Thiên Tuấn vào phòng, anh ung dung ngồi lên giường, hỉ nộ trong đôi mắt tăng lên ngùn ngụt., nhìn Thanh Hà đứng co rụt nơi cửa.
- vào đây?
Thanh Hà thấp thỏm đi vào,mặt cúi gằm xuống.
- ngẩng đầu lên nhìn tôi?
Cô cắn căn môi ngẩng đầu lên, vẫn không giám nhìn thẳng vào mắt anh.
- đừng có cắn môi,
- cậu chủ....tôi...
- đi tới ngồi cạnh tôi?
Giọng điệu anh hoàn toàn là ra lệnh, Thanh Hà chỉ còn cách nghe theo, cô đi tới ngồi đối diện anh.
Lúc này, Thiên Tuấn mới có vẻ hài lòng hơn chút, mắt anh quan sát cô, tay đồng thời đưa lên cởi nút áo sơ mi.Thanh Hà nhìn hành động đó của anh thì hơi hốt hoảng.
- cậu chủ???cậu....
Cởi được chiếc cúc thì Thiên Tuấn Dừng lại,nói với cô.
- cởi cúc áo cho tôi?
- cái...cái gì cơ?
- tôi nói.em giúp tôi cởi áo.
Thanh Hà mở to đôi mắt trong suốt, mặt đỏ bừng bừng, lưỡng lự chút cô rụt rè đưa tay khẽ chạm vào hàng cúc áo trước ngực anh.
Từng nút, từng nút áo lần lượt được mở ra, ngón tay cô cũng theo đó mà run run.cả quá trình Thiên Tuấn chỉ lặng lẽ dùng ánh mắt nóng rực quan sát cô.
- tôi...tôi cởi xong rồi.
Giọng anh khàn khàn.
- ừm.
Thanh Hà với tay lấy hộp thuốc ở ngăn kéo tủ đầu giường,
Vòm ngực cường tráng săn chắc của Thiên Tuấn bị đỏ một mảng lớn, cô khẽ nuốt nước miếng, bắt đầu bôi thuốc lên vết bỏng.Ngón tay cô chạm vào da thịt anh nghe nóng như lửa đốt.
Thiên Tuấn đảo mắt theo từng chuyển động nơi đầu ngón tay cô, sắc mặt càng lúc càng trở nên xám xịt, môi khô khốc, hơi thở càng trở nên khó khăn hơn.
Anh nhịn không nổi nữa bèn chụp lấy tay cô áp chặt vào vòm ngực nóng kinh người.
Thanh Hà bị hành động đó của anh làm cho hốt hoảng
- á..cậu làm gì vậy? Tôi...còn chưa bôi xong thuốc mà.
Nhiệt độ từ cơ thể anh truyền sang tay cô nghe nóng lên rần rần.
Thiên Tuấn thở mạnh.toàn thân bứt rứt khó chịu,
- em đừng bôi nữa...
- vậy...vậy tôi không bôi nữa...cậu bỏ tay tôi ra đi được không?
Khuôn mặt trắng nõn của cô vì xấu hổ mà ửng hồng lên trông rất đẹp, mê hoặc thị giác anh, Thiên Tuấn không trả lời cô mà động tay cái kéo cô nhào vào trong ngực ôm chặt, anh cúi đầu xuống lần tìm môi cô, hôn mạnh..
Thanh Hà cố gắng đẩy anh ra, cổ họng phát ra tiếng "ưm ưm" như muỗi kêu...
Nhiệt độ trong phòng cũng theo đó mà nóng lên...
Thiên Tuấn vừa hôn vừa đẩy Thanh hà ngã xuống giường, thân hình cao lớn của anh lập tức đè lên, môi anh hôn cô như vũ bão, sau đó chuyển dần xuống cổ cô mơn trớn.Thanh Hà tuyệt vọng hét lên.
- ưm...buông ra...cậu chủ....buông tôi ra đi...xin cậu...ưm..
Thiên Tuấn ngừng lại, anh gầm nhẹ.
- em cự tuyệt tôi nhưng lại ngã vào vòng ôm của kẻ khác? Tại sao vậy?
Hai tay cô bị anh đè chặt, chỉ có thể rơi lệ mà nói.
- không phải...tôi không phải như vậy?
- em nói em không phải...vậy mấy bức ảnh đó là sao? Em để cho người đàn ông khác ôm em thật khiến tôi tức giận.hơn nữa đó còn là bạn tôi?
Thanh Hà Lắc đầu nguậy nguậy...nghĩ đến kẻ khác ôm cô, còn cô thì thẹn thùng Thiên Tuấn bực bội đến điên lên.
