như lời cô bảo nhưng mặt cậu ấy đáng sợ lắm.cậu ấy bảo tôi cút...

Thanh Nga tức đỏ mắt...

nam nữ ở cùng nhau trong phòng không lên giường thì tâm sự chắc.

Sin...mày giỏi lắm, tìm cách trèo lên giường Thiên Tuấn được rồi, mày giám giành đàn ông với tao ư?

Con Lan nhìn vẻ mặt hung ác của Thanh Nga thì run lẩy bẩy.

- cô, cô à...

Thanh Nga nện mạnh gót giày đi ra khỏi biệt thự...

Trên phòng, Thanh Hà xách váy muốn chạy ra khỏi phòng liền bị Thiên Tuấn đè lại trên tường, cô khẩn trương muốn khóc.

- cậu bỏ tôi ra...

- dụ dỗ tôi đến mức này vẫn còn muốn chạy?

- tôi không dụ dỗ cậu...tôi nhất thời bị say nên mới như vậy? Cậu bỏ tôi ra đi.

- tôi làm sao bỏ em ra được, phải làm cho xong việc đang còn dang dở chứ?

Cô hét lên.

- không...không được...cậu đi thăm cô Nga đi, cậu không nghe cô ấy không được khỏe sao?

Thiên Tuấn nhất thời chán nản, anh buông tay ra, Thanh Hà lập tức chạy nhanh ra khỏi phòng.

Nhìn theo bóng cô chạy bỗng dưng anh thấy hơi bất lực.( chưa được ăn no bất lực cmn rồi).

Thanh Hà chạy về phòng mình gấp gáp thay đồ, rửa mặt...chất cồn trong cơ thể theo làn nước trôi đi đáng kể, tim cô đập liên hồi.

Không ngờ suýt chút nữa cô và cậu chủ đã....

Cô kinh hãi ôm ngực, hô hấp bỗng trở nên thật khó khăn...

Thiên An đến trước cửa nhà Văn Vũ thì thấy cửa không khóa.bên trong vọng ra tiếng cười của Văn Vũ và cô gái.tiếng cười rất vui vẻ.

Sẵn có hơi men trong người Thiên An tông cửa xông vào.

Văn vũ và cô gái bị làm cho giật mình nhìn ra cửa.

Thiên An thân váy đỏ quyến rũ đứng nơi cửa, mắt chăm chăm nhìn Văn Vũ.

- Tiêu Văn Vũ.cô ta là ai hả?

Văn Vũ nhìn bộ dạng muốn nổi điên của Thiên An thì phiền phức nói.

- cô lại tìm đến đây làm gì?

Thiên An chỉ tay vào cô gái.

- cô ta là ai? Sao lại ở nhà anh lúc đêm hôm như vậy?

- liên quan gì đến cô, cô ấy là bạn gái của tôi đó, cô rõ chưa?

Thiên An hùng hổ xông tới đẩy ngã cô gái, hét lên với Văn Vũ.

- anh được lắm, hết đi thầm thương trộm nhớ Thanh Hà, giờ lại có người khác nữa sao? Em không cho phép anh như vậy?anh biết chưa.

Văn Vũ vội đỡ cô gái lên.

- Hồ Điệp? Cậu không sao chứ?

Hồ Điệp lắc đầu.Văn Vũ tức giận nhìn sang Thiên An.

- nửa đêm rồi cô còn nổi điên cái gì? Tôi yêu ai thích ai là chuyện của tôi.tôi không thích cô, cô xinh đẹp giàu có như vậy sao cứ bám theo người chẳng có gì như tôi chứ?tôi không thích hợp với cô hay nói đúng hơn là cô vốn không hợp với người nghèo như tôi.

Thiên An bướng bỉnh kêu lên.

- em không quan tâm anh giàu hay nghèo,em thích anh cũng chẳng vì nghèo hay giàu,

- cô không quan tâm nhưng tôi quan tâm, cô làm ơn buông tha cho tôi đi được không? Tôi không hề thích cô chút nào cả.

Văn vũ hét xong khóe mắt thiên An rưng rưng, cô nổi điên vơ lấy khung hình trên bàn ném mạnh xuống đất,

- văn vũ..anh là đồ vô tình...sao lại vô tình với tình cảm của em như vậy?

Văn vũ nhìn khung hình vỡ nát dưới chân thì sững lại, sau đó từ từ cúi xuống nhặt tấm ảnh lên, sau đó nhìn thiên An quát to.

- cút..cô cút đi, sự đeo bám của cô khiến tôi chán gét, tôi gét cô đến không thể gét hơn...

Thiên An nhìn Hồ Điệp rồi lại nhìn Văn vũ,

- được lắm văn vũ...anh đuổi em...anh vì cô ta mà đuổi em...anh vì cô ta mà không tiếc mắng em.

Thiên An mếu máo quay người lao vụt ra ngoài.

Bên ngoài trời, gió bắt đầu thổi mạnh lên, ánh chớp soi sáng cả vùng trời, đâu đó là tiếng sấm rền vang, mưa bắt đầu rơi...

Hồ Điệp nhìn văn Vũ.

- cậu mau đuổi theo cô ấy đi, trời sắp mưa rồi..

Văn Vũ chăm chú nhìn bức ảnh trên tay, đáy mắt thoáng hiện lên tia không nỡ..

Trong ảnh chụp người phụ nữ, khuôn mặt người đó rất giống với thanh Hà.