- tôi có điểm nào không đủ tốt. Hơn hết tôi có rất nhiều tiền, phụ nữ theo tôi không đếm xuể, em là người đầu tiên khiến Thiên Tuấn tôi mở miệng đề nghị, nhưng vì sao em lại từ chối?chẳng lẽ em còn mục đích gì khác chăng?
- cậu có tiền thì liên quan gì đến tôi chứ?có tiền thì có thể tùy ý đùa bỡn người khác sao?tôi không cần tiền của cậu cũng không quyến rũ mồi chài ai hết, tôi chỉ muốn sống cách bình thường nhất cậu có biết không?vậy nên xin cậu để tôi đi có được không?
Cuộc sống bình thường?
Khiến cho Thiên Tuấn anh để ý đến đã không còn bình thường được nữa rồi?
Thiên Tuấn không buông cô mà càng gia tăng lực siết chặt tay cô.tay anh đan vào tay cô, môi lại cúi xuống hôn.
- ưm...cậu chủ...xin cậu..đừng như vậy mà...bỏ tôi ra...tôi không muốn..không muốn...
- em không muốn nhưng tôi muốn.
Thiên Tuấn mất hết lí trí di chuyển môi, nụ hôn như làn mưa rơi xuống bầu ngực cô.mùi hương từ da thịt cô toát ra khiến anh mê đắm, điên cuồng muốn chiếm đoạt.
Trong phòng vang vọng tiếng nức nở của người con gái.
Ngay lúc anh luồn tay cởi áo cô thì nghe tiếng hét thất thanh của Thiên An.
- Đặng Thiên Tuấn? Anh làm trò gì vậy?
Thiên Tuấn dừng động tác, Thanh Hà nước mắt đầy mặt đẩy anh sang bên, vội vàng chỉnh lại quần áo, lau nước mắt và bỏ chạy ra khỏi phòng.
Thiên Tuấn nhìn theo bóng cô rồi bỗng quắc mắt nhìn em gái đang đứng ở cửa.
- sao lúc nào em cũng xuất hiện phá hư chuyện của anh vậy?
Thiên an vẻ mặt không tin nổi.
- em phá chuyện của anh? Chuyện gì?ức hiếp cô gái yếu đuối đâu phải là tác phong của anh.
- em thì biết cái gì?
- anh thích cô ấy hả?
- em nói gì? Thích gì chứ?
- không thích thì sao lại làm như vậy với cô ấy?không phải khi thích người mới muốn làm như vậy thôi sao?
Thiên Tuấn nghe Thiên An nói như vậy thì hơi ngẩn ra.
Thích? Trước này chỉ cần là thứ gì anh thuận mắt thì anh sẽ bằng mọi cách lấy cho bằng được..
Đó đơn giản chỉ là cảm giác yêu thích? Anh cảm thấy Thanh Hà rất thú vị, cô ta luôn khiến anh phải chủ động mà cưỡng ép, cảm giác đó vô cùng thích thú.
- em về phòng của em đi,
- em cảnh cáo anh, Thanh hà là do em mang về đây anh không được ức hiếp cô ấy, cô ấy mà sợ bỏ đi mất thì sao?
Bỏ đi? Khiến anh chú ý làm sao cô có thể bỏ đi dễ đang như vậy?
Buổi tối, Thiên An ngồi mình trên bàn trong phòng bếp, miệng nhâm nhi li rượu nho trên tay, ánh mắt suy tư, nhìn thấy Thanh Hà đi vào cô liền mở miệng.
- Thanh Hà, qua đây trò chuyện cùng tôi chút đi.
Thanh Hà ngồi xuống đối diện Thiên An.nghe Thiên An hỏi..
- cô có gét Thiên Tuấn không?
Nghe nhắc đến tên anh, Thanh Hà lại nhớ đến chuyện hồi trưa, cô buồn bã lắc đầu.
- tôi...tôi sao giám gét cậu ấy cơ chứ?
- con người ai cũng có buồn vui tức giận, sao lại giám hay không giám chư?cô không gét anh ấy vậy cô có thích anh ấy không?
Thanh Hà thoáng lúng túng.
- cô chủ...sao cô hỏi như vậy?
Thiên An khoát tay, ảo não đưa li rượu lên miệng uống ngụm.
- thôi đi...không nói nữa...yêu làm gì chư? Khổ muốn chết.
- cô đang có tâm sự sao?
- phải, tôi đang rất buồn...thường ngày tôi luôn là người hoạt bát năng động, nhưng trong lòng tôi lại rất buồn tủi...tất cả cũng vì thứ tình cảm chết tiệt đó mà ra.
Thiên An nói như đang tự độc thoại.
- yêu người sao lại khổ sở đến như vậy chứ?Tiêu Văn Vũ chết tiệt...tôi không cần anh nữa, không thèm yêu anh nữa...
- cô chủ? Tôi thấy cô nên đi nghỉ sớm đi...
Thiên an bướng bỉnh kêu lên.
- tôi không muốn đi nghỉ, mỗi lần lên phòng đều chỉ có mình tôi, buồn muốn chết...
Nói rồi thiên An chợt nhìn kĩ khuôn mặt Thanh Hà hỏi.
- cô đã từng thích người chưa?
Thanh hà không hiểu sao tự dưng Thiên An lại hỏi như vậy.
Thích người có cảm giác như thế nào nhỉ?
- Thanh Hà, sao mặt cô đỏ vậy?
Thanh Hà nghe hỏi mới phát hiện ra mặt mình đã nóng bừng lên từ bao giờ...trong đầu cô lúc này không hiểu sao lại hiện lên khuôn mặt góc cạnh, đẹp đến mê hồn của Thiên Tuấn.
Cô bất giác ấp úng...
- tôi đâu..đâu có..
- rõ ràng là có mà...ngày trước lúc mới yêu văn vũ tôi cũng có vẻ mặt như cô bây giờ vậy.cảm giác yêu một người rất tuyệt vời nhưng cũng rất khổ sở...tôi cái gì cũng có, đàn ông theo tôi xếp hàng dài, chỉ duy nhất Văn vũ không yêu tôi, có lẽ vì Vậy mà tôi lại yêu anh ấy.yẻu đến điên cuồng.
Thanh Hà khó tin hỏi.
- người như cô lại có người không thích sao?cô xinh đẹp tốt bụng như vậy.
- đúng đó, tôi có gì không tốt, không bằng cô nào, tại sao văn vũ lại đi thương nhớ cô, mà không phải tôi chứ?
- cô nói gì vậy?
- thôi bỏ đi, cũng không trách cô được,bị người ta thích mà có biết gì đâu chứ?nói riết chán quá đi,
Thiên An uống hết li rượu trên tay rồi đứng lên.
- tôi muốn đi ra ngoài chơi, cô đi cùng tôi nhé.
- đi đâu? Tôi còn có việc chưa làm xong.
- để con Lan nó làm đi, tôi không muốn chơi mình.
Thiên an kéo tay Thanh Hà lôi cô ra ngoài xe ô tô.
Nơi Thiên An đưa cô tới là cửa hàng thời trang rất lớn, Thanh Hà bị lôi vào trong, cô bị không gian rộng lớn đẹp đẽ bên trong làm cho choáng ngợp.
Thiên An nói với nhân viên cửa hàng.
- chọn cho cô gái này bộ váy thật đẹp.
Thanh Hà nghe vậy thì vội xua tay.
- không cần đâu cô chủ à, tôi mặc thế này thôi.
- mặc thế này sao được,cô nhìn cô đi áo gấm cũ kĩ như vậy?
Thanh Hà bị lôi vào phòng thay đồ, lúc sau cô thẹn thùng đi ra.
Thiên An nhìn thấy cô thì ngây người ra mất mấy giây sau đó trầm trồ.
- Thanh Hà không ngờ cô đẹp thật đó.bộ váy này giống như là thiết kế giành riêng cho cô vậy?
Nhân viên bên cạnh cũng cười.
- tiểu thư đúng là biết thưởng thức,chiếc váy này là thiết kế mới nhất của nhà thiết kế wiliams đấy.
- được, lấy bộ này đi, cô trang điểm làm tóc cho cô ấy giúp tôi luôn đi.
Thanh Hà lại bị lôi vào phòng trang điểm.Lần nữa bước ra cô hoàn toàn thay đổi triệt để trở thành cô gái xinh đẹp đúng nghĩa.
Dáng người cân đối, cao gầy, làn da trắng như tuyết, chiếc váy đuôi cá màu đen thướt tha càng tôn lên vóc dáng mê người, khuôn mặt cô được trang điểm nhẹ nhàng, lọn tóc xoăn nhẹ rũ xuống, đẹp như bức tranh mỹ nhân sống động
Đến thiên An cũng phải thầm tặc lưỡi cảm thán.
Vẻ đẹp của Thanh Hà hoàn toàn là vẻ trong sáng thuần khiết, vẻ đẹp không trộn lẫn bất kì tạp chất nào.