- cậu định bỏ mặc cô ấy đi như vậy sao?

Văn vũ trầm tư không nói gì?

Thiên Tuấn đến khách sạn khiến Thanh Nga rất vui mừng, cô ta vội vàng trang điểm sao cho khuôn mặt nhợt nhạt nhất rồi làm mặt đáng thương nói.

- Thiên Tuấn, cuối cùng anh cũng đến.

Thiẻn Tuấn ngồi xuống ghế, nhà nhạt hỏi.

- nghe nói em bị ốm?

- vâng, em mệt lắm, đau đầu chóng mặt.

- đã uống thuốc chưa?

- em vừa uống rồi.anh quan tâm em em rất vui.

Thanh Nga ngồi bên anh, yếu ớt tựa vào vai anh,

Thiên Tuấn mặc cô ta tựa vào, không nói năng gì, điện thoại di động trong túi anh vang lên, nhìn tên người gọi anh liền đứng dậy đi ra ngoài nghe,

- Có chuyện gì?

Bên kia, Sáng, tay chân thân tín của anh nói.

- tôi đã cho người điều tra chuyện cậu giao cho, đã có kết quả rồi ạ.

- kết quả thế nào?

- không có gì bất thường cả..

Thiên Tuấn buông điện thoại,ánh mắt suy tư...

Có lẽ anh quá đa nghi rồi chăng?

Anh bước lại vào phòng, giọng dịu đi chút.

- em nghỉ ngơi đi, tôi có việc đi gấp.

Thanh Nga gật đầu tỏ vẻ mệt mỏi.

- "Vâng,

Đợi Thiên Tuấn đi hẳn Thanh Nga mới thầm thở phào nhẹ nhõm...may là cô ta kịp thời gọi điện cho bố để sắp xếp mọi chuyện nếu không đã bị lộ thân phận rồi.

Cô ta thầm thấy may mắn.

Thiên Tuấn không mang lòng nghi ngờ, cô ta ra tay mới dẽ dàng hơn.

Lúc Thiên Tuấn trên đường trở về biệt thự thì trời đổ mưa rất lớn,gió thổi mạnh, sấm chớp đùng đùng vang trời.xe chạy gần về đến nơi thì bắt gặp Thiên An cả người ướt sũng đang dầm mình dưới mưA, Thiên Tuấn che dù bước ra ôm lấy em gái đưa cô vào trong xe.

Cả đoạn đường từ nhà văn vũ trở về Thiên An không hề khóc nổi, nhưng lúc nhìn thấy anh trai, nước mắt tủi thân bỗng tuôn ra như mưa, cô ôm chầm anh trai, khóc òa lên nức nở.

- anh, anh ơi,

Thiên tuấn ôm em gái, nhìn bộ dạng của cô đau lòng hỏi.

- đã xảy ra chuyện gì?

- anh, em gét văn vũ, em gét anh ấy, anh ấy mắng em trước mặt cô gái khác, anh ấy ruồng rẫy em.huhu.

Thiên tuấn nghe em gái khóc thảm thì nghiến răng nói.

- anh nhất định giúp em chỉnh cậu ta?

Thiên an quệt nước mắt, hỏi.

- anh định làm gì anh ấy?

- anh sẽ thiến hắn, biến hắn thành thái giám.

- huhu...không được, anh mà làm vậy anh ấy sẽ tuyệt tự mất, anh ấy mà tuyệt tự anh sẽ không có cháu trai đâu?

- anh sẽ có rất nhiều đứa cháu, không nhất thiết là phải cậu ta.

- nhưng en chỉ muốn có con với anh ấy.

- đặng Thiên An, em điên rồi.

- huhu.. em điên rồi, anh,...em yêu anh ấy đến điên rồi...làm sao đây?

Thiên An ôm chặt anh trai khóc đến tâm tê phế liệt, sau đó thiếp đi.

Thiên Tuấn lái xe về biệt thự,

Sau trận dầm mưa đó Thiên An ốm sốt mất ngày không xuống được giường, trong ngày đó Thanh Hà tay chăm sóc Thiên An tận tình, những lúc vô tình đụng mặt Thiên Tuấn cô lại bỏ chạy đi thật nhanh.

Cô muốn chạy trốn anh, trốn trái tìm mình.cô không muốn động tâm với anh, vì thân phận của cô thật sự không với nổi tới địa vị của anh.

Thanh hà mang cháo lên phòng cho Thiên An, lúc đi ra khỏi phòng Thiên An cánh tay từ phía sau bất ngờ túm lấy tay cô, lôi vào sau bức tường, cô bị người đó đè lên tường.môi nhanh chóng bị ngậm chặt lấy.

Hơi thở quen thuộc khiến Thanh Hà nhận ra ngay cậu chủ.

- ưm...ưm...cậu...chủ.

Thiên Tuấn ôm chặt cô.hôn miệt mài.hôn mãi...hôn cho thỏa cơn nghiện..

Lúc rời môi...thanh hà gần như thở không nổi...cô thở gấp gáp.

- cậu...

- sao lại trốn tránh tôi?

- tôi...tôi không trốn cậu.xin cậu đừng làm như vậy với tôi nữa.

- sao có thể không làm? Khi hôn em cảm giác rất tuyệt, tôi rất thích.

- cậu...cậu là đồ lưu manh...

Thanh Hà bỏ chạy đi mất.

Truyện Chữ Hay