Thanh Hà mất tự nhiên ôm chặt người.
- cô chủ à...tôi thật sự không quen mặc như vậy? Vẫn là nên cởi ra đi thôi.
- cô mặc đẹp như vậy cởi ra làm gì chứ?đi, tôi đưa cô đi quẩy bữa...
- cô chủ à...tôi không....
Cô bị Thiên An lôi đến vũ trường lớn trong thành phố.
Thiên An đưa cô vào.
Bên trong rất ồn ào, tiếng nhạc lớn đến mức Thanh Hà cảm thấy tai muốn ù đi.Thiên An kéo cô ngồi lên quầy bar gọi ly coktai đưa cho Thanh Hà ly.hét lớn.
- cô uống thử đi,
Thanh Hà xua tay từ chối nhưng Thiên An vẫn dúi li rượu vào tay.
Cô hết cách đành phải đưa lên miệng uống ngụm.lần đầu tiên trong đời Thanh Hà uống rượu.vị cay cay nồng nồng từ rượu làm cho ruột gan cô cuộn trào lên khó chịu, đâu đó len lỏi chút kích thích.
- thế nào? Uống được không?tối nay cứ chơi cho đã đi, có tôi ở đây cô không phải sợ...
Trong vũ trường rất sôi động, tiếng nhạc lẫn tiếng người người hỗn tạp.
Nhảy nhót điên cuồng.
Thanh Hà chọn cách buông lỏng bản thân chút, cô ngồi im trên quầy bar thân thể khẽ phiêu phiêu theo tiếng nhạc.không biết do rượu quá mạnh hay do tửu lượng của cô kém mà cô cảm thấy cơ thể hơi lâng lâng, cảm giác rất thích thú,giờ phút này cô không còn nơm nớp lo sợ về Thanh Nga hay lo sợ phải đối mặt với Thiên Tuấn nữa.
Cô nhắm mắt uống cạn li rượu, từ từ nhấm nháp chất cồn rượu, thân hình khẽ lay động...khuôn mặt ửng hồng lên trong ánh sáng nhấp nháy của vũ trường càng thêm xinh đẹp bội phần.
Thiên An ghé sát tai cô nói to.
- có muốn ra nhảy chút không?
- tôi không biết nhảy...
- vậy cô ngồi đây tôi ra nhảy lát nhé.
Thanh Hà gật đầu,
Thiên An hòa mình vào sàn nhảy, anh nhân viên pha chế lại làm li coktai đưa cho cô.
Thanh Hà lại uống hơi hết cả li...
Người cô nóng bừng bừng...
Từ đâu có gã đàn ông đi tới càn rỡ ôm eo cô, cợt nhả nói.
- người đẹp, sao uống rượu mình vậy? Để anh uống cùng em nhé.
Thanh Hà hoảng lên tránh khỏi tay gã kia, lắp bắp.
- tôi không..không cần,
Hắn di chuyển tay lên ôm bả vai cô, tay len xuống mông cô xoa nắn.
Cô sợ hãi đẩy hắn ra nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn,
- bỏ tôi ra...
- kìa em, chúng ta tìm chỗ tâm sự nhé.
- tôi không muốn" buông tôi ra...Thiên An...giúp tôi với.
Tiếng hét của cô bị tiếng nhạc át đi.cứ thế bị gã đàn ông kia lôi kéo ra bên ngoài..
- a...các người làm gì vậy? Buông tôi ra...
- tối nay anh sẽ cho em lên thiên đường..
gã Đàn ông kéo Thanh Hà lên chiếc ô tô đậu bên đường, bỗng từ đâu chai rượu bay tới đập trúng vào đầu tên đang định ngồi vào xe, hắn hét lên đau đớn, máu trên đầu chảy ròng ròng.
Thiên An hùng hổ lao tới đạp phát nữa vào đũng quần khiến hắn lăn ra bất tỉnh nhân sự.
- giám đụng tới người của bổn cô nương, đúng là chán sống rồi mà.
Tên còn lại lao ra khỏi xe nhìn đồng bọn nằm trên đất máu chảy đầm đìa thì lắp bắp..
- mày...mày...
- mày mày cái gì?còn không mang đồng bọn của mày cút đi,
Nhìn ánh mắt đáng sợ của Thiên An hắn vội vã cõng tên nằm dưới đất lên lưng chạy trối chết.
Thiên An mở cửa xe thì nhìn thấy Thanh Hà mặt mũi đỏ ửng lên đang cố mở cửa xe.thấy Thiên An cô mừng rỡ.
- cô chủ?
Thiên An đỡ Thanh Hà ra ngoài.
- cô đã uống mấy li rượu vậy?
- ly, tôi uống có li thôi.
Thiên An mở to mắt.
- ly? Cô có biết rượu pha chế thường rất mạnh hay không? Người không biết uống như cô chỉ li đã say rồi, cô giám uống li thứ ...
- tôi...đaU biết..
- thật là...tôi kêu tài xê đưa cô về trước.
Thiên An kêu tài xê riêng chở Thanh Hà về biệt thự trước, còn mình thì đi đến nhà Văn Vũ.
Lúc về đến biệt thự,Thanh Hà xiêu vẹo bước ra, gió đêm thổi nhẹ làm cơ thể cô khẽ lay động, cô tháo giày cao gót ra cầm trên tay, tay thì xách váy đi chậm rãi vào trong biệt thự.đôi chân trần nhỏ nhắn trắng nõn bước đi trên nền gạch nhưng Thanh Hà lại giống như đang đi trên những đám mây bồng bềnh..
Cô xiêu vẹo đi vào bếp tìm nước uống.không ngờ lại đâm sầm vào người, cú va chạm khiến cô lảo đảo suýt ngã người kia liền nhanh chóng đưa tay đỡ lấy cô, thuận thế kéo cô vào trong ngực, cả người cô nhũn ra trong vòng ôm ấm áp.
Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh lùng.
- Thanh Hà?em vừa đi đâu về?
Lúc này Thanh Hà mới nhận ra người đang ôm mình là cậu chủ.cô cử động muốn đẩy anh ra nhưng cả người vô lực.
- cậu chủ??cậu buông tôi ra...tôi muốn uống nước.
- em uống rượu?
- tôi có uống chút,
Thiên tuấn quan sát cô lượt, bỗng nhiên tức giận, cô ăn mặc khiêu khích như vậy là muốn dụ dỗ anh phạm tội hay sao?
- sao lại ăn mặc như thế này.?
Thanh Hà bị rượu làm cho chếnh choáng, không còn sợ hãi thiên tuấn như thường ngày,
- tôi mặc như vậy không đẹp sao?
Thiên Tuấn thầm nghiến răng, kìm chế cảm xúc muốn hung hăng chiếm lấy cô.
- em ăn mặc như vậy là đang muốn quyến rũ tôi.
Thanh Hà chu môi lên, bờ môi mê hoặc.
- ai thèm quyến rũ cậu?cậu buông tay ra để tôi còn đi nghỉ.
- mặc váy, trang điểm, uống rượu không phải để quyến rũ tôi thì để làm gì?
Thanh Hà ánh mắt mông lung nhìn anh,
- tôi mặc váy trang điểm thì sao nào?như vậy cậu liền cho rằng tôi quyến rũ cậu sao? Cậu bị điên hả?
Thiên Tuấn không ngờ Thanh Hà thường ngày nhút nhát khi uống rượu vào lại to gan trả treo với anh như vậy?cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô nhũn ra trong lòng, Thiên Tuấn cả người liền dâng lên cái phản ứng chết tiệt kia.
- cậu buông ra...sao cậu cứ ôm tôi mãi vậy?
Giọng anh trầm đục, mắt nổi lên lửa tình cháy bỏng.
- muốn tôi buông em ra cũng được nhưng em phải làm việc.
- việc gì chứ?
- hôn tôi? Em hôn tôi tôi liền để em đi..
Hôn? Thanh Hà tỉnh táo được đôi chút, nhìn vẻ mặt nồng đậm tình ý của anh trong phút chốc cô lại trở nên mụ mị...
Cô kiễng chân lên bất ngờ đặt môi mình chạm vào môi anh.
môi chạm nhau, khuôn mặt gần kề.Thiên Tuấn ra sức siết chặt bờ eo mảnh khảnh của cô như muốn nhập cô vào cơ thể mình, môi anh hôn đến mại lực, điên cuồng xâm nhập.
Thanh Hà bị động bị anh hôn đến nỗi mất đi chút lí trí cuối cùng.
Sau cùng Thiên Tuấn dứt khoát cúi xuống bế ngang người cô đi thẳng lên lầu...
Bên ngoài cửa, Thanh Nga đứng nhìn đôi nam nữ ôm hôn nhau nồng nàn mà tay cô ta cuộn chặt lại, tức đến muốn ngất xỉu.
Răng cô ta nghiến mạnh đến mức chảy máu, ánh mắt cô ta bắn ra những tia nhìn chết chóc như rắn độc.
Sin, tao nhất định khiến mày biến mất mãi mãi...